← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 22

Sau bữa tối, Tracy đi sang phòng khách của Dan và cầm lấy một cây gậy đánh golf đang dựa lên tường, ở đầu kia của thảm cỏ nhân tạo dài hẹp là một thứ gì đó trông như cái gạt tàn bằng thiếc.

“Cậu có chơi golf không?” Dan hỏi. Anh đang đứng trong bếp, hong khô những chiếc đĩa cuối cùng và xếp chúng vào tủ.

Cô đặt quả bóng golf vào vị trí, gõ nhẹ một cái. Quả bóng lăn tròn trên mặt cỏ, lướt qua cái gạt tàn, văng ra ngoài và tiếp tục lăn trên mặt sàn gỗ về phía chân tường. Quả bóng thu hút sụ chú ý của Rex và Sherlock khi nó văng qua chỗ chúng đang nằm trên thảm.

“Tớ nói rồi mà, tớ chẳng có mấy thời gian cho sở thích cá nhân.”

“Chắc cậu sẽ học được cách chơi nhanh thôi. Cậu lúc nào cũng là một vận động viên giỏi.”

“Thời đó xưa lắm rồi.”

“Không phải. Cậu chỉ cần tìm được đúng người hướng dẫn thôi.”

“Thế hả? Cậu có thể giới thiệu ai đó cho tớ không?”

Anh đặt chiếc đĩa đang cầm trên tay xuống, bước sang phòng khách và xếp một quả bóng khác dưới chân cô. “Đứng trước mặt quả bóng đi!”

“Cậu định dạy tớ à?”

“Tớ đã trả rất nhiều tiền để có thể trở thành thành viên của một câu lạc bộ thể thao ngoài trời. Ít nhất tớ cũng quyết tâm phải học được gì đó từ nó. Nào, đứng trước mặt quả bóng đi!”

“Tớ không nghĩ thế đâu.”

“Chân rộng bằng vai nào.”

“Cậu nói nghiêm túc đấy hả?”

“Tớ là một người nghiêm túc.”

“Không phải là chàng trai mà tớ từng biết.”

“Đúng, nhưng tớ nói với cậu rằng tớ thay đổi rồi mà. Giờ tớ đã là một luật sư cứng rắn.”

“Còn tớ đã được huấn luyện chiến đấu tay không đấy.”

“Tớ sẽ nhớ đến cậu khi nào cần vệ sĩ. Giờ thì xoay người một chút! Chân rộng bằng vai.”

Cô cười và làm theo lời anh nói. Dan tiến đến gần hơn phía sau và vòng tay qua vai cô. Anh cầm lấy tay cô để chỉnh lại cách cầm gậy. “Thả lòng đi! Thư giãn nào! Cậu đang nắm chặt quá.”

“Tớ tưởng là phải giữ chắc tay?” Cô nói, đột nhiên cảm thấy ấm áp lạ thường.

“Giữ chắc cánh tay chứ không phải bàn tay. Thả lỏng bàn tay nhé! Chạm nhẹ.”

Anh đặt tay mình lên trên tay cầm gậy của cô. Cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh sau gáy và giọng nói dịu dàng của anh bên tai cô. “Chùng gối nào!” Anh khẽ huých đầu gối vào khoeo chân cô, khiến cô hơi chùng chân xuống.

Cô cười vang. “Được rồi, được rồi!”

“Giờ là một cứ vung nhẹ nhàng đẹp mắt từ sau ra trước, như một con lắc.”

“Cái đó thì tớ biết.” Cô nói.

“Tớ cũng nghĩ chắc cậu biết.”

Anh cầm tay cô đưa về phía sau rồi nhẹ nhàng vung tới phía trước. Đầu gậy đập vào quả bóng khiến nó lăn từ từ trên thảm cỏ. Lần này, nó lăn tới bên thành cái cốc bằng thiếc, xoay tròn và cuối cùng nằm yên trong lỗ.

“Ồ!” Cô nói. “Tớ làm được rồi này.”

“Cậu thấy chưa?” Dan nói, hai tay vẫn đang vòng qua người cô. “Có thể tớ không giỏi môn Hóa học nhưng tớ vẫn có thể dạy cậu một, hai thứ gì đó.”

Cô nhắm mắt và tưởng tượng không biết mình sẽ phải làm gì nếu Dan đột nhiên hôn lên cổ cô. Hai đầu gối cô run lên vì ý nghĩ đó.

“Tracy này!”

“Hả?”

Anh buông tay cô. “Tớ nghĩ chúng ta nên nói chuyện về hồ sơ của cậu.”

Cô trút ra hơi thở mà mình đã nín từ nãy giờ. “Ừ, tớ cũng nghĩ thế. Nhưng tớ cần phải vào nhà tắm một lát đã.”

“Ở dưới chân cầu thang ấy.”

Tracy tìm thấy phòng tắm, bước vào và khóa của. Cô chống tay vào thành bồn rửa, thấy người ở trong gương đang nhìn lại mình với đôi má đỏ ửng. Sau một lúc, cô mới lấy lại bình tĩnh, mở vòi nước và hất nước lạnh lên mặt. Cuối cùng, cô lau khô tay bằng một chiếc khăn Tất Đỏ Boston trước khi quay trở lại nhà bếp.

Dan đang đứng cạnh bàn, tay lật qua những trang giấy chi chít chữ kẹp trong tập hồ sơ pháp lý màu vàng. Anh đặt hồ sơ của Tracy ở giữa bàn, đồng thời rót rượu vào hai cái ly. “Cậu có phiền không nếu như tớ đứng? Lúc đứng thì trí não tớ hoạt động tốt hơn.”

“Cậu cứ thoải mái.” Cô ngồi vào bàn và nhấp một ngụm rượu mà lúc này cô đang rất cần.

Dan bắt đầu nói: “Tớ phải thú thực với cậu rằng, tớ đã rất nghi ngờ sau khi cậu tìm đến tớ sáng nay. Tớ cứ nghĩ là tớ nhận lời chỉ để chiều lòng cậu thôi.”

“Tớ biết.”

“Tớ dễ đoán đến vậy cơ à?”

“Dan, tớ là điều tra viên.” Cô đặt cái ly xuống. “Ở trong tình huống ấy, tớ cũng sẽ nghi ngờ. Giờ hãy hỏi tớ những gì cậu cần.”

“Hãy bắt đầu với tay bán hàng, Ryan Hagen.”

Vance Clark đang đứng ở bàn luật sư. “Bên công tố cho gọi Ryan P. Hagen.”

Edmund House, đang ngồi bên cạnh luật sư được chỉ định, một người dân sinh sống lâu năm tại Cedar Grove tên là DeAngelo Finn.

Tính từ lúc Edmund bước vào phòng xử án trong tình trạng bị còng tay, đây là lần đầu tiên hắn ngoái đầu lại. House trông giống như một sinh viên ở trường dự bị Bờ Đông với mái tóc cắt ngắn và khuôn mặt nhẵn nhụi. Hắn đang mặc chiếc quần màu ghi, áo sơ-mi trắng bên trong một chiếc áo len cổ chữ V màu đen. Mắt hắn dán chặt vào Hagen khi anh ta bước vào phòng như thể hai người là đồng môn ở cái trường dự bị đó vậy. Hagen mặc quần kaki, áo khoác thể thao màu xanh cùng một cái cà-vạt có hoa văn. Ánh mắt của House tiếp tục đảo một vòng quanh những hàng ghế chật ních người và nhìn thẳng vào Tracy. Cô cảm thấy nổi da gà, vội vàng nắm lấy tay Ben rồi siết chặt.

“Em ổn chứ?” Ben thì thầm.

Hagen băng qua cánh cửa ở rào chắn và bước lên bục nhân chứng. Mái tóc rẽ ngôi của Hagen làm cho Tracy nghĩ rằng anh ta trông giống yêu tinh. Vance Clark giới thiệu rằng Hagen là người bán phụ tùng ô tô. Công việc đòi hỏi anh ta phải đi công tác hai mươi lăm ngày mỗi tháng, thường xuyên di chuyển qua các bang Washington, Oregon, Idaho và Montana.

“Tôi cho rằng việc anh không theo dõi thời sự không phải là chuyện lạ?”

“Trừ phi tin tức đó nói về đội Mariners hay đội Sonics của tôi.”

Hagen nở nụ cười xuề xòa của những người bán hàng. Có vẻ như anh ta đang rất thích thú khi trở thành tâm điểm của phiên xét xử.

“Tôi không có nhiều hứng thú với việc đọc báo hay xem tin tức buổi tối mỗi khi về khách sạn. Thường tôi sẽ tìm trò chơi nào đó để chơi.”

“Vậy anh không hề biết đến vụ việc Sarah Crosswhite bị bắt cóc?”

“Lúc đầu, tôi không hề biết chuyện đó.”

“Anh có thể trình bày với bồi thẩm đoàn về việc anh nghe thấy tin đó từ đâu không?”

“Vâng.” Hagen quay mặt về phía các bồi thẩm, năm người phụ nữ và bảy người đàn ông, tất cả đều là người da trắng. Hai bồi thẩm dự khuyết khác ngồi trên ghế ở ngay bên ngoài rào chắn. “Tối hôm ấy, tôi về nhà sớm để thay đổi không khí. Lúc đó, tôi đang uống bia và xem trận bóng của đội Mariners. Lúc nghỉ giữa hiệp thì tôi thấy có tin tức nói về một người phụ nữ bị mất tích ở Cedar Grove. Tôi cũng hay gặp một vài khách hàng ở Cedar Grove nên tôi chú ý tới tin đó hơn. Họ có đăng một tấm hình của cô ấy.”

“Anh có nhận ra người phụ nữ đó không?”

“Tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy.”

“Chuyện gì xảy ra sau đó?”

“Họ nói rằng cô ấy đã mất tích được một thời gian rồi. Họ chiếu thêm một bức ảnh chụp chiếc xe của cô ấy. Một chiếc xe Ford màu xanh, bị bỏ lại trên xa lộ quận. Nó làm tôi đột nhiên nhớ lại.”

“Nhớ lại điều gì thưa anh Hagen?”

“Tôi đã từng nhìn thấy chiếc xe đó. Tôi chắc chắn nó chính là cái xe tôi nhìn thấy lúc tôi đang trở về nhà sau khi đi công tác ở miền Bắc. Tôi nhớ điều đó bởi vì từ khi có đường cao tốc liên bang, chẳng còn mấy người đi vào xa lộ quận. Đêm đó, trời mưa nặng hạt và tôi còn nghĩ rằng thật xúi quẩy cho ai hỏng xe giữa đêm hôm thế này.”

“Vậy tại sao tối hôm đó anh lại đi bằng xa lộ quận?”

“Nó là lối đi tắt. Ông sẽ thuộc chúng nếu ông phải lái xe nhiều như tôi.”

“Anh còn nhớ gì cụ thể về tối hôm đó không?”

“Ban đầu thì không. Nhưng tôi nhớ đó là một tối mùa hè, cơn dông kéo đến bất ngờ. Tôi cũng không định đi xa lộ quận vì lý do đó. Nó rất tối và không có đèn đường.”

“Anh có thể nói chính xác hôm đó là ngày nào không?”

“Tôi có giữ lịch hẹn của mình và đã kiểm tra lại. Đó là ngày Hai mươi mốt tháng Tám.”

“Năm nào?”

“1993.”

Hagen đang đặt một quyển lịch trên đùi. Sau khi lấy nó làm chứng, Clark đề nghị chuyển quyển lịch cho bồi thẩm đoàn. Rồi Clark tiếp tục hỏi Hagen. “Anh còn nhớ điều gì khác về tối hôm đó nữa không?”

“Tôi nhớ rằng mình đã nhìn thấy một chiếc xe tải màu đỏ. Nó đi ngược chiều với tôi.”

“Tại sao anh lại nhớ điều đó?”

“Như tôi nói, hôm đó trên xa lộ quận không có chiếc xe nào khác.”

“Anh có nhìn vào trong buồng lái không?”

“Không. Nhưng tôi đã nhìn rõ chiếc xe. Nó là một cái xe tải Chevy mui trần. Màu đỏ sẫm. Loại mà ông sẽ chẳng còn nhìn thấy nhiều nữa. Giờ đó là xe cổ rồi.”

“Sau khi biết tin thì anh đã làm gì?”

“Chương trình tin tức có đăng số điện thoại của đồn cảnh sát, vì thế tôi đã gọi và kể cho họ về những gì tôi nhìn thấy, cảnh sát trưởng đã gọi lại cho tôi, nói rằng ông ấy cần nghe lại câu chuyện. Tôi đã kể lại với ông ấy y hệt những gì tôi vừa kể với ông.”

“Anh có nhớ ra thêm điều gì khi đang nói chuyện với cảnh sát trưởng Calloway không?”

“Tôi nhớ rằng tối hôm đó tôi đã dừng lại để đổ xăng và ăn uống. Tôi nghĩ nếu như tôi không dừng lại thì có lẽ tôi đã tìm thấy cô gái đó trước.”

DeAngelo Finn phản đối lời khai vừa rồi và đề nghị hủy bỏ nó. Thẩm phán Sean Lawrence, một người đàn ông to lớn với mái tóc dày màu đỏ, chấp nhận lời phản đối.

Clark nhường lại quyết định cho bồi thẩm đoàn. Ông ngồi xuống.

Finn tiến lên phía trước với một cuốn sổ trên tay. Tracy biết DeAngelo và vợ ông, Millie. Cha cô đã chăm sóc cho Mille, người bị mắc chứng viêm khớp. Finn bị hói nên phải chải ngược phần tóc phía dưới lên trên đỉnh đầu. Gấu quần của người đàn ông cao chưa đầy mét sáu quệt xuống mặt sàn đá hoa cương khi ông đi từ chỗ ngồi tới dãy ghế vòng. Ống tay áo của ông dài tới tận mu bàn tay, như thể ông đã mua bộ đồ đó từ trên giá của cửa hàng tạp hóa vào sáng nay mà không hề có thời gian sửa lại.

“Anh nói rằng anh nhìn thấy chiếc xe này trên sườn đồi. Anh có nhìn thấy bất kỳ ai đứng bên cạnh chiếc xe hay đi dọc trên đường không?” Tông giọng của Finn cao đến mức vang khắp căn phòng xử án rộng lớn.

Hagen nói rằng anh ta không nhìn thấy.

“Về chiếc xe tải màu đỏ mà anh nói rằng anh đã nhìn thấy, anh không nhìn vào bên trong buồng lái đúng không?”

“Đúng thế.”

“Và anh cũng không nhìn thấy một cô gái tóc vàng ngồi trong đó, đúng không?”

“Tôi không thấy.”

Finn chỉ về phía House. “Và anh không nhìn thấy bị cáo trong buồng lái, phải không?”

“Tôi cũng không thấy.”

“Anh có nhớ được biển số xe không?”

“Không.”

“Anh nói rằng mình nhớ rõ chiếc xe này dù anh chỉ nhìn nó trong vài giây vào một buổi tối trời mưa?”

“Nó là loại xe tôi ưa thích.” Hagen phản bác, nụ cười lại nở trên mặt. “Ý tôi là, tôi kiếm tiền nhờ xe cộ. Tôi biết về chúng là chuyện đương nhiên.”

Miệng Finn mở ra rồi lại khép lại như thể một con cá mắc cạn. Mắt ông nhìn qua lại giữa quyển sổ và Hagen vài lần. Sau vài giây chẳng lấy làm dễ chịu lắm, Finn nói: “Vậy anh chỉ chú ý đến chiếc xe mà không nhìn xem ai ngồi trong buồng lái. Tôi không có câu hỏi nào khác.”