← Quay lại trang sách

⊆ 10 ⊇

Từ dạo đó, thím Saeki và Yasunosuke chẳng hề tới nhà Sōsuke nữa. Đương nhiên là Sōsuke cũng không có thời gian rảnh rỗi để đến Kōjimachi. Hơn nữa, việc đó với anh cũng chẳng có gì thú vị. Dù họ là người thân đi chăng nữa, thì hai nhà dường như được chiếu sáng bởi hai ánh mặt trời khác nhau vậy.

Thỉnh thoảng, Koroku có đến đó nói chuyện nhưng không quá thường xuyên. Hơn nữa, khi về nhà, cậu cũng chẳng kể lại gì với Oyone về tình hình nhà thím mình, việc đó cũng trở nên bình thường. Oyone nghi ngờ rằng Koroku cố tình làm như vậy. Nhưng cô cảm thấy giữa mình và thím ấy chẳng có gì đặc biệt liên quan, nên cô còn thấy vui mừng khi không phải nghe chuyện về người thím.

Tuy nhiên, đôi khi cuộc hội thoại giữa Koroku và anh trai về thím Saeki vẫn lọt vào tai cô. Khoảng một tuần trước, Koroku đã kể với Sōsuke rằng Yasunosuke đang làm việc miệt mài để ứng dụng một phát minh mới vào thực tế. Cậu nói rằng đó một cái máy có thể in ấn một cách rõ ràng mà không cần dùng đến mực, nghe qua thì có vẻ đó là một thứ máy móc vô cùng có giá trị. Vốn dĩ đây là chủ đề khá phức tạp và hoàn toàn chẳng có ích gì với cô, thế nên Oyone vẫn im lặng như mọi khi và không nói một lời nào. Nhưng có vẻ như trí tò mò của đàn ông trong lòng Sōsuke đã được khơi dậy, anh còn xác nhận lại xem làm thế nào mà nó có thể in ấn nếu không sử dụng mực.

Vì không có kiến thức chuyên môn nên đương nhiên là Koroku khó có thể đưa ra một câu trả lời chính xác. Cậu chỉ có thể nhắc lại chi tiết những gì mà mình nhớ được từ lời giải thích của Yasunosuke. Kỹ thuật in ấn đó được phát minh ở Anh gần đây, nói một cách cơ bản thì chẳng qua đó cũng là một ứng dụng khác của điện. Koroku nói rằng một cực của dòng điện được gắn với những khuôn chữ, cực còn lại sẽ truyền vào tờ giấy, và chỉ cần áp tờ giấy đó lên khuôn chữ thì sẽ lập tức chữ sẽ in lên giấy. Thông thường, chữ vẫn có màu đen nhưng sẽ rất hữu ích trong việc in màu, bởi nếu điều chỉnh bằng tay sẽ có thể tạo ra những màu sắc như đỏ, xanh và có thể rút ngắn được thời gian cần thiết để làm khô mực. Vì thế, nếu nó được ứng dụng cho ngành báo chí thì ngoài việc có thể tiết kiệm được mực in và lõi mực, nó còn giảm bốt được một phần tư thời gian và công sức cho toàn bộ quá trình, quả là một lĩnh vực tiềm năng trong tương lai. Koroku cứ nhắc đi nhắc lại câu chuyện của Yasunosuke như vậy. Cách nói của Koroku cứ như là Yasunosuke đã nắm được tiền đồ hứa hẹn trong tay rồi. Mắt cậu sáng lên như thể trong tương lai đầy hứa hẹn của Yasunosuke có cả bóng dáng cũng đầy hứa hẹn của bản thân mình vậy. Khi đó, Sōsuke lắng nghe câu chuyện của em trai với thái độ vẫn như mọi khi, thậm chí là thản nhiên. Sau khi nghe xong, anh cũng không thêm vào một nhận xét nào đặc biệt. Thực ra, với Sōsuke, chuyện này nghe nửa thực nửa hư, nên chưa đến khi nó thực sự ra đời và được mọi người biết đến thì anh chẳng thể đồng ý hay phản đối.

“Thế cậu ấy đã dừng công việc trên thuyền cá ngừ rồi à?” Oyone cất lời sau một lúc lâu im lặng.

“Không hẳn là dừng lại, nhưng vì chi phí khá tốn kém nên không nhiều người có khả năng mua được, dù nó có hữu ích đến thế nào đi nữa.” Koroku trả lời.

Cách nói chuyện của cậu cứ như thể cậu là người đại diện cho lợi ích của Yasunosuke. Sau đó, ba người họ tiếp tục trao đổi một vài chuyện khác thêm một lúc. Cuối cùng, Sōsuke nói:

“Bất kể công việc nào cũng vậy, thành công không đến dễ dàng được đâu.”

“Cứ giống như Sakai ấy, có tiền rồi tự do tự tại là hay nhất nhỉ.” Oyone nói.

Nghe những lời đó của Sōsuke và Oyone xong, Koroku trở về phòng mình. Nhân những dịp như thế này, thỉnh thoảng tình hình của nhà Saeki sẽ lọt vào tai vợ chồng họ. Ngoài ra, cả hai tiếp tục những ngày tháng mà hoàn toàn không biết rằng mình đang làm gì để sống. Có lần, Oyone hỏi Sōsuke:

“Có phải cứ mỗi lần Koroku đến chỗ Yasunosuke là sẽ được cho tiền tiêu vặt không nhỉ?”

Từ trước đến giờ, Sōsuke không hề chú ý đến những chuyện như vậy nên khi bất ngờ nhận được câu hỏi kia, anh đã lập tức hỏi lại là tại sao. Oyone ngập ngừng một lúc rồi nói:

“Vì gần đây Koroku hay về nhà sau khi đã uống rượu.”

“Có lẽ Yasu đãi nó vì nó đã nghe những chuyện về phát minh, kiếm tiền của Yasu.” Sōsuke nói rồi cười.

Câu chuyện chỉ đến đây mà không có gì tiếp theo.

Ba ngày sau, vào lúc chiều tối, Koroku lại không về nhà trước giờ ăn cơm. Hai người đợi được một lúc, nhưng cuối cùng Sōsuke kêu đói bụng, phớt lờ gợi ý của vợ mình là anh có thể đi ra nhà tắm công cộng một lát để kéo dài thời gian, anh bắt đầu dùng bữa luôn. Lúc này, Oyone mới mở lời:

“Anh phải nói với Koroku để nó không uống rượu đi.”

“Nó uống nhiều đến mức cần phải có ý kiến cơ à?” Sōsuke tỏ ra bất ngờ.

Oyone giải thích rằng cũng không đến mức như vậy. Nhưng thực ra là cô cảm thấy bất an khi Koruku trở về với cái mặt đỏ bừng, chẳng hạn như lúc ban ngày không có ai ở nhà. Sōsuke để kệ chuyện đó. Nhưng trong lòng anh cũng cảm thấy như Oyone đã nói, anh nghi ngờ Koroku đã vay tiền ở đâu đó hoặc được ai cho rồi uống rượu, một thứ mà trước đây cậu vốn chẳng thích thú.

Trong lúc đó, năm cũng dần hết, đêm tối chiếm đến hai phần ba thời gian trong ngày. Gió vẫn thổi mỗi ngày. Chỉ cần nghe âm thanh thôi cũng đủ khiến người ta cảm nhận được sự u ám trong cuộc sống. Dù gì thì Koroku cũng không thể chịu đựng được việc thu mình cả ngày trong phòng sáu chiếu. Càng bình tĩnh lại và suy nghĩ, cậu càng thấy mình cô đơn và không thể chịu đựng thêm được nữa. Nhưng việc đi sang phòng ăn và trò chuyện với chị dâu còn khó chịu hơn. Rồi chẳng còn cách nào khác, cậu đành đi ra ngoài. Cậu đi loanh quanh đến nhà bạn bè. Lúc đầu, những người bạn này vẫn coi Koroku như ngày xưa, họ kể rất nhiều chuyện thú vị mà đám học sinh vẫn hay nói với nhau. Nhưng khi những chuyện như vậy đã hết, Koroku vẫn cứ đến. Cuối cùng, bạn bè đánh giá rằng Koroku đến chơi vì quá buồn chán nên cứ đắm mình vào mấy câu chuyện lặp đi lặp lại. Rồi có lúc họ tỏ vẻ như đang vô cùng bận rộn với việc chuẩn bị bài vở hay tham gia nghiên cứu. Koroku cảm thấy vô cùng khó chịu khi bị bạn bè đối xử như thể mình là một kẻ vô công rồi nghề thế này. Nhưng dù có ở nhà, cậu cũng hoàn toàn không thể suy nghĩ hay đọc sách được. Nói tóm lại, những thanh niên ở độ tuổi của cậu chẳng hề có được những thứ như là động lực từ bên trong hay trói buộc từ bên ngoài để có thể nỗ lực, trau dồi bản thân, dù đó là những bước đệm để trở thành một người trưởng thành.

Tuy vậy, những lúc mưa lạnh rơi xuống hay con đường trở nên lầy lội do tuyết tan, Koroku buộc phải hoãn việc ra ngoài của mình lại vì lo rằng quần áo sẽ bị ướt và tất bị bùn bắn lên nhớp nháp. Những ngày như vậy, thực ra trông cậu rất bối rối, thỉnh thoảng cậu sẽ rời khỏi phòng sáu chiếu, uể oải ngồi trước lò than và rót trà ra uống. Nếu Oyone tình cờ có ở đó, cậu sẽ cố gắng nói một, hai câu chuyện phiếm với cô. Có lần, Oyone hỏi những câu như: “Koroku này, em thích uống rượu à?” hay “Sắp đền Têt rồi nhỉ. Em muốn bao nhiêu bát ozoni [1] ?”

Những tình huống như vậy nhiều lên, đồng thời mối quan hệ giữa hai người cũng gần gũi thêm đôi chút. Và cuối cùng, Koroku cũng đã có thể chủ động nhờ chị dâu khâu đồ cho cậu. Sau đó, khi Oyone nhận lấy cái áo haori có các vết nhuộm đốm trên đó rồi sửa lại chỗ rách ở phần cổ tay, Koroku không làm gì cả mà chỉ ngồi im, quan sát đôi tay của Oyone. Khi người đối diện là chồng mình, việc im lặng và di chuyển cây kim với Oyone là điều bình thường; nhưng khi người đó là Koroku thì cô không thể tỏ ra thản nhiên như vậy. Vì thế, cô luôn cố gắng bắt chuyện với Koroku trong khoảng thời gian đó. Về chủ đề của câu chuyện thì Koroku toàn nói về sự lo lắng cho tương lai của mình.

“Nhưng Koroku vẫn còn trẻ mà. Em có rất nhiều thời gian để làm những gì mình muốn. Anh trai em mới là người đáng phải bi quan.”

Oyone đã an ủi cậu như thế này khoảng hai lần. Đến lần thứ ba cô hỏi:

“Chẳng phải là Yasu đã đồng ý là sang năm tới sẽ thu xếp để giúp em sao?”

Lúc đó, với biểu cảm không chắc chắn, Koroku nói:

“Đó là kế hoạch của Yasu, nếu như mọi việc tiến triển thuận lợi theo đúng những gì anh ấy đã nói thì không sao nhưng càng suy nghĩ em lại cảm thấy có gì đó không đáng tin lắm. Bởi vì những cái thuyền cá ngừ có vẻ chẳng kiếm được bao nhiêu.”

Nhìn dáng vẻ chán nản của Koroku, rồi so sánh với bộ dạng nồng nặc mùi rượu mà thỉnh thoảng cậu về nhà, có cả sự hung tợn xen lẫn vẻ vô cùng khó chịu như thể đang giận dữ cái gì đó mà không biết lý do tại sao, trong lòng Oyone cảm thấy tội nghiệp và cũng thấy kỳ quặc. Lúc đó, cô thực sự đồng cảm với cậu chứ không phải tỏ ra lấy lòng:

“Đúng là như vậy. Nếu anh trai em mà có tiền thì chắc chắn anh ấy sẽ làm bất cứ thứ gì cho em, nhưng mà...”

Hình như cũng hôm đó, vào lúc chiều muộn, Koroku đã ra ngoài với một chiếc áo măng tô khoác bên ngoài cơ thể lạnh giá. Cậu về nhà lúc hơn 8 giờ tối. Lấy từ túi áo ra một cái bọc màu trắng, nhỏ và dài, cậu đặt trước mặt anh chị mình rồi nói rằng vì trời lạnh nên muốn ăn bánh kiều mạch và đã mua nó trên đường từ nhà thím Saeki về. Trong lúc Oyone đang đun nước, cô có nói gì đó về việc làm nước dùng và liên tục bỏ cá ngừ khô vào.

Hai vợ chồng biết thêm về tình hình gần đây của nhà Saeki, như là việc kết hôn của Yasunosuke sẽ hoãn đến mùa xuân. Chuyện cưới xin này đã được bàn bạc không lâu sau khi Yasunosuke tốt nghiệp. Còn lúc Koroku trở về từ Boshu và bị thím mình từ chối chu cấp học phí thì chuyện này đã tiến triển kha khá rồi. Vẫn chưa có thông báo chính thức nên Sōsuke hoàn toàn không biết lúc nào chuyện đó mới xong xuôi. Nhưng chỉ cần thông qua Koroku, người vẫn thỉnh thoảng đến nhà Saeki và nghe được gì đó, anh đoán là họ sẽ tổ chức đám cưới trong năm nay. Ngoài ra, anh cũng biết được những chuyện như cha của cô dâu là nhân viên công ty, họ đang sống khá dư dả, cô ấy học ở trường nữ sinh Tokyo và có rất nhiều anh em. Koroku đã biết mặt cô ấy qua ảnh.

“Cô ấy có xinh không?” Oyone hỏi.

“Chà, cũng được ạ.” Koroku trả lời.

Tối hôm đó, trong lúc bánh kiều mạch được chuẩn bị, chuyện tại sao lễ cưới không được tổ chức vào cuối năm đã trở thành chủ đề của cuộc trò chuyện giữa ba người. Oyone đoán có lẽ là do ngày xấu. Sōsuke thì nghĩ rằng vì đã cận kề cuối năm nên không có thời gian. Chỉ có mình Koroku là đã nói ra điều liên quan đến gánh nặng về sinh kế vốn ít xảy ra:

“Chắc là vấn đề vật chất. Phía bên kia là một gia đình giàu có nên thím ấy không thể làm mọi chuyện đơn giản được.”

⚝ ✽ ⚝

[1] Tên gọi của một loại canh mà người Nhật thường ăn vào dịp đầu năm mới. Trong đó thường sẽ bao gồm bánh nếp, thịt gà, rau củ, v.v...