CHƯƠNG 23
Dan tiếp tục lật qua những ghi chú của anh. “Thật khó để tin rằng, sau bảy tuần mà Hagen vẫn có thể nhớ được một chiếc xe tải màu đỏ đi lướt qua anh ta trên con đường vừa mưa vừa tối. Có thật là Finn không yêu cầu chứng thực điều đó không?”
Tracy lắc đầu. “Ông ấy cũng không hề hỏi Hagen rằng Hagen đã xem tin tức trên đài nào, hay gửi trát để xin bản sao các chương trình tin tức lúc đó.”
“Finn sẽ biết được điều gì nếu ông ấy làm vậy?”
“Tớ có giữ băng ghi âm của tất cả các chương trình tin tức hồi đó. Tớ không tìm thấy bản tin nào như Hagen mô tả vào khoảng thời gian anh ta kể. Vụ mất tích của Sarah lúc đó đã là tin cũ rồi. Cậu biết đấy. Báo chí, cảnh sát, tất cả mọi người trong thị trấn lúc đầu rất quan tâm đến nó, nhưng sau vài tuần thì sự quan tâm của họ cũng giảm đi. Tớ không chê trách gì họ. Sau bảy tuần, vụ mất tích của Sarah chỉ còn là những dòng tin vắn, trừ khi có gì đó đáng chú ý khiến mọi người quan tâm trở lại. Nhưng chẳng có gì hết.”
“Thế còn khoản tiền thưởng?”
“Vụ đó cũng không hề được công khai trước tòa.”
Dan nheo mắt như thể đang chiến đấu với một cơn đau đầu. “Nếu những lời khai của Hagen là cơ sở để giúp Calloway và Clark thuyết phục Thẩm phán Sullivan kí giấy phép khám nhà thì lẽ ra Finn phải chất vấn Hagen tới từng chi tiết một. Đặc biệt là khi Hagen cũng tạo bước đệm cho lời khai của Calloway trong ngày hôm sau.”
Roy Calloway ngồi trên ghế nhân chứng như thể ông đang ngồi trong phòng khách nhà mình và tất cả những người khác trong phòng xử án là khách mời. Những giọt mưa rơi tí tách bên khung cửa sổ bằng gỗ trên tầng hai nghe giống tiếng con chim nào đó đang mổ lên tấm kính. Tracy nhìn ra rặng cây trên sân tòa án, những cành cây ướt đẫm đang oằn mình dưới mưa. Khói đang nhả ra từ những chiếc ống trên mái những căn nhà phía xa xa, nhưng hình ảnh yên bình đó chỉ càng phóng đại thêm cái ảo tưởng mà Edmund House đã phá vỡ. Tội ác chẳng chừa bất kỳ nơi đâu, kể cả những thị trấn nhỏ.
Thậm chí còn hơn thế.
Clark bước đến bên cạnh rào chắn ngăn cách chỗ ngồi của ban bồi thấm. “Lần tiếp theo ông quay lại nhà của Parker House là bao giờ, cảnh sát trưởng Calloway?”
“Khoảng hai tháng sau đó.”
“Ông có thể thuật lại hoàn cảnh lúc đó không?”
“Chúng tôi đã tìm thấy một đầu mối.”
“Ông có thể cho bồi thẩm đoàn biết đầu mối đó dẫn ông tới đâu?”
“Tới gặp Ryan Hagen.”
“Ông đã chất vấn anh Hagen, phải không?”
“Đúng vậy.” Calloway nói, và trong vòng năm phút sau đó, ông đã chứng thực những lời mà Hagen đã khai ngày hôm trước.
“Vậy có điểm gì đặc biệt đáng chú ý ở chiếc xe Chevy màu đỏ?”
“Tôi biết rằng Parker có một chiếc Chevy màu đỏ. Tôi nhớ rằng mình đã nhìn thấy nó trong sân nhà ông ta vào buổi sáng hôm Sarah bị báo là mất tích.”
“Ông có đối chất với bị cảo về bằng chứng mới này không?”
“Tôi có nói với anh ta rằng chúng tôi có một nhân chứng. Tôi có hỏi lại xem anh ta có muốn nói thêm điều gì không.”
“Và bị cáo đã nói gì?”
“Đầu tiên, anh ta không nói gì nhiều, chỉ nói rằng tôi đang gây phiền nhiễu cho anh ta. Sau đó, anh ta lại bảo rằng: ‘Đúng, đêm đó tôi đã lái xe.’”
“Bị cáo còn nói gì khác không?”
“Anh ta nói anh ta đã uống rượu tại một quán rượu ở Silver Spurs và lái xe về nhà trên xa lộ quận vì sợ bị cảnh sát hỏi thăm trên đường cao tốc liên bang. Anh ta nói anh ta đã đi ngang qua một chiếc xe tải Ford màu xanh trên sườn đồi và sau đó thấy một người phụ nữ đang đi bộ dưới mưa. Anh ta nói anh ta chở cô ấy về một địa chỉ tại Cedar Grove, thả cô ấy ở đó, và câu chuyện kết thúc. Anh ta nói anh ta không bao giờ nhìn thấy người phụ nữ đó nữa.”
“Bị cáo có nhận ra người phụ nữ đó không?”
“Tôi có cho anh ta xem một bức ảnh và anh ta xác nhận rằng đó là Sarah Crosswhite.”
“Bị cáo có cung cấp cho ông địa chỉ mà anh ta nói đã chở cô ấy đến không?”
“Không phải địa chỉ cụ thể, nhưng anh ta đã miêu tả nhà của Sarah.”
“Anh House đây có nói tại sao anh ta không kể cho ông nghe những thông tin này trong lần đầu tiên chất vấn không?”
“Anh ta nói rằng anh ta nghe thấy trong thị trấn có một người phụ nữ bị mất tích. Rồi anh ta nhìn thấy tờ rơi và nhận ra người phụ nữ đó chính là người mà anh ta đã chở về. Anh ta nói rằng anh ta sợ không ai tin.”
“Anh ta có nói tại sao không?”
Finn phản đối câu hỏi và Lawrence chấp nhận nó.
“Sau đó ông đã làm gì, cảnh sát trưởng Calloway?”
“Tôi đã mang thông tin này tới chỗ của ông và nhờ ông xin cấp giấy phép khám nhà và xe tải của Parker House.”
“Ông có trực tiếp tham gia vào việc khám nhà không?”
“Tôi đã trực tiếp thực thi lệnh khám nhà. Chúng tôi đã đem theo một đội điều tra hiện trường từ Phòng Nghiên cứu tội phạm Sở Cảnh sát Bang Washington để tiến hành giám định. Dựa trên những bằng chứng được tìm thấy ngày hôm đó, chúng tôi đã bắt giữ Edmund House.”
“Ông có nói chuyện với bị cáo thêm lần nào nữa không?”
“Sau khi anh ta bị giam giữ.”
“Và anh House đã nói gì với ông?”
Calloway chuyển sự chú ý từ Clark sang Edmund House, người đang ngồi đặt tay trên đùi với vẻ mặt rất điềm tĩnh. “Anh ta cười, rồi nói rằng người ta sẽ chẳng thể nào kết tội anh ta được nếu không tìm thấy cái xác. Anh ta nói rằng nếu như công tố viên làm một giao kèo với anh ta, anh ta sẽ cho tôi biết chỗ tìm thấy cái xác của Sarah. Bằng không, anh ta nói, tôi hãy cút xuống địa ngục.”