⊆ 16 ⊇
Vào ngày mùng 2 Tết, tuyết phủ trắng cả những vòng bện rơm trang trí ở các đền thờ. Cho đến khi tuyết ngừng rơi và màu sắc của mái nhà trở lại như ban đầu, vợ chồng Sōsuke đã giật mình không biết bao nhiêu lần vì tiếng động do tuyết rơi trượt trên phần mái hắt trên cửa nhà. Vào nửa đêm, những tiếng động đó còn lớn hơn nữa. Bùn lầy do tuyết tan khác với bùn sau cơn mưa, không dễ gì có thể khô sau một, hai ngày. Mỗi lần đi đâu về, đôi giày của Sōsuke luôn trong tình trạng bẩn thỉu, trông thấy Oyone ở lối vào, anh nói:
“Thế này thì không ổn.”
Bộ dạng đó của Sōsuke cứ như thể cho rằng Oyone là người phải chịu trách nhiệm về việc làm cho con đường tệ đi.
“Em xin lỗi. Em thực sự xin lỗi.” Oyone nói rồi bật cười, nhưng Sōsuke chẳng đùa lại.
“Oyone này, có vẻ như từ giờ trở đi chúng ta sẽ phải mang ashida [1] mỗi khi ra ngoài đấy. Nhưng mà đến các khu trung tâm thì lại rất khác, vì chỗ nào cũng khô ráo đến mức bụi còn bay đầy, nên nếu mà mang ashida thì trông sẽ rất buồn cười và chẳng thể đi đâu được. Tóm lại là những người đang sống ở chỗ này như chúng ta đang chậm mất cả thế kỷ rồi.”
Dù nói những lời này nhưng mặt Sōsuke không tỏ ra khó chịu chút nào. Oyone chỉ quan sát khói thuốc bay quanh lỗ mũi chồng mình và lắng nghe điều đó.
“Anh hãy đến chỗ Sakai và nói như thế đi.” Cô nhẹ nhàng trả lời.
“Và sau đó chúng ta sẽ được giảm tiền thuê nhà.”
Dù nói vậy nhưng Sōsuke không hề đến nhà Sakai.
Vào sáng hôm mùng 1 Tết, anh đã sớm bỏ danh thiếp của mình vào nhà Sakai rồi đi ra cổng, cố tình tránh gặp mặt chủ nhà. Sau khi đã thăm hỏi họ hàng xong xuôi, Sōsuke về nhà vào lúc chiều tối thì được biết Sakai đã đến khi anh vắng nhà nên lại thấy áy náy với anh ta. Sang đến ngày mùng 2, vì tuyết rơi nên không ai làm gì cả. Còn chiều tối mùng 3, cô giúp việc nhà Sakai được sai đến chỗ Sōsuke và nhắn là nếu có thời gian rảnh thì tối nay ông chủ, bà chủ và cậu chủ nhất định hãy đến nhà họ chơi.
“Có chuyện gì thế nhỉ?” Sau khi người giúp việc đó ra về, Sōsuke tư lự.
“Hẳn là chơi bài karuta [2] về các bài thơ rồi. Nhà họ đông trẻ con mà. Anh đi đi.” Oyone nói.
“Em nên đi thì hơn. Vì lâu rồi anh không bắt bài karuta về thơ nên không chơi được đâu.”
“Em cũng không giỏi trò này lắm.”
Cả hai người cứ đưa đẩy nhau mà chẳng ai chịu đi nên cuối cùng họ quyết định để cậu chủ đại diện cho mọi người sang bên đó là tốt nhất.
“Cậu chủ đi đi nhé.” Sōsuke nói với Koroku.
Koroku cười gượng và đứng dậy. Hai vợ chồng Sōsuke thấy vô cùng khôi hài khi dành cho Koroku cái tên là “cậu chủ”. Nhìn gương mặt bị gọi là “cậu chủ” và đang cười gượng của Koroku, họ cùng cười phá lên. Bỏ lại bầu không khí đầy sắc xuân đó, Koroku ra khỏi nhà. Cậu băng qua khoảng một trăm mét trong cái lạnh, rồi lại ngồi dưới ánh đèn của mùa xuân ở một gia đình khác.
Tối hôm đó, Koroku nhét quả bóng vải hình hoa mơ mà cậu đã mua vào đêm Giao thừa và nói rằng đó là quà của anh trai cậu muốn gửi tặng rồi đưa cho con gái nhà Sakai. Đổi lại, lúc về, cậu đã nhét con búp bê khỏa thân nhỏ mà mình trúng được trong trò chơi quay số may mắn vào cái túi đựng quả bóng lúc nãy. Trán của con búp bê hơi mẻ một chút nên chỉ mỗi chỗ đó là được bôi mực đen vào. Với vẻ mặt nghiêm túc, Koroku kể rằng nghe nói nó là Sodehagi [3] rồi đặt trước mặt vợ chồng Sōsuke. Hai người cũng chẳng hiểu tại sao nó lại là Sodehagi. Koroku đương nhiên là cũng không biết, dù đã được vợ của Sakai cẩn thận giải thích ý nghĩa của nó cho nhưng cậu vẫn không thể hiểu được. Sakai đã viết ra một nửa tờ giấy câu chơi chữ và nguyên văn của nó trong vở kịch rối rồi đưa cho Koroku. Anh ấy nói rằng hãy cầm nó về nhà để cho anh chị của cậu xem. Koroku tìm trong túi áo và lấy tờ giấy đó ra cho họ xem. Sau câu “Một lớp của hàng rào này bằng sắt” còn có một câu trong ngoặc đơn được thêm vào viết là (Trán của đứa trẻ ranh này màu đen) [4] . Sōsuke và Oyone cười sảng khoái.
“Đúng là một trò đùa có chủ đích. Rốt cuộc là ý tưởng của ai nhỉ?” Sōsuke hỏi.
“Chẳng biết là ai nữa.” Koroku tỏ vẻ mặt chán ngán, bỏ con búp bê ở đó rồi đi về phòng.
Vài ngày sau, vào chiều tối ngày mùng 7, cô giúp việc quen thuộc của nhà Sakai đến và lịch sự nhắc lại lời mời của ông chủ rằng nếu Sōsuke rảnh thì hãy sang nhà họ trò chuyện. Lúc đó, Sōsuke và Oyone đã thắp đèn lên và vừa bắt đầu bữa tối. Bê bát cơm, Sōsuke nói:
“Cuối cùng thì năm mới cũng đã hết rồi nhỉ?”
Đúng lúc đó, Kiyo đến nhắn lại những lời của Sakai. Oyone nhìn chồng và mỉm cười. Sōsuke đặt bát cơm xuống, cau mày với vẻ hơi khó chịu:
“Lại có sự kiện gì đó chăng?”
Khi anh hỏi thử cô giúp việc đang đứng ở cửa thì nhận ra là không có khách nào khác và anh không cần phải sửa soạn gì cả. Cô ta còn nói thêm là vợ Sakai đã dẫn lũ trẻ đi thăm họ hàng nên không có nhà.
“Vậy thì anh đi đây.” Sōsuke nói rồi rời khỏi nhà.
Sōsuke ghét những việc xã giao thông thường. Nếu không bắt buộc thì anh sẽ không góp mặt trong những cuộc giao lưu gặp gỡ. Cá nhân anh cũng không cần nhiều bạn bè. Anh cũng chẳng có thời gian rảnh để ghé thăm mọi người. Chỉ riêng với Sakai là ngoại lệ. Thậm chí thỉnh thoảng, dù chẳng có việc gì quan trọng, anh cũng cố tình đi đến chỗ Sakai và giết thời gian ở đó. Thế nhưng, Sakai là người quảng giao nhất trên đời. Ngay cả với Oyone, việc một người thích xã giao như Sakai và một người sống khép mình như Sōsuke lại có thể nói chuyện với nhau là một hiện tượng lạ.
“Chúng ta đi ra chỗ kia nhé.”
Sakai nói rồi dẫn Sōsuke đi qua phòng ăn, dọc theo hành lang rồi vào một thư phòng nhỏ. Ở đó, có một bức thư pháp với năm chữ viết khá to và cứng treo trong tokonoma. Trên bàn có cắm những bông hoa mẫu đơn tươi, màu trắng tuyệt đẹp. Ngoài ra thì bàn và nệm ngồi đều rất gọn gàng. Lúc đầu, Sakai đứng ở lối vào tối tăm:
“Chà, mời anh vào.” Vừa nói anh ta vừa vặn công tắc ở đâu đó rồi bật điện lên. “Anh đợi một chút nhé.”
Sakai nói rồi dùng diêm đốt lửa trong lò sưởi gas. So với căn phòng thì cái lò sưởi tương đối nhỏ. Một lúc sau, Sakai mời khách ngồi xuống nệm.
“Đây là hang động của tôi. Khi thấy phiền phức tôi sẽ vào đây ẩn náu.”
Trên chiếc nệm bông dày, Sōsuke cũng cảm nhận được một sự tĩnh lặng nhất định. Ngọn lửa gas trong lò sưởi đang bập bùng cháy, một luồng hơi ấm bao trùm lấy lưng anh.
“Khi ở đây, tôi chẳng còn phải giao tiếp với ai nữa. Tôi hoàn toàn thoải mái. Anh cứ thong thả nhé. Thực ra thì Tết phiền toái hơn tôi tưởng. Cho đến hôm qua, tôi gần như đã bị hành cho phờ phạc cả người. Quả thực là khổ sở khi mấy ngày đầu năm cứ mãi mà không hết. Đến trưa nay, cuối cùng thì tôi đã rời xa được thế giới trần tục. Tôi mệt rã rời và ngủ một mạch. Lúc nãy, sau khi tỉnh giấc, đi tắm, ăn cơm rồi hút thuốc lá, tôi nhận ra rằng vợ mình đã dẫn lũ trẻ đến nhà họ hàng nên không có nhà. Nhờ vậy mà tôi thấy yên tĩnh hẳn. Nhưng rồi bỗng nhiên tôi lại thấy buồn chán. Con người có đôi khi tự do buông thả. Nhưng dù có buồn chán thế nào đi nữa, thì việc phải tốn công để xem hay nghe thứ gì vui nhộn hay ăn uống những món đồ ngày Tết đối với tôi còn đáng sợ hơn. Nếu nói rằng ở anh không có chút không khí Tết nhất gì hay một người không có mấy liên hệ đến xã hội thì sẽ thật thất lễ, nhưng tóm lại là tôi muốn nói chuyện với một người thuộc phái siêu nhiên nên mới cho người đi mời anh đến.”
Vẫn với phong thái như mọi khi, Sakai nói tất cả những điều trên thật trơn tru. Trước một người lạc quan như thế này, Sōsuke thường hay quên đi quá khứ của mình. Sau đó, có lúc anh còn nghĩ rằng nếu mọi việc tiến triển thuận lợi thì liệu mình có thể trở thành một người giống thế này không.
Lúc đó, người giúp việc mở cánh cửa hẹp với chiều rộng khoảng ba thước và bước vào, cô ta lại lịch sự cúi đầu chào Sōsuke một lần nữa rồi đặt trước mặt anh một cái đĩa hình như là làm bằng gỗ, trong đó có bày bánh kẹo. Cô ta cũng đặt một cái giống như vậy trước mặt ông chủ của mình nhưng không nói một lời nào rồi lui đi. Trên cái đĩa gỗ là một chiếc bánh bao đậu đỏ lớn cỡ quả bóng cao su. Ngoài ra, còn có cả một cây tăm to gấp đôi loại bình thường.
“Mời anh dùng thử trong lúc còn nóng.”
Sakai nói.
Lúc này, Sōsuke mới nhận ra độ mới của cái bánh bao khi vừa mới được hấp lại. Anh nhìn phần vỏ màu vàng với vẻ lạ lẫm.
“Nó không phải là bánh mới làm đâu. Thực ra tối hôm qua tôi có đến một chỗ, tôi khen đùa thôi, thế là người ta bảo tôi mang về làm quà nên tôi đã nhận. Khi ấy, chúng vẫn còn rất nóng. Lúc định mời anh tới, tôi đã cho hấp lại.” Sakai lại nói.
Sakai dùng đồ vật mà chẳng biết đó là tăm hay là đũa vụng về xắn cái bánh bao ra rồi bắt đầu ăn nhóp nhép. Sōsuke cũng bắt chước làm vậy.
Trong lúc đó, Sakai kể chuyện về một geisha kỳ lạ mà anh ta đã gặp khi đến một quán ăn tối hôm qua. Cô geisha đó thích Luận ngữ bản bỏ túi nên khi đi tàu hay đi chơi, lúc nào cũng nhét nó trong túi áo.
“Cô ấy còn nói là trong các môn đệ của Khổng Tử thì cô ấy thích nhất Từ Lộ. Tôi hỏi là tại sao thì cô ấy giải thích vì Tử Lộ là một ngươi chân thành đến nỗi ông ấy bận lòng về việc chưa kịp vận dụng một kiến thức vừa thu được thì lại đã được học những thứ mới mẻ khác. Thực ra, tôi cũng không biết nhiều về Tử Lộ nên chẳng biết nói gì, nhưng tôi đã hỏi cô ấy liệu điều đó có giống với cảm giác khổ đau nếu trước khi kết hôn với một người phù hợp thì mình lại lỡ thích một người khác...”
Sakai kể những chuyện này với vẻ vô cùng thoải mái. Qua câu chuyện đó có thể đoán rằng hình như anh ta thường xuyên lui tới những chỗ như thế và từ lâu đã mê mệt bởi những kích thích này. Theo thói quen, hằng tháng anh ta vẫn lặp đi lặp lại việc đi đến đó không biết bao nhiêu lần. Khi hỏi sâu hơn thì anh ta cho biết là những người đàn ông bình thường thỉnh thoảng cũng mệt mỏi với sự đủ đầy của khoái cảm nên cần phải để cho tinh thần được nghỉ ngơi ở trong thư phòng.
Sōsuke cũng không phải là người hoàn toàn lạ lẫm về phương diện này nên anh chẳng cần cố tỏ vẻ là mình có hứng thú với nó mà chỉ nói ra những lời bình thường, nhưng ngược lại, Sakai rất thích thú với chúng. Thái độ của anh ta trông như thể đang dò xét một quá khứ đáng lưu tâm từ những lời nói bình thường của Sōsuke. Nhưng khi Sōsuke đưa ra chỉ một chút tín hiệu rằng anh không muốn đi sâu vào chủ đề này thì Sakai đã lập tức chuyển hướng. Đó không phải là một chiến lược mà hẳn là phép lịch sự. Vì vậy, Sōsuke không cảm thấy khó chịu chút nào.
Trong lúc đó, họ lại nói đến chuyện của Koroku. Sakai có hai, ba cách quan sát mới mẻ về Koroku, những thứ mà người anh trai ruột thịt của cậu đã bỏ sót. Sōsuke không tranh luận xem những lời nhận xét của Sakai là đúng hay không mà chỉ lắng nghe với vẻ thích thú. Trong đó, Sakai còn đặt ra một câu hỏi là trong khi những đứa trẻ đồng trang lứa quan tâm đến những vấn đề phức tạp đang diễn ra, thì phải chăng cậu vẫn là đứa trẻ thuần khiết trong sáng hơn so với độ tuổi nên không hề che giấu cảm xúc của mình. Sōsuke lập tức đồng tình với nhận định này. Nhưng anh trả lời rằng có lẽ là những đứa trẻ chỉ được dạy dỗ trong trường học mà không được đào tạo bởi xã hội thì có bao nhiêu tuổi đi nữa vẫn có khuynh hướng như vậy.
“Chà, ngược lại, những người chỉ được đào tạo bởi xã hội mà không được dạy dỗ trong trường học thì trông lại có vẻ khá là phức tạp nhưng đầu óc họ lúc nào cũng là trẻ con. Có lẽ đó mới là những người thật đáng lo ngại.”
Đến đây, Sakai cười một chút rồi lại nói tiếp:
“Nếu Koroku đến sống ở nhà chúng tôi như một shosei [5] thì có lẽ là sẽ được đào tạo bởi xã hội đấy.”
Hình như khoảng một tháng trước khi con chó của Sakai bị ốm rồi nhập viện, shosei của gia đình anh ta đã vượt qua đợt kiểm tra nghĩa vụ quân sự nên vừa nhập ngũ. Vì thế, bây giờ chẳng có ai ở đây cả.
Sōsuke vui mừng vì một cơ hội tốt để giải quyết vấn đề của Koroku đã đến cùng mùa xuân mới này, thậm chí trước cả khi anh định mở lời. Đồng thời, với một người từ trước đến giờ chẳng có can đảm để chủ động đòi hỏi sự chân thành và tử tế từ xã hội như Sōsuke thì khi nhận được lời đề nghị như vậy từ Sakai, anh đã ngạc nhiên đến nỗi bối rối. Nếu được, anh sẽ gửi em trai mình vào nhà Sakai càng sớm càng tốt, rồi những khoản dư ra nhờ sự thay đổi này cộng với phần hỗ trợ nào đó từ Yasunosuke thì có lẽ là Koroku sẽ được học hành đến bậc cao như mong muốn của cậu. Vì thế, Sōsuke chẳng giấu giếm gì mà kể cho Sakai chuyện này. Sakai chỉ lắng nghe với vẻ hiểu chuyện. Cuối cùng, anh ta trả lời một cách cởi mở:
“Chuyện đó cũng không sao mà.”
Thế là những trao đổi đã được gói gọn tại đây.
Đã đến lúc Sōsuke nên chào Sakai rồi ra về. Đúng lúc anh định xin phép chủ nhà thì Sakai lại nói là cứ thong thả đã và giữ anh lại. Sakai nói là còn lâu mới tối, vẫn đang là chiều thôi, thậm chí còn lấy cả đồng hồ ra xem. Thực ra là anh ta có vẻ đang buồn chán. Còn Sōsuke thì giờ có về cũng chẳng biết làm gì ngoài đi ngủ nên anh ngồi lại rồi bắt đầu hút điếu thuốc lá mới, đậm vị. Cuối cùng, bắt chước chủ nhà, anh cũng ngồi thoải mái hơn trên chiếc nệm mềm. Sakai lại nói chuyện liên quan đến Koroku:
“Có em trai quả là một điều khá phiền hà. Tôi cũng đã từng chăm sóc một đứa chẳng làm được việc gì.”
Sau đó, Sakai nói rất nhiều chuyện về việc em trai mình đã tiêu tốn tiền bạc khi còn học đại học như thế nào rồi so sánh với sự giản dị của anh ta thời sinh viên. Với ý nghĩ về một số phận không mấy tốt đẹp, có phần thăm dò, Sōsuke đã hỏi xem về sau người em trai hào hoa này đã đi trên con đường thế nào, phát triển ra sao. Lập tức, Sakai bật ra một câu chẳng có đầu đuôi như ném ra:
“Nhà thám hiểm.”
Qua sự giới thiệu của Sakai, người em trai đó đã vào làm ở một ngân hàng sau khi tốt nghiệp, nhưng cậu ta cứ luôn miệng kêu là phải kiếm nhiều tiền. Vì thế, không lâu sau khi chiến tranh Nhật - Nga kết thúc, bỏ ngoài tai những lời can ngăn của Sakai, cậu ta tuyên bố là muốn thử phát triển cái gì đó thật lớn lao và đã đến vùng Mãn Châu. Hóa ra, cậu ta đến đó để vận hành một công ty vận chuyển quy mô lớn, chở đậu bằng tàu thuyền qua sông Liêu nhưng đã tức khắc thất bại. Vốn dĩ cậu ta chẳng phải là một nhà đầu tư, nhưng cuối cùng khi tính toán lại mọi thứ rạch ròi thì đã xác định được một khoản lỗ lớn. Vì thế, đương nhiên là cậu ta không thể tiếp tục công việc kinh doanh và dẫn đến việc mất đi vị trí của mình.
“Sau đó, tôi cũng chẳng biết mọi chuyện thế nào. Nhưng cuối cùng khi hỏi ra, tôi đã rất ngạc nhiên. Nó đã đến Mông Cổ và đang phiêu bạt ở đó. Chẳng biết là nó mạo hiểm đến mức nào nhưng tôi hơi bất an. Dẫu vậy, đang sống xa nhau thế này nên tôi cứ cho là nó sẽ làm được gì đó thôi và mặc kệ. Thỉnh thoảng cũng có thư từ nhưng trong đó toàn viết về những thứ như là Mông Cổ là một nơi rất ít nước nên khi trời nóng người ta sẽ rắc nước dưới mương rãnh lên đường, còn nếu mương rãnh cũng không có nước thì họ sẽ rắc nước tiểu ngựa vì thế vô cùng hôi hám... Nó còn nói đến chuyện tiền nong nữa nhưng một người thì ở Tokyo, một người thì ở Mông Cổ nên tôi cứ phớt lờ đi. Chỉ cần cứ sống xa nhau như vậy là được, ấy thế mà đợt cuối năm, đột nhiên nó lại xuất hiện.”
Như nhớ ra điều gì, Sakai lấy từ cột nhà xuống một món đồ trang trí có phần tua rua đẹp đẽ. Đó là một thanh kiếm dài khoảng một thước, đặt trong cái túi bằng gấm. Bao kiếm được làm từ một thứ giống như mica màu xanh lục lạ mắt, trên đó có ba chỗ được bọc lại bằng bạc. Thanh kiếm bên trong chỉ dài khoảng sáu tấc vì thế lưỡi kiếm cũng mỏng. Nhưng bao kiếm lại dày và có hình dạng của cây gậy hình lục giác bằng gỗ sồi. Nhìn kỹ sẽ thấy phía sau chuôi kiếm có hai thanh mảnh được cắm vào, giống như một dải màu bạc để gắn lấy bao kiếm và không thể tách rời.
“Nó đã mang một thứ như này về làm quà lưu niệm đấy. Tôi nghe nói đây là kiếm của Mông Cổ.” Nói xong, Sakai lập tức rút kiếm ra. Rồi anh ta cũng rút hai cái thanh trông như ngà voi được cắm ở chuôi ra.
“Đây là đũa đấy. Người Mông Cổ thường đeo cái này lủng lẳng bên hông. Khi nào ăn uống họ sẽ rút cái kiếm này ra, cắt thịt rồi dùng đũa này ăn.”
Sakai một tay cầm kiếm, một tay cầm đũa mô phỏng hành động vừa cắt vừa ăn. Sōsuke chăm chú quan sát động tác khéo léo đó.
“Tôi cũng nhận được cả những tấm vải nỉ dùng để làm lều của người Mông Cổ nữa. Nó chẳng khác gì vải ép sợi ngày xưa cả.”
Sakai kể cho Sōsuke toàn những chuyện mà anh ta đã nghe được từ người em trai mới trở về của mình. Nào là người Mông Cổ cưỡi ngựa giỏi, nào là những con chó ở Mông Cổ gầy và thon thả như giống chó Greyhound ở phương Tây, nào là họ đang dần bị người Trung Quốc chèn ép... Chỉ vì đó là những chuyện mà trước đây Sōsuke chưa từng biết nên anh khá hứng thú, chăm chú lắng nghe từng chuyện một. Trong lúc đó, sự tò mò vốn có về chuyện người em trai ấy đang làm gì ở Mông Cổ lại trỗi dậy. Anh hỏi Sakai nhưng anh ta vẫn lặp lại và nhấn mạnh những lời nói ban nãy: “Nhà thám hiểm”.
“Tôi cũng không biết nó đang làm gì. Nó nói với tôi là làm nghề chăn nuôi và đang thành công nữa. Nhưng thật chẳng đáng tin chút nào. Từ trước đến giờ, nó toàn thổi phồng mọi chuyện lên và lừa tôi thôi. Hơn nữa, thật kỳ lạ là nó nói rằng lần này về Tokyo có việc. Nó cần vay hai vạn yên cho vua Mông Cổ hay gì gì đó. Nếu không cho vay thì sẽ ảnh hưởng đến uy tín của nó nên đang phải chạy đôn chạy đáo. Người đầu tiên mà nó tóm được là tôi, nhưng dù nói rằng vua Mông Cổ có thế chấp bao nhiêu đất đai rộng lớn của mình đi chăng nữa thì làm sao mà một người ở Tokyo có thể thúc giục một người ở Mông Cổ trả nợ được. Khi tôi từ chối thì nó lại ra lén lút nói với vợ tôi rằng ‘anh trai em là người như vậy nên chẳng làm được việc gì to tát cả’. Tôi chẳng biết phải làm sao nữa.”
Đến đây, Sakai mỉm cười rồi nhìn Sōsuke, người đang căng thẳng một cách kỳ lạ.
“Thế nào, anh có muốn gặp nó một lần không? Nó còn mặc thứ gì đó như áo lông thú rộng thùng thình, trông hơi buồn cười. Để tôi giới thiệu với anh. Tôi đã gọi nó đến ăn tối vào ngày kia... Anh đừng để bị nó lôi kéo vào chuyện gì nhé. Nếu cứ im lặng và để cho nó nói chuyện, mình chỉ lắng nghe thôi thì chẳng có chút gì rủi ro cả. Chỉ thấy thú vị thôi.”
Sakai nhiệt tình mời mọc nên Sōsuke cũng hơi cảm kích.
“Chỉ mình em trai anh đến thôi phải không?”
“Không, còn có một người khác nữa là bạn của em trai tôi cũng trở về từ Mông Cổ, chắc chắn cậu ta cũng sẽ đến. Cậu ta tên là Yasui, một người mà tôi cũng chưa từng gặp. Nhưng em trai tôi cứ muốn giới thiệu cậu ta với tôi nên tôi đã quyết định mời cả hai đến.”
Tối hôm đó, Sōsuke bước ra khỏi cổng nhà Sakai với gương mặt tái nhợt.
⚝ ✽ ⚝
[1] Một loại dép dạng như geta nhưng đế cao hơn hẳn dùng để đi trong những ngày mưa.
[2] Một trong số những trò chơi vào dịp Tết của người Nhật bằng cách ghép từng cặp quân bài để thành các bài thơ hoàn chỉnh.
[3] Một nhân vật trong các vở rối và kịch truyền thống của Nhật Bản.
[4] Hai câu này phát âm trong tiếng Nhật gần giống nhau, đây là một kiểu chơi chữ.
[5] Trong thời kỳ Minh Tri, shosei dùng để chỉ một học sinh trung học hoặc sinh viên sẽ đến sống tại một gia đình (thường là những gia đình có điều kiện kinh tế tốt) để có chỗ ở, nơi sinh hoạt. Ngược lại, họ sẽ phải làm các công việc khác theo yêu cầu của gia đình chủ như dạy học cho con cái của chủ nhà và một số công việc khác.