← Quay lại trang sách

Chương 3

Sau hôm đó, cảnh sát không còn tới nhà tôi nữa. Có lẽ vốn dĩ họ chẳng nghi ngờ gì nhà tôi mà chỉ băn khoăn về lời đồn kia thôi.

Ngay cả lời đồn nọ cũng dần biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi. Chẳng ai quan tâm mãi tới chuyện của người khác cả. Thay vì hóng hớt chuyện người ta gặp bất hạnh ra sao, họ còn bận lo cho tương lai của mình hơn.

Song lời đồn lắng xuống không có nghĩa là người ta đã quên hẳn nó, họ chỉ thôi bàn tán về nó mà thôi. Ngược lại, vì ít được nhắc đến, câu chuyện kinh khủng ấy dường như đã được in sâu trong tâm trí mọi người như một sự thật chứ không chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng nữa. Những vị khách quen của phòng khám đều một đi không trở lại. Một đứa ít bạn bè như tôi ở trường lại càng bị cô lập. Người ta có câu “lời đồn thổi chỉ tồn tại được bảy mươi lăm ngày”, nhưng câu này không áp dụng với những lời đồn ác ý. Trái lại, có lẽ rất nhiều năm về sau, ngay cả khi nhà tôi chẳng còn nữa, người ở đây sẽ vẫn tiếp tục kháo nhau rằng, “À, cái mảnh đất từng có ngôi nhà có bà lão bị giết ấy hả?”

Bố mẹ tôi đã định can trường mà vượt qua sóng gió này. Bố tôi, mặc cho có ít khách, vẫn tiếp tục làm việc như bình thường, ngày nghỉ vẫn rủ người quen đi câu cá. Ông lệnh cho mẹ tôi, người trước đây chẳng mấy thân thiết với hàng xóm, tích cực tham gia các buổi tụ họp của tổ dân phố rồi hội phụ huynh. Mẹ dường như không thích, thế nhưng bản tính vốn hiếu thắng, sau khi nghe bố nói “nếu cứ ru rú trong nhà thì sẽ càng bị người ta nghi ngờ đấy”, bà đã trang điểm kỹ hơn thường ngày, vận bộ đồ mà mình yêu thích nhất rồi đi ra ngoài. Sau này nghe kể lại thì hóa ra có không ít người thấy mẹ tôi trong bộ dạng đó đã nói xấu bà là “đồ mặt dày”.

Đối với thế giới bên ngoài, dường như bố mẹ muốn chứng tỏ rằng họ không hề thay đổi gì so với trước đây, nhưng một khi bước vào trong nhà sự tình lại đi theo hướng khác. Trong mắt tôi, cả bố và mẹ đều đã như biến thành người khác.

Người đặc biệt trở nên kỳ lạ là bố. Một ngày nọ khi đi học về, tôi nghe thấy có tiếng lục cục phát ra từ trong bếp. Lạ thật, mẹ qua nhà họ hàng rồi cơ mà nhỉ.

Rón rén đi vào hành lang, tôi chợt nghe thấy hai tiếng ho. Nghe thấy thế tôi liền thở phào nhẹ nhõm. Chắc hẳn là bố rồi. Khi ấy bố tôi đang bị cảm nhẹ.

Đi tới phòng bếp, tôi thấy bố đang ngồi xổm trước bồn rửa bát. Ông đang mở cánh cửa tủ nằm dưới bồn và ngó vào bên trong. Bên cạnh ông là chai xì dầu và bình rượu vốn để trong tủ.

Nhìn xung quanh, tôi nhận ra một loạt cửa chạn bát đĩa và ngăn kéo tủ để đồ đều đang bị mở toang. Có vẻ bố tôi đã lôi hết đống lọ gia vị và nguyên liệu dự trữ ra.

Bố tôi dường như tập trung lắm, đến mức còn chẳng nhận ra sự có mặt của tôi, ông tiếp tục lục lọi phía dưới bồn rửa bát. Lúc lôi chai giấm ra, hình như cuối cùng ông cũng nhận ra có người khác trong phòng. Bố quay lại với vẻ mặt hoảng hốt.

“Trời ạ, con đấy à?”

Giọng bố the thé. Mặt ông đỏ bừng một cách bất thường, có lẽ không phải chỉ bởi đang cúi đầu.

“Con về rồi ạ.” Chẳng biết nên nói gì khác, tôi đành nói thế.

“Con ở đó từ bao giờ vậy?”

“Con vừa mới về thôi ạ.”

“Vậy à?”

Có lẽ trong đầu bố đang tìm kiếm lời giải thích cho tình cảnh này. Nhưng trước đó chừng như ông đã nhận ra bộ dạng không được tự nhiên lắm của mình với chai mirin [4] trên tay. Vội vàng đặt nó xuống sàn, bố nở một nụ cười gượng gạo.

“Người xưa có câu: đàn ông không được xuống bếp. Ông cậu đã mất của bố dạy bố như thế đó. Từ xưa đến nay bố đều răm rắp tuân theo lời răn dạy này, thành thử tới lúc cần tìm đồ là chịu chẳng biết đồ nằm ở đâu.”

“Bố đang tìm gì thế ạ?”

“À không, không có gì. Cái này ý mà,” nói rồi bố làm động tác nghiêng nghiêng cái ly. “Rượu whisky. Rõ ràng có chai rượu được tặng mà tìm mãi không ra.

“Bố định uống rượu whisky giờ này ấy ạ?”

Đồng hồ còn chưa chỉ tới bốn giờ chiều.

“Không phải để uống, bố định đem tặng người ta,” ông bắt đầu cất chai xì dầu và rượu về chỗ cũ. “Quái lạ. Mẹ cất đâu rồi không biết.”

“Bố thử hỏi mẹ xem?”

“Ừ, à, ừ nhỉ..” Vừa đáp một cách hời hợt ông vừa tiếp tục dọn dẹp.

Nhận ra bản thân không nên có mặt ở đây, tôi xoay gót rời đi. Thấy thế, bố liền gọi với theo.

“Kazayuki con đừng kể chuyện này cho mẹ nhé.”

“Ơ...”

“Con biết tính mẹ rồi đấy. Một khi đã nhận đồ rồi là sẽ chẳng bao giờ chịu tặng lại cho ai khác đâu. Nói nôm na là keo kiệt ấy. Chai whisky cũng thế, bản thân thì không uống nhưng thể nào cũng phản đối chuyện bố định đem tặng cho coi. Bị mẹ con rầy la thì phiền phức lắm, nên bố tính lén đem đi. Thế nên là... con hiểu ý bố chứ?”

Cách nói chuyện đượm mùi biện bạch, chẳng giống bố chút nào. Bình thường ông sẽ chỉ lệnh cho tôi là “Đừng có nói với mẹ” và sẽ chẳng giải thích dài dòng cho tôi nghe làm gì. “Vâng, con hiểu rồi.” Tôi đáp.

Bố gật gù tỏ ý hài lòng rồi quay lại với công việc dọn dẹp của mình. Bảo là dọn, nhưng dường như ông không nhớ chính xác thứ gì vốn dĩ nằm ở đâu. Kiểu đó thì chẳng cần mách mẹ tôi cũng nhận ra, tôi nhủ bụng nhưng làm thinh.

Đến xế chiều thì mẹ về. Lúc đó bố đã quay trở lại phòng khám. Tôi vừa ngồi xem ti vi ở phòng khách vừa để ý xem mẹ đã nhận ra sự bất thường ở trong bếp chưa.

Đến bữa tối thì tôi nhận được câu trả lời.

“Anh đã làm gì đó trong bếp à?” Trong lúc ăn cơm, mẹ hỏi bố với vẻ hờ hững.

“Bếp? Làm gì cơ?” Bố giả đò không biết. Cánh tay đang rót bia vẫn vô cùng bình thản.

“Anh đã vào trong bếp còn gì.”

“Tôi á? Đâu có.”

“Vậy hả? Lạ nhỉ?”

Ánh nhìn của mẹ chiếu qua phía tôi. Tôi cúi gằm mặt xuống, lặng lẽ gắp rồi nhai. Tôi sợ mình sẽ bị hỏi gì đó.

“Đồ đạc trong bếp đã lung tung hết cả,” mẹ nói tiếp với bố. “Mấy lọ gia vị bị đổi chỗ rồi.”

“Chắc là cô nhìn nhầm thôi. Trước giờ cô đâu có vào bếp mấy đâu.” Vừa nhâm nhi bia bố vừa nói. Câu nói vừa rồi dường như pha chút mỉa mai chuyện mẹ hầu như không làm việc nhà khi còn có cô Tomi.

“Lọ muối với lọ hạt tiêu để ở những chỗ mà bình thường chắc chắn chúng không nằm ở đó. Thế mà không kỳ lạ sao?”

“Chịu.”

“Anh khai thật đi.” Mẹ nhìn bố chằm chằm. Còn bố thì hình như đang cố tránh ánh mắt mẹ.

“Cô bị làm sao thế? Tôi nói thật mà.”

“Chứ không phải là anh đang điều tra xem có thứ đó trong cái nhà này không à?”

“Thứ đó là cái gì?”

“Thứ mà viên cảnh sát đã nhắc đến hôm nọ ấy.”

“Ông ta nói cái gì ấy nhỉ? Chuyện ông ta nói rõ là khó hiểu nên tôi chẳng chú tâm lắm.”

“Anh giả đò khéo nhỉ...”

Trước thái độ vòng vo của bố, mẹ trở nên khó chịu ra mặt. Mắt bà hơi nhướng lên. Bà như muốn thét lên điều gì đó song đã cố nín nhịn. Nhận ra sự nín nhịn này là bởi con trai đang ngồi bên, tôi càng lúng túng tợn. Tôi ra sức và cơm để có thể rời khỏi “chiến trường” này càng nhanh càng tốt.

Sau khi ăn xong, tôi đứng lên và rời khỏi phòng. Đi sang phòng khách bên cạnh, tôi bật ti vi lên. Song tôi không nhìn màn hình mà ghé tai vào tường. Bởi tôi biết làm vậy sẽ nghe được phòng bên kia nói chuyện. Trước đây, khi chuyên viên thuế tới, cô Tomi cũng đã làm điều tương tự.

“Anh cứ nói thẳng ra xem nào. Nếu anh nghi ngờ thì cứ bảo là nghi ngờ.” Tiếng mẹ vang lên.

Bố nói cái gì đó. Giọng của ông như bị bịt lại nên tôi không nghe rõ.

“Anh tìm thạch tín gì gì đấy phải không? Sau khi nghe tay cảnh sát nói, anh đã nghĩ là tôi thực sự làm chuyện đó chứ gì?”

Tôi nghe thấy bố nói từ “vớ vẩn”. Sau đó giọng bố lại trở nên khó nghe, nhưng đó chắc chắn là lời phủ nhận ý của mẹ.

“Anh không cần lấp liếm. Nhìn mặt anh là tôi biết ngay mà. Thà anh nói thẳng ra tôi còn thấy thoải mái hơn. Chẳng phải anh cũng đã bóng gió với họ hàng rồi sao. Rằng thật kỳ lạ khi tự dưng mẹ lại mất. Đấy là anh đang nghi ngờ tôi chứ gì nữa?” Giọng của mẹ to đến mức không cần áp tai vào tường cũng nghe thấy được.

“Tôi không có nói như vậy.” Bố đã hơi to tiếng.

“Dối trá.”

“Tôi nói thật.”

“Vậy thì tại sao anh lại lục lọi căn bếp? Không kỳ lạ sao?”

“Tôi lục lọi khi nào? Cô nói dai quá rồi đấy.”

“Nếu không phải anh, thì ai chứ? Rõ ràng có người đã lục lọi mọi ngóc ngách xó xỉnh.”

“Tôi không biết. Chắc là Kazuyuki lục tìm đồ ăn vặt đó.”

Đột nhiên nghe thấy tên mình khiến tôi không khỏi giật nẩy.

“Vậy thì để tôi hỏi thử Kazuyuki nhé? Tìm đồ ăn vặt thì việc gì phải mở tủ dưới bồn rửa bát.”

“Nói chung là tôi không biết. Đừng có nói mấy câu vớ vẩn nữa.”

“Ơ kìa, anh đừng có trốn tránh chứ,” mẹ nói. Hình như bố đang định đứng lên và rời khỏi phòng.

“Tôi không ngồi nghe ba cái chuyện nhảm nhí của cô mãi được. Phí thời gian.”

“Tôi không làm. Nói chung, việc tày đình như là bỏ độc vào thức ăn của mẹ, tôi không có gan làm. Lúc nãy chính miệng anh cũng nói rồi đấy. Gần đây tôi hầu như không vào bếp. Người có thể làm chuyện này chỉ có thể là người chuyên chăm lo cho bữa ăn của mẹ mà thôi.”

Có lẽ do đang bị kích động nên câu chuyện của mẹ rẽ sang một hướng là lạ. Phản ứng của bố cũng khựng lại một chút.

“Ngu xuẩn. Không đời nào cô ấy lại làm chuyện như thế.”

“Ồ, cô ấy cơ đấy. Cách gọi thân mật quá nhỉ?”

“Chẳng nhẽ tôi không được gọi cô Tomi là cô ấy à?”

“Anh không cần khiên cưỡng gọi cô ta theo cách lịch sự vậy đâu. Khi không có ai, anh gọi cô ta là Tomie cơ mà.”

“Ý cô là gì?”

“Chẳng có ý gì cả. Anh tưởng là tôi không biết gì sao?”

Tôi không nghe thấy tiếng của bố nữa. Không phải không nghe thấy, mà có lẽ là ông ấy đang chìm vào im lặng.

Việc mẹ đã phát giác mối quan hệ giữa bố và cô Tomi là điều nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi bất ngờ vì bà biết chuyện nhưng không hề biểu lộ ra ngoài.

Rồi bố tôi lầm bầm cái gì đó. Nhưng có lẽ không phải là thú nhận chuyện với cô Tomi.

“Anh đừng giả đò nữa. Dù sao tôi cũng không thấy phiền gì đâu. Cứ chuyển tiền đầy đủ cho tôi là được. Chỉ cần anh giữ lời thì tôi sẽ không làm toáng chuyện này lên.”

“Tiền, tiền, cô là thứ đàn bà tham lam. Cô không thấy xấu hổ à?”

“Anh mới là đồ không thấy xấu hổ ấy. Bị một con đàn bà như thế mê hoặc.”

“Rầm.” Tiếng thứ gì đó bị lật đổ vang lên. Sau đấy là tiếng bát đĩa va đập. Hình ảnh bố đá bàn ăn hiện lên trước mắt tôi.

“Không phải cô thù ghét mẹ tôi nên mới để cô Tomi tới nhà giúp à? Mang ơn người ta như vậy mà cô còn dám đặt điều như thế sao?”

“Tôi có để cô ta làm không công đâu.”

“Tôi là người trả tiền đấy. Cô chẳng làm cái gì hết. Cô chỉ chăm chăm cầu mong cho mẹ tôi chết đi. Cô đã nói gì về mẹ tôi với họ hàng nhà cô, tôi biết hết đấy!”

“Thế nên anh mới nghĩ tôi giết mẹ anh ư? Có giỏi thì anh đưa bằng chứng ra đây. Rồi dẫn tôi giao nộp cho cảnh sát!”

“Rách việc.” Bố tôi gầm lên. Sau tiếng kéo và đóng cửa thô bạo, tiếng bước chân cục cằn cất lên dọc lối hành lang.

Ngay sau đó, vang tới bên tai vẫn đang gí sát vào tường của tôi, là một tiếng ầm cực mạnh. Hình như cái gì đó vừa mới bị ném. Nó rơi xuống đất, rồi phát ra tiếng vỡ choang.

Ngẫm một cách khách quan, chắc chắn là bố có nghi ngờ mẹ. Sự xuất hiện của bố tôi trong căn bếp đó hoàn toàn không bình thường. Tôi còn biết ông đang đọc các tài liệu liên quan đến thuốc độc ở trong phòng đọc sách. Bởi khi tôi vào phòng đọc để mượn cuốn từ điển bách khoa, thì tình cờ thấy cuốn sách đó được nhét trong góc tủ. Bị cuốn hút bởi chữ “độc”, tôi rút cuốn sách ra đọc thử. Trong sách kẹp một miếng đánh dấu trang. Và đó chính là trang có bài viết liên quan tới ngộ độc thạch tín.

Axit thạch tín là một chất ở dạng bột màu trắng, không mùi không vị, khó tan trong nước lạnh nhưng dễ tan trong nước ấm...

Triệu chứng ngộ độc bao gồm các triệu chứng cấp tính xuất hiện đột ngột và các triệu chứng mạn tính lâu ngày mới xuất hiện.

Nếu uống một lượng lớn chất độc, các triệu chứng ngộ độc sẽ xuất hiện đột ngột, nếu uống một lượng nhỏ sẽ bị ngộ độc bán cấp.

Các triệu chứng phổ biến của ngộ độc bán cấp là rối loạn đường ruột, viêm thận, albumin niệu, tiểu ra máu, bệnh gan to, rối loạn giác quan, rối loạn vận động tay chân, teo cơ bắp, viêm dây thần kinh, chứng mất ngủ, cơ thể suy yếu...

Bài viết đã liệt kê những điều như trên. Kết bài ghi rằng các triệu chứng này cuối cùng sẽ dẫn đến tử vong.

Tôi nhớ lại thời khắc phát hiện ra xác của bà. Hình ảnh cơ thể gầy rộc như bộ xương gà và nước da khiến người ta không cảm nhận được chút sức sống nào xẹt qua tâm trí tôi. Trước khi chết, toàn thân bà gần như không cử động nổi nữa. Có lẽ bà cũng đã mắc các triệu chứng như rối loạn đường ruột, rồi chức năng gan và thận cũng trở nên bất thường. Việc dây thần kinh giác quan và vận động của bà có vấn đề thì chẳng có gì phải nghi ngờ cả. Ngoài ra, không cần nói cũng có thể thấy rõ là toàn bộ cơ thể bà đã bị suy yếu.

Nghĩ như vậy thì giả thuyết bà bị chuốc thạch tín dường như ngày càng trở nên thực tế hơn. Trong cuốn sách đó còn ghi thêm là có không ít các ca bệnh bị bác sĩ chẩn đoán sai thành bệnh khác.

Bố tôi đã đọc trang đó, nên dĩ nhiên ông đang nghi ngờ về cái chết của bà. Bản thân tôi cũng bắt đầu nghi ngờ rằng có khi nào lời đồn ấy không chỉ đơn thuần là một lời đồn nhảm. Việc mẹ cầu mong cho bà chết là thật.

Tuy nhiên, chẳng hiểu sao nhưng tôi không cho việc mẹ có thể đã hạ độc bà là việc gì đó quá đáng sợ. Dù hiểu rõ giết người là phạm tội, nhưng tôi đã không nhận thức được độ nghiêm trọng của tội ác ngoài đời thực. Có lẽ một phần là do chính bản thân tôi cũng không có chút tình cảm nào đối với bà, và còn nghĩ về hình ảnh bà lúc nào cũng nằm ngủ tại căn phòng ấy như một thứ gì đó bẩn thỉu và ghê tởm. Hơn nữa, tôi đã không cho rằng chết là một điều gì đó đặc biệt. Với tôi, chết chỉ là việc một sinh vật sống chuyển sang một trạng thái khác mà thôi. Như một món đồ chơi bị hỏng và ngừng hoạt động, tôi rất tâm đắc với phép so sánh này của cậu mình. Rồi tôi nhớ lại chuyện thu nhặt những mảnh xương như mẩu rác ở khu hỏa táng.

Người đã chết sẽ chẳng biết gì nữa...

Giả sử nếu mẹ tôi là hung thủ, liệu bà nội có căm ghét mẹ tôi không? Câu trả lời của tôi là “không”. Bà không hề biết mình bị cho uống thuốc độc và không nhận ra những thay đổi của cơ thể là do độc tố. Bà cứ như vậy mà chết đi, nên tới giây phút cuối cùng, bà cũng không biết được nguyên nhân cái chết của mình. À không, nhất định là đến việc mình có sắp chết hay không bà còn chẳng hay. Chỉ có người còn sống mới xác nhận được chuyện đó.

Từ hồi đó, tôi đã hoàn toàn chẳng tin vào mấy thứ như sự tồn tại của hồn ma hay thế giới bên kia, bây giờ vẫn vậy. Thế cho nên, tôi không thể hiểu được khái niệm nỗi căm hờn của những kẻ bị giết hại. Tất nhiên, tôi biết là lòng căm thù và cảm xúc buồn bã của những người yêu thương người đã chết có tồn tại. Nhưng dẫu sao thì, hễ nhớ lại nét mặt không mấy u uất của mọi người trong lễ hỏa táng, tôi lại càng nghĩ rằng chết chẳng phải là chuyện to tát.

Trái lại, thứ chiếm đóng tâm trí tôi lúc này là lòng hiếu kỳ đối với hành vi giết người. Không biết mẹ đã mang cảm xúc gì khi cho bà uống thuốc độc nhỉ? Và niềm vui sướng khi kế hoạch đã diễn ra thành công sẽ như thế nào?

Đôi lúc tôi sẽ lẻn vào phòng đọc sách của bố và lật giở các trang viết về độc dược trong cuốn sách mà ai cũng biết là cuốn nào rồi đấy. Trong đó giới thiệu một số lượng đáng ngạc nhiên các thể loại độc. Chưa kể nó còn liệt kê các loại độc đông tây kim cổ, rồi con người đã liên tục bị sát hại bởi độc như thế nào. Sách kể lại tội ác sử dụng tali của Martha Marek, vụ độc sát bằng thuốc phiện nổi tiếng của Vaninka, chuyện tu sĩ điên Rasputin bị cho uống kali xyanua mà vẫn sống, và vụ án xảy ra trong nước gần đây - vụ án mạng tại ngân hàng Teikoku.

Trong số đó vụ mà tôi ấn tượng nhất là vụ án của nữ hầu tước Brinvilliers. Mặc dù bà ta là phụ nữ đã kết hôn nhưng lại rơi vào lưới tình với bạn thân của chồng là Sainte-Croix, thời nay người ta gọi đó là ngoại tình. Cha của bà là d’Aubray đã tức điên và nhốt Sainte-Croix vào ngục. Nữ hầu tước đã đợi tới lúc người tình ra khỏi ngục và sau đó cấu kết với người này hạ độc cha đẻ của mình. Trong khoảng thời gian ông d’Aubray dưỡng bệnh ở quê, nữ hầu tước đã tỏ ra vô cùng hiếu thuận nhằm khiến cha mình mất cảnh giác rồi sau đó mới hạ độc vào bát xúp của ông.

Ngay khi phát hiện hai anh trai nghi ngờ mình có liên quan tới cái chết của cha, bà ta đã sai thuộc hạ tới chỗ các anh và lần lượt hạ độc họ thành công. Theo như ghi chép, người anh cả khoảng bảy mươi ngày, người anh thứ khoảng chín mươi ngày thì qua đời. Để kiểm tra khả năng phát tác từ từ của độc dược, trước khi thực hiện tội ác, bà ta còn thí nghiệm trên những bệnh nhân nghèo từ bệnh viện của người quen.

Điều khiến tôi thán phục, chính là chủ ý giết người bền bỉ, cũng như sự bình tĩnh khi thực hiện tội ác của nữ hầu tước. Cho đến lúc đó, tôi luôn hình dung rằng khao khát giết người là loại cảm xúc bùng nổ nhất thời và trỗi dậy trong một khoảng thời gian tương đối ngắn. Có lẽ là do trong những bộ phim truyền hình, những vụ giết người thường chỉ xảy ra ngay sau khi có động cơ rõ ràng. Hơn nữa, cái đầu non nớt của tôi đã tưởng rằng ở ngoài đời, những vụ giết người mà thủ phạm vô tình xuống tay do “giận quá mất khôn” mới thường chiếm đa số. Tôi cảm thấy kinh sợ trước sự bền bỉ, không ngừng nung nấu ngọn lửa hận thù trong vòng nhiều năm và còn dành ra tận mấy chục ngày để sát hại đối phương ấy.

Chính xác thì giết một người như thế nào? Cảm xúc đằng sau hành vi này là gì?

Nhớ không nhầm thì đây đích thị là khoảng thời gian tôi có hứng thú cụ thể đối với việc giết người. Mỗi lần tra cứu về thuốc độc, tôi đều tưởng tượng ra viễn cảnh dùng chúng. Nếu là mình thì sẽ làm thế này. À không, còn có phương pháp như thế này, vân vân. Song ở thời điểm đó, tôi không có bất cứ đối tượng nào mà bản thân muốn chuốc độc cả. Vì vậy, tôi càng tò mò muốn biết cảm xúc của những người đã ra tay hơn.

Trong cuốn sách đó không có tranh chân dung của nữ hầu tước Brinvilliers. Nhưng trong tâm trí tôi, gương mặt của bà ta đã được lồng ghép vào gương mặt của mẹ.

Kể từ đó về sau, bố mẹ không bao giờ cãi cọ trước mặt tôi nữa. Tôi nghĩ rằng bằng một hình thức nào đó bố và mẹ đã tạm thời đạt được thỏa hiệp với nhau. Quan trọng hơn là tôi đang đau đầu vì tình hình của mình ở trường. Dẫu biết lời đồn thổi kia là nguyên nhân, nhưng chẳng ai chịu đến gần hay bắt chuyện với tôi cả. Kể cả các giáo viên dường như cũng đang tránh tiếp xúc với tôi.

Duy chỉ có một người vẫn qua lại với tôi như xưa, đó là Kuramochi, nhưng có vẻ như đến hắn cũng không muốn ai khác biết chuyện hắn giao du với tôi. Đôi lúc khi ở gần có người, hắn sẽ không tới chỗ tôi, tôi có gọi cũng sẽ bị lờ tịt.

“Hình như mẹ của Uemura đã tới phòng hiệu trưởng đó.” Một ngày nọ Kuramochi nói với tôi. Khi đó hai đứa tôi đang trên đường về nhà, đoạn gần con đê.

“Để làm gì?” Tôi hỏi.

“Hình như bà ấy muốn xin chuyển lớp cho nó. Bà ấy nói là mặc dù không biết lời đồn kia có đúng hay không, nhưng bà ấy thấy không thoải mái khi con mình chung lớp với một đứa trẻ có gia cảnh như vậy.”

Không biết là do tai thính hay gì mà Kuramochi rất giỏi thu thập thông tin. Hắn nằm lòng các câu chuyện nội bộ thầm kín.

“Không biết thầy hiệu trưởng đã nói gì ta?”

“Nghe nói thầy ấy đã trả lời là không thể làm vậy. Kể cũng đúng. Chứ các phụ huynh cứ lũ lượt kéo đến thì làm sao mà đáp ứng được.”

Nói cách khác là cả lớp đều muốn chuyển lớp, nghĩ tới đây lòng tôi không khỏi u ám.

“À này, cảnh sát đã tới chỗ bác sĩ rồi đấy.” Kuramochi tiết lộ thêm một thông tin nữa.

“Bác sĩ nào cơ?”

“Ông bác sĩ ở phòng khám Nishiyama thì phải?”

“À,” tôi gật gù. Bác sĩ Nishiyama là người đã khám nghiệm tử thi cho bà.

“Cớ gì mà cảnh sát lại tới chỗ bác sĩ Nishiyama thế?”

“Chịuuu. Chắc là để hỏi về cái chết của bà nội mày chứ gì? Thì đó, người ta thường bảo xác chết do bị chuốc thuốc độc sẽ có điểm khác lạ.”

Về điều này thì chắc chắn tôi biết rõ hơn Kuramochi. Dù sao đi nữa tôi cũng đã thường xuyên đọc sách viết về độc dược.

“Không biết bác sĩ đã trả lời như thế nào nhỉ?”

“Cái đó thì tao không biết. Cơ mà nhất định bác sĩ sẽ không trả lời rằng mình nghi ngờ đây là một vụ giết người bằng thuốc độc đâu. Nếu trả lời như vậy thì giờ này chắc trước cổng nhà mày xe cảnh sát đã đỗ đầy rồi.”

Mặc dù cách nói có phần thô thiển, nhưng những câu chữ từ miệng Kuramochi đều không sai. Chẳng có lý gì mà bác sĩ Nishiyama lại che giấu tội ác cả, chứng tỏ khi đó ông ấy đã không thấy bà nội có triệu chứng bị trúng độc điển hình.

Liệu có đúng là mẹ đã cho bà nội uống thuốc độc hay không, tôi không dám chắc. Chưa kể vấn đề là mẹ đã kiếm được một thứ như thạch tín từ đâu. Mặt khác, tôi vẫn nhớ rất rõ một việc mà bản thân đã chứng kiến. Sau khi bà chết, mẹ đã đem vứt hết các lọ gia vị như muối và đường. Chuyện này có nghĩa là gì nhỉ? Liệu chúng có thực sự là muối và đường không? Hay là một loại “bột trắng” khác?

Người khác có lẽ sẽ lấy làm lạ, nhưng trong thâm tâm tôi hoàn toàn không tồn tại chút cảm xúc nào mách bảo mình phải gạt bỏ lý trí để tin tưởng mẹ. Thú thực, cho tới cuối cùng tôi vẫn không hiểu rõ mẹ là một người như thế nào. Cũng không biết được tâm lý giết người là gì. Tôi không thể tưởng tượng ra được liệu trong lòng mẹ có mầm mống của thứ được gọi là chủ ý giết người hay không. Nếu người ta bảo tôi rằng bà đã giết người thì tôi sẽ chỉ nghĩ là “vậy à”, còn nếu họ bảo bà không giết người thì tôi cũng sẽ chấp nhận nó như một sự thật mà thôi.

Trước đó tôi có nói rằng cho tới cuối cùng tôi vẫn không hiểu được mẹ, và cái thời khắc “cuối cùng” đó đã kéo tới một cách đột ngột. Khi đó tôi mới lên lớp sáu chưa được bao lâu.

Khi tôi từ trường về, bố và mẹ đã đợi sẵn ở nhà. Vốn dĩ hôm đó không phải là ngày nghỉ của phòng khám nên tôi càng thấy bất thường hơn. Ngồi bên cạnh bố là một người đàn ông lạ mặt. Sau đó tôi được cho biết ông ấy là một luật sư.

Bố mẹ đang cố buộc tôi đưa ra một lựa chọn. Chọn bố hay chọn mẹ. Hai người đã đi đến thỏa thuận là sẽ ly hôn.