CHƯƠNG 13
Đồ nội thất cứng ngắc trong quán cà phê dưới chân tòa nhà Văn phòng Điều tra viên quận King trên phố Jefferson làm cho Tracy nhớ tới những quán cà phê trong các bệnh viện trước khi ai đó quyết định rằng cho dù một người trong nhà bị ốm nhưng không nhất thiết người thân của họ cũng phải chịu khổ cực. Có vẻ như quán được trang trí theo một phong cách hiện đại nào đó, sàn nhà được lót vải sơn, những chiếc bàn được làm bằng thép không gỉ và những cái ghế bằng nhựa chẳng hề êm ái. Kelly Rosa hẹn cô ở quán cà phê này không phải vì không khí của nó. Bà chọn nó vì địa điểm không quá xa nhưng cũng không quá gần văn phòng của bà.
Tracy nhìn lướt qua những chiếc bàn một lượt nhưng không thấy Rosa đâu cả. Cô gọi một tách trà đen, ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ nhìn ra vỉa hè, rồi bắt đầu trả lời tin nhắn và email trên chiếc iPhone của mình. Sau vài phút chờ đợi, cô nhận ra Rosa đang đi tới, dù bà trùm một tấm áo mưa màu xanh vì ngoài trời mưa lâm thâm. Rosa bỏ mũ trùm xuống khi bước vào trong quán và nhìn thấy Tracy. Trông bà không hề giống một người thường phải trèo đèo lội suối để tìm kiếm thi thể của những người đã chết từ lâu, mà giống như một bà mẹ trung niên lái xe tải và chơi thể thao. Đó cũng chính là những việc mà Rosa hay làm mỗi khi rảnh rỗi.
Rosa trao cho Tracy một cái ôm trước khi cởi áo khoác ngoài.
“Tôi có thể mời chị chút gì chứ?”
“Không sao, tôi ổn.” Rosa nói, ngồi xuống phía đối diện với Tracy.
“Bọn trẻ dạo này thế nào?”
“Đứa mười bốn tuổi giờ đã cao hơn tôi rồi. Tôi biết đó cũng chẳng phải là thành tích to lớn gì, nhưng con bé có vẻ thích thú mỗi khi lướt qua tôi.” Rosa chỉ cao khoảng một mét rưỡi, đây là bà đã phải dựa vào mái tóc vàng để ăn gian chiều cao của mình. “Đứa mười một tuổi thì vừa tham gia diễn kịch ở trường. Vở Phù thủy xứ Oz .”
“Cháu vào vai Dorothy à?”
“Toto. Con bé nghĩ rằng mình là ngôi sao của vở kịch.” Tracy mỉm cười. Rosa ngả người về đằng trước và nắm chặt lấy tay Tracy.
“Tôi rất lấy làm tiếc, Tracy à!”
“Cảm ơn chị đã bớt chút thời gian.”
“Không sao, đó là chuyện đương nhiên.”
“Chị khẳng định rằng đó chính là Sarah chứ?” Câu hỏi này chỉ mang tính hình thức, vì dựa vào kinh nghiệm, Tracy biết chắc rằng Rosa sẽ phải chụp X quang xương hàm và răng của Sarah để gửi đến Bộ phận Nhận dạng và Tìm kiếm người mất tích cũng như Trung tâm thông tin tội phạm Quốc gia.
“Có tận hai kết quả trùng khớp.”
“Chị còn có thể nói cho tôi biết những gì khác?”
Rosa thở dài. “Tôi có thể nói ông cảnh sát trưởng bự con đó không muốn tôi kể cho cô bất kỳ điều gì.”
“Ông ta nói như vậy à?”
“Hàm ý của ông ta rõ mồn một.”
“Roy Calloway chưa bao giờ khôn khéo.”
“Một điều tốt là tôi không làm việc cho ông ấy.” Rosa cười, nhưng nụ cười nhanh chóng vụt tắt. “Cô có chắc là muốn nghe những điều này không? Kể cả khi nạn nhân vẫn còn khuyết danh, những chuyện này đã rất khó nghe rồi.”
“Tôi không chắc lắm, nhưng tôi cần biết chị tìm thấy những gì.”
“Cô muốn tôi kể cho cô nghe bao nhiêu?”
“Chừng nào tôi còn chịu được. Tôi sẽ nhắc khi không thể nghe tiếp được nữa.”
Rosa xoa hai tay vào nhau trước khi chắp tay lại dưới cằm, như thể một đứa trẻ đang chuẩn bị cầu nguyện. “Giống như những gì cô đoán, tên sát nhân đã dùng cái hố bị bỏ lại sau khi người ta đào cây lên. Những dấu xẻng cho thấy hắn đã cố đào cho cái hố rộng ra, nhưng có vẻ hắn đã đoán sai kích thước, hoặc do quá lười, hoặc do quá vội. Cái xác bị chôn trong tư thế chân cao hơn đầu, gập lại ở đầu gối. Đó là lý do vì sao con chó đào được xương chân trước.”
“Những điều đó tôi cũng đã hiểu.”
“Tư thế của cái xác trong hố, đầu gối bị gập và xương sống uốn cong, chỉ ra rằng cái xác đã bị co cứng trước khi chôn.”
Tracy cảm thấy nhịp tim của mình tăng lên. “Trước khi chôn? Chị chắc chứ?”
“Tôi chắc.”
“Bao lâu trước khi chôn?”
“Tôi không thể chắc chắn bao lâu, nhưng tôi có thể dự đoán theo kinh nghiệm.”
“Nhưng chắc chắn là trước khi chôn?”
“Đó là một ý kiến khá vững chắc của tôi.”
“Chị có thể tìm ra nguyên nhân tử vong không?”
“Hộp sọ bị vỡ phía sau gáy, ngay trên cột sống. Nhưng đó có phải là nguyên nhân tử vong hay không, tôi không thể chắc chắn được. Đã lâu quá rồi. Nhưng tôi không tìm thấy vết nứt nào trên các đoạn xương khác, Tracy. Không có gì cho thấy cô ấy đã bị đánh đập.”
Rosa thật tử tế khi nói câu đó. Xương không bị nứt không đủ làm bằng chứng để kết luận rằng nạn nhân không bị đánh đập hay hành hạ, đặc biệt là khi hài cốt đã bị phân hủy tới vậy.
“Ngoài cái khóa thắt lưng ra, chị còn tìm được món tư trang nào khác không?” Dựa theo kinh nghiệm, Tracy hiểu rằng những vật liệu hữu cơ như bông và len chắc chắn đã hỏng từ rất lâu. Tuy nhiên những vật liệu vô cơ như kim loại và sợi tổng hợp vẫn sẽ còn sót lại.
Rosa rút ra một quyển sổ nhỏ từ áo khoác, lật qua vài trang.
“Đinh tán bằng kim loại với dòng chữ ‘LS&CO S.F’ trên đó.”
Tracy cười. “Công ty Levi Strauss.” Cô nói. “Sarah luôn là đứa nổi loạn.”
“Xin lỗi, tôi không hiểu.”
“Công ty Levi Strauss ủng hộ những người vận động chống mang súng. Chúng tôi thường hay mặc đồ của hãng Wrangler hay Lee, nhưng Sarah nghĩ rằng chúng làm cho mông con bé trông to hơn bình thường, vậy nên con bé vẫn mặc đồ của Levi. Để đánh giá đúng thì cần phải hiểu con bé.”
“Xem nào. Bảy chiếc khuy bấm bằng kim loại.” Rosa ngẩng đầu lên khỏi cuốn sổ. “Tôi đoán là từ một chiếc áo dài tay. Hai trong số đó bé hơn những cái còn lại, tôi nghĩ là khuy cổ tay.”
Tracy với lấy chiếc cặp tài liệu cô để cạnh ghế ngồi rồi rút ra một khung ảnh. Bức ảnh chụp cô cùng Sarah và người đoạt giải ba trong cuộc thi hôm đó. “Có phải giống cái này không?”
Rosa xem xét bức ảnh. “Đúng rồi. Nhưng mà những cái khuy không còn màu đen thế này nữa.” Sarah vẫn thường mặc áo dài tay được may bởi Scully. Con bé đã mặc cái áo thêu viền màu đen trắng trong cuộc thi ngày hôm đó. Tracy lấy lại tấm ảnh.
Rosa lại tiếp tục cúi xuống cuốn sổ. “Những mẩu nilon vụn.”
Dạ dày Tracy như quặn lại nhưng cô vẫn cố giữ tập trung. Kẻ giết Sarah đã phải gập xác con bé để đặt vừa cái hố. Có vẻ như hắn đã nhét con bé trong một cái túi rác.
Rosa hơi ngập ngừng. “Cô ổn chứ?”
Tracy hít một hơi thật sâu và tự ép bản thân nói ra từng chữ. “Một cái túi rác?” Cô hỏi. Đó có thể là điểm mấu chốt. Calloway kể rằng Edmund House đã thú nhận hắn sát hại Sarah ngay lập tức rồi chôn xác con bé. Giả thuyết họ đưa ra là House đã đi ngang qua và tân công Sarah lúc đang ở trên đường. Nếu đúng như vậy, đó hẳn phải là một cơ duyên nếu như hắn tình cờ mang theo một cái túi rác trong xe tải.
“Tôi nghĩ vậy.”
“Còn thứ gì khác nữa không?”
“Một vài dấu vết của sợi tổng hợp.”
“Kích cỡ ra sao?”
“Sợi tổng hợp á? Khoảng năm mươi micromet.”
“Chắc là sợi thảm?”
“Có thể lắm.”
“Chị nghĩ xác con bé đã bị cuộn trong một cái thảm?”
“Không. Nếu là trường hợp đó, tôi sẽ phải tìm thấy những mảnh còn sót lại của cái thảm, hoặc ít nhất là nhiều sợi thảm hơn chỗ mà chúng ta đã tìm thấy. Có lẽ đó là sợi của một tấm thảm mà cô ấy đã tiếp xúc, ví dụ như trong một chiếc xe.”
Edmund House sống với người chú của hắn, Parker House. Hắn lái một trong những chiếc xe mà Parker đã sửa chữa và bán lại, một cái xe tải Chevy màu đỏ. Parker đã lột hết mọi thứ bên trong buồng lái, chỉ còn trơ lại khung kim loại. Sợi thảm còn sót bên trong hố chôn cũng không khớp với lời kể của Calloway rằng Edmund House thú nhận đã cưỡng hiếp, bóp cổ và chôn xác Sarah ngay sau đó.
“Còn gì khác nữa không?”
“Một vài món trang sức.”
Tracy rướn người về phía trước. “Cụ thể hơn được không?”
“Khuyên tai. Và một sợi dây chuyền.”
Nhịp tim của cô lại tăng vọt. “Chị hãy miêu tả đôi khuyên tai đi!”
“Bằng ngọc thạch. Hình bầu dục.”
“Hình giọt nước?”
“Đúng vậy.”
“Và sợi dây chuyền làm bằng bạc ròng?”
“Đúng.”
Tracy thảy tấm ảnh qua mặt bàn. “Trông như thế này phải không?”
“Chính là chúng.”
“Giờ chúng đang ở đâu?”
“Cảnh sát đã tịch thu tất cả mọi thứ.”
“Nhưng chị đã chụp ảnh và phân loại tất cả những thứ đó rồi chứ?”
“Luôn luôn như vậy. Đó là công việc thường ngày của tôi mà.” Rosa nhìn Tracy bằng ánh mắt đầy thắc mắc. “Tracy?”
Tracy đẩy chiếc ghế ra đằng sau và cất tấm ảnh trở lại cặp đựng tài liệu. “Cảm ơn Kelly. Tôi rất lấy làm biết ơn.” Cô đứng dậy khỏi bàn.
“Tracy?”
Cô quay lại. Rosa tiếp tục: “Thế còn hài cốt của cô ấy thì sao?”
Tracy dừng lại giây lát, nhắm mắt, đặt bàn tay lên trán, cảm nhận một cơn đau đầu dữ dội ập tới. Cô lại ngồi xuống ghế.
Sau một khoảnh khắc, Rosa tiếp tục: “Có chuyện gì vậy?”
Tracy phân vân không biết phải nói gì, và sẽ phải hé lộ câu chuyện bao nhiêu. “Có lẽ chị không nên biết nhiều hơn, Kelly. Chị có thể sẽ phải trở thành một nhân chứng. Tốt hơn chị nên giữ quan điểm của mình không bị ảnh hưởng bởi những điều tôi nói.”
“Một nhân chứng?”
Tracy gật đầu.
Hai mắt Rosa nheo lại, nhưng có vẻ như bà đã đưa ra quyết định. “Tốt thôi! Nhưng nếu như tôi có thể đề nghị…”
“Chị cứ nói.”
“Hãy để tôi gửi hài cốt cô ấy đến nhà tang lễ. Sẽ nhanh gọn hơn. Và cô cũng sẽ không cần phải chở cô ấy đi.”
Hai mươi năm trước, một vài nhà tang lễ ở Cedar Grove đã đưa ra lời đề nghị tổ chức tang lễ cho Sarah. Họ tìm kiếm một cái kết, nhưng James Crosswhite không để lọt tai bất kỳ câu nói về tang lễ hay nhà tang lễ nào. Ông không chịu được việc người ta nói rằng đứa con gái bé bỏng của ông đã chết. Tracy đã chẳng còn chút hy vọng nào, nhưng giờ đây cô đang có trong tay thứ mà cô chờ đợi trong hai mươi năm. Đó là bằng chứng chính xác.
“Tôi nghĩ rằng như vậy là tốt nhất.” Tracy nói.