← Quay lại trang sách

⊆ 12 ⊇

Sáng hôm đó, Sōsuke vẫn làm việc tại cơ quan như bình thường nhưng thính thoảng cảnh tượng tối qua lại hiện lên trong mắt anh. Rồi tự nhiên anh thấy lo lắng về bệnh tình của Oyone nên công việc đã không thể hoàn thành như anh nghĩ, đến nỗi đôi lúc còn có những sai sót kỳ quặc. Anh quyết định về nhà vào buổi trưa.

Trên tàu điện, tất cả những tưởng tượng không quá tệ xuất hiện như Oyone đã thức dậy, sau đó tâm trạng cô sẽ khá lên, cô không còn lo lắng về việc lại phát bệnh nữa. Anh lên tàu vào thời điểm có rất ít hành khách nên hầu như chẳng cần phải để ý đến những tác động xung quanh. Vì thế, anh cứ tự do đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, không biết bao nhiêu là hình ảnh đã hiện ra trong đầu anh. Trong lúc ấy, tàu điện đã đến ga cuối.

Về đến cổng, anh thấy trong nhà tĩnh lặng như thể không có ai ở đó. Sōsuke mở cửa koshi ra, cởi giày rồi bước lên cửa trước mà vẫn chẳng thấy bóng dáng người nào. Anh không đi qua hiên nhà để vào phòng ăn như mọi khi mà mở luôn cửa fusuma ở trước mặt rồi bước vào phòng Oyone đang nằm. Cô vẫn nằm trên đệm và ngủ say như lúc trước. Túi đựng thuốc bột cùng cái cốc vẫn đặt trên khay sơn mài đỏ ở cạnh chỗ cô nằm, nước trong cốc còn lại một nửa như hồi sáng. Vẫn giống trước khi anh đi làm, đầu cô hướng về phía tokonoma và có thể nhìn thấy má bên trái và phần cổ được bôi hạt mù tạt của cô. Cô chìm trong giấc ngủ sâu đến nỗi khiến người ta nghĩ rằng ngoài hít thở ra cô không còn có mối liên hệ nào với thế giới thực tại. Tất cả chẳng khác gì cảnh tượng đã đọng lại trong đầu trước khi anh ra ngoài vào sáng nay. Không cởi áo măng tô ra, anh cúi người lắng nghe hơi thở đều đều của Oyone một lúc. Trông cô chẳng dễ gì mà tỉnh dậy được. Sōsuke nhẩm tính số giờ Oyone đã ngủ từ lúc uống thuốc bột đêm qua. Rồi vẻ lo lắng dần hiện lên trên mặt anh. Đêm qua, anh đã lo lắng vì cô không thể chợp mắt, nhưng quan sát cô ngủ mê mệt như bây giờ, anh lại nghĩ rằng có gì đó bất thường.

Sōsuke đặt tay lên chăn và lay nhẹ Oyone hai, ba lần. Mái tóc chuyển động trên chiếc gối buộc như sóng vỗ nhưng cô vẫn ngủ li bì như lúc trước. Để Oyone ở đó, Sōsuke bước từ phòng ăn sang căn bếp. Cốc uống trà và bát ăn sơn mài chưa được rửa mà vẫn ngâm trong bồn rửa. Ngó vào phòng của người giúp việc, anh thấy Kiyo đặt một cái mâm nhỏ ở cạnh mình và nằm nghiêng người về phía thùng đựng gạo. Sōsuke lại kéo cửa phòng sáu chiều ra rồi ngó vào. Koroku đang trùm chăn kín đầu và ngủ.

Sōsuke tự thay đồ mặc ở nhà nhưng bộ Âu phục mà anh đã cởi bỏ không có người xếp nên anh tự gấp chúng và cho vào tủ. Sau đó, anh nhóm lửa trong lò than để chuẩn bị đun nước. Anh dựa vào chiếc lò than và nghĩ ngợi khoảng hai, ba phút rồi cuối cùng đứng dậy. Anh đánh thức Koroku trước và sau đó là Kiyo. Cả hai người họ đều ngạc nhiên bật dậy. Khi Sōsuke hỏi em trai mình về tình hình của Oyone từ sáng đến giờ thì cậu nói rằng thực ra vì quá buồn ngủ nên lúc khoảng 11 rưỡi đã ăn cơm rồi đi ngủ, cho đến lúc đó thì Oyone vẫn ngủ rất say.

“Em hãy đi đến chỗ bác sĩ và hỏi xem việc cô ấy cứ ngủ li bì từ đêm qua sau khi uống thuốc đến tận bây giờ thì liệu có vấn đề gì không nhé.”

“Vâng.” Koroku trả lời ngắn gọn rồi đi.

Sōsuke lại trở về phòng và chăm chú quan sát gương mặt của Oyone. Anh khoanh tay, bối rối vì không biết có nên đánh thức cô dậy hay không, anh sợ rằng sẽ vô tình tạo ra một tác động xấu với cơ thể của cô ấy.

Không lâu sau, Koroku đã về và báo lại là cậu đến đó đúng lúc vị bác sĩ chuẩn bị đi ra ngoài khám bệnh. Cậu trình bày mọi chuyện thì ông ta nói rằng giờ ghé qua một, hai nhà rồi sẽ đến ngay. Sōsuke lại hỏi là bây giờ cứ để Oyone thế này cho tới khi bác sĩ đến thì có sao không, nhưng Koroku trả lời là bác sĩ chẳng nói thêm gì khác nên cũng không biết thế nào. Sōsuke quay về chỗ Oyone nằm, anh ngồi lặng lẽ bên cạnh cô. Trong lòng anh cảm thấy cả vị bác sĩ và Koroku đều quá hời hợt. Thêm vào đó, nhớ lại khuôn mặt đỏ bừng của Koroku tối qua, khi cậu về nhà đúng lúc anh đang chăm sóc Oyone, anh càng khó chịu hơn. Anh bắt đầu biết được việc Koroku uống rượu qua lời nhắc nhở của Oyone, nhưng sau đó, khi để ý và quan sát kỹ bộ dạng của em trai mình, anh cảm thấy dường như có gì đó thiếu đứng đắn trong chuyện này. Vì vậy, anh đã nghĩ là sẽ chọn thời điểm thích hợp để nghiêm túc nói về vấn đề này, nhưng anh lại thấy không thoải mái khi để Oyone phải nhìn thấy hai gương mặt chẳng hay ho gì nên việc đó vẫn bị trì hoãn cho đến tận hôm nay.

“Nếu nói ra thì chính là lúc này, khi Oyone đang ngủ. Bây giờ, hai anh em có thể tranh cãi về những việc khó xử mà không cần phải lo lắng là sẽ làm tổn hại đến tinh thần của Oyone.”

Nghĩ đến đây rồi nhưng khi nhìn khuôn mặt vô tri vô giác của Oyone, anh lại thấy lo lắng hơn, anh cảm thấy mình nên đánh thức cô dậy ngay lập tức nhưng không dứt khoát được mà cứ chần chữ. Trong lúc đó, cuối cùng bác sĩ đã đến.

Vị bác sĩ vẫn cẩn thận kẹp cái cặp có nắp gập tối qua dưới nách, vừa thong thả hút thuốc vừa nghe Sōsuke nói. Rồi ông ta hướng về phía Oyone và bảo sẽ bắt đầu khám cho cô. Ông ta bắt mạch cho người bệnh như mọi khi rồi nhìn vào đồng hồ của mình thật lâu. Sau đó, ông đặt ống nghe màu đen lên ngực cô, cẩn thận di chuyển nó từ chỗ này sang chỗ khác. Cuối cùng, ông lấy ra một chiếc gương phản xạ trên đó có một cái lỗ tròn, và bảo Sōsuke thắp nến lên. Không có nến nên Sōsuke sai Kiyo thắp đèn. Vị bác sĩ mở đôi mắt đang ngủ của Oyone ra, cẩn thận tập hợp các tia sáng trên gương phản xạ vào hốc mắt cô. Đến đây, quá trình kiểm tra đã kết thúc.

“Thuốc có tác dụng hơi mạnh.” Vị bác sĩ nói rồi hướng về phía Sōsuke, vừa nhìn thấy ánh mắt của Sōsuke, ông ta đã lập tức giải thích: “Anh không cần phải lo lắng đâu. Trong những trường hợp thế này, nếu có phản ứng bất thường thì chắc chắn là tim hay não sẽ bị tổn thương, nhưng như tôi vừa kiểm tra thì không phát hiện có gì bất thường ở cả hai bộ phận đó.”

Đền đây Sōsuke mới có thể yên tâm được. Bác sĩ còn nói rằng loại thuốc mà ông ta dùng tương đối mới và xét về mặt lý thuyết thì nó sẽ không có tác dụng phụ như một số loại thuốc ngủ khác. Hiệu quả của nó thì còn tùy vào thể trạng của bệnh nhân mà sẽ có những sự khác biệt rất lớn. Khi ông ấy chuẩn bị ra về, Sōsuke hỏi:

“Thế thì nếu cứ để cho cô ấy ngủ như vậy liệu có sao không?”

Vị bác sĩ trả lời là nếu không có việc gì thì không cần phải đánh thức cô ấy dậy. Sau khi ông ấy rời đi, đột nhiên Sōsuke thấy đói bụng. Đi ra phòng ăn, anh thấy cái ấm gang mà lúc nãy đặt lên lò than đang sôi sùng sục. Anh sai Kiyo dọn cơm thì Kiyo bối rối trả lời rằng vẫn chưa chuẩn bị gì cả. Đúng ra thì một lúc nữa mới tới giờ ăn tối. Sōsuke ngồi xếp bằng thoải mái cạnh chiếc lò than, vừa nhai củ cải muối vừa ăn ào ào liên tục bốn bát cơm chan nước nóng. Khoảng ba mươi phút sau, Oyone tự nhiên tỉnh giấc.