← Quay lại trang sách

Chương 11

Từ tấm lưng hơi còng xuống của bố tỏa ra một vẻ quyết tâm mà tôi không biết nên tả thế nào. Tôi đã chắc chắn về quyết tâm và quyết định của ông. Ông sẽ bám theo rồi giết người đàn bà đó.

Tôi tính nuốt nước bọt, nhưng trong miệng lại khô khốc. Vừa nếm trải cảm giác dính dính của lưỡi, tôi vừa chui ra khỏi con ngách và đuổi theo bố.

Shimako đang đi bộ ra ga và dường như hoàn toàn không nhận ra mình đang bị bố con tôi bám đuôi. Chuyến tàu cuối đã xuất phát từ lâu nên có lẽ cô ta định vẫy một chiếc taxi. Chắc chắn bố tôi biết rõ như lòng bàn tay cô ta sẽ luôn đón xe ở mạn nào.

Bước chân bố tôi trở nên gấp gáp. Có lẽ bởi nếu để cô ta leo lên xe trước khi ông đuổi kịp thì sẽ hỏng việc mất. Tôi cũng cẩn thận không để bị hai người nhận ra và rảo bước.

Tôi nghĩ xem bố định gây án như thế nào. Nếu đi tới trước ga thì dẫu đang đêm như bây giờ cũng vẫn có người. Nếu đột nhiên rút dao tấn công thì ngay tức khắc chuyện sẽ trở nên ầm ĩ. Hay ông xác định gây án cả khi có người chứng kiến? Sau khi đâm chết cô ta, ông chỉ còn nước tháo chạy, nhưng đến xe để bỏ trốn còn không có mà ông vẫn nghĩ mình có thể thoát nổi ư? Hay ông đã hạ quyết tâm rằng một khi giết được cô ta rồi thì sẽ chẳng còn gì nuối tiếc nên sẵn sàng chịu bị bắt?

Vừa bước đi, tôi vừa hình dung ra việc mình sẽ thành con trai của một kẻ sát nhân. Tuy là một viễn cảnh đáng sợ tới phát run, song sự thật là có một phần trong thâm tâm tôi đang trông đợi nó xảy ra. Con trai của một tên giết người - tôi cảm thấy như có một sức mạnh vô hình đang trú ngụ trong cụm từ đó. Tôi đã kỳ vọng bản thân sẽ nhận được sức mạnh đó.

Nếu người ta biết tôi là con trai của một tên sát nhân...

Chắc hẳn sẽ không ai dám khinh thường tôi nữa. Trái lại, nhất định là ai ai cũng sẽ khiếp sợ tôi. Đừng có mà khiến thằng đó nổi giận, nó đáng sợ lắm đó, không biết nó sẽ làm gì mình đâu, nó mang dòng máu của tên sát nhân kia mà. Tưởng tượng rằng mọi người sẽ sợ hãi nhìn mình như vậy đem đến cho tôi một cảm giác không tồi.

Shimako dừng chân ở phía trước tòa nhà cách ga tàu khoảng mấy chục mét. Cô ta đang nhìn về phía trước con đường, có lẽ là đang đợi taxi.

Bố tôi đi dọc theo bờ tường của tòa nhà. Shimako đang nhìn về phía đường nên không để ý thấy bố tôi. Tôi cảm thấy trống ngực mình đang đập ngày một mạnh hơn. Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi.

Bố đi tới sau lưng cô ta và tạm thời dừng chân ở đó. Tiếp đến, ông nhìn trái nhìn phải như để quan sát tình hình xung quanh. Ngay trước lúc đó, tôi nấp vào sau một chiếc máy bán coca cola tự động. Khoảng cách từ chỗ tôi tới chỗ bố tầm hai mươi mét.

Vừa nhét tay vào túi áo trong của áo khoác bố tôi vừa chậm rãi tiến tới gần Shimako. Hình ảnh bố cứ thế đâm một nhát thật mạnh vào lưng cô ta hiện lên trong tâm trí tôi.

Song hành động của bố lại khác với tưởng tượng vừa rồi của tôi. Ông đứng sau lưng như thể muốn ôm lấy cô ta vậy.

Đúng lúc đó, một chiếc xe taxi màu trắng đang đến gần. Bàn tay đang chuẩn bị đưa lên của cô ta khựng lại giữa chừng. Cô ta rõ ràng đã nhận thức được mối nguy hiểm sau lưng mình. Hình như bố đã thì thầm điều gì đó vào tai cô ta.

Chiếc taxi trắng phóng qua bọn họ. Một lát sau họ vẫn không nhúc nhích. Nhìn từ bên ngoài vào chỉ trông như một vị khách đang bắt chuyện với một cô gái tiếp rượu mà thôi. Một vị khách tán dai như đỉa và một cô gái tiếp rượu dù muốn giơ cùi chỏ thụi tên khách một cú nhưng vì hắn là khách ruột nên lúng túng không dám ra tay.

Cuối cùng thì hai người bắt đầu cử động, nhưng trông thật thiếu tự nhiên. Bố đi ở chéo phía sau Shimako, cánh tay phải đang ôm trọn vai của cô ta. Cánh tay còn lại thì có vẻ như đang đặt sau lưng cô ta. Cánh tay đó nhất định là đang nắm con dao. Toàn thân Shimako có vẻ đã cứng đờ. Đang ở phía sau nên tôi không nhìn thấy, nhưng cô ta chắc đang căng thẳng lắm đây. Mặt hẳn là đã tái mét. Biểu cảm gương mặt bố chắc còn bất thường hơn cả cô ta. Shimako vẫn nhìn thẳng về phía trước, bố cũng để ý xung quanh, nhưng có vẻ không đủ tỉnh táo để kiểm tra cả phía sau.

Hai người đã rẽ vào góc đường đầu tiên. Đó là một con đường hẹp và tối. Đường không có cột điện, ánh đèn neon cũng không rọi được tới.

Tôi đứng lại và chỉ ló mặt ra một chút từ đầu đường rồi theo dõi hai người họ. Sau khi trông thấy hai người họ đi vào một con ngõ, tôi rảo bước đi tiếp.

Khi tới gần con ngõ, tôi nghe thấy một tiếng hét nhỏ của phụ nữ. Tôi vội vàng tới gần và lặng lẽ theo dõi tình hình. Bố tôi đang đứng quay lưng về phía tôi. Đối diện ông là Shimako. Cô ta đang ngồi bệt xuống mặt đường. Phần vạt của chiếc váy liền thân đã xộc xệch cả đi. Hình như cô ta đã bị bố tôi xô ngã.

“Cô nghĩ coi, vì cô mà tôi đã khốn khổ thế nào hả?”

Tôi nghe tiếng bố vọng lại từ bức tường trong con ngõ. Tôi cũng nhìn thấy rõ tấm lưng ông đang nhô lên thụt xuống.

“Tôi đâu có biết. Là tự hắn làm. Tôi chẳng biết gì hết.”

“Hắn” có lẽ là chỉ người đàn ông đã đánh bố, tức tình nhân của Shimako.

“Cô đã không kể cho tôi nghe bất cứ điều gì về tên đó! Tôi đã chẳng hay biết gì về sự tồn tại của một tên như thế cả!” Bố tôi lắp bắp. Hơi thở cũng gấp gáp.

“Làm sao tôi dám nói chứ. Tôi là gái tiếp rượu mà. Làm sao tôi dám kể với khách rằng mình có tình nhân được.”

“Vậy ra từ đầu cô đã có ý định lừa gạt tôi.”

Shimako phóng cái nhìn đầy phẫn uất về phía bố tôi. Gái tiếp rượu lừa khách thì có gì sai chứ - có lẽ cô ta đã muốn nói huỵch toẹt câu này ra. Song, đột nhiên ánh mắt cô ta bỗng trở nên yếu đuối. Có vẻ như cô ta đã nhớ ra con dao mà bố tôi đang cầm.

“Em biết mình sai rồi. Em thật lòng không muốn lừa anh mà.”

“Trí trá!”

“Thật đó. Vì thế mà em đã sốt sắng, chỉ muốn sớm chia tay hắn ta. Bởi em không muốn tiếp tục lừa anh, lại không biết hắn sẽ làm gì anh một khi biết về anh. Vậy nhưng... em đã chậm một bước. Em thực sự thấy có lỗi vì những điều mình gây ra cho anh. Em không nói dối anh đâu. Làm ơn, xin hãy tin em.” Giọng điệu của cô ta chuyển sang van lơn.

Đừng để bị lừa bởi một kẻ như vậy - tôi hét lên trong lòng. Hãy giết ả đi, chẳng phải vì ả mà bố con ta mới bị rơi xuống đáy như thế này sao, bố không được phép quen đi thù hận. Tôi cầu mong cho những lời nói trong lòng mình có thể đến được chỗ bố.

“Thế thì tại sao cô lại bỏ trốn?” Bố hỏi.

“Vì em sợ. Em biết là anh sẽ nổi giận. Em đã nghĩ rằng mặc cho em có giải thích thế nào đi nữa, anh sẽ không chịu hiểu cho em. Với cả em không còn mặt mũi nào để đối diện với anh nữa. Em thấy thật có lỗi, thật có lỗi... Thực ra em đã muốn gặp anh để nói chuyện cho đàng hoàng. Em đã muốn anh hiểu cho em, rằng em hoàn toàn không muốn phản bội anh. Em nói thật đó.”

Tôi chẳng cảm nhận được chút hương vị thành thật nào từ những lời nói của Shimako. Tuy nhiên vấn đề là bố tôi đã tiếp nhận chúng theo cách nào. Không thấy được mặt bố, tôi trở nên bất an.

“Còn tôi... nói cho cô biết... vì di chứng mà tôi phải bỏ nghề nha sĩ đó. Nhà tôi cũng phải bán đi. Rồi còn bị họ hàng tuyệt giao. Tôi đã mất trắng.”

“Em đã nói rồi, em thực sự thấy có lỗi mà. Dẫu biết xin lỗi cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng em chỉ có thể xin lỗi mà thôi. Thế nhưng, xin hãy hiểu cho em. Chính bản thân em cũng hận tên đó. Em hận hắn tận xương tủy vì đã khiến anh lâm vào nông nỗi ấy. Không biết là bao nhiêu lần em đã định báo thù nữa. Nhưng với sức gái yếu ớt như em thì chẳng làm được gì cả. Em đã dằn vặt tới mức không chợp mắt nổi.”

Một cách khôn khéo, Shimako đang cố đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu tay tình nhân. Ngoài ra, cô ta còn nhấn mạnh rằng mình cũng là nạn nhân.

“Em còn qua lại với tên đó không?”

Nhận thấy giọng nói của bố có chút thay đổi, tôi đâm ra lo lắng. Ngọn lửa giận dữ trong bố tôi đang dần lắng xuống.

“Tất nhiên là không rồi. Em còn không biết hắn đã ra tù hay chưa. Mặc dù căm hận hắn, nhưng thú thực là em không muốn bị hắn bám theo nữa. Lúc nãy em có nói là vì sợ anh nên đã bỏ trốn, nhưng bây giờ nỗi sợ bị hắn tìm được còn lớn hơn nhiều.”

Cô ta còn dám nói mấy lời vô liêm sỉ đó sao? Dường như trong lúc nỉ non mấy lời xảo biện pha lẫn kể khổ, cô ta đã ngẫm ra rằng cứ đổ lỗi hết lên tình nhân là thượng sách.

Bố tôi chẳng nói chẳng rằng. Biểu cảm thế nào thì không rõ, song tấm lưng ông so với ban nãy trông đã nhỏ bé hơn.

Trên khuôn mặt của Shimako, người đang ngước nhìn bố, cũng có dấu hiệu thay đổi. Sự khiếp sợ tan biến, và một biểu cảm có thể nói là bình thản đang quay trở lại. Cô ta chỉnh lại vạt chiếc váy liền thân của mình rồi ngồi quỳ xuống ngay tại đó.

“Nhưng hẳn là dù có nói đến mấy thì cũng vô ích. Không đời nào anh chịu tha thứ cho em. Anh định giết em phải không? Thế nên mới cầm theo cả con dao như thế? Đâm em một nhát thì anh mới hả dạ sao?”

Bố nhìn xuống tay mình. Chắc là ông đang nhìn con dao. Ông đã mài con dao ấy bằng cục đá mài của con trai ông trong đêm khuya.

“Nếu điều đó làm anh nhẹ nhõm,” Shimako ưỡn ngực rồi hít thở thật sâu. “Vậy thì xin hãy đâm em đi. Chẳng thể bù đắp bất cứ điều gì cho anh, nên chí ít em sẽ đón nhận cơn giận dữ của anh.”

Cô ta chắp hai tay trước ngực rồi nhắm mắt lại.

Bố tôi không nhúc nhích. Rõ ràng là ông đang dao động. Chắc hẳn đây hoàn toàn không giống với viễn cảnh mà ông đã vẽ ra trong đầu. Có lẽ ông đã cho rằng nếu Shimako lăng mạ mình thì ông có thể nhờ đó mà phát điên lên.

Cánh tay trái của bố buông thõng xuống. Con dao đang nắm chặt rơi ra.

“Không phải là anh muốn đâm em... Ông khẽ nói.

“Anh có thể đâm mà.”

Bố lắc đầu.

“Chuyện như vậy, không đời nào anh làm được.”

Shimako hít thở sâu một lần nữa. Đó hiển nhiên là một tiếng thở dài nhẹ nhõm bởi vở kịch vĩ đại mà cô ta chỉ diễn một lần trong đời đã thành công. Bố tôi không để ý thấy điều đó.

Cô ta chậm rãi đứng lên rồi lấy tay phủi bùn đất trên váy.

“Lần này, em nhất định phải đi đâu đó thật xa.”

Bố ngẩng mặt lên.

“Đi xa? Tại sao?”

“Thì là vì,” cô ta nắm chặt túi xách tay. “Em đâu còn mặt mũi nào gặp anh nữa. Anh sẽ thấy khó chịu khi biết em ở đây đúng không? Ngày mai em sẽ biến mất,” nói xong cô ta liền lách qua bố và đi về phía này. Tôi hoảng hốt rụt đầu lại.

“Đợi đã.” Bố tôi lên tiếng ngăn lại. “Anh đã tìm em suốt bao lâu nay. Vì anh muốn nghe lời giải thích từ em. Anh muốn biết cảm xúc thật của em.”

“Vậy thế này đã đủ để anh biết chưa? Anh còn điều gì muốn biết không?”

Rõ ràng vị trí của hai người đã hoàn toàn đảo ngược. Gương mặt đắc thắng của Shimako hiện lên trước mắt tôi. Khoảnh khắc tiếp theo, một câu nói không thể tin được vang đến tai tôi.

“Shimako, ta hãy làm lại từ đầu. Hãy quay về bên anh, xin em đấy.”

Tôi cẩn thận ngó thử. Lần này tôi trông thấy lưng của Shimako. Ở đầu bên kia bố đang quỳ trên nền đất.

“Làm lại cái gì chứ? Chuyện đó chắc chắn là không thể rồi. Em là con đàn bà đã khiến anh chịu nhiều khổ cực đó.”

“Không, nếu nghĩ kỹ thì anh đã sai khi đem lòng hận thù em. Anh chỉ muốn ở bên em thôi. Làm ơn đi Shimako, anh xin em đấy.”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết.”

Trông thấy bố dập đầu cầu xin, đầu óc tôi như chao đảo. Bố tôi, người trước đó tính giết người phụ nữ kia, hiện đang quỳ mọp trước ả.

Tôi rời khỏi nơi đó. Tôi đã vỡ mộng về bố. Hay nói đúng hơn là thất vọng về ý chí giết người yếu ớt của ông. Quả nhiên là đến bố tôi cũng không thể giết người.

Tôi lên taxi và đi về nhà. Phải hai tiếng sau đó bố mới về. Lúc đó tôi đã nằm trong chăn, nhưng vẫn chưa ngủ.

Bố tôi sau khi về nhà liền uống bia, thi thoảng còn ngân nga một khúc hát.

Khoảng hơn mười ngày sau khi tôi nhận một cái kết không biết nói gì khác ngoài nực cười cho kế hoạch giết người của bố, kỳ nghỉ hè kết thúc. Một mùa hè chẳng có lấy một chuyện tốt lành. Tình cảm với Ejiri Yoko thì không được đáp lại, đã thế còn phải chứng kiến sự ngu ngốc của ông bố. Những đứa bạn cùng lớp lâu ngày không gặp đều bất ngờ khi thấy da tôi cháy nắng hơn bất kỳ ai, thế nhưng làn da cháy nắng này cũng chỉ là bằng chứng gợi lại những kỷ niệm cay đắng mà thôi.

Bố tôi sau đó vẫn thường xuyên ra ngoài. Nhưng chỉ cần nhìn nét mặt ông là hiểu mục đích ra ngoài của ông bây giờ hoàn toàn khác với lúc trước. Tâm trạng ông lúc nào cũng phấn chấn, bề ngoài luôn luôn là lượt. Ông cũng không còn cầm theo con dao đa năng nữa.

Bố đã rơi vào tròng của Shimako và biến thành khách quen của quán cô ta làm việc. Tôi biết chuyện này nhờ vào hộp diêm ông đem về. Tôi cảm thấy ngán ngẩm nhiều hơn là tức giận.

Người bố tưởng bở rằng đã gương vỡ lại lành với Shimako của tôi giờ đây tâm hồn luôn lâng lâng trên chín tầng mây. Hình như ngày nghỉ nào ông cũng đi gặp cô ta. Tôi nhớ lại chuyện hồi tôi đi Ginza cùng bọn họ. Đã gặp từng ấy chuyện như thế mà bố tôi vẫn chưa rút ra được bài học nào.

Khoảng hai tháng đã trôi qua trong tình trạng như vậy, bỗng chuyện xảy ra vào một ngày thứ Bảy nọ. Tôi nấu mì ăn liền và đang định ăn trưa một mình. Bên cạnh tôi có một tờ báo sáng. Giở mục xã hội ra, vừa liếc đọc tôi vừa gắp mì bỏ vào miệng. Tôi rất thích những mẩu báo về chuyện thị phi trong xã hội. Đặc biệt là khi có vụ án giết người, dù bài viết có ngắn tới đâu tôi cũng sẽ chăm chú đọc.

Báo ngày hôm đó không có vụ giết người nào. Thay vào đó là một vụ nhảy lầu tự tử ở trường học. Tôi liếc đọc bài đăng, và ngay lập tức dừng đũa, cầm tờ báo lên. Cơn thèm ăn trong chốc lát đã tan biến.

Ngôi trường trong bài báo là nơi Ejiri Yoko đang theo học. Và người nhảy lầu tự tử, không ai khác chính là Ejiri Yoko.

Vụ tự tử xảy ra sau giờ học. Nghe đâu, cho đến sáu rưỡi tối, khi các câu lạc bộ còn đang sinh hoạt thì mọi chuyện vẫn bình thường. Đến tầm bảy giờ kém, hầu hết các học sinh đều lục tục ra về. Chỉ còn một số ít học sinh ở lại. Và một số ít học sinh đó đã vô tình chứng kiến sự việc. Ai đó đã gieo mình từ cửa sổ của tòa nhà nằm phía đối diện.

Tòa nhà đó có bốn tầng, cửa sổ người đó nhảy xuống nằm ở tầng bốn. Chưa kể chỗ người đó rơi xuống là nền bê tông cứng.

Cái xác đã bị vỡ sọ, mặt cũng bị đập khá mạnh, thoạt nhìn họ đã không thể đoán định được đó là ai. Tuy nhiên từ sổ tay học sinh của người đó, họ lờ mờ nhận ra đấy chính là học sinh lớp mười Ejiri Yoko. Sau đấy cảnh sát kiểm tra phòng học, nhưng không tìm ra bất cứ thứ gì tỷ như di ngôn cả.

Tôi đọc đi đọc lại mẩu tin đó nhiều lần. Tôi đã không dám tin vào mắt mình. Không thể ngờ được một Yoko luôn cuốn hút người khác bởi sự vui tươi lại mang trong mình một nỗi ưu phiền tới mức muốn tìm tới cái chết.

Trái tim tôi chìm trong buồn đau. Mặc dù thất tình là một kỷ niệm đau khổ, song đối với tôi, quãng thời gian ở bên Ejiri Yoko vẫn luôn là báu vật. Những khi ở trong lớp hay ở một mình, tôi sẽ lục lọi những ký ức về cô ấy rồi tua đi tua lại trong đầu mà không thấy chán. Nụ cười của cô ấy luôn làm lồng ngực tôi quặn thắt.

Tôi bận tâm cả về Kuramochi. Nhưng tôi quyết định sẽ không nghĩ về hắn nữa. Bởi sự xuất hiện của hắn là vết sẹo duy nhất trong ký ức vui vẻ của tôi về cô ấy.

Sau khi Yoko qua đời được khoảng hai tuần, có một cú điện thoại gọi đến nhà tôi. Bố không có nhà nên tôi đã nghe máy.

“A lô, cho hỏi đây có phải là nhà Tajima không?” Giọng của một người phụ nữ có vẻ đứng tuổi vang lên.

“Dạ phải, nhưng bố cháu hiện đang ra ngoài.”

“À không, cho hỏi hiện cậu Tajima Kazuyuki có nhà không?”

“Vâng, là cháu đây ạ.”

Tôi vừa dứt lời, đối phương liền phát ra tiếng “à”.

“Cô là Ejiri, mẹ của Ejiri Yoko.”

“A...” Tôi không thể thốt thêm lời nào. Chuyện xảy ra quá đỗi đột ngột.

“Cho hỏi... cháu có quen biết Yoko không?”

“Dạ, cháu có biết. Chúng cháu làm chung ở chỗ làm thêm ạ.”

“Không, ý cô không phải thế...” Bà ấy lúng búng. Có lẽ bà đang lúng túng tìm cách diễn đạt. Tôi đã sớm đoán ra ý của bà ấy.

“Nếu là chuyện tự tử thì cháu biết. Cháu đã xem trên báo.”

“À, quả nhiên là vậy.” Nói vậy xong, bà ấy lại im lặng. Tôi có linh cảm bà ấy đang do dự. Không rõ bà ấy định nói gì, tôi lấy làm bất an.

“Ừm, cô có chuyện này về Yoko muốn hỏi cháu, không biết có được không?” Giọng điệu có phần thiếu tự nhiên. Tôi cũng có thể cảm nhận được rằng bà ấy đã gọi tới sau rất nhiều đấu tranh nội tâm.

“Dạ được, nhưng là chuyện gì vậy ạ?”

“Nhưng mà... cô muốn trực tiếp gặp mặt cháu để nói chuyện. Cô muốn hỏi cháu nhiều chuyện.”

“Dạ?...”

Nghe nói thế thì không ai là không tò mò cả. Tôi đồng ý gặp. Bà ấy hỏi địa chỉ nhà tôi, rồi hỏi là liệu có thể tới ngay bây giờ không. Lúc đó là khoảng sáu giờ tối. Tôi bảo bà ấy tới nhà mình cũng được.

Sau khi ngắt điện thoại, khoảng bốn mươi phút sau người phụ nữ đã xuất hiện. Gương mặt tròn và đôi mắt to giống của Yoko. Nhưng khóe mắt của người mẹ lại hơi chếch xuống một chút.

Bố tôi vẫn chưa về. Không ở nhà vào giờ này tức là ông sẽ ăn tối ở ngoài rồi mới về. Ăn với ai, khỏi cần nói cũng biết, đương nhiên là Shimako rồi.

Trong căn phòng dành cho người quản lý tòa nhà đặt một chiếc xô pha thô kệch. Tôi mời mẹ của Yoko ngồi đó, còn bản thân thì ngồi xuống chiếc ghế dành cho người quản lý.

“Cô có nghe Yoko kể về cháu. Cháu đã giúp đỡ con bé ở chỗ làm thêm.”

“Dạ không, cháu mới là người...”

“Thực ra thì, có điều này cô cần cháu trả lời một cách trung thực,” mẹ của Yoko vẫn giữ nguyên tư thế hơi cúi mặt và nói. “Cháu có từng hẹn hò với Yoko không?”

“Ý của cô là... với tư cách bạn trai?”

“Đúng vậy.” Bà ấy ngước lên nhìn tôi.

Ngay lập tức, tôi lắc đầu.

“Không có chuyện như thế đâu ạ. Chúng cháu thân nhau, nhưng chỉ vậy thôi ạ.”

“Thật không?”

“Dạ thật.” Tôi quả quyết.

Mẹ của Ejiri Yoko đang cố soi xem lời nói của cậu trai ở trước mặt mình là thật hay giả. Bờ môi mím chặt thành một đường thẳng và ánh mắt sắc lẹm đang nói lên điều ấy.

“Hè năm nay rõ ràng là con bé đã hẹn hò với ai đó. Trường của nó chỉ có con gái, nếu có bạn trai thì chỉ có thể là ở chỗ làm thêm mà thôi.”

“Không phải là cháu.”

“Vậy à?”

“Vâng.”

“Dù không coi nhau là người yêu, nói thế nào nhỉ, ừm, liệu hai đứa có làm gì quá giới hạn không? Cháu biết đấy, mùa hè, theo nhiều nghĩa là khoảng thời gian tự do mà. Cho nên...” Nói đến đó, không hiểu sao bà ấy lại im bặt. Trông có vẻ như bà ấy đang hối hận vì đã trót nói quá nhiều.

Cho đến ngay trước thời điểm đó, thực ra thì tôi đã định nói ra cái tên Kuramochi. Song, khi nghe bà ấy nói vậy, tôi đã bỏ ý nghĩ đó đi.

Tôi đã đoán ra được nguyên nhân Ejiri Yoko tự tử. Người mẹ này đang cố điều tra ngọn ngành liên quan tới nguyên nhân ấy.

“Cháu không biết gì hết. Cháu cũng chỉ nói chuyện với Ejiri lúc ở cửa hàng thôi. Chúng cháu cũng chưa bao giờ đi uống nước cùng nhau.”

Sau khi chăm chú nhìn mặt tôi, mẹ của Yoko hỏi, “Cô có thể tin cháu chứ?” Tôi lặng lẽ gật đầu.

Ngày hôm sau tôi đi gặp Kuramochi. Tôi gọi cho hắn vào buổi xế chiều và rủ hắn ra công viên gần nhà mình. Tôi ngồi ở ghế đá đợi hắn.

“Không gặp nhau từ mùa hè ấy nhỉ, mày khỏe chứ?” Một lát sau hắn xuất hiện với nụ cười tươi rói rồi ngồi xuống cạnh tôi. “Chuyện gấp của mày là chuyện gì đấy?”

“Mày biết chuyện Yoko tự tử chứ?” Tôi thẳng thừng đi vào vấn đề.

Hắn nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.

“Yoko? Đó là ai thế?”

Tôi bất giác trợn tròn mắt.

“Ejiri Yoko. Từng làm thêm ở bể bơi với tao.”

“À à,” Kuramochi há miệng và gật đầu. “Nói vậy mới nhớ đúng là có đứa con gái tên đó thật. Ấy, nhỏ tự tử rồi hả? Hồi nào?”

“Khoảng hai tuần trước.”

“Ồ, tao chẳng biết gì luôn. Tao ít khi đọc báo lắm.”

Tôi cam đoan là hắn đang giả đò. Nếu thực sự bây giờ mới biết thì hắn sẽ phải tỏ ra bất ngờ hơn. Bởi hắn và cô ấy đã từng hẹn hò.

“Sau hôm đó mày không hề gặp Yoko hả?”

“Hôm đó?”

“Hôm ba đứa cùng đi uống cà phê ấy.”

“À à, hôm đó hả? Ừ, tao có gặp nhỏ đó lần nào đâu.”

Tôi những muốn đấm vào cái bản mặt nói dối trắng trợn của Kuramochi. Nhưng tôi không làm, bởi tôi còn muốn làm một việc khác hơn.

“Hình như Yoko đã có thai,” tôi thử nói thẳng ra. Vừa nói tôi vừa chú mục vào gương mặt của Kuramochi. Tôi quyết tâm không bỏ sót bất cứ một biến đổi nhỏ nào trên gương mặt hắn.

Tôi trông thấy mặt Kuramochi trong một thoáng hiện lên nét hoảng loạn.

“Ồ, thì ra là thế. Rồi sao?”

“Tuy không biết cụ thể sự tình ra sao, nhưng hình như cô ấy đã tự tử do dằn vặt về chuyện này. Nhưng mà không ai biết cha đứa bé là ai.”

“Thế thì gay go nhỉ?” Dứt lời hắn quay sang nhìn tôi. “Ê Tajima, mày nghe được chuyện này từ ai thế?”

“Người quen học cùng trường với Yoko. Ở trường cô ấy mọi người đang kháo nhau.”

“Thế à, kháo nhau à...” Kuramochi đang nhìn chằm chằm vào khoảng không. Rõ ràng là hắn đang dao động.

Việc Yoko có thai chỉ là tôi suy đoán từ lời nói của mẹ cô ấy. Tuy nhiên ngó bộ dạng của Kuramochi, tôi biết suy đoán của mình đã đúng. Đồng thời, tôi cũng chắc chắn hắn đích thị là cha đứa bé.

“Tajima này, xin lỗi mày nhưng tao có chút việc bận. Nếu không còn chuyện gì khác thì tao về được chưa?” Hắn nhổm người đứng dậy khỏi ghế.

Suy nghĩ một chút rồi tôi đáp, “Ừ được chứ.”

Kuramochi vội vội vàng vàng đi khỏi công viên. Hắn đã nhận ra là tôi biết tất cả mọi chuyện. Cho nên hắn mới bỏ chạy như vậy.

Trong lúc dõi theo bóng lưng của hắn, tôi nhủ thầm rằng may mà ban nãy không đấm cho hắn một cái. Tôi phải giáng cho hắn một sự trừng phạt lớn hơn thế nhiều.

Tôi không thảm hại như bố. Tôi sẽ không tự dập tắt ngọn lửa giận dữ. Tôi đã thề với lòng mình là một ngày nào đó nhất định sẽ cho hắn biết tay.