⊆ 3 ⊇
Lúc Sōsuke và Koroku cầm theo khăn tắm trở về từ nhà tắm công cộng, những món ăn của Oyone đã được bày một cách khéo léo trên chiếc bàn vuông vắn đặt ở giữa phòng khách. Ngọn lửa của chiếc lò than đang cháy với màu sẫm hơn lúc họ đi ra ngoài. Ánh đèn cũng đã sáng lên.
Sōsuke kéo đệm đặt phía trước cái bàn ra rồi ngồi xếp bằng thoải mái trên đó, lúc này Oyone đến thu dọn khăn tắm và xà phòng, cô hỏi:
“Anh tắm thoải mái chứ?”
“Ừ.” Sōsuke chỉ trả lời cộc lốc, nhưng đó không phải là thái độ lạnh nhạt mà đơn giản là biểu hiện của sự uể oải về mặt tinh thần sau khi tắm.
“Cũng khá tốt, chị ạ.” Koroku nhìn về phía Oyone và đáp lại bằng giọng điệu tương tự.
“Nhưng mà chỗ đó đông không chịu được.” Chống khuỷu tay xuống mép bàn, Sōsuke nói với vẻ mệt mỏi.
Sōsuke thường đi đến nhà tắm công cộng sau khi từ cơ quan trở về nhà, đó là lúc xế chiều, trước giờ ăn tối, cũng là thời điểm mọi người đổ xô tới đó. Suốt hai, ba tháng nay, anh không được tận hưởng dù chỉ là hình ảnh của cái bồn tắm dưới ánh mặt trời lung linh. Việc này cũng chẳng đến nỗi nào; nhưng đã ba, bốn ngày rồi anh chưa đặt chân đến cửa nhà tắm công cộng. Anh vẫn thường nghĩ đến việc sẽ dậy sớm vào sáng Chủ nhật rồi ngâm mình trong làn nước ấm nóng và sạch sẽ, nhưng đến Chủ nhật, anh lại cho rằng đó là cơ hội duy nhất để có thể thong thả nằm ngủ. Trong khi anh cứ lần chần nằm đó thì thời gian đã trôi qua không chút thương tiếc, rồi anh lại nghĩ rằng thật là phiền, hôm nay không đi nữa mà sẽ để đến Chủ nhật tới. Việc đó cứ lặp đi lặp lại và đã trở thành quán tính.
“Dù gì thì anh chỉ thích tắm vào buổi sáng thôi,” Sōsuke nói.
“Thế nhưng vào những buổi sáng mà anh có thể đi thì chắc chắn anh sẽ ngủ quên,” vợ anh đáp lại với giọng trêu đùa.
Koroku nghĩ rằng đây là nhược điểm bẩm sinh của anh trai mình. Cho dù bản thân đang là học sinh, cậu cũng không thể hiểu được đối với anh ấy, ngày Chủ nhật quý giá đến nhường nào. Biết bao hy vọng và mong ước được gửi gắm vào hai mươi tư giờ này, với mục đích là xoa dịu sáu ngày u ám còn lại bằng một ngày êm đềm duy nhất. Vì thế, có quá nhiều việc anh trai cậu muốn làm nhưng không thể hoàn thành nổi hai, ba phần mười. Mà không chỉ vậy, khi anh định bắt đầu hành động thì ngược lại, do thấy nuối tiếc thời gian dùng để làm những việc đó nên anh cứ do dự và không làm nữa, rồi trong lúc cứ ngồi im như vậy thì ngày Chủ nhật đã trôi qua từ bao giờ. Hoàn cảnh khiến Sōsuke tự tước đi sự thảnh thơi trong tâm trí, niềm hạnh phúc và nhiều thú vui khác của mình; việc anh không có xu hướng đáp ứng nhu cầu của em trai không liên quan gì đến việc không thích mà là do hoàn toàn thiếu năng lượng tinh thần - đó là lập luận của Koroku. Dù gì đi nữa, Koroku cũng không thể chấp nhận được chuyện này. Trong đáy lòng, cậu xem anh trai chỉ là một người đàn ông luôn làm theo ý mình, thích dành thời gian rảnh rỗi để đi quanh quẩn rồi chơi với vợ, người thiếu cảm thông và không thể trở thành chỗ dựa cho cậu.
Tuy nhiên, Koroku gần đây mới bắt đầu cảm thấy như thế, thật ra là từ sau khi chuyện thương lượng với Saeki diễn ra. Một người trẻ tuổi và nóng vội như Koroku đã tin chắc rằng nếu nhờ cậy anh trai mình thì điều đó sẽ được giải quyết trong nay mai, thể nhưng không những chuyện mãi vẫn chưa được giải quyết, mà anh trai cậu còn chẳng đi đến chỗ người ta. Vì vậy cậu cảm thấy khá khó chịu.
Nhưng hôm nay, Koroku đợi anh về để gặp mặt, dường như họ đã cư xử một cách nồng nhiệt mà hoàn toàn không phải là để lấy lòng nhau. Sau đó, chuyện muốn nói đã được gác lại, họ cùng đi đến nhà tắm và thoải mái trò chuyện thẳng thắn với nhau.
Hai anh em thong thả ngồi dùng bữa. Oyone cũng không ngần ngại ngồi vào một góc ở bàn ăn. Sōsuke và Koroku, mỗi người đã uống cạn ba chén rượu nhỏ. Trước khi bắt đầu ăn cơm, Sōsuke vừa cười vừa nói:
“Này, anh có một thứ thú vị đây.”
Anh lấy từ túi áo ra quả bóng daruma bằng cao su, thổi to lên cho mọi người xem. Rồi anh đặt nó lên nắp của cái bát, và giải thích về điểm đặc biệt của nó. Cả Oyone và Koroku đều thích thú quan sát quả bóng mềm mại. Cuối cùng, khi Koroku thổi phù một cái, quả bóng daruma từ trên bàn rơi xuống chiếu tatami. Dù vậy nó vẫn không bị đổ.
“Ồ, xem kìa,” Sōsuke nói.
Oyone cũng cười theo kiểu của phụ nữ rồi mở nắp nồi cơm ra, vừa xới cơm cho chồng vừa nhìn về phía Koroku, cô nói như là có phần bao biện cho chồng mình:
“Anh trai em cũng thật là vô tư.”
Sōsuke lấy bát cơm từ vợ, bắt đầu ăn mà không nói một lời nào để biện minh. Koroku giờ cũng mới cầm đũa lên.
Quả bóng daruma hoàn toàn không phải là chủ đề chính nhưng nó đã trở thành thứ mấu chốt để ba người họ có thể vô tư nói một câu chuyện nhẹ nhàng trong suốt bữa ăn. Cuối cùng, Koroku thay đổi tâm trạng và lên tiếng:
“Chuyện về ông Itō [1] thật là sốc nhỉ!”
Năm, sáu ngày trước, khi xem ấn bản bổ sung về vụ ám sát ông Itō, Sōsuke đã đi vào bếp, nơi Oyone đang làm việc, đặt tờ báo đang cầm trên tay lên tạp dề của Oyone:
“Thật kinh khủng, ngài Itō đã bị ám sát,” anh nói vậy rồi lập tức đi vào thư phòng.
Thế nhưng giọng điệu của anh lại bình thản đến mức Oyone cũng phải có ý kiến pha chút trêu đùa:
“Anh nói là thật kinh khủng nhưng giọng anh chẳng tỏ vẻ kinh hãi gì cả.”
Những ngày sau đó, báo chí luôn dành năm, sáu cột để nói về vụ ám sát ông Itō. Sōsuke lướt qua và dửng dưng với chủ đề này như thể anh không biết đến sự tồn tại của nó. Buổi tối, sau khi Sōsuke trở về nhà, Oyone đang chuẩn bị cơm nước, cô tiện thể hỏi những câu như “Hôm nay có tin gì về chuyện của ông Itō không?” thì Sōsuke chỉ trả lời là “Ừ, cũng kha khá đấy.” Vì thế, ngoài những lúc đọc mấy tờ báo được gấp lại và nhét trong túi áo trong của anh, cô sẽ chẳng biết gì về tin tức của ngày hôm đó. Tuy nhiên, mong muốn của Oyone chỉ là có một chủ đề để trao đổi với chồng mình sau khi anh về nhà, nhưng cô chẳng còn muốn tiếp tục câu chuyện mà Sōsuke không quan tâm. Nên kể từ hôm ấn bản bổ sung được phát hành cho đến tối nay, khi Koroku nhắc đến chuyện đó, giữa hai người họ chẳng hề có hứng thú gì với sự kiện công khai và gây chấn động thiên hạ kia.
“Tại sao ông ấy lại bị giết nhỉ?” Oyone hướng về phía Koroku và lặp lại một câu tương tự như đã từng hỏi Sōsuke.
“Súng nhằm trúng vào ông ấy và nổ pằng pằng liên tiếp.” Cậu em nghiêm túc nói.
“Nhưng mà tại sao ngài Itō lại bị giết?”
Nét mặt của Sōsuke tỏ vẻ khó hiểu.
“Đó quả là số phận của ông ấy,” Sōsuke nói bằng giọng bình thản rồi nhấp một ngụm trà với vẻ thích thú.
Dù vậy, Oyone vẫn không vừa ý:
“Tại sao ông ấy lại đến Mãn Châu?” Cô hỏi.
“Thật vậy, sao lại thế nhỉ?” Sōsuke ưỡn bụng lên với vẻ khá hài lòng.
“Nghe nói ông ta thực hiện một nhiệm vụ bí mật với nước Nga,” Koroku tỏ ra nghiêm túc.
“Ồ, dù vậy thì cũng thật khủng khiếp. Ông ấy đã bị giết.” Oyone nói.
“Một người lao động bình thường như anh bị giết thì mới khủng khiếp, chứ người như ông Itō đến Cáp Nhĩ Tân rồi bị giết thì cũng là chuyện tốt mà.” Lần đầu tiên Sōsuke nói với giọng có khí thế.
“Chà, tại sao?”
“Tại sao ư, bởi vì bị ám sát nên ông Itō sẽ có thể trở thành một nhân vật vĩ đại trong lịch sử, còn nếu chỉ đơn giản là ông ấy chết thì sẽ không được như vậy.”
“Đúng đấy, có lẽ sự thật là như thế.” Koroku dường như đã bị thuyết phục đôi chút, anh nói tiếp: “Dù gì thì Mãn Châu hay Cáp Nhĩ Tân đều hỗn loạn, nơi mà nguy hiểm luôn rình rập.”
“Chà, bởi vì có rất nhiều loại người tập trung ở đó.”
Nghe câu trả lời ấy, Oyone nhìn chồng mình với vẻ mặt kỳ lạ. Hình như Sōsuke cũng nhận ra, anh nhắc:
“Có lẽ đã đến lúc dọn bàn rồi đó.”
Nói xong, anh nhặt quả bóng daruma trên chiếu tatami, vừa đặt nó lên đầu ngón trỏ vừa nói:
“Thật kỳ lạ. Người ta có thể tạo ra một thứ hay ho với dáng vẻ thế này.”
Sau khi Kiyo từ trong bếp ra để thu dọn bát đĩa bẩn và bàn ăn, Oyone cũng đi sang phòng bên cạnh để pha trà mới nên chỉ còn hai anh em ngồi đối diện.
“Chà, sạch sẽ rồi đấy. Ăn uống xong lộn xộn quá,” Sōsuke nói, nhưng biểu cảm chẳng có vẻ thực sự bận tâm về cái bàn ăn.
Ở trong bếp, Kiyo cười không ngừng.
“Kiyo, có chuyện gì hay ho à?” Giọng nói của Oyone cất lên từ bên kia cánh cửa trượt.
Kiyo trả lời “vâng” rồi lại tiếp tục cười. Hai anh em Sōsuke ngồi im lặng, lắng tai nghe tiếng cười của cô hầu gái.
Một lúc sau, Oyone bê đĩa bánh kẹo và khay trà đến. Từ cái ấm lớn có hoa văn của cây tử đằng, cô rót một loại trà làm từ lá chè già chẳng hợp với khẩu vị hay tâm trạng vào những chén uống trà to như cái cốc rồi đặt trước mặt hai người đàn ông.
“Có gì mà cô ấy cười vậy?” Sōsuke hỏi, nhưng anh không nhìn vợ mình mà để mắt vào đĩa bánh kẹo.
“Kiyo nói là bởi vì anh mua món đồ chơi kia rồi thích thú đặt lên đầu ngón tay. Dù không có con thế mà...”
Chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, anh đáp:
“Vậy à?” Sōsuke khẽ nói như để tránh ngắt lời Oyone.
Sau đó, anh tỏ ra suy ngẫm, rồi cuối cùng đưa ánh mắt hờ hững nhìn vợ mình, nói thêm:
“Nhưng chẳng phải là trước đây cũng đã từng có con hay sao?”
Oyone lập tức im lặng.
“Em ăn bánh kẹo đi.” Một lúc sau, Oyone quay sang nói với Koroku.
“Vâng, em ăn đây.” Cậu em đáp lại.
Nghe xong câu trả lời, cô đi về phòng ăn. Hai anh em lại ngồi đối diện nhau.
Ở góc của khu đồi núi này, nơi mất gần hai mươi phút đi bộ từ bến cuối của tuyến tàu, dù mới chập tối nhưng xung quanh đã yên tĩnh đến kỳ lạ. Thỉnh thoảng, âm thanh của những đôi geta đế mỏng đi qua trước nhà vang lên rõ rệt, đêm cũng dần lạnh hơn. Sōsuke nhét tay vào túi áo và hỏi:
“Ban ngày thì ấm áp nhưng tối đến thì đột nhiên lại lạnh nhỉ? Ở trường nội trú của em người ta đã bật lò sưởi hơi nước chưa?”
“Vẫn chưa ạ. Trường học chỉ đốt lò hơi nước khi trời thực sự lạnh thôi.”
“Thế à, thế thì lạnh lắm nhỉ?”
“Vâng, em thì chẳng sợ bị lạnh, nhưng...” Nói đến đây, Koroku ngừng lại một chút rồi cuối cùng cậu dứt khoát: “Anh này, chuyện với thím Saeki rốt cuộc sẽ thế nào ạ? Lúc nãy em nghe chị dâu nói hôm nay anh đã đi gửi thư rồi.”
“À, anh gửi rồi. Có lẽ là trong hai, ba ngày tới thím ấy sẽ trả lời. Rồi để xem thế nào, anh sẽ đến tận nơi hoặc làm gì đó.”
Koroku không vừa lòng khi quan sát thái độ dửng dưng của anh trai mình. Nhưng bộ dạng của Sōsuke chẳng có vẻ gì là sắc bén như để công kích người khác hay thái độ hèn nhát để che chắn cho bản thân mình nên Koroku lại càng không có dũng khí để chất vấn. Cậu chỉ đơn thuần xác nhận lại sự việc:
“Thế thì đến hôm nay mọi chuyện vẫn vậy phải không ạ?”
“Phải, anh xin lỗi nhưng thật sự là vẫn vậy. Cuối cùng thì việc hôm nay anh đã làm là viết thư. Chẳng có cách nào khác. Gần đây anh bị suy nhược thần kinh.” Sōsuke nghiêm túc nói.
Koroku cười gượng.
“Nếu không được thì em sẽ nghỉ học, ngay lúc này em đang nghĩ đến việc sẽ đi Mãn Châu hoặc Triều Tiên.”
“Mãn Châu hoặc Triều Tiên? Thật quyết tâm và mạnh mẽ. Nhưng chẳng phải lúc nãy em nói là ở Mãn Châu hỗn loạn nên sẽ rất nguy hiểm sao?”
Cuộc thảo luận của họ cứ loanh quanh những chuyện thế này và dần dần chẳng đi đến đâu. Cuối cùng, Sōsuke nói:
“Chà, được rồi, đừng lo lắng nữa, chuyện sẽ ổn thôi. Khi nào nhận được hồi âm anh sẽ lập tức bá o cho em. Rồi sau đó chúng ta sẽ cùng bàn bạc.” Anh đưa câu chuyện đến hồi kết.
Lúc bắt đầu ra về, Koroku nhìn vào phòng ăn, thì thấy Oyone không làm gì mà đang dựa vào cái lò than dài.
“Chị ơi, em về đây.”
“Ừ, đi cẩn thận nhé.” Oyone vừa nói vừa đứng dậy tiễn Koroku.
⚝ ✽ ⚝
[1] Itō Hirobumi (1841-1909): Thủ tướng đầu tiên của Nhật Bản và là quan chức cao cấp nhất ở Triều Tiên trong giai đoạn Nhật Bản chiếm đóng Triều Tiên. Ông bị một người Triều Tiên ám sát khi đang ở Mãn Châu, Trung Quốc.