⊆ 19 ⊇
“Chỗ này nguy hiểm đấy.”
Gidō nói rồi bước trước một bước xuống những bậc đá. Sōsuke theo sau. Khác với trong phố, khi đêm đến, nơi này đi lại sẽ khó khăn nên Gidō đã thắp đèn lồng để rọi sáng đoạn đường dài khoảng một trăm mét. Đi hết những bậc đá, sẽ thấy những cành lá của đám cây lớn từ hai bên che ngang bầu trời như thể trùm lên đầu hai người. Dù trời đã tối nhưng màu xanh của lá cây như vẫn ngấm vào giữa những thớ vải trên quần áo của họ và làm Sōsuke thấy ớn lạnh. Dường như ánh sáng của chiếc đèn lồng cũng phản chiếu thứ màu sắc đó và trông nó trở nên vô cùng nhỏ bé trước sự tương phản với những thân cây to lớn. Ngọn đèn chỉ chiếu sáng xuống mặt đất một vùng rộng chừng vài thước. Khoảng được chiếu sáng trở thành một mảng màu xám sáng sủa, lắng xuống để chịu trong bóng tối. Hai người di chuyển theo cái bóng của chính mình.
Đi qua ao sen, họ tiến lên về phía tay trái. Đây là lần đầu tiên Sōsuke đi vào ban đêm nên việc này có vẻ không dễ dàng với anh. Phần đế của đôi geta anh mang đã vài lần mắc vào tảng đá đang cắm sâu trong lòng đất. Có một con đường tắt cắt ngang trước ao sen nhưng lối đó gồ ghề hơn, Sōsuke lại không quen đi những chỗ như vậy nên Gidō dẫn anh đi bằng một lối đi rộng hơn.
Bước đến cửa trước, Sōsuke thấy có khá nhiều geta đang xếp ở phần nền đất tối tăm. Sōsuke cúi người, rón rén bước lên để không giẫm vào dép của mọi người. Đó là một căn phòng rộng khoảng sáu chiếu. Dọc theo bức tường có sáu, bảy người đàn ông xếp thành một hàng. Trong đó có một vài nhà sư đầu bóng loáng, mặc áo cà sa. Những người còn lại mặc hakama. Sáu, bảy người này ngồi nghiêm trang thành hình móc câu, chừa ra cánh cửa đi ra hành lang, rộng khoảng ba thước, nối bậc bước lên phòng với căn phòng. Họ không nói một lời nào. Sōsuke nhìn lướt qua những khuôn mặt ấy, trước hết anh đã bị vẻ nghiêm nghị của họ thu hút. Họ mím chặt miệng, mày cũng nhíu lại như đang có chuyện gì đó xảy ra. Họ chẳng bận tâm đến việc bên cạnh mình là người như thế nào. Dù có ai từ ngoài bước vào, họ cũng hoàn toàn không để ý đến. Họ như những bức tượng sống đang tập trung và ngồi nghiêm trang trong một căn phòng không có hơi ấm. Sōsuke cảm nhận được cả một sự uy nghiêm thêm vào vẻ lạnh lẽo của ngôi chùa trên núi này.
Sau đó, anh nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong không gian tĩnh mịch. Đầu tiên nó vang lên yếu ớt, rồi dần dần giẫm mạnh lên sàn nhà và rồi tiến lại gần chỗ Sōsuke ngồi. Cuối cùng, từ phía cửa dẫn ra hành lang, một nhà sư bất ngờ xuất hiện. Rồi ông ta đi ngang qua Sōsuke, lặng lẽ và mất hút vào bóng tối bên ngoài. Bỗng có tiếng chuông vang lên ở một góc phía xa.
Lúc đó, trong số những người đàn ông đang ngồi nghiêm trang cùng Sōsuke, có một người mặc hakama bằng vải Kogura [1] đứng dậy. Vẫn không nói gì, ông ta đi đến ngay trước cửa dẫn ra hành lang rồi ngồi xuống. Ở đó, trong một cái khung bằng gỗ cao khoảng hai thước, rộng chừng một thước, có treo một vật với hình dạng giống một cái chiêng nhưng lại có vẻ nặng và dày hơn nhiều so với một cái chiêng bình thường. Màu sắc của nó là màu do ánh đèn xanh đen yếu ớt chiếu vào. Người đàn ông mặc hakama cầm cái dùi gỗ đặt trên bục lên rồi gõ hai lần vào chính giữa cái chuông nhưng trông giống cái chiêng đó. Rồi ông ta đứng dậy, rời khỏi chỗ cửa dẫn ra hành lang và tiến về phía sâu bên trong. Lần này, ngược lại với lúc trước, tiếng bước chân lui về phía xa và nhỏ dần đi. Rồi cuối cùng, nó dừng hẳn ở một nơi nào đó. Vẫn ngồi lại, Sōsuke thấy sửng sốt. Anh tưởng tượng xem lúc này đang có chuyện gì xảy ra với người đàn ông mặc hakama kia. Nhưng ở trong góc vẫn tĩnh lặng hoàn toàn. Cả Sōsuke và những người đang ngồi cùng anh, chẳng ai chuyển động cơ mặt cả. Dù vậy, lòng Sōsuke vẫn chờ đợi điều gì đó đến từ phía bên trong. Bỗng âm thanh của tiếng chuông lại vang lên bên tai anh. Đồng thời, có tiếng bước chân đang bước trên hành lang dài và tiến lại gần phía anh. Từ chỗ cửa dẫn ra hành lang, người đàn ông mặc hakama lại xuất hiện, không nói gì, ông ta bước xuống cửa trước, rồi biến mất trong làn sương giá. Tiếp theo, lại có một người đàn ông mới thay thế ông ta, đứng dậy, đánh cái chuông hồi nãy. Sau đó, ông ta lại bước ra hành lang và đi về phía trong cùng. Sōsuke vừa quan sát quy trình đang diễn ra trong im lặng này vừa đặt tay lên gối và đợi đến lượt mình.
Một lúc sau, khi người đàn ông ngồi cách Sōsuke một người đứng dậy rồi đi, anh nghe thấy tiếng hét lớn ở phía bên trong. Vì tiếng động phát ra ở khoảng cách xa nên không vang vọng mạnh đến nỗi đập dữ dội vào màng nhĩ của Sōsuke, nhưng vẫn cảm nhận được người ta đã dành trọn sinh lực để hét lên. Nó còn mang điểm đặc biệt mà chỉ có thể phát ra từ cổ họng của một người. Khi người đàn ông ngay trước mình đứng dậy, Sōsuke mất hết bình tĩnh vì bị ý nghĩ là cuối cùng đã đến lượt mình chi phối.
Sōsuke chuẩn bị câu trả lời của riêng mình đối với công án mấy hôm trước. Nhưng nó chẳng qua chỉ là một thứ mơ hồ và mong manh. Một khi đã bước vào trong phòng thì bắt buộc phải trình bày ý kiến của mình, không còn cách nào khác, anh định sẽ trả lời qua loa như thể là đã nắm được những điều mình không hiểu. Ngay cả trong mơ anh cũng chưa từng nghĩ rằng mình có thể vượt qua được thử thách này nhờ vào những câu trả lời chẳng có chút hy vọng nào. Đương nhiên là anh không định qua mặt lão sư. Lúc đó, Sōsuke còn có chút nghiêm túc. Anh xấu hổ về sự trống rỗng của bản thân khi phải bước vào phòng vì nghĩa vụ mà không có câu trả lời nào ngoài những thứ mơ hồ vừa nảy ra trong đầu, thứ đó giống như cái bánh mochi được vẽ trong một bức tranh.
Sōsuke đánh chuông giống như những người khác đã làm. Nhưng vừa đánh, anh vừa hiểu rằng mình không có khả năng để gõ được cái chuông bằng chiếc dùi gỗ như mọi người. Anh vô cùng ghê tởm bản thân bởi thấy mình giống một con khỉ chỉ bắt chước mọi người rung chuông.
Vừa mang nỗi sợ hãi về bản thân yếu hèn của chính mình, anh vừa rời khỏi cửa ra vào rồi bắt đầu giẫm chân xuống hành lang lạnh lẽo. Đó là một hành lang dài. Tất cả các căn phòng ở bên phải đều tối om. Sau khi rẽ ở hai góc, anh thấy có ánh đèn chiếu vào cửa trượt trước mặt. Sōsuke đi đến ngưỡng cửa đó rồi dừng lại.
Nghi lễ dành cho người bước vào phòng là cúi đầu chào lão sư ba lần. Cũng giống như cách chào hỏi thông thường, mọi người sẽ cúi đầu xuống sát đến tận chiếu tatami, đồng thời mở hai lòng bàn tay ra hướng lên trên, hai bàn tay đó đặt ngang với đầu, hơi nâng lên đến gần tai như thể đang dâng vật gì đó. Sōsuke quỳ gối ở ngưỡng cửa, cúi chào giống như quy định. Bỗng trong phòng đáp lại:
“Chỉ cần cúi chào một lần là được.”
Sōsuke bỏ qua các bước sau đó rồi bước vào trong phòng. Trong phòng được chiếu sáng bởi một ngọn đèn lờ mờ. Ánh sáng đó yếu ớt đến nỗi không đủ để người ta đọc sách, kể cả nó được viết bằng chữ thật to. Sōsuke trình bày về những trải nghiệm của mình từ trước cho đến hôm nay, trong ánh đèn le lói như vậy, anh không thể nhớ được những người đang thực hiện nghi lễ trong đêm. Ánh sáng này đương nhiên là mạnh hơn ánh trăng và không có màu trắng xanh giống như vậy, nhưng nó cũng giống như ánh trăng, chỉ chút nữa thôi sẽ chìm vào một vùng mờ mịt.
Trong ánh đèn lặng lẽ và không rõ ràng này, Sōsuke đã nhận ra người mà Gidō gọi là lão sư đang ngồi đối diện cách mình một khoảng bốn, năm thước. Như mọi khi, khuôn mặt của ông ta vẫn không chuyển động giống như một vật đúc bằng kim loại và có màu đồng. Trên người lão sư là một tấm áo cà sa có màu vừa giống màu nâu, vừa giống như màu quả hồng, vừa giống màu trà. Tay và chân đã bị che khuất, chỉ nhìn thấy từ phần cổ trở lên của ông ta. Khuôn mặt đó làm cho người khác bị thu hút, dường như ông ta vô cùng hài lòng với sự uy nghiêm và căng thẳng của mình, không hề sợ hãi dù thời gian trôi qua thế nào đi nữa. Ông ta có cái đầu nhẵn bóng.
Ngồi trước mặt lão sư, Sōsuke chẳng có chút khí thế gì, những lời mà anh nói ra chỉ vẻn vẹn trong một câu.
“Cậu cần phải mang đến đây những thứ sắc bén hơn.” Ông ta lập tức nói. “Còn những điều như thế kia thì chỉ cần có chút học vấn là ai cũng có thể nói được.”
Sōsuke lui khỏi phòng như một con chó nhà có tang. Sau đó, tiếng chuông lại vang lên dữ dội.
⚝ ✽ ⚝
[1] Một loại vải được sản xuất ở vùng Kogura, nay thuộc tỉnh Fukuoka Nhật Bản, vải có họa tiết là các sọc dọc được dệt từ tơ sống chất lượng cao.