← Quay lại trang sách

Chương 15

Đó là một hình thức của tổ chức đa cấp đó, Kuramochi nói. “Nghĩ thử coi, nếu số hội viên tăng nhiều như thế thì chẳng mấy chốc mà vượt quá cả dân số nước Nhật mất. Trên thực tế số người có tiền còn ít hơn, nên sẽ càng dễ lâm vào bế tắc. Tức dù mày có muốn thu hồi vốn đi chăng nữa, việc dần dà không còn người để thành hội viên mới sẽ đặt dấu chấm hết cho nỗ lực của mày. Rút cục, chính mày sẽ ôm một cục nợ.”

“Cái đó thì tao hiểu, nhưng nếu bắt đầu sớm thì chẳng phải vẫn kiếm được lời sao?”

“Kiếm được. Chí ít là kẻ đầu tiên bắt đầu làm chuyện này sẽ lời to. Bằng không nếu không phải là hội viên đời đầu thì thu hồi vốn cũng khó.”

“Tức là giờ có bắt đầu cũng đã muộn?”

Nghe tôi hỏi vậy, Kuramochi vừa cười ranh mãnh vừa gật đầu.

“Đương nhiên là vậy rồi. Làm ăn kiểu này thì lợi lộc sẽ về tay ban lãnh đạo hết. Những kẻ từ bên ngoài vào chỉ đơn thuần là những con tốt thôi.”

“Nhưng đá quý thì vẫn sẽ nằm trong tay mình mà. Không phải chỉ cần bán chúng đi thì sẽ thu hồi được vốn sao?”

“Mày định bán cho ai?” mắt của Kuramochi vẫn ánh lên nét cười cợt.

“Thì ai mà chẳng được? Nếu không bán được cho hàng đá quý thì tệ nhất cũng vẫn bán được cho hiệu cầm đồ.”

“Giả sử mày bán cho hiệu cầm đồ,” Kuramochi khoanh tay và khẽ nghiêng đầu. “Thu được năm mươi nghìn... à không, ba mươi nghìn yên đã là hời lắm rồi.”

“Hả, nhưng mày bảo giá gốc là một triệu yên cơ mà...”

“Cái đó tùy thuộc vào giá trị quan của mỗi cá nhân chớ. Một lão già ở tiệm cầm đồ sẽ không cho rằng chỗ đá quý đó đáng giá một triệu yên đâu. Chẳng có tên ngốc nào chịu rót tiền mua đá nhân tạo chất lượng thấp cả.”

“Hả, là nhân tạo à?” Tôi nhìn viên đá một lần nữa.

“Còn chưa kể là hàng chất lượng cực tồi. Nó không phải là thủy tinh nhưng bình thường với chất lượng như này sẽ không đem làm đồ trang sức được. Ngặt nỗi nếu chỉ nhìn qua, dân nghiệp dư sẽ chẳng thể biết nó đáng giá hay không. Đá quý là như thế đó. Mọi người đều tỏ ra hiểu biết về nó, nhưng rút cục chỉ là dựa vào bảng giá mà phán bừa nọ kia thôi.”

“Thế thì chẳng phải là lừa đảo sao?”

“Nửa chữ tao cũng chưa nói đây là đá tự nhiên. Giả sử kể cả tao có nói thì mày cũng chẳng có bằng chứng.”

Tôi lườm Kuramochi.

“Quả là một cách làm bẩn thỉu.”

Song hắn chẳng hề tỏ ra nao núng dù chỉ một chút.

“Kiếm lời là như vậy đấy. Phải lấy được tiền từ tay người nào đó một cách hợp pháp. Chỉ cần hợp pháp thì chẳng có cái gì gọi là sạch hay bẩn cả.” Hắn cất cái hộp đựng đá quý đi.

“Nhưng tao vẫn không hiểu. Cớ sao mày lại tiết lộ cho tao? Không phải là mày gọi tao tới đây vốn để lừa tao sao?”

Kuramochi nhìn tôi rồi nhún vai ngạc nhiên. Mắt hắn tròn xoe.

“Tao lừa mày? Tại sao? Nếu tính lừa mày thì tao đã chẳng nói tường tận đến mức này. Nếu tính lừa thì lúc nãy khi mày tỏ ra hứng thú, tao đã làm bộ không biết gì rồi đưa giấy tờ cho mày ký rồi.”

“Tao đã luôn nghĩ là mày đang dụ dỗ tao.”

“Tajima à, chẳng phải chúng ta là bạn bè sao? Lại còn là bạn từ thuở thiếu thời. Chúng ta đã từng chơi chung với nhau cơ mà. Tao sao có thể lừa dối một người bạn là mày được? Có là lời nói đùa thì tao cũng thấy tổn thương à nha.”

Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt đang nói những lời đó với vẻ hết mực nghiêm túc của Kuramochi. Vậy ai là người đã sắp đặt để những bức bưu thiếp nguyền rủa được gửi tới nhà “bạn” hắn đây?

“Nhưng mày bảo mày có một nước đi thông thái mà.” Tôi nói với hắn. “Rằng nghe xong thì tao sẽ khăng khăng đòi mày cho nhập hội. Việc mày lật bài ngửa có ý nghĩa gì?”

“Bây giờ tao mới vào chuyện chính. Nhân tiện, mày có uống gì không? Nếu không uống cà phê thì uống bia nhé?”

“Vậy cho tao bia.”

Kuramochi lôi từ trong tủ lạnh ra hai lon bia. Hắn đặt một lon trước mặt tôi. Vừa mở nắp lon tôi vừa nghĩ bụng giờ phải bỏ kali xyanua vào đây thì hơi khoai.

“Như tao vừa nói, cách thức làm ăn theo mô hình đa cấp như thế này thì chỉ có những kẻ bắt đầu là hưởng lợi. Những kẻ gia nhập sau sẽ chỉ có lỗ mà thôi.” Kuramochi nhấp một ngụm bia rồi nói.

“Cái đó thì tao hiểu rồi.”

“Và vấn đề mấu chốt là điều mà tao sắp nói đây,” hắn chống một bên khuỷu tay lên bàn và rướn người về phía trước. “Tóm lại, mục đích của cách thức làm ăn này không phải là bán vật phẩm. Mà là phải dùng mọi cách để gia tăng số hội viên. Nếu vậy ở đây sẽ sinh ra một hình thức làm ăn khác.”

“Hình thức làm ăn khác?”

“Chúng ta sẽ không trở thành hội viên. Tuy nhiên công việc của chúng ta là giúp ai đó gia nhập tổ chức. Vì khi ai đó nhập hội thì tổ chức sẽ kiếm được lời, nên đương nhiên những người giúp đỡ cũng sẽ được nhận thù lao.”

Tôi nhìn gương mặt Kuramochi. Hắn đón lấy cái nhìn của tôi và gật đầu lia lịa.

“Đó là công việc của mày à?”

“Tại thời điểm này thì là vậy.” Kuramochi nói đầy ẩn ý rồi uống bia.

“Vậy cái chuyện thú vị mày muốn kể cho tao là...”

“Chính là chuyện đó đấy. Không tệ đúng không? Khác với lũ ngu trở thành hội viên, chắc chắn mình sẽ không bị thiệt. Cũng không có chỉ tiêu. Chỉ yêu cầu khả năng diễn xuất thôi.”

“Khả năng diễn xuất?”

“Mày sẽ hiểu ngay thôi.”

Kuramochi giải thích cho tôi về thù lao. Đúng là nếu chia ra theo giờ thì mức thù lao đó so với lương hiện tại của tôi là một trời một vực. Tôi không khỏi kinh ngạc, thật chẳng thể nào ngờ lại có cách kiếm được nhiều tiền đến thế.

“Nói thật với mày, dạo gần đây số hội viên mới gia nhập ngày một giảm. Đợt tới tổ chức đang định mở một chiến dịch lớn, nhưng lại thiếu người. Vậy nên bên trên có hỏi tao là có quen ai có thể tin tưởng được không. Tao liền nghĩ ngay tới mày, Tajima ạ. Thực ra, việc hôm nay tao mời mày đến đây, tao cũng đã báo cáo trước với bên trên.”

“Báo cáo? Mày đã nói ra tên tao rồi à?”

Kuramochi lắc đầu.

“Tên thì tao chưa nói, nhưng có kể qua mày là bạn thân từ hồi tiểu học của tao. Nghe tao kể từ nãy tới giờ chắc là mày cũng biết rồi, công việc này bắt buộc phải được giữ bí mật. Vì vậy, không phải cứ mời đại ai cũng được. Thế nào, mày có thể vừa tiếp tục công việc hiện tại vừa làm công việc này cũng không sao, có muốn làm nó như một công việc bán thời gian không?”

Tôi liếm chỗ bia, rồi thở dài.

“Tao vẫn thấy có chút khiên cưỡng. Dù sao thì đây vẫn là tham gia vào việc lừa người khác.”

“Lúc nãy tao đã bảo rồi mà. Kiếm tiền có nghĩa là lấy tiền từ tay kẻ khác. Nếu cứ bị cảm xúc chi phối thì sẽ mãi mãi thua thiệt mà thôi.”

“Thôi,” vẫn cầm lon bia trên tay, tôi tu ừng ực. “Tao xin kiếu. Tao không nghĩ có chuyện hời đến thế được.”

“Tao muốn mày tin tao.”

Sau câu đó, Kuramochi không kì kèo rủ rê tôi thêm gì nữa. Uống hết lon bia xong tôi đứng dậy. Không thể giết hắn thì ở lại đây thêm cũng chẳng ích gì. Chưa kể tôi đã nhận ra điểm mấu chốt là ý chí sát nhân của tôi đang suy yếu. Không hiểu vì cớ gì mà hễ nói chuyện với Kuramochi một hồi là tôi lại bị cuốn theo hắn.

“Thực ra có một chuyện tao muốn hỏi mày.” Trước khi xỏ giày ở bậc thềm chỗ lối ra vào, tôi nói.

“Chuyện gì, sao giọng mày nghe trịnh trọng thế?”

“Mày còn nhớ bạn gái tên Ejiri Yoko không?”

Mặc dù đã xác định trước là thể nào hắn cũng sẽ giả bộ không biết, vậy nhưng phản ứng của hắn lại làm tôi không khỏi bất ngờ. Hắn khẽ há miệng như thể không kịp phản kháng trước một đòn bất ngờ, tiếp đó hắn nhíu mày.

“Nhớ chứ. Là con nhỏ ở hồ bơi đúng không?”

“Lần trước tao có kể cho mày chuyện cậu ấy không còn, nhớ chứ?”

“À à, tao có nghe rồi. Không biết là bao nhiêu năm trước ý nhỉ?” Hắn gãi gãi sống mũi.

“Cậu ấy chết lúc tụi mình học lớp mười. Tao có nói là cậu ấy đã tự tử.”

“Ờ...”

Thấy mặt Kuramochi mang vẻ thần bí đầy bất thường tôi đâm bối rối. Tôi đã ngỡ là hắn sẽ giả vờ rằng hắn chẳng còn nhớ gì tới cái chết của cô ấy.

Vừa xoa bóp gáy, hắn vừa mở miệng nói.

“Tao biết mày có ý với nhỏ đó. Tao nhận ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy mày với nhỏ ở hồ bơi.”

Tôi phát hoảng trước những câu nói ngoài sức tưởng tượng.

“Không phải tao muốn nói chuyện đó.”

“Cứ nghe tao nói đã. Vì thế nên mày mới quan tâm chuyện nhỏ đó chết phải không? Nhưng mà này, mày nên mau quên một đứa con gái như thế đi thì hơn.”

“Một đứa con gái như thế?” Tôi cảm thấy khóe miệng mình đang méo xệch đi. “Ý mày là sao? Một đứa con gái như thế là sao?”

Kuramochi vò tung mái tóc được chải cẩn thận, mặt ánh lên vẻ yếu đuối.

“Mày nghi ngờ tao với nhỏ đó đúng không? Nghĩ là tao đã cướp đi người mày thích.”

Tôi chẳng nói chẳng rằng, chỉ vừa hít thở thật sâu vừa hằm hè nhìn hắn. Thực ra lòng tôi đang rất hỗn loạn. Tôi không nghĩ là hắn sẽ nói chuyện theo cách này.

“Tao sẽ thú nhận với mày. Tao đã ngủ với nhỏ đó. Đúng là tao đã sai khi giấu mày,” nói xong, hắn khẽ cúi đầu. Tôi thẫn thờ nhìn xoáy tóc hắn.

“Quả nhiên mày đúng là người mà Yoko đã...”

“Đợi đã. Nhưng nếu vì thế mà mày nghĩ nhỏ đó mang thai là lỗi do tao thì oan uổng quá.”

“Chẳng phải là lỗi tại mày sao? Miệng thì khai là đã ngủ với cô ấy mà lại tính trốn tránh trách nhiệm hả?” Tôi xẵng giọng. Tôi tiến một bước về phía hắn.

Kuramochi giơ hai tay ra đằng trước và xòe bàn tay ra như để ngăn tôi lại.

“Tao đã không muốn nói ra chuyện này. Vì tao biết là mày thích nhỏ đó. Thế nhưng tao không muốn bị hiểu lầm. Nên cực chẳng đã tao mới đành lên tiếng.”

“Mày nói cái gì vậy? Nói rõ ràng ra coi.”

“Vậy thì tao nói. Là nhỏ đó rủ tao trước.”

“Hả...”

“Ngay sau khi được mày giới thiệu, nhỏ kia đã gọi điện cho tao và rủ tao đi chơi. Mặc dù thấy có lỗi với mày, nhưng tao vẫn đi chơi một cách vô tư lự. Chuyện này thì tao xin lỗi. Nhưng mà con nhỏ đó là một đứa săn trai đấy.”

Một bóng mây đen từ từ bao phủ khắp lồng ngực tôi. Hơi thở tôi hơi nghẹn lại.

“Ngay trong buổi hẹn hò đầu tiên, nhỏ đó đã chủ động nói với tao rồi. Nhỏ hỏi tao đã từng quan hệ tình dục chưa. Bởi nhỏ có gương mặt như thế mà lại hỏi câu như vậy nên tao đã rất bất ngờ. Tao đã trả lời thành thật là chưa. Tiếp đó mày đoán xem nhỏ đã nói gì? Nhỏ bảo bọn tao có thể quan hệ nếu tao thích, vậy đó.”

“... Nói dối.” Tôi nói như gầm lên. Chỉ cần nhắm mắt lại là ngay lập tức tôi sẽ nhớ lại được gương mặt tươi cười của Yoko. Gương mặt đó và câu chuyện của Kuramochi suy cho cùng vẫn không có chút ăn nhập nào.

“Tao nói dối làm gì. Lúc đầu tao còn tưởng là nhỏ đang nói đùa. Thế nên tao mới đùa lại là vậy thì hãy cho tao quan hệ đi. Ai dè lần này nhỏ lại hỏi luôn tao có bao nhiêu tiền.”

“Tiền?” Tôi không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.

“Lúc đó tao cũng hăng hái vì nghĩ là buổi hẹn đầu tiên mà, nên đã mang hẳn năm nghìn yên. Tao vừa dứt lời, nhỏ liền bảo năm nghìn yên cũng được, nhưng làm ở đâu.”

“Nói dối!” Tôi lắc đầu thật mạnh. Tôi lớn tiếng. “Chắc chắn là mày đang nói dối. Đừng có ăn không nói có!”

“Tao nào có ăn không nói có. Nghe nhỏ nói tới đó tao cũng mới nhận ra là không phải đùa. Sau đó tim tao dộng thình thình luôn. Trông thật khó coi, nhưng tao mới là người phát hoảng. Còn đằng kia thì tỏ vẻ như đã quen với chuyện này, còn nói với tao là ngoài trời cũng được.”

“Ngoài trời?”

“Tức là quan hệ tình dục nơi công cộng ấy. Rút cục tụi tao đi bộ ra một bãi sông, tìm được chỗ không người qua lại...” Kuramochi để ngỏ vế sau.

Một lần nữa tôi lại lắc đầu quầy quậy. “Tao không tin” thế nhưng ngay bản thân tôi cũng nhận ra giọng nói của mình đã dần mất đi sức mạnh.

“Tao nói thật đấy. Dĩ nhiên đó không phải là lần đầu của nhỏ. Nhỏ đã tỏ ra thành thục lắm. Tao mới là người chật vật tới phát ngượng lên được. Sau khi xong chuyện thì nhỏ mặc quần ngay tắp lự, rồi thủng thẳng đòi năm nghìn yên. Chẳng có gì là tận hưởng dư âm cả, tao đã có chút cụt hứng đó.”

“Vậy có khác nào là... gái bán dâm?”

“Không phải là có khác nào mà chính là gái bán dâm đó. Mày đã nói là nhà nhỏ đó không có tiền còn gì. Đó là lý do nhỏ làm thêm ở hồ bơi. Nhưng quả nhiên chỉ bấy nhiêu đó thì vẫn chưa đủ. Thế cho nên tao nghĩ nhỏ mới làm chuyện như vậy.”

Trong lúc nghe hắn kể sự tình, phần cốt lõi trong cơ thể tôi nóng như bị thiêu đốt. Nhịp tim tôi cũng ngày một loạn. Vừa nghe tiếng mạch đập sâu bên trong tai, thâm tâm tôi vừa lặp đi lặp lại rằng không đời nào, cô gái ấy không đời nào làm chuyện như thế.

“Nói cho mày biết, tao đã dùng bao. Cái đó cũng không phải là tao chuẩn bị. Là đằng kia đem theo. Tức là từ đầu nhỏ đã có ý định này rồi. Con nhỏ đó một khi tìm được con mồi béo bở là sẽ chủ động tiếp cận, rồi bán thân kiếm tiền. Tao nghĩ có lẽ số người đã qua tay nhỏ không phải là mười hoặc hai mươi người đâu. Tao chỉ làm đúng lần đó thôi, nhưng trong số đó có lẽ có những kẻ đã thành khách quen của nhỏ không chừng.”

Sức lực để lặp lại rằng không đời nào có chuyện đó trong tôi dần yếu ớt. Tôi quả thực cũng không hiểu Ejiri Yoko cho lắm. Mà không, chẳng hiểu chút nào thì đúng hơn.

“Tao tưởng là mày cũng đã ngủ với nhỏ.”

Tôi ngẩng mặt khi nghe thấy Kuramochi nói vậy. Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười kỳ quái.

“Tao còn tưởng anh em mình cùng hội cùng thuyền chứ. Nhưng xem ra mày chưa làm đâu nhỉ? Nhỏ đó kể cũng ky bo quá đi. Tình nghĩa làm thêm là vậy mà không cho mày thử một lần. Đằng nào chẳng cho bao nhiêu thằng đàn ông khác xơi rồi, có thiệt gì đâu.”

Tôi lao vào đấm hắn. Những cảm xúc như giận dữ, đau khổ và sửng sốt xoắn lại thành vòi rồng trong đầu tôi. Song Kuramochi né được nắm đấm của tôi rồi tóm lấy cánh tay tôi và quăng tôi ngã nhào. Tôi bổ nhào xuống nền sàn lạnh lẽo. Tôi ngước lên lườm hắn, nhưng chẳng còn sức lực để đứng dậy. Kuramochi vừa thở phì phò vừa ngồi xuống ghế.

“Tao biết là mày sẽ sốc, nên từ trước đến nay mới giữ im lặng. Thế nhưng tao vẫn phải gỡ bỏ hiểu lầm.”

“Tao đã nghe bạn học thời cấp ba của cô ấy kể chuyện lại, nhưng không hề có tình tiết nào như vậy cả. Người đó kể rằng cô ấy tự tử sau khi bị tên con trai làm cho có bầu yêu cầu phải bỏ đứa bé đi.”

“Cái đó chắc chắn là lời đồn thổi thôi. Với cả, nhỏ sẽ không bán thân cho người học cùng trường với mình đâu.”

Tôi cắn môi. Lời hắn nói cũng có lý. Tuy nhiên, cũng không vì thế mà tôi cảm thấy bị thuyết phục.

“Mày có bằng chứng không? Bằng chứng chứng tỏ cô ấy đã làm những chuyện như thế?”

“Cái đó thì tao không có. Chỉ có chính tao là nhân chứng thôi.”

“Không đời nào cô ấy lại làm chuyện như vậy...”

“Không thể hiểu rõ một con người chỉ thông qua bề ngoài đâu. Trên đời này mọi người đều đang lừa lọc lẫn nhau.” Kuramochi ngồi xuống trước mặt tôi. Co một bên chân lên, hắn đặt tay lên vai tôi. “Thứ Bảy tuần tới, hãy đi cùng tao tới chỗ này. Tao sẽ chỉ cho mày thấy thế giới ngoài kia tròn méo như thế nào.”

Thứ Bảy tuần sau đó, Kuramochi dẫn tôi tới một căn phòng trong một tòa nhà mới toanh. Căn phòng rộng cỡ một phòng học ở trường tiểu học, có xếp khoảng ba mươi chiếc ghế gập, và chỗ ngồi đã kín hơn hai phần ba. Tôi và Kuramochi ngồi xuống cạnh nhau ở mé bên phải của hàng ghế thứ ba tính từ hàng đầu tiên. Tôi mặc quần áo bình thường, nhưng Kuramochi thì mặc một bộ com lê.

“Cứ làm như lúc nãy ta đã bàn. Sau đó giữ im lặng là được.” Kuramochi thì thầm vào tai tôi.

Một người đàn ông trẻ trong bộ com lê màu ghi đứng ở góc hội trường, anh ta lia mắt nhìn toàn bộ khán phòng.

“Cảm ơn quý vị vì đã tới dự hội thảo của Hozumi International ngày hôm nay. Tôi xin phép được bắt đầu. Đầu tiên, hội trưởng Hozumi Kotaro sẽ có đôi lời gửi tới quý vị. Xin mời hội trưởng.”

Một người đàn ông xuất hiện trên sân khấu. Người này không gầy cũng không béo, không cao cũng không lùn, đeo kính gọng đen, trông như một trí thức. Tuy giữ chức hội trưởng nhưng tuổi tác chắc chỉ khoảng trên dưới bốn mươi.

Hozumi bắt đầu bài diễn văn. Giọng điệu rõ ràng, đôi lúc nhấn mạnh trọng âm. Nội dung bài diễn văn chỉ ra thế gian này đang có nhiều cơ hội như thế nào, hệ thống mua bán hàng hóa thông thường hiện nay có nhiều điểm thừa thãi và vô lý ra sao, và rằng tinh thần tương thân tương ái - muốn bản thân kiếm được tiền thì trước hết phải giúp người khác kiếm được tiền - sẽ cứu tương lai của nước Nhật. Không có sự ngắt quãng trong mạch bài nói, những câu nói đùa cũng được lồng vào một cách vừa phải. Có thể nói là khả năng diễn đạt vô cùng lưu loát và thành thục.

Trong lúc diễn thuyết, một tấm bảng đen được đặt phía sau Hozumi. Hozumi cầm phấn lên viết Người tiêu dùng = Người bán , rồi khoanh mấy vòng tròn xung quanh đó.

“Tôi nghĩ là mọi người đều hiểu ý nghĩa của điều này. Khi người ta mua hàng, họ sẽ tin tưởng lời nói của ai nhất? Họ sẽ không tin lời của nhân viên cửa hàng. Vì miễn là bán được hàng, nhân viên sẽ chẳng quan tâm điều gì xảy ra với khách hàng cả. Bởi vậy đáng tin nhất, chính là lời của người đã thực sự mua món hàng đó. Mọi người cũng vậy phải không? Chẳng phải bạn bè vẫn thường trao đổi thông tin với nhau sao? Vậy thì, nếu người đã mua hàng đó trở thành người bán thì sao nhỉ? Sẽ có tính thuyết phục đúng không nào? Không hẳn là không có kẻ mang suy nghĩ rằng bản thân đã bị lỗ nên sẽ khiến người khác lỗ theo, song kẻ như vậy sau này sẽ bị bạn bè xa lánh, nên việc hắn làm chẳng đem lại ích lợi gì.”

Hình như thi thoảng xen lẫn cả giọng điệu gần gũi trong lúc diễn thuyết cũng là một kỹ thuật. Thực tế, tôi cảm nhận được rằng tất cả những người có mặt ở hội trường đều dần bị cuốn hút bởi cách dẫn dắt của Hozumi.

Bài diễn văn của Hozumi chuyển sang chuyện đá quý. Anh ta hãnh diện kể rằng công ty đã khai thác và phát triển một lối đi đặc biệt, và bằng việc cắt giảm chi phí, công ty đã nhập khẩu được đá cao cấp như thế nào.

“Tuy nhiên giờ tôi xin phép được đi vào chuyện chính,” anh ta nâng tông giọng. “Dù có nhập được với giá rẻ nhường nào, thì cũng sẽ không có ý nghĩa gì nếu chúng tôi phải thực hiện nhiều bước trước khi đưa sản phẩm đến tay quý vị. Mở một cửa hàng lớn thì cũng sẽ tốn rất nhiều kinh phí. Do đó, chúng tôi đã nghĩ ra cách này,” nói tới đó, anh ta cầm viên phấn gõ gõ vào dòng chữ Người tiêu dùng = Người bán ban nãy.

Tuy câu chuyện liên quan tới hệ thống bán hàng đã bắt đầu, nội dung cũng không khác những gì Kuramochi giải thích cho tôi là bao. Song cách giải thích có sự khác biệt. Dẫu biết đó là một mánh khóe, bầu không khí anh ta tạo ra và cách dẫn dắt khéo léo của anh ta đã khiến tôi rơi vào ảo giác tin rằng hình thức này thực sự sẽ sinh lời. Một kẻ đã biết chân tướng đằng sau như tôi còn cảm thấy như vậy, những người mới nghe lần đầu bị lừa là lẽ đương nhiên.

Sau khi bài diễn văn của Hozumi kết thúc, người dẫn chương trình lúc nãy lại đứng lên.

“Tiếp theo đây, chúng ta sẽ được nghe báo cáo từ một hội viên gia nhập từ hội thảo lần trước và đã đạt được thành tích tốt. Xin mời anh Watanabe Kazuo.”

Người đứng dậy sau lời giới thiệu đó là người đang ngồi cạnh tôi - Kuramochi. Trên đường đi lên sân khấu, hắn cúi chào một cách vụng về. Tất nhiên, đây cũng là một phần trong diễn xuất của hắn.

“Tôi là Watanabe. Ừm, hôm nay được chỉ định lên phát biểu, tới giờ tôi vẫn rất bất ngờ và hồi hộp.”

Sau lời nói đầu ấy, bài phát biểu của Kuramochi bắt đầu. Nội dung, tất nhiên là về một câu chuyện thành công, rằng hắn đã kiếm được bao nhiêu lợi nhuận kể từ khi gia nhập Hozumi International đến nay. Khỏi cần nói cũng biết, đây là một câu chuyện thành công rởm. Tuy không có khả năng diễn đạt như Hozumi, thế nhưng hắn diễn vai một thanh niên tầm thường đột nhiên đổi đời thành người thành đạt thì lại rất khá. Giờ thì tôi đã hiểu đây chính là điều mà hắn nói tuần trước. Những người ở hội trường ai nấy đều chăm chú lắng nghe từng mẩu chuyện thành công của hắn.

Kết thúc bài phát biểu, Kuramochi trở về chỗ ngồi trong tiếng vỗ tay của mọi người. Hắn vẫn giữ vẻ mặt của một thanh niên chất phác, song mắt thì nhìn tôi như ngầm hỏi một cách tự đắc rằng màn trình diễn của tao thế nào. Tôi chớp mắt ngầm đáp lại là làm tốt lắm.

Công việc mà Kuramochi đang làm là sắm vai một người chia sẻ những câu chuyện thành công. Trước khi tới đây, tôi đã hỏi hắn là tại sao lại cần một người như vậy. Câu trả lời của hắn rất đơn giản và rõ ràng.

“Vì trên thực tế không có người nào thành công như vậy cả. Nếu những người kể chuyện thành công đều là người của tầng lớp lãnh đạo thì sẽ bị nghi ngờ chứ sao. Đó là lý do vì sao cần đến người như tụi mình.”

Sau câu chuyện thành công của một diễn viên khác, người dẫn chương trình lại đứng lên.

“Chúng tôi xin phép được kết thúc hội thảo tại đây. Sau đây mỗi một nhóm sẽ kèm một người phụ trách, mời mọi người di chuyển sang phòng bên cạnh.”

Phòng bên cạnh có đặt một vài chiếc bàn hình tròn. Những vị khách lần lượt ngồi xuống theo chỉ dẫn của các hội viên. Mỗi một bàn sẽ có bốn người ngồi.

Sau khi tới chỗ ngồi của mình, tôi giật mình. Bởi người ngồi ở ghế đối diện tôi là Fujita. Vừa để ý thấy tôi, hắn làm vẻ mặt kinh ngạc, rồi sau đó nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.

Tôi nhớ lại chuyện trước đây hắn từng hỏi “không biết có công việc nào kiếm bộn không”. Một người đang tính chuyện kết hôn như hắn hẳn là cần tiền vào nhiều thứ.

Một nữ hội viên tiến tới bàn của chúng tôi chào hỏi. Sau khi cho chúng tôi xem một loạt catalog giới thiệu khác nhau, cô ta liến thoắng ca tụng hội trưởng Hozumi là một nhân vật vĩ đại như thế nào, và hệ thống của Hozumi International xuất sắc ra sao.

“Tới đây các vị có câu hỏi gì không ạ?”

Lập tức, một người phụ nữ lên tiếng với giọng điệu rụt rè.

“Công ty sẽ không chỉ dẫn cho chúng tôi cách bán lại những viên đá quý mà chúng tôi mua sao?”

“Với những ai không thể bán được đá quý, công ty sẽ giới thiệu cửa hàng cho ạ. Nếu đá quý quý vị gửi ở cửa hàng bán đi được, thì khi ấy quý vị sẽ nhận được tiền.”

“Nhưng trang sức thì còn dễ, không biết đá quý có bán được không?”

“Có cửa hàng còn nhận gia công đá thành trang sức nữa đấy ạ, quý vị có thể tự thiết kế và gửi chúng lại cửa hàng. Mặc dù mất phí gia công, nhưng thay vào đó có thể bán với giá cao, đâm cũng có nhiều người chọn cách này.”

“Có thể tự mình thiết kế ư? Hay quá.” Mắt người phụ nữ vừa đặt câu hỏi sáng lên.

Tôi liếm môi. Theo dàn xếp, tiếp theo là tới lượt tôi đặt câu hỏi.

“Tôi có thể rủ bao nhiêu người làm hội viên cũng được đúng không?”

“Tất nhiên rồi. Càng mời được nhiều người thì anh càng nhận được nhiều hoa hồng.”

“Nếu vậy thì hội viên mẹ - người trước đó mời tôi thành hội viên cũng sẽ được lời. Tôi thấy có chút không công bằng. Biết đâu tôi lại có thành tích tốt hơn cả hội viên mẹ đó, như vậy chẳng phải lợi nhuận của tôi sẽ bị người đó hút sạch.”

“Vì là tương trợ lẫn nhau, nên không thể tránh khỏi câu chuyện phiền phức là người có thành tích tốt sẽ bù đắp cho người có thành tích không tốt. Tuy nhiên nếu cứ để vị có thành tích xuất sắc làm hội viên cấp thấp thì rất tội nghiệp, nên một khi hội viên con đạt được một con số nhất định thì sẽ được thăng cấp,” nữ hội viên đáp một cách trơn tru trước câu hỏi của tôi. Câu hỏi đã được bàn bạc từ trước nên đương nhiên là vậy rồi.

Người phụ nữ đặt câu hỏi trước tôi thực ra cũng là người được gài vào. Nói cách khác, ba trong số năm người ngồi ở bàn này là người của Hozumi. Ba người hùa vào một phe để lừa hai vị khách là điều mà hội thảo này nhắm đến.

Trước vô số câu hỏi chúng tôi đặt ra, nữ hội viên đều đưa ra câu trả lời ngay tắp lự. Những người đột nhiên bị dẫn tới nơi này thường là những kẻ không có khả năng bình tĩnh phân tích tình hình. Bằng việc luôn có câu trả lời thỏa đáng cho từng câu hỏi, dần dà sẽ chiếm được lòng tin của những người này. Tôi đã không bỏ lỡ những cái gật đầu ngày càng nhiều của Fujita và một vị khách khác.

“Quý khách thấy thế nào? Có muốn làm việc cùng chúng tôi không ạ?” Nữ hội viên bắt chuyện với người phụ nữ “phe mình”. Người phụ nữ ấy gật đầu cái rụp.

“Vâng, rất hân hạnh.”

“Cảm ơn quý khách. Vậy xin hãy cầm tập giấy tờ này và đi tới bàn đằng kia ạ.”

Tiếp đó ánh mắt của nữ hội viên chĩa vào Fujita. Giờ mới là công việc thực sự.

“Quý khách thấy sao?”

“Tôi... tôi không biết nữa.” Fujita gãi đầu.

Tôi biết hắn ta không giỏi trong khoản suy nghĩ một cách logic. Điều khiến hắn ta còn do dự, ngoài việc không có đủ can đảm bỏ ra số tiền lớn như bốn trăm nghìn yên, ắt hẳn còn có ảnh hưởng lớn từ trực giác.

Hắn ta khẽ liếc nhìn tôi. Hắn tò mò muốn biết xem tôi sẽ làm gì.

Công việc của tôi trong ngày hôm nay chỉ là đặt câu hỏi ban nãy. Sau đó thì giữ im lặng. Thế nhưng tôi đã lên tiếng.

“Nếu đã gia nhập thì càng sớm càng có lợi nhỉ?”

Tôi đột ngột đặt câu hỏi không theo thỏa thuận khiến nữ hội viên trưng ra vẻ mặt lúng túng.

“Vâng…. ừm, đúng là như vậy.”

“Ví dụ nếu tôi gia nhập ở buổi hội thảo lần sau thì có thể tôi sẽ trở thành hội viên con của những người gia nhập hôm nay đúng không nhỉ?”

“Vâng, đúng vậy.”

“Vậy thì, tôi sẽ gia nhập. Chứ nếu chậm trễ, số lượng ứng viên mà tôi có được cũng sẽ ít đi mất.”

Tôi nhận lấy giấy tờ và đi tới bàn để làm thủ tục. Ở đó Kuramochi đang đợi sẵn.

“Ồ, diễn ngoài kịch bản à?” Hắn hỏi với vẻ mặt bất ngờ.

“Kiểu kiểu thế.” Tôi quay lại nhìn bàn của mình.

Đúng lúc ấy, Fujita đang vừa nghe nữ hội viên hướng dẫn vừa đón lấy tập hồ sơ gia nhập tổ chức.