CHƯƠNG 15
Một tuần sau khi tìm thấy hài cốt của Sarah, Tracy từ Seattle quay trở lại Cedar Grove. Trong suốt chuyến đi, trời nắng đẹp, nhưng khi cô gần tới nơi, mây đen bắt đầu ùn ùn kéo đến. Dường như chúng hiểu cái lý do u sầu khiến cô phải quay về. Cô về đây để chôn cất em gái mình.
Giao thông thuận lợi hơn dự tính giúp cô đến nhà tang lễ sớm hơn nửa tiếng. Cô lướt một vòng qua những cửa tiệm và quầy hàng đìu hiu, rồi phát hiện ra một tấm bảng neon hình tách cà phê treo ở chỗ trước đây từng là tiệm tạp hóa của Kaufman. Không khí xung quanh trở nên ẩm ướt mùi đất báo hiệu cơn mưa sắp đến. Tracy bỏ đồng hai lăm xu vào máy thu tiền đỗ xe tự động, dù cô cũng chẳng biết trong vòng một trăm dặm quanh đây có nhân viên thu phí nào không. Rồi cô bước vào trong quán mang tên Cà Phê Phin Hằng Ngày. Bên trong rất dài và hẹp. Nơi này từng là quầy soda và kem của tiệm tạp hóa. Ai đó đã dựng lên một bức tường giả để ngăn căn nhà làm hai, một bên là quán cà phê, bên kia là nhà hàng Trung Hoa. Quán được trang trí bằng một mớ đồ nội thất hỗn tạp trông gần giống như căn phòng kí túc xá sinh viên. Ghế tựa đã sờn hết chỉ, được lót tạm bằng báo. Những vết nứt dài trên bức tường trát vữa được che giấu một cách cẩu thả bằng một bức tranh vẽ các khung cửa sổ nhìn ra vỉa hè có nhiều người qua lại. Quả là một sự lựa chọn kỳ lạ với một người đang đi tìm một quán cà phê dân dã để ngồi. Cô gái trẻ ngồi phía sau quầy có một chiếc đinh xỏ dưới cằm, một cái khuyên trên mũi, và thái độ phục vụ thì giống như một công chức nhà nước sắp nghỉ hưu.
Cô ta còn chẳng buồn chào đón Tracy. “Cà phê. Đen.” Tracy gọi.
Cô cầm tách cà phê tới một cái bàn bên cạnh cửa sổ, ngắm nhìn Phố Chợ giờ đã bị bỏ hoang, nhớ lại việc cô và Sarah cùng những người bạn đã gặp khó khăn biết nhường nào khi đạp xe trên vỉa hè đông đúc. Bọn trẻ dựa những chiếc xe bên tường, chẳng cần phải khóa, rồi vào trong cửa hàng để mua đồ, chuẩn bị cho chuyến đi chơi ngày thứ Bảy như đã bàn trước.
Dan O’Leary đứng chết trân trước chiếc xe đạp của cậu. “Chết tiệt!”
“Sao vậy?” Tracy bước ra khỏi cửa hàng Kaufman sau khi nhét một đoạn dây thừng to, một ổ bánh mì và hũ bơ lạc vào trong ba lô của mình. Với ít tiền lẻ còn sót lại, cô bé mua thêm mười miếng cam thảo đen và năm miếng cam thảo đỏ. Buổi sáng hôm đó, cha đã cho cô tiền sau khi cô xin phép cùng Sarah đi chơi hồ Cascade bằng xe đạp. Sarah tìm thấy một cái cây rất tuyệt vời để buộc dây đu lên đó. Tracy rất ngạc nhiên vì cha cho cô nhiều tiền đến vậy. So với số tiền tiêu vặt bình thường cô vẫn được cho thì chỗ đồ cô đã mua quả là một sự hoang phí. Tracy giờ đã là học sinh năm thứ hai ở trường trung học, cô còn kiếm thêm tiền bằng cách phụ việc ở quầy vé trong rạp phim của ông Hutchins. Cha cô không những cho cô tiền mà còn bảo cô nhớ tiêu hết. Ông nói rằng bác Kaufman ‘đang gặp chút rắc rối về chuyện tiền bạc’. Tracy đoán rằng đó là do con trai bác, Peter, từng học chung với cô hồi lớp sáu ở trường tiểu học Cedar Grove, hiện đang bị ốm và cả năm vừa rồi phải nhập viện liên tục.
“Xịt lốp rồi.” Dan nói với giọng ỉu xìu như cái bánh xe đằng trước của cậu.
“Chắc nó chỉ bị non hơi thôi.” Tracy nói.
“Không phải đâu. Sáng nay nó bị xì hơi nên tớ đã bơm nó trước khi chúng ta đi. Chắc là nó bị thủng. Tuyệt! Giờ thì tớ không đi được nữa rồi.” Dan cởi ba lô của mình rồi thả xuống vỉa hè.
“Có chuyện gì vậy?” Sarah hỏi. Con bé vừa đi ra khỏi cửa hàng cùng Sunnie.
“Xe của Dan bị xịt lốp.”
“Tớ không đi được nữa rồi.” Cậu nói.
“Để tớ nhờ bác Kaufman gọi điện cho mẹ cậu. Có thể mẹ cậu sẽ đến và mua cho cậu một cái săm mới.”
“Không được.” Dan nói. “Bố tớ đang rầy la tớ vì tội thiếu trách nhiệm. Ông ấy nói tiền không mọc ra từ trên cây.”
“Thế cậu không đi chứ gì?” Sunnie nói. “Nhưng chúng ta đã lên kế hoạch hết rồi.”
Dan ngồi chống cằm, hai tay ôm quanh đầu gối. Cậu còn chẳng thèm chỉnh lại gọng kính khi nó tuột khỏi sống mũi. “Các cậu cứ đi đi, kệ tớ!”
“Cũng được.” Sunnie nói, định chạy đi lấy xe.
Tracy lườm Sunnie một cái. “Chúng ta sẽ không đi mà không có cậu ấy, Sunnie.”
“Thế chúng ta không đi nữa à? Xe cậu ấy hỏng đâu phải lỗi của chúng ta chứ?”
“Thôi đi Sunnie!” Sarah nói.
“Mày thôi đi ấy. Ai mời mày đi theo chứ?”
“Ai mời chị đi cùng?” Sarah phản pháo. “Em tìm ra cái cây chứ không phải chị.”
“Cả hai đứa, thôi nào!” Tracy nói. “Nếu như Dan không đi được thì chúng ta cũng không đi.” Tracy cầm lấy cánh tay của Dan. “Đứng dậy nào, Dan! Chúng ta sẽ dắt xe cậu về nhà tớ. Rồi chúng ta sẽ buộc dây lên cành cây liễu rủ và làm cái đu ở đó.”
“Cậu đùa đấy hả? Chúng ta có phải là những đứa trẻ lên sáu đâu? Chúng ta sẽ làm gì ở nhà cậu?” Sunnie nói. “Tớ muốn bơi ở hồ, không phải chạy nhảy trong sân vườn.”
“Đi thôi!” Tracy nhìn quanh nhưng không thấy Sarah đâu. Cô thở dài. “Sarah lại đi đâu rồi?”
“Thật tuyệt!” Sunnie nói. “Nó lại biến đâu mất rồi. Ngày hôm nay đang tệ dần đi theo từng phút.”
Xe đạp của Sarah vẫn đang dựa bên tường nhưng con bé đã đi đâu đó. “Đợi ở đây nhé!” Tracy quay trở vào trong cửa hàng và nhìn thấy Sarah đang đứng ở quầy nói gì đó với bác Kaufman. “Sarah, em đang làm gì thế?”
Sarah lấy từ trong túi áo một nùi những tờ đô-la và tiền xu rồi đặt chúng lên quầy. “Em đang mua cho Dan một cái săm mới.” Sarah đáp. Con bé lắc đầu để gạt những lọn tóc khỏi khuôn mặt. Sarah không bao giờ chịu dùng cặp hay buộc tóc bằng dây thun và điều đó làm cho mẹ cô phát điên.
“Đó có phải là tiền xem phim mà em đã tiết kiệm không?”
Sarah nhún vai. “Dan cần nó hơn em.”
“Của cháu đây, Sarah.” Bác Kaufman đưa cho Sarah cái hộp đựng ống săn mới. “Cái này chắc sẽ vừa.”
“Cháu đã trả đủ tiền chưa bác Kaufman?”
Bác Kaufman nhặt chỗ tiền từ quầy lên mà không buồn đêm. “Bác nghĩ nhiêu đây đủ rồi. Cháu có chắc là cháu sửa được xe không? Đó không phải là chuyện nhỏ đâu.” Bác nhìn về phía Tracy rồi nháy mắt.
“Cháu đã từng thấy bố cháu làm rồi. Bánh bị xịt lốp chỉ là bánh trước nên cháu sẽ không cần phải tháo xích ra.”
“Chị cháu có thể giúp cháu đấy.” Bác nói.
“Không cần đâu, cháu có thể tự làm được.”
Bác Kaufman cúi xuống dưới quầy để lấy cho Sarah mượn một chiếc cờ lê và một chiếc chìa vít đầu bè. “Cháu sẽ cần những thứ này. Hãy cho bác biết nếu như cháu cần giúp đỡ.”
“Vâng. Cháu cảm ơn bác Kaufman.” Sarah cầm cái hộp săm và mấy món dụng cụ rồi chạy ra khỏi cửa hàng, miệng la lớn: “Dan, em tìm thấy săm mới cho anh này. Giờ anh có thể đi cùng mọi người được rồi!”
Tracy nhìn ra ngoài cửa sổ. Dan có vẻ bối rối, rồi chuyển sang ngạc nhiên, cuối cùng đứng dậy, cười nhăn nhở.
“Cháu cũng bảo bác nếu cần giúp đỡ gì nhé, Tracy!” Bác Kaufman nói.
“Vâng ạ!” Tracy đáp.
Bác đưa cho cô bé một cái bơm xe. “Dùng xong thì trả lại bác cùng mấy món dụng cụ là được.” Bác cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sarah và Dan đang quỳ gối, loay hoay dùng cờ lê vặn con vít phía đầu xe. “Con bé em cháu cứ như một khẩu súng lục vậy.”
“Vâng, lúc nào nó cũng giống như một cái gì đó. Cháu cảm ơn bác Kaufman.” Tracy định rời khỏi cửa hàng thì bác Kaufman gọi cô lại. Bác chìa ra một thanh sô cô la Hershey cỡ lớn, loại mà mẹ cô vẫn hay dùng để làm bánh kẹp kem khi cả nhà đi cắm trại. “Ôi, bác Kaufman. Cháu không còn tiền đâu.”
“Đây là một món quà.”
“Cháu không lấy đâu.” Cô nói, nhớ lời cha cô rằng bác Kaufman đang gặp rắc rối về tiền bạc. Cô bắt đầu nghi ngờ cái ống săm đắt hơn số tiền mà Sarah đã đặt trên quầy.
Bác Kaufman trông như sắp khóc. “Cháu biết không, con bé đã đạp xe tới tận bệnh viện để thăm Peter.”
“Thật hả bác?” Bệnh viện nằm ở tận Silver Spurs, thị trấn bên cạnh. Sarah sẽ gặp rắc rối lớn nếu như cha mẹ phát hiện ra.
“Nó đem cho thằng bé sách tô màu.” Bác nói, đôi mắt trơn ướt. “Con bé nói nó đã dùng tiền tiết kiệm mua bắp rang bơ của nó.”