Chương 14
Đương nhiên, tôi cũng không định đi giết Kuramochi ngay. Mặc dù cơn giận dữ đang cuộn xoáy và khao khát giết người mà tôi có từ khi còn là một đứa trẻ đang nhức nhối trong lồng ngực, nhưng để thực sự ra tay thì vẫn thiếu một cái gì đó. Tôi nghĩ giá mà mình có thể căm ghét Kuramochi hơn, hoặc thậm chí chỉ cần có thêm một chút thôi thúc hay tính ái kỷ là đủ. Nhưng tôi ở thời điểm đó đã thiếu tất cả những điều trên.
Vả chăng, trong lúc bản thân còn nhiều lạ lẫm với cuộc sống của người đi làm, tôi đã phải dốc hết sức lực để bình an sống qua ngày, không còn hơi sức đâu mà nghĩ tới cái khác. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nhoáng cái mà đã cuối năm. Tôi vẫn đi làm ở nhà máy và bị đẩy làm những công việc nằm ngoài dây chuyền sản xuất. Cái suy nghĩ một lúc nào đó sẽ giết Kuramochi đã bay biến tự lúc nào.
Song quan trọng là nó chỉ tạm thời biến mất chứ không hoàn toàn mất đi. Tôi đã nhận ra điều đó khi đi đến một nơi nọ và bắt gặp một thứ.
Nơi đó là nhà kho của xưởng chế tạo. Xưởng chế tạo là nơi làm ra hoặc điều chỉnh những loại máy móc được dùng trong dây chuyền sản xuất. Khi đó, đội trưởng đã sai tôi đi lấy bột nhựa cây.
Trong nhà kho đấy có một người quản kho, khi tôi xuất trình phiếu, người này sẽ mang các mặt hàng được liệt kê trên phiếu đến tận quầy cho tôi. Tuy nhiên, trong trường hợp đồ quá nặng hay người quản kho đang bận thì cũng có lúc người đó sẽ bảo tôi tự vào lấy.
Khi tôi tới đó, trông người quản kho không có vẻ gì là đang bận bịu cả. Song sau khi nhìn phiếu, ông ấy gật đầu một cái và bảo:
“Tự vào lấy đi. Cậu biết chỗ đúng không?”
Nghe tôi trả lời là biết, người quản kho liền cúi xuống và tiếp tục soạn giấy tờ gì đó. Vì tôi thường xuyên ra vào chỗ này nên chắc là ông ấy không mấy cảnh giác với tôi nữa.
Đúng là tôi biết những món đồ mình cần lấy nằm ở đâu, và cũng đã quen thuộc trong việc xử lý chúng. Như thường lệ, tôi lấy đúng số lượng yêu cầu từ trên giá, bỏ chúng lên xe đẩy rồi tính ra khỏi nhà kho.
Nhưng đúng lúc ấy, tôi để ý thấy cánh cửa tủ bên cạnh đang mở. Đó là tủ chứa các loại dược phẩm. Một số bình màu nâu và trắng lọt vào mắt tôi.
Với sở thích vốn có, tôi ngồi xổm xuống và kiểm tra xem có những loại thuốc gì.
Dù trên nhãn bình có đề tên và công thức hóa học, nhưng cái nào cái nấy đều là những loại thuốc lạ lẫm. Dường như hiếm khi được sử dụng nên đa số bình đều phủ một lớp bụi mỏng.
Tim tôi bị hẫng một nhịp khi tôi mở bên cửa tủ còn lại. Ở ngăn dưới cùng có một bình lớn màu nâu, trên nhãn bình in dòng chữ kali xyanua (KCN).
Nói cách khác, đây là chất độc. Từ xưa tôi đã biết nó là vua của các loại độc dược. Chỉ riêng loại độc này, tôi đã muốn được một lần trông thấy biết bao nhiêu. Và thứ độc dược mà tôi ao ước đó hiện đang ở trước mắt tôi.
Bởi họ cũng tiến hành gia công kim loại ở xưởng chế tạo nên hẳn là có lúc dùng đến kali xyanua để luyện kim và mạ kim loại. Song, rõ ràng là họ không dùng thường xuyên. Kỹ thuật sử dụng kali xyanua đó đã trở nên lỗi thời rồi.
Trước một báu vật như thế, tôi đã đứng trơ ra như đá tảng mất một lúc. Cảm thấy bản thân như sắp chịu thua trước cám dỗ, lương tâm tôi đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh, thúc giục tôi nhanh chóng rời khỏi đó.
Thế nhưng hồi chuông đó dần dà trở nên yếu ớt, rồi cuối cùng tắt lịm. Tôi mượn tạm một chiếc túi nilon đựng bột nhựa cây. Rồi tôi lấy bình kali xyanua khỏi giá, cẩn trọng mở nắp ra. Bên trong là những tinh thể màu trắng ở trạng thái hơi cứng. Còn có cả một cái thìa thuôn dài.
Biết đây là chất kiềm mạnh, chỉ cần tiếp xúc với da một chút là có nguy cơ gây ra viêm loét, tôi đã xúc khoảng ba thìa thứ tinh thể màu trắng ấy bỏ vào trong túi nilon thật cẩn thận không để bị dây ra tay. Loại bỏ không khí bên trong càng nhiều càng tốt, sau đó tôi buộc túi lại bằng chun. Việc kali xyanua khi tiếp xúc với không khí sẽ biến thành muối kali tôi cũng đã biết từ trước.
Nhét túi nilon vào túi áo, tôi bước ra khỏi nhà kho với bộ mặt thản nhiên như bản thân không làm gì khuất tất. Khi đi ngang qua người quản kho, tôi còn giả vờ bình tĩnh cất tiếng báo với ông ấy. Quản kho trả lời tôi trong khi vẫn đang cúi xuống. Gương mặt như thể có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được một tay nhân viên mới lại dám lấy trộm chất kịch độc như vậy.
Tôi đã giấu chất độc kali xyanua đó trong ngăn kéo bàn ở phòng mình. Tuy cũng sợ thằng Kosugi cùng phòng sẽ tự tiện đụng vào, song chơi với nó cho đến lúc đấy, tôi biết rõ tên đầu gấu có bản chất lương thiện này sẽ không làm mấy chuyện như mở ngăn kéo của người khác.
Việc có được kali xyanua đã làm sống lại tâm ý muốn giết người đang ngủ yên trong tôi. Một lúc nào đó tôi muốn dùng nó, người uống nó sẽ thành ra như thế nào nhỉ, sẽ chết như thế nào, có nôn ra máu rồi chết như trong tiểu thuyết không, mùi hạnh nhân là mùi như thế nào.
Giống như người có trong tay khẩu súng lục, tôi rơi vào ảo tưởng rằng bản thân đã trở nên mạnh hơn. Nếu có kẻ xấu, tôi sẽ giết quách kẻ đó đi bằng cách cho uống thứ này...
Ký ức về chuyện xảy ra hồi cấp hai ùa về trong tôi. Sau khi có được bột thủy ngân tôi đã dọa được tụi cùng lớp rằng chỉ cần dùng nó là tôi có thể hạ độc bất kỳ ai, và nhờ đó thoát khỏi trò bắt nạt bỉ ổi. Dường như nó cũng hữu dụng ngay cả ở thế giới người lớn. Chẳng nói đâu xa, Fujita cũng có thể trở thành mục tiêu của tôi. Nếu cho kẻ đã luôn ngấm ngầm quấy rối tôi biết về vũ khí bí mật này, thì mặt hắn trông sẽ thế nào nhỉ?
Tuy nhiên tôi đã lập tức bác bỏ suy nghĩ này. Việc tôi có kali xyanua nhất định không được để ai biết. Dĩ nhiên là vì trong đầu tôi đã có toan tính dành cho Kuramochi.
“Ai da, tụi mày không có mối nào ngon hả? Chứ cứ như bây giờ thì chẳng mua nổi nhẫn cưới đâu.” Giờ nghỉ trưa, tôi nhìn Fujita đang vừa chơi bài tây với hội bạn vừa càm ràm với ánh mắt không thể lạnh lùng hơn. Ánh mắt như ngầm nói với hắn rằng nếu như không có kế hoạch giết Kuramochi thì mày có thể đã là vật thí nghiệm của tao rồi đó.
Hắn nhắc đến chuyện nhẫn cưới, là bởi hắn đang lên kế hoạch lấy vợ. Đối phương là một nữ nhân viên làm việc ở đội bên. Tôi đã khá bất ngờ khi biết một kẻ bỉ ổi như hắn cũng tìm được ý trung nhân. Song, do nữ nhân viên đó vốn nổi tiếng vì hễ công việc vất vả là lại dùng kinh nguyệt làm cái cớ để trốn việc, nên có lẽ là gió tầng nào thì gặp mây tầng đó thôi.
Một năm lại trôi qua trong tình cảnh như thế. Tôi đã trải qua kỳ nghỉ năm mới tại ký túc xá. Cũng phải thôi, bởi tôi làm gì có chốn nào khác để đi đâu. Thằng Kosugi thì về nhà, đâm căn phòng trở nên rộng rãi hơn thường lệ.
Vài ngày sau khi kỳ nghỉ kết thúc, tôi nhận được một phong thư lớn từ gia đình bác Matsudo. Bên trong là những tấm bưu thiếp chúc mừng năm mới. Lẫn trong đó cũng có vài tấm đã được gửi tới tòa chung cư mà tôi từng ở rồi được chuyển tiếp tới nhà bác Matsudo. Hầu hết là từ bạn bè cấp ba của tôi.
Khi cầm lên một tấm trong số đó, toàn thân tôi đột nhiên nóng rực. Người gửi chính là tên Kuramochi Osamu ấy. Ở giữa dòng chữ “Cung chúc tân xuân” và hình vẽ múa lân là dòng chữ với nội dung như sau:
“Giờ mày đang làm gì vậy? Sinh viên đại học, hay đã đi làm? Tao có chuyện này thú vị lắm, ta gặp nhau đi. Gọi cho tao nhé. Không gặp tao kỳ này là mày sẽ hối hận đấy. Thế nhé.”
Địa chỉ của hắn là ở Nerima. Hắn có đề cả số điện thoại nên chắc không phải kiếm câu chuyện làm quà.
Tôi đã nghĩ phải chăng đây là cơ hội mà thần linh ban cho. Vì đối phương ngỏ lời muốn gặp mặt nên dù tôi có tiếp cận hắn thì cũng sẽ không lo bị nghi ngờ gì hết.
Vào một ngày thứ Bảy nọ, cuối cùng tôi cũng nhấc điện thoại lên. Hắn ở nhà. Thoạt nghe thấy giọng, coi bộ hắn đã nhận ra ngay đó là tôi.
“Cuối cùng thì mày cũng chịu gọi. Tao đợi lâu lắm rồi đấy.” Mặc dù không biết là nói thật hay nói dối, nhưng hắn đã nói vậy với một giọng khẩn khoản. “Mày khỏe chứ?”
“Cũng tàm tạm.”
Nghe tôi kể về tình hình gần đây xong, Kuramochi nói bằng giọng điệu nghe như khâm phục mà lại cũng như đang châm biếm.
“Một công việc an toàn trong một công ty ổn định ha.”
“Mày thì sao?” Tôi cố làm giọng thân thiết hỏi.
“Ờ, tao đang muốn nói chuyện ấy đây. Tao cũng viết trong thiệp mừng năm mới rồi đấy, chuyện này thú vị lắm. Ta có thể gặp nhau không? Tao muốn gặp rồi từ từ giải thích cho mày.”
“Chuyện gì vậy?”
“Ta hãy xem nó là một bí mật mà gặp nhau rồi mới được bật mí đi. Ngày mai thì sao? Tao thì rảnh. Lâu ngày không gặp hay mình đi làm cốc bia nhỉ?”
“Ừ, tao cũng rảnh.”
“Quyết vậy nhé. Vậy mình gặp nhau ở...”
Kuramochi kêu tôi ra một quán cà phê nằm trước ga Ikebukuro.
Tới ngày hẹn gặp, tôi phân vân không biết có nên đem theo kali xyanua hay không. Tôi đã muốn giết người một cách có kế hoạch nhất có thể. Nếu gây án chỉ vì một phút bốc đồng thì chắc hẳn sẽ bị cảnh sát bắt ngay.
Cho dù vậy, rút cục tôi vẫn giấu cái túi nilon trong túi và rời ký túc xá. Chưa chắc sau này tôi sẽ lại có cơ hội tiếp xúc với hắn ta mà không bị nghi ngờ. Tôi đã nhớ lại bóng lưng của bố khi không thể giết Shimako. May mắn sẽ không mỉm cười nhiều lần đến thế.
Tôi ăn vận bình thường, mặc một chiếc áo len rẻ tiền và một chiếc áo khoác ngắn có mũ, rồi đi tới điểm hẹn. Quán cà phê đó vào ban ngày cũng lờ nhờ tối, song lại có rất nhiều chỗ ngồi. Nếu không làm những hành động đáng chú ý, hẳn tôi sẽ không bị nhân viên và các khách hàng khác nhớ mặt.
Kuramochi đã ngồi sẵn ở một bàn dành cho hai người trong góc. Mặc dù tôi đến sớm hơn giờ hẹn vài phút, vậy mà thật bất ngờ hắn còn tới trước cả tôi. Tôi nghĩ bụng xem chừng là hắn có chuyện hệ trọng thật.
“Lâu lắm không gặp. Hình như mày gầy đi một chút đó.” Nhác thấy tôi, Kuramochi nói.
“Vì bị công ty bóc lột đó. Thế giờ mày đang làm gì? Nghe mày nói trong điện thoại thì có vẻ như mày không đi học đại học.”
“Tao đang làm kinh doanh bán hàng. Nói ngắn gọn thì là làm tiếp thị.”
“Mày đang bán cái gì vậy?”
“Nhiều thứ. Thôi, chuyện công việc thì để sau hẵng nói đi.”
Mái tóc của Kuramochi được rẽ đôi một cách cẩn thận. Có thể nhìn rõ cả đường rẽ ngôi. Tôi cho rằng đó là bởi hắn là một nhân viên tiếp thị. Cái áo khoác hắn mặc cũng sành điệu, nom hắn càng già dặn hơn. Nếu nhìn từ ngoài vào chắc chẳng ai nghĩ chúng tôi bằng tuổi.
Vừa tán gẫu những câu chuyện vô thưởng vô phạt, chúng tôi vừa làm mỗi người một ly cà phê, sau đó rời khỏi quán. Hắn rủ tôi ra quán bia. Tôi chẳng có lý do gì để từ chối.
Trong lúc ăn những món nhắm quen thuộc như thịt gà rán và đậu edamame [13] , chúng tôi đã uống cạn vài cốc bia. Hắn chỉ chăm chăm hỏi tôi về công việc. Ấy thế mà bản thân hắn lại đánh trống lảng khi tới phiên kể về mình. Tôi cảm thấy hắn nhất định đang âm mưu cái gì đó.
“Nghe kể xong thì đúng là mày đang lao động nặng nhọc thật. Làm hùng hục như vậy mà chỉ được từng ấy lương, tao thấy không đáng.” Kuramochi nói bằng một giọng thẳng thừng.
“Tao chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó. Nói chung là kiếm được tiền một cách ổn định là tao biết ơn lắm rồi. Nếu làm cho công ty đó tao còn không phải lo về chỗ ở nữa.”
“Chỗ ở thì thế nào chẳng tìm được. Này, sống như thế mày có thấy vui không? Người bám đầy xăng dầu và sống như một bánh răng cưa của công ty đó tới cuối đời, mày không thấy vô vị sao? Ở một chỗ như thế thì có cố gắng làm việc đến đâu, số tiền kiếm được cũng chẳng bõ bèn gì. Số tiền kiếm được chỉ có thế, tức là cuộc đời mày cũng sẽ chỉ có thế. Lấy một cô vợ bình bình, mua một căn nhà to cỡ chuồng thỏ rồi cả đời bị nợ nần đeo bám.”
“Dù có như thế cũng chẳng sao. Có thể kết hôn và có một ngôi nhà là đủ hạnh phúc rồi.”
“Đừng có nói mấy câu an phận như thế chứ. Mày đã từng nghĩ tới những thứ đang chờ mày ở phía trước chưa? Mày sẽ đẻ ra hai đứa con không được thông minh cho lắm, rồi sẽ sống những tháng ngày bên gia đình vô cùng buồn tẻ. Hàng chục năm lận. À không, tới khi mày chết. Còn chưa được hai mươi tuổi mà đã chọn con đường như thế rồi ư?”
Tôi nhìn chằm chằm vào cái khóe miệng đang say sưa diễn thuyết của Kuramochi.
“Đầy người sống không như ý muốn mà mày. Để tốt nghiệp được cấp ba là tao cũng đã khá vất vả rồi. Từ nay về sau tao muốn sự bình an hơn. Cuộc sống không cần phải có quá nhiều thăng trầm làm gì.”
Thấy tôi nói vậy, hắn lắc đầu.
“Quả là đáng thương quá đi mất. Tao và mày vẫn còn trẻ lắm. Nếu không có ý chí cạnh tranh thì mày tính làm gì? Này Tajima. Hãy nhớ lại hồi mày đã rót hết chỗ tiền tiêu vặt ít ỏi vào trò cờ vây đi. Mày của hồi đó đã đi đâu mất rồi?”
Tôi kinh ngạc đáp trả cái nhìn của Kuramochi. Kẻ xúi tôi rót tiền là hắn, mà hắn còn chính là kẻ đồng lõa với người đàn ông kia. Không đời nào tôi quên được chuyện đó, vậy mà hắn lại dám mặt dày nhắc lại, không biết hắn đã nghĩ gì nữa. Song hắn thì vẫn tiếp tục nói, mặc kệ thái độ kinh ngạc của tôi.
“Tao nói là vì nghĩ cho mày thôi. Hãy mau chóng nghỉ công việc hiện tại đi. Ở đời này làm ăn chân chính thì sẽ không phất lên được đâu. Chỉ những người nghĩ ra những nước đi thông thái mới hưởng lợi thôi.”
Nghe tới đó, cuối cùng tôi cũng biết được hướng đi câu chuyện của hắn.
“Kuramochi, mày nói là mày đang làm tiếp thị đúng không. Đó là nước đi thông thái của mày à?”
Hắn tủm tỉm cười.
“Ờ. Mày sẽ bất ngờ khi nghe chuyện của tao đó. Nhất định là vậy. Mày sẽ không ngờ là có một lối đi như thế. Rồi mày chắc chắn sẽ đòi tao cho mày nhập hội.”
“Cái đó thì cũng chưa biết được.”
Hắn chồm người về phía trước.
“Sao nào? Giờ mày chịu tới nhà tao không? Tao muốn từ từ kể cho mày nghe chuyện của tao. Nếu đi tàu từ đây thì mất khoảng mười phút. Tao sẽ không làm mất thời gian của mày đâu.”
Dường như Kuramochi sắp đề cập tới chủ đề chính. Mặc dù cũng có chút tò mò về chuyện đó, nhưng hơn tất thảy tôi muốn xem xem hắn ở một nơi như thế nào. Sau này, khi lên kế hoạch sát hại hắn, chắc chắn đây sẽ là một thông tin hữu ích.
“Được thôi,” tôi đáp.
Thấy Kuramochi cầm hóa đơn và đi ra quầy thanh toán nên tôi vội vàng chạy theo. Khi tôi lôi ví ra, hắn liền phẩy nhẹ tay.
“Không sao. Tao mời. Tao rủ mày tới đây mà.”
“Nhưng mà...”
“Không sao không sao,” sau khi đưa tờ mười nghìn yên cho nhân viên thanh toán, hắn ghé tai tôi nói. “Nghe chuyện của tao rồi, mày sẽ thấy từng này tiền chỉ là muỗi.”
Thấy tôi nhìn, hắn vui vẻ nháy mắt.
Kuramochi ở trong một tòa chung cư hai tầng nằm cách ga Nerima khoảng vài phút đi bộ. Hình như nơi này mới được xây chưa lâu nên lớp sơn trắng của tường ngoài vẫn chưa bị phai màu.
“Vào đi.”
Sau khi được Kuramochi mời vào bên trong, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một chiếc tủ quần áo lớn. Bên cạnh là giường và tủ sách. Nơi đây khác rất nhiều so với căn phòng ở ký túc xá của tôi. Một không gian sống có thể nói là tuyệt hảo.
“Xịn thật đấy, đồ đạc đủ cả.”
“Cũng tàm tạm thôi. Nhưng hầu như toàn đồ cũ ý mà. Tao được đàn anh bán lại với giá rẻ.”
“Đàn anh?”
“Ở công ty. Ờm... mày uống cà phê không?”
“Thôi, không cần đâu. Thế chuyện của mày là gì?”
Thấy tôi hỏi, cặp mắt của Kuramochi ánh lên niềm vui sướng. Chắc là hắn cảm thấy tôi bắt đầu có hứng thú với câu chuyện kiếm lời.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn ăn. Hắn đặt một tệp phong bì lớn lên bàn, rồi từ bên trong lôi ra một số giấy tờ. Mặt trước của phong bì in chữ “Hozumi International”.
“Đó là gì vậy?”
“Công ty tao đang làm. Chuyện là, tao cũng đang muốn cho mày gia nhập.”
Hắn giở một cuốn ấn phẩm trước mặt tôi. Trong đó có hình ảnh của những viên đá quý nhiều màu như hồng ngọc và saphia. Có lẽ do hình chụp cố tình tô điểm sự lấp lánh của chúng nên chỉ nhìn ảnh thôi tôi cũng bị lóa mắt.
“Hóa ra mày đang bán đá quý.” Tôi bất giác trố mắt ra nhìn.
“Đúng là công ty này bán đá quý,” Kuramochi nói một cách bí hiểm. “Thế nhưng mục đích của công ty không phải là để kiếm lời. Mà là tạo ra một tổ chức tương trợ lẫn nhau.”
“Tương trợ lẫn nhau?”
“Tinh thần đùm bọc, tương thân tương ái ấy. Nghĩa là mọi người sẽ đều sống một cuộc sống an nhàn. Bán đá quý là để thực hiện mục đích đó.”
“Tao không hiểu lắm,” tôi nghiêng đầu đăm chiêu.
Kuramochi bảo tôi đợi một lát rồi đứng lên. Sau đó hắn mở ngăn kéo tủ đặt ở phòng trong. Tôi lơ đãng quan sát bên trong phòng. Tuy có đầy đủ đồ điện tử và đồ nội thất nhưng chúng đều hơi bẩn. Quả nhiên là đồ cũ. Nom căn phòng có vẻ không được dọn dẹp thường xuyên. Thoạt nhìn thì gọn gàng sạch sẽ nhưng trong góc phòng thì đầy bụi.
“Mày sống ở đây một mình à?”
“Ờ. Cũng có nhiều thứ bất tiện nhưng khá là thoải mái. Ở ký túc xá thì đâu có được riêng tư đúng không?”
“Cũng không hẳn... Thế có ai thăm nom gì không? Bạn gái hay gì đó.”
Kuramochi cười, vai hắn rung bần bật.
“Tao chưa có bạn gái. Cũng có những mối quan hệ ở mức chơi bời, nhưng tao sẽ không dẫn những cô gái đó về đây.”
Lời hắn nói lập tức khiến tôi nhớ lại vụ Ejiri Yoko. Đồng thời cơn giận dữ cũng bắt đầu bùng lên. Thì ra, đối với hắn, Yoko cũng chỉ là một “đối tượng để yêu đương chơi bời”. Vì vậy sẽ rất phiền phức cho hắn nếu làm một đứa con gái như thế dính bầu, và nếu đứa con gái đó tự tử sẽ càng rắc rối hơn. Thế nên hắn đã chọn cách vờ như không quen biết, không liên quan.
Tôi đã nghĩ tới phương án giết hắn ngay lúc này, ngay tại đây. Không có ai nhìn thấy tôi bước vào đây cả. Tôi tự trách bản thân vì đã từ chối uống cà phê.
Hoàn toàn không hay biết tôi đang nghĩ gì, Kuramochi quay trở lại cùng với một chiếc hộp nhỏ. Hình như là hộp đựng đá quý.
“Mở ra mà xem.” Hắn đặt chiếc hộp trước mặt tôi.
Mở nắp chiếc hộp ra, tôi nhìn thấy bên trong là một vài viên đá quý thật. Tất cả các viên đều trông không lớn lắm.
“Xịn chưa?” Kuramochi dòm gương mặt tôi.
“Ừ.” Tôi đáp. Ngày xưa, mẹ tôi có một hộp đựng đá quý. Bên trong có những viên đá to hơn và đẹp hơn nhiều.
“Chỗ đó đáng giá ít nhất một triệu yên đó.”
“Hừmmm.” Tôi không thấy có gì ấn tượng lắm.
“Mày có muốn mua chúng với giá sáu trăm ngàn yên không?”
“Hả?” Tôi nhìn Kuramochi. Hắn không hề cười. “Mày đang đùa tao à?”
“Nếu không có tiền thì mày có thể trả góp. Tao sẽ nhắn với bên trên để hạ lãi xuống hết sức có thể.”
“Đừng có đùa.”
“Tao nghiêm túc. Có thể giờ mày đang cho đây là chuyện ngu xuẩn, nhưng nghe những lời tao chuẩn bị nói đây rồi mày sẽ đổi ý thôi.”
“Có nghe cái gì thì cũng thế thôi. Tao mua đá quý để làm gì chứ?”
“Bán lại là được.”
“Sao cơ?”
“Bán lại. Lúc nãy tao cũng nói là có thể bán chỗ đá quý này với mức giá một triệu yên mà. Thử bán với giá một triệu yên coi, mày sẽ ngay lập tức lời bốn trăm nghìn yên.”
Khi nghe con số này, nội tâm tôi đã có chút dao động. Song không mất nhiều thời gian để tôi chấn chỉnh lại suy nghĩ của mình.
“Làm thế nào để bán một thứ như vậy chứ? Tao đâu quen biết ai mua đá quý.”
“Không phải mày có họ hàng sao? Nếu bảo với họ từng này đá quý mà chỉ tốn một triệu yên, họ sẽ mừng rỡ mà mua ngay.”
Tôi lắc đầu.
“Tao đã quyết định là sẽ không dựa dẫm vào họ hàng nữa rồi. Với cả đã lâu rồi tao không gặp họ. Sau này cũng không có ý định gặp.”
“Vậy à, đến nước đó thì đành chịu rồi.” Kuramochi thở dài. “Nếu thế thì, bốn trăm nghìn yên thì sao?”
“Hả?”
“Bốn trăm nghìn yên. Tao hỏi là với giá này thì mày thấy sao?”
“Tại sao tự dưng lại hạ những hai trăm nghìn yên thế? Nếu thế thì ngay từ đầu sao mày không nói luôn là bốn trăm nghìn yên? Bộ mày tính kiếm lời từ tao à?”
Kuramochi giơ hai tay lên ý bảo tôi bình tĩnh.
“Trước khi nổi giận thì hãy nghe tao nói đã. Để có thể bán cho mày với giá bốn trăm nghìn yên thì tao phải đạt được một điều kiện. Đó là mày phải trở thành hội viên của Hozumi International.”
“Mày nói gì cơ?”
“Nghĩa là, nếu trở thành hội viên thì mày sẽ được mua với giá ưu đãi. Tuy nhiên một khi đã là hội viên thì mày sẽ phải đạt được chỉ tiêu đề ra. Cơ mà cũng không quá khó đâu. Tùy thuộc vào cách nhìn nhận mà đây có khi còn là một công việc trong mơ. Có một người vốn miễn cưỡng gia nhập vì muốn mua đá quý với giá rẻ, nhưng rồi cảm thấy công việc bên này đáng làm hơn công việc chính, đã vậy lại còn kiếm bộn, nên đã bỏ việc ở một tập đoàn hàng đầu. Thu nhập một năm của người đó là hơn mười triệu yên đấy.”
Thấy quy mô câu chuyện đột ngột lớn hơn, tôi tỏ ra đề phòng.
“Chuyện này là như thế nào? Chỉ tiêu là sao?”
“Chỉ tiêu dành cho hội viên đơn giản thôi. Đầu tiên, phải trả phí gia nhập là hai mươi nghìn yên. Tiếp theo, chỉ cần bán một bộ đá quý này cho một ai đó thôi. Công ty sẽ thu lợi nhuận - phần không lấy được từ hội viên - từ người khách mà hội viên đó dẫn tới. Chẳng có ai thiệt cả, đúng không nào?”
“Thì ra là thế.” Tôi cảm thấy chuyện đó dường như có lý. “Nhưng mà bằng cách nào hội viên mới kiếm được lời vậy?”
“Vì sẽ có tiền hoa hồng. Bán được một bộ đá quý, hội viên sẽ được trả năm mươi nghìn yên.”
“Bán một thứ trị giá mấy trăm nghìn yên mà chỉ được có năm mươi nghìn yên thôi á?”
“Nghe cho hết đi đã. Chỉ tiêu của hội viên thì là thế, nhưng không phải là mày không được phép bán nhiều hơn chỉ tiêu đó. Nếu bán được cho càng nhiều người thì mỗi lần như thế mày sẽ tha hồ bỏ túi tiền hoa hồng.”
“Cái đó thì tao hiểu, nhưng thứ đá quý có giá tới sáu trăm nghìn yên liệu có dễ bán đến thế? Nếu vậy thì ngay từ đầu người ta đã tự đem bán lại số đá quý mà mình sở hữu rồi.”
“Mấu chốt là ở chỗ đó. Tao mới nói chỉ tiêu là bán một bộ đá quý, nhưng đâu có nói là phải bán với giá sáu trăm nghìn yên.”
Kuramochi giơ ngón tay trỏ lên và mỉm cười ranh mãnh.
“Không phải sáu trăm nghìn yên thì là...”
“Bán với giá bốn trăm nghìn yên cũng được. Nói cách khác, mấu chốt là phải biến khách hàng đó thành hội viên.”
“À,” đột nhiên tôi cảm thấy như mình được mở mang đầu óc. “Thì ra là thế.”
“Chưa kể, thật may mắn là trong trường hợp như thế ta vẫn sẽ nhận được hoa hồng. Tuy nhiên đầu tiên chỉ được trả hai mươi nghìn yên thôi. Có lý do tại sao tao lại nói là đầu tiên. Chuyện từ đây mới thú vị nè,” Kuramochi tì nửa người lên bàn rồi nói. “Kể cả trong trường hợp hội viên mà mày mời vào hội tiếp tục mời được thêm hội viên, thì một phần tiền hoa hồng vẫn sẽ chui vào túi mày. Tới thời điểm số hội viên tăng lên như một gia đình con đàn cháu đống rồi... thì số tiền được gửi vào tài khoản của mày sẽ lên đến đơn vị trăm nghìn yên. Nếu thử nghĩ theo hướng này, mày sẽ thấy thay vì chỉ đơn thuần bán đá quý, thì rõ ràng lôi kéo thêm hội viên còn lời hơn.”
Cùng với lối ăn nói trơn tru của Kuramochi, các con số bắt đầu tuồn vào trong đầu tôi. Có quá nhiều thông tin cần xử lý nên tôi đực mặt ra một lúc.
“Đầu tiên cần có bốn trăm nghìn yên và hai mươi nghìn yên à...”
“Khoản tiền bốn trăm nghìn yên đó cũng không phải là trả suông. Nó vẫn sẽ nằm trong tay mày dưới dạng đá quý. Khoản tiền đầu tư thực chất chỉ có hai mươi nghìn yên thôi. Thế nào? Với cách này thì một nhân viên quèn cũng có thể kiếm được một khoản tiền lớn, đúng không?”
Tôi khoanh tay lại và phát ra một âm thanh tỏ ý lưỡng lự. Tôi tới đây vốn là để cụ thể hóa kế hoạch giết Kuramochi, vậy mà lại bị hút vào câu chuyện của hắn.
“Muốn làm thử không? Tao chưa gì đã kiếm được hai triệu yên rồi đó.”
“Hai triệu yên...”
“Tiền sẽ còn vào nữa.” Kuramochi hạ giọng nói tiếp. “Đứa nào nhanh chân đứa đó thắng nha. Vì phải kiếm thêm càng nhiều hội viên mới càng tốt mà. Nếu mày đồng ý làm, ngay sáng sớm mai tao sẽ nộp giấy tờ cho mày. Thứ Hai thì thường sẽ đông người lắm, nhưng tao sẽ cố một phen.”
Dường như hắn muốn nói là không có nhiều thời gian để đắn đo.
“Mày nói đúng,” suy xét một hồi tôi đáp. “Nếu trả góp hằng tháng được thì tao có thể thử.”
“Mày nhận lời hả?”
“Ừ, thử làm xem sao.”
Vừa dứt lời, Kuramochi đứng dậy và đột nhiên phá ra cười nắc nẻ. Chỉ tay vào tôi hẵng còn đang ngơ ngác, hắn vừa ôm bụng vừa nói.
“Ngài Tajima Kazuyuki đáng kính của tôi ơi. Bẫy như thế này mà ngài cũng bị mắc vào thì phải tính sao đây?”
Rồi hắn lại tiếp tục cười.