← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 14

Sáng sớm ngày thứ ba sau khi Sarah mất tích, Tracy mở cửa và thấy Roy Calloway đứng trên bậc thềm, tay mân mê vành mũ. Từ vẻ mặt ông, Tracy biết rằng Calloway chẳng đem đến tin tức tốt lành nào.

“Chào buổi sáng, Tracy. Bác cần nói chuyện với bố cháu.”

Tối qua, Tracy đã phải kéo cha mẹ cô về nhà khi màn đêm buông xuống làm cho việc tìm kiếm chẳng còn dễ dàng như khi trời sáng nữa. Cô cũng dốc hết sức để làm việc cùng cha, người đã biến căn nhà thành tổng hành dinh hoạt động. Ông đã gọi cho tất cả các đồn cảnh sát, tất cả các nghị sĩ, tất cả mọi nhân vật đang nắm quyền mà ông biết. Tracy đã gọi điện cho đài truyền hình và báo chí. Đồng hồ lúc đó chỉ mười một giờ hơn. Trong khi cha cô vẫn đang nghiên cứu tấm bản đồ địa hình thì Tracy tranh thử cuộn tròn trên chiếc ghế da màu đỏ, định chợp mắt mười lăm phút. Khi tỉnh giấc, cô thấy mình đang nằm trong chăn và ánh nắng đã xuyên qua khung cửa kính mờ. Cha cô vẫn đang ngồi ở bàn làm việc. Chiếc bánh sandwich mà cô làm cho ông đêm qua, ông chưa hề đụng tới. Ông đang dùng một cái compa và một cái thước kẻ để chia tấm bản đồ thành bốn phần. Cô định pha cà phê nhưng khi vừa vào bếp, cô đã thấy có một bình để sẵn ở đó. Chắc mẹ cô đã rời khỏi nhà lúc sáng sớm mà không đánh thức cô dậy. Cô đang chuẩn bị rót một tách cà phê cho bố thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Ông ấy đang ở trong phòng.” Cô nói.

Vừa nói dứt câu, cánh cửa đằng sau lưng cô đã bật mở. Cha cô bước ra ngoài, rút cặp kính đeo lên mắt. “Tôi đây.” Ông nói. “Tracy, đi pha cà phê đi!”

“Mẹ đã pha sẵn một bình rồi.” Cô cùng hai người quay trở vào phòng.

“Anh đã nói chuyện với thằng đó chưa?” Cha cô hỏi Calloway.

“Nó bảo rằng hôm đấy nó ở nhà.”

Tracy biết rằng họ đang nói về Edmund House.

“Có ai làm chứng không?”

Calloway lắc đầu. “Parker làm ca đêm nên về muộn. Ông ta nói ông ta thấy Edmund ngủ trong phòng.”

Khi Calloway ngừng lại không nói tiếp, cha cô thắc mắc. “Thế nhưng?”

Calloway đưa cho cha cô một vài bức ảnh chụp lấy ngay. “Trên mặt và tay hắn có những vết xước.”

Cha của Tracy cầm lấy một tấm và giơ lên ánh sáng. “Hắn ta giải thích những vết xước này thế nào?”

“Hắn bảo rằng hắn bị một mảnh gỗ văng trúng khi đang làm việc ở xưởng gỗ nơi Parker làm đồ nội thất. Hắn bảo mảnh gổ đã cào xước tay hắn.”

Cha cô buông tấm ảnh xuống. “Tôi chưa từng nghe thấy điều gì như thế.”

“Tôi cũng chưa bao giờ.”

“Đây giống như vết móng tay của ai đó đã cào lên thì đúng hơn.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Anh có thể xin giấy phép khám nhà không?”

“Vance đã thử rồi.” Calloway nói, cảm giác bực tức trào lên. “Ông ấy gọi đến nhà Thẩm phán Sullivan. Sullivan đã khước từ. Ông ta nói không đủ bằng chứng để có thể xâm phạm vào địa phận nhà Parker.”

Cha cô đưa tay lên xoa gáy. “Nếu như đích thân tôi gọi Sullivan thì sao?”

“Nếu là anh thì tôi sẽ không làm thế. Sullivan là người rất tuân thủ nguyên tắc.”

“Ông ta đã ở trong ngôi nhà chết tiệt của tôi, Roy. Ông ta đã đến dự tiệc Giáng sinh ở đấy.”

“Tôi biết.”

“Nếu như thằng Edmund House đó đang giữ Sarah thì sao? Nhỡ đâu hắn bắt cóc con bé rồi nhốt nó đâu đó trong nhà?”

“Hắn không hề làm vậy.”

“Sao anh biết?”

“Đó là khu nhà của Parker. Tôi đã đề nghị ông ta cho phép tôi nhìn quanh một lượt và ông ta đồng ý. Tôi đã tìm trong tất cả các phòng, tất cả các căn nhà. Con bé không có ở đó và tôi cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào cho thấy con bé đã ở đó cả.”

“Biết đâu có những bằng chứng khác. Có máu trong xe ớ tô hay trong nhà chẳng hạn.”

“Cũng có thể, nhưng mà phải kéo cả một đội giám định đến thì…”

“Thằng đó là một tên tội phạm chết tiệt, Roy. Một thằng từng bị kết tội hiếp dâm có những vết cào cấu trên mặt và cánh tay, trong khi không có ai kiểm chứng được lúc đó hắn đang ờ đâu. Như vậy chưa đủ sao?”

“Tôi đã nói y hệt như thế với Vance, và ông ấy đã tranh cãi với Thẩm phán Sullivan. House đã chịu đủ hình phạt cho tội ác đó rồi.”

“Tôi đã gọi điện cho quận King, Roy. Họ nói rằng hắn đã cưỡng hiếp và đánh đập cô gái đáng thương ấy suốt một ngày. House được thả do một lời bào chửa chết tiệt. Phía cảnh sát đã làm hỏng bét mọi chuyện.”

“Hắn đã phải trả giá cho điều đó rồi, James.”

“Vậy thì hãy nói cho tôi biết, Roy, con gái tôi đâu? Sarah đang ở đâu?”

Calloway bối rối. “Tôi không biết. Giá mà tôi biết con bé ở đâu.”

“Vậy thì chuyện này là thế nào, chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi sao? Họ đã thả hắn ra, hắn đến sống ở đây, và rồi Sarah mất tích.”

“Điều đó chưa đủ để kết luận.”

“Hắn ta không có bằng chứng ngoại phạm.”

“Điều đó cũng vẫn chưa đủ, James.”

“Vậy thì ai đã làm thế? Một kẻ vãng lai? Một tên nào đó đi ngang qua? Có bao nhiêu khả năng cho một việc như thế?”

“Điện báo đã được gửi tới tất cả cơ quan hành pháp trong cả bang.”

James Crosswhite cuộn tấm bản đồ lại và đưa cho Tracy. “Đem cái này đến cho mẹ con ở tòa nhà Cựu chiến binh Hoa Kỳ. Bảo bà ấy đưa nó cho Vern và tập hợp một đội cứu hộ. Bố sẽ ra ngoài. Bố muốn tìm kiếm một lần nữa, một cách có quy củ để đảm bảo không sót chỗ nào.” Nói rồi, ông quay lại nhìn Calloway. “Chó nghiệp vụ thì sao?”

“Đội gần nhất đang ở California. Vận chuyển chúng bằng máy bay rất rắc rối.”

“Cho dù chúng đang ở Siberia đi chăng nữa tôi cũng không ngại. Tôi sẽ trả mọi giá để có thể đem chúng về đây.”

“Vấn đề không nằm ở tiền bạc, James.”

Cha cô quay sang Tracy và rất sửng sốt khi thấy cô chưa rời khỏi. “Con có nghe thấy bố nói gì không? Bố bảo đi ngay mà.”

“Bố không đi cùng con à?”

“Khốn kiếp! Làm theo lời bố nói ngay!”

Tracy bàng hoàng lùi lại phía sau. Cha cô chưa từng cao giọng với cô hay Sarah như thế. “Vâng, thưa bố!” Cô nói, băng qua trước mặt ông.

“Tracy.” Ông nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, ngừng lại một chút để lấy lại sự bình tĩnh. “Con đi đi! Bảo với mẹ rằng bố sẽ tới đó sớm. Bố và cảnh sát trưởng có một vài chuyện cần phải bàn bạc.”