← Quay lại trang sách

Chương 5

Từ sau hôm đó, bố không còn dẫn người phụ nữ mặc kimono tới nhà nữa. Nhưng không có nghĩa quan hệ của họ đã chấm dứt. Trái lại, tần suất bố đi chơi vào buổi đêm ngày một tăng. Ông thường xuyên ngủ bên ngoài, còn tôi thì ngày một quen với việc ở nhà một mình buổi tối.

Tới tôi cũng có thể thấy phòng khám của bố khá nhàn rỗi. Kể cả khi tôi tình cờ có việc ghé qua, phòng chờ trông cũng không có vẻ gì là trước đó đã có người ngồi. Người phụ nữ trẻ ngồi trực quầy nom cũng khá là buồn chán.

Ấy thế mà, gương mặt bố khi đó vẫn hiện lên nét hí hửng kỳ lạ. Ông ăn diện hơn và năng đi tới tiệm cắt tóc hơn.

Vào một buổi tối nọ, tôi nghe lỏm bố nói chuyện điện thoại. Đối phương có vẻ là người phụ nữ kia.

“Em hãy mau nghỉ làm ở chỗ kia đi. Rút cục em định bao giờ mới nghỉ?” Mặc dù bố thì thầm bằng một giọng trầm thấp, tôi vẫn nghe được hết nội dung.

“Dù giờ chưa thể kết hôn ngay được, nhưng anh có nghĩ đến chuyện đó mà. Anh nói dối em làm gì. Anh rất nghiêm túc về chuyện này. Thế nên Shimako à, em hãy mau nghỉ việc đi nhé. Làm ơn đi mà, anh xin em đấy.”

Nghe được những lời của bố, tôi không khỏi giật nẩy. Mẹ tôi mới rời đi chưa được bao lâu. Song bố có vẻ nghiêm túc.

Nếu là tôi ở thời điểm hiện tại thì có thể đưa ra nhiều lời khuyên cho bố của thời điểm đó. Tuy nhiên một đứa trẻ như tôi hồi ấy lại chẳng biết gì về quan hệ nam nữ cả. Tôi đã hình dung người phụ nữ kia cũng yêu bố như bố yêu cô ta.

Dường như tình cảm của bố ngày qua ngày lại thêm phần sâu đậm. Chuyện xảy ra vào một ngày Chủ nhật nọ đã giúp tôi cảm nhận được điều này.

“Hôm nay bố sẽ dẫn con tới chỗ này hay ho lắm.” Khi đang ăn bữa sáng muộn, bố đột nhiên nói với tôi thế.

“Đi đâu ạ?”

“Khu Ginza. Đi mua sắm. Để bố mua gì đó cho con. Sau đó mình sẽ cùng đi ăn món gì đó thật ngon.”

Tôi sướng rơn. Đã lâu rồi bố không dẫn tôi đi đâu cả.

Có lẽ đó là lần đầu tôi đến Ginza. Những cửa hàng sang trọng nằm san sát nhau, những dòng người ăn vận sành điệu sải bước trên đường. Cả con phố ngập tràn sức sống, và thứ gì trông cũng như đang tỏa sáng lấp lánh. Không thể tin được nơi đây cùng chung không gian với thế giới mà tôi đang sống.

“Thế nào? Một khu phố sầm uất đúng không?” Vừa bước đi bố vừa nói. “Kazuyuki lúc lớn cũng phải trở thành người có thể mua sắm ở khu này mới được.”

Vừa gật đầu tôi vừa nhìn ra chung quanh. Việc tới đây là bằng chứng của sự thành công ư?

Mặc dù nói là đi mua sắm, nhưng đầu tiên bố lại đi vào quán trà. Những chiếc ghế bọc da được xếp thành hàng, những vị khách có vẻ giàu có đang vui vẻ trò chuyện. Cô hầu bàn đeo một chiếc tạp dề đang bay phấp phới. Tôi chợt nhớ lại những lời mẹ nói hồi xưa. Bà bảo không thể hiểu được loại người bỏ ra vài trăm yên cho một tách cà phê. Đây cũng là lần đầu tiên tôi bước vào một quán trà.

Bố tôi gọi cà phê. Coi bộ dạng tôi lúng túng không biết nên gọi gì, bố gợi ý tôi gọi nước cam.

Thứ đồ uống được đem đến cho tôi ngon hơn bất kỳ nước trái cây nào mà tôi từng uống từ trước tới nay. Thứ nước này khác biệt tới nỗi thật khó tin khi nó cũng được gọi là nước trái cây. Tôi chậm rãi hút từng chút nước một.

Chẳng bao lâu sau một người phụ nữ xuất hiện. Chính là người phụ nữ mặc kimono. Nhưng hôm đó cô ta không mặc kimono mà vận một chiếc váy liền mỏng manh. Mái tóc được buông xõa. Có lẽ vì thế mà trông cô ta trẻ hơn rất nhiều so với lần gặp trước.

“Xin lỗi hai bố con nhé, bắt hai người phải chờ rồi,” vừa mỉm cười cô ta vừa ngồi xuống phía đối diện.

“Không sao, hai bố con anh cũng mới tới thôi,” bố đáp. Giọng điệu của ông nhẹ nhàng hơn thường ngày rất nhiều.

Người phụ nữ gọi một cốc trà chanh. Trong lúc đợi đồ được đem tới, bố giới thiệu tôi với cô ta một lần nữa. Sau đó ông kể cho tôi nghe về cô ta. Nói là kể nhưng cũng chỉ là cái tên Shimako mà thôi. Vậy nên cho tới giờ tôi vẫn không biết họ của cô ta là gì.

Bố nhiệt tình kể về chuyện của tôi. Rằng tôi học giỏi môn nào, thích chơi trò gì, tính cách ra sao vân vân. Vừa ngồi nghe tôi vừa nếm trải một cảm giác kỳ lạ. Bởi những điều bố nói sai lệch đến mức tôi còn không tin nổi đó là đang nói về mình. Ví như về môn học sở trường của tôi, dường như ký ức của bố vẫn tắc lại từ thời tôi còn ở những năm đầu tiểu học. Chưa hết, ông hình như còn nghĩ tôi vẫn là một đứa con nít thích chơi trò cút bắt yêu quái dù đã bước sang tuổi mười hai.

Có lẽ bố đã muốn giới thiệu tôi với Shimako như là “một đứa trẻ ngây thơ và dễ bảo”. Mặc dù tôi hầu như luôn cúi gằm mặt, nhưng đôi lúc uống nước cam, tôi cũng tranh thủ ngước mặt lên để lén nhìn gương mặt của Shimako. Vào lần thứ mấy tôi không nhớ rõ, cô ta bắt gặp ánh mắt tôi và nở một nụ cười. Tôi đỏ mặt và vội vã cúi đầu.

Sau khi rời quán trà, bố nói với tôi.

“Con thích gì nào, bố sẽ mua cho.”

“Con muốn một cái đài radio,” tôi nói. Đó là khoảng thời gian tôi bắt đầu có hứng thú với âm nhạc.

“Được, bố sẽ mua.” Bố hùng hồn tuyên bố và bắt đầu sải bước.

Ấy vậy mà nơi đầu tiên bố dừng chân lại là trước cửa hàng đồ trang sức cao cấp. Shimako ôm lấy cánh tay phải của bố và thì thầm điều gì đó vào tai ông.

“Vậy ta vào xem một chút đi.” Bố gật đầu đầy hào phóng, rồi bước vào trong cửa hàng với cánh tay bị Shimako bám lấy.

Bên trong là một thế giới khiến con người ta hoa mắt. Toàn bộ sản phẩm được bày biện trong tủ kính đang tỏa ra thứ ánh sáng thần tiên. Các nhân viên ở đó đều sở hữu tác phong chuyên nghiệp mà trước đây tôi chưa từng gặp qua. Thứ phức cảm thượng đẳng rằng chỉ những người được lựa chọn mới có thể bước chân vào đây tràn ngập trong cửa hàng.

Tại một gian của cửa hàng kê một chiếc xô pha để tiếp khách, và bố bảo tôi ngồi đợi ở đó. Một nữ nhân viên đã đem sô cô la và đồ uống tới cho tôi. Coi thái độ của các nhân viên, tôi nhận ra đây hình như không phải là lần đầu tiên bố và cô ta tới đây.

Một nam nhân viên mặc chiếc áo màu đen đang tiếp hai người. Người nói chuyện chủ yếu là nhân viên đó và Shimako. Bố tôi chỉ nghe cuộc đối thoại của họ và đôi lúc gật đầu.

Shimako sai nhân viên đem hết chiếc nhẫn này đến vòng cổ khác xếp lên trên mặt tủ kính, rồi cầm lên từng cái một và đeo thử lên người. Sau đó, cô ta quay qua cho bố ngắm như thể muốn hỏi “Anh thấy thế nào?” Lúc nào bố cũng gật gù khen đẹp.

Sau một lúc lâu thật lâu, có vẻ như Shimako đã thử hết một loạt nhẫn, vòng cổ và hoa tai. Tất nhiên, không chỉ cô ta mà bố tôi cũng có vẻ hài lòng vì đã thành công lấy le với người tình.

Vậy mà ngay khi bước ra khỏi cửa hàng, Shimako liền nói với bố tôi.

“Anh này, lần sau em muốn có đá tháng sinh cơ. Phải có một cái chứ không em cứ thấy thiếu thiếu thế nào ấy.”

“Được thôi, lần sau tới đây anh lại mua cho em.

“Thật ư? Em vui quá.” Cô ta ôm chặt cánh tay bố.

Một lúc nào đó tôi đã nghe bố bảo sinh nhật của Shimako là vào tháng Năm. Liệu bố có mua ngọc lục bảo cho cô ta đúng như đã hứa hay không, tôi không rõ.

Sau khi rời cửa hàng trang sức, lần này họ lại ghé vào cửa hàng quần áo truyền thống. Mặc cho tôi khó chịu vì không biết tới lúc nào bố mới chịu mua đài radio cho tôi, bố dường như không hề để con trai ông vào mắt. Có lẽ ông đang vui mừng vì đã sắp xếp cho con trai và người tình gặp mặt thành công.

Tại cửa hàng quần áo, Shimako cũng thử hết cái này đến cái khác, và cuối cùng cô ta chọn cho mình một bộ kimono và một chiếc thắt lưng obi có vẻ đắt tiền nhất. Người chủ cửa hàng nở một nụ cười thật tươi và liên tục cúi người cảm ơn bố tôi.

Sau đó, cuối cùng thì bước chân bố cũng chịu đi về hướng cửa hàng điện tử. Thế nhưng thật bất ngờ, trong lúc tôi đang lựa đài, bỗng Shimako thì thầm với bố thế này.

“Anh này, em muốn có tủ lạnh mới.”

“Hả? Em có tủ lạnh rồi mà?”

“Em muốn một chiếc to hơn một chút. Bình thường em có đi mua đồ ăn được mấy đâu? Nên em muốn mua sẵn thật nhiều để khi anh đến sẽ luôn có đồ nấu ăn.”

“Ra là vậy.”

Sau khi mua đài cho tôi, khỏi cần nói bố liền đi tới khu bán tủ lạnh.

Tôi không tài nào nắm bắt chính xác bố đã tốn bao nhiêu tiền cho người phụ nữ đó. Ông lui tới các hộp đêm sang trọng ở Ginza như cơm bữa, rồi còn chi cho toàn bộ những món đồ trên người cô ta bao gồm cả những món đắt tiền, chắc hẳn chi phí bỏ ra trong một tháng không dưới hai triệu yên nếu quy đổi ra giá tiền thời nay. Bố còn phải gửi tiền trợ cấp cho mẹ nên hẳn là gánh nặng tiền bạc của ông rất lớn. Chưa kể việc kinh doanh ở phòng khám, nguồn thu nhập chính của bố, vẫn không khởi sắc trở lại như mong muốn.

Vậy nhưng không đời nào bố đem những chuyện này kể cho ai, thành ra cũng chẳng có một ai khuyên nhủ ông điều gì. Duy chỉ có một người để ý thấy mối nguy hiểm đang rình rập nhà Tajima, ấy chính là bác giúp việc Haru.

“Anh cũng ham chơi quá nhỉ? Thời gian anh đi chơi đêm liệu có nhiều hơn là thời gian ở phòng khám không vậy?” Thảng hoặc, lúc đang chuẩn bị bữa tối, bác Haru lại nói kháy bố tôi như thế. “Chẹp, nhưng dù sao miễn nhận được đủ lương thì tôi cũng chẳng có ý kiến gì đâu.”

Hễ nhớ lại chuyện hồi đó, lòng tôi lại dâng trào nỗi căm hận. Ước gì có một ai đó, ai cũng được, khuyên bảo bố tôi thì chuyện đã khác. Có lẽ việc giúp bố tôi, người đã chìm đắm quá sâu vào cô tình nhân trẻ tuổi, tỉnh ngộ là rất khó, nhưng nếu có một thứ gì đó có thể khống chế ông, phải chăng cái kết cục tồi tệ đến thế đã chẳng xảy ra?

Chuyện xảy ra khoảng một tháng sau khi tôi đi mua đồ ở Ginza. Đêm hôm đó bố cũng đi ra ngoài. Tôi đang vừa nghe đài vừa nghiền ngẫm tiểu thuyết trinh thám như mọi khi. Đồng hồ sắp điểm một giờ sáng.

Lúc đó điện thoại bỗng đổ chuông. Bình thường chẳng có ai gọi vào giờ muộn như vậy nên tôi giật nẩy người. Bước ra hành lang, tôi run rẩy với lấy cái điện thoại màu đen nằm trên chiếc bàn nhỏ.

“A lô?”

“À, ừm...” Người đàn ông ở đầu dây bên kia dường như đang bối rối nên nói ngắt quãng. Chắc hẳn người đó không ngờ rằng người bắt máy lại là một đứa trẻ. “Cháu Tajima đó ư?”

“Dạ phải.

“À, vậy à? Mẹ cháu có nhà không?”

“Mẹ cháu không có nhà.”

“Vậy thì ở nhà có người lớn nào không? Cô dì chú bác cũng được.”

“Ở nhà không có ai khác. Chỉ có cháu thôi.”

“Mỗi mình cháu à?”

Coi bộ người đàn ông ở đầu dây bên kia đang rất lúng túng. Sau khi trao đổi gì đó với người bên cạnh, chú ta tiếp tục nói vào điện thoại.

“Thực ra chú là người bên cảnh sát, bố cháu bị thương và được chở vào bệnh viện rồi.”

“Dạ?” Cả người tôi như bị rút hết máu.

“Giờ một chú cảnh sát sẽ tới nhà cháu, nhưng trước đó cháu có thể tìm giúp chú số điện thoại của một người họ hàng hay người quen được không?”

“À, được ạ.” Tôi đáp lại trong khi đầu vẫn trống rỗng.

Đối phương hỏi tên tôi. Mất một lúc tôi mới giải thích xong Hán tự của cái tên Kazuyuki của mình.

Mấy tiếng sau đó tôi cứ thấp thỏm khôn nguôi. Sau đó cảnh sát và một người họ hàng tới, họ hỏi tôi một đống câu hỏi và sai tôi làm một đống chuyện.

Phải đến khi trời sáng tôi mới tới được bệnh viện bố đang nằm. Song tôi cũng không được gặp bố luôn. Họ từ chối cho tôi gặp ông.

Sau đó từ những thông tin được người ta cho hay và tự tìm hiểu, tôi mới biết chuyện đêm đó xảy ra như nào.

Bố tôi như thường lệ đã tới quán Shimako làm việc và uống tới quá mười hai giờ đêm. Sau đó, ông một mình rời quán trước rồi đi tới một quán bar khác. Hai người họ hẹn gặp ở quán đó.

Tuy nhiên, trên đường đi tới quán thứ hai, bố bị một kẻ lạ mặt tấn công từ phía sau. Bố bị ngất ngay tại đó, nhưng do đó là một con đường ít người qua lại nên không có nhân chứng. Còn nữa, sau khi bố ngất, những người đi qua đều tưởng nhầm là ông đang ngủ gục do say rượu nên chẳng có ai báo cảnh sát cả. Mãi sau ông chú chủ tiệm mì ramen căng bạt mở lều mới thấy máu chảy ra từ đầu bố tôi.

Toàn bộ đồ đạc đem theo người như ví tiền đều nguyên vẹn, cảnh sát đã xác nhận được nhân thân thông qua bằng lái xe và cạc vi dít của bố. Nhờ vậy mà mới có cuộc điện thoại vào đêm hôm đó.

Một chiếc cờ lê dính máu được tìm thấy tại hiện trường, và vệt máu đó đúng là máu của bố tôi. Nhận thấy đây rõ ràng không phải là một vụ đánh người cướp của, cảnh sát quyết định điều tra theo hướng một vụ trả thù. Kết quả họ điều tra ra thủ phạm là một nam phục vụ đang làm việc tại Shinbashi. Anh ta cũng đang hẹn hò với Shimako. Cô ta ở cùng người này quá nửa số ngày trong tuần.

Hóa ra, Shimako hẹn hò với bố tôi hoàn toàn vì tiền. Mục đích chính của cô ta là cùng mở một cửa tiệm với người tình. Để đạt được giấc mơ đó, cô ta sẵn sàng tạm thời cặp kè với một người đàn ông mà mình không hề yêu.

Song, tình nhân của cô ta thì không chịu được điều này. Đánh hơi được địa điểm mà bố và Shimako hẹn gặp nhau, đêm hôm đó, hắn đã phục sẵn rồi tấn công ông từ phía sau.

Tuy nhiên, ngay cả sau khi tự thú, hắn vẫn một mực khẳng định rằng “không có ý định giết người”. Động cơ gây án chỉ đơn thuần là “muốn cho ông ta nếm mùi đau đớn, để ông ta cảnh giác mà không dám tới gần Shimako nữa”.

Không lâu sau khi được đưa vào bệnh viện, bố tôi đã tỉnh lại. Đầu ông lãnh hai vết thương lớn. Phải đến ngày thứ tư sau khi xảy ra chuyện tôi mới được gặp ông. Có vẻ như bố hoàn toàn tỉnh táo, ông còn nhớ được tình tiết vụ án. Ngay trước khi bị đánh, bố đã trông thấy mặt của người đàn ông đang núp sau tòa nhà. Cũng nhờ thế mà vụ án được giải quyết vô cùng nhanh chóng.

Trong khoảng thời gian bố nhập viện, những người họ hàng đã thay phiên nhau tới ngủ lại nhà tôi. Họ hỏi bác Haru hết cái này đến cái nọ về cô nhân viên tiếp rượu tên Shimako ấy. Tới khi nghe xong câu chuyện thì họ đều đồng loạt chau mày giận dữ.

Vẫn trong lúc bố tôi còn nằm viện, những người họ hàng đã bí mật tổ chức một cuộc họp gia đình. Vị chuyên viên thuế phụ trách toàn bộ sổ sách của phòng khám cũng được gọi tới. Trước mặt mọi người, chú ta bị bắt ngồi như một bị cáo và bị tra hỏi về tình hình kinh tế của gia đình tôi.

Đến khi ấy, mọi người mới hay biết chuyện kinh doanh của phòng khám đã trở nên cực kỳ tồi tệ và số tiền tiết kiệm của nhà Tajima đang sụt giảm trầm trọng. Họ chỉ trích chuyên viên thuế là tại sao lại mặc kệ cho chuyện tới nông nỗi này. Chú ta lý nhí phản biện lại rằng mình chỉ được giao phó quản lý các vấn đề về thuế chứ không có quyền hành gì để tham gia vào chuyện kinh doanh cả. Cũng chẳng thể nào quản lý được mấy chuyện như khách hàng dùng tiền như thế nào cho những mục đích riêng.

Những người họ hàng bàn tán loạn hết cả lên rằng phải nhanh chóng làm gì đó, nếu không nhà Tajima sẽ sụp đổ mất, nhưng rồi họ cũng chẳng kiếm đâu ra một giải pháp hiệu quả tức thì, nên cuối cùng họ quyết định sẽ chờ cho tới khi bố tôi xuất viện.

Nhưng tình hình nghiêm trọng hơn bọn họ tưởng nhiều.

Ba ngày sau, bố tôi xuất viện. Em họ của bố đã nói là sẽ đi đón ông, nhưng bố đã tự về một mình. Tâm trạng của ông vô cùng tệ, cả khi họ hàng ra cổng đón, ông cũng chẳng buồn chào hỏi tử tế.

“Giấu thẹn ý mà. Bị gái lừa, đã mất tiền còn thiệt thân, không ngượng mới lạ đó. Chắc là không còn mặt mũi nào giáp mặt chúng ta,” mấy người họ hàng kháo nhau rồi bỏ về.

Tối hôm đó, đã lâu lắm rồi hai bố con tôi mới ăn cơm cùng nhau. Bác Haru đã nấu cho chúng tôi một bữa thịnh soạn.

Tuy nhiên, giữa bữa ăn, bố đột nhiên dừng đũa và nhìn chằm chằm vào tay phải của mình. Tôi cũng nhận ra đầu ngón tay của ông đang co giật nhẹ.

“Tay bố... bị làm sao thế ạ?”

Mặc cho câu hỏi của tôi, bố không trả lời ngay. Sau khi chăm chú nhìn tay phải của mình một lúc, ông mới nhìn tôi như vừa choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của mình.

“Hả? À, không, không sao cả.” Bố đặt đũa xuống và đi ra khỏi phòng.

Bố luôn nói nha sĩ là một nghệ nhân.

“Thử nghĩ mà xem. Nha sĩ phải gọt giũa, trồng lắp, đắp kim loại vào lỗ hổng răng. Kể cả răng giả cũng thế, bộ răng do thợ làm răng giả làm ra không phải cứ thế lắp vào là được đâu. Chỉnh sửa sao cho nó vừa khớp với bộ hàm của khách là việc của nha sĩ. Thế có khác nào nghệ nhân chứ? Cũng cùng một dạng với nghệ nhân kim hoàn hay thủ công thôi. Bằng chứng cho tay nghề của một nghệ nhân không chỉ nằm ở thành phẩm có chất lượng tốt ra sao, mà còn ở khả năng có thể làm ra thành phẩm với chi phí thấp đến mức nào. Cùng là làm ra những chiếc răng vàng, nhưng chi phí sẽ rẻ hơn nếu dùng càng ít vàng càng tốt.”

Bố đã luôn tự hào về tay nghề của mình. Hễ có bệnh nhân nào tới chỗ ông than khóc về răng giả làm ở chỗ bác sĩ khác có vấn đề, tâm trạng ông sẽ vui vẻ cả ngày.

“Bên trong miệng cứ như một sinh vật khác vậy. Mấy cậu nha sĩ trẻ gần đây chỉ biết máy móc làm theo sách thì sao có thể giúp được nhiều kiểu bệnh nhân chứ. Nếu không hiểu rõ được bên trong miệng hoạt động như thế nào thì sẽ không thể điều trị một cách hoàn hảo được.”

Bố luôn dùng tiêm gây tê để làm ví dụ cho trình độ tay nghề của một bác sĩ.

“Thỉnh thoảng chắc con cũng nghe mấy chuyện như này rồi. Rằng có người tiêm mấy ống gây tê rồi mà vẫn không thấy có tác dụng. Đó là do tay nghề của bác sĩ kém đó. Tiêm vào lợi cần rất nhiều sự tập trung và linh cảm. Mình phải biết là cần tiêm vào đúng chỗ nào, rồi tiêm thẳng vào điểm đó. Nếu chần chừ hay run tay thì sẽ hỏng việc.”

Dùng đũa giả vờ như kim tiêm, bố đã từng kể cho tôi câu chuyện này nhiều lần. Và cuối câu chuyện bố luôn luôn đế thêm như thế này.

“Nói gì thì nói, ai có tay nghề sẽ là kẻ chiến thắng. Ngày nào còn cánh tay phải này thì ngày đó bố vẫn kiếm sống được.”

Ngắm nhìn cánh tay của bố, tôi cũng cảm thấy nó thật đáng tin cậy.

Thế nhưng biến cố đã xảy ra với bàn tay phải ấy. Suốt mấy ngày liền bố tôi đi tới các bệnh viện và phòng khám tư nhân điều trị theo phương pháp dân gian. Cũng có hôm bố thuê cả nhân viên vật lý trị liệu tới nhà.

Bố không bao giờ nói cho tôi biết tay ông bị làm sao. Có lẽ là do ông không muốn làm con trai lo lắng, hơn nữa chắc ông cũng khó nói ra việc mình đã đánh mất thứ duy nhất bản thân tự hào.

Tuy nhiên tôi đã lờ mờ đoán ra bệnh tình của tay bố. Dường như thỉnh thoảng những cơn tê và co giật sẽ chạy từ cổ tay tới đầu ngón tay ông. Trong lúc đó tay ông hình như sẽ mất cảm giác và không có chút sức lực nào. Chưa hết, những triệu chứng đó sẽ xuất hiện bất thình lình mà không báo trước. Vậy nên đã vô số lần tôi bắt gặp bố làm rơi đũa, thìa, rồi bút chì. Nhất định là di chứng của vết thương ở đầu.

Việc bố tôi lo lắng cũng không quá khó hiểu. Bởi với tình trạng không biết lúc nào tay phải sẽ bị tê liệt, ông sẽ không thể tiếp tục hành nghề nha sĩ được nữa. Thực chất phòng khám cũng đã đóng cửa từ lâu.

Dù đã thử mọi phương pháp điều trị, tình trạng tay của bố tôi không hề có tiến triển. Được một thời gian, hàng xóm bắt đầu biết chuyện tay phải của bố tôi bị mất cảm giác. Do vậy mà lời đồn phòng khám nhà Tajima sẽ đóng cửa đã lan ra khắp nơi.

Rồi từ một dạo nọ, bố tôi đột nhiên ngừng trị liệu. Dường như ông đã bỏ cuộc vì thấy có làm gì đi chăng nữa cũng vô ích. Ông uống rượu nhiều hơn vào ban ngày và bắt đầu trút giận lên tôi và bác Haru.

Chưa kể, cứ đêm đến là ông lại lang thang ngoài đường. Dù không biết đích xác ông đi đâu, nhưng có vẻ như là quẩn quanh khu Ginza và Shinbashi. Bởi có một lần tôi nghe thấy ông nói chuyện điện thoại như thế này.

“Làm gì có chuyện cô không biết. Ở quán các cô tỏ ra thân thiết lắm cơ mà? Còn nói là trong đám nữ phục vụ cô thân với cô ta nhất còn gì? Cô chỉ đang nói vậy để bao che Shimako thôi đúng không? Không phải là cô ta đang trốn ở chỗ nào đó sao? Sao cũng được, hãy nói cho tôi tất tần tật những gì cô biết. Địa chỉ nhà bố mẹ hay số điện thoại, gì cũng được. Hãy cho biết những chỗ cô ta có thể tới.”

Sau khi tai nạn xảy ra, bố đã không hề nhắc tới cái tên Shimako. Hẳn đó là cái tên mà ông rất muốn quên đi. Song khi di chứng từ vết thương xuất hiện thì ông không thể để yên được nữa. Nhất định bố cũng muốn ít nhất một lần gặp người phụ nữ đó để xỉ vả cô ta một trận.

Ngoài ra ông còn thuê luật sư để tiến hành thủ tục đòi tiền bồi thường từ tay nam phục vụ kia. Ông không thể tiếp tục hành nghề nha sĩ do di chứng, nên đây cũng là chuyện đương nhiên. Tuy nhiên, tôi lại không có chút ký ức nào về việc bố đã được hưởng gì đó từ vụ kiện này. Tay phục vụ đã bị bắt vào tù vì tội gây thương tích, cho dù có được ra tù, chắc chắn hắn cũng chẳng có tiền để trả cho bố tôi.

Tôi đã đón cái Tết năm học lớp sáu trong tình cảnh tồi tệ như thế đấy. Không món ăn ngày Tết, không có tiền mừng tuổi, chỉ có cái lạnh. Bố tôi liên tục uống say rồi lại lăn ra ngủ. Có lẽ ông đã muốn trốn tránh khỏi thực tại dù chỉ một chút.

Ba tháng sau, tôi tốt nghiệp tiểu học. Tôi sẽ vào học một trường công lập gần nhà. Ban đầu bố vốn dĩ định cho tôi vào trường tư lập, nhưng kinh tế gia đình không còn đủ khả năng. Hơn nữa bố không còn tâm trí nào mà nghĩ về chuyện chọn trường cho tôi nữa. Phòng khám nha khoa của ông sắp phải đóng cửa.

Mọi thứ bắt đầu trở nên điên rồ kể từ khi bố bị thương. Tôi nằm khóc trong chăn và tự hỏi cớ sao mọi sự lại trở nên như thế này.

Đó là lúc tôi nhớ ra bức thư nguyền. Đã có hai mươi ba tấm bưu thiếp được gửi tới cho tôi. Bưu thiếp ghi độc chữ “sát”, chứa đựng sự nguyền rủa từ hai mươi ba người...

Mình bị nguyền rồi, tôi đã nghĩ như vậy.