Chương 10
Mắt theo dõi trận bóng chày tối nhưng lòng tôi thì cứ mãi thấp thỏm không yên. Tôi liên tục kiểm tra đồng hồ. Đội Yomiuri Giants thắng cũng được mà thua cũng chẳng sao, tôi không quan tâm.
Tới mười giờ, tôi ra khỏi nhà, đi tới cửa hàng pachinko gần đấy.
Cửa hàng pachinko đã đóng cửa. Tôi nhìn được bên trong cửa hàng qua cửa kính. Maeda đang vừa phe phẩy quạt vừa đi lại. Tôi gõ cửa kính, chú ta nhận ra và nhìn về phía này. Chú ta tỏ vẻ ngạc nhiên rồi mở cửa cho tôi.
“Có chuyện gì mà cháu tới đây muộn vậy? Nếu là tìm bố cháu thì hôm nay ông ấy không tới đây đâu.”
“Chuyện đó thì cháu biết. Cháu muốn hỏi chú chút chuyện thôi ạ.”
“Chuyện lạ à nha. Chuyện gì nào?”
“Cái hôm bố cháu về nhà trong bộ dạng say khướt, chú cũng ở cùng bố cháu nhỉ? Hôm ấy bố cháu đã đi đâu sau khi rời quán oden vậy ạ?”
“Sau quán oden?” Maeda nhíu mày. “À à, là chuyện khi đó à? Sau quán oden là một quán bar tên là Ruru. Nhưng mà chắc cháu cũng chẳng biết đấy là đâu đâu.”
“Quán đó có gần quán oden không ạ?”
“Nói gần thì đúng là cũng gần. Đi bộ khoảng mười hai, mười ba phút gì đó.”
“Chú có thể chỉ cho cháu địa chỉ của quán oden và quán Ruru đó không? Chú vẽ bản đồ khái quát ra đây được thì tốt quá,” tôi chìa cuốn sổ ghi nhớ và cây bút mực mang từ nhà.
“Hả? Gì thế, cháu định đi tìm bố hả? Ôi dào, thế cần gì phải đi, gọi một cú điện thoại là xong mà. Để chú cho số điện thoại của Ruru này.”
“Ấy không, không, cháu không muốn gọi.”
“Thế thì để chú gọi cho. Cháu có việc gấp cần gặp bố mà.”
“Không hẳn là việc gấp đâu ạ. Nên là, ừm, chú chỉ cần cho cháu địa chỉ thôi, còn đâu cháu sẽ tự lo liệu.”
“Hừmm. Thôi cũng được. Nhưng mà chú không giỏi vẽ bản đồ đâu đấy.”
Cuối cùng Maeda bắt đầu vẽ những đường thẳng, hình vuông và hình tròn vào cuốn sổ tôi đưa. Quả thật bản đồ chú ta vẽ không hề đẹp. Tuy nhiên, bằng cách nào đó tôi vẫn đại khái nắm được vị trí.
“Cảm ơn chú.” Tôi nhận lấy bản đồ và nói lời cảm ơn.
“Nói với bố cháu hộ chú. Rằng chú nhắc là đừng làm con trai mình lo lắng nhiều.” Tôi mỉm cười gật đầu. Dù trong lòng thì đáp trả lại rằng chẳng phải là tại mấy người như chú chèo kéo bố tôi đi uống rượu nên tôi mới lo lắng sao.
Địa điểm vẽ trên bản đồ nằm ở một khu phố sầm uất gần đây. Tiệm cà phê mà tôi cùng Kuramochi và Yoko tới không lâu trước đây cũng nằm ở khu đó.
Sau khi leo lên tàu rồi xuống, tôi rảo bộ theo hướng ngược lại con phố nhộn nhịp. Một quán ăn đứng lẻ loi trên con đường dọc theo đường tàu. Theo như bản đồ của Maeda thì hình như đó là quán oden. Tới gần, tôi liền ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Trên băng ghế dài vừa cho năm người, có ba vị khách đang ngồi. Do vướng tấm rèm nên tôi không thể thấy mặt, song không có tấm lưng nào là của bố cả.
Tôi nhìn bản đồ và lại tiếp tục bước đi, theo hướng dẫn đến quán Ruru, nhưng đích đến của tôi không phải là chỗ đó. Vào cái đêm bố tôi say khướt về nhà, Maeda đã nói như thế này:
“Lúc uống ở quán oden thì vẫn bình thường. Nhưng mà trên đường đi tới quán tiếp theo, anh ấy đột ngột đứng lại ở vệ đường rồi cứ nhìn chằm chằm về hướng chẳng liên quan gì sất.”
Theo lời kể của Maeda, thì kể từ sau khoảnh khắc đó bố tôi trở nên kỳ lạ. Tôi đoán chỗ bố tới không phải là quán Ruru mà là một nơi nằm trên đường tới đó.
Đường từ quán oden đến quán Ruru có vài lối khác nhau. Tôi thử đi quanh từng lối một xem sao. Trên đường có vô số các quán bar nhỏ. Nếu bố tôi ở đâu đó trong số những quán bar này thì việc tìm ra ông suy cho cùng vẫn là bất khả.
Đúng lúc tôi đã bỏ cuộc và dợm bước quay về phía nhà ga. Bâng quơ dõi mắt sang phía bên kia đường, tôi chợt trông thấy bóng lưng của một người đang mua thuốc lá ở máy bán tự động và bất giác đứng khựng lại. Không nhầm được, đó là lưng của bố tôi.
Tôi ngay tức khắc nấp mình sau chiếc xe tải bên cạnh. Bố tôi trông không có vẻ gì là nhận ra sự hiện diện của tôi.
Bố mua một bao thuốc lá rồi lập tức bước vào trong tòa nhà bên cạnh. Tầng một là một tiệm bán hoa, nhưng tiệm đã đóng cửa. Có vẻ như bố đang đi lên cầu thang. Tầng hai là một quán cà phê.
Đang mông lung không biết nên làm thế nào, tôi ngước lên nhìn quán cà phê thì thấy gương mặt bố đã xuất hiện ở phía bên trong ô cửa sổ. Tôi sợ hãi rụt mặt lại.
Tuy nhiên bố không nhìn về phía tôi. Ánh mắt ấy dường như đang dõi về phía tòa nhà nằm phía đối diện quán cà phê, cách nơi tôi đứng khoảng hai mươi mét. Ở phía bên đó có biển hiệu của một vài quán rượu.
Tôi đoán là ông đang đợi ai đó. Chắc chắn là người đó đang ở một trong những quán rượu kia.
Không lâu sau, có người bước ra từ tòa nhà. Tôi trông thấy bố chồm người về phía trước.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà là ba người phụ nữ mặc đồ Âu lòe loẹt và hai người đàn ông có vẻ như là nhân viên văn phòng. Những người phụ nữ đương nhiên là gái tiếp rượu.
Bố tôi - người đang ở quán cà phê, nhìn mấy người đó rồi lại trở về tư thế cũ. Dường như mục tiêu của bố không phải họ. Trước mặt ông trong giây lát bỗng trở nên trắng xóa. Hình như ông đang hút thuốc lá.
Nhóm khách và gái tiếp rượu bỡn cợt qua lại một lúc, rồi cuối cùng hai người khách cũng đi xa khỏi tòa nhà. Ba cô gái tiếp rượu sau khi tiễn khách liền đi vào trong và mất dạng.
Không lâu sau đó, lại có bóng người bước ra từ tòa nhà. Lần này là một người khách và hai người phụ nữ. Hai người phụ nữ có khuôn mặt khác với những người trước đó.
Giống như lúc nãy, bố tôi lại dán mặt vào cửa sổ và nhìn xuống phía những người đó. Song lần này, ông giữ khư khư tư thế này. Từ xa tôi cũng có thể nhận ra nét mặt ông đang thay đổi.
Tôi nhìn hai cô gái tiếp rượu một lần nữa. Ngay lập tức, tôi chết lặng.
Người phụ nữ mặc chiếc váy màu xanh nhạt không phải ai khác mà chính là Shimako. Cô ta trông có vẻ hốc hác đi nhiều so với lần gặp trước đây. Tuy mặt Shimako vốn nhỏ nhưng tôi có thể thấy cằm cô ta thậm chí còn nhọn hơn xưa.
Không ngờ là cô ta lại đang làm ở đây...
Vào cái đêm đi uống với Maeda, hóa ra bố đã tình cờ trông thấy Shimako. Nhớ ra những ký ức không mấy dễ chịu nên ông mới uống tới mức say bí tỉ như thế.
Tôi đã tưởng là có thể bố sẽ phi ra từ quán cà phê. Thế nhưng ông chỉ quan sát cô ta qua ô cửa sổ. Về phần Shimako, cô ta trông như có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng hai bố con mà cô ta đã gây ra cho bao bất hạnh lại đang ở ngay gần kề, sau khi tiễn khách xong, cô ta vừa nói cười gì đó với cô gái tiếp rượu còn lại vừa quay gót trở vào trong.
Tôi thấy bố ngồi ngay ngắn trở lại. Không có dấu hiệu gì là ông sẽ đứng lên.
Tôi đã ở đó khoảng hai mươi phút, nhưng Shimako không xuất hiện nữa. Sắp tới giờ chuyến tàu cuối, lại có vẻ như đang bị người qua đường để ý, tôi bỏ cuộc và rời khỏi đó.
Tôi về nhà đợi, khoảng hơn một giờ sáng bố mới về. Trông ông hơi tiều tụy. Đợi mãi ở quán cà phê như thế thì mệt mỏi âu cũng là điều đương nhiên.
“Con vẫn thức đó à? Ngày mai con đi làm thêm cơ mà? Không ngủ sao có sức?” Nhìn mặt tôi, bố nói. Giọng điệu không vui của ông có lẽ là do lương tâm đang cắn rứt.
“Dạo gần đây bố hay về muộn thế ạ?”
“Ờ... bố phải quan hệ với mấy người cùng hiệp hội mà.” Ông ngồi xuống trước bàn uống trà rồi giở tờ báo thể thao cầm sẵn trên tay. Có lẽ là ông đã mua nó để giết thời gian trong lúc đợi ở quán cà phê.
Tôi đã chui vào trong chăn và nhắm mắt lại, nhưng vì tò mò rất nhiều chuyện nên không tài nào ngủ được. Khi tôi trở người vài lần, cánh cửa trượt mở ra. Tôi mở mắt.
“Quả nhiên là con chưa ngủ.” Bố đứng đó nói với tôi.
“Vâng. Bố cần gì ạ?”
“À... con có dao khắc phải không?”
“Dao khắc? Nếu là cái dùng hồi tiểu học thì con có.”
“Cái đó cũng được. Có thể cho bố mượn một chút được không?”
“Được... nhưng bây giờ luôn ạ?”
“Ừ,” bố tôi gật đầu. Mặt ông hiện nét ưu tư.
Tôi lồm cồm bò ra khỏi chăn và mở ngăn kéo bàn dưới cùng. Trong đó có một chiếc hộp đựng bộ năm con dao khắc và một cục đá mài. Lần cuối cùng tôi dùng là khi tôi nhận được hai mươi ba bức bưu thiếp đề chữ “sát” kia. Tôi đã khắc chữ hai mươi ba lên cánh cổng torii của ngôi đền gần nhà.
“Bố tính dùng dao khắc làm gì thế?”
“À, cũng không có gì đâu. Xin lỗi nếu làm con lo lắng.” Dứt lời, ông cầm lấy hộp dao khắc và đá mài, rồi đi ra khỏi phòng.
Tôi chui lại vào trong chăn và nhắm mắt lại. Song tôi ngủ không sâu, thi thoảng lại tỉnh dậy. Mỗi lần như vậy tôi lại nghe thấy âm thanh kỳ lạ. Xoẹt xoẹt, như thể có thứ gì đó đang cọ vào nhau. Bố đang làm gì vậy nhỉ - trong lúc nghĩ như vậy tôi lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, đến lúc tôi ăn sáng, bố vẫn chưa tỉnh giấc. Có vẻ như đêm qua ông đã thức rất khuya. Quan sát quanh phòng, không có vết tích gì cho thấy ông đã dùng con dao khắc.
Bộ dao khắc đang đặt bên cạnh ti vi. Tôi cầm nó lên và mở nắp. Lưỡi của năm con dao vẫn gỉ như cũ. Nghĩ bụng với mấy con dao gỉ này thì chẳng làm được trò trống gì, tôi quay qua nhìn miếng đá mài. Có dấu vết cho thấy rõ ràng nó đã được sử dụng. Tôi chắc chắn mình chưa từng mài dao bằng đá mài, hẳn là đêm qua bố đã dùng. Nhưng không phải là để mài dao khắc.
Tôi nhớ ra âm thanh xoẹt xoẹt bản thân nghe thấy lúc nửa đêm. Đó nhất định là âm thanh mài lưỡi của một thứ gì đó. Thứ bố tôi muốn mượn không phải con dao khắc mà là cục đá mài.
Tôi đi tới bếp và mở cánh cửa tủ dưới bồn rửa bát. Mặt trong của cánh cửa có chỗ cắm dao. Nói vậy thôi chứ trong căn nhà hầu như chẳng mấy khi nấu nướng của bố con tôi thì chỉ có dao gọt hoa quả và dao đa năng.
Để ý thấy chuôi của một con dao bị ướt, tôi rút thử ra xem. Bố con tôi tất nhiên chẳng bao giờ lau rửa, bảo quản dao nên đáng lẽ ra con dao này phải bị gỉ sét, vậy nhưng phần lưỡi của nó lại đang lóe lên ánh sáng màu bạc, phần bị gỉ cũng ít đi đáng kể. Rõ ràng là bố tôi đã mài nó.
Một người chẳng bao giờ vào bếp nấu ăn như bố tôi rõ ràng đâu cần phải mượn đá mài của con trai mà mài dao chứ. Kể cả có chuyện cần tới thì mục đích hẳn là làm gì đó khác chứ chẳng phải nấu ăn.
Ngày hôm đó tiết trời cũng nóng nực từ buổi sáng, song tôi thì nổi da gà.
Không nghi ngờ gì nữa, bố tôi muốn giết Shimako.
Thế nhưng, tôi không hề có ý định ngăn cản bố. Nghĩ tới cái quá khứ vì Shimako mà trở nên khốn đốn của chúng tôi thì có nảy ra ý nghĩ muốn giết cô ta cũng là lẽ đương nhiên.
Ngược lại, sự quan tâm của tôi hướng về phía khác. Liệu bố sẽ dùng phương pháp nào để giết người, khi nào sẽ giết, sau khi giết xong thì làm gì, và ý định giết người của ông mạnh mẽ tới mức nào...
Hình ảnh bố ở quán cà phê nhìn chằm chằm vào Shimako và hình ảnh tôi đứng đợi Kuramochi Osamu ở gần nhà hắn vào một lúc nào đó nhập vào làm một. Lúc đó tôi đã thất bại trong việc hạ độc Kuramochi. Thực ra chính tôi đã ngăn không cho điều đó xảy ra, nhưng sau này thử ngẫm lại thì đúng phải gọi đó là một thất bại. Tôi đã quyết tâm đến vậy, ấy thế mà lại bị những lời không rõ là giả hay thực của hắn làm nhụt đi ý chí. Ý chí giết chóc của tôi rút cục chỉ có từng ấy.
Tuy cách nói có hơi kỳ cục, nhưng tôi đã muốn bố làm mẫu cho mình. Lúc bà nội chết, người ta đã kháo nhau rằng mẹ tôi là người hạ độc, nếu chuyện hồi đó là thật, tôi rất muốn hỏi mẹ xem cảm xúc nào đã thôi thúc mẹ làm “chuyện đó”.
Nếu đã mài dao thì chắc bố định dùng nó làm vũ khí. Nhưng như thế tôi cảm thấy còn thiếu cái gì đó. Hành vi dùng dao đâm người có chút gì đó bốc đồng và may rủi. Tôi thực sự muốn bố mình là một người xuống tay lạnh lùng. Tôi đã muốn ông vừa ấp ủ ý định giết người, vừa lên kế hoạch tỉ mỉ, rồi thực hiện một cách bạo dạn. Hạ độc là phương pháp phù hợp với hình tượng đó hơn tất thảy. Tôi vẫn còn lén giữ lọ bột thủy ngân trong ngăn kéo. Tôi thậm chí đã nghĩ sẽ nói với bố về điều đó.
Kể từ đêm hôm ấy, bố không còn đi ra ngoài vào buổi đêm nữa. Thay vào đó, nom ông lúc nào cũng như đang suy tư chuyện gì. Tôi tự diễn giải rằng hẳn là ông đang lên kế hoạch giết người.
Ngay cả lúc làm việc ở cửa hàng của bể bơi, tôi cũng không ngừng bồn chồn. Tôi tự hỏi rằng trong khi bản thân đang ở đây, có lẽ nào bố sẽ đi ra ngoài để ra tay với Shimako không. Thú thực là thậm chí tôi đã mong bản thân được chứng kiến tận mắt cảnh bố giết cô ta.
Dĩ nhiên không phải đầu tôi tối ngày chỉ chăm chăm nghĩ về chuyện đó. Tôi còn một mối lo nghiêm trọng khác.
Rõ ràng đã có chuyện gì đó xảy ra với Ejiri Yoko. Tôi không biết đó là chuyện tốt hay chuyện xấu. Nhưng dù sao cũng đã có chuyện gì đó khiến tâm tính của cô ấy thay đổi. Những thay đổi trong nội tâm sẽ hiện cả ra ngoài mặt. Cô ấy ngày một thay đổi. Nét dễ thương và ngây thơ của cô thiếu nữ tôi đem lòng cảm mến đã biến mất từ lúc nào. Gương mặt với nụ cười có thể nói là trong trẻo đã từng là điểm cuốn hút của cô ấy, vậy mà giờ đây mặt Yoko luôn lộ nét trầm ngâm như đang chìm đắm trong muôn vàn suy tư. Trớ trêu thay, cái vẻ trầm ngâm mà trước đây cô ấy không hề có này lại điểm thêm cho Yoko nét quyến rũ của một người trưởng thành.
“Yoko này, dạo này trông cậu hơi lạ, cậu có chuyện gì không ổn à?” Canh lúc thích hợp, tôi hạ quyết tâm hỏi cô ấy. Khi ấy đang vãn khách.
“Tớ có chuyện gì đâu,” cô ấy đáp với một gương mặt tươi cười. Song gương mặt đó cũng có gì đó không giống với trước đây.
“Vậy thì tốt rồi, tớ còn tưởng cậu đang phiền não chuyện gì chứ. Đôi lúc trông cậu cứ mơ mơ màng màng ấy.”
“À... tớ không sao, không có chuyện gì hệ trọng đâu.” Cô ấy phẩy tay. “Cảm ơn cậu vì đã lo lắng cho tớ.”
“Nếu không có gì thì tốt rồi. Nhân tiện, ừm, hôm nay cậu cũng không rảnh hả?”
“Hôm nay?”
“À bơi ấy mà. Sau khi xong việc, nếu có thời gian thì hai đứa mình cùng đi bơi nhé? Như hồi xưa ấy.”
“À,” nụ cười của cô ấy trở nên gượng gạo. “Xin lỗi cậu. Tớ có việc mất rồi.”
“Thế à? Đành vậy.” Tôi cũng nở một nụ cười, nhưng chắc hẳn giống đang mếu hơn.
Niềm vui được bơi cùng Yoko sau khi tan làm đã hoàn toàn bị cướp mất. Giờ đây mỗi khi tan ca, Yoko đều vội vàng ra về như bị ma đuổi.
Cô ấy đã thay đổi từ sau hôm gặp Kuramochi. Sự thật ấy rõ như ban ngày.
Thế nhưng tôi không muốn nghĩ rằng giữa hai người đã có gì đó. Ngoài thứ cảm xúc không muốn người con gái mình thương bị cướp mất, tôi còn có ý nghĩ không muốn một thứ trong trắng bị vấy bẩn.
“Thế, thứ Tư tuần sau thì sao?” Tôi hỏi.
“Thứ Tư?”
“Ừ. Công việc làm thêm này cũng sắp kết thúc rồi, hôm đó là ngày nghỉ cuối cùng nữa. Nếu cậu không lấy làm phiền, tụi mình đi xem phim nhé?”
Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tôi rủ Yoko đi chơi. Sau này đã không biết bao nhiêu lần tôi hối hận, rằng giá mà tôi rủ cô ấy sớm hơn.
Cô ấy chắp hai tay lại tỏ vẻ có lỗi.
“Xin lỗi cậu. Thứ Tư tớ có hẹn mất rồi. Tớ quả thực cũng muốn đi chơi với Tajima một lần, nhưng mà...”
“Ừm, vậy à? Thế thì... à thôi, không sao đâu. Thế là chúng ta chỉ gặp nhau có năm ngày nữa thôi nhỉ?”
“À, đúng thế nhỉ? Thời gian trôi nhanh ghê.” Cô ấy đếm số ngày bằng ngón tay rồi nói.
Công việc làm thêm này vốn chỉ kéo dài cho tới khi kỳ nghỉ lễ obon [11] kết thúc.
Vào trước ngày thứ Tư tuần sau đó, tôi đã đi ra trung tâm mua sắm gần nhà. Nếu không đi chơi cùng nhau được thì tôi muốn tặng cô ấy thứ gì đó.
Nói vậy nhưng một người chưa từng có kinh nghiệm hẹn hò với con gái như tôi hoàn toàn chẳng biết nên tặng gì cho cô ấy cả. Sau khi đảo vài vòng trên tầng có khu trang sức hay phụ kiện dành cho con gái, rút cục tôi đã mua một chiếc khăn tay trông cũng chẳng ấn tượng lắm. Mặc dù muốn chọn thứ gì đó xinh xẻo hơn, nhưng cái nào cái nấy đều quá đắt, nên tôi đã không có nhiều lựa chọn.
Cuối cùng, ngày hôm sau cũng là ngày làm việc cuối. Từ buổi sáng, đầu tôi đã chỉ toàn suy nghĩ xem khi nào thì đưa quà.
“Hôm nay cậu cũng có việc bận hả?” Giữa lúc làm việc tôi thử đánh tiếng.
“Ừ. Chẳng hiểu sao dạo này tớ bận quá.”
“Vất vả nhỉ?”
“Cũng không đến nỗi đâu.”
Giọng điệu của cô ấy ấp úng không dứt khoát. Có vẻ như đang giấu giếm chuyện gì.
Kim đồng hồ điểm năm giờ chiều, và công việc làm thêm mùa hè của tôi đã kết thúc. Sau khi nhận được tiền lương, tôi rời bể bơi cùng Yoko và đi về hướng ga tàu.
“Yoko này, chỉ mười phút thôi cũng được, có thể đi cùng tớ không?”
Cô ấy quay sang nhìn tôi, vẻ mặt ngạc nhiên. Dường như cô ấy đang bối rối.
“Có thứ này tớ muốn đưa cho cậu...”
Yoko cụp mắt xuống và lấy tay nghịch tóc.
“Xin lỗi cậu. Tớ không có nhiều thời gian.”
“Vậy à...”
Vừa rảo bước tôi vừa thò tay vào trong túi quần. Lôi ra một túi giấy nhỏ, tôi nói, “vậy thì... cái này”, rồi giơ ra cho Yoko xem. Tới đó, cuối cùng thì cô ấy cũng chịu dừng chân lại.
“Cái gì đây?”
“Một món quà nhỏ thôi. Tớ đã muốn chọn một món đồ tinh tế hơn, nhưng lại chẳng nghĩ ra được gì.”
Cô ấy lấy chiếc khăn tay ra khỏi túi rồi nở một nụ cười.
“Oaa, đẹp quá. Tớ nhận nó được không vậy?”
“Dĩ nhiên rồi. Tớ mua để tặng cậu mà.”
“Nhưng tớ chẳng chuẩn bị gì cả...”
“Không sao hết. Tự tớ nảy ra ý này thôi. Bù lại, cậu có thể cho tớ số điện thoại nhà cậu không? Vì tớ vẫn muốn gặp cậu.”
Tay vẫn cầm khăn, Yoko cúi mặt và chìm vào im lặng. Có vẻ như cô ấy đang do dự điều gì.
“Cậu sao thế?”
“À không, ừm, cho cậu số điện thoại thì đơn giản.” Cô ấy hơi ngẩng mặt lên và ngước mắt nhìn tôi. “Nhưng mà, tớ có bạn trai rồi. Nên là, ừm, cậu có gọi điện cho tớ thì chúng ta cũng không thể gặp nhau đâu.”
“À...”
Tôi đứng khựng lại. Không hẳn là tôi không lường trước được chuyện này, nhưng tôi không nghĩ là cô ấy lại tuyên bố thẳng thừng như vậy.
“Tớ chỉ cần bọn mình gặp gỡ như bạn bè bình thường thôi cũng được.”
“Xin lỗi cậu. Tớ không khéo trong những chuyện như vậy đâu,” cô ấy nhét chiếc khăn lại vào trong túi rồi chìa về phía tôi. “Cái này, tớ không nhận được đâu. Tớ sẽ nhận tấm lòng của cậu thôi.”
“Ấy không, không sao đâu. Cậu nhận cho tớ vui.”
“Nhưng mà...”
“Thực sự là không sao mà. Với cả, khăn tay họa tiết hoa văn thế kia, tớ dùng đâu có được.”
“Thế à... Vậy, tớ sẽ giữ làm kỷ niệm nha.” Cô ấy cất nó vào chiếc túi nhỏ của mình.
Chúng tôi lại tiếp tục bước đi, thế nhưng lòng tôi đã chết lặng. Đó là dấu chấm hết cho mối tình đầu chóng vánh của tôi.
“Tớ có thể hỏi cậu một chuyện được không?” Sau khi đi qua cổng soát vé tàu, tôi cất tiếng. “Người mà cậu đang hẹn hò, có khi nào tớ cũng quen không?”
Yoko thoáng bối rối, nhưng không hẳn là ngạc nhiên. Chắc hẳn cô ấy cũng đã dự cảm được chuyện tôi có lẽ đã đoán ra.
Cô ấy lặng lẽ gật đầu. Môi bặm thật chặt.
“Vậy à, quả nhiên là vậy,” tôi thở dài. “Hôm nay cậu cũng có hẹn với nó à?”
“Ừ. Vì cậu ấy cũng đang làm thêm.”
“Vậy à?”
Chẳng còn gì để hỏi nữa. Tôi không có ý định làm khó cô ấy. Chúng tôi dừng chân ở dưới bậc cầu thang để đi lên sân ga. Chuyến tàu của tôi và cô ấy khác nhau.
“Tạm biệt, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.” Tôi nói.
“Ừ,” cô ấy gật đầu rồi bước lên bậc thang. Vừa hay tàu sắp chạy tới. Khi tôi lên tới sân ga của mình thì cô ấy đã không còn ở đó.
Ghé vào hàng ăn theo suất và ăn xong bữa tối rồi tôi mới về nhà. Bố đang uống bia với đồ nhắm là mấy xiên gà nướng hình như mua ở siêu thị. Chưa gì đã có ba lon cỡ đại rỗng.
Trông thấy thế, tôi đi vào bếp và quay trở lại với một chiếc cốc trên tay. Ngồi xuống trước mặt bố, tôi hỏi.
“Con xin một cốc có được không?”
Bố trợn tròn mắt.
“Gì đây, mới cấp ba mà đã đòi uống rồi. Đừng có ăn nói lung tung.”
Mặc dù không muốn bị một người chẳng chịu làm ăn tử tế như bố dạy dỗ, song tôi lặng thinh. Trên ti vi đang chiếu trực tiếp một trận bóng chày tối, tôi quay mặt về hướng đó.
Được một lúc thì hình như bố đang rót bia. Quay qua nhìn, hóa ra ông đang rót vào cốc của tôi.
“Con xin,” nói đoạn tôi cầm cốc lên uống. Cảm giác mát lạnh và vị đắng vừa phải lan tỏa trong miệng. Đây không phải là lần đầu tôi uống bia.
“Con có chuyện gì không vui à?” Bố hỏi.
“Dạ không, không có gì. Chẳng phải bố mới là người có chuyện không vui sao?”
“Chẳng có gì cả. Chỉ là bố muốn uống thôi.”
“Con cũng thế.”
Giờ nghĩ lại thì quả là một quang cảnh khôi hài. Cả bố lẫn con cùng sa vào rượu bia chỉ vì không thể quên được người phụ nữ đã rời xa mình.
Hình như do hơi men nên sau đó tôi đã ngủ mất tiêu. Tôi nhận ra mình đã ngủ là vì nghe thấy âm thanh gì đó. Tỉnh dậy được một lát, tôi mới nhận thức được đó là tiếng cửa ra vào.
Bấy giờ đã quá mười hai giờ đêm. Không thấy bóng dáng bố tôi đâu cả.
Ngạc nhiên, tôi đi vào bếp. Mở cửa tủ dưới bồn rửa, con dao đa năng hôm nọ đã không cánh mà bay.
Trống ngực tôi dộng thình thịch, toàn thân nóng rực. Mồ hôi lạnh túa ướt sũng nách, khiến trong phút chốc toàn thân tôi run rẩy.
Vội vàng thay quần áo, tôi lao ra khỏi nhà. Trong túi có số tiền làm thêm tôi nhận hôm nay. Tôi đi ra đường và lập tức bắt một chiếc taxi. Đó là lần đầu tôi đi taxi một mình.
Sau khi tôi nói địa điểm muốn đến, tài xế taxi liền trưng ra vẻ mặt đầy thắc mắc. Ắt hẳn bởi đây không phải nơi một học sinh cấp ba nên tới vào giờ này. Song tài xế vẫn để tôi lên xe.
Xuống xe trước ga, tôi bắt đầu đi bộ giống như đêm hôm đó. Quán oden hôm nay cũng mở.
Đi tới chỗ hôm trước, tôi nhìn lên quán cà phê mở cửa tối đêm nọ. Quả nhiên bố đang ngồi phía bên kia cửa sổ. Ông đang dõi chằm chằm vào lối vào của tòa nhà nằm phía đối diện. Tư thế cứng như đá, không hề động đậy.
Thật không may, ở gần không có xe đang đỗ, tôi bèn băng qua phía bên kia đường rồi ẩn mình trong một con ngách hẹp. Nơi đó xộc lên mùi của nước tiểu và các bãi nôn.
Từ tòa nhà kia thỉnh thoảng có vài người bước ra, hoặc một người hoặc theo nhóm, nhưng không thấy bóng dáng của Shimako.
Cứ thế hơn ba mươi phút, rồi cuối cùng, Shimako cũng xuất hiện trong bộ váy liền thân không mấy nổi bật. Đã vậy cô ta còn chỉ có một mình. Có vẻ như cô ta định đi về nhà.
Ở phía bên kia đường, cô ta đang đi ngang qua chỗ tôi đứng. Trong lúc tôi còn đang suy tính giờ nên làm gì, bỗng có ai đó phóng ngang qua con ngách.
Tôi sợ sệt ló mặt ra, vừa đúng lúc bố bắt đầu bám theo Shimako.