CHƯƠNG 25
Đã một tuần trôi qua kể từ khi Tracy chôn cất hài cốt của Sarah. Tracy ngồi xuống chiếc ghế băng liền bàn trong khu vực thăm viếng của nhà tù liên bang Walla Walla.
“Để tớ nói chuyện với hắn.” Cô nói.
“Tớ sẽ nhường cậu.” Dan nói, ngồi vào chỗ bên cạnh cô.
“Đừng có hứa với hắn điều gì.”
“Tớ sẽ không hứa gì hết.”
“Hắn sẽ tìm cách đòi một giao kèo.”
Dan với sang nắm lấy tay cô. “Cậu từng nói với tớ điều đó rồi. Bình tĩnh lại đi! Trước đây tớ cũng từng đến nhà tù rồi, mặc dù phải thú thật rằng chúng trông giống những câu lạc bộ thể thao ngoài trời hơn. Chỗ này trông như một cái căng tin giản dị ở trường trung học vậy.”
Tracy nhìn về phía cửa nhưng không thấy bóng dáng Edmund House đâu. Hắn bị giam trong nhà D của khu Liên hợp phía Tây, khu vực có an ninh cao thứ nhì của nhà tù. Vị trí đó phản ánh mức độ nghiêm trọng của tội giết người cấp độ một mà hắn gây ra chứ không phải do hành vi của hắn trong thời gian ở tù. Những cuộc điện thoại thăm hỏi hằng năm của Tracy giúp cô biết được House là một tù nhân mẫu mực. Hắn gần như tránh mặt người khác. Hắn thường đọc sách trong buồng giam hoặc ngồi trong thư viện để viết đơn kháng án. Hắn đã gửi rất nhiều đơn kháng án trong những năm ngồi tù của mình.
Cô đã có được bằng chứng giám định từ hố chôn để xác minh cái giả thuyết kéo dài mười năm của mình, đó là House đã bị mưu hại và kẻ giết Sarah vẫn còn nhởn nhơ ở ngoài kia. Nhưng nó sẽ chẳng giúp ích gì cho cô nếu cô không thể đưa nó tới tay một vị thẩm phán, đồng thời kéo được nhân chứng quay lại tuyên thệ trước tòa và chất vấn họ một cách kĩ càng. Cách duy nhất để làm được tất cả những điều đó là xin mở một phiên xét xử tái thẩm sau kết án để làm tiền đề cho một phiên tòa mới. Đương nhiên họ sẽ không thể làm như vậy nếu không có sự hợp tác của House, và cô không hề thích cái ý nghĩ cô cần hắn hay phải dựa vào hắn trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Hai lần trước cô vào thăm hắn, House đã đùa giỡn với cô cũng như với cảm xúc mỏng manh trong cô. Ngay lúc đó cô chưa nhận ra, nhưng đến bây giờ cô đã hiểu. Dường như House nắm trong tay toàn bộ các lá bài. Giờ thì hắn không thể làm vậy được nữa. Nếu như House muốn một phiên tòa mới và có cơ hội để ra khỏi tù, hắn sẽ phải hợp tác.
Giọng nói của những tù nhân và khách viếng thăm vang vọng khắp những dãy bàn xung quanh. Tracy nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra cửa. Cô chợt nhận ra một tù nhân đang nán lại ở đó, mắt hắn đảo một vòng qua những chiếc bàn. Mái tóc tết màu muối tiêu buông trên đôi vai vạm vỡ. Lúc đầu, cô định bỏ qua hắn, nhưng rồi ánh mắt hắn bắt được ánh mắt cô và đôi môi hắn nhếch lên thành một nụ cười như muốn nói: ‘Xem con mèo tha cái gì vào đây này.’
“Đó không thể là hắn, đúng không?” Dan cũng đang nhìn về phía cửa. Anh nói.
Ở phiên tòa, báo chí đã miêu tả Edmund House có mái tóc dày và vẻ điển trai tựa như James Dean. Còn gã đàn ông đang tiến về phía bọn cô có khuôn mặt đã nhuốm màu tuổi tác và béo lên nhiều. Tuy nhiên điều gây sửng sốt nhất không phải là sự thay đổi về đường nét trên khuôn mặt hay mái tóc của hắn. Chúng thậm chí còn chẳng đáng ngạc nhiên. Điều đáng kinh ngạc nhất là cơ ngực và cổ hắn đang làm cho bộ quần áo tù nhân căng lên như thể sắp bục ra. Có lẽ viết đơn không phải là việc duy nhất mà House làm để giết thời gian khi ở trong tù.
House dừng lại ở bên cạnh chiếc bàn và dành ra một phút để đánh giá họ. “Tracy Crosswhite.” Hắn nói như thể đang thưởng thức cái tên ấy. “Tao tưởng mày đã bỏ cuộc rồi. Bao lâu rồi nhỉ, mười lăm năm à?”
“Tao cũng không nhớ.”
“Tao thì nhớ. Trong này cũng chẳng có nhiều chuyện để làm.”
“Mày có thể viết thêm một cái đơn nữa.” Mạng lưới thông tin ớ trong tù lúc nào cũng trải dài và rộng khắp như mạng lưới buôn bán ma túy vậy. Cô cần phải kiểm tra xem House đã biết tin người ta tìm thấy xác của Sarah chưa.
“Tao đang chuẩn bị làm điều đó đây.”
“Thế hả? Lần này là với lý do gì?”
“Luật sư tắc trách khi bào chữa.”
“Nghe như mày cũng biết tìm hiểu đấy.”
“Tao lúc nào chẳng vậy, phải không?”
Cô ước chừng thân hình cơ bắp của House nặng khoảng tạ mốt. Nhà tù đã làm đôi mắt xanh long lanh của hắn mờ đi, nhưng không hề làm cùn cái nhìn xuyên thấu sắc bén đó.
Một viên sĩ quan cai tù tiến lại gần. “Làm ơn ngồi xuống!”
Hắn ngồi xuống. Giữa hắn và cô giờ chỉ còn cách nhau một mặt bàn. Cự li gần như vậy khiến cô nổi da gà, giống hệt cái lần hắn nhìn cô tại phiên tòa. “Mày đã thay đổi.”
“Phải, tao đã có bằng GED* và đang cố gắng lấy bằng cao đẳng. Mày thấy sao? Chắc tao sẽ đi làm giáo viên khi nào ra khỏi đây.” House nhìn về phía Dan.
GED là loại bằng tương đương với bằng trung học phổ thông.
“Đây là Dan.” Tracy nói.
“Chào Dan.” House chìa tay ra để bắt tay Dan, lộ ra hình xăm bằng mực bút bi. Những con chữ màu xanh sẫm chạy dọc mặt trong cánh tay hắn chằng chịt như dây neo.
“Lời của Isaiah*.” House nói làm cho Dan chú ý đến hình xăm. Vừa nắm tay Dan, hắn vừa xoay cánh tay lại để có thể đọc được những dòng chữ ghi trên đó.
Isaiah là nhà tiên tri Do Thái sống ở thế kỷ thứ VIII trước Công nguyên.
Để khai sáng những đôi mắt mù lòa
để giải thoát cho những kẻ tù đày
và cho họ đang ngồi trong bóng tối
ra khỏi chốn lao tù.
“Viết chuẩn thì phải là ‘cho những kẻ đang ngồi trong bóng tối…’, nhưng tôi không thắc mắc gì về tác giả.” House nói. “Họ của Dan là gì?”
Viên sĩ quan lại bước lên. “Không tiếp xúc quá lâu.”
House buông tay Dan ra.
“O’Leary.” Tracy nói.
“Dan mất lưỡi rồi à?”
“O’Leary.” Dan nói.
“Vậy điều gì đã dẫn tụi bay đến đây, Tracy và anh bạn Dan, sau từng đấy năm trời?”
“Họ đã tìm thấy Sarah.” Cô nói.
House nhướng lông mày. “Còn sống?”
“Không.”
“Thế thì chẳng giúp ích được gì cho tao. Tuy nhiên tao vẫn tò mò, chúng đã tìm thấy con bé ở đâu?”
“Ở đâu thì bây giờ cũng không còn quan trọng nữa.” Tracy nói.
House nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Tracy. “Mày trở thành cớm từ bao giờ thế?”
“Điều gì khiến mày nghĩ tao là cớm?”
“Ờ, tao cũng chẳng biết, có thể là vì cái thái độ của mày, cái dáng ngồi của mày, tông giọng của mày và cả cái cách mày ngần ngại không cung cấp thông tin hay giới thiệu gì về anh bạn Dan này. Tao đã mất vài năm để quan sát. Mày cũng đã thay đổi, phải không Tracy?”
“Tao là điều tra viên.” Cô nói.
House nhăn nhở. “Vậy là mày vẫn đang săn lùng kẻ đã giết em gái mày phải không? Mày có điều gì muốn chia sẻ với tao không?” Hắn quay sang Dan. “Anh có nghĩ rằng đơn kháng án của tôi có cơ hội không, thưa luật sư?”
Tracy có chút ngạc nhiên. Hôm đó, Dan đã nghe lời Tracy mặc một chiếc quần bò màu xanh và áo len của trường Đại học Boston.
“Tôi sẽ phải đọc hồ sơ của anh.” Dan nói.
“Hai lần đoán đúng rồi nhé!” House nói. “Hãy xem ta thử lần ba đây. Anh đã đọc nó, và anh cũng đồng ý. Vì thế anh mới đang ngồi đây với điều tra viên Tracy.” Hắn nhìn cô. “Tức là họ đã tìm thấy xác của em mày và tìm thấy tại hiện trường thứ gì đó chứng minh những gì mà tao với mày đã bàn luận mười mấy năm trước. Có kẻ nào đó đã dùng bằng chứng giả để vu khống tao.”
Tracy bắt đầu cảm thấy hối hận về những lần tới gặp hắn trước đây. Với kiến thức cô có được ở Học viện Cảnh sát cùng kinh nghiệm làm cảnh sát tuần tra trước khi trở thành điều tra viên, cô hiểu rằng mình đã nói cho House biết quá nhiều.
House vẫn liên tục đảo mắt nhìn cô rồi lại nhìn Dan. “Tao làm cho mọi thứ nóng lên phải không?”
“Dan muốn hỏi mày một vài câu hỏi.”
“Tao nói cho mày biết, chừng nào mày ngừng chơi mấy trò trẻ con và bắt đầu nói chuyện với tao như một người bình thường thay vì bằng cái giọng cớm đấy thì hãy quay lại gặp tao.” House đứng dậy.
Tracy nói: “Bọn tao mà đi khỏi đây thì sẽ không quay lại nữa.”
“Tao cũng thế. Mày đang làm mất thời gian của tao. Tao còn phải học. Tao sắp thi rồi.”
Tracy đứng dậy. “Đi thôi, Dan! Cậu nghe hắn nói rồi đấy. Hắn còn phải học bài.” Cô bắt đầu bước khỏi cái bàn. “Có lẽ mày nên dạy học trong này. Biết đâu khi dạy xong mày lại được bổ nhiệm làm giáo viên chính thức ấy chứ.”
Cô đã kịp bước đi vài bước trước khi House thốt lên.
“Thôi được!”
Cô quay lại. “Được cái gì cơ?”
House cắn môi. “Thôi được, tao sẽ trả lời câu hỏi của luật sư Dan.” Hắn nhún vai và cười gượng gạo. “Tại sao lại không nhỉ? Như tao nói, đằng nào trong này cũng chẳng có mấy việc để làm.” House ngồi xuống, Tracy và Dan cũng quay lại chiếc bàn. “Ít nhất thì hãy cho tao chút lịch sự, tụi bay đến đây vì lý do gì?”
“Dan đã xem xét hồ sơ của mày. Sự tắc trách của luật sư bào chữa có thể dẫn đến một phiên tòa khác. Tao không có hứng thú với việc đó.”
“Mày muốn biết ai đã giết em gái mày.” House nói. “Tao cũng thế.”
“Mày từng nói với tao mày nghĩ rằng Calloway hoặc kẻ nào đó trong khi khám nhà đã bỏ đôi khuyên tai vào nhà của chú mày. Hãy nói điều đó với Dan.”
House nhún vai. “Nếu không thì sao chúng có ở đó được?”
“Bồi thẩm đoàn đã kết luận rằng chính anh đã bỏ chúng vào đó.” Dan nói.
“Trông tôi có ngu ngốc tới mức đó không? Tôi đã ở tù sáu năm. Tại sao tôi lại cất giữ cái bằng chứng có thể đưa tôi trở lại đó trong nhà mình?”
“Vậy vì lý do gì mà Calloway hay một người nào khác lại muốn hãm hại anh chứ?”
“Bởi vì họ không tìm ra kẻ đã giết cô ta. Còn tôi thì giống một con quái vật sống trên núi bên cạnh ngôi làng nhỏ cổ kính, và làm cho bọn họ khó chịu. Họ muốn tống khứ tôi.”
“Anh có bằng chúng nào chứng minh việc đó không?”
Tracy thả lỏng một chút. Lúc này, Dan dần trở về trong môi trường của mình. Anh trở nên quả quyết hơn, tự tin hơn và không còn ngại ngùng trước House hay không khí xung quanh.
“Tôi không biết.” House nói, vẫn đảo mắt nhìn họ. “Đúng không?”
“Họ đã làm xét nghiệm ADN với những sợi tóc vàng tìm thấy trên xe tải của mày.” Tracy nói dối. “Họ đã xác nhận rằng chúng là của Sarah. Tỉ lệ sai sót là một trên một tỉ.”
“Tỉ lệ chẳng có ý nghĩa gì cả nếu như có ai đó bỏ chúng vào đấy.”
“Anh khai với Calloway rằng anh đã uống rượu rồi thấy Sarah trên đường và đưa cô ấy về nhà.” Dan nói.
“Tôi không hề nói với ông ta những chuyện như vậy. Đêm hôm đó tôi còn chẳng ra ngoài. Lúc ấy, tôi đang ngủ. Chắc hẳn là tôi phải ngốc lắm mới nghĩ ra được một câu chuyện có thể dễ dàng bắt bẻ như thế.”
“Nhân chứng nói rằng anh ta nhìn thấy xe tải của anh trên xa lộ quận.” Dan nói.
“Ryan Hagen.” House nói bằng giọng mỉa mai. “Gã bán phụ tùng ô tô. Quả là tiện cả đôi đường khi hắn xuất hiện sau một khoảng thời gian dài như vậy.”
“Anh nghĩ rằng anh ta cũng nói dối phải không? Tại sao?” Dan hỏi.
“Calloway cần phải tìm cách khiến cho bằng chứng ngoại phạm của tôi bị nghi ngờ để có thể xin được giấy phép khám nhà. Trước khi có Hagen thì cuộc điều tra của Calloway chẳng đi tới đâu hết.”
“Nhưng tại sao Hagen lại nói dối? Anh ta có thể bị truy tố hình sự vì hành vi đó.”
“Tôi không biết, chẳng phải là để ẵm giải thưởng mười ngàn đô-la đang treo sẵn sao?”
“Không có bằng chứng nào cho thấy việc đó cả.” Dan nói. Tracy không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cha cô đã trả tiền cho Ryan Hagen, và Hagen cũng đã khai trước tòa rằng mình từ chối nhận tiền thưởng.
“Nào có ai bắt hắn chứng minh chứ?” House để ngỏ câu hỏi của hắn cho cả hai người. “Bồi thẩm đoàn sẽ tin vào ai, một kẻ có tiền án hiếp dâm hay một công dân mẫu mực? Để tôi bước lên cãi lí với hắn sẽ là điều ngu xuẩn nhất mà Finn có thể làm. Họ sẽ nhân cơ hội để chất vấn tôi về bản án hiếp dâm trước đó.”
“Thế còn vết máu trong xe của mày?” Tracy hỏi.
House chuyển sự chú ý về phía Dan. “Đó là máu của tao. Tao không hề nói dối. Tao bảo với Calloway rằng tao bị đứt tay trong xưởng mộc. Tao đã lên xe để hút thuốc trước khi vào trong nhà.” Hắn quay lại nhìn Tracy. “Và đừng có lừa tao về vụ ADN nữa. Nếu như họ xét nghiệm ADN chỗ máu đó và chứng minh được rằng nó là của em gái mày thì mày đâu có ngồi đây đúng không? Vậy mày ở đây làm gì?”
“Nếu như mày cần tụi tao nhúng tay vào thì mày phải hợp tác hết sức có thể. Bất cứ khi nào tao nghĩ mày không thành thật, tụi tao sẽ đi khỏi đây ngay.” Tracy nói.
“Tao là người duy nhất nói thật về buổi tối hôm đó.” House ngả người về phía sau. “Thế mày định nhúng tay vào như thế nào?”
Tracy gật đầu với Dan. Anh bắt đầu nói: “Tôi tin rằng có những bằng chứng mới chưa được phát hiện ở phiên tòa xét xử anh hồi đó. Giờ chúng đang làm dấy lên một sự nghi ngờ có căn cứ về tội trạng của anh.”
“Ví dụ như?”
“Trước khi tôi nói cụ thể, tôi muốn biết liệu anh có mong tôi giúp đỡ hay không.”
House dò xét Dan. “Tôi muốn anh làm luật sư biện hộ cho tôi, như thế cuộc nói chuyện giữa chúng ta sẽ được bảo mật. Vì vậy cô điều tra viên Tracy đây sẽ phải rời khỏi cái bàn này.”
“Đúng như vậy.” Dan nói.
“Trước tiên, nói cho tôi biết ý đồ của anh là gì.”
“Tôi sẽ gửi một lá đơn kiến nghị xin tái thẩm sau kết án dựa trên những bằng chứng mới tìm thấy và sẽ xin một phiên xử để trình bày chúng.”
“Ông già Thẩm phán Lawrence vẫn còn ngồi trên ghế quan tòa chứ?”
“Ông ta nghỉ hưu rồi.” Tracy nói.
Dan tiếp tục: “Giấy tờ sẽ được gửi đến tòa thượng thẩm. Nếu như họ cho phép tổ chức một phiên xử, tôi sẽ yêu cầu chủ tọa là một thẩm phán ở ngoài quận Cascade. Điều này sẽ thúc giục họ sớm giải quyết vấn đề.”
“Người đã kết tội tôi không phải là thẩm phán, mà là bồi thẩm đoàn của quận Cascade.”
“Lần này sẽ không có bổi thẩm đoàn. Chúng ta sẽ trực tiếp trình bằng chứng tới tay thẩm phán.”
House nhìn chằm chằm vào mặt bàn trước khi ngẩng lên. “Anh sẽ làm gì với các nhân chứng?”
“Tôi sẽ yêu cầu đối chất lại với những nhân chứng đã làm chứng ở phiên tòa đầu tiên.”
“Vậy ư? Bao gồm cả ông lớn Calloway phải không? Hay ông ta cũng nghỉ hưu rồi?”
“Ông ấy cũng nằm trong số những người đã làm chứng lần đầu.” Dan nói.
“Nếu vậy mọi chuyện sẽ ra sao?” Tracy thắc mắc.
House nhắm mắt và hít một hơi thật sâu. Trông Dan như muốn nói thêm điều gì đó để thuyết phục House, nhưng Tracy lắc đầu ra hiệu rằng anh không nên làm quá. Khi House mở mắt, hắn nhìn cô và cười nhăn nhở. “Cuối cùng thì vẫn là chuyện giữa tao và mày, điều tra viên Tracy.”
“Nó chưa bao giờ là chuyện của tao và mày, và sẽ không bao giờ có chuyện đó.”
“Không phải ư? Tao đã viết đơn kháng án trong gần hai mươi năm.” Hắn chỉ vào tay trái của cô. “Không có nhẫn cưới. Không có dấu vết chứng tỏ mày tháo nhẫn ra trước khi tới đây. Eo thon. Bụng phẳng. Mày chưa từng kết hôn. Cũng chưa từng có con. Mày đã làm gì với thời gian của mày hả điều tra viên Tracy?”
“Mày có mười giây để đưa ra quyết định trước khi tụi tao rời khỏi đây.”
Một lần nữa, House lại ném cho cô nụ cười nhăn nhở đẩy gian xảo. “Tao đã quyết định rồi. Thực chất, tao đã nhìn thấy viễn cảnh đó rồi.”
“Nhìn thấy gì cơ?”
“Bộ mặt của tất cả người dân ở Cedar Grove khi họ thấy tao lại được tự do đi trên phố một lần nữa.”