← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 24

Dan đi đi lại lại trước màn hình ti-vi. Họ đã chuyển chỗ ngồi từ nhà bếp sang phòng khách. Tracy ngồi trên chiếc ghế dài, lắng nghe những câu hỏi và suy luận của Dan.

“Một điều hiển nhiên là, nếu như Calloway nói thật thì tại sao Edmund House lại thay đổi lời khai của hắn? Hắn đã ngồi tù sáu năm, chắc cũng phải học được một bài học rồi chứ! Ai cũng biết rằng việc hắn thay đổi bằng chứng ngoại phạm của mình là quá đủ để Calloway xin được giấy phép khám nhà. Và nếu hắn định thay đổi bằng chứng ngoại phạm, tại sao hắn lại nói rằng hắn đã uống rượu ở Silver Spurs? Chẳng phải Calloway có thể bắt bẻ điều đó một cách dễ dàng sao, cho dù ông ấy chưa từng làm vậy?”

Tracy nói: “Tớ đã nói chuyện với tất cả phục vụ quầy bar ở Silver Spurs. Không ai thấy Edmund House ở đó, và cũng chẳng ai thấy Calloway tìm đến để hỏi bất kỳ câu hỏi nào.”

“Một lý do nữa để nghi ngờ rằng Calloway đã nói dối về lời thú tội.” Dan nói.

“Thêm một vấn đề khác. Finn không hề bắt Calloway phải chứng thực những điều đó trước tòa.” Tracy nói.

“Chắc chắn đó là một sai lầm.” Dan đồng tình. “Nhưng đó không phải là điều làm cho House bị kết tội. Thứ kết tội hắn chính là những bằng chứng mà cảnh sát tìm thấy trong nhà hắn.”

Càng về chiều, cơn dông càng mạnh lên làm những chiếc đèn treo trên trần nhà được chạm trổ công phu của phòng xử án bắt đầu đung đưa. Gió ào ào thổi, rặng cây phía ngoài sân nghiêng ngả dữ dội, cành lá của chúng trở nên mờ mờ ảo ảo.

“Điều tra viên Giesa.” Vance Clark tiếp tục. “Cô có thể khai báo cho quý bồi thẩm đoàn ở đây những gì cô đã tìm thấy trong chiếc xe tải không?”

Với mái tóc dài màu nâu nhạt xen kẽ những lọn vàng óng, điều tra viên Margaret Giesa trông giống một người mẫu thời trang hơn là một điều tra viên. Cô cao khoảng một mét sáu, nhưng đôi giày mười phân làm cho cô trông cao hơn rất nhiều. Cô đang mặc một bộ đồ kẻ sọc màu ghi xám.

“Chúng tôi đã tìm thấy những sợi tóc màu vàng có độ dài khác nhau, từ bốn mươi đến tám mươi phân.”

“Cô có thể cho bồi thẩm đoàn biết chính xác đội của cô đã tìm thấy những sợi tóc ở vị trí nào?”

Giesa rời khỏi ghế ngồi và dùng một chiếc bút chỉ laser để hướng sự chú ý của bổi thẩm đoàn vào một bức hình đã được phóng đại trên màn chiếu mà Clark dựng sẵn. Bức hình chụp phía bên trong của chiếc xe Chevy màu đỏ. “Chúng tôi đã tìm thấy chúng ở bên ghế hành khách, giữa chỗ ngồi và cánh cửa.”

“Phòng Nghiên cứu tội phạm sở Cảnh sát Bang Washington đã kiểm tra những sợi tóc đó chưa?”

Giesa xem lại báo cáo của mình. “Chúng tôi đã kiểm tra từng sợi tóc dưới kính hiển vi và nhận định rằng có một vài sợi đã bị nhổ cả chân tóc. Số còn lại thì bị gãy.”

Finn đứng dậy. “Tôi phản đối. Điều tra viên đang suy diễn vê việc những sợi tóc đã bị nhổ cả chân.”

Lawrence chấp nhận lời phản đối.

Clark có vẻ vui mừng khi nghe thấy câu nói đó được lặp lại lần nữa.

“Chúng ta đều rụng tóc, phải không điều tra viên?”

“Rụng tóc là một quá trình tự nhiên. Chúng ta đều rụng tóc hằng ngày.”

Ông vỗ vỗ lên chỗ hói của mình. “Hình như một vài người trong chúng ta rụng nhiều tóc hơn người khác?”

Bồi thẩm đoàn bật cười.

Clark tiếp tục: “Nhưng cô nói rằng đội của cô cũng tìm thấy một vài sợi tóc bị gãy. Nghe vậy nghĩa là sao?”

“Ý tôi muốn nói là chúng tôi đã không tìm thấy chân tóc. Khi soi dưới kính hiển vi, chúng ta sẽ phải nhìn thấy một bầu tròn màu trắng ở gốc sợi tóc. Tóc bị gãy thường là hậu quả của việc tổn thương nang tóc từ những yếu tố bên ngoài.”

“Ví dụ như?”

“Sử dụng hóa chất, nhiệt độ từ các dụng cụ làm tóc, hay đơn giản là tóm tóc một cách thô bạo.”

“Ta có thể giật tóc của người khác khiến cho chúng bị đứt ở gốc không? Chẳng hạn trong một cuộc vật lộn?”

“Có thể.”

Clark mở sổ ghi chép của mình như thể đang xem lại chúng. “Đội của cô còn tìm thấy thứ gì đáng chú ý khác bên trong chiếc xe không?”

“Chúng tôi tìm thấy một vài vết máu.” Giesa nói.

Tracy để ý thấy một vài bồi thẩm đã dời sự chú ý từ Giesa sang Edmund House.

Một lần nữa, Giesa dùng bức ảnh để chỉ ra vị trí mà đội của cô tìm thấy máu trong buồng lái của chiếc xe. Sau đó, Clark tiếp tục phóng đại một tấm ảnh chụp khu nhà của Parker House trên màn chiếu. Trên ảnh là mái lợp hằng kim loại của các gian nhà, khung những chiếc xe cùng dụng cụ làm vườn vứt lăn lóc hên rặng cây. Giesa chỉ vào một căn chòi hẹp ở phía cuối con đường xuất phát từ ngôi nhà một tầng của Parker House.

“Chúng tôi đã tìm thấy dụng cụ làm mộc và một vài đồ nội thất đang ở những giai đoạn hoàn thiện khác nhau tại đây.”

“Một cái cưa gỗ?”

“Vâng, có một cái cưa gỗ ở đó.”

“Cô có tìm thấy vết máu nào trong căn chòi đó không?”

“Chúng tôi không tìm thấy.”

“Cô có tìm thấy bất kỳ thứ gì đáng chú ý không?”

“Chúng tôi tìm thấy đồ trang sức trong một chiếc tất nhét trong một lon cà phê.”

Clark đưa cho Giesa túi đựng chứng cứ bằng nhựa và yêu cầu cô mở nó ra.

Cả căn phòng đột nhiên im lặng khi Giesa thò tay vào trong túi rồi giơ lên hai chiếc khuyên tai bằng bạc hình khẩu súng.

Dan đã dừng bước. “Và từ lúc đó, cậu bắt đầu nghi ngờ có điều gì đó sai sai phải không?”

“Con bé không hề đeo đôi khuyên tai hình khẩu súng đó, Dan. Tớ biết rằng con bé không hề đeo chúng, và tớ đã kể lại cho bố tớ trong chiều hôm đó.” Tracy nói. “Nhưng bố tớ nói ông đã quá mệt và chỉ muốn chở mẹ tớ về nhà. Sức khỏe của bà không tốt. Bà đang bị suy sụp tinh thần, thể xác thì kiệt quệ, và càng lúc càng lánh xa mọi thứ. Sau đó, mỗi khi tớ định đem chuyện này ra nói thì bố tớ đều bảo rằng hãy mặc kệ nó. Calloway và Clark cũng đều nói như vậy.”

“Họ không hề nghe cậu nói?”

Cô lắc đầu. “Không ai nghe tớ nói cả. Vì thế tớ quyết định giữ kín thông tin này cho tới khi tớ có thể chứng minh được rằng họ đã sai.”

“Nhưng cậu cũng có thể mặc kệ nó mà.”

“Cậu có thể mặc kệ chuyện đó nếu người bị hại là em gái cậu, và chính cậu là người đã bỏ mặc con bé sao?”

Dan ngồi xuống bàn, đối diện với cô. Đầu gối của hai người gần như chạm vào nhau. “Những gì đã xảy ra không phải là lỗi của cậu, Tracy.”

“Tớ phải biết được chuyện gì đã xảy ra khi đó. Vì không một ai có ý định giúp đỡ tớ nên tớ quyết định làm chuyện đó một mình.”

“Vì thế cậu đã bỏ dạy học để trở thành cớm?”

Cô gật đầu. “Sau mười năm dành hết thời gian rảnh để đọc lại những ghi chép, săn lùng nhân chứng và tài liệu, một hôm, tớ ngồi lại, mở tất cả những chiếc thùng giấy ra. Tớ nhận ra rằng tớ đã kiểm tra tất cả các ghi chép và phỏng vấn tất cả các nhân chứng. Tớ đã đâm vào một ngõ cụt. Tớ không thế đi tiếp được nữa, trừ phi họ tìm thấy xác của Sarah. Nó là một cảm giác thật kinh khủng. Tớ cảm thấy mình đã phụ con bé một lần nữa. Nhưng như cậu nói đấy, thế giới ngoài kia không dừng lại chờ chúng ta đau khổ. Một ngày kia tỉnh dậy, tớ đột nhiên thấy mình cần phải bước tiếp bởi vì… tớ không biết phải làm gì nữa. Thế nên tớ đã cất những chiếc thùng giấy vào tủ và cố gắng vượt qua.”

Anh chạm vào chân cô. “Sarah sẽ luôn muốn cậu hạnh phúc, Tracy à.”

“Tớ chỉ tự đánh lừa bản thân mình thôi.” Cô tiếp tục. “Không một ngày nào trôi qua mà tớ không nghĩ về con bé. Không một ngày nào mà tớ không định lấy tất cả chỗ thùng đó ra, nghĩ rằng mình đã bỏ sót cái gì đó, và chắc hẳn phải còn một mảnh bằng chứng ở đâu đó. Và rồi một ngày kia, khi đang ngồi ở bàn làm việc thì cộng sự của tớ nói rằng họ đã tìm thấy chỗ chôn con bé.” Cô thở dài. “Cậu có biết tớ đã chờ đợi trong bao lâu để có ai đó nói với tớ rằng tớ không phải là một kẻ khùng bị ám ảnh không?”

“Cậu không phải là một kẻ khùng, Tracy. Nhưng mà bị ám ảnh thì có thể.”

Cô bật cười. “Cậu luôn biết cách chọc cười tớ.”

“Đúng thế, nhưng đáng tiếc điều đó thường không phải chủ ý của tớ.” Dan ngả người ra sau và thở dài. “Tớ không biết chuyện gì đã xảy ra lúc đó, Tracy, tớ không chắc, hay đúng ra là chưa chắc. Nhưng nếu cậu nói đúng thì tớ đoán House đã bị hãm hại, không phải bởi một người. Đó là một âm mưu mà Hagen, Calloway, Clark – có thể là cả Finn nữa – đều tham gia.”

“Và còn một người có thể vào được trong nhà tớ để lấy đôi khuyên tai của Sarah.” Tracy nói. “Tớ hiểu.”

Chiếc xe Suburban của Roy Calloway đang đỗ đằng sau một chiếc xe cảnh sát khác trên đoạn đường dẫn vào căn nhà của bố mẹ cô. Bên cạnh là một chiếc xe cấp cứu của quận Cascade. Không có tiếng còi hú, cũng chẳng có ánh đèn nhấp nháy. Điều đó mang lại cho Tracy cảm giác nhẹ nhõm đến kỳ lạ. Cho dù là việc khẩn cấp gì, nếu đèn tắt có nghĩa là nó cũng không đến nỗi tệ. Phải không?

Cú điện thoại của Calloway đã làm cô tỉnh giấc vào bốn giờ sáng. Tuy Ben đã đi được ba tháng nhưng Tracy vẫn ở căn nhà trọ. Ngôi nhà của cha mẹ cô giờ không còn chứa đựng những kí ức tươi đẹp nữa. Cha mẹ cô trở nên trầm lặng, càng lúc càng xa lánh người khác. Cha cô đã nghỉ việc ở bệnh viện, chẳng mấy người còn nhìn thấy ông đi quanh thị trấn. Nhà cô không tổ chức tiệc Giáng sinh hằng năm kể từ khi Sarah mất tích. Cha cô cũng bắt đầu uống rượu hằng đêm. Cô có thể nghe thấy tiếng lè nhè trong giọng nói của cha mỗi khi cô gọi điện hỏi thăm. Cô cũng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong hơi thở của ông mỗi khi cô ghé qua. Cô cảm thấy mình không hoàn toàn được chào đón ở đó nữa, giống như ở trong phòng có một con voi nhưng mọi người đều cố lờ nó đi. Những kí ức tuyệt vời nhất trong tâm trí họ lại chính là thứ mà họ muốn quên đi. Họ đều gục ngã vì cảm giác tội lỗi của chính mình. Tracy đã để cho Sarah lái xe về nhà một mình, còn cha mẹ cô đã đi nghỉ ờ Hawaii thay vì ở nhà vào ngày cuối tuần định mệnh đó. Tracy tự hợp lý hóa tất cả mọi chuyện bằng cách tự nhủ rằng đằng nào cô cũng đã quá lớn để có thể chạy về nhà với cha mẹ, và ngôi nhà đó đã không còn là nhà của cô nữa.

Trên điện thoại, Calloway đã bảo cô mặc đồ và phóng qua nhà cha mẹ cô ngay. “Cứ đến đây đi!” Ông chỉ đáp vậy khi cô cố hỏi thêm về tình hình.

Cô phải chen lấn để bước lên bậc thềm. Xung quanh đang vang lên tiếng điện đàm từ những chiếc xe cấp cứu. Nhân viên y tế và cảnh sát đang đứng kín hiên nhà và lối vào. Không một ai trong số đó có vẻ gấp gáp, và cô nghĩ rằng đó cũng là một tín hiệu tốt. Nhìn thấy cô bước vào, một trong những cảnh sát của Calloway bèn gõ cửa phòng làm việc của cha cô. Vài giây sau, cánh cửa bật mở, nhưng người đi ra không phải cha cô mà là Roy Calloway. Cô nhìn thấy những người khác đứng phía sau ông, nhưng đó cũng không phải là cha hay mẹ cô. Viên cảnh sát nói gì đó với Calloway, và Calloway lại đóng cửa lại. Trông ông nhợt nhạt và ốm yếu như thể bị sốc.

“Roy?” Cô hỏi khi tiến đến gần ông. “Có chuyện gì vậy? Chuyện gì diễn ra thế này?”

Calloway lau mũi bằng một chiếc khăn tay. “Ông ấy đi rồi, Tracy.”

“Sao cơ?”

“Bố cháu đi rồi.”

“Bố cháu?” Cô không hề nghĩ rằng đó là cha cô. Cô còn chắc chắn rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với mẹ cô chứ không phải cha. “Bác đang nói gì vậy?” Cô cố bước qua Calloway thì bị ông chặn lại, giữ chặt hai vai. “Bố cháu đâu? Bố! Bố ơi!”

“Tracy, đừng!”

Cô cố vùng vẫy để thoát ra. “Cháu muốn gặp bố.”

Calloway kéo cô ra ngoài hiên và ghì chặt hai vai cô vào tường, cố gắng kiềm chế cô. “Nghe bác nói này, Tracy! Dừng lại và nghe bác nói.” Cô vẫn tiếp tục vùng vẫy. “Ông ấy đã dùng khẩu súng săn, Tracy!”

Tracy chết sững.

Calloway buông tay ra và lùi lại một bước. Ông liếc đi chỗ khác, thở ra một hơi trước khi bình tĩnh lại và quay lại với cô. “Ông ấy đã dùng khẩu súng săn.” Calloway nói.