CHƯƠNG 12
Buổi sáng ngày thứ hai sau khi Sarah mất tích, cha Tracy trở về, trông hoàn toàn kiệt sức. Kể cả việc đi tắm cũng không làm cho ông trông khá hơn. Cha mẹ cô đã trở về từ Hawaii trong một chuyến hay đêm. Mẹ cô vẫn chưa về đến nhà. Khi máy bay vừa hạ cánh, bà đã tới ngay trụ sở của Hội Cựu chiến binh Hoa Kỳ ở khu Phố Chợ để huy động những người tình nguyện đang có mặt ở đó. Cha cô về nhà để gặp Roy Calloway và bảo Tracy cố gắng ở lại phòng khi ngài cảnh sát trưởng có thêm câu hỏi nào, mặc dù cô chắc chắn rằng mình đã trả lời nhiều đến mức ông ấy cũng chẳng thể nghĩ ra thêm bất kỳ câu hỏi nào khác.
Cháu có nhận ra bất kỳ ai khả nghi ở cuộc thị thường xuyên lảng vảng xung quanh và để ý đặc biệt đến Sarah không?
Có ai đến gần hai cháu vì bất kỳ lý do gì không?
Sarah có bao giờ nói cảm thấy bị đe dọa bởi bất kỳ ai không?
Calloway còn hỏi về danh sách những cậu con trai mà Sarah đã từng hẹn hò. Tracy chẳng thể nghĩ ra ai trong số đó có lý do để làm hại Sarah. Hầu hết bọn họ đều là bạn bè từ hồi còn học tiểu học.
Mái tóc bạc sớm của cha cô cuộn lại thành từng lọn sóng phía trên cổ chiếc áo dài tay ông đang mặc. Bình thường thì mái tóc ấy tương phản với khuôn mặt trẻ trung và đôi mắt xanh đầy hiếu kì của ông. Vậy mà sáng nay trông ông già như đúng cái tuổi năm mươi tám của mình. Đằng sau cặp kính tròn gọng mỏng là đôi mắt sưng húp vằn tia máu. Thường ngày ông vốn rất kĩ tính về vẻ bề ngoài của mình. Bộ ria mép của ông đủ dày để vuốt nhọn mỗi khi ông tham gia những cuộc thi bắn súng dưới cái tên ‘Doc’ Crosswhite, nhưng mấy ngày qua ông đã để nó mọc lởm chởm.
“Hãy kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra với chiếc xe.” Cha cô nói với Calloway. Tracy không hề lạ khi cha cô, chứ không phải Calloway, mới là người hỏi. Mỗi khi nhà cô tố chức tiệc, tuy cha cô không hề khoa trương hay hoạt náo nhưng đám đông vẫn luôn tìm thấy ông. “Có uy,” mẹ Tracy vẫn hay nói thế. Khi James Crosswhite nói, những người khác lắng nghe. Khi ông hỏi, những người khác trả lời. Thế nhưng ông vẫn luôn giữ được dáng vẻ trầm lặng đáng kính khiến cho người ta cảm thấy như thể họ là người duy nhất có mặt trong phòng.
“Chúng tôi đã kéo nó về đồn cảnh sát.” Calloway nói. “Seattle đang gửi tới một đội điều tra để giám định dấu vân tay.” Ông nhìn về phía Tracy. “Có vẻ như xe con bé bị hết xăng.”
“Không thể nào.” Lúc đó Tracy đang đứng cạnh chiếc trường kỉ dài màu đỏ cùng bộ với hai chiếc ghế da khác. “Cháu nói với bác rồi, cháu đã đổ xăng đầy bình trước khi rời Cedar Grove. Ít nhất chiếc xe cũng phải còn ba phần tư bình xăng.”
“Chúng ta sẽ kiểm tra kĩ hơn.” Calloway nói. “Tôi đã gửi thông báo tới tất cả các đồn cảnh sát trong bang, cả bên Oregon và California. Đội Tuần tra Biên giới Canada cũng đã nhận được thông báo. Chúng tôi đã fax tấm ảnh tốt nghiệp của Sarah cho họ.”
James Crosswhite vuốt chòm râu bên dưới cằm. “Ai đó đã đi trên đường qua thị trấn này?” Ông hỏi. “Có phải đó cũng là điều mà anh đang nghĩ không?”
“Đi qua mà chạy vào xa lộ quận?” Tracy nói. “Người ta thường đi trên đường cao tốc.”
Đôi mắt của cha cô nheo lại, nhưng khi cô kịp để ý thì đã quá muộn. Ông bước đến và cầm lấy tay trái cô. “Cái gì đây? Kim cương à?”
“Vâng.”
Cha cô nhìn đi chỗ khác, hai hàm răng nghiến chặt.
Calloway can thiệp bằng một câu hỏi. “Cháu đã liên lạc với bạn bè con bé chưa?”
Tracy giấu bàn tay của mình ra sau đùi. Cô đã bỏ ra hằng tiếng đồng hồ để gọi cho tất cả những người mà cô còn có thể nhớ đến. “Không có ai nhìn thấy con bé cả.”
“Tại sao con bé không mang theo súng?” Cha cô hỏi với vẻ đăm chiêu. “Sao con bé không cầm theo một khẩu súng lục?”
“Có thể con bé không cảm thấy nguy hiểm, James. Tôi đoán rằng vì hết xăng nên con bé quyết định đi bộ về thị trấn.”
“Anh đã tìm trong rừng chưa?”
“Không có dấu vết nào cho thấy con bé bị trượt chân hay ngã cả.”
Tracy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Một Sarah nhanh nhẹn như vậy khó có thể bị vấp ngã trên đường, kể cả khi trời tối hay mưa ướt.
“Bình tĩnh lại đi!” Calloway nói.
“Tôi không thể bình tĩnh được, Roy. Anh biết tôi sẽ không làm vậy được.” Ông quay sang Tracy. “Hãy đi in tờ rơi và đem chúng đến cho mẹ. Tìm tấm ảnh nào đó trông giống Sarah nhất, đừng có lấy ảnh tốt nghiệp của con bé. Bradley có thể in sao ảnh cho con ở phòng khám. Bảo cậu ta in khoảng một nghìn tấm, để sẵn vào ngăn lưu trữ cho bố. Bố muốn rải tờ rơi ở khắp mọi nơi từ đây tới tận biên giới Canada.” Nói rồi, ông quay lại phía Calloway. “Chúng ta sẽ cần một tấm bản đồ địa hình.”
“Tôi đã gọi cho Vern. Ông ta biết rõ vùng núi này hơn bất kỳ ai.”
“Thế còn chó nghiệp vụ thì sao?”
“Tôi sẽ xem xét chuyện đó.” Calloway đáp.
“Liệu có kẻ nào ở đây có thể làm được một chuyện như thế? Hay có kẻ nào đó mới chuyển từ nơi khác đến?”
“Chẳng ai sống ở đây có thể làm điều đó, James ạ. Nhất là với Sarah.”
Cha cô toan nói điểu gì đó nhưng đột nhiên dừng lại như thể ông bị đứt mạch suy nghĩ. Lần đầu tiên trong đời, Tracy nhìn thấy nỗi sợ hãi toát ra từ ông. Một thứ gì đó xám xịt, u tối và vô hình. “Thằng nhóc đó!” Ông nói. “Đứa vừa mới được ân xá ấy.”
“Edmund House!” Calloway lẩm bẩm. Ông đứng sững như thể bị tê liệt khi nhắc đến cái tên đó. Rồi ông nói “Tôi sẽ đi ngay.” Calloway mở toang cửa và vội vàng băng qua bậc thềm đá hoa cương trước nhà.
“Chúa ơi!” Cha cô thốt lên.