Chương 13
Đêm hôm đó, bố đã không về nhà. Song tôi cũng chẳng lấy gì làm bất ngờ. Hơn nữa, tôi còn thản nhiên dự đoán rằng mình sẽ không thể gặp lại ông nữa.
Dự đoán của tôi đã thành hiện thực. Sang ngày hôm sau, rồi đến cả hôm sau nữa, bố vẫn một đi không trở lại.
Sau vài ngày trôi qua, một số người họ hàng của bố tới. Một trong số đó là bác Matsudo. Họ liên tục thốt ra những câu như “Giời ạ, rắc rối rồi đây”. Chẳng một ai cố nhìn tôi cho tử tế cả. Đúng một lần, ai đó đã hỏi tôi rằng có nghĩ ra được bố đi đâu không, nhưng tôi trả lời là không.
Trong ngày hôm đó, ba vị sứ giả từ địa ngục nọ cũng tới. Không có tranh chấp gì đặc biệt xảy ra, họ xử lý mấy thủ tục giấy tờ một cách lạnh lùng và gọn lẹ. Gương mặt cả ba sứ giả đều không có biểu cảm gì, còn những người họ hàng thì lắng nghe họ nói với vẻ mặt nhăn nhó.
Vài ngày sau, tôi đem theo những vật dụng cần thiết tối thiểu và rời khỏi nhà. Người họ hàng sống ở Mitaka tới đón tôi. Người đó làm nghề thiết kế sân vườn và có một phòng không dùng tới.
Tuy vẫn tiếp tục đi học khi ở nhà đó, nhưng không có nghĩa là cuộc sống của tôi đã ổn định. Tôi đã ở ngôi nhà đó khoảng ba tháng. Tiếp đó tôi lại được gửi sang một nhà họ hàng khác, rồi hai, ba tháng sau lại chuyển.
Tôi chuyển tới nhà bác Matsudo, người mà bố nói sẽ nhờ vả, sau khi tôi lên lớp mười hai. Gia đình đó có một cô con gái đã lấy chồng, nên tôi được cho ở phòng của chị đó. Tuy nhiên, tôi bị nghiêm cấm không được đụng vào bất kỳ món đồ nào trong phòng ngoài bàn học và tủ sách. Ngoài mặt cửa tủ âm tường dán chằng chịt giấy và còn được đóng dấu niêm phong cẩn thận. Tủ quần áo thì bị khóa lại.
Ở trong phòng có một chiếc đài radio nhỏ, song muốn dùng nó tôi cũng cần xin phép người trong nhà. Dẫu vậy đôi lúc tôi vẫn tự tiện đeo tai nghe và nghe thứ âm nhạc ngoại quốc hay những bài hát đang thịnh hành phát từ đài FM. Đó là khoảng thời gian êm đềm duy nhất trong cuộc đời đầy sóng gió của tôi. Thực chất tôi muốn nghe đĩa nhạc, nhưng toàn bộ đĩa chắc hẳn đã bị cất hết trong tủ âm tường.
Trong tủ sách có tiểu thuyết, sách tham khảo hồi xưa và cả truyện tranh dành cho con gái. Ngoài ra có cả vài cuốn tạp chí dành cho phái nữ nữa. Chưa từng được xem tạp chí kiểu đó, tôi đã điếng người trước độ táo bạo của nội dung bên trong. Có rất nhiều cách diễn đạt cởi mở về tình dục, khiến tôi nhận ra rằng phái nữ cũng quan tâm về vấn đề này. Trong một thời gian, đọc những cuốn tạp chí ấy đã trở thành niềm vui thầm kín của tôi.
Mặc dù phát mệt vì hằng ngày phải giữ kẽ với người trong nhà, nhưng nghĩ lại thì họ đều là người tử tế. Tuy mối quan hệ huyết thống của chúng tôi không gần đến thế, nhưng họ vẫn cho tôi ăn, cho tôi một nơi để ngủ, còn cho tôi được tiếp tục đi học nữa. Dẫu nhiều lần tôi cảm thấy họ coi mình như một kẻ ăn bám phiền phức, nhưng chưa bao giờ họ thể hiện thái độ ghét bỏ ra mặt hay móc mỉa gì tôi. Tủ âm tường bị niêm phong hay tủ quần áo bị khóa, nghĩ kỹ lại thì đó đều là những việc đương nhiên. Mặc dù đã đi lấy chồng, nhưng cô con gái quả là tốt bụng khi chấp nhận cho tôi dùng phòng.
Chị ấy thỉnh thoảng cũng có về thăm nhà. Chị còn nhìn tôi rồi cười nói, “Em cứ dùng phòng của chị thoải mái nhé.”
Một ngày nọ, tự dưng tôi phát hiện ra ở khe giữa tủ quần áo và tường có nhét thứ gì đó. Tôi dùng chiếc thước kẻ dài ba mươi phân móc ra, hóa ra đó là một bọc giấy nhỏ. Bên trong có khoảng sáu cái bao cao su chưa qua sử dụng.
Dĩ nhiên là tôi có biết về sự tồn tại của thứ này, nhưng đó là lần đầu tiên tôi được thấy tận mắt. Không rõ bằng cách nào mà chủ nhân của căn phòng lại có nó và nhét nó vào một nơi như vậy. Tuy nhiên, việc tìm được thứ này đã khiến tôi vẽ ra trong đầu quang cảnh chủ nhân căn phòng đang quan hệ tình dục. Hơn nữa, cảnh tưởng tượng đó còn khiến tôi rạo rực một cách kỳ lạ. Lần đầu tiên trong đời, tôi đeo bao cao su và tự sướng. Đối tượng mà tôi nghĩ đến trong khi hành sự đương nhiên là chủ nhân của căn phòng. Cảm giác tội lỗi và ý thức về sự phá giới của bản thân cứ quyện vào nhau thành một chất kích thích, nhờ đó khoái cảm được đẩy lên tột đỉnh, không gì có thể sánh bằng. Sau khi xuất tinh xong, với não bộ mệt lử của mình, tôi suy xét xem nên vứt bao cao su ở đâu.
Việc bố tôi đi đâu vẫn là một ẩn số như trước. Tôi không biết những người họ hàng đã tích cực tìm kiếm bố đến mức nào. Ít nhất, những người trong gia đình Matsudo thì không hề nghĩ rằng nên duy trì tình trạng như bây giờ. Có lẽ họ cũng đã cố tìm ra một giải pháp xem nên làm thế nào với tôi. Bằng chứng là có một lần bác Matsudo đã hỏi tôi thế này:
“Kazu này. Cháu có muốn ở với mẹ không?”
Khỏi cần nói tôi cũng biết, “mẹ” ở đây ám chỉ mẹ ruột của tôi. Có vẻ gia đình Matsudo cho rằng giao tôi cho mẹ sẽ mau chóng giải quyết vấn đề hơn là tìm ra được bố.
Thực lòng mà nói, từ lâu tôi đã không còn muốn sống với mẹ nữa. Không chỉ luôn ngờ vực tình cảm mà bà dành cho mình, tôi còn tức giận vì sự vô trách nhiệm của mẹ. Vậy nhưng tôi lại trả lời rằng bản thân không rõ.
“Cơ mà nói gì thì nói, được ở với mẹ ruột vẫn thích hơn nhỉ?” Bác tiếp tục hỏi.
Tôi nghiêng đầu rồi liên tục trả lời rằng mình không biết. Đó là sự nhượng bộ hết mức rồi. Bác Matsudo tuy có vẻ bất mãn nhưng cũng đành gật đầu.
Rút cục, kế hoạch giao tôi cho mẹ dường như đã thất bại. Không lý nào mà họ không tìm ra được nơi ở của bà, nên có lẽ là mẹ đã từ chối. Chuyện bà đang có một tổ ấm yên bình với một người đàn ông khác, tôi biết, vì rất lâu về trước tôi đã từng tận mắt chứng kiến. Sau đó bác Matsudo không còn đánh tiếng với tôi chuyện ở cùng mẹ nữa.
Vì là học sinh lớp mười hai nên tôi cũng phải nghĩ về định hướng tương lai, song hồi đó tôi làm gì được phép phân vân lựa chọn. Trước khi tôi kịp nhận ra thì một nhà máy sản xuất nọ đã được định sẵn là nơi làm việc của tôi. Mặc dù tên công ty có từ “đóng thuyền”, nhưng trên thực tế công ty này không đóng thuyền mà tập trung chủ yếu vào mảng chế tạo máy móc dùng trong công nghiệp nặng.
Sau khi tốt nghiệp không lâu, tôi chuyển vào sống trong một ký túc xá dành cho người độc thân ở Fuchu. Nơi ấy cách xa ga tàu, ra bến xe buýt cũng mất gần hai mươi phút đi bộ. Nhà máy nằm bên cạnh bến xe buýt đó.
Phòng của tôi cũ kỹ, hẹp và dài, khoảng tám chiếu, người ta hay gọi đây là dạng phòng hình con lươn. Hai người sẽ ở chung căn phòng chật chội đó. Người chung phòng với tôi là Kosugi - một thằng mà nhìn bề ngoài đã toát ra vẻ đầu gấu. Hắn có cái thói không bắt lỗi gì đó là không thể chịu được, vừa chuyển vào ký túc xá hắn liền phàn nàn không ngừng nghỉ về sự chật chội của căn phòng. Hết cằn nhằn về bộ đồ bảo hộ được phát cho, hắn lại cằn nhằn là đội mũ bảo hộ sẽ làm hỏng đầu tóc, rồi đeo kính bảo hộ thì trông như một tên đần độn nên không thích. Dường như đối với hắn, việc đồ ăn của ký túc xá dở ẹc hay nước nóng trong bồn tắm lúc có lúc không là những chuyện đáng nguyền rủa. Trên tất thảy, việc mà hắn không ưa nhất là quản lý ký túc tự tiện ngó nghiêng các phòng, khi nghe chuyện này lần đầu tiên, Kosugi đã vác ô sang tận phòng của người quản lý. Tiếng la hét của hắn bay tới tai tôi và một vài người khác. Tất nhiên hắn cũng không ngốc đến mức dám quật ô vào đầu quản lý.
Tuy Kosugi lúc nào cũng phàn nàn, nhưng chẳng bao giờ hắn phàn nàn gì về tôi. Bởi, dù không bao giờ nắm được thông báo dành cho người sống trong ký túc do không chịu xem bảng tin, nhưng nhờ tôi nhắc nhở mà hắn mới thoát khỏi bị trách mắng hay chê cười. Cũng có lúc tôi còn viết báo cáo cuối ngày - việc mà nhân viên mới vào nào cũng bị bắt làm - hộ hắn. Có lẽ bản chất hắn không phải là một thằng đầu gấu. Và tôi cũng đã không hé răng nửa lời về chuyện mới sáng ngày ra hắn đã ôm cái máy sấy để sấy dựng tóc lên như cái mào gà trong khi biết đội mũ vào là tóc sẽ bị bẹp ngay.
Dù sao đi chăng nữa, ký túc xá đó đã là “lâu đài của riêng tôi” mà lâu rồi tôi mới có được.
Tôi được phân công làm trong dây chuyền sản xuất mô tơ cho robot. Công việc đầu tiên tôi đảm nhận là tháo rời sản phẩm lỗi, tiếp theo là kiểm tra hàng và đóng hộp. Việc nào cũng là việc nặng nhọc, mỗi lần tôi làm ca đêm là cơ thể sẽ sụt thêm hai ký.
Đội của tôi bao gồm một đội trưởng và mười ba nhân viên. Vì không có ai vào công ty cùng đợt nên mọi người đều là tiền bối của tôi. Trong số đó có một gã hơn tôi ba tuổi tên là Fujita - kẻ lúc nào cũng kiếm cớ gây sự với tôi.
Cách làm của Fujita rất thâm hiểm. Ví dụ như, hắn từng đảm nhiệm công đoạn trước công đoạn của tôi, nhưng sau khi dồn một đống hàng ở chỗ mình, hắn sẽ đột ngột để chúng trôi chỗ tôi với số lượng lớn. Một người chưa quen với công việc như tôi trong phút chốc liền trở nên luống cuống. Nếu chỉ có vậy thì còn đỡ, đôi lúc gã sẽ cố tình để lẫn sản phẩm lỗi sang trong đó. Hắn chỉ trông chờ tôi bỏ sót sản phẩm lỗi trong khi vội vàng kiểm tra hàng. Thực tế, đúng là tôi đã bỏ sót vài lần và mỗi lần như thế đều bị đội trưởng xạc cho một trận. Mặc dù muốn tố cáo rằng đây là mưu kế của Fujita nhưng vì không có chứng cứ, tôi chỉ đành ngậm bồ hòn.
Thấy tôi đã quen với công việc, Fujita còn chơi mưu hèn kế bẩn hơn. Canh lúc tôi không để ý, hắn lén nhét những sản phẩm lỗi vào thùng chứa những sản phẩm đã kiểm xong. Lần đó may mà tôi tình cờ nhận ra, chứ nếu cứ thế đóng thùng lại thì công ty sẽ bị khách hàng phàn nàn và thành chuyện lớn.
Tôi không rõ lý do tại sao Fujita lại ghét mình. Hắn không giở trò với tất cả các nhân viên vào sau, mà chỉ đặc biệt nhắm vào tôi mà thôi. Nghe đồn hắn thậm chí còn bảo, “Nói chung là tao không ưa cái bản mặt thằng đó”, có lẽ vấn đề này thuộc phạm trù tâm sinh lý.
Song tôi không thể chịu bị bắt nạt chỉ vì không hợp nhau được. Một ngày nọ, cuối cùng, sự nhẫn nhịn đã vượt quá giới hạn, tôi ngưng tay làm việc và đến bên cạnh Fujita. Đằng sau cặp kính bảo hộ, Fujita ném cho tôi cái lườm như thể muốn hỏi “Mày muốn gì?”
“Ban nãy anh đã bỏ lẫn sản phẩm lỗi vào thùng hàng đã kiểm phải không?”
“Tao thèm vào làm mấy trò như thế.” Fujita né tránh ánh nhìn của tôi và tiếp tục công việc của mình.
“Tại sao anh lại làm chuyện như vậy? Người bị mắng sẽ là tôi đó.”
“Tao đã bảo là tao không biết cơ mà? Thằng chó, tính gây sự đấy à?”
“Người đang gây sự là anh mới đúng đó.”
Thế nhưng Fujita không hề đáp lại. Hắn lờ tịt tôi đi và lần lượt lắp ráp sản phẩm.
“Nói chung là...” tôi mới nói tới đó, đằng sau lưng bỗng ré lên tiếng còi cảnh báo. Quay người lại nhìn thì hóa ra hàng hóa đang bị kẹt lại ở khu vực của tôi. Vội vàng quay về vị trí nhưng đã quá muộn. Dây chuyền sản phẩm đã bị dừng lại.
“Tajima!” Giọng của đội trưởng vang lên sắc lẹm. “Không được sao nhãng! Làm cho tử tế vào!”
Khi tôi nói xin lỗi, góc nghiêng khuôn mặt đang cười giễu cợt của Fujita lọt vào tầm nhìn của tôi. Máu nóng bùng lên, tôi ném dụng cụ dùng để kiểm hàng đang cầm trong tay về phía hắn. Nó trúng vai phải của hắn ta.
“Mày dám làm cái gì thế?!”
“Tại đứa nào kiếm chuyện trước!”
“Đừng có đổ lỗi cho người khác. Đầu óc mày có vấn đề à?”
Tôi cầm lấy cái cờ lê ở bên cạnh mình rồi tiến thẳng tới chỗ hắn ta.
“Thằng ngốc này!” Người tôi bị khóa lại cùng lúc với giọng nói đó vang lên. Là đội trưởng. “Tajima, cậu đang làm gì vậy?”
“Hắn đã giở trò với tôi.” Tôi định vung chân đi giày bảo hộ lên đá Fujita, nhưng không với tới.
Fujita vừa cười như nắc nẻ vừa lùi ra đằng sau.
“Sợ thằng này vãi. Nó bị chập mạch hay sao ấy.”
“Fujita, cậu đã làm gì à?” Đội trưởng hỏi.
Fujita phẩy tay trước mặt.
“Em có biết gì đâu. Là thằng này tự dưng vu oan cho em chứ.”
“Tao mà thèm vu oan cho mày à!”
“Câm miệng. Cậu đi theo tôi.”
Tôi bị đội trưởng lôi xềnh xệch ra một góc nhà máy.
Dù đã giải thích sự tình nhưng xem ra đội trưởng chẳng hề tin tưởng tôi. Sau đó, để chắc chắn, hình như anh ta cũng đã nghe từ phía Fujita, nhưng chẳng đời nào Fujita kể sự thật, thế là đội trưởng cũng không có lý do gì để nghi ngờ hắn ta.
Kể từ ngày hôm đó, tôi bị cô lập ở chỗ làm. Bị loại ra khỏi dây chuyền, công việc chính của tôi là điều động vật liệu và bê vác những thùng sản phẩm tới kho giao hàng. Hình như tôi bị cho là kẻ gây nhiễu loạn tập thể. Kể cả giữa lúc mọi người đang vui vẻ chơi bài tây hay bài hanafuda trong giờ nghỉ trưa, tôi cũng chỉ thui thủi đọc sách một mình.
Giữa lúc đời sống ở nơi làm việc của tôi bắt đầu trở nên nhàm chán vì lý do này hoặc lý do khác như thế, thằng Kosugi đã dẫn bạn gái tới phòng ký túc xá của chúng tôi. Khi tôi quay trở về ký túc sau ca làm đêm và đang nằm ngủ, Kosugi dẫn một đứa con gái vào phòng. Không chỉ tôi mà hai người kia nom có vẻ cũng bất ngờ. Hình như nó đã quên béng mất là tôi làm ca đêm. Còn nó thì hình như đã xin nghỉ phép một hôm.
“Tên cô ấy là Naoko.” Kosugi ngượng ngùng giới thiệu cô gái với tôi. Một cô gái với dáng người nhỏ nhắn và mái tóc ngắn. Cô ấy rụt cổ lại và cúi đầu chào.
Theo lời Kosugi thì đây không phải là lần đầu tiên nó dẫn cô ấy tới đây.
“Dẫn bạn gái tới đây không phải chỉ một mình tao đâu.” Kosugi nói vậy rồi nhe nhởn cười. “Tao cũng đã thấy vài đứa khác làm vậy rồi. Nhưng tao sẽ không mách lẻo đâu. Có qua có lại, huề cả đôi bên. Mày cũng nghĩ thế đúng không?”
Kosugi đang nhắc khéo tôi là đừng ho he gì về chuyện này. Tất nhiên là tôi cũng chẳng hơi đâu mà đi mách.
Theo lời kể thì Naoko hiện đang ở ký túc xá nữ của công ty chúng tôi. Cô ấy vào cùng năm và làm việc ở một nhà máy khác. Nghe nói cô ấy đã quen Kosugi qua một buổi tiệc của công ty.
Trong lúc chuyện phiếm tôi đã phát hiện ra một việc bất ngờ. Đó là Naoko học chung trường cấp ba với Ejiri Yoko. Tôi rụt rè hỏi thử xem cô ấy có học chung khối với ai tên Ejiri Yoko không. Sau khi tròn xoe mắt nhìn tôi, cô ấy trả lời là hai người đã học cùng lớp và còn khá thân thiết.
“Cùng lớp... Tức là năm lớp mười nhỉ?”
“Ừ. Vì cậu ấy đã...”
“Tớ biết.” Tôi gật đầu và ngăn cô ấy nói nốt câu. Yoko chỉ đi học cho tới mùa thu năm lớp mười mà thôi.
Kosugi tò mò muốn biết sự tình, tôi đành kể cho nó về vụ tự tử của Yoko. Vẻ mặt Kosugi cũng tối sầm lại, rồi nó lẩm bẩm “Tội nghiệp”.
“Thế cậu có biết tại sao cậu ấy lại tự tử không?”
Tôi ướm hỏi Naoko, cô ấy cụp mắt như thể đang lưỡng lự.
“Trong trường đồn nhiều lắm, nhưng...”
Tôi đoán ra là cô ấy biết.
“Tớ nghe nói là cậu ấy đã mang thai,” tôi thử nhử.
“Ừ, chuyện đó chắc không sai đâu. Vì mẹ của Yoko còn đi điều tra xem người kia là ai mà.”
Quả nhiên suy luận của tôi đã trúng phóc.
“Đợi đã. Vậy là cậu ấy tự tử vì mang thai sao?” Kosugi xen vào. “Bình thường có chuyện như vậy không? À, ý tao là ở trường cấp ba của tao cũng có đứa chửa ễnh bụng ra đó. Nhưng mà trông nó chẳng có vẻ gì lo lắng u sầu cả. Trong buổi lễ tốt nghiệp nó còn đường hoàng vác cái bụng bự đứng xếp hàng với tụi tao kìa.”
“Cái đó tùy thuộc vào cách nghĩ của mỗi người chứ. Với cả tao nghĩ là bạn nữ kia không phải là không lo lắng hay u sầu gì đâu.”
“Thế à?”
“Xuất hiện trong buổi lễ tốt nghiệp với cái bụng to chứng tỏ bạn ấy đã định sinh đứa bé,” Naoko nói. “Mặc dù có lẽ sẽ hơi xấu hổ, nhưng vì là đứa con với người mình yêu, nên tớ nghĩ bạn đó đã cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn. Nhưng nếu là không được phép đẻ thì lại là chuyện khác.”
“Dù thế nào đi nữa, cậu ấy chỉ là một học sinh lớp mười, sinh con ở tuổi đó đâu có hợp lý,” tôi nói.
“Nếu vậy sao không nạo đi nhỉ?”
“Mày nói dễ như bỡn í. Cái này không giống với mổ ruột thừa đâu.”
“Mổ ruột thừa phải đau hơn chớ? Cái đứa con gái mà tao quen á, hồi còn đi học nó đã nạo thai những hai lần cơ đấy. Chẳng đến mức phải nhập viện, mà nhỏ đó sau cũng sống như bình thường luôn.”
“Chỉ trông như vậy thôi.”
“Thì đúng là có chút buồn phiền, nhưng tao nghĩ là không đến mức tự tử đâu.”
“Thì mới bảo cái đó còn tùy thuộc ở cách nghĩ của mỗi người mà.”
Trong lúc chúng tôi đang tranh luận, Naoko bỗng cất tiếng.
“Không phải đâu. Điều quan trọng là tâm ý của người bạn trai kìa. Nếu cảm thấy bạn trai suy nghĩ cho mình, thì dù buồn nhưng có lẽ người con gái vẫn sẽ chịu đựng được chuyện phá thai. Khổ nỗi Yoko hình như đã không được may mắn như thế.”
“Không được may mắn như thế, ý cậu là gì?” Tôi quan sát gương mặt của Naoko.
Cô ấy cúi mặt một lúc rồi mới ngẩng lên.
“Không lâu trước khi cậu ấy tự tử, Yoko đã làm một việc rất kỳ lạ.”
“Việc gì vậy?”
“Cậu ấy cứ leo lên leo xuống cầu thang ở trường rất nhiều lần. Mà còn với đà rất mạnh. Cứ lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần. Nhiều người đã chứng kiến chuyện này, bản thân tớ cũng đã trông thấy một lần.”
“Sao cậu ấy lại làm vậy?” Kosugi hỏi.
Naoko lắc đầu.
“Hồi đó thì tớ không biết. Nhưng mà, còn một chuyện bất thường khác nữa. Một người bạn của tớ kể là đã bắt gặp Yoko vừa khóc vừa nói chuyện điện thoại với ai đó. Tại bốt điện thoại công cộng của trường sau giờ học.”
“Không biết là cô ấy đã nói chuyện với ai nhỉ?” Mặc dù trong đầu đã có sẵn một cái tên nhưng tạm thời tôi chỉ nói vậy.
“Tớ không biết. Nhưng người bạn kia đã nghe được một chút nội dung cuộc trò chuyện đó.”
“Cậu ấy đã nói gì vậy?” Không hiểu vì cớ gì mà con tim tôi bắt đầu đập thình thịch.
“Nội dung cụ thể thì không rõ cho lắm, nhưng nói chung là Yoko đã vừa khóc vừa nói là muốn dừng lại hay sao ấy.”
“Muốn dừng lại? Dừng cái gì cơ?”
“Hình như cậu ấy không nói tới đó. Bạn tớ bảo là cậu ấy chỉ khóc lóc và nói là muốn dừng lại, không muốn làm chuyện gì đó nữa thôi. Nhưng bạn tớ còn nói là coi điệu bộ của cậu ấy thì có vẻ như là đang bị đối phương trong điện thoại thuyết phục.”
“Hừm, nghĩa là sao ta?” Kosugi khoanh tay làm bộ suy ngẫm.
Về phần tôi, tôi đã bắt đầu lờ mờ nhìn ra chân tướng sự tình. Thế nhưng, tôi lại không muốn đào sâu hơn vào cái suy luận đang dần được củng cố trong mình nữa. Bởi lẽ nó là một câu chuyện quá đỗi bi thảm và chẳng mấy dễ chịu. Tôi im lặng và đăm đăm nhìn mắt tấm chiếu cũ một lúc.
“Một câu chuyện khủng khiếp.” Naoko khẽ nói.
Từ câu nói này, tôi biết là Naoko đã đoán ra ý nghĩa những giọt nước mắt của Yoko.
“Chuyện gì khủng khiếp cơ?” Thằng Kosugi cù lần dường như vẫn chưa vỡ lẽ.
“Người ở đầu dây bên kia là con trai,” tôi nói. “Có lẽ là thằng đã khiến Yoko có thai.”
“Cậu ấy khóc vì không muốn mang thai hả?”
“Không phải vậy. Cuộc gọi đấy là sau khi cậu ấy mang thai mà, có kêu khóc không muốn mang thai cũng đâu có ích gì.”
“Vậy thì là gì chớ?”
Tôi nhìn Naoko. Tôi bắt gặp ánh nhìn của cô ấy. Trông cô ấy không có vẻ muốn lên tiếng.
“Đối phương đã cố khiến Yoko sảy thai.” Cực chẳng đã tôi đành nói.
“Hở? Thật vậy sao?” Với vẻ mặt có nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện này, Kosugi hết nhìn tôi rồi lại quay qua nhìn Naoko.
Naoko khẽ khàng gật đầu đồng tình.
“Mày chưa từng nghe qua à? Khi mang thai thì không được phép vận động mạnh. Nên việc hùng hục leo lên leo xuống cầu thang là tối kỵ đó.”
“Cái đó thì tao biết, nhưng mà,” Kosugi đặt tay lên cái đầu xịt keo cứng quèo của mình. “Tại sao lại bắt cậu ấy làm chuyện đó? Chỉ cần đi bệnh viện là được mà?”
“Tại đi bệnh viện thì mất tiền chứ sao?”
“Ừ thì cũng đúng nhưng mà...”
“Nhà Yoko chỉ có hai mẹ con, nên chắc là cô ấy không muốn làm phiền đến mẹ. Với cả hẳn là cô ấy cũng không muốn nói ra chuyện mình mang thai.”
“Thế thằng kia phải tự mà xì tiền ra chứ. Chính nó khiến con gái nhà người ta có thai mà.”
“Chắc nó là một thằng không có tiền.”
Hoặc có thể là một thằng không muốn bỏ tiền ra cho chuyện như thế. Tôi bất giác nhớ lại dáng vẻ đằng sau của Kuramochi khi hắn đang chơi cờ vây.
“Tệ thật. Vì thế mà nó cố ép bạn gái sảy thai bằng cách đi lên đi xuống cầu thang? Nếu vậy thì khóc là đúng rồi. Nói muốn dừng lại cũng là lẽ đương nhiên thôi.” Kosugi bắt đầu nổi nóng.
“Tại sao cậu ấy lại răm rắp làm theo lời thằng đó nhỉ?” Tôi lẩm bẩm.
“Có lẽ cậu ấy không còn cách nào khác. Tớ nghĩ Yoko biết là bản thân không thể sinh đứa trẻ. Nhưng lại vướng chuyện tiền bạc nên cậu ấy cũng không thể dễ dàng tới bệnh viện. Nếu là một người quảng giao hơn một chút, có lẽ cậu ấy đã nghĩ đến việc nói chuyện với bạn bè và nhờ họ góp tiền giúp đỡ.” Cách Naoko nói như ngầm thể hiện cô ấy biết một người bạn đã làm như thế.
Thêm vào đó, Naoko nói tiếp.
“Có lẽ, cậu ấy đã thực lòng yêu người bạn trai kia. Tớ cho là cũng vì vậy nên cậu ấy mới chịu nghe theo mọi lời hắn ta nói. Vì yêu nên mới sợ bị ghét bỏ nếu làm trái lời.”
“Yêu một thằng tệ bạc như thế ư?”
Naoko gật đầu. Kosugi lắc lắc cái đầu và khẽ nói “thật là khó hiểu”.
Mặc dù là buổi sáng sớm sau ca làm đêm, nhưng ngày hôm đó tôi không tài nào chợp mắt. Kể cả có nằm xuống và trùm chăn lên, cơn giận dữ và nỗi buồn vẫn dâng lên trong lồng ngực, khiến tôi bồn chồn không yên.
Khoảng thời gian bên Ejiri Yoko ở bể bơi, đối với tôi thật đáng quý xiết bao. Kuramochi đã cướp nó đi và còn dùng cách thức đáng khinh để giết chết cô ấy. Đúng vậy, đó là hành vi chẳng khác gì với giết người.
Hình ảnh Yoko lặng lẽ lên xuống cầu thang trong một tòa nhà vắng vẻ nơi trường học hiện lên trước mắt tôi. Cô ấy thở hổn hển, túa mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi và tuân theo lời của người con trai mình yêu. Chắc chắn giày vò cái cơ thể đang mang một sinh mệnh khác của chính mình là một việc đau đớn khôn cùng. Song, có lẽ đáng buồn hơn cả, là việc bị chính người con trai mình yêu ép phải làm chuyện này. Dẫu vậy cô ấy vẫn không dừng lại. Phải chăng cô ấy đã tin rằng sảy thai là cách duy nhất để lấy lại được tình cảm của người kia? Hay do quá tuyệt vọng, cô ấy đã đánh mất khả năng phán đoán và chỉ leo lên leo xuống một cách máy móc?
Song, tinh thần cũng có giới hạn của nó. Khi đã vượt mức giới hạn, có thứ gì đó bên trong Yoko đã vỡ vụn. Cô ấy đã ngừng leo cầu thang và bước vào phòng học nằm ngay bên cạnh. Có lẽ khung cảnh nhìn từ cửa sổ của nơi đó đã hiện lên đầy mê hoặc trong mắt cô ấy. Chẳng khác nào một không gian có thể giúp cô ấy rũ bỏ sầu muộn và xóa đi toàn bộ khổ đau.
Thay vì cảm thấy đây là một quyết định đặt dấu chấm hết cho những bi thảm, Yoko đã thả mình vào không trung với một tâm trạng như thể đang nằm mơ. Chí ít là tôi muốn nghĩ như vậy. Nếu không nghĩ theo hướng đó thì e là tôi sẽ không chịu nổi mất.
Đồng thời, nỗi căm hận dành cho Kuramochi Osamu đã quay trở lại. Vì quanh tôi xảy ra nhiều biến động lớn, nên thứ cảm xúc đó đã bị phong ấn một thời gian dài, nhưng nay nó đã trở lại một cách sống động.
Không thể để một thằng như thế sống được - cảm xúc mãnh liệt đó khác hẳn với dã tâm giết chóc tồn tại trong tôi cho đến thời điểm đó. Tôi sẽ giết hắn, không phải vì bản thân mình, mà là vì Ejiri Yoko.