← Quay lại trang sách

⊆ 8 ⊇

“Koroku này, chúng ta bắt đầu từ phòng ăn nhé. Hay là phòng khách trước cũng được nhé.” Oyone hỏi.

Koroku đã chuyển đến nhà anh trai mình được bốn, năm ngày nên hôm nay cậu phải giúp Oyone dán lại cửa trượt. Ngày xưa, khi còn ở nhà chú, cậu cũng đã từng có lần cùng với Yasunosuke dán lại giấy cửa phòng mình. Hồi đó, họ hòa keo ra khay, dùng cái bay để trát lên cửa nhưng lúc tất cả đã khô hẳn đi và họ định lắp nó vào chỗ cũ thì cả hai tấm bị cong đi và không thể nhét vào rãnh cửa nữa. Rồi sau đó, Koroku và Yasunosuke lại một lần nữa thất bại trong việc này. Theo hướng dẫn của thím, lúc dán cửa trượt, họ đã ngâm khung cửa vào nước để làm bong lớp giấy cũ, nhưng sau khi khô hẳn, toàn bộ cánh cửa đã bị cong vênh.

“Chị ơi, dán cửa trượt mà không cẩn thận thì sẽ làm hỏng nó đấy. Tuyệt đối không được ngâm chúng đâu.”

Vừa nói, Koroku vừa bắt đầu xé toạc tấm giấy cũ trên cửa nơi hiên của phòng ăn. Phòng sáu chiếu mà Koroku ở có phần mép hiên cong về phía bên phải, còn bên trái là lối vào nhô ra. Đối diện đó là hàng rào chạy song song với hiên nhà giống như một hình vuông bao quanh. Khi mùa hè đến, hoa cánh bướm sẽ mọc khắp khu vườn. Vợ chồng Sōsuke rất tâm đắc khung cảnh của khu vườn còn đẫm trong sương mỗi buổi sớm mai, họ còn cắm những cành tre nhỏ ở bên dưới hàng rào và để hoa bìm bìm leo vào. Khi vừa tỉnh giấc, cả hai người vui vẻ cùng nhau đếm số bông hoa nở vào sáng hôm đó. Nhưng từ mùa thu đến mùa đông, cả hoa và cỏ đều khô héo hết tới nỗi việc ngắm nhìn khu vườn cũng buồn bã đến mức đáng thương như thể đang nhìn vào một cái sa mạc nhỏ. Koroku quay lưng lại với mặt đất hình vuông phủ đầy sương này và vẫn tiếp tục xé bỏ lớp giấy trên cửa trượt.

Thỉnh thoảng gió lạnh thổi đến, ập vào phần quanh cổ áo và cái đầu húi cua của Koroku. Cứ mỗi lần như vậy, từ hiên nhà lộng gió, cậu lại muốn chui vào căn phòng sáu chiếu. Cậu vẫn lặng lẽ di chuyển bàn tay đã đỏ lên của mình, vắt giẻ lau trong xô rồi bắt đầu lau các thanh gỗ trên cửa trượt.

“Chắc là em lạnh lắm nhỉ? Thật không may là trời cứ mưa lất phất thế này.” Oyone nói với vẻ thông cảm. Cô rót nước nóng từ cái ấm gang ra để làm mềm chỗ keo đã nấu kỹ từ hôm trước.

Thực ra, trong lòng Koroku khá coi thường những việc kiểu này. Hơn nữa, chỉ vì hoàn cảnh mà cậu buộc phải làm, cậu cầm lấy cái giẻ lau và nhìn nhận rằng mình có chút ít khinh thường bản thân. Ngày xưa, khi còn ở nhà chú thím, nếu bị sai làm những việc vặt vãnh, cậu đã tự an ủi mình rằng đó là để giết thời gian nên chẳng những không hề khó chịu mà ngược lại còn thấy hứng thú. Nhưng lúc này, Koroku cảm thấy những người xung quanh ép cậu phải chấp nhận rằng mình không có khả năng để làm gì khác ngoài những việc như thế này. Cái lạnh ngoài hiên lại càng làm cậu bực mình hơn.

Vì thể, Koroku không đáp lại chị dâu bằng một lời dễ chịu nào. Rồi trong đầu cậu hiện ra câu chuyện về một sinh viên khoa luật cũng ở cùng nhà trọ với mình, trong một lần đi dạo, tiện thể cậu ta đã ghé vào cửa hàng Shiseidō rồi tiêu xài xa hoa đến gần 5 yên để mua ba bánh xà phòng và kem đánh răng. Bỗng nhiên, việc đó làm cho Koroku nghĩ rằng thật chẳng có lý do nào cho việc bản thân mình rơi vào cảnh khốn cùng này. Rồi cậu thấy vô cùng thương hại cho vợ chồng anh trai mình khi phải cam tâm mà sống với hoàn cảnh như thế này. Theo cách nhìn của Koroku, đến cả việc mua giấy Mino [1] để dán cửa trượt mà cũng phải do dự xem có cần thiết hay không thì đó quả là một lối sống tiêu cực.

“Loại giấy này cũng nhanh rách thôi.” Vừa nói Koroku vừa giơ một miếng giấy nhỏ dài khoảng một thước dưới ánh mặt trời và lấy hết sức mình ấn vào nó hai, ba lần.

“Thế à, nhưng trong nhà không có trẻ con nên cũng chẳng đến mức ấy đâu.”

Oyone đáp rồi lấy cây cọ đã ngâm trong keo quét đều lên các thanh gỗ trên cửa trượt. Hai người cùng kéo đoạn giấy dài đã được nối vào nhau về hai phía và cố gắng để nó không bị chùng lại. Thỉnh thoảng khi Koroku tỏ vẻ khó chịu, Oyone lại do dự. Cô cắt bỏ đi một phần nhỏ bằng con dao cạo một cách qua loa. Vì thế, sẽ dễ dàng thấy được có đôi chỗ lồi lên trên tờ giấy đã hoàn thành. Oyone quan sát cửa trượt vừa dán xong và đã được dựng vào trong dàn khung cửa với vẻ tiếc nuối. Trong lòng cô nghĩ giá như người làm cùng là chồng cô chứ không phải là Koroku.

“Hơi bị nhăn nhỉ?”

“Em không giỏi việc này.”

“Gì cơ chứ, anh trai em cũng chẳng khá hơn đâu. Anh ấy còn lười hơn em rất nhiều.”

Koroku không trả lời gì. Cậu nhận lấy cốc nước mà Kiyo mang từ trong bếp ra, đứng trước dàn khung cửa, dùng miệng phù nước vào đó và làm ướt toàn bộ bề mặt giấy trên cửa. Sau khi dán xong tờ thứ hai, phần mà cậu đã phù nước vào ban nãy hầu như đã khô, những chỗ nhăn nheo đã phẳng lại gần hết. Dán xong tấm thứ ba, Koroku kêu là bị đau lưng nhưng Oyone thậm chí còn bị đau đầu từ sáng.

“Chúng ta hãy dán thêm một tấm nữa cho xong phòng ăn rồi nghỉ ngơi nhé.” Cô nói.

Làm xong phòng ăn thì cũng đã trưa nên hai người bắt đầu dùng bữa. Bốn, năm ngày nay, từ khi Koroku chuyển đến, lúc nào Oyone và Koroku cũng ngồi đối diện nhau để ăn cơm trong những bữa trưa vắng mặt Sōsuke. Kể từ khi cô và Sōsuke sống cùng nhau, chưa có ai khác ngoài chồng cô, ngồi cùng cô trong mâm cơm hàng ngày. Với cô, việc dùng bữa một mình những lúc chồng vắng nhà đã trở thành thói quen trong nhiều năm. Vì thế, bỗng nhiên một bữa cơm được dọn ra rồi mình và cậu em chồng vừa nhìn mặt nhau vừa nói chuyện quả là một trải nghiệm thật kỳ lạ của Oyone. Lúc cô giúp việc đang làm việc trong bếp thì còn đỡ nhưng khi không còn bóng dáng và tiếng động gì của Kiyo, Oyone sẽ cảm thấy rất bối rối. Đương nhiên là Oyone lớn hơn Koroku nhiều tuổi, và từ mối quan hệ vốn có từ trước đến nay mà nói thì bầu không khí dễ chịu lẽ ra sẽ có giữa hai người khác giới là thứ chắc chắn sẽ không xuất hiện giữa họ trong những ngày đầu còn gò bó. Trong lòng Oyone tự hỏi là sự e dè của mình khi ngồi đối diện với Koroku lúc ăn cơm khi nào thì sẽ biến mất. Bởi trước khi Koroku chuyển đến, cô đã hoàn toàn không nhận ra rằng việc đó sẽ dẫn đến hậu quả như thế này. Vì vậy, cô lại càng thấy khó chịu. Chẳng còn cách nào khác, tất cả những gì cô có thể làm là nói chuyện thật nhiều với cậu em trong bữa ăn, ít ra là cố gắng để lấp những khoảng trống mà cả hai chẳng biết phải làm gì. Thật không may là trong đầu Koroku lúc này chẳng tìm thấy chút bình tĩnh và sáng suốt, dù chỉ đủ để có thể đưa ra một thái độ dễ chịu với chị dâu mình.

“Koroku này, đồ ăn ở nhà trọ chắc là ngon nhỉ?”

Gặp những câu hỏi như vậy, Koroku không còn có thể trả lời lãnh đạm hay không chút e dè như trước kia, khi cậu từ nhà trọ đến đây chơi nữa. Chẳng biết làm thế nào, Koroku chỉ đáp lại là “cũng không hẳn như vậy” nhưng giọng điệu của cậu không được trơn tru nên từ phía Oyone lại cho rằng có phải đó là do cách đối đãi của mình không ổn. Rồi trong lúc cô im lặng không nói gì thì ý nghĩ đó đã hiện lên trong đầu Koroku.

Đặc biệt là hôm nay, Oyone không được khỏe nên khi ngồi vào bàn ăn, cô cảm thấy thật phiền phức vì cứ phải cố gắng như mọi khi. Cô lại càng khó chịu hơn với việc dù đã cố gắng nhưng rồi lại thất bại. Thế nên, những lời được nói trong bữa ăn của họ còn ít ỏi hơn cả lúc cùng nhau dán cửa trượt.

Buổi chiều, có lẽ do cả hai đã quen tay nên công việc diễn ra nhanh hơn so với buổi sáng. Nhưng ngược lại, cảm xúc của họ lại xa cách hơn. Hơn nữa, thời tiết lạnh lẽo cũng làm hai người thấy khó chịu trong đầu. Khi thức dậy, nắng đẹp như thể bầu trời với đầy ánh mặt trời đang dần lùi xa lên cao. Vậy mà trong lúc nó đang còn xanh thẳm thì đột nhiên mây xuất hiện, che đi những tia nắng giống như phủ lên khung cảnh tối tăm một lớp tuyết trắng.

Hai người luân phiên nhau hơ tay trên lò than.

“Chắc là sang năm anh trai sẽ được tăng lương nhỉ?” Bỗng nhiên, Koroku hỏi Oyone.

Lúc đó, Oyone đang nhặt các mẩu giấy vụn trên tatami để lau tay bị keo làm bẩn, nghe vậy cô hoàn toàn bất ngờ.

“Sao em biết?”

“Chẳng phải là trên báo có nói là sang năm sẽ tăng lương cho phần lớn công chức sao?”

Oyone hoàn toàn không biết gì về thông tin đó. Khi nghe Koroku giải thích chi tiết, cô mới bắt đầu gật gù hiểu chuyện.

“Đúng là phải thế thật. Nếu cứ vậy mãi thì chẳng ai sống nổi. Những thứ như là cá lát đã tăng giá gấp đôi kể từ khi chị lên Tokyo.” Oyone nói.

Nói đến giá cả của cá lát thì Koroku lại mù tịt. Nghe Oyone nhắc đến, lần đầu tiên cậu mới thấy nó đắt khủng khiếp tới vậy.

Koroku có chút tò mò về việc này nên cuộc trò chuyện giữa họ được tiếp tục suôn sẻ hơn ngoài mong đợi. Oyone kể lại câu chuyện đã nghe từ Sōsuke về việc người chủ nhà ở đằng sau nói rằng vật giá vô cùng rẻ vào những năm anh ta mười tám, mười chín tuổi. Khi đó, nếu ăn mì soba thì một bát thường có giá 8 rin, còn bát mà có các đồ ăn thêm bên trên là 2 zeni 5 rin. Thịt bò loại bình thường cho một người ăn là 4 zeni, thịt nạc là 6 zeni. Đi xem kịch chỉ tốn từ 3 đến 4 zeni. Mỗi tháng, sinh viên chỉ cần nhận được khoảng 7 yên từ dưới quê gửi lên là sống được ở mức trung bình còn nếu nhận được 10 yên thì đã là quá xa xỉ.

“Nếu là thời đó thì Koroku có thể tốt nghiệp đại học mà chẳng phải lo lắng gì cả.” Oyone nói.

“Nếu anh em mà cũng ở thời đó thì hẳn là đã sống vô cùng dễ dàng rồi nhỉ?”

Khi họ dán lại cửa phòng khách xong thì đã hơn 3 giờ. Không lâu nữa Sōsuke sẽ về và cần phải chuẩn bị bữa tối nên hai người ngừng hẳn lại, dọn dẹp keo dán và dao cạo. Koroku vươn vai một cái rồi dùng nắm tay gõ vào đầu mình.

“Em đã vất vả rồi. Hẳn là em mệt lắm phải không?” Oyone động viên Koroku.

Koroku thấy đói bụng hơn là mệt. Cậu ăn bánh kẹo mà Oyone lấy từ tủ ra, đó là những thứ hôm trước Sakai tặng họ như lời cảm ơn về việc đã trả lại chiếc hộp. Oyone pha trà.

“Cái người tên là Sakai đó đã tốt nghiệp đại học phải không ạ?”

“Ừ, hẳn là vậy.”

Koroku uống trà rồi hút thuốc lá. Sau đó, cậu hỏi:

“Anh trai em vẫn chưa nói chuyện với chị về việc tăng lương à?”

“Không, chưa nói gì cả.”

“Thật là tốt nếu có thể trở thành người như anh ấy. Một người chẳng hề lo lắng về việc gì.”

Oyone không nói thêm gì. Koroku đứng dậy đi vào phòng sáu chiếu nhưng rồi quay lại và nói rằng lửa đã tắt. Sau đó, cậu cầm lò than và lại đi mất. Dù trở thành gánh nặng cho gia đình anh trai mình nhưng cậu vẫn tin vào những lời an ủi của Yasunosuke rằng cứ nhẫn nại thêm một chút nữa rồi sẽ đâu vào đó và rồi cậu đã quyết định tạm thời sẽ nghỉ học.

⚝ ✽ ⚝

[1] Một loại giấy truyền thống của Nhật, được sản xuất ở vùng Mino, tỉnh Gifu.