⊆ 7 ⊇
Những cây tuyết tùng ở Enmyōji đã chuyển sang màu đỏ thẫm như bị cháy. Vào những ngày trời đẹp, ở phía xa, nơi bầu trời như được gió gột rửa, một dãy núi hiện ra với những đường viền trắng lởm chởm. Năm tháng vẫn trôi theo vợ chồng Sōsuke và mỗi ngày qua đi càng làm cho họ thấy lạnh lẽo hơn. Âm thanh quen thuộc mỗi buổi sáng của người bán nattō [1] đi ngang qua trước nhà làm người ta liên tưởng đến màu sắc của sương giá phủ trên mái ngói. Nằm trong chăn lắng nghe, Sōsuke nhận ra rằng mùa đông đã đến. Ở trong bếp, Oyone tự nhủ rằng nếu năm nay đường ống nước không bị đóng băng như năm ngoái thì tốt biết bao. Cô thường lo lắng về việc này suốt từ cuối năm này sang mùa xuân năm tới. Tối đến, vợ chồng cô vẫn ngồi trước lò sưởi trò chuyện thân mật với nhau. Họ nuối tiếc những mùa đông ấm áp hồi còn ở Hiroshima và Fukuoka.
“Chúng ta giống hệt nhà Honda ở đằng trước vậy.” Oyone cười.
Nhà Honda ở đằng trước mà họ nói đến là hai vợ chồng đã về hưu, họ cũng thuê nhà của Sakai và sống trong cùng ngõ phố với gia đình Sōsuke. Họ thuê một cô giúp việc trẻ và sống những ngày tĩnh lặng từ sáng đến tối mà chẳng hề có một tiếng động nhỏ nào. Thỉnh thoảng, khi Oyone một mình ở trong phòng ăn và đang khâu vá thì nghe thấy tiếng gọi “ông ơi”. Đó là tiếng gọi chồng của bà Honda. Còn nếu tình cờ gặp nhau ở cổng, họ sẽ lịch sự chào hỏi nhau bằng những câu về thời tiết, bà Honda có nói với Oyone là hãy sang nhà họ trò chuyện nhưng cô chưa bao giờ sang và bà cũng chưa từng đến nhà Oyone. Vì vậy, những gì mà cô biết về hai vợ chồng nhà Honda vô cùng ít ỏi. Chỉ có một điều mà cô nghe được từ những người bán hàng hay qua lại trước nhà là họ có duy nhất một người con trai. Anh ta là một quan chức trong cơ quan của chính phủ Nhật đặt tại Triều Tiên [2] nên họ có thể sống thoải mái bằng tiền chu cấp của con trai mình gửi về hàng tháng.
“Ông lão vẫn đang trồng cây à?”
“Trời đang lạnh dần nên chắc là ông ấy dừng lại rồi. Có rất nhiều chậu cây được bày dưới hiên nhà.”
Sau đó, câu chuyện lại chuyển từ nhà đằng trước sang nhà chủ nhà. Hoàn toàn trái ngược với nhà ông bà Honda, hai vợ chồng Sōsuke cho rằng không có gia đình nào náo nhiệt hơn gia đình nhà Sakai. Dạo này, khu vườn nhà họ cũng hoang tàn nên lũ trẻ không còn ra chỗ phía trên vách đá chơi đùa huyên náo, nhưng mỗi tối vẫn có tiếng đàn piano. Thỉnh thoảng còn có tiếng cười khá to của người giúp việc hay ai đó ở phía bếp vang vọng đến tận phòng ăn nhà Sōsuke.
“Rốt cuộc anh ta làm nghề gì nhỉ?” Sōsuke hỏi.
Cho đến giờ, anh đã lặp đi lặp lại câu hỏi này với Oyone không biết bao nhiêu lần.
“Có lẽ là anh ta chẳng làm gì cả mà chỉ chơi thôi. Anh ta có đất đai, nhà cửa...” Oyone đáp.
Câu trả lời cho câu hỏi của Sōsuke như thế này cũng đã lặp đi lặp lại nhiều lần.
Sōsuke không đi sâu hơn vào chuyện này và cũng không hỏi về Sakai nữa. Ngay sau khi bỏ học, mỗi lần gặp những người có điều kiện thuận lợi và cách hành xử kiêu hãnh, anh đều muốn nói rằng “cứ đợi đấy.” Chẳng bao lâu, nó đã biến thành cảm giác thù ghét đơn thuần. Nhưng một, hai năm nay, anh hoàn toàn thờ ơ về sự khác biệt giữa mình và mọi người. Anh nghĩ rằng mình vốn sinh ra đã là vậy, còn người khác bước ra ngoài đời với số phận riêng của họ nên ngay từ đầu cả hai đã là những kiểu người khác nhau. Và điểm giống nhau duy nhất là cùng sinh tồn với tư cách con người, ngoài ra giữa anh và mọi người chẳng có mối liên hệ hay được mất gì của nhau. Cũng có lúc nhân câu chuyện phiếm, anh hỏi rằng người đó đang làm nghề gì nhưng rồi anh lại thấy thật phiền phức khi đối phương phải cố để trả lời anh. Oyone cũng có khuynh hướng như vậy. Nhưng đó là một buổi tối hiếm hoi mà họ nói về những chuyện nào là Sakai khoảng bốn mươi tuổi, không có râu; nào là người hay chơi đàn piano là đứa con gái lớn nhất của anh ta, khoảng mười hai, mười ba tuổi; nào là khi những đứa trẻ nhà khác đến chơi, anh ta sẽ không cho chúng ngồi lên xích đu.
“Sao anh ta không cho trẻ con nhà khác ngồi lên xích đu nhỉ?”
“Chà, có vẻ anh ta là một người keo kiệt. Anh ta lo nó sẽ nhanh hỏng.”
Sōsuke cười phá lên. Anh thấy điều này thật mâu thuẫn khi người chủ nhà keo kiệt đó, lúc anh nói là mái nhà bị dột thì lập tức gọi thợ lợp ngói, lúc anh phàn nàn là hàng rào bị mục thì lập tức cho người làm vườn đến.
Tối hôm đó, cả chậu cây của nhà Honda và xích đu của nhà Sakai đều không xuất hiện trong giấc mơ của Sōsuke. Khoảng 10 giờ rưỡi, anh đi nằm rồi ngáy giống như một người đã mệt mỏi với tất cả mọi thứ trên đời. Gần đây, cơ thể Oyone không được khỏe, cộng thêm bệnh khó ngủ nên thỉnh thoảng cô lại mở mắt ra và quan sát căn phòng mờ tối. Một ngọn đèn nhỏ được đặt ở tokonoma. Hai vợ chồng họ có thói quen là để đèn cả đêm nên trước khi ngủ, họ sẽ vặn cái bấc xuống mức thấp rồi đặt ngọn đèn ở đó.
Oyone di chuyển vị trí cái gối của mình như thể đang lo lắng điều gì. Cứ mỗi lần làm như vậy, cô lại trượt xương vai ở phía dưới gối của mình trên chăn. Cuối cùng cô sấp người xuống, chống hai khuỷu tay rồi nhìn chồng mình một lúc. Sau đó cô ngồi dậy, choàng bộ đồ mặc nhà để gần chỗ nằm ra ngoài bộ đồ ngủ rồi cầm ngọn đèn đặt ở tokonoma lên.
Cô đến chỗ chồng nằm, vừa khom người vừa gọi: “Anh này.” Lúc đó, chồng cô không còn ngáy nữa. Nhưng anh vẫn ngủ sâu như lúc trước với những tiếng thở đều. Oyone lại đứng dậy, vẫn cầm ngọn đèn trong tay, cô mở cửa fusuma ra rồi đi về phía phòng ăn. Khi căn phòng tối được ngọn đèn trong tay cô chiếu sáng lờ mờ, Oyone nhận ra những tay nắm hình vòng bằng kim loại trên tủ ngăn kéo đang sáng lóe lên. Đi qua nó, cô chỉ nhìn thấy mỗi phần giấy màu trắng trên cửa trượt của căn bếp tối tăm, mờ khói. Cô dừng lại một lúc giữa không gian không có chút hơi ấm nào, sau đó lặng lẽ kéo cửa phòng của cô giúp việc phía bên phải để không gây ra tiếng động rồi rọi đèn vào bên trong căn phòng. Trong màn đêm, chẳng thể phân biệt được những đường kẻ và màu sắc của chăn đệm, chỉ thấy người giúp việc nằm cuộn tròn như một con chuột chũi. Tiếp theo, Oyone nhìn vào phòng sáu chiếu bên trái. Bộ bàn trang điểm vẫn ở đó, cô đơn trống trải, chỉ có tấm gương là phản chiếu rõ rệt ánh mắt cô trong đêm.
Sau khi đi một vòng quanh nhà và chắc chắn rằng không có gì bất thường, Oyone lại quay về chỗ nằm. Cuối cùng, cô đã ngủ được. Lần này cô đã cố gắng ngủ trong một trạng thái thoải mái mà không bận tâm gì đến những chuyển động ở phần quanh mi mắt. Một lúc sau, cô đã chìm vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên, Oyone lại mở mắt ra. Cô thấy như có tiếng gì đó rơi bịch xuống và vang vọng đến tận chỗ mình nằm. Rời tai khỏi gối và ngẫm nghĩ, cô chỉ có thể nghĩ được rằng có một vật rất lớn đã lăn xuống từ vách đá phía sau xuống phía ngoài hiên nhà của căn phòng mà họ đang nằm ngủ. Nhận ra rằng nó vừa xảy ra ngay trước lúc cô tỉnh giấc và đó không phải là một giấc mơ, bỗng nhiên cô cảm thấy sợ hãi. Cô kéo tay áo ngủ của chồng mình đang nằm bên cạnh và lần này quyết tâm đánh thức Sōsuke. Cho đến lúc đó, Sōsuke đã ngủ vô cùng ngon lành nhưng đột nhiên anh mở mắt ra.
“Anh này, dậy đi.” Oyone lay Sōsuke.
Vẫn nửa tỉnh nửa mê, Sōsuke nói:
“Ơi, được rồi.”
Anh lập tức ngồi dậy khỏi đệm. Oyone nói nhỏ với Sōsuke về chuyện vừa xảy ra.
“Tiếng động chỉ vang lên có một lần thôi à?”
“Thì vừa mới thôi mà.”
Đến đây, hai người im lặng và chăm chú nghe ngóng tình hình bên ngoài. Mọi thứ vẫn hoàn toàn tĩnh lặng. Họ có lắng tai nghe bao lâu nữa thì cũng không thấy có dấu hiệu của vật gì đó lại rơi lần nữa. Vừa kêu lạnh, Sōsuke vừa choàng cái áo khoác lên trên bộ đồ ngủ một lớp rồi đi ra ngoài hiên, anh trượt một cánh cửa chớp, nhìn ra ngoài nhưng chẳng thấy gì cả. Chỉ có không khí lạnh lẽo từ trong bóng tối đột ngột bám vào da dẻ anh. Anh lập tức đóng cửa lại.
Vừa cài then cửa và quay lại phòng, anh đã chui ngay vào trong chăn rồi nói:
“Chẳng có gì khác cả. Có lẽ là em mơ thôi.” Nói rồi anh nằm xuống.
Oyone vẫn khẳng định là không phải mơ. Cô khăng khăng cho rằng chắc chắn đã có một tiếng động lớn ở phía trên đầu mình. Sōsuke ló mặt ra khởi chăn, quay về phía Oyone và nói:
“Oyone, thần kinh của em quá nhạy cảm nên dạo này em cứ thế nào ấy. Em phải để cho đầu óc mình nghỉ ngơi và cố gắng ngủ thật ngon.”
Lúc đó, cái đồng hồ quả lắc ở phòng bên cạnh điểm chuông 2 giờ. Những lời của họ ngừng lại một chút bởi tiếng chuông đó. Họ im lặng, màn đêm càng tĩnh mịch hơn. Cả hai người đã tỉnh giấc và khó mà có thể ngủ lại ngay. Oyone nói:
“Anh thư thái nhỉ, cứ nằm xuống chưa được mười phút là đã ngủ rồi.”
Đúng là anh dễ ngủ thật, nhưng là do mệt mỏi chứ không phải là anh thư thái đâu.” Sōsuke trả lời.
Trong lúc đang nói chuyện như vậy, Sōsuke lại lăn ra ngủ còn Oyone vẫn trằn trọc trên giường như ban trước. Bỗng trước nhà có âm thanh lọc cọc của một chiếc xe chạy qua. Gần đây, thỉnh thoảng Oyone hay bị giật mình khi nghe thấy tiếng xe trước lúc trời sáng. Kết hợp những ý nghĩ của mình lại, cô nhận định rằng lúc nào tiếng động đó cũng xuất hiện vào một thời điểm giống hệt nhau nên hẳn đó là cùng một cái xe và đi đến những chỗ giống nhau vào mỗi sáng. Có lẽ đó là người bán sữa, cô chắc rằng họ đang rất vội vã. Vì vậy, việc nghe thấy những âm thanh này báo hiệu rằng trời đã sáng và những người xung quanh đã bắt đầu hoạt động, Oyone cảm thấy yên lòng. Rồi cô nghe thấy tiếng gà gáy ở đâu đó. Một lúc sau là tiếng guốc geta của người qua đường vang lên. Trong lúc đó, hình như có bóng dáng của Kiyo mở cửa phòng dành cho người giúp việc rồi đi ra nhà vệ sinh, sau đó cô ta quay về phòng ăn và nhìn đồng hồ. Lúc này, dầu trong ngọn đèn đặt ở tokonoma đã ít đi, không còn chạm được đến cái bấc ngắn nên chỗ Oyone đang nằm tối om. Ánh sáng từ ngọn đèn ở phòng Kiyo chiếu sang qua cửa fusuma.
“Kiyo ơi.” Oyone gọi.
Kiyo lập tức thức dậy ngay sau đó. Khoảng ba mươi phút sau, Oyone cũng dậy. Khoảng ba mươi phút sau đó nữa, cuối cùng Sōsuke cũng thức dậy. Bình thường, Oyone sẽ đến vào đúng một thời điểm và nói:
“Anh dậy được rồi đấy à?”
Vào Chủ nhật và những ngày nghỉ lễ hiếm hoi, câu nói đó sẽ chuyển thành:
“Nào, anh hãy dậy đi.”
Nhưng sáng nay, do cảm thấy bận tâm về chuyện đêm qua, Sōsuke đã rời khỏi chỗ nằm mà không cần Oyone phải đến gọi. Rồi anh lập tức mở cửa chớp dưới vách đá ra. Đứng bên dưới nhìn lên, từ phía sau những bụi tre lạnh lẽo bị không khí buổi sáng bao trùm và đứng im phăng phắc, ánh mặt trời làm tan sương giá chiếu rọi và nhuốm màu một phần trên ngọn tre. Những cây cỏ khô mọc ở chỗ dốc đứng nhất, dài khoảng hai thước trên mặt nghiêng của vách đá, bị xé toạc ra một cách kỳ lạ, để lộ ra cả nền đất đỏ. Sōsuke có chút ngạc nhiên trước cảnh tượng này. Rồi một đường thẳng chạy xuống từ đó, phần đất chỗ mép hiên nhà, nơi anh đang đứng, hoang tàn như thể các mảng băng bị đập vỡ ra. Sōsuke cho rằng có lẽ một con chó to lớn đã ngã từ phía trên xuống. Nhưng dù con chó có to thế nào đi nữa thì cảnh tượng này cũng có vẻ quá dữ dội so với những gì nó có thể gây ra.
Từ cửa trước, Sōsuke xỏ đôi geta rồi bước xuống vườn. Nhà vệ sinh hình cong, nhô ra đến tận hiên nhà nên phần dưới vách đá vốn đã khá hẹp và khoảng cách gần một mét tính từ phía sau nhà đến vách đá trông lại càng trở nên chật chội hơn nữa. Mỗi khi người dọn dẹp đến, Oyone thường bận tâm đến góc quặt này rồi lo lắng nói:
“Giá mà chỗ đó rộng hơn một chút.”
Và Sōsuke hay cười cô vì sự lo lắng này.
Đi qua chỗ đó là một lối đi hẹp dẫn thẳng đến bếp. Trước đây, có một hàng rào tuyết tùng xen lẫn với những cành cây khô để ngăn cách với vườn nhà bên cạnh nhưng dạo trước, khi chủ nhà bắt tay vào cải tạo, anh ta đã cắt bỏ gọn gàng những bụi lá tuyết tùng lỗ chỗ. Bây giờ, chỗ đó là một hàng rào gỗ với nhiều khớp nối mà một đầu của nó chạy đến tận cửa bếp. Ngoài việc đón được ít ánh sáng mặt trời, nước mưa từ máng dẫn nước sẽ đổ hết xuống đó nên khi mùa hè đến, bao nhiêu là cây thu hải đường sẽ mọc lên. Vào giai đoạn chúng phát triển mạnh, những chiếc lá xanh mọc rậm rạp đến nỗi gần như làm lối đi biến mất. Năm đầu tiên chuyển đến đây, cả Sōsuke và Oyone đều kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Khi biết được rằng từ trước khi hàng rào tuyết tùng bị dỡ bỏ, những cây thu hải đường đã bén rễ dưới lòng đất không biết bao nhiêu năm rồi, nên lúc này dù ngôi nhà cũ đã bị phá đi nhưng cứ đến mùa, những mầm cây sẽ nhú lên, Oyone vui mừng nói: “Chúng thật là đáng yêu.”
Bước trên sương giá, đi vào cái ngách với nhiều kỷ niệm này, mắt anh dừng lại tại một điểm trên lối đi nhỏ hẹp. Rồi trong cái lạnh giá nơi ánh mặt trời không chiếu tới, anh bỗng nhiên dừng lại. Dưới chân anh có một chiếc hộp đựng tài liệu bằng sơn mài đen mạ vàng bị bỏ đi. Đồ bên trong cái hộp đặt ngay ngắn trên lớp sương như thể ai đó cố tình mang đến và đặt ở đây. Cái nắp nằm cách đó khoảng hai, ba thước, lật ngược giống như bị gắn vào chân hàng rào và để lộ những họa tiết của giấy chiyogami [3] được dán phía trong. Trong những lá thư và giấy tờ rơi ra từ cái hộp nằm rải rác khắp nơi, có một lá thư cố tình được trải rộng ra một khoảng hai thước, một phần của nó bị vo tròn lại giống như giấy vụn. Sōsuke tiến lại gần, anh nhìn vào bên dưới chỗ giấy nhàu nhĩ đó rồi bất giác cười méo mó. Phân người bám vào phần dưới chỗ giấy đó.
Sau khi gom mớ giấy tờ nằm rải rác trên mặt đất lại, Sōsuke đặt chúng vào chiếc hộp, anh mang cái hộp vẫn còn nguyên sương và bùn đất đến cửa bếp. Mở cửa trượt ra, anh đưa cho Kiyo và bảo:
“Này, để cái này vào đấy cho tôi nhé.”
Kiyo cảm thấy kỳ quặc, nhận lấy cái hộp với thái độ khó hiểu. Oyone đang ở trong góc phòng khách và lau chùi bụi bặm. Sau đó, Sōsuke nhét tay vào túi áo rồi đi kiểm tra thật kỹ ở thềm nhà và quanh cổng nhưng chẳng phát hiện ra điều gì bất thường.
Cuối cùng, Sōsuke đi vào nhà. Anh đến phòng ăn rồi ngồi trước lò than như mọi khi và lập tức gọi to Oyone.
“Anh đã đi đâu sau khi vừa ngủ dậy xong thế?” Vừa nói, cô vừa đi từ phía góc nhà ra.
“Này, tiếng động lớn tối qua lúc em đang ngủ quả nhiên không phải là mơ đâu. Có kẻ trộm thật đấy. Đó là tiếng động do tên trộm nhảy từ nhà Sakai bên trên vách đá xuống vườn nhà mình. Lúc nãy, anh đi ra phía sau và xem xét thì tìm thấy cái hộp này, thư từ và những thứ bên trong rơi ra lộn xộn. Hơn nữa, còn có cả dấu tích để lại.”
Sōsuke lấy từ trong hộp ra hai, ba lá thư cho Oyone xem. Tất cả đều viết tên người nhận là Sakai. Oyone vẫn quỳ gối, cô ngạc nhiên hỏi:
“Thế Sakai có bị trộm mất thứ gì khác nữa không?”
Sōsuke khoanh tay:
“Anh e rằng còn có cả thứ khác nữa đấy.”
Vợ chồng anh chỉ nói qua loa như vậy rồi để nguyên cái hộp ở đó và ngồi vào bàn ăn sáng. Nhưng khi vừa mới đụng đũa, họ lại không thể quên được câu chuyện về tên trộm. Oyone hãnh diện với chồng về đôi tai và cái đầu nhạy bén của mình. Còn Sōsuke lại thấy mừng vì mình không có đôi tai và cái đầu nhạy bén như thế.
“Giả sử nếu chuyện đó không xảy ra với nhà Sakai mà với nhà mình thì sao? Cứ ngủ say như anh thì thật đáng lo.” Oyone hỏi vặn lại Sōsuke.
“Gì cơ chứ? Chẳng cần phải lo lắng về việc có kẻ đột nhập vào nhà mình đâu.” Sōsuke cũng không chịu thua kém, anh đáp lại.
Lúc đó, đột nhiên Kiyo ló mặt từ bếp ra, nói với giọng vui vẻ:
“Nếu như cái áo măng tô mới mua dạo trước của ông chủ cũng bị lấy mất thì chuyện sẽ ồn ào lắm nhỉ? Thật là may bởi đó là nhà Sakai chứ không phải nhà chúng ta.”
Cả Sōsuke và Oyone không biết phải nói thế nào.
Ăn sáng xong vẫn còn kha khá thời gian trước khi Sōsuke phải đi làm. Cho rằng nhà Sakai chắc chắn đang bị xáo trộn nên Sōsuke quyết định mang cái hộp mà mình đang giữ đến cho họ. Nói là đồ mạ vàng nhưng chỉ có một hình sáu cạnh như mảng mai rùa trên lớp sơn mài đen là được mạ nên cũng chẳng phải là một vật có giá trị quá lớn về mặt tiền bạc.
Oyone đặt nó vào tấm furoshiki [4] bằng vải dệt sọc rồi bọc lại. Tấm furoshiki hơi bé nên cô chụm bốn góc lại với nhau rồi tạo thành hai nút thắt ở chính giữa. Khi Sōsuke cầm lên, trông nó giống hệt một hộp bánh kẹo dùng làm quà tặng.
Nhìn từ phòng khách nhà họ thì nhà Sakai ở ngay trên vách đá, nhưng phải đi vòng ra trước nhà rồi đi khoảng vài chục mét và leo lên con dốc rồi lại đi theo hướng ngược lại vài chục mét nữa thì mới đến được trước cổng nhà Sakai. Sōsuke bước lên đám cỏ mọc rậm rạp trên đá, đi dọc theo hàng rào bằng cây kaname [5] rồi bước vào cổng.
Bên trong nhà vô cùng im ắng. Sōsuke đi lại chỗ cánh cửa kính mờ đang đóng và thử nhấn chuông ba lần nhưng có vẻ nó không hoạt động nên chẳng có ai xuất hiện cả. Chẳng còn cách nào khác, Sōsuke đi vòng ra phía cửa bếp. Ở đó cũng có hai cánh cửa trượt bằng kính mờ đang đóng, có tiếng xếp bát đĩa. Sōsuke mở cửa ra và chào cô giúp việc đang ngồi xổm trong căn phòng có đặt một cái bếp ga.
“Cái này là của nhà cô phải không nhỉ? Nó đã rơi xuống nhà tôi vào sáng nay nên tôi mang đến.” Vừa nói, Sōsuke vừa đưa cái hộp ra.
“Thế ạ, cảm ơn ạ.”
Cô ta chỉ đơn giản cảm ơn như vậy rồi cầm cái hộp đi đến chỗ vách ngăn của căn phòng, gọi một phụ nữ khác có vẻ như cũng là người giúp việc giống mình. Khi cô ta thì thầm giải thích và đưa món đồ cho cô gái kia, người đó nhận lấy rồi liếc nhìn về phía Sōsuke, sau đó lập tức đi vào phòng phía trong. Người đó vừa đi khỏi thì một bé gái khoảng tầm mười hai, mười ba tuổi với gương mặt tròn và đôi mắt to đi cùng là một bé gái khác đeo một dải ruy băng có vẻ như là em gái của cô bé kia chạy đến, hai cô bé đi cạnh nhau rồi đứng ở bếp. Sau đó, cả hai vừa quan sát gương mặt của Sōsuke vừa thì thầm to nhỏ về một tên trộm. Sōsuke nghĩ mình đưa lại chiếc hộp rồi nên đã xong việc, anh định ra về mà chẳng cần phải chào hỏi gì những người khác nữa.
“Cái hộp là của nhà cô nhỉ? Vậy thì được rồi.”
Khi anh nhắc lại để cho cô người giúp việc đến sau còn đang chưa rõ chuyện gì hiểu ra được, thì cô giúp việc ban nãy xuất hiện, lịch sự cúi đầu nói:
“Xin mời ông đi theo tôi ạ.”
Lần này, Sōsuke lại cảm thấy hơi e ngại. Nhưng cô giúp việc cứ không ngừng lặp đi lặp lại lời mời kia một cách lịch thiệp, cuối cùng sự ngần ngại của Sōsuke đã thay bằng cảm giác khó chịu. Lúc này, người chủ nhà đã xuất hiện.
Đúng như Sōsuke hình dung, người chủ nhà có gương mặt phúc hậu với phần dưới đầy đặn, sắc mặt hồng hào nhưng không phải là người không có râu như Oyone nói. Râu ở dưới mũi anh ta đã được cạo ngắn đi, chỉ còn từ má cho đến cằm là vẫn mọc lên khá đẹp đẽ.
“Ôi, thật là phiền cho anh quá.” Người chủ nhà vừa nheo phần khóe mắt vừa nói lời cảm ơn.
Anh ta mặc một chiếc áo bằng vải nhuộm hoa văn của vùng Yonezawa, phong thái vô cùng thư thả khi quỳ gối trong phòng và hỏi Sōsuke rất nhiều thứ về sự việc. Ngoài kể lại tóm tắt sự việc đã xảy ra từ đêm qua đến sáng nay, Sōsuke đã hỏi xem anh ta có bị lấy thứ gì khác ngoài cái hộp đó không. Người chủ nhà trả lời rằng anh ta đã bị trộm mất chiếc đồng hồ bằng vàng để trên bàn. Nhưng trông anh ta chẳng có vẻ gì là lo lắng hệt như thể đó là một món đồ của người khác bị lấy mất vậy. Anh ta tỏ vẻ quan tâm đến những gì Sōsuke kể hơn là cái đồng hồ và hỏi những câu như là phải chăng tên trộm đã định chạy trốn từ phía sau nhà bằng cách băng qua vách đá, hay có phải ngay lúc định chạy trốn thì hắn đã rơi từ vách đá xuống. Tất nhiên là Sōsuke không thể trả lời được.
Lúc đó, cô giúp việc hồi nãy mang trà và thuốc lá đến nên việc ra về của Sōsuke đã bị trì hoãn. Người chủ nhà còn lấy đệm ngồi ra và mời Sōsuke ngồi lên. Rồi anh ta bắt đầu kể về chuyện cảnh sát điều tra đã đến vào sáng nay. Theo nhận định của cảnh sát thì chắc chắn là tên trộm đã đột nhập vào trong nhà từ lúc chiều muộn và trốn ở đâu đó, có thể là trong tủ đựng đồ. Hắn ta đã đi vào bằng cửa bếp. Hắn quẹt diêm rồi thắp nến lên, đặt vào một cái xô nhỏ trong bếp rồi đi vào phòng ăn. Khi thấy vợ và con của Sakai đang ngủ ở phòng bên cạnh, hắn đã đi theo hành lang và vào thư phòng của Sakai rồi hành động ở đó. Đúng lúc đó thì đến giờ bé trai vừa mới sinh của nhà Sakai uống sữa nên nó tỉnh giác và bắt đầu khóc. Thấy vậy, tên trộm đã mở cửa thư phòng rồi chạy trốn ra vườn.
“Giá mà con chó của chúng tôi có ở nhà như mọi khi. Nhưng thật không may là nó bị ốm nên bốn, năm hôm trước tôi đã để nó ở lại bệnh viện rồi.” Người chủ nhà tiếc nuối nói.
“Thật là đáng tiếc.” Sōsuke trả lời.
Bỗng nhiên, Sakai bắt đầu chuyển sang những câu chuyện nào là về giống chó, huyết thống của nó, nào là về việc thỉnh thoảng anh ta dẫn nó đi săn.
“Nó rất thích đi săn. Nhưng gần đây nó bị bệnh về thần kinh nên đang phải nghỉ ngơi một chút. Từ đầu mùa thu cho đến mùa đông, khi tôi đi săn các loại như chim dẽ giun, kiểu gì từ phần hông đến bên dưới của nó sẽ bị ngập trong những cánh đồng suốt hai, ba tiếng đồng hồ, như vậy hoàn toàn chẳng tốt cho cơ thể của nó.”
Có vẻ người chủ nhà chẳng bị bó buộc gì về thời gian, anh ta vẫn cứ tiếp tục câu chuyện của mình trong khi Sōsuke chỉ đáp lại bằng những lời như “à, ra là vậy”, “thế à”. Chẳng biết làm thế nào, Sōsuke đành phải đứng dậy và ngắt lời:
“Giờ tôi phải đi ra ngoài như mọi ngày rồi ạ.”
Có lẽ lúc đó Sakai mới nhận ra, anh ta xin lỗi vì đã làm phiền trong khi Sōsuke đang bận bịu. Rồi anh ta bảo cảnh sát có thể sẽ đến lần nữa để điều tra hiện trường nên lúc đó có gì lại nhờ Sōsuke.
“Lúc nào anh lại đến nói chuyện nhé. Dạo này tôi cũng nhàn rỗi nên tôi sẽ ghé nhà anh.” Anh ta chào lịch sự.
Bước ra khỏi cổng, Sōsuke vội vã đi về nhà, anh đã bị muộn hơn ba mươi phút so với thời gian rời khỏi nhà mỗi sáng.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Oyone lo lắng đứng ở thềm nhà.
Sōsuke nhanh chóng cởi bộ đồ đang mặc ra rồi thay sang Âu phục.
“Cái người tên là Sakai đó khá là thoải mái. Chà, nếu mà có tiền thì sẽ có thể thong dong kiểu như vậy.” Sōsuke nói.
⚝ ✽ ⚝
[1] Một món ăn truyền thống của Nhật Bản, được làm từ đậu tương lên men.
[2] Cơ quan này trong tiếng Nhật là 統監府 (tōkanfu), trong giai đoạn 1905-1910, Triều Tiên là một nước bảo hộ của đế quốc Nhật Bản.
[3] Là loại giấy với những hoa văn truyền thống của Nhật Bản, được sử dụng rất phổ biến trong việc gói quà, xếp giấy, xếp búp bê, trang trí.
[4] Tấm vải với các họa tiết truyền thống của Nhật Bản dùng để gói đồ.
[5] Một loại cây có lá cứng, màu đỏ, thường trồng để làm hàng rào.