← Quay lại trang sách

⊆ 17 ⊇

Mối quan hệ nhuốm màu tối tăm lên cuộc đời của Sōsuke và Oyone đã làm mờ nhạt đi sự tồn tại của họ, cũng như giữ chặt những ý nghĩ tựa hồ bóng ma lại ở đâu đó. Dù họ lờ mờ nhận ra rằng có một thứ đáng sợ, có khả năng lây nhiễm mà người khác không thể nhìn thấy đang ẩn nấp ở một nơi nào đó trong tâm hồn mình, nhưng cả hai vẫn cố tình lờ đi và cùng chung sống từ năm này qua năm khác.

Ban đầu, điều làm họ phiền não là những lỗi lầm của họ đã ảnh hưởng đến tiền đồ của Yasui. Đến lúc cái thứ giống như một loại bọt khủng khiếp trào lên trong đầu hai người cuối cùng đã lắng xuống thì họ nghe tin Yasui đã bỏ học giữa chừng. Đương nhiên, chính họ là nguyên nhân gây tổn hại đến tiền đồ của Yasui chứ không phải một điều gì khác. Rồi hai người lại nghe tin đồn là Yasui đã trở về quê, sau đó lại nhận được thông tin rằng Yasui bị ốm và phải nằm ở nhà. Mỗi lần nghe những điều này, lồng ngực trĩu nặng của họ lại nhói đau.

Cuối cùng, họ nhận được một bức thư, trong đó viết là Yasui đã đi Mãn Châu. Sōsuke đinh ninh rằng có thể anh ta đã khỏi ốm, nhưng cũng nghĩ có lẽ đó là nói dối. Bởi xét cả thể trạng lẫn tính cách của Yasui thì anh ta không phải là người phù hợp với những nơi như Mãn Châu hay Đài Loan. Sōsuke đã dùng hết khả năng của mình để tìm ra thực hư câu chuyện. Sau đó, qua một mối quen biết, anh đã xác nhận được rằng Yasui đang ở Phụng Thiên [1] và vẫn khỏe mạnh, đang làm việc rất hăng say và bận rộn. Lúc đó, hai vợ chồng Sōsuke mới nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.

“Chà, thế thì tốt rồi.” Sōsuke nói.

“Đỡ hơn là bị ốm nhỉ.” Oyone đáp lại.

Từ đó về sau, hai người họ tránh nhắc đến cái tên Yasui. Ngay cả nghĩ đến thôi họ cũng không dám. Dù có dằn vặt bao nhiêu do hối hận về tội lỗi đã gây ra với Yasui như làm anh ta phải bỏ học, trở về quê hương, bị ốm rồi chạy đến Mãn Châu thì họ cũng đang ở trong tình thế mà chẳng thể làm gì được.

“Oyone, em đã từng đi theo một tín ngưỡng nào chưa?” Có lúc Sōsuke hỏi Oyone như vậy.

“Có.” Oyone trả lời rồi lập tức hỏi lại: “Anh thì sao?”

Sōsuke chỉ cười nhạt mà không trả lời bất cứ điều gì. Thay vào đó, anh cũng không thúc giục và hỏi chi tiết về tín ngưỡng của Oyone. Với Oyone, có lẽ như thế lại hay hơn. Bởi vì về phương diện này, không có bất cứ tín ngưỡng gì ổn định chắc chắn và rõ ràng đến mức Oyone có thể chỉ ra cái này hay cái kia. Dù gì đi nữa, họ đã sống mà chẳng ngồi vào ghế trong thánh đường, cũng chẳng bước vào cổng đền chùa. Từ lâu, họ đã tìm thấy sự bình yên nhờ phúc lành đơn giản của tự nhiên, đó là liều thuốc mang tên thời gian. Đôi khi, từ một nơi xa xôi, sự cắn rứt vô tình hiện ra. Nó quá mờ nhạt, quá yếu ớt, quá khác biệt với những ham muốn, dục vọng để có thể đặt cho nó một cái tên tàn nhẫn như nỗi đau khổ hay sự sợ hãi. Tóm lại, tín ngưỡng của họ không có ở thần, không gặp ở Phật mà hai người họ tin vào nhau. Họ ôm lấy nhau rồi vẽ nên một vòng tròn. Cuộc sống của họ yên bình trong sự cô độc này. Trong sự yên bình cô độc đó, họ cảm nhận được một nỗi u buồn ngọt ngào. Những người chẳng có liên quan gì đến văn học hay triết học như họ, sẽ không hiểu được việc vừa nếm cạn được hương vị đó vừa cảm thấy mãn nguyện với tình trạng của chính bản thân mình. Vì thế, họ thuần khiết hơn hẳn những nhà thơ hay nhà văn ở trong hoàn cảnh tương tự như vậy. Đó là tình trạng của vợ chồng họ cho đến tối ngày mùng 7 Tết, trước khi Sōsuke được mời đến nhà Sakai rồi nghe tin tức về Yasui.

Tối hôm đó, Sōsuke về nhà, vừa nhìn thấy mặt Oyone, anh nói:

“Anh thấy trong người không khỏe nên đi ngủ luôn đây.”

Câu nói làm Oyone ngạc nhiên khi cô đang dựa người vào lò than đợi anh về. Oyone ngước nhìn Sōsuke và hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Việc Sōsuke trở về từ bên ngoài với thái độ thế này hiếm hoi đến mức hầu như chẳng tồn tại trong trí nhớ của Oyone. Oyone đột nhiên đứng dậy như thể bị một nỗi sợ hãi tấn công mà cũng chẳng biết nó là gì, rồi như một cái máy, cô lấy chăn đệm từ tủ ra, bắt đầu trải xuống sàn theo yêu cầu của chồng mình. Trong lúc đó, Sōsuke cho hai tay vào túi và đứng bên cạnh. Sau khi chăn đệm được trải xong, anh vội vàng cởi đồ trên người rồi lập tức chui vào. Oyone vẫn chưa thể rời khỏi chỗ anh nằm.

“Có chuyện gì vậy?”

“Anh không biết, anh thấy hơi khó chịu. Cứ nằm im thế này một lát là sẽ khỏe lại thôi.”

Câu trả lời của Sōsuke phát ra từ bên dưới cái chăn. Khi giọng nói đó vang vọng vào tai Oyone giống như đang kìm lại, Oyone tỏ vẻ mặt thương cảm, cô vẫn ngồi cạnh chỗ Sōsuke nằm, không nhúc nhích.

“Em cứ đi ra kia đi. Nếu cần gì anh sẽ gọi.”

Rồi Oyone quay lại phòng ăn.

Sōsuke trùm chăn kín mít, người anh cứng đờ, mắt nhắm nghiền lại. Trong bóng tối, câu chuyện mà anh đã nghe từ Sakai cứ lặp lại không biết bao nhiêu lần. Cho đến tận lúc này, anh vẫn không thể ngờ rằng lại biết được tình hình của Yasui, người đang ở Mãn Châu từ miệng Sakai, người chủ nhà của mình. Cho đến khi dùng xong bữa cơm tối nay, viễn cảnh mà cả anh và Yasui sẽ cùng được mời đến nhà Sakai rồi có thể ngồi cạnh nhau hoặc đối diện nhau, là một chuyện mà anh chẳng thể ngờ tới kể cả trong mơ. Anh vừa nằm vừa suy nghĩ về hai, ba tiếng vừa qua. Anh cảm thấy những chuyện đã vô tình xảy ra tựa như một cao trào đột ngột và thật kỳ lạ biết bao. Anh đau khổ. Chính Sōsuke cũng không hề tự nhận mình là một người đàn ông mạnh mẽ - người mà khi gặp những sự việc đột ngột xảy ra thế này sẽ không bị gục ngã. Anh tin rằng, để loại bỏ một người đàn ông yếu đuổi như anh cần có những phương thức ổn thỏa hơn.

Càng lần theo dấu vết của những câu chuyện, từ chuyện của Koroku đến chuyện về em trai của Sakai, về Mãn Châu, Mông Cổ và Yasui, thì độ ngẫu nhiên lại càng mãnh liệt. Nghĩ đến việc mình được chọn ra trong số hàng nghìn người để gặp phải một chuyện ngẫu nhiên mà hiếm khi xảy ra với người bình thường để khơi lại những hối tiếc trong quá khứ, Sōsuke cảm thấy thật đau khổ. Cơn giận của anh lại càng dâng lên. Anh thở ra những hơi nóng rực từ bên dưới cái chăn tối tăm.

Hai, ba năm trôi qua, vết thương đã bắt đầu lành giờ đây lại đột nhiên đau nhức. Cùng với đau nhức, nó còn nóng rát. Dường như lại một lần nữa, nó nứt ra để cho làn gió độc thổi vào không chút khoan nhượng. Anh nghĩ có lẽ nên thổ lộ mọi chuyện với Oyone để cùng nhau chia sẻ nỗi khổ đau này.

“Oyone, Oyone.” Anh gọi hai lần.

Oyone lập tức đến bên chỗ anh nằm, cô nhìn anh chăm chú. Sōsuke ló mặt hẳn ra khỏi mép chăn. Ánh đèn ở phòng bên cạnh làm má của Oyone gần như sáng rõ lên.

“Cho anh một cốc nước ấm.”

Sōsuke mất hết dũng khí để có thể giãi bày tất cả những gì mình muốn, nên phải nói dối để che đậy.

Hôm sau, Sōsuke thức dậy như bình thường và ăn sáng không có gì khác với mọi ngày. Anh quan sát gương mặt đã phần nào có nét an tâm của Oyone khi cô phục vụ anh bữa ăn. Ở đó có một loại cảm xúc vừa vui mừng, vừa thương cảm.

“Tối qua em rất ngạc nhiên. Em nghĩ là có chuyện gì đó.”

Sōsuke chỉ cúi xuống và nhấp một ngụm trà vừa được rót ra trong cốc. Bởi vì anh không biết nên trả lời thế nào hoặc không tìm được những lời lẽ thích hợp.

Sáng sớm hôm đó, gió đã thổi dữ dội, thỉnh thoảng nó còn cuốn cả mũ của người đi đường cùng với bụi bặm. Sōsuke bỏ qua lời khuyên của Oyone rằng anh nên nghỉ một ngày vì nhỡ chẳng may lại bị sốt. Anh vẫn lên tàu điện và đi làm như mọi khi. Anh rụt cổ lại trong âm thanh của gió và âm thanh của tàu điện rồi chỉ chăm chú nhìn vào một chỗ. Lúc xuống tàu, anh nghe thấy vù một cái và nhận ra rằng đó là âm thanh vang lên từ đoạn dây cáp trên đầu mình. Nhìn lên trời, anh thấy ánh mặt trời rực rỡ hơn cả mọi khi đang chầm chậm mọc lên giữa lúc thiên nhiên mãnh liệt đang điên cuồng phô bày sức mạnh. Gió thổi rất lạnh vào giữa hai ống quần anh. Sōsuke nhìn thấy rõ ràng hình ảnh của bụi cát bị cuốn về phía con hào giống như một trận mưa xối xả bị thổi đi theo chiều nghiêng.

Ở cơ quan, anh không thể chuyên tâm vào công việc. Anh cầm bút, chống cằm và suy nghĩ gì đó. Thỉnh thoảng anh lại vẩn vơ mài mực, thứ chẳng cần phải dùng đến, rồi lại bâng quơ hút thuốc. Sau đó như thể nhớ ra điều gì, anh lại nhìn ra ngoài qua cửa sổ bằng kính. Cứ mỗi lần nhìn ra ngoài, anh lại thấy đó là thế giới của những cơn gió. Sōsuke chỉ muốn về nhà thật sớm.

Cuối cùng cũng đến giờ tan làm. Về tới nhà, Oyone nhìn anh với vẻ lo lắng và hỏi:

“Không có chuyện xảy ra chứ?”

Chẳng còn cách nào khác, Sōsuke trả lời rằng không có chuyện gì cả, chỉ là anh hơi mệt rồi lập tức chui vào kotatsu và không hề nhúc nhích cho đến bữa tối. Trong lúc đó, gió cùng với ánh mặt trời cũng đã dịu lại. Trái ngược với ban ngày, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh không một tiếng động.

“Thật tốt vì trời không còn gió nữa. Nếu mà cứ thổi như ban ngày thì dù ngồi trong nhà em cũng cảm thấy có gì đó sợ hãi.”

Oyone nói về những cơn gió với giọng điệu sợ sệt cứ như thể đó là một bóng ma. Sōsuke điềm tĩnh nói:

“Tối nay có vẻ ấm áp hơn một chút nhỉ. Một năm mới ôn hòa và tốt đẹp.”

Ăn tối xong, đến lúc chuẩn bị hút một điếu thuốc lá thì đột nhiên Sōsuke rủ vợ:

“Chúng ta đến rạp Yose [2] đi?”

Đây là một việc mà vợ chồng anh hiếm khi làm. Đương nhiên là Oyone chẳng có lý do gì để từ chối. Koroku nói là ở nhà nướng bánh mochi ăn sẽ thoải mái hơn đi nghe kịch nên hai người nhờ cậu trông nhà rồi đi ra ngoài. Vì đã hơi muộn nên rạp đông kín người. Họ được xếp xen vào phía sau cùng, nơi chẳng còn chỗ để trải nệm ra và phải ngồi theo kiểu một chân gấp lại đặt trên sàn còn chân kia chống lên.

“Nhiều người quá nhỉ.”

“Hẳn là đang đầu xuân nên mọi người đều vào đây xem.”

Hai vợ chồng vừa thì thầm với nhau vừa nhìn những mái đầu xung quanh mình trong căn phòng rộng nhưng nhét chật ních người. Những người ngồi phía trước gần bục sân khấu trông mờ ảo như thể đang bị bao phủ bởi khói thuốc. Sōsuke nghĩ rằng những mái đầu đen ngồi liên tiếp nhau này, tất cả họ đều là những người dư dả để có thể đến những nơi giải trí và thích thú tiêu xài mất nửa buổi tối. Nhìn mặt ai anh cũng thấy ghen tỵ.

Anh cố gắng tập trung nhìn về phía bục sân khấu và chăm chú lắng nghe kịch rối nhưng dù có cố đến mấy anh cũng không thấy thú vị. Thỉnh thoảng, anh rời mắt khỏi đó và trộm nhìn Oyone. Mỗi lần quan sát Oyone, anh đều thấy ánh mắt của cô hướng về nơi cần nhìn. Trông cô như đang chăm chú lắng nghe đến nỗi quên rằng chồng mình đang ở bên cạnh. Sōsuke phải tính cả Oyone trong số những người mà anh ghen tỵ. Lúc chuyển cảnh, Sōsuke nói với Oyone:

“Thế nào, về nhé?”

Oyone ngạc nhiên trước sự đường đột đó.

“Anh không thích à?”

Sōsuke không nói gì.

“Sao cũng được.” Oyone trả lời, phần nào như để không trái ý chồng mình.

Sōsuke lại cảm thấy tội nghiệp Oyone khi đã cất công dẫn cô đi thế này. Cuối cùng, anh đành chịu đựng và ngồi lại cho đến hết.

Về đến nhà, họ thấy Koroku đang ngồi xếp bằng trước lò than, cậu cầm trong tay một cuốn sách rồi đọc nó từ trên xuống mà chẳng để ý đến phần gáy đã bị bẻ cong. Cái ấm gang được nhấc xuống đặt bên cạnh cậu, nước trong đó đã nguội, chỉ còn hơi âm ấm. Trên cái khay còn thừa lại ba hay bốn miếng bánh mochi nướng. Có thể nhìn thấy cả màu của xì dầu còn sót lại trên cái đĩa nhỏ đặt bên dưới lưới nướng bánh.

“Kịch có hay không ạ?” Koroku đứng dậy hỏi.

Vợ chồng Sōsuke làm ấm cơ thể trong kotatsu khoảng mười phút rồi đi ngủ luôn. Đến hôm sau, vẫn như ngày trước đó, Sōsuke chẳng thể bình tâm lại. Anh rời khỏi cơ quan, lên tàu điện như thường lệ rồi tưởng tượng đến chuyện đêm nay: Yasui sẽ tới làm khách nhà Sakai trước hoặc sau khi anh đến. Nghĩ vậy, anh lại thấy thật vô lý khi mình đang trở về nhà với tốc độ nhanh như thế này để cố tình gặp người đó. Đồng thời, anh cũng muốn biết Yasui đã thay đổi ra sao kể từ hồi đó nên anh muốn thoáng nhìn thấy anh ta từ một chỗ không ai phát hiện ra.

Đêm hôm kia, những lời nhận xét của Sakai về em trai mình và gọi cậu ta là “nhà thám hiểm” cứ vang dội thật lớn vào tai Sōsuke. Trong câu nói đó, Sōsuke tưởng tượng ra mọi thứ như: tuyệt vọng và cự tuyệt bản thân, bất mãn và căm ghét, đồi bại và sa đọa, liều lĩnh và cương quyết. Anh đã vẽ ra trong đầu mình rằng người em trai của Sakai dường như sẽ phải chạm tới một góc nào đó của những đặc điểm trên, còn Yasui, người chia ngọt sẻ bùi với cậu ta và cùng trở về từ Mãn Châu, cũng đã trở thành một người có phần nào những đặc điểm đó. Bức tranh được vẽ ra mang một sắc thái mạnh mẽ nhất nhưng đương nhiên là trong phạm vi mà những từ “nhà thám hiểm” cho phép.

Sōsuke, người đã dựng lên trong đầu mình hình ảnh “nhà thám hiểm” và đặc biệt là đã cường điệu phương diện tha hóa của nó, thấy mình hoàn toàn phải chịu trách nhiệm về những thay đổi của Yasui. Anh chỉ muốn nhìn thoáng qua dáng vẻ của Yasui khi anh ta đến làm khách nhà Sakai, rồi từ dáng vẻ đó anh sẽ hình dung về tính cách bây giờ của Yasui. Sau đó, anh muốn an ủi bản thân rằng anh ta không tha hóa như mình đã tưởng tượng.

Sōsuke suy nghĩ xem có vị trí an toàn nào gần nhà Sakai để anh có thể đứng đó nhìn trộm người khác mà họ không biết không, nhưng anh chẳng thể tìm ra chỗ ẩn nấp. Nếu Yasui đến sau khi mặt trời lặn, điều đó có lợi cho anh bởi anh sẽ không bị phát hiện ra, nhưng ngược lại, bóng tối sẽ làm anh không nhìn được khuôn mặt của những người đến nhà Sakai.

Trong lúc đó, tàu điện đã đến Kanda. Sōsuke thấy thật khổ sở khi mình phải đổi tàu ở đây rồi đi về nhà như mọi ngày. Thần kinh của anh không thể chịu đựng được việc tiến gần về phía mà Yasui cũng sẽ đến, dù chỉ là một bước. Sự tò mò muốn nhìn thấy Yasui mà không bị phát hiện của anh từ ban đầu vốn đã không mạnh mẽ đến vậy, vì thế ngay trước lúc chuyển tàu, nó đã bị nén lại.

Anh bước đi trong khu phố lạnh lẽo như bao người nhưng lại chẳng có một điểm đến rõ ràng giống họ. Trong lúc đó, đèn của những cửa hàng được thắp sáng. Đèn trong tàu điện cũng đã bật lên. Sōsuke bước vào quán thịt bò và bắt đầu uống rượu. Anh mải miết uống chai thứ nhất. Anh ép mình uống chai thứ hai. Đến chai thứ ba anh vẫn chưa say. Sōsuke dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm vào đâu đó với ánh mắt mông lung như một người say rượu và không có người uống cùng.

Thời điểm đó là lúc khách hàng ra vào nườm nượp để ăn tối. Họ hầu như chỉ ăn uống qua loa rồi nhanh chóng tính tiền ra về. Sōsuke ngồi lặng im giữa đám đông ồn ào xung quanh. Khi nhận ra rằng mình đã ở đó lâu hơn gấp hai, ba lần những người khác và không thể cứ ngồi mãi như thế được, anh đứng dậy và rời đi.

Phía trước quán ăn cũng sáng lên nhờ ánh đèn của các cửa hàng ở hai bên đường. Anh có thể phân biệt được rõ ràng màu sắc của mũ và trang phục của những người qua lại dưới mái hiên. Nhưng nó lại quá yếu ớt để có thể chiếu sáng được cả một vùng lạnh giá rộng lớn. Màn đêm thờ ơ với ánh sáng từ khí đốt và đèn điện ở cửa mỗi nhà trông vẫn tối tăm và bao la như mọi khi. Sōsuke thu mình trong chiếc măng tô đen thẫm tựa như nó cũng hòa vào với thế giới này và bước đi. Anh cảm thấy dường như lúc đó, ngay cả không khí mà mình đang hít thở cũng biến thành màu xám và chạm đến cả huyết quản trong phổi anh.

Đêm nay, anh không định dùng đến tàu điện, thứ đang rung chuông và di chuyển với vẻ bận rộn trước mắt anh. Anh đã quên cả việc tập trung bước đi cùng những người khác đang đi trên đường và có đích đến. Hơn nữa, anh nhận ra rằng mình là một con người chẳng bám rễ được vào đâu nên đang loạng choạng. Anh hoang mang suy nghĩ về tương lai vô định của mình nếu tình trạng này kéo dài. Cho đến lúc này, từ những gì trải qua trong quá khứ, câu châm ngôn “thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương” được anh đúc rút ra từ những trải nghiệm đã khắc sâu trong tim anh. Tuy vậy, nó đã hoàn toàn sụp đổ vào tối hôm kia.

Vừa đi bộ trong màn đêm đen, anh vừa nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi cảm xúc hiện tại. Cảm xúc đó vô cùng yếu ớt, bất an, bất ổn, đớn hèn và thiếu ý chí. Dưới một sức ép đang đè lên ngực mình, tất cả những gì anh có thể nghĩ ra là cần phải có một phương pháp thực tế nào đó để có thể cứu được chính mình lúc này. Những tội lỗi và sai lầm của anh - nguyên nhân gây ra sức ép đó đã hoàn toàn tách rời khỏi kết quả mà chúng tạo ra. Hồi đó, anh đã đánh mất khả năng để nghĩ đến người khác mà chỉ chăm lo cho bản thân mình. Tới thời điểm này, anh đã đi theo con đường mình chọn với sự nhẫn nại. Giờ đã đến lúc anh phải tích cực tạo ra một nhân sinh quan mới. Và rồi nhân sinh quan đó không thể là thứ được nói ra bằng miệng hay nghe thấy trong đầu, nó phải là thứ làm cho bản chất thực sự trong tâm hồn anh lớn lên.

Vừa đi, anh vừa lẩm bẩm không biết bao nhiêu lần hai chữ “tôn giáo” trong miệng. Nhưng những tiếng vang đó đều lập tức biến mất sau khi được lặp lại. “Tôn giáo” là một từ phù du giống như một làn khói, dù nghĩ rằng mình đã tóm lấy được nhưng khi xòe tay ra thì nó đã biến mất tự lúc nào.

Liên quan đến tôn giáo, Sōsuke nhớ ra một ký ức về tọa thiền. Trước kia, khi còn ở Kyoto, có một người bạn cùng khóa với anh đã đến chùa Shōkokuji [3] để tọa thiền. Khi ấy, anh đã cười nhạo sự phù phiếm đó. Anh đã nghĩ rằng “thời đại này mà còn làm việc như vậy sao...” Thấy hành vi của người bạn thực hiện việc tọa thiền này cũng chẳng có gì khác biệt với mình nên anh lại càng cho rằng việc đó thật ngớ ngẩn.

Dù bây giờ đã muộn, nhưng nghĩ đến việc người bạn cùng khóa đã không tiếc thời gian quý giá để đi đến chùa Shōkokuji với những động cơ không đáng để anh coi thường, anh lại thấy vô cùng hổ thẹn vì sự nông cạn của mình. Nếu có thể đạt tới cảnh giới bình yên từ trong tâm hồn hay thuận theo mệnh trời giống như ngày xưa người ta vẫn hay nói bằng sức mạnh của tọa thiền thì anh cũng muốn thử, dù có nghỉ làm mười hay hai mươi ngày cũng chẳng sao. Nhưng anh hoàn toàn là kẻ ngoại đạo trên con đường này. Vì thế, anh chẳng thể nghĩ ra được điều gì rõ ràng hơn nữa.

Cuối cùng, Sōsuke đã về đến nhà. Anh thấy Oyone, Koroku, vẫn như mọi khi; sau đó là phòng ăn, phòng khách, ngọn đèn, cái tủ ngăn kéo, mọi thứ vẫn thế. Anh đã nhận thức sâu sắc rằng chỉ có mình là vừa trải qua bốn, năm tiếng đồng hồ trong tình trạng không bình thường. Một cái nồi nhỏ được đặt trên lò than, hơi nước đang bốc lên từ khe hở trên vung. Ở chỗ anh vẫn hay ngồi cạnh lò than, cái nệm mọi khi anh dùng được trải ra, trước nó là mâm cơm được dọn ra ngay ngắn.

Nhìn vào cái bát của mình được úp xuống, trôn bát hướng lên trên và đôi đũa gỗ anh đã dùng nó trong bữa sáng, bữa tối hai, ba năm nay, Sōsuke nói:

“Anh không ăn cơm đâu.”

Oyone có vẻ hơi phật ý.

“Ồ thế à? Vì muộn quá rồi nên em cũng nghĩ là anh đã ăn ở đâu đó nhưng lại nghĩ biết đâu anh chưa ăn thì sao.”

Vừa nói, cô vừa dùng khăn cầm vào phần quai nồi rồi đặt nó lên tấm lót nồi. Sau đó, cô gọi Kiyo để dọn mâm cơm vào trong bếp.

Mỗi lần có chuyện gì đó xảy ra, Sōsuke sẽ lập tức đi loanh quanh bên ngoài sau khi rời khỏi cơ quan và chỉ trở về lúc đã khá muộn, sau đó anh đều kể qua loa đầu đuôi câu chuyện cho Oyone nghe ngay khi về đến nhà. Nếu chưa được nghe chuyện, Oyone sẽ không vừa lòng. Nhưng chỉ riêng tối nay, anh chẳng muốn kể lại việc mình đã xuống tàu ở Kanda, vào quán thịt bò, cố ép bản thân uống rượu. Oyone không biết gì nên muốn hỏi anh điều này điều nọ một cách vô tư như bình thường.

“Chẳng có lý do đặc biệt nào đâu. Tự nhiên anh muốn ăn thịt bò ở chỗ đó thôi.”

“Chà, vậy à.” Oyone cười với vẻ thích thú.

Còn Sōsuke lại khổ sở hơn. Một lát sau, anh hỏi:

“Trong lúc anh đi vắng, có ai từ nhà Sakai đến tìm anh không?”

“Không, có chuyện gì sao?”

“Tối hôm kia khi anh đến đó, Sakai nói là sẽ mời anh ăn cơm.”

“Lại thế nữa cơ à?” Oyone ngạc nhiên.

Sōsuke dừng câu chuyện ở đó rồi đi ngủ. Có cái gì đó cứ đi đi lại lại trong đầu anh. Thỉnh thoảng anh mở mắt ra, thì chỉ thấy ngọn đèn mờ như mọi khi được đặt ở tokonoma. Oyone đang ngủ khá ngon giấc. Trước đây, anh vốn là người có thể ngủ ngon, còn Oyone thì phiền muộn về việc mất ngủ nhiều đêm. Nhắm mắt lại, Sōsuke cảm thấy lúc này càng khổ sở hơn bởi phải nghe thấy âm thanh rõ mồn một của cái đồng hồ ở phòng bên cạnh. Lúc đầu, nó cứ đập liên tiếp nhiều lần rồi sau đó chỉ vang lên một tiếng. Âm thanh khàn đục đó dội vào dái tai của Sōsuke một lúc như đuôi của một ngôi sao chổi. Tiếp theo, nó vang lên hai tiếng. Đó là một âm thanh vô cùng cô tịch. Trong lúc ấy, Sōsuke đã quyết định rằng mình phải làm gì đó để có thể sống thanh thản hơn và nhìn nhận mọi chuyện rõ ràng hơn. Đồng hồ điểm 3 giờ, khi ấy anh chỉ lờ mờ nghe thấy âm thanh đó. Anh hoàn toàn không biết gì đến tiếng chuông lúc 4 giờ, 5 giờ, 6 giờ. Nhưng thế giới đang phồng lên. Bầu trời trải rộng ra rồi co lại theo những đợt sóng. Giống như quả cầu tròn đang được treo bằng một sợi chỉ, trái đất vẽ ra một đường vòng cung lớn và chuyển động trong không gian. Tất cả là một giấc mơ do ma quỷ đáng sợ chi phối. Hơn 7 giờ, anh choàng tỉnh giấc. Oyone vẫn như mọi ngày, khom người mỉm cười với anh. Ánh mặt trời rực rỡ đã nhanh chóng xua đuổi thế giới đen tối kia đến một nơi nào đó.

⚝ ✽ ⚝

[1] Tên một phủ cũ của Trung Quốc vào thời Thanh, ngày nay là thành phố Thẩm Dương.

[2] Một sân khấu nhỏ ở đó sẽ biểu diễn một số loại hình nghệ thuật truyền thống của Nhật như tấu hài (rakugo), kể chuyện (koudan)...

[3] Một ngôi chùa nằm ở Kyoto, được xây dựng vào cuối thế kỷ XIV.