Chương 16
Chuyện xảy ra khi vừa sang năm mới chưa lâu. Hôm ấy, sau khi ăn trưa, tôi đi tới phòng tủ đồ cá nhân và chợt nghe thấy tiếng nói chuyện cất ra từ đâu đó. Hình như là từ phía sau tủ đồ của tôi. Dường như có hai người đang nói chuyện, nhưng tôi chắc chắn một trong số đó là Fujita.
“Cứ đến nghe đã rồi hẵng tính. Không phải chuyện gì xấu đâu. Nhất định mày sẽ cảm ơn tao.”
“Nhưng chúng ta bị cấm làm thêm cơ mà.”
Tôi đã từng nghe qua giọng của người còn lại. Đó là một gã làm ở xưởng bên cạnh, nếu không nhầm thì gã vào công ty cùng đợt với Fujita.
“Mình giữ bí mật thì công ty sao biết được. Với cả sẽ chả tốn nhiều thời gian lắm đâu. Làm vào ngày nghỉ thôi cũng được. An tâm, cứ đến hội thảo một lần đi.”
Gã đàn ông kia đáp một câu mập mờ rằng sẽ suy nghĩ rồi rời khỏi đó.
Tôi mở cửa tủ. Tiếng mở cửa tủ chừng như lọt tới tai Fujita, hắn ló đầu ra từ cái tủ nằm tít trong góc phía đối diện và ngó nghiêng. Nhận ra trong phòng còn có người khác, hắn vội vã quan sát tình hình. Song, thấy đó là tôi, hắn ta nom có vẻ nhẹ nhõm. Khóe miệng hắn vênh lên giễu cợt.
“Ui dào, là mày hả?” Hắn nặn ra thêm một nụ cười. “Nghe hết rồi à?”
“Tiếng hai người vang tới chỗ tôi thôi.” Tôi trả lời mà không nhìn mặt hắn. “Anh đang chiêu dụ thành viên đấy hả? Cũng nhiệt huyết quá nhỉ?”
“Nói cho mày hay,” Fujita nắm lấy vai tôi từ phía sau. “Cấm mày đụng tới tụi ở nhà máy. Tụi ở đây đều là khách của tao. Hiểu rồi chứ?”
Quả nhiên Fujita tưởng tôi cũng là hội viên của tổ chức bản hàng đa cấp đó.
“Tôi không định làm gì ở chỗ làm cả.”
“Được, đúng đắn đó. Mà một đứa chân đất mắt toét như mày có rủ thì cũng chả có ai nghe theo đâu.”
Suýt thì tôi phọt ra câu “Chẳng biết đứa nào bị diễn xuất của tên chân đất mắt toét này lừa vào tròng nhỉ?”
“Chiêu dụ trong công ty sẽ gây ra họa lớn đó. Nếu bị lộ thì có lẽ không chỉ bị mắng là xong thôi đâu.”
Fujita cười khinh khi.
“Tại sao lại lộ được? Bạn bè của tao không có đứa nào có cái tính mách lẻo bẩn thỉu đó đâu. Nếu mà có lộ, thì thủ phạm là mày.” Vừa dứt lời, Fujita nắm lấy cổ áo bảo hộ lao động của tôi, hằm hè lườm tôi. Tôi đáp trả cái nhìn của hắn mà không hề gạt tay hắn đi.
Cuối cùng hắn cũng chịu buông cổ áo tôi ra.
“Cơ mà, mày sẽ không tố cáo đâu nhỉ? Ta cùng hội cùng thuyền mà.”
“Anh rủ được mấy người rồi cơ à?”
“Ờ. Nếu rủ được mấy chục người thì chẳng mấy chốc mà tao leo lên được tầng lớp lãnh đạo cho coi. Đến lúc đấy mày sẽ là hội viên con nằm dưới trướng tao. Hãy đợi đấy.”
Fujita vỗ mu bàn tay đánh bộp vào lồng ngực tôi rồi đút cả hai tay vào túi quần, đoạn đi ra hành lang. Vừa dõi theo bóng lưng đó, tôi vừa nhớ lại những điều Kuramochi đã nói. Sau buổi hội thảo hôm trước, hắn đã nói cho tôi hay điều này.
“Nói trắng ra là đám lãnh đạo đang chuẩn bị bỏ trốn đó. Chúng đang canh me xem tới thời điểm nào có thể lật lọng. Bởi chẳng mấy mà cái tổ chức đấy sẽ bị cảnh sát sờ gáy. Thế nên từ giờ các hội viên có dụ dỗ được bao nhiêu hội viên mới thì chúng cũng không có ý định trả tiền hoa hồng đâu. Chúng sẽ bỏ túi tất tần tật số tiền ứng trước mua đá quý và cả tiền gia nhập tổ chức rồi bỏ trốn.”
Kuramochi nói thêm rằng nếu bị cảnh sát điều tra thì chúng sẽ mắc tội vi phạm luật đầu tư.
“Liệu họ có trốn nổi cảnh sát không?”
“Cũng chẳng cần phải trốn. Chỉ cần có thời gian giấu số tiền là được. Sau đó, kể cả có bị bắt, thì trừ hội trưởng, những kẻ còn lại trong ban lãnh đạo chỉ cần giả vờ chẳng biết gì hết là xong. Ngay cả hội trưởng cũng sẽ ngoan cố nói rằng mình không hề có ý lừa dối hội viên.”
“Thế là xong ư?”
“Xong chứ. Tới lúc sự tình đã lắng xuống, bọn chúng sẽ lại nghĩ ra hình thức lừa đảo mới, rồi lại đi lừa những kẻ ngu ngốc, cách thức hoạt động của chúng là vậy đó.” Mũi Kuramochi phập phồng như thể hắn đang kể một câu chuyện mà bản thân rất đỗi tự hào.
Không rõ Fujita đã đem chuyện này kể với bạn bè ở mức độ nào. Khốn nỗi, có vẻ người bạn đó không phải là một người đáng tin như hắn ta nói. Lời đồn thổi về việc mua bán đá quý đáng ngờ đã lan nhanh hơn tôi nghĩ. Tôi biết được chuyện đó khi nghe thằng Kosugi cùng phòng kể.
“Nói chung là đáng nghi lắm. Nghe nói là nếu thành hội viên thì có thể mua đá quý với giá rẻ, và nếu bản thân giới thiệu hội viên mới thì sẽ nhận được hoa hồng, cơ mà làm gì có chuyện ngon đến thế,” vừa dùng đầu ngón tay kiểm tra quả tóc đít vịt mà bản thân vô cùng hãnh diện nó vừa nói.
“Tao cảm thấy như có bẫy ở đâu đây.” Vốn biết rất rõ về cái bẫy đó, tôi giả đò hưởng ứng.
“Đúng đó. Thoạt nghe thì có vẻ dễ kiếm lời, nhưng thế gian này đâu có dễ dàng như thế.”
“Thế mày cũng bị rủ rồi à?”
“À không, không phải vậy. Đấy là đàn anh ở chỗ làm kể cho tao nghe. Hình như ai đó ở công ty đang lan truyền câu chuyện kiếm lời đó. Không biết là ai thuộc bộ phận nào, nhưng nếu mà để công ty biết thì rắc rối to đấy.”
“Ừ đúng thế.”
Vừa tiếp chuyện tôi vừa cảm thấy lo sợ. Lời đồn đã lan rộng đến mức này thì việc bay đến tai cấp trên chỉ là vấn đề thời gian thôi. Nếu biết được nhân vật trong lời đồn là Fujita, phía công ty sẽ xác nhận lại với hắn. Nếu Fujita kiên quyết phủ nhận thì tốt, ngộ nhỡ hắn tự thú thì sẽ ra sao? Hắn ta bị sa thải cũng không sao, nhưng tôi không cho là hắn sẽ không khai tên tôi ra.
Đúng lúc đó. Tiếng loa thông báo trong ký túc xá vang lên. Tên Kosugi được xướng lên. Hình như nó có điện thoại. Đoán là Naoko nên nó làm vẻ mặt hí hửng rồi đứng dậy.
Điện thoại được đặt ở lối vào của từng dãy hành lang. Nó đi ra khỏi phòng.
Một lát sau quay lại, trông thấy tôi nó liền hỏi.
“Ê Tajima, thứ Bảy tuần tới mày rảnh không?”
“Cũng không có việc gì.”
“Thế thì đi cùng tụi tao. Naoko sẽ dẫn theo bạn, tao đang tính rủ mọi người cùng đi uống nước. Kiểu hẹn hò nhóm ý.”
Đó là hồi tôi mới bắt đầu biết tới từ hẹn hò nhóm.
“Thôi tao không đi đâu.”
“Sao vậy? Vui lắm đó.”
“Tao không rành mấy chuyện đó lắm. Chẳng biết phải nói chuyện gì nữa.”
Nghe tôi nói vậy, nó cười một cách khoái trá.
“Chú em vẫn còn non tơ quá. Cứ thế thì sao kiếm nổi bạn gái chứ. Anh đây sẽ giới thiệu cho chú. An tâm đi. Không giỏi ăn nói thì chỉ cần im lặng lắng nghe là được. Rồi từ từ sẽ quen.”
“Ừ... Nhưng mà, thôi.”
“Vậy tao cũng không ép. Cơ mà mày không đi thì tao rủ ai được nhỉ? Bạn cùng khối của Naoko tức phía con gái mọi người đều bằng tuổi, bên mình cũng nên thế thì hơn.”
“Bạn cùng khối? Trường cấp ba á?”
“Chính xác. Ồ, nhìn mặt mày kìa, bắt đầu có hứng thú rồi chứ gì.”
“Không, cũng không hẳn vậy,” tôi cúi mặt suy nghĩ một chút rồi ngẩng mặt lên. Nó vẫn đang nhìn tôi. “Nhưng nếu đối phương là bạn cùng khối của Naoko thì tao đi cũng được...”
“Phải thế chứ. Vậy chỉ cần chốt nốt thành viên thôi.”
Kosugi hùng hổ đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng. Chắc nó tính chọn các thành viên còn lại từ đám người sống trong ký túc xá.
Thứ Bảy đó trời đổ mưa. Chúng tôi hẹn gặp các cô gái tại một quán cà phê ở Shinjuku. Đó là một buổi hẹn hò nhóm với đội hình bốn nam bốn nữ. Chúng tôi ngồi đối diện nhau ở một cái bàn dài và giới thiệu về bản thân. Phía bọn tôi đều là dân sống trong ký túc xá và làm chung một công ty, nhưng phía bên kia thì mỗi người một kiểu.
Cô gái hiện đang phụ việc nhà tên Kanae tuy nhan sắc nom không diễm lệ lắm, nhưng trong nhóm bốn người thì lại là người trang điểm đậm và ăn mặc “nổi” nhất. Cô giới thiệu mình học chung lớp mười với Naoko. Nói cách khác là chung lớp với Ejiri Yoko.
Tôi thực sự muốn làm sáng tỏ chân tướng về cái chết của Yoko nên mới quyết định tham gia buổi hẹn hò nhóm này.
Sau khi rời quán cà phê, đi bộ được vài phút, chúng tôi bước vào một quán rượu kiểu tây. Bên trong không gian quán rộng lớn là rất nhiều nhóm người trẻ như chúng tôi. Chúng tôi ngồi xuống một chiếc bàn hình vuông, nam nữ xen kẽ. Tôi đã muốn ngồi cạnh Kanae, song hai bên chỗ ngồi cạnh cô ấy đều đã bị chiếm mất. Một tên trong số đó rõ ràng đang nhắm vào Kanae.
Không còn cách nào khác, tôi đành vừa nói chuyện với một cô gái khác vừa quan sát tình hình xem có cách nào đó trò chuyện được với Kanae không. Thế là, thi thoảng, tôi lại bắt gặp ánh mắt của cô ấy. Tôi những tưởng đây đơn thuần là sự trùng hợp, song lúc đứng dậy đi vệ sinh, tôi đã nhận ra là không phải. Đi vệ sinh xong, khi tôi đang đi dọc hành lang quay về chỗ ngồi, Kanae đã tiến tới từ hướng ngược lại. Dẫu trong bóng tối nhá nhem tôi vẫn nhìn ra cô đang mỉm cười với mình. Tôi cũng nở nụ cười đáp lễ.
“Cậu là Kazuyuki, đúng không?”
Tôi giật mình bởi tự dưng lại bị gọi thẳng tên thay vì họ. Khoảnh khắc duy nhất tôi đề cập tên mình là vào lúc giới thiệu bản thân.
“Cậu nhớ cừ thật.”
“Ừ, chẳng hiểu sao.” Kanae chớp chớp mắt đầy ẩn ý. “Hôm nay cậu có vui không?”
“Cũng vui.”
“Vậy ư? Nhưng trông cậu chẳng vui gì cả.”
“Ơ, vậy à. Có lẽ là... vậy.”
Thấy tôi nghiêng đầu, cô ấy bật cười khúc khích.
“Này, sau đây cậu tính sao?”
“Ừm, tính sao ta? Tớ phó thác toàn bộ cho Kosugi, tớ chỉ đi theo thôi.”
“Vậy cậu muốn làm gì?” Cô ấy hỏi kèm theo chút bối rối.
“Tớ thì sao cũng được...” Tôi gãi gáy.
“Vậy thì hai đứa mình đi đâu đó đi? Tớ muốn nói chuyện nhiều hơn với Kazuyuki.”
Sau này nghĩ lại mới thấy, cô ấy là người chủ động hơn hẳn. Tuy nhiên, một đứa chưa từng có một mối quan hệ tử tế với một cô gái nào như tôi thì lại mơ hồ cho rằng như thế này là bình thường.
Chính bản thân tôi cũng nhiệt liệt hoan nghênh ý tưởng được ở riêng với Kanae. Thế nên tôi gật đầu cái rụp.
Buổi hẹn hò nhóm kết thúc không lâu sau đó. Rời quán, đáng nhẽ mọi người sẽ cùng đi bộ ra ga tàu, nhưng Kanae là người xin phép ra về trước nhất. Nghe mọi người nói thì chỉ có cô ấy là đi tàu điện ngầm. Lúc đứng lên, cô ấy đã gửi tín hiệu cho tôi bằng mắt.
Tôi cảm thấy lúng túng. Tôi không biết nên nói sao để có thể rời đi. Song hóa ra tôi chỉ lo hão. Tụi con trai đề xuất đi nhậu chỉ cánh đàn ông với nhau. Tôi kiếm đại một cái cớ, kêu sẽ về ký túc xá trước rồi nói lời tạm biệt.
Khi tới quán cà phê điểm hẹn, Kanae đã đợi sẵn tại một bàn trong góc. Tôi bất ngờ vì cô ấy đang uống bia.
“Cậu lại uống à?”
“Mới uống ít mà.”
Nghĩ bụng giờ mà bản thân uống cà phê thì nom không ổn, rút cục tôi cũng gọi một cốc bia.
Kanae bắt đầu hỏi rất nhiều điều về tôi. Chuyện công việc thì không vấn đề gì, nhưng khi cuộc trò chuyện chuyển sang chủ đề về sở thích hay về việc tôi làm gì vào ngày nghỉ, thì tôi không biết trả lời sao. Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra bản thân không có lấy một thứ có thể gọi là sở thích, cũng như ý thức được rằng điều đó thật đáng xấu hổ.
“Năm lớp mười cậu học cùng lớp với Naoko nhỉ? Cậu còn nhớ gì về Ejiri Yoko không?”
Mắt Kanae mở lớn.
“Cậu biết Yoko?”
“Tụi tớ từng làm thêm chung chỗ.”
“Hừm.” Ánh mắt cô ấy có chút thay đổi. Có lẽ Kanae nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi và Yoko.
“Cậu ấy đã tự tử vì mang thai.”
“Có lời đồn như thế thật.”
“Cậu có biết bạn trai cậu ấy là ai không?”
“Không biết. Mọi người cứ tự suy đoán thôi, chứ chẳng có bất cứ bằng chứng nào cả.”
“Cậu có thân với cậu ấy không?”
“Cũng bình thường. Cậu ấy qua đời vào giữa học kỳ hai thì phải? Mà sao cậu lại chỉ hỏi về Yoko thế?”
“Tớ đã từng bị mẹ cậu ấy nghi ngờ rằng tớ là cha đứa bé.”
“Ồ,” Kanae chằm chằm nhìn khuôn mặt tôi. Có vẻ như cô ấy hứng thú với chuyện này.
“Cậu ấy là người như nào vậy?”
“Như nào ư? Ý cậu là sao?”
“Ý tớ là, ừm... liệu cậu ấy có phải dạng dễ dãi không? Hẹn hò, rồi ừm... biết nói thế nào nhỉ...”
“Có dễ dãi quan hệ tình dục không ấy hả?” Biểu cảm của Kanae dịu đi một chút. Xem ra đây không phải là chủ đề mà cô ấy ghét.
“Ừ, ý tớ là vậy.” Tôi đáp.
“Tớ không chắc lắm. Cậu ấy trông khá hiền lành, nhưng cũng có khi là không phải vậy.”
“Tức là?”
“Con gái chỉ nhìn từ bề ngoài thì khó nói lắm. Vẫn có những đứa nom thì có vẻ chơi bời nhưng thực tế lại nghiêm túc, rồi lại có đứa trông hiền lành nhưng hóa ra lại quan hệ tứ tung.”
Tôi nghĩ bụng chắc là cô ấy đang ngầm quảng cáo bản thân. Rõ ràng là Kanae được xếp vào loại “nom có vẻ chơi bời” rồi.
“Nghe nói trước khi tự tử cậu ấy đã leo lên leo xuống cầu thang của một khu lớp học. Rồi còn vừa nói chuyện với ai đó ở bốt điện thoại công cộng vừa khóc...”
Kanae thở dài.
“Ôi chà, cậu biết chuyện đó hả? À, chắc là cậu nghe từ Naoko.”
“Chuyện đó không phải tin vịt đâu nhỉ?”
“Không phải tin vịt đâu, chắc vậy. Thế nên nghe được chuyện đó, tớ mới nghĩ là ồ, té ra Yoko lại có những mặt như thế. Đó là lý do tại sao tớ nói trông hiền lành nhưng có khi không phải vậy.”
“Ý cậu là sao?”
“Hồi đó họ bàn tán khá xôn xao về cái phương pháp làm sảy thai bằng cách dùng cầu thang ấy đấy. Kiểu như nó đã khá phổ biến ấy.”
“Phổ biến? Chẳng lẽ...”
Chắc gương mặt tôi đã tỏ ra kinh ngạc lắm. Kanae cười khoái chí. Những chiếc răng trắng lộ ra.
“Nghe đáng sợ đúng không. Nói thế nào nhỉ, tức là mọi người đã truyền miệng nhau rằng có một cách như vậy. Và khi phải làm tới mức ấy, thì quả nhiên là có gì đó bất thường.”
“Là sao?”
“Tức là cái thai không phải của bạn trai cậu ấy. Cậu ấy không hề có tình cảm với bố của đứa bé nên mới có thể chọn cách phá thai tàn nhẫn đến thế. Nếu là con của người bạn trai mà cậu ấy yêu thương, có lẽ cậu ấy sẽ không thể nào chọn cái cách ác độc như vậy.”
Nghe Kanae nói, tôi chợt bừng tỉnh. Tôi cảm thấy lý luận của cô ấy cũng có phần đúng.
“Ý cậu là, đứa bé trong bụng Ejiri Yoko không phải của người đã hẹn hò với cậu ấy?”
“Tớ nghĩ vậy. Nếu là con của bạn trai, nhất định cậu ấy sẽ đến bệnh viện xử lý. Tớ nghĩ không phải vấn đề tiền bạc đâu.”
Nếu đúng như vậy, lời kể của Kuramochi sẽ trở nên đáng tin cậy. Tôi không muốn tin hắn.
Tôi uống một ngụm bia. Bia không còn lạnh.
“Này, chuyện về Yoko tới đây thôi nhé? Tớ không muốn nhắc tới cho lắm.”
“Tớ hỏi một câu nữa thôi. Cái phương pháp phá thai đó đã được sử dụng thường xuyên tới vậy sao?”
Tôi vừa dứt lời, cô ấy nhún vai và lắc đầu quầy quậy.
“Tớ không rõ thực hư lắm. Ngoài Yoko ra tớ đâu biết ai khác đã làm cách đó. Mà Yoko thì cũng đã chết trước khi sảy thai. Theo như sau này tớ được biết, thì không dễ sảy thai đến thế đâu.”
Tóm lại thì đây có lẽ là một truyền thuyết được lan truyền giữa những đứa con gái có hành vi quan hệ tình dục phóng đãng, không kiểm soát.
“Này, chúng ta đi đâu đi. Tớ biết một quán này. Chỗ đó buổi đêm vẫn mở.”
“Bây giờ á?”
“Thì vẫn còn sớm mà.”
Tôi nhìn đồng hồ. Sắp tới giờ chuyến tàu cuối chạy rồi. Nhưng nếu nói ra thì có cảm giác mình sẽ bị chê cười. Nghe chuyện từ Kanae tôi mới vỡ lẽ ra, bấy lâu nay mình đã sống trong một thế giới yên bình làm sao.
“Vậy ta đi thôi.” Tôi đáp.
Trong một đời người sẽ có nhiều ngày kỷ niệm. Có lẽ ngày kỷ niệm đầu tiên là sinh nhật, tiếp đến là ngày đầu tiên đi học tiểu học chăng? Tất nhiên, mỗi người sẽ một khác. Chắc sẽ có người nhớ rất rõ về ngày đầu tiên mình đi được xe đạp, cũng có người lại coi ngày mà bản thân lần đầu tiên đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra là ngày kỷ niệm.
Tuy nhiên, có một ngày mà chắc chắn rất nhiều người sẽ nhớ mãi. Ấy chính là ngày mà họ quan hệ tình dục lần đầu tiên. Ngay cả khi không nhớ ngày tháng, tôi nghĩ ít người sẽ hoàn toàn quên được chuyện xảy ra lúc đó.
Ngày gặp Kanae đã trở thành một ngày kỷ niệm như thế đối với tôi. Tại quán nơi cô ấy rủ tôi đến, tôi và cô ấy đã uống rất nhiều rượu. Tuy toàn những loại rượu tôi chưa từng uống, nhưng loại nào cũng rất ngon. Tôi chỉ nhớ mang máng là cocktail, chứ chẳng nhớ được bất kỳ một cái tên cụ thể nào. Tôi cũng không nhớ rõ mình đã uống mấy ly nữa. Sót lại trong ký ức tôi chỉ là, một người rõ ràng chẳng xinh đẹp cho lắm như Kanae bỗng trở nên đáng yêu vạn phần.
Bước ra khỏi quán, chúng tôi lập tức hôn nhau. Ngay bên vệ đường. Như thể cả hai chẳng buồn quan tâm tới việc bị ai đó trông thấy.
Chẳng rõ ai là người đề nghị, hay cả hai đều thuận theo đưa đẩy, ba mươi phút sau chúng tôi đã bước vào nhà nghỉ. Tâm trí vẫn như đang lơ lửng trên không, tôi và Kanae ôm lấy nhau. Tuy đầu óc đang lơ mơ, nhưng vẫn có một phần trong tôi vô cùng bình tĩnh suy nghĩ về việc cuối cùng thì mình cũng sắp làm tình.
Tôi nghĩ tuy là lần đầu tiên nhưng tôi đã thể hiện khá ổn. Nhưng chắc là cô ấy thành thạo chuyện này hơn.
Ngày hôm sau tôi về ký túc xá vào lúc xế trưa. Mặc dù bị đau đầu do hôm trước uống quá nhiều rượu, song tâm trạng tôi cứ lâng lâng thật khó hiểu. Cảm giác như tôi đã vượt qua một bức tường lớn trong đời mình. Một thời gian sau tôi mới nhận ra rằng đó chẳng phải là bức tường hay gì cả, chỉ đơn thuần là mọi chuyện đều có lần đầu tiên mà thôi.
Kosugi không ở trong phòng. Tôi lăn ra ngủ và hồi tưởng không biết bao nhiêu lần trải nghiệm đầu tiên ấy. Mới chỉ nói lời tạm biệt lúc nãy mà tôi đã muốn gặp lại Kanae rồi. Hễ nhớ lại cảm giác mềm mại của cơ thể cô ấy là cậu nhóc của tôi lại lập tức chào cờ.
Tôi nghĩ mình đã có bạn gái. Tất nhiên đó chỉ là ảo tưởng. Ngay cả cảm giác thích cô ấy cũng chỉ là thứ cảm giác chếnh choáng nhất thời. Song khi đó tôi chưa đủ trưởng thành để kịp nhận ra, và hơn tất thảy, trải nghiệm làm tình đầu tiên đã làm tôi si mê không lối thoát.