Chương 17
Tên của Kanae khi viết bằng Hán tự sẽ là Hương Miêu. Họ là Tsumura. Bố cô ấy là một nhân viên văn phòng bình thường. Cô ấy không đi học đại học cũng không đi làm, bởi cô ấy còn có một giấc mơ khác.
“Em muốn theo nghiệp diễn. Em từng vào một đoàn kịch, nhưng trưởng đoàn kịch đó chẳng có chút chí tiến thủ muốn được khán giả công nhận gì cả. Kiểu chỉ cần hoạt động một cách vui vẻ là được ấy. Em nghĩ nếu cứ chôn chân ở đó thì sẽ không phát triển được mất, thành thử đã sớm nghỉ luôn rồi.”
Kanae giải thích là hiện cô ấy vẫn đang trong quá trình tìm kiếm lối đi cho mình. Mặc dù chưa từ bỏ giấc mộng làm diễn viên, song cô ấy cũng bảo có lẽ vẫn có một công việc khác phù hợp với mình. Cô ấy định sẽ dành thời gian để suy nghĩ thật cẩn trọng.
Kể từ cái lần đầu tiên ấy, tôi bắt đầu gặp Kanae hằng tuần. Chúng tôi đi xem phim, đi chơi bowling, nói chung là hẹn hò như một cặp đôi bình thường. Sáng Chủ nhật tôi thường về ký túc xá sau ca làm đêm, nhưng kể cả vậy tôi cũng chỉ chợp mắt khoảng hai, ba tiếng rồi lại ra ngoài. Có thể nói tôi đã luôn trong trạng thái “say tình”.
Thằng Kosugi cùng phòng không lý nào lại không nhận ra ra bộ dạng đó của tôi. Một buổi tối nọ, nó chủ động bắt chuyện với tôi khi ấy đang xem ti vi.
“Tajima này, mày đang cặp với con nhỏ đó à?”
“Con nhỏ đó nào...”
“Không phải giả đò. Con bé ở buổi hẹn hò nhóm ấy. Tên là Kanae đúng không nhỉ?”
“À...” Không biết nên trả lời thế nào, tôi lúng búng.
“Mày đang cặp với nó đúng không?”
“Ừ, kiểu vậy.”
Tôi không kìm được mà nở một nụ cười. Tôi đã đoán trước được là sẽ bị trêu chọc chuyện yêu đương. Cho đến thời điểm đó, tôi chưa từng một lần được trải nghiệm chuyện như thế. Ngượng thì ngượng thật nhưng đồng thời tôi cũng muốn tận hưởng cảm giác đó.
Tuy nhiên, Kosugi lại không hề trêu chọc tôi. Nó mở miệng, mặt lộ vẻ khó xử hiếm thấy.
“Tao bảo này, cái này là Naoko nói, nhưng mày nên thôi đi thì hơn.”
Tôi nhìn mặt nó. Nó tránh ánh mắt tôi.
“Nghĩa là sao?” Tôi hỏi.
“Tao cũng không biết rõ đầu đuôi. Nhưng Naoko bảo nhỏ đó là chuyên gia lợi dụng, mày không lơ là được đâu...”
“Lợi dụng? Là sao?”
Kosugi nghịch phần chỏm tóc của quả đầu đít vịt xịt keo cứng ngắc của mình.
“Naoko bảo nhỏ đó hẹn hò chỉ với mục đích chơi bời và được ăn ngon thôi. Nói một cách cực đoan, thì với nhỏ đó, trừ phi tên con trai cực kỳ đáng ghét, còn lại đối phương là ai cũng được. Tóm lại, một đứa chơi bời.”
“Naoko đã nói vậy à?” Tôi quắc mắt nhìn Kosugi.
“Đừng trách cô ấy. Quen biết nhau bấy lâu nay, cô ấy hiểu rất rõ về nhỏ Kanae này, nên mới đặc biệt nói cho tụi mình biết.”
“Có chơi bời với tao thì cô ấy cũng đâu kiếm được đồng nào?”
“Thế mới bảo mày chỉ là để cho cô ta giết thời gian thôi. Nghe nói sở thích của cô ta là cố tình câu dụ mấy tên con trai trông có vẻ ngây thơ và khiến họ si mê mình.”
Tôi nghiến chặt răng hàm. Nếu bản tính thô lỗ hơn, có khi tôi đã lao vào đấm thằng Kosugi.
“Cô ấy không phải là người xấu như thế đâu.” Nói độc một câu như vậy rồi tôi rời khỏi chỗ ngồi đằng trước ti vi. Thằng Kosugi cũng không lèo nhèo thêm nữa.
Một ngày nọ, Kuramochi gọi điện tới ký túc xá của tôi. Hắn bảo có chuyện hệ trọng, hỏi tôi xem có thể ra ngoài ngay một chút được không. Đã quá chín giờ tối. Tôi lưỡng lự, song hắn cứ nằng nặc là có chuyện này nhất định phải cho tôi hay. Rồi hắn còn đế thêm, “Nếu không nghe tao nói chuyện sẽ không cứu vãn được đâu”, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Rút cục chúng tôi quyết định gặp nhau ở quán cà phê trước ga. Tôi đi ra ngoài bằng xe đạp.
“Bị sập rồi đó.” Kuramochi lên tiếng ngay khi tôi yên vị.
“Bị sập? Cái gì sập?”
Kuramochi ghé sát mặt lại và nói nhỏ.
“Tập đoàn Hozumi ấy, chứ còn cái gì nữa.”
A, tôi chỉ kịp thốt lên một tiếng rồi ngây ra như phỗng.
“Đám lãnh đạo hôm nay đã mất hút rồi. Văn phòng thì vẫn còn đó, nhưng ngày mai thì chỉ còn tụi nhân viên làm thuê ngắn hạn không biết mô tê gì đi làm thôi. Cánh nhà báo phóng viên chắc cũng sẽ đánh hơi được vụ này, có lẽ sẽ hơi ồn ào chút đó. Nhưng họ chẳng mò ra được gì đâu. Bọn Hozumi này lách luật triệt để lắm. Rút cục sẽ chỉ như một doanh nghiệp tầm trung phá sản mà thôi,” vừa đưa tách cà phê lên miệng Kuramochi vừa nói một cách vui vẻ.
“Thế những người bị hại sẽ ra sao?”
Thấy tôi hỏi, hắn nhe răng cười như thể đã đợi câu hỏi đó.
“Người bị hại? Ở đâu cơ?”
“Thì những hội viên đấy. Những người đã gia nhập tổ chức sau các buổi hội thảo.”
“Đợi chút. Những hội viên đó là những người đã xin gia nhập vì muốn làm việc cho Hozumi International cơ mà. Nói cách khác là một phần của tổ chức. Sao lại biến thành nạn nhân được nhờ?”
“Nhưng họ đã trả tiền rồi mà. Những bốn trăm nghìn yên.”
“Đó là tiền để trả cho chỗ đá quý. Có thể chúng là hàng chất lượng kém, nhưng hợp đồng buôn bán đã được lập ra đàng hoàng. Nếu gọi việc bị dụ mua đồ rác rưởi là bị hại, thì việc bán lại thứ đó cho người khác sẽ là gì? Là đi hại đó.”
Tôi nhìn gương mặt đang nhe nhởn cười của hắn. Tôi đã hiểu, thì ra là vậy. Người bị hại cũng đồng thời là kẻ đi hại.
“Kể cả vậy, sẽ vẫn có người cho rằng mình là người bị hại và làm loạn lên đó.” Ngay tức khắc trong đầu tôi hiện lên gương mặt của Fujita.
“Thế nên tao mới gọi mày ra đây,” Kuramochi quay về vẻ mặt nghiêm túc. Hắn hạ giọng nói tiếp. “Chúng ta không phải người bị hại, cũng chẳng phải người đi hại. Song sẽ có người không coi là vậy. Nếu bị đám người như thế tìm thấy thì sẽ rất phiền phức.”
“Ý mày bảo tao hãy trốn đi ư?” Tôi nghĩ bụng không đời nào mình làm được việc đó.
Kuramochi lắc đầu quầy quậy.
“Không cần phải trốn. Con đường chúng ta chọn chỉ có một,” nói rồi hắn giơ ngón trỏ lên.
Vài ngày sau khi gặp Kuramochi, sự sụp đổ của Hozumi International đã được các phương tiện truyền thông đưa tin như một vụ án. Mặc dù Kuramochi đã nói vụ này sẽ chỉ như một doanh nghiệp tầm trung bị phá sản, nhưng báo đài đã sử dụng cụm từ “bị hại”. Cảnh sát bắt tay vào điều tra, song quả nhiên họ không thể tìm ra nơi những kẻ liên quan lẩn trốn, còn những nhân viên thời vụ kia thì chẳng hay biết gì, đúng như lời Kuramochi phán.
Sau đó thêm vài ngày, những tin đồn kỳ lạ bắt đầu lan truyền trong nhà máy. Rằng hình như có vài người trong công ty là nạn nhân trong vụ Hozumi. Những người đó sẽ chẳng đời nào tự nêu tên mình ra, chắc hẳn trong số những người được rủ rê đã có kẻ mật báo.
Tôi không thấy bóng dáng Fujita ở nhà máy. Đội trưởng cũng không đề cập gì về sự vắng mặt của hắn ta. Thay cho Fujita, tôi được phân công làm việc tại dây chuyền sản xuất.
“Cái thằng Sawamura ở nhóm 2 ấy, nghe nói đã bị cảnh sát bắt đó,” một nhân viên đang chơi bài tây trong giờ nghỉ nói.
“Sao lại bị bắt?” Một người khác hỏi.
“Tao không rõ sự tình lắm, nhưng hình như nó đã làm loạn ở quán rượu. Không nhầm thì nó cũng tham gia vào trò buôn bán đá quý đa cấp được báo đài đưa tin hôm nọ.”
“Là vụ ầm ĩ từ bữa nọ hả? Ồ, thì ra nó cũng là người bị hại à?”
“Nghe đâu trong men say nó đã lao vào đấm cái người dụ dỗ nó tham gia vào tổ chức đa cấp đó. Chắc là trước đấy, hai người đã vừa uống với nhau vừa bàn xem từ nay nên làm thế nào.”
“Ờm, nhưng thế thì bị bắt vì chuyện vớ vẩn quá.”
“Nếu bị bắt vì ẩu đả thì đã tốt. Vấn đề là nó đã dây dưa với tổ chức đa cấp đó. Thể nào công ty cũng biết, họ sẽ không để yên cho nó đâu.”
“Ừ đúng vậy.”
Trong lúc nghe họ nói chuyện, tôi cảm thấy nhịp tim mình ngày một nhanh. Ai là người đã bị Sawamura đấm? Là Fujita chăng?
Hai, ba ngày sau đó, người của bộ phận nhân sự tới tìm tôi. Tại một căn phòng trong khu văn phòng được dựng lên ở một góc nhà máy, tôi ngồi đối mặt với hai người xa lạ. Một người đàn ông với vóc dáng nhỏ thó khoảng ba mươi tuổi, từ đầu đến cuối đều giữ một nụ cười thảo mai khiến người khác rùng mình. Người còn lại thì trẻ hơn anh ta một chút, hầu như không thay đổi biểu cảm.
Người đàn ông nhỏ thó bảo tôi hãy cứ thoải mái.
“Chúng tôi nhận được một thông tin đáng lưu ý liên quan tới cậu, nên cần phải xác nhận lại một chút.” Người đàn ông nhỏ thó hỏi tôi nhưng miệng vẫn không ngớt mỉm cười. “Cậu có biết công ty Hozumi International không?”
Cái gì phải tới cũng đã tới rồi đây - tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
“Cái công ty bán đá quý phải không?”
“Cậu biết rõ nhỉ?”
“Thì tôi đã đọc báo. Với cả trong công ty mọi người cũng đồn ầm cả lên mà.”
“Ồ, họ đồn thế nào vậy?”
“Thì họ bảo có một số nhân viên cũng dính vào vụ đó.”
“Hừm,” người đàn ông nhỏ thó khẽ gật đầu rồi đan hai tay vào nhau đặt trên mặt bàn. Rồi ông ta đặt cằm lên đó. “Theo như thông tin mà phía chúng tôi nhận được, thì cậu chính là một trong số nhân viên đó.”
“Tôi ư? Không, không phải tôi.” Tôi lắc đầu. “Ai đã nói với các anh như vậy?”
Người đàn ông nhỏ thó không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt như thể phải nhìn cho thấu thực hư lời nói của tôi.
“Vậy mà, có người lại nói là đã trông thấy cậu ở buổi hội thảo do công ty đó tổ chức.”
Câu nói đó đã củng cố suy nghĩ của tôi. Nguồn thông tin đích thị là từ Fujita. Có nghĩa là bộ phận nhân sự cũng đã điều tra hắn. Nếu vậy thì, tiếp tục nói dối không phải là thượng sách.
“Người nói chuyện đó chẳng phải là anh Fujita sao?”
“Fujita? Fujita nào?” Người đàn ông nhỏ thó không cử động chân mày, giả đò không hiểu.
“Là anh Fujita làm cùng chỗ với tôi. Hiện tại anh ta đang nghỉ. Không phải là hai người đã nghe từ anh ta sao?”
“Tại sao cậu lại nghĩ vậy nhỉ?”
“Tôi sẽ nói thật. Tôi đã đi đến buổi hội thảo. Không phải vì tôi có quan tâm gì đặc biệt với buổi hội thảo đó, mà chỉ là bởi bị rủ mãi nên tôi ngại từ chối. Lúc đó tôi đã gặp anh Fujita. Dĩ nhiên là tình cờ.”
Không nhất thiết phải phủ nhận chuyện đã tới hội thảo, điều quan trọng là phải giấu cho trót việc mình là thành viên ngầm - đó là lời khuyên từ Kuramochi.
“Lúc đó, không phải là cậu đã gia nhập rồi sao?”
“Không, tôi chưa gia nhập. Mặc dù được mời gia nhập, nhưng tôi đã từ chối và ra về.”
Hai người đàn ông phòng nhân sự nhìn nhau.
“Có thật không? Dù cậu có giấu thì sớm muộn chúng tôi cũng sẽ biết thôi.” Người đàn ông nhỏ thó nói.
“Tôi không nói dối. Các anh điều tra là biết.”
Người đàn ông nhỏ thó nhìn tôi. Có lẽ anh ta cho rằng cứ nhìn vào mắt là sẽ biết được sự thật. Tôi đáp trả cái nhìn ấy. Còn cố ngăn bản thân không chớp mắt.
“Theo như lời cậu Fujita, thì rõ ràng cậu đã làm thủ tục để gia nhập.” Người đàn ông nhỏ thó cuối cùng cũng nói ra cái tên Fujita.
“Có thể anh ta trông thì như thế, nhưng tôi chỉ là đang nói chuyện với người dẫn tôi tới buổi hội thảo thôi. Và mặc cho người đó ra sức lôi kéo nhưng tôi đã dứt khoát từ chối. Bởi tôi nào có thể bỏ ra số tiền lớn như bốn trăm nghìn yên được.”
“Nghe nói là còn có thể vay nợ.”
“Tôi không muốn nợ tiền. Hơn nữa, không hiểu vì sao nhưng tôi đã nghĩ rằng chuyện như vậy không đáng tin.”
Người đàn ông nhỏ thó khẽ gật đầu một lần. Tuy nụ cười vẫn hiện hữu trên khóe môi, song nét mặt cho thấy anh ta đang suy tư điều gì đó. Chắc là đang băn khoăn không biết nên tin tôi hay Fujita.
Tôi hay tin Fujita đã nghỉ việc là vào khoảng một tuần sau đó. Nghe nói là hắn ta xin thôi việc, nhưng không rõ thực hư ra sao. Việc hắn ta là hội viên của tổ chức kinh doanh đá quý và lôi kéo một vài nhân viên trong công ty đã trở thành sự thật được nhiều người biết đến. Công ty tôi cấm có thêm nghề phụ, nên bấy nhiêu đó thôi đã đủ làm cơ sở để xử lý một nhân viên. Trong trường hợp của Fujita, việc hắn còn nhân rộng thiệt hại hẳn cũng là một điểm khiến bộ phận nhân sự không thể nhắm mắt làm ngơ.
Đây cũng là một lời đồn, nhưng nghe nói hôn ước của hắn cũng đã bị hủy. Vốn dĩ Fujita muốn có thêm tiền cho chuyện cưới xin nên mới dính líu tới công việc kinh doanh mờ ám như vậy, cái kết dành cho hắn quả là trớ trêu.
Ở chỗ làm, họ vẫn tiếp tục xì xầm về Fujita trong một khoảng thời gian sau đó. Hễ ai đó có thông tin gì mới thì sẽ khoe ngay vào giờ nghỉ. Nào là hắn ta đã thành lao động công nhật, rồi thì hắn đã chính thức theo nghề đa cấp, toàn là những câu chuyện không biết có bao nhiêu phần trăm là thật.
Tuy nhiên, chuỗi sự kiện này đã không kết thúc ở đó.
Một tháng trôi qua, những ngày nắng ấm kéo dài. Ở chỗ làm, mọi người đã mau mắn lên kế hoạch đi ngắm hoa anh đào. Tôi đã quen với công việc mới và có thể trò chuyện vui vẻ với các đồng nghiệp. Chuyện về Fujita hầu như không còn xuất hiện trong chủ đề bàn tán của chúng tôi nữa.
Hôm đó, tôi tăng ca hai tiếng, nên khi thay đồ xong và ra khỏi công ty, đồng hồ đã điểm tám rưỡi tối. Tôi leo lên xe và đạp về ký túc xá. Nhà ăn của ký túc xá mở đến mười giờ tối.
Trên đường về tôi mua đồ ăn vặt và bia lon ở siêu thị, bỏ chúng vào giỏ rồi tiếp tục đạp về nhà. Chậm rãi thưởng thức bia trong phòng sau bữa tối là một trong những thú vui của tôi.
Nhà để xe nằm ở đằng sau ký túc xá. Trời nhá nhem tối, bên cạnh đó là bãi rác, một mùi khó chịu phảng phất trong không trung. Lần nào tôi cũng phải nín thở khi đỗ xe vào nơi quy định.
Hôm ấy tôi cũng vừa dắt xe vừa hít một hơi thật sâu. Đúng lúc đó. Một bóng đen đột ngột xuất hiện từ sau bãi rác. Tôi thấy bóng đen này giống như lướt thì đúng hơn là lao ra.
Tôi đứng khựng lại, bóng đen đó liền cất tiếng gọi: “Ê.”
Người tôi cứng đờ ra như tượng. Ánh đèn đường đằng xa soi chút ánh sáng lờ mờ lên gương mặt của đối phương. Là Fujita. Hắn ta khoác một chiếc áo gió màu đen, trên mặt râu ria mọc lởm chởm.
“Thằng khốn, dám bẫy tao à?” Fujita nói. Giọng nói như tiếng gầm gừ.
Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Không thể lý giải được lý do Fujita ở đây, cũng như vì cái gì mà hắn xuất hiện trước mặt tôi.
Fujita tiến lại gần. Theo phản xạ tôi giật lùi về phía sau.
“Bẫy... anh nói gì vậy?” Cuối cùng tôi chỉ thốt lên câu đó.
“Đừng có giả vờ. Mày dám dàn xếp để tao dính vào cái tổ chức lừa đảo đó cơ mà.”
Nghe vậy, cuối cùng thì tôi đã hiểu ra ngọn ngành. Hắn ta biết việc tôi diễn tại buổi hội thảo. Thế nhưng tại sao hắn ta lại biết? Hắn ta nghe từ ai? Hàng loạt câu hỏi biến thành cơn lốc trong tôi, khiến tôi trong một thoáng rơi vào hỗn loạn.
“Tôi không làm mấy việc đó.” Khó khăn lắm tôi mới thốt lên được. Lòng thầm cầu mong ai đó mau tới giúp mình.
“Đừng có đùa! Tao đã biết hết mọi chuyện rồi. Nghĩ coi, tại mày mà tao đã lâm vào tình cảnh như thế nào? Bị đuổi khỏi công ty, chuyện cưới xin cũng tan thành mây khói. Rồi còn bị lũ người mà tao lôi kéo vào tổ chức lừa đảo kết tội, tiền cũng mất sạch. Mày tính đền bù thế nào đây, hả?”
“Tôi đã bảo không nên lôi kéo người ở công ty mà lại...”
“Câm mồm!” Fujita quát. “Tao đã nghe bọn nhân sự nói rồi. Nghe nói mày khai là mày chưa thành hội viên? Thế nên mày chẳng bị phạt gì cả. Chỉ có tao bị đuổi việc, còn mày thì dám ngồi vào vị trí của tao? Chết tiệt, còn lâu tao mới chịu để một mình mày được yên thân!”
Hắn ta lôi thứ gì đó ra. Nhận ra đó là một con dao, toàn thân tôi bắt đầu run rẩy.
“A! Này, dừng lại!” Tôi thốt lên một cách vụng về. Cùng lúc đó, tôi buông tay khỏi chiếc xe đạp mình đang dắt. Chiếc xe đạp đổ ập xuống phát ra âm thanh lớn, đồ ăn vặt và lon bia trong giỏ xe văng tứ tán trên vệ đường.
Fujita giẫm lên gói bim bim. Kèm theo tiếng nổ, bim bim vung vãi ra ngoài.
Phải chạy thôi, tôi nghĩ. Song nhìn khuôn mặt hắn, đôi chân tôi không nhúc nhích nổi nữa. Đôi mắt hắn ta tưởng như đang sưng lên vì hận thù. Khuôn mặt xám ngoét, khóe miệng nhếch lên. Các mạch máu nổi lên từ cổ đến thái dương, và bóng của chúng khiến vẻ ngoài của hắn ta càng thêm kỳ dị. Hơi thở hắn ta loạn nhịp, cảm tưởng như có một luồng hơi thở hôi hám sắp phả vào mặt tôi.
Từ khuôn miệng méo mó phát ra một âm thanh. Tôi không biết đó là lời nói hay tiếng gầm gừ. Cùng với âm thanh đó, hắn ta tiến về phía tôi. Tôi trông thấy con dao sáng lóe lên. Tới đó, cuối cùng thì chân tôi mới chịu cử động. Tôi quay đầu và cố gắng bỏ chạy.
Thế nhưng có cái gì đó móc vào chân tôi. Khi tôi nhận ra là tay cầm xe đạp thì đã quá muộn. Tôi ngã bổ nhào ra đằng trước, đầu gối và cằm đập mạnh xuống mặt đường.
Tôi hốt hoảng ngồi dậy, nhưng đúng lúc đó Fujita đã lao tới. Tôi đã lăn sang bên cạnh do bất giác bị mất thăng bằng thì đúng hơn là né. Khoảnh khắc tiếp theo, tôi cảm thấy một cơn đau âm ỉ nơi bả vai trái. Nhìn thì hóa ra con dao của Fujita đã cắm thật sâu ở đó.
“AAAAAAAA,” tôi hét lên. Cơn đau âm ỉ ngay lập tức chuyển thành cơn đau dữ dội như thiêu đốt và bắt đầu lan ra. Vài giây sau toàn bộ phần bên trái cơ thể tôi bị bao phủ trong cơn đau.
Fujita sau khi rút dao ra dường như đã tính đâm tôi một nhát nữa. Tôi đã chuẩn bị đón nhận cái chết. Và, kỳ lạ thay, tôi đã sợ hãi cơn đau dữ dội trước khi chết còn hơn là chính cái chết.
Song Fujita không đâm nữa. Hắn ta quay gót và đột ngột bỏ chạy. Hắn mất hút vào màn đêm của nhà để xe.
Tôi cảm thấy có ai đó đang chạy tới chỗ mình. Chỉ là linh cảm chứ không nghe thấy âm thanh nào. Như thể thính giác của tôi đã bị tê liệt.
Tôi nằm trên mặt đất. Một khuôn mặt dòm nhìn tôi và có tiếng gọi tôi.
“... lại đi!” Đột nhiên âm thanh tràn vào tai tôi. “Có sao không?”
Tôi gật đầu. Nửa bên trái của cơ thể đang dần tê liệt và nóng rẫy.
Dường như còn có một người nữa. Đầu tôi được dựng dậy. Trước mắt tôi là khuôn mặt của Kosugi.
“Tajima, tỉnh lại đi.” Tiếng kêu của nó vang đến tai tôi. Tôi cố gắng gật đầu, nhưng cổ tôi không cử động bình thường được.
Chính khi ấy. Ở đâu đó vang lên tiếng thắng gấp của xe ô tô.
Vết thương của tôi được chẩn đoán là mất một tháng để hoàn toàn bình phục. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì có vẻ tay tôi sẽ vẫn cử động được như bình thường. Nếu lúc đó một vài người sống trong ký túc xá không nhận thấy chuyện bất thường và chạy đến chỗ tôi, thì chắc chắn tôi đã bị đâm chết rồi.
Fujita sau đó đã cố leo qua tường ký túc xá để bỏ trốn, song khi định băng qua đường quốc lộ, nơi mỗi bên có ba làn xe, hắn đã bị một chiếc xe tải tông. Nghe nói hắn đã chết ngay tại chỗ. Do vậy mà tôi đã phải kể hết đầu đuôi cho cảnh sát trong khi vẫn đang nằm trong bệnh viện.
Tôi chẳng hiểu chuyện gì cả - đầu tiên tôi nói vậy.
“Chẳng hiểu vì cớ gì mà anh Fujita lại cho là tôi cũng đã gia nhập Hozumi International. Thế nên anh ta có vẻ vô cùng bất mãn khi chỉ mình anh ta bị xử phạt còn tôi thì bình an vô sự.”
“Vậy nên để giải tỏa cơn cuồng nộ của mình, cậu ta đã đâm cậu, chuyện là như vậy sao?” Viên cảnh sát lớn tuổi hỏi.
“Tôi nghĩ vậy. Chỉ có thể là vậy thôi.”
Hẳn là vì kẻ tình nghi đã chết, viên cảnh sát hoàn toàn chẳng có nhã hứng truy cứu. Sau khi nghe lời khai của tôi một cách chiếu lệ, ông ta nhanh chóng ra về. Sau đó, tôi cũng không rõ vụ án đã được xử lý như thế nào nữa.
Cơn đau do vết thương gây ra đỡ dần. Tuy nhiên, có một thứ không hề phai nhạt.
Không thể nhầm được, Fujita đã định giết tôi. Hắn ta đã khoác lên mình thứ có thể gọi là sát khí của một tên giết người. Dẫu cơn đau có tan biến, nhưng riêng ký ức về nỗi hận thù và sát khí khiến tôi ám ảnh đó có lẽ sẽ vĩnh viễn không bao giờ bị xóa nhòa.