← Quay lại trang sách

Chương 9

Những năm học cấp hai của tôi quả thực rất tồi tệ, song năm cuối cấp lại trôi qua một cách nhanh chóng. Bởi kỳ nghỉ hè vừa kết thúc là tôi đã phải suy nghĩ về tương lai sau khi tốt nghiệp. Tôi chẳng có bất kỳ ước mơ hay phương hướng gì cho tương lai của mình cả. Ngày xưa tôi từng thản nhiên nghĩ rằng chắc mình sẽ trở thành một nha sĩ nối nghiệp bố, nhưng phòng khám đó giờ cũng chẳng còn. Thêm nữa, để trở thành nha sĩ thì phải theo học trường y đắt tiền, mà rõ ràng nhà tôi không đủ điều kiện kinh tế. Vào một trường đại học y quốc lập cũng được, nhưng với tôi, một đứa hiểu rõ học lực của bản thân hơn ai hết, đó chỉ có thể coi là một giấc mộng hão huyền mà thôi.

Không do dự nhiều, tôi quyết định đăng ký vào một trường trung học phổ thông công nghiệp công lập. Không phải là tôi đặc biệt thích môn khoa học hay toán gì cả. Chỉ là tôi đã nghĩ, nếu đằng nào cũng trượt đại học thì thà học luôn khoa công nghiệp để sau này tốt nghiệp còn dễ xin việc.

Và ngay khi nhập học trường cấp ba ấy, tôi bị buộc phải chọn luôn chuyên ngành. Lần này tôi cũng không suy nghĩ nhiều mà chọn ngay khoa Điện khí. Bởi hồi đó các từ khóa như “máy tính” hay “điện tử học” bắt đầu lưu hành, tôi cũng chỉ mong lựa chọn của mình sẽ phù hợp với thời đại, không hơn không kém. Không lâu sau tôi mới nhận ra rằng lựa chọn này cũng chẳng có ý nghĩa quan trọng gì cho cam.

Ngôi trường cấp ba, nơi từ cửa sổ phòng học có thể nhìn ra con đường cao tốc đang xây, là một chốn an yên mà lâu rồi tôi mới kiếm được. Ở lớp không có một ai học cùng cấp hai với tôi nên chẳng ai biết về quá khứ cũng như hoàn cảnh của tôi cả. Cũng không một ai tỏ ra quan tâm tới tôi. Tôi vẫn không giỏi kết bạn như xưa, nhưng đã có thể đánh bạn với một vài người đủ để nói chuyện trong giờ giải lao.

Mùa hè năm lớp mười, lần đầu tiên trong đời tôi làm thêm. Công việc của tôi là bán kem và nước trái cây tại một cửa hàng nằm trong khu bể bơi công cộng. Mặc dù trường cấm làm thêm nhưng hầu như chẳng có học sinh nào coi trọng nội quy đó cả.

Cửa hàng rất đông khách, một mình tôi phải làm nhiều việc, công việc tính ra khá vất vả so với mức lương theo giờ nhận được. Tuy nhiên đi làm lại trở thành niềm vui của tôi. Lý do thì chỉ có một. Là vì tôi được gặp Ejiri Yoko.

Ở cửa hàng đó, ngoài tôi và chủ cửa hàng là một phụ nữ trung niên ra thì còn một nhân viên làm thêm nữa. Đó là Yoko. Cô ấy khi đó đang theo học tại một trường cấp ba thương mại địa phương.

Gương mặt nhỏ nhắn và tròn trịa của cô ấy thường hiện lên nét ngây thơ, đến mức cô ấy có thể bị nhầm là học sinh cấp hai. Chỉ cần nhận được một nụ cười từ gương mặt ấy, mọi cảm xúc tiêu cực như tức giận hay lo lắng sẽ đều bay biến như thể một trò đùa. Vì muốn Yoko cười, một đứa vụng ăn nói như tôi đã cố gắng bắt chuyện thật nhiều với cô ấy. Dù cho chuyện tôi kể có nhạt nhẽo tới đâu, cô ấy luôn lắng nghe trong khi nhìn thẳng vào mắt tôi, và sẽ luôn mỉm cười khi câu chuyện tới hồi kết.

“Tajima thú vị quá đi. Cậu toàn nghĩ những chuyện hay ho thôi.”

Yoko là người đầu tiên cũng là người cuối cùng nói với tôi điều đó. À không, có khi là chỉ vào quãng thời gian ấy tôi mới là một thanh niên đúng như lời cô ấy mô tả. Nhờ sức mạnh của cô ấy mà tôi mới có thể thay đổi.

Mặc dù chủ cửa hàng khá nghiêm khắc trong việc quản lý tiền bạc, nhưng vào những lúc không có khách bà ấy không bao giờ phàn nàn chuyện chúng tôi nói chuyện. Ngược lại, hễ rảnh một chút là bà ấy sẽ trốn ra chỗ mát, nên thi thoảng tôi và Yoko sẽ có những giây phút riêng tư.

Nhà Yoko chỉ có hai mẹ con. Cô ấy kể, bố cô ấy qua đời do mắc ung thư dạ dày từ hồi cô ấy học tiểu học. Kể từ đó mẹ cô mưu sinh bằng nghề may trang phục truyền thống. Khi tôi kể gia đình mình cũng chỉ có hai bố con, cô ấy liền thốt lên “Ồ, trùng hợp nhỉ” rồi chớp chớp mắt như thể gặp được chuyện vui.

“Nhưng Yoko trông rất tươi sáng. Lúc nào cậu cũng mỉm cười. Tớ phục cậu đấy. Không như tớ, toàn bị nói là u ám.”

“Là mẹ tớ dạy đó. Bà ấy bảo tớ chẳng có gì nổi trội nên ít nhất phải cười lên. Cộng thêm tính tớ lạc quan từ bé rồi. Trong tên tớ có mặt trời [10] mà.” Nói vậy, cô ấy nở một nụ cười rồi đế thêm. “Tajima cũng không u ám đâu. Ở bên cậu rất vui.”

Không biết bao nhiêu lần tôi đã tua lại trong đầu giọng nói và gương mặt của cô ấy trong khoảnh khắc đó. Có lẽ tới khi chết tôi cũng sẽ không quên được. Đó là một trong những điều tuyệt vời nhất tôi từng gặp trong đời.

Công việc làm thêm có một vài ưu đãi đặc biệt. Có thể ăn trưa bằng đồ của cửa hàng rồi ăn kem thoải mái tất nhiên đã rất tuyệt rồi, nhưng thứ làm tôi vui hơn tất thảy chính là được bơi trong bể bơi. Cửa hàng sẽ đóng cửa vào lúc năm giờ chiều, nhưng sau đấy, chúng tôi có thể bơi thỏa thích cho tới sáu giờ, tức giờ đóng cửa.

Tôi và Yoko hầu như mỗi ngày đều bơi cùng nhau sau khi xong việc. Chúng tôi bơi đua, đuổi bắt nhau và nghịch nước. Chúng tôi đùa nghịch chẳng khác nào những đứa nhóc tiểu học vậy. Cô ấy đã mặc một chiếc váy liền kẻ sọc trắng và xanh sẫm theo quy định nhà trường. Nước da màu nâu nhạt của cô ấy tỏa sáng lấp lánh trong đôi mắt tôi.

Tôi nghĩ có lẽ đó là mối tình đích thực của mình. Tôi đã cầu mong cho hạnh phúc này kéo dài mãi.

Nhưng cơn gió mang theo sự xúi quẩy đã ghé thăm khi tháng Tám vừa gõ cửa.

Hôm ấy, trời nhiều mây nên khách vắng hơn thường ngày. Tôi vui mừng vì nhờ đó tôi có nhiều thời gian để nói chuyện với Yoko hơn.

Chuyện xảy ra ngay sau khi chúng tôi thu xếp công việc đâu vào đó và tôi đang phấn khởi vì lại có thể trò chuyện với cô ấy.

“Bán cho tôi một cây kem.”

Đúng lúc đó tôi đang quay lưng lại nên đã nghe giọng nói đó vang lên từ sau lưng mình. Ngay lập tức, toàn thân tôi nổi da gà. Bất chấp cái nóng khiến cơ thể tôi đổ mồ hôi lã chã ngay cả khi ngồi im.

Xoay người lại, tôi bắt gặp Kuramochi đang nhe nhởn cười. Dường như hắn đã nhận ra nhân viên cửa hàng này là tôi.

“Kuramochi...”.

“Yo, trông mày có vẻ ổn đấy.”

Kuramochi trông già dặn hơn rất nhiều so với hồi cấp hai. Hắn cũng cao lên nữa. Dù chỉ đang mặc quần bơi nhưng thân hình mảnh khảnh vẫn lộ ra chút cơ bắp.

“Sao mày lại ở đây?”

Vừa dứt câu hỏi, hắn há hốc miệng một cách kỳ quặc.

“Câu đó tao hỏi mới đúng. Sao mày lại đứng bán kem ở đây?”

“Tao làm thêm.”

“Cái đó thì tao biết. Cái tao muốn hỏi là sao mày lại làm công việc lương thấp này cơ.”

“Không tệ tới mức đó đâu.”

“Vậy à? Cơ mà coi bộ cũng không ổn lắm ha.” Hắn đảo một vòng quanh cửa hàng. “Nhân tiện, tao vẫn đang đợi kem đó.”

“À, xin lỗi.”

Lúc này Yoko không có ở đó. Cô ấy đi vệ sinh. Vừa bơm kem vào ốc quế, tôi vừa thầm cầu sao lát nữa cô ấy hẵng quay lại. Không vì lý do gì cụ thể, nhưng tôi không muốn để cô ấy gặp Kuramochi. Sau này nghĩ lại thì đó quả là một trực giác chuẩn tới đáng sợ.

Vậy nhưng sau khi nhận kem và trả tiền, Kuramochi cũng không buồn rời đi ngay. Vừa ăn kem hắn vừa nói đủ chuyện trên trời dưới biển với tôi. Tôi thì vừa đáp đại vừa cầu cho vị khách nào đó mau tới. Song, vào chính những lúc như thế thì lại chẳng thấy bóng dáng ai. Chủ của hàng thì đã lỉnh đi đâu đó như thường lệ.

Kể từ sau vụ bánh cá kia, tôi không hề gặp lại Kuramochi. Thế nên hắn đã vào học trường cấp ba nào tôi cũng không biết. Một tay cầm kem, hắn tự mãn kể cho tôi nghe rằng mình đã theo học khoa Tổng hợp của một trường cấp ba, và giờ hắn đang hoạt động trong câu lạc bộ hội thoại tiếng Anh và tennis.

“Hội thoại tiếng Anh thì tao không nói làm gì, nhưng chơi tennis tao tưởng tốn kém lắm?”

“Cũng không hẳn. Tao được một đàn anh khóa trên nhượng lại cho cây vợt cũ. Không mất tiền mượn sân, lại được huấn luyện miễn phí, hời mà. Phải tập luyện gian khổ là điểm trừ nho nhỏ, nhưng chỉ cần chịu khó một năm thôi. Lúc nào đàn anh không giám sát thì tao chơi hời hợt tí là được. Dù sao thì tao cũng đâu có muốn thành thành viên chơi chính thức.”

Ồ, thì ra cũng có cách suy nghĩ như thế, tôi cảm thấy như mình lại vừa nhận được một bài học. Ngại khổ và không muốn mất tiền nên tôi đã không tham gia vào câu lạc bộ nào cả.

Đúng lúc ấy Yoko quay lại. Chừng như đã quan sát bộ dạng của chúng tôi từ trước đó, cô ấy cất tiếng hỏi tôi.

“Bạn của cậu à?”

“Bạn cùng lớp hồi tiểu học với tớ,” tôi đáp.

“Ồ,” Yoko mỉm cười với Kuramochi. “Chào cậu.”

“Chào cậu,” Kuramochi cũng cười đáp lại. “Cậu cũng là học sinh cấp ba à?”

Cô ấy gật đầu đáp “Ừ.”

“Tớ là Osamu. Kuramochi Osamu. Còn cậu?”

“Tớ là Ejiri.”

“Chào Ejiri. Tên của cậu là gì thế? Đừng nói là Miyoko nhé?”

Yoko bật cười tươi tắn trước câu nói đùa của hắn. Biểu cảm của cô ấy làm tôi hoang mang.

Nghe cô ấy trả lời tên mình là Yoko, Kuramochi lại hỏi tên cô ấy viết như thế nào. Cái tính xã giao và khả năng tùy cơ ứng biến để cuộc trò chuyện không bị gián đoạn khi đứng trước một người lạ của hắn từ hồi đó đã được phát huy rồi.

“Ca làm của mày tới mấy giờ?” Kuramochi hỏi tôi.

Tôi không muốn trả lời. Bởi tôi đã lờ mờ đoán ra tiếp theo hắn sẽ thốt ra cái gì. Trong lúc tôi còn tần ngần, Yoko đứng bên cạnh liền trả lời “Tới năm giờ”.

“Thế thì còn có ba mươi phút nữa thôi mà. Vậy giờ tao sẽ đi thay đồ. Khoảng năm giờ tao sẽ quay lại đây, rồi trên đường về ba đứa mình ghé vào một tiệm cà phê nhé?”

“Ờm, nhưng mà...” Tôi nhìn Yoko. Tôi thầm cầu mong cô ấy sẽ từ chối.

Thế nhưng, nguyện ước của tôi đã không thành hiện thực.

“Tớ đi được.” Cô ấy nói. Vậy thì tôi cũng phải đi.

“Tao cũng đi được. Nhưng mà Kuramochi, không phải mày tới đây với ai đó sao?”

“Đâu có. Tao đi một mình. Vậy gặp lại lúc năm giờ nhé.” Kuramochi giơ một tay lên và cuối cùng cũng rời khỏi đó.

“Bạn cậu thú vị ghê.” Sau khi tiễn hắn, Yoko khen. Tôi cảm thấy lo lắng vì cách nói có phần trìu mến của cô ấy.

“Nó giỏi ăn nói lắm. Từ hồi xưa rồi.”

“Cậu ấy nói là tới đây một mình nhỉ? Chắc hẳn là cậu ấy thích bơi lắm.”

“Phải vậy không nhỉ?” Tôi nghiêng đầu. Tôi cố lục lọi ký ức hồi tiểu học nhưng không có ấn tượng gì là hắn đặc biệt thích bơi lội.

“Hôm nay không bơi được rồi,” tôi thử than vãn. Mục đích là để ngầm thể hiện cảm xúc của tôi khi khoảng thời gian vui vẻ bị quấy rầy.

“Hay bảo cậu ấy đừng thay đồ vội, rồi ba đứa mình bơi tới sáu giờ đi. Tiệm cà phê để sau đó đi vẫn được mà.”

“Ấy không, không sao đâu. Chắc là nó đang thay đồ rồi.” Tôi nói. Tôi không muốn cho Kuramochi thấy Yoko trong bộ đồ bơi.

Kuramochi quay trở lại vào đúng năm giờ. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô và quần trắng. Cả áo và quần đều trông không giống đồ rẻ tiền.

Được Kuramochi dẫn đường, chúng tôi đi ra con phố sầm uất gần nhất. Hắn không hề đắn đo mà bước ngay vào một quán cà phê. Có vẻ hắn đã quen thuộc với chốn này.

Kuramochi gọi một tách Americano, tôi cũng gọi giống hắn. Tôi hoàn toàn mù tịt về Americano. Không biết nó có gì khác với cà phê bình thường, mà cơ bản là tôi còn chưa từng uống cà phê chuẩn vị bao giờ. Yoko thì gọi cho mình một cốc soda kem.

Sau đấy, Kuramochi hoàn toàn dẫn dắt cuộc trò chuyện. Mồm miệng hắn đã trở nên dẻo quẹo hơn cả hồi cấp hai. Từ chuyện bộ phim xem gần đây, tin đồn về người nổi tiếng, thời trang tới âm nhạc, coi bộ hắn không khi nào thiếu chuyện để nói. Tôi thì chỉ gật gù hưởng ứng, tỏ ra quan tâm hay ngạc nhiên. Vừa nghe tôi vừa uống thứ cà phê loãng toẹt chẳng biết ngon ở điểm nào.

Yoko cũng trở nên hoạt ngôn từ khi nào không hay. Lần đầu tiên tôi được biết cô ấy là fan của nhóm Rolling Stones, và phải tới khi ấy tôi cũng mới vỡ lẽ ra rằng cô ấy cũng quan tâm tới thời trang như bao thiếu nữ khác. Và khi câu chuyện chuyển sang đề tài định hướng tương lai, cô ấy còn lộ ra biểu cảm nghiêm túc mà bình thường hiếm khi để người khác thấy.

Kuramochi là một thằng con trai không chỉ giỏi ăn nói mà dường như còn thuần thục bí kíp khiến đối phương thổ lộ lòng mình. Hắn sẽ bâng quơ thả mồi rồi ngay lập tức nhìn thấu đối phương cắn vào phần nào của miếng mồi. Chỉ cần nắm được điều này, hắn sẽ tán dương, giả đò quan tâm tới câu chuyện, thi thoảng cố tình phản biện và tạo ra bầu không khí giúp đối phương thoải mái chia sẻ hơn. Ở cùng hắn, ai cũng trở thành người giỏi nói chuyện. Nhưng đối phương thì lại không nhận ra rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn và đang diễn ra đúng như kế hoạch của hắn.

Chúng tôi đã ở quán cà phê đó hai tiếng đồng hồ. Hầu như chỉ có Kuramochi và Yoko nói. Tôi chỉ ngồi bên cạnh và lắng nghe mà thôi.

Sau khi ra khỏi quán, hắn nói sẽ đưa Yoko về tận nhà.

“Giờ tao phải tới một chỗ, nhưng thật trùng hợp là lại cùng hướng với nhà Yoko.” Vừa nhìn đồng hồ đeo tay hắn vừa nói.

Tôi nhớ lại trong lúc nói chuyện, hắn đã khéo léo hỏi được vị trí nhà của Yoko.

Nếu thế thì tao cũng đi, tôi rất muốn nói như vậy. Song nhà tôi lại nằm ở hướng quá khác để có thể thốt lên câu đó. Tôi đã kỳ vọng Yoko sẽ từ chối khéo, nhưng cô ấy dường như còn hoan nghênh lời đề nghị của Kuramochi. Chúng tôi đi ra ga cùng nhau, rồi chia tay ở đó. Tôi lặng nhìn hai người từ từ bước lên sân ga phía đối diện, nhưng họ thì đang vui vẻ trò chuyện như đã quên mất tôi từ lâu.

Khi tôi trở về căn chung cư Shirasagi, đèn trong phòng quản lý vẫn tắt. Tôi dùng khóa để mở cửa và bước vào căn phòng đó. Không bật đèn, tôi cứ thế mà đi vào sâu bên trong. Ở phía bên kia cánh cửa trượt là hai căn phòng kiểu Âu và một gian bếp. Đó là không gian sống của hai bố con tôi.

Phải đến một năm trước, căn chung cư bố tôi ấp ủ từ lâu mới được hoàn thành. Nó được đưa vào hoạt động trong khi chúng tôi vẫn không rõ liệu nó có đem lại lợi nhuận hay không. Bố tôi đã vay tiền từ ngân hàng, nhưng chỉ thế thì chưa đủ, rút cục ông vẫn phải cúi đầu trước những người họ hàng đã cắt đứt quan hệ. Một người anh họ thân với bố tôi nhất đã cho ông vay tiền. Nhưng ngay cả người anh họ đó cũng dặn bố tôi phải giữ bí mật với vợ bác ấy và những người họ hàng khác. Tất nhiên, bố cũng bị người đó cảnh báo rằng đây sẽ là lần cuối cùng.

Hẳn là bố tôi đã muốn xây một tòa chung cư cao cấp, nhưng ngân sách không cho phép ông làm vậy. Giao thông ở khu đó cũng không quá thuận tiện nên không thể lấy giá tiền nhà cao. Cuối cùng, nó trở thành chung cư cho người độc thân và sinh viên. Cả tầng một và tầng hai, tổng cộng có mười sáu phòng. Phòng quản lý được xây bên cạnh cửa ra vào là nơi ở mới của bố con tôi.

Đúng như tôi lo sợ, việc kinh doanh chung cư không hề đơn giản. Do tốn nhiều chi phí hơn dự tính nên lợi nhuận hằng tháng không được là bao. Chưa kể còn có tới ba căn phòng chưa có người thuê. Trả nợ xong hằng tháng thì số tiền còn lại chỉ vừa đủ ăn. Tôi đi làm thêm không phải chỉ vì muốn gặp Yoko.

Bố tôi về nhà lúc tối muộn. Đúng như dự đoán, ông say khướt. Maeda - người đàn ông mà hồi đó bố tôi hay giao du, tha lôi ông về. Maeda làm việc ở hàng pachinko gần nhà. Bố tôi thường xuyên tới hàng pachinko đó, hồi ấy hình như ông hay được Maeda lén chỉ cho hôm nay nên nhắm chơi máy nào. Tôi không thích người đàn ông này, thoạt nhìn có vẻ là một người thân thiện nhưng thẳm sâu bên trong thì như đang che giấu sự gian manh.

Vừa mới bước vào phòng, bố liền đổ rạp ra sàn nhà và bắt đầu la hét những thứ vô nghĩa. Dãi nhễu ra từ miệng ông.

“Sao lại say tới mức này chứ?” Tôi nói với bố, nhưng thực chất là muốn nhắm sự phàn nàn này tới Maeda. Chắc chắn là Maeda, cái người chỉ nhắm đến hầu bao của bố tôi, đã kéo ông đi hết quán rượu này tới quán khác.

“Ôi, chú đã bảo là về đi rồi mà anh Tajima cứ bảo ở lại uống thêm chút nữa nên mới thành thế này.”

Biết thừa ấy chắc chắn là lời nói dối, nhưng tôi vẫn xin lỗi chú ta, “Lúc nào cũng phiền chú quá ạ.”

“Chú thì không vấn đề gì. Sáng cũng không phải dậy sớm đi làm. Nhưng mà anh Tajima không biết bị làm sao rồi. Tự dưng trở nên kỳ cục lắm.”

“Trở nên kỳ cục?”

“Ừ. Lúc uống ở quán oden thì vẫn bình thường. Nhưng mà trên đường đi tới quán tiếp theo, anh ấy đột ngột đứng lại ở vệ đường rồi cứ nhìn chằm chằm vào hướng chẳng liên quan gì sất. Mặc cho chú hỏi, anh ấy vẫn chỉ nói là chẳng làm sao cả. Cơ mà sau đó mới trở nên kỳ cục. Tửu lượng của anh ấy cũng chẳng phải là cao cường gì cho cam, ấy vậy mà lại uống rõ nhiều, nên lúc ra về mới thành ra thế này đây.”

Bố tôi đã nhìn thứ gì nhỉ? Thứ khiến tâm trí bố tôi hoảng loạn là gì vậy?

Dường như cảm thấy nếu phải phụ chăm bố tôi thì sẽ rất phiền, Maeda nhanh chóng bỏ về. Tôi lôi từ trong tủ ra một tấm chăn mỏng rồi đắp lên người bố vẫn đang ngủ lăn trên sàn. Đang là mùa hè nên chắc ông sẽ không bị cảm lạnh.

Lúc tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, bố đã dậy và đang ngồi trước ti vi đọc báo. Ông nhíu mày làm bộ mặt không vui, rõ ràng là vì không muốn bị hỏi về chuyện đêm trước. Tôi chẳng nói chẳng rằng nướng lát bánh mì, ốp la trứng rồi ăn sáng. Chẳng rõ từ bao giờ mà nhà tôi đã có luật thân ai người nấy lo. Bố hầu như ngày nào cũng ăn ngoài, còn tôi thì hay ăn đồ ăn liền. Cũng có lúc tôi mua đồ ăn từ khu đồ chế biến sẵn của siêu thị.

Ăn xong bữa sáng, tôi nhanh chóng rời khỏi nhà. Mặc kệ ông bố say mèm. Thay vì quan tâm chuyện đó, tôi lo lắng về Yoko hơn.

Cô ấy tới chỗ làm trước tôi và đã mặc xong tạp dề. Nét mặt tươi cười khi trông thấy tôi không có gì khác so với ngày hôm qua.

“Thế sau đó hai người làm gì?” Tôi rụt rè hỏi.

“Cậu hỏi chuyện ngày hôm qua?”

“Ừ.”

“Bọn tớ không làm gì cả. Chỉ đi thẳng về nhà thôi. Sao vậy?”

“À, không, không có gì...”

“Kuramochi quả là một người vui tính. Cậu ấy biết nhiều thứ thật đấy.”

“Vậy à?”

“Chắc hồi tiểu học cậu ấy phải nổi tiếng lắm nhỉ? Kiểu như một người lãnh đạo lớp ấy!”

“Nó á? Không đâu, làm gì có. Hồi đó nó chìm lắm.”

“Ồ, trông thì không có như vậy.” Sau khi nghiêng đầu tỏ ý thắc mắc, Yoko liền bật cười khúc khích như thể nhớ ra điều gì.

“Tajima cũng rất trầm lặng đúng không? Kể cả lúc phải đọc to sách ngữ văn, giọng cậu bé quá nên toàn bị mắng còn gì.”

“Nó kể cho cậu cả chuyện đó rồi à?”

“Có sao đâu. Chuyện hồi nhỏ ấy mà.”

Tuy cô ấy nói nhẹ bẫng nhưng đối với tôi đây là vấn đề nghiêm trọng. Tôi luôn mang mặc cảm về thời niên thiếu của mình. Nếu được, tôi không muốn cô ấy biết về tôi của hồi đó. Tôi cũng muốn giấu đi chuyện có tin đồn bà nội tôi bị giết. Tôi cũng không muốn cả chuyện nối gót sự tan nát của gia đình Tajima, cuộc sống của tôi ở trường cũng trở nên khốn khổ bay tới tai cô ấy.

Tôi vừa bán kem và nước trái cây như mọi khi vừa thầm mong Kuramochi sẽ vĩnh viễn không tới đây nữa.

Dường như mong ước đã thành sự thật, tới năm giờ tôi vẫn không thấy mặt mũi hắn đâu. Tôi hoan hỉ nói với Yoko.

“Tớ đợi cậu ở thành bể bơi nha.”

Đó là nơi chúng tôi thường đợi nhau trước khi bơi. Thế nhưng cô ấy lại chắp hai tay lại tạ lỗi.

“Xin lỗi cậu. Hôm nay tớ phải về sớm mất rồi.”

“À, vậy à?”

“Xin lỗi cậu nha. Hẹn cậu lần tới.”

“Vậy hẹn cậu ngày mai. À, mai là ngày nghỉ nên chắc là ngày kia...”

“Ừ đúng rồi. Hẹn gặp lại nha.” Cô ấy vẫy nhẹ tay và rời khỏi cửa hàng.

Tôi dõi theo bóng lưng ấy, trong lòng không khỏi cảm thấy trống vắng và bất an. Vì một lý do nào đó tôi có cảm giác sự tồn tại của cô ấy đã trở nên xa cách hơn so với ngày hôm qua.

Hôm đó, về tới nhà tôi đã thấy bố trong phòng quản lý. Nhác thấy mặt tôi, ông liền bảo bữa tối hãy đặt đồ về ăn. Quả là chuyện lạ. Đằng nào thì cũng phải trả tiền nên thà đi ra hàng ăn còn hơn, đỡ phiền phức, bình thường bố hay nói như vậy đấy.

Ngay cả trong bữa ăn, bố tôi trông cũng có gì đó khác với mọi khi. Ông hỏi han tôi về chuyện trường lớp cấp ba, điều mà bình thường ông chẳng bao giờ hỏi. Ấy vậy mà ông trông chẳng có vẻ gì là nghiêm túc lắng nghe lời tôi nói cả. Làm bộ như đang nói chuyện với con trai, nhưng tâm trí thì đang ở nơi nào đó xa lắc xa lơ. Trên ti vi đang truyền hình trực tiếp trận bóng chày của đội Yomiuri Giants, nhưng kể cả khi tuyển thủ yêu thích của bố đánh trúng ba cú, bố cũng không đập bàn phấn khích như mọi khi.

Bố rõ ràng là đang để ý đến thời gian. Sau bữa ăn, ông nhìn đồng hồ rất nhiều lần. Vào lúc kim đồng hồ chỉ quá mười giờ, ông đứng dậy.

“Bố ra ngoài một chút. Chắc là bố sẽ về muộn, nên con khóa cửa rồi ngủ trước đi nhé.”

Tôi im lặng gật đầu, nhưng mắt của bố không hề nhìn mặt con trai.

Bố tôi, mặc cho giờ đang là mùa hè, khoác áo khoác và đi ra ngoài. Tôi còn thấy ông kiểm tra bên trong túi và chỉnh lại kiểu tóc trước khi ra khỏi nhà.

Hồi nào đó tôi đã từng chứng kiến chuyện tương tự. Ấy chính là năm trước khi tôi vào cấp hai. Bố tôi đã say mê cô nhân viên quán rượu tên Shimako và hằng tối đều ra ngoài. Giờ đây tôi lại cảm nhận được bầu không khí tương tự tỏa ra từ bố.

Tôi bất an tự hỏi không biết ông lại đang bao nuôi cô ả nào rồi. Nếu đúng như vậy thì lần này là một cô ả ở đâu đây? Mỗi lần ông có quan hệ với một người phụ nữ nào đấy là nhà tôi lại lâm vào cảnh bất hạnh. Sau khi ngoại tình với cô Tomi thì là ly dị, sau khi mê đắm Shimako thì là thất nghiệp. Tôi không thể chịu đựng thêm bất cứ tai ương nào nữa.

Mặt khác, tôi cũng từng mơ mộng biết đâu ở đâu đó lại có một người phụ nữ có thể cứu rỗi chúng tôi. Tôi đã luôn mong mỏi được ăn những món ăn nóng hổi nhà làm. Tôi đã tìm kiếm sự bình yên về mặt tinh thần. Tôi đã cho rằng kể cả một người bố như thế nhưng chỉ cần tái hôn với một người phụ nữ tốt thì ông ấy sẽ quay trở lại làm một người đàn ông đáng tin cậy như xưa.

Bố tôi về vào lúc gần hai giờ sáng. Tôi giả vờ đang ngủ và vểnh tai nghe ngóng động tĩnh của bố. Trái với dự đoán của tôi, ông coi bộ không hề say xỉn. Tôi cảm nhận được ông ngồi xuống trước bàn ăn.

Bố không giở báo, cũng không bật đài. Khi ông ngủ gật do say xỉn thì sẽ ngáy rất to, nhưng tôi cũng không nghe thấy tiếng ngáy nào.

Tôi lặng lẽ ngồi dậy và ghé mặt gần tấm cửa trượt. Tôi trông thấy tấm lưng tròn của bố. Áo sơ mi của ông ướt đẫm mồ hôi, khiến hình dáng chiếc áo ba lỗ mặc bên trong lồ lộ.

Trên bàn có đặt một hộp rượu nhỏ. Hình như ông mua trên đường về.

Ông uống rượu rồi khẽ thở dài. Dù không nhìn thấy mặt nhưng dường như ông đang chú mục vào một điểm nào đó.

Hôm sau là ngày bể bơi đóng cửa nên tôi ở nhà xem giải bóng chày trung học và đọc truyện tranh cả ngày. Bố thì ở phòng quản lý và ngồi mơ màng suy nghĩ.

Tới tối, ông lại chuẩn bị đi ra ngoài.

“Bố lại ra ngoài ạ?” Tôi hỏi.

Bố chỉ gật đầu.

“Bố đi đâu?”

“Bố có... chút việc.”

Cũng giống như lần trước, cho tới cuối bố vẫn không nhìn mặt tôi.

Chắc chắn là gái gú rồi, tôi khẳng định.