← Quay lại trang sách

Chương 12

Bố tôi tiếp tục đắm chìm trong bể tình với Shimako. Buổi tối hầu như hôm nào ông cũng ra ngoài. Giờ về của ông thường là nửa đêm hoặc sáng ngày hôm sau. Nếu hôm sau là ngày nghỉ thì có lúc tới trưa ông ấy mới về.

Ông hoàn toàn bỏ bê công việc quản lý tòa nhà. Ban ngày ông toàn nằm ngủ ở phòng trong. Gọi là “phòng dành cho người quản lý tòa nhà” vậy thôi, chứ ở đó luôn không có người. Cực chẳng đã tôi đành ngồi ở đó sau khi tan học về, nhưng những người thuê phòng như thể chỉ chờ có vậy liền kéo đến phàn nàn.

“Bao giờ mới chịu thay đèn ở hành lang cho tôi đây. Tối tăm như vậy chẳng phải là nguy hiểm lắm sao?”

“Tôi đã báo là có nước dột từ ban công tầng trên rồi cơ mà. Báo từ hai tuần trước lận. Sao cứ lần khân mãi chưa chịu sửa vậy?”

“Tôi đã nói là ở dưới cửa sổ phòng tôi có xác một con mèo. Không dọn sớm đi, đợi đến lúc nó bốc mùi hôi thối lên thì làm thế nào đây?”

Không phải là tôi chưa báo lại những chuyện này cho bố. Tôi đã ghi vào cuốn nhật ký quản lý, viết lên tấm bảng đen vốn chỉ treo cho có, hơn nữa còn đã nói chuyện trực tiếp với bố rồi. Thế nhưng bố tôi hầu như toàn say xỉn và không có vẻ gì là đã kiểm tra nhật ký cũng như tấm bảng.

Dù vậy, hình như cũng có lúc ông bị những người thuê phòng trực tiếp phàn nàn, một buổi tối nọ khi hai bố con đang ăn tối, bố bỗng nhiên lầm bầm.

“Cái công việc quản lý tòa nhà này coi bộ lắm việc hơn ta tưởng, vất vả ra phết ấy.”

“Thì đúng rồi. Vì người quản lý phải làm sao cho nhiều người cảm thấy thoải mái khi sống ở đây mà.”

Tôi nghĩ bụng tới lúc này rồi mà ông còn đang nói cái gì thế không biết.

Bố tôi phát ra một tiếng ừm thật dài rồi nói thế này:

“Tự mình quản lý không chừng là một nước đi sai lầm. Lẽ ra ta nên thuê người làm.”

Tôi giật nẩy người. Chẳng phải vì không có đủ tiền thuê người nên mới tự quản lý sao? Hơn nữa, nếu không tự quản lý thì chúng tôi tới chỗ ở cũng sẽ không có.

Bố tôi không còn chút ý chí lao động nào nữa. Đầu ông giờ chỉ có chuyện chơi bời gái gú. Hồi xưa ông đâu có bạc nhược như thế này. Từ tận đáy lòng, tôi căm hận Shimako, ả đàn bà đã hủy hoại người bố mà xưa kia có lúc tôi từng rất tôn kính.

“Bố này, con nghĩ chuyện gì thì cũng nên có mức độ của nó thôi,” tôi dứt khoát nói.

Bố ngẩng mặt lên từ bát cơm và nhìn tôi như thể muốn chất vấn ý tôi là gì.

“Con nghĩ thích một ai đó không phải là một việc xấu. Thế nhưng bố cũng đâu cần ra ngoài mỗi ngày?”

Bị con trai chỉ trích về chuyện yêu đương của mình, bố cũng không khỏi xấu hổ. Để chữa thẹn, ông tỏ vẻ bực dọc.

“Con nói vớ vẩn gì vậy? Làm gì có người phụ nữ nào ở đây? Trẻ ranh mà ăn nói ngông cuồng quá đấy! Bố đi ra ngoài là để giao lưu công việc. Đừng có mà xen vào chuyện của người lớn.”

“Vậy bố đang gặp những ai? Giao lưu công việc gì thế ạ?”

“Chuyện đó nói cho con thì có ích gì chứ?”

“Bố bỏ bê công việc quản lý tòa nhà, người bị làm phiền là con đây. Làm ơn đi, bố một vừa hai phải thôi.”

“Ồn ào quá đi!” Bố đập tay vào bàn đánh rầm. “Mày vẫn phải sống dựa vào bố nên đừng có mà cằn nhằn. Mày tưởng nghỉ hè làm thêm chút việc đó thôi là có thể lên giọng hả? Đi làm không phải chuyện dễ như ăn bánh thế đâu.”

Nghe câu này xong, tôi bất giác nhìn thẳng vào mặt bố. Tôi không ngờ từ miệng của một người đã hoàn toàn mất đi ý chí làm việc kiếm tiền lại có thể thốt ra những lời này. Tôi thấy lạ thì đúng hơn là tức giận. Nếu là lời nói đùa thì ít ra còn chấp nhận được. Thế nhưng bố trông không có vẻ là đang đùa.

“Là người đó phải không? Người hồi xưa cùng đi Ginza với bố con mình.”

Bố trợn tròn mắt. Chắc là ông cho rằng chuyện ông và Shimako đã nối lại tình xưa vẫn chưa bị con trai phát giác.

Đáp trả lại ánh mắt đó, tôi tiếp tục.

“Không phải vì người đó mà bố đã gặp rắc rối sao?”

“Không phải lỗi của cô ấy.” Bố né tránh ánh mắt tôi.

“Cho nên bố tha thứ cho người ta hả?”

“Đó không phải là vấn đề.”

“Nếu bố muốn gặp cô ta thì đành vậy, con không cản. Nhưng việc gì bố phải đi uống rượu hằng ngày? Hãy cứ như một cặp đôi bình thường, hẹn hò nhau vào Chủ nhật thôi không được sao?”

“Đã bảo là chuyện không phải như thế rồi mà. Người lớn có thế giới riêng của người lớn.”

Bố cầm tờ báo và đi vào phòng dành cho người quản lý tòa nhà.

Những điều tôi chỉ ra rõ ràng là đúng. Nếu họ yêu thương nhau thì bố chẳng việc gì phải đi tới tận quán rượu cả. Gặp nhau vào ngày nghỉ là được rồi. Làm vậy sẽ tiết kiệm chi phí hơn, trên hết, hai người sẽ được ở riêng với nhau. Ngay cả bố tôi ắt hẳn là cũng đã muốn làm như vậy.

Có lẽ ông sợ bị Shimako khinh thường. Ông không muốn để lộ những mặt thảm hại của mình.

Sau đó ông vẫn tiếp tục tới quán Shimako làm việc. Tôi đã từng trông thấy hóa đơn yêu cầu thanh toán từ quán đó. Trên đó là một con số mà với quan niệm về tiền bạc của tôi thì phải nói là khổng lồ. Vậy mà bố đã liên tục thanh toán những tờ hóa đơn như thế.

Giờ nghĩ lại, có lẽ hồi đó bố tôi đã cảm thấy bản thân như thể đang bước trên một sợi dây bắc ngang thung lũng địa ngục. Chẳng cần nói, kinh tế gia đình tôi ngày một eo hẹp. Số tiền còn lại trong sổ tiết kiệm cũng chẳng còn là bao. Không biết bố đã nhìn con số đó ngày một ít đi với tâm trạng như thế nào? Hay là ông đã quyết định giả bộ không trông thấy nó?

Tuy nhiên, dù có cố né tránh đến nhường nào thì cũng không thể trốn thoát khỏi hiện thực. Số tiền trong tay ông cuối cùng đã chạm đáy. Tôi biết được việc này nhờ chuyện xảy ra vào một buổi xế chiều nọ.

Hôm đó là một ngày hiếm hoi bố có mặt ở phòng quản lý. Tôi đang vừa xem ti vi vừa ăn mì gói.

Có tiếng người vọng ra từ phòng quản lý. Bố đang nói chuyện với ai đó. Vì là chuyện quá hiếm nên tôi dỏng tai lên nghe. Đối phương là một trong những người thuê phòng. Đó là một bà nội trợ có hai con nhỏ, người chồng của nhà đấy đang làm việc cho một công ty đường sắt tư nhân.

Tôi hơi hé cửa để ngó nghiêng tình hình. Tôi nhìn thấy tấm lưng bố - hiện đang ngồi trên ghế của người quản lý. Tôi không thấy mặt của bà nội trợ.

“Vâng, chắc chắn rồi ạ. Biên lai của cô đây.” Bố nói.

“Vậy thì phiền bác quản lý sửa tấm kính ở đằng kia sớm sớm giùm nha.”

“Vâng vâng. Tuần sau tôi sẽ làm ngay.” Bố ngon ngọt nói. Cái giọng điệu dẻo quẹo không đáng tin đó là thứ duy nhất ông đã tôi luyện thành công.

Sau đó, tôi đã bắt gặp cảnh tượng không thể tin được. Bố đã nhét luôn khoản tiền nhà vừa nhận được từ bà nội trợ vào ví mình. Đúng ra, khoản tiền đó phải được bỏ vào két sắt ở góc phòng. Sau khi nhận tiền từ toàn bộ những người thuê phòng, ông sẽ cầm tất cả ra ngân hàng, đó mới là cách làm từ trước đến nay.

Tôi khẽ khàng khép cửa lại. Bởi tôi biết nếu nhìn thêm thì sẽ phải chứng kiến một bộ dạng vô cùng tệ hại. Song như thể lờ đi suy nghĩ của tôi, lần này tôi lại nghe thấy âm thanh quay số điện thoại.

“A lô, anh đây. Em đang làm gì đó?... À, vậy à... Không không có gì đâu, trước khi anh ghé quán, hay là ta cùng đi ăn món gì ngon đi, cũng lâu rồi mình không đi ăn gì mà? Ừ, cua thì sao? Sắp tới mùa cua ngon rồi.”

Vừa nghe giọng bố tôi vừa cảm thấy như cơ thể mình bị bóng tối nuốt chửng. Tôi đã cầu cho bố tôi không phải là một kẻ ngốc thực sự.

Song lời cầu nguyện của tôi đã không hiệu nghiệm. Sau khi bố ra khỏi nhà, tôi vào phòng quản lý, đầu tiên tôi kiểm tra sổ ghi chép tiền nhà. Dựa vào ghi chép thì đã có hơn nửa số người thuê trả tiền. Tiếp đến tôi thử mở két sắt ra xem. Trong đó chỉ có vài đồng bạc lẻ. Không có lấy một tờ Thánh Đức Thái Tử [12] nào.

Tôi nằm phịch xuống trước chiếc két sắt đang mở, hai tay hai chân dang ra. Không có chút sức lực nào để đứng dậy, tôi đã nằm như thế một lúc.

Đã chẳng tiết kiệm được mấy, ấy vậy mà hễ thu được tiền nhà là bố lại tiêu cho bằng sạch, bảo sao bố con tôi không thể sống cho tử tế. Tiền vay nợ lúc xây căn hộ này cũng vẫn chưa trả hết.

Mặc cho tình cảnh nhà tôi như vậy, bố tôi vẫn không chịu tỉnh ngộ. Ông vẫn ghé quán rượu của Shimako đều như vắt tranh. Không chỉ vậy, hình như ông còn tặng cho cô ta vô số đồ trang sức và quần áo đắt tiền.

Có khi bố tôi đã trở nên bất cần đời không chừng. Vì biết đằng nào cũng sẽ phá sản, nên ông mới đốt hết tiền vào người phụ nữ mà mãi mới giành lại được - nghĩ theo hướng này thì sẽ thấy dễ hiểu hơn. Đối với bố, người đã mất đi địa vị xã hội, tài sản và cả họ hàng sau khi cánh tay phải bị tật, thì đeo bám một người đàn bà mơn mởn như Shimako là điều duy nhất ông có thể làm.

Thế nhưng, cái sự hết tiền thì làm gì có báo trước. Động vào tiền nhà chắc hẳn đã là giải pháp cuối cùng của bố tôi.

Thế rồi từ một dạo nọ, bố tôi bỗng ít ra khỏi nhà vào buổi tối hơn hẳn. Nếu ông đã buông bỏ được Shimako thì chẳng nói làm gì, nhưng thật đáng tiếc là không phải vậy. Đơn giản là tiền của ông đã chạm đáy mà thôi. Bằng chứng là bố bắt đầu thường xuyên gọi điện thoại lúc nửa đêm.

“A lô, là anh đây. Giờ em mới về tới nhà à? Làm gì có chuyện đó. Ba mươi phút trước anh vừa mới gọi mà... Sao về muộn vậy? Rõ ràng quán đóng cửa từ lâu rồi mà? Nếu vậy thì đành chịu thôi, nhưng đừng có về muộn quá đấy.”

Đã vô số lần tôi lén nghe giọng nói thì thào của bố. Không thể ghé quán rượu thường xuyên, thay vào đó ông trở nên quan tâm quá mức đến nhất cử nhất động của Shimako. Tối nào, hễ gần tới giờ cô ta về nhà là ông lại quay số gọi. Giọng nói trầm thấp phát ra từ trong bóng đêm của bố khiến bầu không khí trong phòng trở nên rờn rợn.

Đó là chuyện vào một ngày nọ. Hôm ấy là ngày kỷ niệm thành lập trường, tôi ở nhà từ sáng. Ra khỏi nhà vào tầm quá trưa để đi mua ít đồ dùng học tập, trên đường về thì tôi bắt gặp bố. Từ hướng mà bố tôi đang đi, tôi nhận ra ông đang tính đi ra ga tàu.

Tôi tự dưng có dự cảm chẳng lành. Ngó chiếc kính mát sẫm màu và bóng lưng lom khom, tôi cảm nhận được dường như ông đang muốn tránh ánh nhìn của mọi người xung quanh. Tôi lập tức theo chân ông. Tôi nghĩ thầm không biết đây là lần thứ mấy mình theo đuôi bố rồi.

Thấy bố mua vé tàu, sự nghi ngờ của tôi đã chuyển qua chắc chắn. Hồi đó hầu như ông chẳng bao giờ đi tàu để đi đâu đó cả.

Vì có vé tháng nên tôi chìa nó ra và đi qua cổng soát vé. Ở sân ga, tôi quan sát bố từ xa. Nom có vẻ như ông không hề để ý gì đến phía này. Một tay ông đang xách hộp bánh kem của một tiệm nổi tiếng.

Trong chốc lát tàu tiến vào sân ga. Nhìn thấy bố lên tàu rồi tôi cũng lên theo.

Bố xuống ở ga thứ ba. Khá gần nên tôi không khỏi ngạc nhiên. Nếu là chỗ này thì có thể đạp xe tới mà.

Khu đó ít hàng quán nên tôi bám theo bố khá vất vả. Nếu bố quay lại nhìn dù chỉ một lần thì có lẽ tôi đã bị lộ. Thế nhưng tâm trí bố hình như đã bị chiếm trọn bởi người mà ông chuẩn bị gặp.

Đích đến của ông là một tòa nhà chung cư mới toanh màu trắng. Bố bước vào, có vẻ ông khá quen thuộc chỗ này. Tôi tìm một chỗ có thể nhìn khắp lối hành lang bên ngoài của tòa nhà và đợi bố xuất hiện.

Và rồi ông xuất hiện ở hành lang tầng hai. Ông dừng chân trước cánh cửa thứ hai, lôi từ trong túi áo ra một chiếc chìa khóa và tra khóa vào ổ. Nhìn bộ dạng của ông, tôi biết được căn phòng đó là nơi ở thứ hai của ông.

Mặc dù tôi đã đứng đợi khoảng ba mươi phút, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy bố sẽ sớm bước ra. Tôi quyết định thử bước vào bên trong tòa nhà.

Đứng trước căn phòng mà bố đang ở trong, tôi dỏng tai lên xem có thể nghe thấy âm thanh gì đó không. Song có lẽ do không phải là kiểu rẻ tiền như chung cư nhà tôi nên tôi chẳng nghe thấy gì cả. Chẳng biết làm gì khác, tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Cánh cửa không có gắn bảng tên chủ hộ.

Sau đó, tôi nghe thấy một tiếng ồn. Có người ở ngay phía bên kia cánh cửa. Tôi vội vã chạy về hướng ngược lại hướng tôi đến.

Giấu mình đằng sau góc rẽ của hành lang, tôi quan sát tình hình. Cánh cửa mở, rồi bố tôi bước ra. Tiếp đó, Shimako cũng bước ra. Cô ta mặc một chiếc áo len cùng với chân váy xòe, mái tóc được buộc đại ra đằng sau.

“Vậy mai anh lại đến.” Bố tôi nói.

“Em đợi anh.” Shimako đáp.

Cô ta dõi theo bố đi về phía cầu thang.

Sau khi xác nhận Shimako đã vào trong nhà, tôi liền đi ra khỏi chỗ nấp. Song, ngay khi tôi đang đi qua cửa phòng cô ta, cánh cửa đột nhiên mở. Suýt thì va phải cô ta khi cô ta bước ra, tôi vội đứng lại. Ánh mắt tôi và cô ta chạm nhau, gương mặt cô ta ánh lên nét kinh ngạc.

Lần cuối cùng tôi gặp cô ta là vài năm trước. Cho rằng chẳng đời nào cô ta còn nhớ mình, tôi làm vẻ mặt như không quen biết và đi qua. Tuy nhiên khi tôi mới đi được vài mét, thì chợt có tiếng nói vang lên, “Đợi đã.”

Không còn cách nào khác, tôi đành hơi quay đầu về phía sau. Shimako tiến tới gần.

“Cháu là... con anh Tajima đúng không?”

Thật bất ngờ là cô ta còn nhớ. Nếu vậy thì tôi cũng không thể giả đò được nữa. Tôi gật thật khẽ.

“Quả nhiên. Lâu không gặp, cháu đã lớn lên nhiều rồi nhỉ? Thế... sao cháu lại ở đây?”

Làm sao trả lời được đây? Tôi chỉ có thể im lặng.

“Cháu đi theo bố đến đây à?”

Quả nhiên là chỉ có thể im lặng mà thôi, thế nhưng làm vậy cũng không khác gì ngầm khẳng định. Shimako nói “thế à” như thể đã hiểu. Cô ta đang khoanh tay lại và chằm chằm nhìn tôi.

“Cháu có việc cần tìm cô à?”

Tôi định trả lời là “không có”, nhưng nào ngờ trong đầu lại nảy ra một ý mới.

“Cháu muốn nhờ cô một chuyện.” Tôi xoay người nhìn cô ta.

“Nhờ? Hừm,” cô ta gật gù và suy nghĩ một lát rồi nói. “Vậy cháu vào nhà đi.”

Tôi chưa kịp đáp “có được không ạ?”, cô ta đã mở cửa.

Vừa bước vào trong, tôi đã thấy một dãy hành lang, ở cuối hành lang là phòng bếp kiêm phòng ăn. Bên cạnh là một phòng kiểu truyền thống, bên trong có một chiếc bàn nhỏ, ti vi, tủ quần áo vân vân. Tất cả trông đều mới. Nhưng có một thứ thu hút tôi hơn cả, đó là những chiếc thùng các tông được xếp thành chồng trong góc. Ở góc phòng bếp cũng có vô số thùng chất thành đống.

“Nhà cửa vẫn còn bừa bộn quá. Cô cũng mới chuyển đến thôi.”

“Cô mới chuyển tới đây ạ?”

“Ừ.”

Shimako mời tôi ngồi ghế. Tôi lặng lẽ ngồi xuống.

“Xem nào, cháu muốn nhờ cô việc gì vậy?” Cô ta bắt đầu đun nước. Trên bàn ăn có đặt sẵn cốc và một ấm trà. Một chiếc cốc trong số đó có lẽ là của bố tôi. Tôi tưởng tượng ra cảnh hai người ngồi nhìn nhau âu yếm tại đây.

Nhác thấy tôi hít thở sâu, cô ta bật cười khúc khích. Chắc hẳn bộ dạng của một học sinh cấp ba đang căng thẳng nom rất nực cười. Tôi lôi hết dũng khí ra nói.

“Cháu muốn cô chia tay bố cháu.”

Trong khoảnh khắc, nụ cười trên gương mặt Shimako vụt tắt. Thế nhưng ngay lập tức cô ta lại nhoẻn miệng cười.

“Vì cớ gì?”

“Tại vì cô đâu có tình cảm với bố cháu! Vậy mà sao cô lại...”

“Lại hẹn hò với anh ấy, phải không?”

Tôi sững người, nhưng vẫn chăm chú nhìn vào mắt cô ta.

Shimako thở hắt ra.

“Cô không có ghét bố cháu đâu. Thêm nữa, cô còn cảm thấy mang ơn vì được anh ấy đối xử rất tốt. Như vậy không được sao?”

“Nhưng cô sẽ không kết hôn với ông ấy, đúng chứ?”

“Kết hôn? Bố cháu có bao giờ đề cập chuyện đó đâu. Thế nên cô cũng chẳng bao giờ nghĩ đến.”

Tôi nghĩ bụng làm gì có chuyện đó. Bố tôi đang muốn độc chiếm Shimako cơ mà.

“Quan hệ của cô và bố cháu không phải kiểu đó đâu.” Cô ta từ tốn giãi bày. “Kết hôn không phải là tất cả. Thế giới của người lớn phức tạp lắm.”

Dường như cô ta muốn nói với tôi rằng “một lúc nào đó cháu cũng sẽ hiểu thôi”.

“Nhưng vì chuyện đó mà gia đình cháu đang rất chật vật.”

“Chật vật?”

“Nhà cháu hết sạch tiền rồi. Cô thấy đấy, gần đây bố cháu không đến quán rượu nữa. Ông ấy không thể đi được.”

Tôi vừa dứt lời, cô ta liền cười hừ một tiếng.

“Làm gì có chuyện đó. Bố cháu sở hữu một tòa chung cư cao cấp, tiền nhà vào như nước. Không tới quán được là vì ông ấy bận việc thôi.”

“Làm gì có chung cư cao cấp nào. Chỉ là một căn chung cư xập xệ mà thôi. Gia đình cháu vẫn nợ đầm đìa, tiền nhà tháng bố cháu cũng tiêu sạch rồi.”

“Không thể nào.”

“Cháu nói dối cô làm gì. Bởi thế, xin cô đừng để ông ấy tiêu tiền nữa.”

“Nói thì dễ nhưng mà...”

Hơi nước bốc ra từ miệng ấm đun nước. Shimako tắt bếp. Song cô ta không định pha trà.

“Nói thì dễ nhưng làm thì khó lắm. Anh Tajima chủ động tới đây mà. Căn phòng này cũng là anh ấy thuê cho cô đó.”

Tôi cạn lời. Từ lúc trông thấy bố rút chìa khóa ra tôi đã lờ mờ linh cảm được chuyện này.

Đúng lúc ấy, chuông điện thoại vang lên. Điện thoại được đặt bên trên một chiếc thùng các tông. Shimako xin phép rồi nhấc điện thoại lên.

“A lô... à... ừm, giờ tôi đang có bạn qua chơi. Thế nên là... à à, vâng.” Cô ta dập máy xong liền quay qua nhìn tôi và nói, “Là người ở quán rượu. Để xem nào, chúng ta đang nói đến đâu rồi nhỉ?”

“Cô làm ơn chia tay bố cháu có được không?”

Nghe tôi hỏi vậy, cô ta nghiêng đầu đăm chiêu một hồi rồi cất tiếng.

“Cô sẽ suy nghĩ về chuyện này.”

“Ông ấy không được bình thường.”

Ngay lập tức Shimako nghiêm mặt lại, sau khi đăm đăm nhìn tôi, cô ta nói, “Có lẽ là vậy nhỉ?”

Vừa về tới nhà, tôi đã thấy bố đang nằm trước ti vi và uống bia. Tôi đi vào phòng bên cạnh rồi ngồi vào bàn học. Tôi giả bộ làm bài tập, nhưng trong đầu đang cuộn trào cơn giận bố. Trong khi đang hủy hoại cuộc sống của chính mình và con trai, ông lại cho ả đàn bà đó một cuộc sống xa hoa. Không chỉ thuê nhà mà chắc chắn ông còn mua cả nội thất và thiết bị điện gia dụng cho cô ta.

Đó là lần đầu tiên tôi nảy sinh ý định giết bố. Tất nhiên là tôi chưa từng thực sự định giết ông. Nhưng tôi đã tưởng tượng về chuyện đó rất nhiều lần. Hễ nhìn tấm lưng như sư tử biển của người bố bê tha đang nằm ngủ sau khi say mèm là tôi lại muốn bóp cổ ông.

Ngoài ra, tôi cũng nghĩ về chuyện giết Shimako. Khi tôi tưởng tượng điều này, một vài phần trong tôi thực sự nghiêm túc. Tôi đã vô số lần vẽ ra trong đầu cảnh tượng siết thật chặt cái cổ gầy gò của cô ta trong lúc cô ta đang làm vẻ mặt chế giễu tôi. Tôi nghĩ rằng động cơ là một yếu tố rất quan trọng cho việc giết người. Tôi sẽ không bao giờ bị cảm giác tội lỗi giày vò. Nói cách khác, đây là một vụ giết người chính đáng.

Tuy nhiên tôi vẫn còn thiếu một cú hích cuối cùng để chuyển thành hành động. Suy nghĩ giết chết Shimako khiến tôi run lên vì phấn khích, nhưng một suy nghĩ khác rằng chắc chắn mình sẽ bị bắt đã luôn cản tôi lại.

Rồi vào một buổi chiều tà lạnh giá, cuối cùng thì những sứ giả từ địa ngục cũng tới. Bọn họ có ba người.

Cả ba người đều mặc com lê. Nom họ khoảng ba mươi tới bốn mươi tuổi. Một người đeo cặp kính có gọng dát vàng và xách một chiếc ca táp lớn màu đen. Hai người còn lại đứng phía sau như trợ lý.

Người đeo kính gọng vàng hỏi bố tôi có ở nhà không. Lúc đó run rủi thế nào mà tôi lại ngồi ở phòng quản lý. Bố thì đang ở phòng trong. Khi tôi vừa trả lời, cả ba người bọn họ liền tự tiện xông vào. Họ cứ thế mà mở luôn cửa phòng trong.

Tôi nghe thấy giọng nói hoảng hốt của bố. Đáng lý ra bố phải nổi giận vì họ đã tự tiện xông vào phòng, thế nhưng ông có vẻ sợ hãi. Sau khi ba người họ vào phòng, cánh cửa liền bị đóng sầm lại.

Hầu như tôi không nghe thấy bọn họ trao đổi gì với nhau. Chỉ có tiếng bố nói “tôi sẽ làm gì đó để thu xếp chuyện này” lọt ra mà thôi. Giọng nói đó yếu ớt và đang run rẩy.

Không lâu sau cánh cửa mở ra, rồi ba người đàn ông bước ra khỏi phòng. Họ chẳng thèm liếc tôi dù chỉ một cái. Song lúc ra khỏi phòng quản lý, người đeo kính gọng vàng quay lại nhìn vào phòng trong và nói.

“Tháng sau đấy nhé.”

Ở phòng trong, bố tôi đang cúi dập đầu.

“Tháng sau, ý ông ta là gì vậy?” Tôi hỏi bố sau khi những người đàn ông đã ra về.

“Không gì cả.”

“Chẳng có lý nào lại không có gì cả.”

“Ồn ào quá đấy.” Bố nằm lăn ra sàn. “Không phải việc cho trẻ con xía vào.”

Nhìn tấm lưng của bố, tôi đoán chắc chuyện gì đó chẳng lành đang đến gần.

Từ ngày hôm đó bố bắt đầu trở nên tiều tụy. Không, sau này nghĩ lại thì có lẽ chuyện đó đã bắt đầu từ lâu lắm rồi. Không lý nào mà ông lại không dự đoán trước chuyện những sứ giả của địa ngục sẽ tới.

Bố tôi ngày một hốc hác và suy yếu hơn. Nước da ông vàng vọt, gương mặt lúc nào cũng bóng nhờn. Mắt trũng sâu, làn da mất đi độ căng, phần thịt ở má chảy xệ xuống. Mắt ông đỏ ngầu, chắc là do ngủ không ngon.

Dẫu thế thỉnh thoảng ông vẫn ra ngoài. Đích đến, tất nhiên là chỗ ả Shimako. Với kết cục hoang tàn ngay trước mắt, có lẽ ông đã muốn đắm chìm trong khoái lạc dù chỉ một thoáng ngắn ngủi.

Nếu không nhầm thì khoảng hai tuần sau đó. Giữa bữa ăn tối bố đột nhiên lên tiếng.

“Kazuyuki, con nghĩ sao về bác Matsudo?”

“Bác Matsudo?” Đó là một người họ hàng của bố tôi. Tôi chưa gặp bác ấy nhiều. “Ý bố là sao...”

“Con không ghét bác ấy phải không?”

“Bình thường, không ghét cũng không thích...”

“Vậy à?” Bố lập tức đặt đôi đũa đang gắp mì udon xuống. “Thời gian tới con hãy tới chỗ bác Matsudo đi. Bố sẽ nói chuyện với bác.”

“Tới chỗ bác ấy là sao?”

“Ừ. Nghe bố nói này, chỗ này sắp không ở được nữa rồi.”

Cuối cùng thì việc gì đến cũng phải đến. Tôi hạ đũa.

“Chuyện này là sao...?”

“Thì là vì, tòa nhà này, bố bán cho người ta rồi.”

“Bán...? Nhưng tại sao?” Máu dồn lên não tôi.

“Có nhiều lý do lắm. Lúc nào thích hợp bố sẽ kể. Nói chung chuyện là thế đó.”

“Bán nhà đi rồi sau đó bố tính sao? Bố sẽ tìm việc khác à?”

“Ờ, bố sẽ tìm,” bố lẩm bẩm. Ông chẳng buồn nhìn vào mắt tôi.

“Bố sẽ làm gì?”

“Cái đó bố vẫn chưa quyết.”

“Nhưng mà...”

“Không sao cả. Bố sẽ sớm tới đón con, cho đến khi đó hãy ở chỗ bác Matsudo. Nghe rõ rồi chứ? Bố sẽ nhờ bác ấy cho con tiếp tục đi học cấp ba.”

“Con không chịu đâu, tự dưng lại bắt con tới sống ở một nơi xa lạ như thế. Tại sao lại phải bán tòa nhà này chứ? Bố đừng có mà làm bừa.”

“Chuyện đã quyết rồi. Con không còn là trẻ con nữa nên chịu khó đi.”

“Con không chịu. Con nhất quyết không chịu.” Tôi đứng lên.

“Kazuyuki!”

“Bố muốn gì? Lúc thì nói con là trẻ con nên không được xen vào, lúc thì lại nói con không còn là trẻ con nữa nên hãy chịu khó. Sao bố ích kỷ quá vậy.”

Tôi đá văng cái bàn. Bát mì udon trên bàn bị lật úp, những sợi mì trắng và xúp bắn tứ tán. Trong bát chẳng có lấy thứ gì trông như thịt hay rau cả.

Tôi xỏ giày và lao ra khỏi nhà. Tôi không nghe thấy bố nói gì cả.

Tôi không còn nhớ mình đã đi lòng vòng quanh khu phố về đêm trong bao lâu nữa. Tôi chỉ nhớ lúc đó mình đi loanh quanh công viên, nhà ga và phố buôn bán mà thôi.

Về đến nhà tôi không thấy bố đâu. Cái bàn mà tôi hất tung đã được dựng lại vị trí cũ, những chỗ dính bẩn cũng đã được lau dọn. Tính làm một hụm nước, tôi đi vào bếp.

Cánh cửa tủ dưới bồn rửa bát đang mở. Con dao mà đáng nhẽ ra phải được cắm ở mặt trái cửa đã biến mất.

Lập tức toàn thân tôi trở nên nóng ran. Tôi đã đoán ra được bố đi đâu. Lại xỏ chân vào giày, tôi trèo lên con xe đạp để ở trước tòa nhà.

Xuống xe trước chỗ ở của Shimako, tôi vội vã leo cầu thang. Đứng trước cửa phòng cô ta, tôi xoay nắm đấm cửa.

Cửa không khóa. Tôi phi như bay vào bên trong.

Đèn phòng đã tắt. Tôi đã thử ấn công tắc trên tường, nhưng đèn không hề bật.

Tôi mở cửa chính ra. Nương vào ánh đèn từ bên ngoài hắt vào, tôi trông thấy một đôi giày da cũ kỹ. Là của bố tôi. Ngoài ra tôi không thấy đôi giày nào khác. Đóng cửa lại, toàn bộ căn phòng lại chìm trong bóng tối lờ nhờ như trước.

Tôi vào sâu trong phòng để tìm thêm manh mối. Thử bước vào phòng ăn liền bếp, nhưng có cái gì đó khang khác so với lần trước tôi đến. Tôi dừng lại và đợi cho mắt quen với bóng tối thêm chút nữa.

Dần dà tôi bắt đầu lờ mờ nhìn thấy quang cảnh trong căn phòng. Đồng thời tôi cũng nhận ra cái điều khang khác đó là gì. Nói ngắn gọn thì tất cả mọi thứ đều khác. Trong phòng hoàn toàn trống trơn. Bàn ăn, cái ghế tôi ngồi, những thùng các tông đều đã biến mất.

Tôi phóng ánh nhìn sang phòng bên cạnh và bị một phen thất kinh hồn vía. Ở đó cũng chẳng còn gì, trừ một bóng đen ở giữa phòng. Bóng đen đó tất nhiên là bố tôi. Ông đang ngồi khoanh chân và quay lưng về phía tôi.

Tôi ngộ ra mọi thứ. Shimako đã bỏ trốn. Có lẽ từ dáng vẻ tiều tụy của bố, cô ta đã rút ra được kết luận rằng người như ông không còn một xu dính túi nào nữa. Sau khi bố hết sạch tiền, cô ta không thể để ông dọn qua ăn bám mình. Nghĩ vậy nên cô ta đã cuốn gói trốn đi trong đêm qua hoặc sáng nay. Tất nhiên là cùng với toàn bộ những thứ vòi được từ bố tôi.

Một con dao đang nằm dưới chân tôi. Ắt hẳn là con dao mà bố đem tới. Ông có lẽ đã định giết Shimako rồi tự sát. Tôi nhặt con dao lên rồi lại nhìn lưng bố một lần nữa.

Một tấm lưng mới khốn khổ làm sao. Một con người mới ngu xuẩn làm sao.

Không phải thù ghét mà là một cảm xúc gì đó gần với ghê tởm đang dâng lên trong tôi. Vì là con trai của một kẻ ngu ngốc như thế này nên tôi mới phải chịu bao đắng cay. Một tấm lưng chỉ nhìn thôi cũng đã thấy khó chịu.

Tôi siết chặt bàn tay đang cầm dao. Tôi bước một bước tới gần bố.

“Con muốn đâm phải không?” Bố đột nhiên thì thầm. Tiếng nói của ông nghe như vọng lại từ dưới đáy một cái giếng cũ.

Tôi đơ người.

“Con đâm đi.” Ông nói tiếp rồi chậm rãi xoay người về phía tôi. Trong tư thế ngồi quỳ, ông cúi đầu. “Xin lỗi con, bố là một người bố tồi.”

Chứng kiến dáng vẻ đó, lập tức sự ghê tởm trong tôi đạt tới đỉnh điểm. Tôi đã vung dao lên tới bả vai mình. Chỉ cần cắm nó xuống thật mạnh nữa thôi.

Vào thời khắc đó, bố ngẩng đầu lên.

“Hoặc là, chúng ta cùng chết đi.”

Bố đang giàn giụa nước mắt. Ấy thế mà trông ông như đang cười. Một nụ cười không còn chút sinh lực nào nữa.

Một cơn gió se lạnh thổi qua lồng ngực tôi. Cùng lúc ấy có thứ gì đó đã bị hút đi mất. Thứ mà người ta thường gọi là mồi lửa cho cơn giận dữ. Tôi chẳng còn chút sức lực nào để cắm dao xuống nữa.

“Sao vậy?” Bố hỏi.

Tôi cũng chẳng còn sức lực để trả lời. Rồi tôi hạ cánh tay phải xuống, con dao rơi ra.

Tôi quay gót và đi về phía cửa ra vào. Cả lúc xỏ giày và rời khỏi căn phòng, tôi đã không hề ngoảnh đầu lại.