Chương 7
Ngôi trường mới của tôi nằm ở bên cạnh một con kênh đen ngòm. Tiết trời mát mẻ thì còn đỡ, chứ trời nóng thì kiểu gì cũng phải mở cửa sổ. Khi đó, thứ không khí oi nồng như trộn lẫn mùi dầu và mùi hôi thối sẽ tràn vào trong lớp học, khiến tôi chẳng có tâm trí đâu mà tập trung vào bài giảng. Thế nhưng không cần mất quá nhiều thời gian để tôi nhận ra rằng ngay cả khi không có môi trường học tệ như thế, tôi vẫn sẽ không thể nào có một khoảng thời gian yên ổn ở trường trung học.
Chủ nhiệm lớp là một ông già mang gương mặt giống mặt dê. Thực ra thì ông ta cũng chẳng già tới mức ấy, nhưng từ thái độ như đã buông bỏ tất cả của ông ta tôi chẳng cảm nhận được chút sinh khí nào. Dường như ông ta cảm thấy rầu rĩ và chán nản vì phải tiếp nhận thêm một phần tử nữa vào đám học sinh bất trị của mình. Ngoài ra, tôi còn có linh cảm rằng ông ấy coi việc bản thân được giao cho cái trách nhiệm ấy là một mối bất hạnh vô duyên vô cớ. Tấm lòng muốn giúp học sinh mới, cái đứa đang vì lo lắng mà rúm hết cả người lại là tôi, bớt căng thẳng hoàn toàn không tồn tại trong ông ta.
“Giới thiệu với các em đây là học sinh mới của lớp ta.” Thú thực đây là câu duy nhất mà giáo viên chủ nhiệm đã nói khi lần đầu tiên dẫn tôi tới lớp của mình. Sau đó ông ta chỉ bảo tôi chào mọi người cho đúng thủ tục.
Tầm bốn mươi bạn học cùng lớp mới ném cho đứa học sinh đột ngột chuyển đến những ánh mắt pha đủ thể loại ác ý. Ánh mắt nhìn một sinh vật hiếm lạ, ánh mắt tỏ vẻ phiền phức, ánh mắt thẩm định mặt hàng, ánh mắt chứa đầy thái độ thù địch, nhiều vô kể. Dĩ nhiên cũng không ít người tỏ ra bàng quan trước sự hiện diện của tôi. Vừa nói mấy lời chào hỏi lấy lệ, tôi vừa nhủ thầm “đây là mắt rắn”. Tôi bây giờ đang bị bao vây bởi một lũ rắn.
Tôi nhớ không nhầm thì ở lớp đó không có đứa nào cực kỳ xấu xa. Nói ngắn gọn thì lớp đó là tập hợp của những học sinh trung học bình thường. Không có ai cạo lông mày, cũng không có đám học sinh chơi bài hanafuda trong giờ học bất chấp giáo viên. Cũng không có học sinh nào bị tống vào trường giáo dưỡng cả.
Tuy nhiên “bình thường” ngoài nghĩa “không xấu” cũng có nghĩa là “không tốt lắm”. Những kẻ như vậy thay vì tự hành động sẽ có xu hướng dễ dàng hùa theo trò bắt nạt do kẻ khác khởi xướng.
Ban đầu chúng không quấy rối trực tiếp gì tới tôi cả. Có một đoạn thời gian mà mọi người ai ai cũng quan sát tôi từ xa. Nếu như vào lúc này có ai đó bắt chuyện với tôi và tôi đáp trả một cách hoàn hảo thì có lẽ đã có thể lần lượt làm thân với mọi người. Thế nhưng thật không may, động thái đầu tiên mà mọi người dành cho tôi lại là “không làm gì cả”. Nói cách khác là phớt lờ.
Đầu tiên, một kẻ bất kỳ trong lớp sẽ bắt đầu hành vi phớt lờ tôi. Kẻ thứ hai chứng kiến cảnh đó liền bị kẹt giữa hai lựa chọn khi đang tìm cách đối xử với học sinh mới chuyển tới. Chọn về phe kẻ thứ nhất, hay là chọn đi theo con đường riêng của mình. Để chọn phương án thứ hai sẽ cần một sự dũng cảm nhất định. Bởi kẻ đó sẽ phải chuẩn bị tinh thần để đương đầu với kẻ thứ nhất. Vì thế kẻ thứ hai cũng sẽ chọn phương án phớt lờ cho “có thờ có thiêng có kiêng có lành”. Kẻ thứ ba trở đi, với lý do không thể chọn thái độ khác với mọi người, sẽ nối gót theo những kẻ đi trước.
Sau gần một tháng kể từ khi chuyển trường, tôi vẫn như một học sinh không hề tồn tại trong cái lớp đó. Mọi người đồng loạt tránh nhìn tôi, và khi làm bất cứ việc gì, bọn họ đều cố không để ý tới cậu học sinh tên Tajima Kazuyuki.
Ngay cả lúc phải làm bài theo nhóm trong một tiết học nào đó tôi cũng luôn là người thừa ra. Thấy vậy giáo viên tất nhiên sẽ nhét tôi vào một nhóm nào đó, nhưng trong nhóm đấy cũng chẳng có ai nói chuyện với tôi, và mặc cho mục đích là mọi người trong nhóm cùng hợp lực, họ chẳng giao cho tôi làm gì cả. Trong suốt tiết học, tôi chỉ ngồi nhìn mọi người mà thôi.
Hoặc khi chơi trò bóng mềm trong tiết thể dục cũng vậy, vị trí bảo vệ sân hay đánh bóng thì họ cũng chẳng giao cho tôi. Dù vậy vẫn có một lần tôi được đúng vào ô dành cho người đánh bóng, nhưng những cú ném của người ném toàn là những cú mà gậy của tôi không chạm tới được. Tuy nhiên bạn học cùng lớp trong vai trò trọng tài lại luôn phán định đó là những cú strike [9] . Rút cục tôi bị loại sau ba cú ném dù chẳng được vung gậy lần nào, nhưng tất nhiên làm gì có ai lên tiếng phàn nàn về chuyện ấy. Chỉ có kẻ nào đó đang bật cười khúc khích ở đâu đó mà thôi.
Thỉnh thoảng tôi lại nhớ lại những chuyện hồi ấy, nhưng dù có nghĩ bao nhiêu tôi cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao bản thân lại bị đối xử như thế. Rõ ràng là tôi không hề có chút sơ suất nào. Để có thể hòa đồng với lớp, tôi thậm chí còn cố gắng bắt chuyện với mọi người. Vậy nhưng lúc nhận ra thì giữa tôi và bọn họ đã tồn tại một bức tường dày ngăn cách.
Sách báo cho hay, vấn nạn “bắt nạt” bắt đầu được đưa ra ánh sáng vào đầu những năm 1980. Tuy nhiên nếu là người lớn thì ai cũng biết việc bắt nạt đã tồn tại từ trước đó. Chỉ là chẳng có ai buồn truy cứu nó mà thôi.
Các nhà giáo dục và học giả suy ngẫm về lý do tại sao lại xảy ra vấn nạn bắt nạt này. Từ lập trường của một người trong cuộc, thì bắt nạt là một việc vốn dĩ sẽ xảy ra. Loại bỏ thứ bản thân không thể hòa hợp là bản năng cố hữu của con người. Hơn nữa, giống như việc bất hạnh của người khác đem đến khoái cảm cho kẻ chứng kiến, việc nhìn một ai đó khổ sở cũng là một niềm vui thú. Có một sự thật là bằng cách chọn ra một kẻ hy sinh rồi cùng nhau tấn công người đó, thì giữa những kẻ bắt nạt sẽ nảy sinh tình đoàn kết. Ở đâu có tập thể ở đó có bắt nạt. Có thể nói đây là chuyện khó tránh khỏi.
Học sinh chuyển trường rất dễ bị chọn làm đối tượng. Vừa không làm tổn thương tới bất kỳ ai đã quen thân vừa có thể lan tỏa một lễ hội đầy hấp dẫn mang tên “bắt nạt”. Nếu học sinh chuyển trường không bị bắt nạt thì chỉ có thể là do học sinh đó không đạt đủ điều kiện. Chẳng hạn như đứa đó nhìn bề ngoài có vẻ giỏi đánh đấm, hoặc là một đứa con nhà giàu có, hoặc là thành tích học tập cực kỳ xuất sắc. Nếu trong lớp có một thành viên đặc biệt tốt bụng cố gắng giúp học sinh chuyển trường hòa nhập với phần còn lại của lớp thì học sinh chuyển trường cũng có thể thoát khỏi tai ương, song đó chỉ có thể coi là một sự may mắn.
Tôi trông chẳng có vẻ gì là giỏi đánh đấm, gia cảnh cũng không giàu có. Thêm nữa là bản tính tôi vốn dĩ rụt rè, khi nói chuyện với người lạ sẽ tỏ ra lúng túng. Cũng không lấy làm lạ nếu như tôi hiện lên như hình ảnh của một con mồi béo bở trong mắt tụi học sinh lâu ngày thèm khát được bắt nạt kẻ khác.
Bắt nạt theo dạng phớt lờ mặc dù không đem đến nỗi đau về thể xác nhưng chắc chắn đã gây tổn hại đến tinh thần tôi. Song tôi đã không có một ai để có thể tâm sự cùng. Bố tôi thì luôn bận rộn suy tính làm thế nào để kinh doanh cho thuê nhà thành công, còn lão chủ nhiệm mặt dê thì luôn tránh không muốn có chút dính líu gì với tôi rõ mười mươi.
Tới cái lần ngồi trên xe buýt thuê cùng cả lớp nhân một chuyến tham quan xã hội nọ, thì trò bắt nạt của chúng chuyển thành những hành động bạo lực. Lần ấy, chúng tôi được dẫn đến một tòa soạn báo.
Ở trên xe buýt, cứ hai người một sẽ bắt cặp ngồi cùng nhau. Vấn đề là ai sẽ chịu ngồi cạnh Tajima Kazuyuki. Vì xe chỉ vừa đủ ghế nên không thể để tôi ngồi một mình được.
Họ xếp chỗ theo hình thức bốc thăm. Kết quả là đứa tên Kato sẽ ngồi cạnh tôi. Những đứa khác có vẻ nhẹ nhõm vì bản thân không bốc trúng, nhưng Kato thì đã phát cáu.
“Tại sao tao phải ngồi cạnh thằng đó chứ? Chết tiệt thật.”
Thằng đó nói mà chẳng buồn đếm xỉa đến tôi đang ngồi nghe bên cạnh. Mọi người vừa đồng cảm với nó vừa cười.
Ở trên xe, tôi ngồi ở ghế cạnh cửa sổ. Kato ngồi với một chân thò ra lối đi và đang trò chuyện với những đứa ngồi ghế khác. Hơn nửa cuộc chuyện trò đều là về hôm nay nó xui xẻo biết bao nhiêu.
Được một lúc, Kato bắt đầu có những hành động cổ quái. Nó khịt khịt mũi và bắt đầu la lên có mùi hôi lạ. Chẳng mấy chốc nó quay qua phía tôi, nhăn mặt một cách lộ liễu rồi bịt mũi lại.
“Té ra nguồn gốc của mùi hôi lại ở ngay bên cạnh mình chớ.”
Ngay lập tức một vài đứa bật cười. Có đứa còn bắt chước Kato, làm bộ khịt khịt mũi và hô lên “Ui đúng thật, thối quá.”
Quả đúng là vào thời gian đó, tôi liên tục mặc bộ đồng phục không được giặt giũ thường xuyên. Thế nhưng nó không bốc mùi đến nỗi người khác phải bịt mũi lại. Cáu tiết, tôi trừng mắt nhìn thằng Kato. Mặc cho bị phớt lờ, tôi vẫn tiếp tục chịu đựng, nhưng riêng lúc này thì không thể bỏ qua được nữa.
Thằng Kato trừng mắt đáp trả.
“Gì? Tính bật tao hả?”
Tôi nhìn ra chỗ khác. Tôi không có ý định gây sự đánh nhau. Thằng Kato cũng không nói gì thêm nữa. Bầu không khí trong xe buýt trở nên gượng gạo.
Chuyến tham quan xã hội đã diễn ra suôn sẻ. Tuy nhiên, sau giờ học của ngày hôm sau, một nhóm bốn thằng con trai trong đó có cả thằng Kato đã bao vây tôi khi tôi định đi về. Chúng nó lôi tôi tới nhà kho trong phòng thể chất.
“Hôm qua mày dám lên mặt với tao ha,” thằng Kato nói.
Khi tôi định đáp trả gì đó, kẻ nào đấy đã kẹp chặt tay chân tôi lại. Không lâu sau khi tôi vùng vẫy kháng cự, mũi giày nhọn của thằng Kato đã thúc sâu vào bụng tôi. Không cất nổi tiếng, tôi chúi gập người về phía trước. Rồi bụng tôi lại bị đá cho thêm hai, ba phát nữa.
Mặc dù tay chân đã thoát khỏi sự kìm kẹp, nhưng tôi vẫn không đứng dậy nổi mà ngồi xổm, tay ôm bụng. Trong tư thế đó, tôi bị giáng thêm cho vô số cú đá nữa. Chúng nó liên tục đá vào bụng, lưng, mông, nói chung là bất cứ bộ phận nào trừ mặt tôi. Chắc hẳn chúng nó hiểu rằng nếu để lại vết thương trên mặt tôi thì chuyện sẽ trở nên phiền phức.
Dường như đã hả hê, hoặc có thể là đã đá mệt, không bao lâu sau những cú tẩn dai dẳng cũng kết thúc. Ai đó nói gì đó, rồi ai đó trả lời. Tôi không còn nhớ nội dung cụ thể nữa. Hay nói đúng hơn ý thức của tôi lúc đó khá lơ mơ nên không còn đủ khả năng để nghe chuyện nữa.
Chúng nó bắt đầu khiêng tôi, khi ấy đã mệt lử, đi. Chúng thả tôi xuống bên trong của một thứ gì đó như là chiếc hộp hình vuông. Khi tôi còn chưa biết chuyện gì đang diễn ra, nắp hộp bị đóng lại. Tôi đã bị nhốt bên trong bóng tối chật hẹp.
Dù trước đó có nói là không nghe rõ chúng nó nói gì với nhau, nhưng tôi vẫn nhớ duy nhất một câu thằng Kato nói lúc sau cùng. Nó nói thế này.
“Mày mà mách bố mẹ hay thầy giáo thì tao sẽ giết mày đó, nhớ lấy.”
Sau đó, giọng của nó xa dần.
Vừa chịu đựng cơn đau toàn thân, tôi vừa kiểm tra xem mình bị nhốt vào đâu. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng mình đang nằm trong một cái bục nhảy trong nhà kho của phòng thể chất. Nếu vậy thì chỉ cần đẩy cái nắp bục nằm trên cùng là có thể thoát ra. Tuy nhiên cái nắp nặng một cách kỳ lạ, tôi không thể dễ dàng đẩy nó lên. Tôi không biết là mình đã hao tâm tổn sức trong vòng bao lâu nữa. Tới lúc chui ra được thì tôi kiệt sức nằm vật ra sàn một lúc, không thể đứng dậy nổi. Hóa ra một tấm đệm thể dục đã được đặt bên trên bục nhảy.
Lê cái thân thể đầy đau đớn, tôi đi về nhà. Người qua đường nhìn tôi trong bộ dạng toàn thân bám đầy bụi nhà kho trắng xóa bằng đôi mắt sợ sệt.
Thời gian này tôi và bố vẫn còn sống trong căn hộ cho thuê. Mang tiếng là nhà riêng nhưng ngoài căn bếp chật hẹp ra thì chỉ có hai căn phòng kiểu truyền thống bẩn thỉu.
Khi tôi về đến nhà, bố đang nằm ngáy trong khi ti vi vẫn bật. Nhìn mặt bàn thì có vẻ bố tôi lại uống rất nhiều rượu. Bên cạnh đó đặt một cuốn sổ. Có vài lần tôi trông thấy bố ghi chép vào cuốn sổ này những thông tin chi tiết liên quan tới kinh doanh chung cư.
Mặc dù đã mua được đất, vậy mà việc quan trọng là xây chung cư thì chẳng thấy động tĩnh gì. Tuy không biết rõ ngọn ngành, nhưng giờ đây thử nghĩ lại, thì rút cục bố tôi chắc hẳn đã không có đủ tiền vốn để xây. Có một giải pháp là thế chấp đất để vay tiền ngân hàng, mà tôi cá là bố cũng đã tính như vậy, tuy nhiên nếu làm thế thì phải có đủ thu nhập từ tiền cho thuê nhà để trả nợ. Cứ cho là toàn bộ phòng sẽ có người thuê, vậy giá tiền phòng tối thiểu phải thu là bao nhiêu? Nếu tính toán theo hướng đó, và xem xét các điều kiện khác như vị trí khu đất vân vân, thì bắt buộc phải xây một tòa nhà cao cấp. Muốn như vậy thì sẽ cần thêm tiền vốn, suy ra tiền cũng phải nhiều hơn, và tiền lãi cũng sẽ tăng theo. Bố tôi mỗi tối đều quẩn quanh trong cái mê cung không lối thoát này. Hành vi uống rượu rồi lăn ra ngủ rõ ràng là cách để ông trốn tránh thực tại.
Trên bàn ăn có vài món đồ đã nguội khô mà tôi đoán là bố mua ở tiệm bán đồ ăn sẵn. Nếu như mọi ngày thì chúng sẽ là bữa tối của tôi, nhưng ngày hôm đó tôi chẳng có bụng dạ nào để ăn nên liền đi sang phòng bên cạnh và thay đồ. Lúc cởi đồ, cơ thể tôi xuất hiện đầy những vết bầm ở khắp nơi, chúng sưng tấy và nóng rát. Nhưng không có chỗ nào bị chảy máu cả.
Đêm nay không đi ra nhà tắm công cộng được rồi, tôi nhủ bụng.
Sau đó tôi vẫn tiếp tục bị bắt nạt. Bọn cùng lớp vẫn phớt lờ tôi, và không hiếm lúc đột nhiên tôi bị đánh chẳng vì lý do gì. Mặc dù nhóm chuyên bắt nạt tôi gồm thằng Kato cùng vài đồng bọn của nó, nhưng đôi lúc cũng có kẻ khác tham gia. Đám khán giả thích thú xem cảnh tôi bị bắt nạt đối với tôi mà nói cũng là những kẻ đồng lõa. Kể cả những kẻ đứng ngoài làm ngơ cũng vậy.
Tôi không có lý do rõ ràng cho việc tại sao bản thân lại chấp nhận bị bắt nạt và nghiêm túc đến trường mỗi ngày. Cũng giống như bọn bắt nạt không có lý do rõ ràng gì cho việc bắt nạt tôi vậy. Không biết nên giải thích ra sao, tôi chỉ có thể nói rằng chính cái suy nghĩ trường học là nơi phải đến mỗi ngày trừ phi ốm bệnh đã ép tôi đi. Nếu cụm từ “từ chối đến trường” được phổ biến sớm hơn thì có lẽ tôi cũng đã chọn giải pháp ấy.
Dẫu vậy, có một thứ đã giúp tôi chịu đựng những đau đớn ở trường. Trong lúc bị bắt nạt, tôi đã suy nghĩ như thế này.
Tụi mày có thể làm gì tùy thích. Tới một lúc nào đó, tao sẽ có thể giết sạch chúng mày...
Tôi nghĩ có lẽ đây là khoảng thời gian tôi bắt đầu suy nghĩ về chuyện giết người một cách cụ thể hơn. Tôi đã tưởng tượng ra chuyện đó mỗi ngày.
Đó không phải là một ảo mộng đơn thuần. Tôi đã nắm trong tay cách để thực hiện nó. Tôi đã luôn giấu nó trong ngăn kéo bàn của mình.
Chính là bình bột thủy ngân.
Tên hóa học chính thức của nó là thủy ngân (II) chloride. Một chất không màu, được dùng làm thuốc khử khuẩn hoặc thuốc chống mốc trong y học. Trong sách ghi là độc tính của chất này rất cao, liều lượng gây chết người là từ 0,2 đến 0,4 gram.
Khi lấy trộm nó từ phòng khám của bố, tôi chưa quyết định cụ thể sẽ dùng nó vào đâu. Là một người có hứng thú với thuốc độc, vừa trông thấy nhãn dán trên bình, tôi liền coi nó là bảo vật mà lén lút bỏ vào túi.
Từ rất lâu tôi đã luôn bị cám dỗ là phải sử dụng thứ kịch độc này. Kiểu như tôi luôn muốn một ngày nào đó sẽ cho ai đó uống nó, hoặc nếu có đối tượng muốn giết tôi nhất định sẽ dùng nó.
Nếu mình cho tụi ở lớp uống thứ thủy ngân này - hằng đêm tôi đều tưởng tượng ra viễn cảnh này trong đầu. Nhưng tôi không tính sẽ nhắm tới thằng Kato và bè lũ trong nhóm bắt nạt ngay. Nếu chúng nó chết thì cảnh sát sẽ vào cuộc ngay. Thông qua khám nghiệm tử thi họ có thể sẽ phát hiện ra thủy ngân. Nếu vậy thì chắc chắn tôi sẽ bị tình nghi. Mọi người đều biết tôi có động cơ. Việc tôi có thể dễ dàng kiếm được thủy ngân, họ cũng chỉ cần điều tra là sẽ biết ngay.
Về việc giết tụi Kato, tôi không hề cảm thấy cắn rứt lương tâm. Tuy nhiên tôi nghĩ mình sẽ chỉ làm điều đó khi nào bị dồn ép đến mức muốn trả thù mặc cho bản thân có bị hủy diệt. Tôi chưa tới mức tuyệt vọng đến thế.
Dẫu vậy không có nghĩa là ý chí giết chóc trong tôi đã lắng xuống. Ngược lại, tôi thực sự muốn chắc chắn rằng bản thân có thể giết người. Tôi cũng muốn kiểm tra thử hiệu quả của thủy ngân.
Trong khoảnh khắc đó, Kuramochi Osamu đã hiện lên trong tâm trí tôi.
Rõ ràng tôi có thể hận Kuramochi.
Hắn ta đã lừa tôi tới chỗ của gã chơi cờ vây lòe bịp kia. Lỗi tại hắn mà tôi đã mất sạch tiền tiêu vặt và phải lấy trộm ví tiền từ xác chết của bà nội.
Còn chuyện lá thư nguyền kia nữa.
Đầu tiên, không còn nghi ngờ gì nữa, chính hắn là người đã thêm tên tôi vào danh sách những người bị nguyền rủa. Tajima Kazuyuki và Tajima Kazutsura. Ngoài hắn ra thì ai còn mắc lỗi như vậy chứ? Vì thế mà tôi đã nhận được hai mươi ba bức bưu thiếp có chữ “sát”.
Tôi đã thực lòng tự hỏi phải chăng lời nguyền đó đã trở thành sự thật. Kể từ khi nhận được bưu thiếp đề chữ “sát”, toàn những chuyện không may bủa vây tôi. Không rõ là lời nguyền hiệu quả đến mức nào. Nhưng việc Kuramochi muốn tôi gặp bất hạnh là sự thật. Nghĩ tới đó, nỗi căm hận bắt đầu dâng lên trong tôi. Vì luôn coi hắn là một trong số ít những người bạn mình có nên tôi càng tức giận hơn.
Nếu xét đây là động cơ giết người thì đã đủ chưa nhỉ?
Trên đời này có đủ loại sát nhân. Người chỉ vì vài nghìn yên mà bốc đồng giết chết người cũng không phải hiếm. Vậy nhưng tôi không có hứng thú với những tay sát nhân kiểu đó. Hình tượng mà tôi hâm mộ là một tay sát nhân có động cơ rõ ràng, giữ vững ý định giết người và bình tĩnh ra tay. Một người như nữ hầu tước Brinvilliers mà trước kia tôi từng được đọc.
Cám dỗ giết người dù mạnh mẽ, nhưng không thể thiếu đi động cơ. Không có động cơ thì không thể coi là giết người thực sự, đây là suy nghĩ của tôi.
Liệu việc bị nguyền rủa hay bị cầu cho gặp bất hạnh có thể trở thành động cơ không nhỉ? Đó đúng là cơ sở cho lòng hận thù, nhưng cùng lúc tôi cũng thấy nó không đủ để giết người. Tôi bực bội vì lòng căm thù của mình không lớn đến vậy. Tôi thấy bản thân quá yếu đuối.
Và rồi, kẻ đã gỡ những xiềng xích chế ngự tâm trí tôi, trớ trêu thay lại chính là tụi Kato. Chuyện xảy ra vào tiết thể dục tự học do trời mưa một ngày nọ. Khi tôi đang đọc tiểu thuyết trinh thám tại chỗ ngồi của mình thì tụi nó tới gần.
“Ô, thằng này còn dám đọc thể loại này nè.” Một đứa cướp cuốn sách trong tay tôi.
“Có được phép không taaa? Giờ tự học mà lại đọc ba cái thứ tiểu thuyết này.” Thằng Kato nhanh chóng lên tiếng.
Đương nhiên là tôi không dám thốt ra câu “Còn chúng mày đi loanh quanh thì được chắc”. Để nguyên hai tay trên mặt bàn, tôi nhìn chếch xuống phía dưới.
“Cái gì đây? Té ra là tiểu thuyết nước ngoài. Thằng này tinh tướng quá nhỉ?”
“Ê, đưa tao xem nào,” Kato nhận cuốn truyện từ đồng bọn rồi bắt đầu cất giọng đọc. Cách đọc dở tệ, mỗi lần Hán tự khó xuất hiện là nó lại tắc tị. Sau khi đọc được hai, ba dòng, nó nói, “Chậc, truyện gì đây? Viết khó hiểu chết lên được.”
“Chắc là tiểu thuyết trinh thám? Không phải là có Lupin hoặc Holmes sao?”
“Mấy nhân vật đó đâu có trong đây. Nhưng mà có ghi mấy thứ kiểu hung thủ là kẻ như nào. Chắc là sách suy luận tìm thủ phạm?”
“Chắc vậy đó. Tới cuối cùng thám tử sẽ đoán ra thủ phạm là ai.”
“Ồ,” Kato phát ra một âm thanh đáng ghét. Nó lật giở đoạn cuối của cuốn truyện.
“Ê Tajima, đoán thủ phạm là ai coi. Mày đoán đúng thì tao sẽ trả lại cho mày.”
Tôi im lặng. Đoán cái gì chứ, cuốn truyện đó tôi mới chỉ bắt đầu đọc. Tôi còn chẳng biết sẽ có những tuyến nhân vật như thế nào.
“Sao thế? Không trả lời được à? Thế thì đây sẽ là bài tập về nhà của mày,” nói rồi Kato rút cây bút máy từ trong túi áo ở ngực tôi. Vì đó là cây bút Kihara tặng, tôi trở nên hoảng loạn.
Thằng Kato bắt đầu dùng cây bút vẽ chi chít lên trang cuối của cuốn truyện. Nó dùng cây bút một cách thô bạo khiến đầu bút như sắp gãy.
“Trả lại đây.” Tôi nạt nộ.
Thấy cái đứa lúc nào cũng im lặng chịu bị bắt nạt nay đã phản kháng, thằng Kato làm vẻ mặt như bị xúc phạm.
“Gì thế, cái thằng này. Có gì bất mãn hả?” Nó quẳng cuốn truyện xuống sàn. Với tôi giờ đây cuốn truyện không còn quan trọng nữa. Thứ quan trọng là cây bút máy.
“Trả đây!” Tôi định cướp cây bút từ tay nó.
Thế nhưng thằng Kato không dễ gì buông tay ra. Trong lúc giằng co, mực đã phun tóe ra từ cây bút. Mực bắn lên ống tay áo đồng phục của thằng Kato.
“Á, thằng này!” Mặt của nó méo xệch đi. Nó lao vào túm lấy cổ áo tôi. “Mày vừa mới làm cái gì đấy, thằng khốn này.”
Chưa kịp cãi lại thì tôi đã nằm đo ván trên sàn. Dù cố gượng dậy nhưng cơ thể tôi không thể động đậy. Bè lũ của thằng Kato đã ghìm người tôi xuống.
“Lột quần nó ra! Cả quần lót nữa!”
Nghe theo lệnh của Kato, hai, ba cánh tay liền vươn tới phần thân dưới của tôi. Dù tôi đã vung vẩy hai tay để cản lại nhưng vô ích. Dây thắt lưng bị cởi, quần cùng quần lót bị tụt xuống. Dương vật teo tóp đáng thương của tôi lồ lộ hiện ra. Bọn con gái trong lớp nhìn ra chỗ khác, còn đa số tụi con trai thì phá ra cười.
Ngồi thụp xuống chỗ chân tôi, thằng Kato liền bắt đầu tháo cây bút máy của Kihara. Nó để phần ống đựng mực lộ ra, cầm bằng hai tay rồi xác định vị trí. Tôi biết nó định làm gì.
Nó bẻ phần ống đựng mực. Một âm thanh sắc nhọn vang lên, sau đó cây bút bị gãy, rồi những giọt mực rủ nhau rơi lách tách. Chúng nhỏ xuống phần thân dưới của tôi. Dương vật teo tóp trở nên đen ngòm. Nhìn thấy cảnh đó, đám quần chúng lại cười lớn.
“Mang miếng lau bảng ra đây!” Thằng Kato ra lệnh. Ai đó nhanh chóng thi hành lệnh và đưa đồ cho nó.
Thằng Kato cầm miếng lau bảng đập vài cái vào phần thân dưới của tôi. Dương vật nhuộm đen của tôi lần này lại chuyển sang màu trắng. Những đứa đứng nhìn ôm bụng cười ngặt nghẽo. Vài đứa còn cười chảy cả nước mắt.
Chính là vào lúc đó. Có ai đó hét lên, “Thầy giáo tới!”
Tụi thằng Kato nhanh chóng xử lý sự vụ. Chúng nó kéo quần lót và quần của tôi lên rồi nhanh chóng cài thắt lưng lại. Sau đó bỏ mặc tôi nằm trên sàn, chúng nó quay trở về chỗ ngồi của mình.
Lúc ông thầy thể dục hói đầu bước vào, tôi vẫn chưa thể đứng dậy. Tôi ngồi như thể sàn phòng có dính keo vậy.
“Cậu đang làm cái gì đây?” Ông thầy thể dục nhìn tôi rồi nói. Nhìn những việc diễn ra trong giờ thể dục chắc chắn ông thầy này cũng đã để ý thấy việc tôi bị bắt nạt. Thế nhưng giống với nhiều giáo viên khác, ông ta đã chẳng giúp đỡ gì tôi.
Tôi lặng lẽ lắc đầu rồi chầm chậm ngồi vào ghế. Tôi cảm nhận được mọi người xung quanh đang cười khẩy chế nhạo mình. Tụi thằng Kato chắc chắn đang chuẩn bị để đánh hội đồng nếu tôi dám ho he một lời với thầy giáo.
Mình sẽ giết, một ngày nào đó mình sẽ giết hết tụi này - tôi thề với lòng mình.
Tôi đơn thuần muốn có sức mạnh. Tôi cần xác thực được rằng bản thân là một kẻ có thể giết người nếu nghiêm túc dốc toàn bộ tâm sức. Tôi đọc lại vụ án của nữ hầu tước Brinvilliers và nhận được một gợi ý. Nữ hầu tước vì bị lộ ra chân tướng giết cha nên đã ra tay sát hại luôn cả hai người anh trai, nhưng để làm được điều này, trước đấy bà ta đã thực hiện thí nghiệm trên cơ thể người. Nói cách khác là tập dượt giết người.
Tới đó một lần nữa tôi lại nghĩ đến Kuramochi.
Tôi không có động cơ để giết Kuramochi. Song như một bước chuẩn bị để đạt được tham vọng lớn hơn, tôi muốn tập dượt một chút. Tham vọng lớn hơn hiển nhiên là giết toàn bộ lũ học sinh cùng lớp tôi. Tôi cho rằng chỉ cần tập dượt giết người và có thêm tự tin vào sức mạnh của bản thân, tôi sẽ có thể lấy lại được những gì đã đánh mất do bị bắt nạt.
Kể từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu suy nghĩ cách để giết Kuramochi. Đó là kế hoạch giết người đầu tiên trong đời kể từ khi tôi được sinh ra. Hơn nữa, nó không chỉ là một chuyện trong tưởng tượng.
Vũ khí mà tôi quyết định sử dụng là thủy ngân. Làm cách nào để cho Kuramochi uống nó đây? Ý tưởng đầu tiên tôi có là trộn thủy ngân lẫn vào đồ ăn rồi gửi cho hắn. Nhưng ngẫm lại một chút tôi nhận ra ý tưởng này có nhiều điểm không ổn. Nếu người gửi nặc danh thì phía người nhận sẽ nghi ngờ ngay. Có một cách khác, ấy là sử dụng một cái tên mà Kuramochi quen biết, nhưng nếu bất ngờ được tặng đồ, có thể theo lẽ tự nhiên trước khi ăn hắn sẽ gọi điện để kiểm tra. Dĩ nhiên tôi không thể nào gửi dưới tên của chính mình được.
Kể cả khi không bị nghi ngờ, tôi cũng không biết đích xác được liệu có thể giết đúng một mình Kuramochi hay không. Nếu sơ suất thì sẽ thành giết một ai đó khác ngoài Kuramochi. Đó không phải là ý đồ của tôi. Dù gì tôi cũng chỉ muốn ra tay với một mình mục tiêu mà thôi.
Suy nghĩ một hồi, tôi đi đến kết luận là chỉ còn cách đích thân tôi phải đưa tận tay đồ ăn có thuốc độc cho hắn. Bằng cách nào đó tôi phải dàn xếp sao cho Kuramochi sẽ ăn món ấy khi hắn ở một mình.
Điều quan trọng là không một ai được biết chuyện tôi đã gặp Kuramochi. Chỉ cần đảm bảo được điều này, khả năng cảnh sát nghi ngờ tôi sẽ rất thấp. Từ khi tốt nghiệp tiểu học đến nay, tôi không còn thân với Kuramochi mấy, nhất là sau khi chuyển trường tôi chưa hề liên lạc với hắn dù chỉ một lần. Không đời nào cảnh sát lại cho rằng một bạn học cùng khối đã chuyển trường lại mất công quay về để trả thù cả.
Tôi nghĩ xem món ăn nào sẽ thích hợp để bỏ thủy ngân vào. Theo như trong sách thì nếu bỏ vào nước nó chỉ tan một ít và có thể tan hoàn toàn trong cồn ethanol hay axeton. Tức là không dùng nước trái cây được.
Tôi cố nhớ lại quãng thời gian tôi chơi với hắn hồi tiểu học. Hai đứa từng hay đi tới khu chơi game và say mê trò pinball.
Và rồi tôi nhớ ra là thỉnh thoảng hắn vừa chơi vừa gặm một chiếc bánh cá taiyaki.