Chương 8
Để hạ độc Kuramochi Osamu, cần có những điều kiện như sau:
Thứ nhất, chỉ có tôi và hắn ở cùng nhau. Không được để cho người thứ ba nhìn thấy hay biết chúng tôi gặp nhau.
Thứ hai, không được để Kuramochi nghi ngờ. Phải để hắn ăn chiếc bánh cá tôi đưa mà không mảy may nghi ngờ thì mới là thành công.
Sau khi hắn ăn xong tôi nên làm thế nào nhỉ? Cứ cho là Kuramochi sẽ lăn ra chết đúng như kế hoạch, tôi có nên để mặc xác chết của hắn ở đó không? Nói vậy chứ tôi cũng chẳng thể vác xác hắn đi đâu. Nếu vậy, sau khi gây án tôi sẽ phải bỏ trốn thật nhanh để không bị ai phát hiện. Dĩ nhiên, tôi không được để lại thứ gì có thể trở thành manh mối. Việc mua bánh cá ở đâu cũng phải suy tính thật cẩn trọng. Ngộ nhỡ bị chủ cửa hàng nhớ mặt thì toàn bộ kế hoạch sẽ xôi hỏng bỏng không.
Nhìn những điều kiện ở trên, tôi không khỏi buông tiếng thở dài. Dù nghĩ thế nào cũng thấy khó mà thỏa mãn tất cả các điều kiện được. Dẫu vậy, tôi vẫn không thể từ bỏ kế hoạch của mình. Có thể nói rằng khi đó, quyết tâm hạ độc giết người là thứ duy nhất cho tôi động lực sống.
Sau một hồi đắn đo, tôi quyết định sẽ thử thám thính hoạt động thường nhật của Kuramochi trước. Nếu nắm rõ nhịp sống hằng ngày của hắn, có lẽ tôi sẽ tìm thấy cơ hội hành động.
Hôm sau, sau khi tan học, tôi vội vã đi ra ga rồi leo lên tàu. Đích đến dĩ nhiên là thị trấn tôi từng sống trước kia.
Nhà Kuramochi nằm ở phố buôn bán, gia đình hắn bán đậu phụ. Ở bên kia đường đối diện tiệm đậu phụ nhà hắn có một tiệm sách. Nó chỉ cách tiệm đậu phụ khoảng hai mươi mét. Vừa làm bộ đứng coi cọp ở tiệm sách đó tôi vừa quan sát nhà Kuramochi.
Khu phố buôn bán trước giờ ăn tối tấp nập người qua kẻ lại, tôi có đứng mãi ở trước tiệm sách cũng không bị ai nghi ngờ. Không chỉ mình tôi mà rất nhiều học sinh tiểu học và trung học khác đang đứng coi cọp tạp chí truyện tranh.
Bố mẹ Kuramochi đang bận rộn với việc bán hàng. Tới năm giờ là những bà nội trợ tay xách làn đi chợ đứng thành hàng ở đó. Tôi nhớ ra trước đây Kuramochi từng nói hắn không đời nào theo nổi nghiệp buôn bán mà một bìa đậu chỉ lời có vài chục yên.
Sau sáu giờ, Kuramochi đi ra từ trong nhà. Hắn leo lên con xe đạp cũ đặt ở trước cửa hàng và đi đâu đó. Mặc dù có đi ngang qua chỗ tôi đứng nhưng có vẻ như hắn không để ý thấy tôi. Tôi rất tò mò muốn biết hắn đi đâu. Dù muốn lén đi theo nhưng đối phương đi xe đạp nên tôi chẳng tài nào đuổi theo kịp.
Ngày hôm sau tôi lại tiếp tục đi thám thính. Hôm đó trời đổ mưa. Tôi cầm ô đi tới tiệm sách nọ, nhưng hôm nay đống sách đặt trước tiệm đã được chuyển vào bên trong, hẳn là để tránh mưa. Nhưng nếu vào hẳn trong tiệm, tôi sẽ không thể theo dõi nhà Kuramochi. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành chuyển địa điểm sang một cửa hàng mô hình đồ chơi nằm cách đó một quãng. Hồi còn là học sinh tiểu học, tôi từng được mua cho mô hình nhựa Thunderbird ở đây.
Có lẽ là do trời mưa nên người qua lại cũng thưa thớt. Tiệm đậu phụ xem chừng cũng ế ẩm.
Và rồi, giữa trời mưa như thế, Kuramochi lại xuất hiện. Nhưng hôm nay hắn ra khỏi nhà sớm hơn một chút. Lần này hắn không leo lên xe đạp mà cầm ô rồi bước đi. Không để lỡ cơ hội, tôi rời khỏi cửa hàng mô hình và bắt đầu theo đuôi hắn. Lúc ấy tôi còn ngỡ mình là một thanh tra cảnh sát hay thám tử chứ.
Kuramochi không có vẻ gì là để ý phía sau lưng, hắn tiếp tục bước đi trong cơn mưa. Bước chân có phần gấp gáp, có thể là do hắn đang vội.
Không lâu sau, hắn đặt chân đến khu dân cư nằm cạnh dòng sông. Chỗ này thì tôi biết. Chính là nơi tôi từng được Kuramochi dẫn đến để chơi cờ vây ăn tiền.
Thế rồi hắn dừng chân lại tại căn nhà trông như một cái xưởng nhỏ đó. Vẫn để ô mở, hắn dáo dác nhìn chung quanh. Tôi nhanh chóng giấu mặt sau chiếc ô và núp vào một góc bên cạnh.
Tôi đóng ô lại và chỉ ló đúng mặt mình ra từ phía sau tòa nhà. Kuramochi đang ngồi thụp xuống trước căn nhà đó. Ở đó có một vài chậu cây nhỏ, có vẻ như hắn đang di chuyển một trong số đó.
Rồi hắn đứng dậy, chạm tay vào chỗ nắm đấm của cánh cửa cũ kỹ. Tôi đoán được ngay là hắn đang mở khóa cửa. Mở được cửa rồi, hắn lanh lẹ bước vào trong.
Tôi đã đứng đợi ở đó hơn mười phút nhưng Kuramochi không có vẻ là sẽ ra khỏi đó ngay. Tôi cũng không đoán được là hắn đang làm gì ở trong đó.
Đây là một thu hoạch lớn. Tôi chắc chắn rằng hôm qua hắn cũng đã tới đây. Hơn nữa, việc hắn tự mở khóa cho thấy bên trong không có ai khác.
Ngày hôm sau, trời hửng nắng. Tôi về nhà một lần, thay đồ rồi mới đi ra ngoài. Tôi xuống tại ga mọi khi, nhưng không đi tới phố buôn bán mà đi thẳng tới căn nhà nằm bên sông nọ. Khi tôi tới nơi cũng là lúc đồng hồ điểm sáu giờ.
Tôi nấp mình sau chiếc xe tải hạng nhẹ đang đỗ, một lát sau thì Kuramochi đạp xe tới. Giống như hôm trước, hắn dáo dác quan sát chung quanh rồi lấy chiếc chìa khóa nằm dưới chậu cây. Sau đó hắn mở khóa cửa và bước vào trong. Kiểm tra tới đó, tôi liền rời khỏi chỗ ẩn náu. Vào thời khắc đó, kế hoạch giết người đã bắt đầu được hình thành trong đầu tôi.
Mua bánh cá ở đâu là một vấn đề nan giải. Sau khi đi một vòng các cửa hàng, tôi chọn cửa hàng đông khách nhất. Tôi mua hai chiếc bánh cá rồi ghé vào công viên gần đó. Ngồi xuống băng ghế, xác định được xung quanh không có ai nhìn rồi tôi mới lôi một chiếc bánh ra.
Đầu tiên, cẩn thận không để dính dấu vân tay, tôi xé một chút vỏ ở đầu cá để làm lộ ra phần nhân đậu đỏ bên trong. Sau đó, tôi cho tay vào trong túi quần và lôi ra một gói giấy nhỏ. Bên trong có chứa bột thủy ngân. Trải miếng giấy ra, tôi cẩn thận rắc bột lên nhân đậu đỏ và tránh rắc bột ra ngoài. Theo như tôi được biết, khi Kuramochi ăn bánh cá sẽ thường cắn từ phần đầu. Nếu hắn ăn theo đúng thói quen thì chắc chắn toàn bộ chỗ bột thủy ngân này sẽ vào bụng hắn chỉ bằng một miếng cắn đầu tiên.
Tiếp theo, tôi lôi ra từ trong túi một vũ khí bí mật khác. Đêm qua, tôi đã làm ra một thứ keo bột bằng bột năng. Tôi đã nghĩ ra thứ này trong lúc suy tính xem làm thế nào để có thể đính lại phần vỏ bánh cá bị xé về như cũ. Thí nghiệm tôi học được ở trường tiểu học lại trở nên có ích vào một dịp không ngờ tới.
Bôi lên đầu ngón tay thứ keo bột được bỏ vào túi nilon để tránh tiếp xúc với không khí trên đường tới đây, tôi đính lại vỏ bánh cá. Thành quả nom đẹp hơn tôi mong đợi. Nếu không soi kỹ thì nhất định sẽ không bị lộ ra bánh đã bị động vào.
Cuối cùng tôi dùng đầu ngón tay bẻ phần đuôi của chiếc bánh cá còn lại rồi bỏ cả hai vào túi đựng bánh. Lý do tôi bẻ phần đuôi dĩ nhiên là để đánh dấu. Xong xuôi đâu đấy, tôi đứng lên và đi về phía ga tàu.
Giờ nghĩ lại mới thấy, hồi đó không phải tôi muốn giết Kuramochi, chỉ là tôi đã hoàn toàn bị mê đắm trong kế hoạch hạ độc một ai đó. Chính vì một phần trong tôi tỏ ra thích thú với chuyện này nên tôi mới có thể dày công chuẩn bị và kiên trì theo dõi một cách dai dẳng như vậy.
Tôi đến căn nhà nọ vào lúc sáu giờ kém. Vì đã biết Kuramochi sẽ xuất hiện từ hướng nào nên tôi chọn phục kích ở một nơi cách đó không xa.
Khoảng mười phút sau, Kuramochi tới. Dựng chiếc xe đạp ở trước căn nhà, hắn lấy chìa khóa từ dưới chậu cây. Trình tự hành động như mọi khi. Sau khi hắn biến mất vào bên trong, tôi bắt đầu hành động.
Xung quanh không một bóng người. Đây là một điểm quan trọng. Nếu bị ai đó bắt gặp lúc bước vào trong căn nhà, tôi sẽ buộc phải hủy kế hoạch của mình.
Đứng trước cánh cửa, tôi hít thở sâu hai cái rồi gõ cửa. Căn nhà này không có những thứ hiện đại như chuông báo hay hệ thống chuông cửa màn hình. Âm thanh của cú gõ này khiến tôi vô cùng căng thẳng. Nếu quá nhỏ thì Kuramochi ở bên trong sẽ không nghe thấy, quá lớn thì sẽ bị những người hàng xóm nghe thấy. Cho tới khi nhận được tiếng đáp, tôi đã hết sức lo lắng.
Được một lát, tôi cảm nhận được có người đang di chuyển ở bên trong nhà. Giọng của Kuramochi vang lên “Tới đây” rồi cánh cửa chậm rãi mở ra. Sau khi nhìn thấy mặt tôi, hắn cũng không phản ứng gì ngay. Chớp chớp mắt vài lần rồi hắn mới lên tiếng.
“Ủa, có chuyện gì thế?”
“Xin chào,” tôi cố nói giọng vui vẻ. “Lâu không gặp.”
“Sao Tajima lại tới đây vậy?” Hắn làm bộ mặt như thể vẫn chưa hiểu gì.
“Tao đang đi bộ ở đằng đó thì trông thấy mày. Đang định gọi thì đúng lúc mày đi vào trong này.”
“À thế à?” Có vẻ như hắn đã tạm tin lời giải thích của tôi. “Nhưng sao mày lại đi bộ ở khu này vậy?”
“Tao tới nhà bạn. Trên đường về hứng lên thì đi loanh quanh thôi.”
“Ồ.”
“Còn mày thì sao, làm gì ở chỗ này vậy?”
“Tao á? Tao làm thêm.” Hắn nở một nụ cười tinh quái. Cuối cùng thì hắn cũng trưng ra vẻ mặt mà tôi biết.
“Làm thêm?”
“Vào nhà đi đã.”
Bên trong căn nhà không thay đổi mấy so với lần trước tôi tới. Điểm khác biệt, là chiếc bàn và ghế để chơi trò cờ vây kia đã biến mất. Tờ giấy luật chơi dán trên tường thì vẫn còn đó.
Trong căn phòng kiểu truyền thống đặt một chiếc bàn uống trà thấp, trên đó bày la liệt những miếng bìa cứng được cắt nhỏ. Bên cạnh bàn là một thùng các tông, bên trong chứa thứ gì đó như những chiếc nắp được làm từ bìa cứng. Kích cỡ của chúng khoảng tầm đầu ngón tay.
“Mày đang làm gì vậy?”
“Đã bảo là làm thêm rồi mà.” Hắn ngồi khoanh chân trước chiếc bàn. “Cho mày xem một thứ hay ho nhá?”
“Ừ.”
Kuramochi lôi ra từ trong túi quần một mảnh vải mỏng màu tím. Hắn cầm nó bằng hai tay rồi lật hai mặt trước và sau cho tôi xem như cách một nhà ảo thuật làm.
“Đó, không hề có đồ vật hay sắp đặt gì nhé.” Nói vậy rồi hắn thu tay trái thành nắm đấm, sau đó bắt đầu nhét miếng vải vào bên trong. Khi đã nhét toàn bộ miếng vải xong, hắn xòe bàn tay trái cho tôi xem. Miếng vải đã không cánh mà bay.
“Ơ!”
Mặc dù lấy làm lạ nhưng tôi ngay lập tức để ý bàn tay trái của Kuramochi. Ngón tay cái của hắn có một chiếc nắp màu da.
“Ui dào. Hóa ra là một trò lừa bịp con nít.”
“Nói vậy nhưng trong một thoáng mày cũng đã bị lừa phải không?”
Kuramochi tháo cái nắp ở ngón tay cái ra rồi đặt lên bàn. Bên trong có mảnh vải lúc nãy. Tôi thử cầm nó lên xem xét, chỉ là một món đồ rẻ tiền.
“Mày đang làm thứ này hả?”
“Cắt bìa cứng theo đúng khuôn, bôi hồ vào, để khô rồi cho vào thùng. Làm nhiều thế nhưng cũng chỉ được có năm yên cho mỗi cái thôi đó. Nản ghê.”
Vừa nhún vai ngán ngẩm, hắn vừa cầm cái kéo lên và bắt đầu cắt bìa cứng. Có vẻ như với hắn lúc này, thời gian là vàng là bạc.
“Ngày nào mày cũng làm à?”
“Ừ. Hôm nay tao tính làm một trăm cái nữa. Nhưng cũng chỉ được năm trăm yên bọ.”
“Sao mày lại làm việc này vậy? Lại còn ở chỗ này nữa chứ.”
“Bà lão sống cạnh căn nhà này qua đời rồi. Đây là công việc mà bà ấy làm lúc còn sống. Vốn chú Gan là người tiếp quản công việc nhưng ông chú ấy chẳng chịu làm gì cả, nên tao đã nhận làm thay, chuyện là vậy đó.”
“Chú Gan?”
“Mày quen mà. Chẳng phải là đã chơi cờ vây cùng nhau sao?”
“À, là người đó...”
Hình ảnh tấm áo bông hoen ố và chiếc quần bảo hộ lóe lên trong mắt tôi. Hình như ông ta là chủ nhân của căn nhà này.
“Nghe đâu mấy chủ sạp hàng trò chơi lưu động cứ ầm ĩ lên rằng nếu không có mấy thứ này thì việc làm ăn sẽ gặp rắc rối, thế nên chú Gan đã vì tình nghĩa xóm giềng với bà lão mà nhận làm, nhưng vốn dĩ ông chú đó chẳng thích làm mấy việc tỉ mẩn. Thế nên tao mới nhận làm thay như này đây. Nếu mày rảnh thì hay là thử làm cùng tao luôn? Tao sẽ chia cho mày số tiền tương đương với số lượng mày làm ra.”
“À, thôi khỏi đi.”
“Vậy à?”
Tay của Kuramochi không hề ngừng lại ngay cả lúc nói chuyện. Trong chốc lát, hắn đã làm ra một chiếc nắp bằng bìa cứng. Tay hắn thao tác khá khéo léo. Hẳn là hắn đã làm rất nhiều nắp trước đó.
“Mày có vẻ thân với cái chú Gan đó ha?” Tôi thử mớm lời.
“Cũng khá thân. Chú ấy dạy tao nhiều thứ, lại còn hài hước nữa. Chú ấy còn kể cho tao nghe nhiều điều bổ ích hơn giáo viên ở trường nữa.” Ngẩng mặt lên, hắn cười toét miệng.
“Người đó chơi cờ vây giỏi thật đấy.”
“Ừ. Nhưng giờ thì chú ấy nghỉ chơi rồi. Vì chiến thuật bị lộ mất tiêu. Có một lần, một khách trông như học sinh tới và đã thắng ba ván liền tù tì. Hình như là khách chú ấy chưa từng gặp bao giờ. Ngày tiếp theo, lại một khách khác tới và thắng liền ba ván rồi ra về. Tới khi đó chú Gan liền nhận ra không ổn. Chú ấy đã bị một tổ chức cá cược ở đâu đó để mắt tới. Bởi tụi đó đã phân tích kỹ càng nước đi của chú Gan, nên có đánh bao nhiêu ván chú Gan cũng không có cơ thắng. Cũng có khả năng sau đó không lâu chúng sẽ lừa chú ấy thua một vố lớn. Vậy nên chú ấy bỏ chơi rồi.”
“Có tụi ghê gớm như vậy ư?”
“Hình như có đó. Cờ shogi cá cược, bi-a cá cược, mạt chược cá cược. Nghe nói trò gì cũng có thể đem cá được đó.”
Đối với tôi mà nói, đây như chuyện từ một thế giới hoàn toàn xa lạ. Tôi chỉ biết gật đầu.
“Về chuyện cờ vây cá cược,” tôi cất lời. “Biết là tao sẽ không thể thắng nên mày mới dẫn tao tới đây phải không?”
Chắc mẩm là hắn sẽ phải dao động chút đỉnh, thế nhưng bàn tay đang cắt bìa cứng của Kuramochi không hề run dù chỉ một chút. Sau khi khéo léo phết hồ xong, hắn tỉnh bơ đáp “đúng vậy”.
“Hồi đó chú Gan đang gặp khó khăn do ít khách quá. Vì thế tao đã dẫn tới cho chú vài người.”
“Nghĩa là mày với chú ấy cùng một phe chứ gì. Cố tình thắng rồi thua, để cho đối thủ nuôi mộng thắng cược.”
“Mày thù tao vì chuyện đó à?” Kuramochi ngừng tay và nhìn tôi bằng cặp mắt kẻ cả.
“Thú thực là tao cũng hơi bực.”
“Nhưng tao cũng không bày mưu tính kế gì mà. Nếu mày thực sự có thực lực thì vẫn thể thắng và mang tiền thưởng về. Giống như bọn người của tổ chức cá cược vậy.”
Bị nói thế, tôi chẳng còn lời nào để đáp trả. Nhưng cũng không phải vì thế mà tôi chấp nhận lời phân trần của hắn.
“Tao đã tiêu rất nhiều tiền vào trò cờ vây đó đấy.”
“Có vẻ là vậy. Thú thực tao đã không nghĩ là mày sẽ say mê trò đó tới mức ấy. Nên tao đã có chút lo lắng. Cái này là tao nói thật đó.”
“Xong một chiếc.” Hắn miệng thì thốt lên như vậy còn tay thì hoàn thành thêm một chiếc nắp nữa.
“Chú Gan giờ đi đâu rồi?”
“Chắc là đang đi sửa đường ở đâu đó. Làm xong chú ấy sẽ đi uống rượu nên buổi tối hầu như không có ở đây.”
“Bố mẹ mày có biết mày tới đây không?”
“Tao không kể đâu. Tao cứ nói là qua nhà bạn chơi. Nhà tao toàn mặc kệ con cái muốn làm gì thì làm ấy mà.”
Nếu vậy, dù hắn có thành xác chết ở đây thì cũng không một ai phát hiện cho tới khi chú Gan về. Tôi đã cố để không bất cẩn chạm vào bất cứ món đồ nào ở đây, tránh để lại dấu vân tay.
Tôi đặt túi giấy lên mặt bàn.
“Mày ăn không?”
“Cái gì đây?”
“Bánh cá.”
Tay của Kuramochi khựng lại. Ánh mắt hắn sáng lên y như hồi tiểu học.
“Được không vậy?”
“Tao mua hai cái, mỗi đứa ăn một cái đi.”
“Cảm ơn bạn hiền. Đúng lúc tao đang đói meo.” Kuramochi cười.
Tôi lấy từ trong túi ra chiếc bánh cá nguyên đuôi và chìa về phía hắn. Tim tôi đập ngày một dồn dập. Tôi tự nhận ra đầu ngón tay mình đang run run.
“Mày để đó đi. Tao làm nốt cái này đã.” Kuramochi nói.
Tôi xé một chút mép túi giấy, đặt nó lên bàn rồi đặt miếng bánh cá lên trên. Vết gắn lại vỏ bánh bằng keo bột trông hoàn toàn không thể nhận ra.
“Không phải vì mày cho bánh cá nên tao mới nói vậy đâu, nhưng có chuyện khác tao cần xin lỗi mày.”
“Chuyện khác?”
“Chuyện đó đó. Lá thư nguyền rủa. Mày còn nhớ chứ?”
Tôi bật ra một tiếng “à”.
Kuramochi làm vẻ mặt hối lỗi rồi lau tay bằng khăn mùi soa.
“Bưu thiếp chữ ‘sát’ đã được gửi tới nhà mày đúng không?”
Tôi gật đầu. Tim tôi lại bắt đầu đập nhanh nhưng lý do thì đã khác với ban nãy.
“Chính tao đã viết tên mày vào lá thư nguyền rủa.”
Tôi trợn trừng mắt. Hắn liền nói trong bộ dạng luống cuống.
“Không phải là tao hận thù gì mày đâu. Tao đã cho đó là trò nghịch của con nít nên một nửa là tao làm cho vui thôi.”
“Dù một nửa chỉ là cho vui,” nuốt nước bọt rồi tôi nói tiếp, “... thì phía bị hại không hề thấy vui đâu.”
“Có lẽ thế. Nên tao mới đang xin lỗi nè.”
“Mày có biết là tại cái đó mà tao đã khốn khổ nhường nào không hả?” Tôi rít lên.
“Ấy ấy đừng nóng. Một nửa đúng là làm cho vui, nhưng nửa còn lại cũng là một thí nghiệm đấy.”
“Thí nghiệm?”
“Tao muốn thử xem nếu nhận được một bức thư như thế thì sẽ khoảng bao nhiêu người làm theo. Kết quả là hai mươi ba người, đúng không? Nếu tất cả cùng làm theo thì sẽ là hai trăm bốn mươi ba người, tức là ta có tỷ lệ cứ mười người thì một người làm.”
Tôi bất ngờ vì hắn biết tới con số hai mươi ba. Nhưng ngay sau đó, tôi liền hiểu ra mánh khóe.
“Vì muốn biết kết quả nên mày đã nói với tao điều đó hả? Mày đã bảo tao khắc con số ở cổng torii...”
“Phải. Chữ hai mươi ba được khắc rõ là đẹp ha.”
Tôi căm ghét bộ mặt vô tư lự của hắn. Tôi đã khắc nó với một tâm trạng bi thảm. Chưa kể tôi còn bị con dao khắc kia cắt vào tay nữa.
“Hà cớ gì mà mày lại muốn biết con số đó?”
“Phải rồi phải rồi, có lý do chứ. Này, mày đã nhận được hai mươi ba bức bưu thiếp đúng không? Vậy nếu toàn bộ chúng là những tờ một nghìn yên thì sao? Mày sẽ lời hai vạn ba nghìn yên đó.”
“Bưu thiếp không biến thành một nghìn yên được đâu.”
“Ý tao không phải vậy. Đấy là thư nguyền nên mấy chuyện xui xẻo như thế mới xảy ra, nhưng ta có thể biến nó thành một thứ tốt đẹp hơn, bằng cách đổi nội dung thành hãy gửi cho người có tên ở dưới cùng một nghìn yên.”
“Ngu ngốc. Có ai lại chịu gửi tiền cho người lạ không?”
“Cái đó thì chưa chắc nha. Vì ta sẽ viết như này vào thư. Sau khi gửi tiền, hãy điền tên của chính bạn vào cuối danh sách, làm như vậy mấy ngày sau sẽ có hai trăm bốn mươi ba người gửi một nghìn yên tới cho bạn...”
“Hả...” Tôi nhìn mặt Kuramochi. Hắn đang cười tủm tỉm.
“Thú vị, đúng không nào?”
Tôi im lặng ngồi ngay ngắn lại. Đó quả là một chuyện thú vị. Tôi đã không hề nghĩ tới chuyện như vậy.
“Nhưng mà tao e là sẽ có kẻ chỉ viết tên mình vào danh sách mà không gửi tiền.”
“Vấn đề nằm ở đó đó. Tao đang nghĩ cách để ngăn chặn mấy hành động xấu xa như thế đây.”
“Đang nghĩ... mày tính làm thật hả?”
“Một ngày nào đó.” Khóe miệng Kuramochi cong lên thành một nụ cười. “Này, nhìn thử coi. Dù có chăm chỉ làm đến đâu thì tao cũng chỉ được năm yên cho một nắp. Giờ ai người ta lao động chân tay nữa. Mà phải dùng cái này này.” Hắn trỏ tay vào đầu mình.
“Đó là lý do tại sao...” Hắn nói tiếp. “... Tao làm thí nghiệm đó, nhưng tao đã thực sự sai khi lợi dụng mày. Nhưng hãy hiểu cho tao. Tao cũng đã cố hết sức bảo vệ mày. Không biết là mày đã nhận ra chưa, nhưng tên mày bị viết sai đúng không? Chắc chắn chữ “yuki” trong Tajima Kazuyuki bị biến thành chữ “tsura” trong từ “tsurai”. Vì tao cũng không dám viết đúng tên mày.”
“Thì ra là thế.”
“Thế nên là tao xin lỗi. Xin lỗi mày.” Hắn cúi đầu.
“Thôi không sao đâu.” Tôi đã đáp lại như vậy.
“Vậy à? Vậy thì, tao nhận cái này được chứ?” Kuramochi vươn tay ra lấy bánh cá.
“À, đợi một chút.” Tôi chộp lấy cái bánh trước hắn. “Cái này có dính tóc. Mày ăn cái này đi,” nói rồi tôi đưa cho hắn cái bánh còn lại trong túi.
“Có sao đâu.”
“Không, để tao ăn cái này cho.” Tôi bỏ cái bánh tẩm độc vào túi.
“Tajima không ăn hả?”
“Ừ. Bây giờ tao chưa muốn ăn lắm.”
“À thế à? Thế thì tao không khách khí nữa.” Kuramochi cắn bánh từ phần đầu giống như trước đây. Sau khi nuốt hắn làm bộ mặt tươi tỉnh. “Bánh bị nguội mất rồi, nhưng ngon đấy.”
“Thế à,” Tôi gật gù.
“Này Tajima, trường trung học mới của mày thế nào? Thú vị không?”
“Tao cũng không biết nữa.” Tôi biết mặt mình đang căng cứng lại.
Tức thì như đã nhìn thấu tâm can tôi, Kuramochi bảo.
“Mày có đi đến đâu thì vẫn sẽ có những thành phần đáng ghét mà thôi. Điều quan trọng là mày có thể làm đối phương sợ hãi đến mức nào. Dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng được, phải làm chúng nó sợ. Chú Gan đã nói thế này: suy cho cùng, con người luôn có thiên hướng chạy trốn khỏi những thứ đáng sợ.”
“Vậy à,” tôi mơ hồ tỏ ý đồng tình. Kuramochi đang ăn cái bánh cá một cách ngon lành.
Tôi không đưa cho Kuramochi cái bánh có độc không phải vì hắn đã xin lỗi vụ lá thư nguyền rủa. Nói là do tôi bị cái tài ăn nói độc đáo của hắn mê hoặc mà đánh mất đi chủ ý giết người thì chính xác hơn. Nghĩ kỹ mới thấy lời xin lỗi của hắn có phần bất bình thường. Hắn nói là đã cố tình viết Tajima Kazuyuki thành Tajima Kazutsura, vậy còn lời nhắn trong cuốn lưu bút thì sao? Ở đó hắn cũng viết sai mà.
Không chừng trực giác đã mách bảo hắn rằng tôi đã biết người viết tên tôi vào lá thư nguyền rủa đó là ai. Hẳn là câu chuyện về trò cờ vây lừa đảo đã gợi ý cho hắn. Biết được tôi nhìn ra hắn và người đàn ông tên Gan là đồng bọn, hắn có lẽ đã nghĩ nhân cơ hội này khai luôn cả chuyện lá thư mới là thượng sách.
Một lát sau khi tạm biệt Kuramochi, tôi đã ngẫm ra được như vậy, nhưng không còn cảm thấy muốn giết hắn nữa. Nói đúng ra thì tôi thấy trống rỗng.
Trên đường từ nhà ga về, tôi thấy một bọn học sinh đang đi lại từ hướng đối diện. Thoạt đầu do trời nhá nhem nên tôi không trông rõ mặt, nhưng khi tới gần, tôi liền nhận ra đó là mấy đứa giờ tôi đang không muốn gặp nhất.
“Ô, thằng chim đen kìa,” thằng Kato nở một nụ cười hiểm độc.
Tôi đã định tảng lờ và đi qua tụi nó. Song tụi nó thì không dễ gì buông tha mà chộp lấy tay tôi.
“Thấy tụi tao đi ngang qua thì phải nép vào mé đường mà đợi chứ?” Thằng Kato nói.
“Phải quỳ mọp trên nền đất nữa,” một đứa khác nói.
Tôi lườm thằng Kato. Điều đó khiến mặt nó nhăn lại như thể lòng kiêu hãnh của nó đã bị tổn thương. Nó túm lấy cổ áo tôi bằng hai tay rồi vừa nói câu “Thái độ gì đấy hả” vừa nhấc bổng tôi lên. Cho dù vậy tôi vẫn không ngưng lườm nó.
“Mày đang cầm cái gì thế kia?” Một đứa cướp cái túi giấy khỏi tay tôi. Nhìn bên trong rồi nó phá lên cười. “Dào ôi, chẳng phải là bánh cá sao?”
“Đưa cho tao.” Thằng Kato cầm cái bánh cá và cười một cách châm biếm. “Lại còn ăn cái thứ đã ỉu này.” Rồi nó định cắn một miếng.
“Bên trong có độc đó.” Tôi nói.
Thằng Kato khựng lại, miệng vẫn há to. Sau đó nó lại đưa tay ra túm cổ áo tôi.
“Lời nói dối nhạt nhẽo quá đấy nhé.”
“Thế thì mày cứ ăn thử coi. Mày sẽ chết đó.”
Thằng Kato chiếu ánh nhìn đầy hằn học về phía tôi. Những đứa khác thì đang cười một cách ngớ ngẩn.
“Bột thủy ngân.”
“Bột thủy ngân?”
“Thủy ngân (II) chloride. Liều lượng gây chết người là từ 0,2 tới 0,4 gram. Phần đầu bánh đang chứa đầy thứ bột này.”
“Đừng có ăn nói xằng bậy. Sao mày lại có thứ đó được chứ?”
“Để giết...” Tôi lia mắt nhìn mặt thằng Kato và bè lũ của nó. Tôi nhận ra rằng vì lý do nào đó mà lòng tôi hoàn toàn tĩnh lặng, nhờ thế tôi có thêm can đảm. “... chúng mày.”
“Cái gì,” thằng Kato túm cổ áo tôi chặt hơn. Người tôi bị ấn chặt vào tường.
“Nó nói xạo đó, Kato.” Một ai đó nói.
“Tao biết chứ. Nhất định là nói dối rồi. Thằng khốn, mày tưởng là nói thế sẽ làm tụi tao sợ à?” Nó trợn mắt nhìn tôi.
“Tao đã bảo là không tin thì cứ ăn rồi còn gì. Xạo hay không, chỉ cần ăn là biết. Vì mày sẽ chết.”
Thằng Kato hết nhìn cái bánh cá lại nhìn gương mặt tôi. Mặt nó thoáng nét bối rối.
“Sao mày lại cầm bánh cá tẩm độc chứ?”
“Hỏi nhiều quá đấy.” Tôi lắc đầu. “Tao đã bảo là để cho chúng mày ăn rồi còn gì.”
“Mày còn dám nói xằng bậy nữa hả?”
“Được rồi Kato. Vậy mình cho con chó hoặc con mèo hoang nào đó ăn thử đi. Nếu nó vô sự thì chứng tỏ thằng này đang nói dối.”
Nghe đề xuất của đồng bọn, nét mặt thằng Kato ngầm đồng ý. Nó buông tay khỏi cổ áo tôi.
“Ô kê, vậy thì chúng ta sẽ làm thí nghiệm trên động vật. Đằng nào cũng chẳng có gì xảy ra đâu. Ê Tajima, nhớ ngày mai cấm được bỏ trốn đấy nhé.”
“Chúng mày cũng đừng có trốn.”
Tôi vừa dứt lời, mặt của thằng Kato càng nhăn tợn. Khoảnh khắc tiếp theo, một cái gì đó lóe lên trước mắt tôi kèm với một cơn sốc. Khi định thần lại thì tôi đã ngồi bệt trên đường. Cảm giác của một cú đấm vẫn còn sót lại trên má. Lòng bàn tay quệt lên miệng của tôi dính máu.
“Tao vẫn còn độc đấy. Tao còn có thể bỏ nó vào hộp cơm của mày nữa.”
Thằng Kato tặc lưỡi và nhổ một bãi vào tôi. Nước bọt của nó trúng vào đôi giày thể thao của tôi.
“Mau tìm một con chó hoặc mèo.” Tụi nó bắt đầu rời đi. Tôi còn nghe thấy đứa nào đó nói “ngày mai tao sẽ xử nó”.
Ngày hôm sau, tôi bọc bột thủy ngân bằng một vài mẩu giấy, cho vào túi đồng phục rồi đến trường. Tôi tính cho chúng nó xem ngộ nhỡ thí nghiệm trên động vật của chúng nó thất bại. Thế nhưng tôi đã không cần đến chúng.
Ngay cả sau khi vào lớp, tụi thằng Kato cũng không hề lại gần. Chúng nó chỉ nhìn về phía tôi bằng đôi mắt hận thù. Đâu chỉ có thế, khi tôi lườm lại, chúng nó liền lảng tránh ánh mắt tôi.
Dùng thủ đoạn nào cũng được, phải làm chúng nó sợ - tôi nhớ lại lời nói của Kuramochi. Rồi tôi tự hỏi không biết là chúng nó đã thử nghiệm trên chó hay mèo.