← Quay lại trang sách

Chương 18

Mặc dù được chẩn đoán là sẽ mất một tháng mới có thể hồi phục hoàn toàn, song rút cục tôi chỉ ở bệnh viện có một tuần. Sau đó, tôi nghỉ làm thêm hai ngày, rồi đi làm trở lại vào thứ Hai của tuần tiếp theo.

Song những người ở chỗ làm chào đón tôi với thái độ khá hờ hững. Ai nấy đều tránh ánh mắt của tôi, khi tôi cố tham gia vào câu chuyện của họ, họ sẽ lập tức giải tán như thể cố tình. Tuy đã lường trước tình huống như vậy, song trên thực tế tôi vẫn sốc khi họ thể hiện thái độ ra mặt.

Chắc hẳn họ đang lấn cấn chuyện tôi có thù oán với Fujita. Có lẽ họ đang sợ sệt nghĩ rằng tên này hóa ra cũng có hai mặt. Cái suy nghĩ tốt hơn hết là đừng dính dáng tới tôi đang tỏa ra từ khắp cơ thể họ. Tôi lại quay trở về với công việc bê vác nguyên vật liệu như cũ.

Hôm ấy, trước giờ nghỉ trưa khoảng ba mươi phút, đội trưởng đã gọi tôi. Đội trưởng đi gần tới chỗ tôi, nét mặt không vui như thể vừa bị dính mưa rào, và bảo tôi hãy cùng đi với anh ta.

Anh ta dẫn tôi tới một phòng nghỉ nằm cách dây chuyền sản xuất không xa. Bên cạnh có đặt một tấm bảng đen, chắn tầm nhìn từ hành lang. Nhóm trưởng trong bộ đồng phục màu trắng đang hút thuốc trong đó. Tôi hầu như chưa từng trao đổi lời nào với vị nhóm trưởng đó.

Nghe theo lời đội trưởng, tôi ngồi xuống đối diện với nhóm trưởng. Đội trưởng cũng ngồi xuống ghế bên cạnh tôi.

“Cậu là Tajima à?” Nhóm trưởng nhìn bảng tên tôi qua cặp kính. “Đợt này vất vả cho cậu quá. Vết thương đã lành hẳn chưa?”

“Dạ, cũng tạm ổn rồi.” Tôi gật đầu đáp một cách lấp lửng. Tôi cảm thấy bất an vì không biết tiếp theo đây anh ta sẽ nói gì.

“Sau vụ việc kia, cảnh sát cũng đã tới tìm tôi, bị hỏi cái này cái nọ mệt ra phết đấy. À, họ cũng tới tìm đội trưởng đúng không?”

Bị nhóm trưởng gài khéo, đội trưởng lặng lẽ gật đầu.

“Có vẻ đã gây phiền toái tới mọi người rồi, tôi xin lỗi.” Trước mắt tôi tạm nói vậy đã.

“Chuyện đó thì không sao. Quan trọng hơn là chuyện sau này. Cậu tính sao?”

Không hiểu những lời đó, tôi nhìn nhóm trưởng.

“Dù gì đi nữa thì người gây hại là Fujita. Còn người bị đâm là cậu. Giữa đồng nghiệp với nhau mà xảy ra chuyện đó thì không hề đơn giản. Tinh thần làm việc nhóm rất quan trọng đối với dây chuyền sản xuất. Hễ trong nhóm có xích mích thì mọi người sẽ khó mà tập trung vào công việc được, là vậy đó.”

Hình như cuối cùng tôi cũng hiểu ra ý nhóm trưởng muốn nói là gì.

“Tôi sẽ bị chuyển sang chỗ làm khác sao?”

Thế nhưng nhóm trưởng không gật đầu. Anh ta dùng ngón tay đẩy gọng kính lên và chỉnh lại vị trí kính.

“À ừ, đó cũng là một giải pháp.” Anh ta lúng búng đáp. “Nhưng các nhà máy khác đều biết chuyện xảy ra lần này, và không có nơi nào sẵn sàng tiếp nhận cậu.”

Tới đây, lần đầu tiên tôi hiểu ý thực sự của anh ta. Tôi trợn tròn mắt.

“Ý là công ty bảo tôi nghỉ việc sao?”

“Ấy không không,” nhóm trưởng phẩy tay. “Không bảo cậu nghỉ việc. Chỉ là, tôi e là từ nay về sau cậu sẽ phải chịu khổ, trong khi cậu hẵng còn trẻ, có thể chọn cách khác để bắt đầu lại từ đầu...Tôi chỉ là đang nghĩ cho cậu thôi.”

Nghĩ bụng thế thì khác gì bảo tôi nghỉ làm đi, nhưng tôi vẫn cố kìm nén.

Tôi nhìn đội trưởng. Anh ta cởi mũ bảo hộ rồi sờ vào vành mũ. Dấu hiệu nhận biết đội trưởng là vành mũ màu xanh thẫm này đây.

Tôi có thể hiểu sự phiền não của họ. Tuy Fujita đã nghỉ việc, song nếu giữa hai người từng làm cùng chỗ xảy ra một vụ giết người bất thành, thì đương nhiên cấp trên trực tiếp của hai người đó sẽ bị truy cứu trách nhiệm quản lý. “Hãy giải quyết Tajima Kazuyuki đi” có lẽ không phải là quyết định của họ, mà là chỉ thị từ công ty.

Thế nhưng tôi không thể nào gật đầu đồng ý. Không còn ai nương tựa, nếu bị đuổi khỏi ký túc xá thì tôi cũng mất luôn chỗ trú thân. Tôi cũng không nghĩ là mình sẽ dễ dàng tìm được việc mới. Ở lại công ty hiện tại là con đường sống duy nhất của tôi.

“Tôi không thể nghỉ việc được.” Tôi nói thẳng. “Tôi có thể hiểu ý của nhóm trưởng, nhưng nếu nghỉ việc, tôi không biết sau này sẽ sống ra sao, hơn nữa trong vụ việc đó tôi là người bị hại. Tôi chẳng làm gì sai cả...”

Dẫu không thể gọi đây là lời giãi bày xuất sắc, nhưng trước hết tôi khăng khăng khẳng định rằng mình không hề có lỗi. Dù nhóm trưởng làm vẻ mặt không mấy hài lòng, song anh ta không phản bác gì nữa.

“Tôi hiểu. Vậy thì, tôi sẽ suy nghĩ lại về chuyện sau này.” Nhóm trưởng đứng dậy và ném cái nhìn đầy ẩn ý cho đội trưởng. Đội trưởng đội lại mũ bảo hộ.

Dẫu vậy, tôi không cho là chuyện sẽ kết thúc tại đây. Tôi tò mò không biết nhóm trưởng sẽ nghĩ lại cái gì và như thế nào. Nhìn tấm lưng của đội trưởng lẳng lặng bước đi đằng trước, tôi cảm thấy như bước chân mình đang chao đảo.

Một thời gian sau đó, không có chuyện gì xảy ra cả. Ở chỗ làm, vẫn không có ai chịu nói chuyện với tôi, nhưng tôi cũng không bị bắt nạt hay quấy rầy. Dẫu vậy, mỗi ngày tôi vẫn sống trong sự bất an.

Tôi còn một chuyện lấn cấn trong lòng nữa. Đó là về Kanae.

Suốt khoảng thời gian tôi nhập viện, cô ấy không hề tới thăm dù chỉ một lần. Kosugi và Naoko có tới thăm tôi, Naoko còn bảo là đã liên lạc với Kanae, chắc chắn cô ấy biết chuyện tôi bị thương.

Tôi có gọi cho cô ấy một lần. Người bắt máy là mẹ cô ấy. Bà ấy chỉ nói cụt ngủn là Kanae không có nhà. Mặc dù đã nhờ báo lại là có tôi gọi đến, song tôi không chắc bà ấy có chuyển lời hay không.

Kể cả sau khi đã xuất viện, tôi vẫn không nhận được bất kỳ liên lạc nào từ Kanae, nỗi bất an trong tôi ngày một lớn. Một tối nọ, tôi đã nhờ Kosugi hỏi Naoko về Kanae.

“Nó không liên lạc với mày à?” Kosugi hỏi tôi.

Tôi trả lời là đúng vậy và cảm thấy xấu hổ khôn cùng.

“Nhờ Naoko thì cũng được thôi, nhưng mà...”

“Sao vậy?”

“À... không có gì. Nếu biết được gì tao sẽ báo mày.”

“Phiền mày rồi.” Tôi nói.

Chuyện xảy ra sau đó không lâu. Giữa lúc đang làm việc, đội trưởng lại gọi tôi ra. Nhưng lần này anh ta bảo tôi tới văn phòng. Tôi có dự cảm chẳng lành.

Vừa bước vào văn phòng, tôi đã biết dự cảm đó của mình hoàn toàn chuẩn xác. Hai người đàn ông của bộ phận nhân sự tôi từng gặp trước đây đang ngồi đợi ở góc phòng. Người đàn ông nhỏ thó nhác thấy tôi và khẽ giơ tay chào.

“Vết thương của cậu lành hẳn rồi chứ?” Người đàn ông nhỏ thó hỏi.

“Vâng!”

“Thế thì tốt rồi.” Người đàn ông nhỏ thó đáp ngắn gọn rồi ngay lập tức cúi xuống nhìn tập tài liệu trên tay. “Vậy tôi sẽ vào đề luôn, chúng tôi muốn có cái nhìn tổng quan và đúng đắn về vụ việc vừa rồi. Bởi vậy muốn hỏi cậu một số chuyện.”

“Vâng…”

“Nói chung, điều mà chúng tôi không hiểu nhất...” Người đàn ông nhỏ thó ngẩng mặt lên khỏi tập tài liệu, nhìn tôi. “... chính là động cơ. Vì sao cậu Fujita lại muốn giết cậu?”

“Cái đó tôi cũng đã nói với cảnh sát rồi.”

“Ừm. Không rõ vì cớ gì mà cậu Fujita lại hiểu nhầm là cậu cũng tham gia vào trò buôn bán đá quý kia, và nổi giận bởi chỉ có cậu là không bị xử phạt, cậu đã khai như vậy, nhỉ?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì tại sao cậu Fujita lại hiểu nhầm như vậy?”

“Cái đó lần trước tôi cũng đã nói rồi, sự thật đúng là tôi đã đi tới buổi hội thảo và gặp anh Fujita ở đó nên anh ta đã tưởng là tôi cũng đã gia nhập.”

“Tức là cậu ta đã hiểu nhầm,” người đàn ông nhỏ thó đột ngột cướp lời tôi. “Nhưng mà, dù có hiểu nhầm cỡ nào đi chăng nữa, thì liệu có tới mức muốn giết cậu không?”

“Làm sao mà tôi biết được.” Tôi nhìn xuống dưới đất. Nhưng kể cả như thế tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông nhỏ thó.

“Thực ra thì lần trước sau khi nghe chuyện từ phía cậu xong, chúng tôi đã gặp cậu Fujita một lần nữa.”

Giọng điệu của anh ta bỗng có chút nặng nề, tôi bất giác ngẩng mặt lên. Nụ cười thảo mai thường trực trên môi anh ta đã không còn.

“Cậu ta đã quả quyết rằng nhất định không có chuyện cậu không gia nhập Hozumi International.”

“Nói dối. Tôi không có gia nhập tổ chức đó.”

“Nhưng cậu ta bảo vì đã tận mắt chứng kiến cậu gia nhập tổ chức nên bản thân mới có ý vào theo. Cậu ta trông không giống như đang nói dối.”

Người đàn ông ngồi bên cạnh khẽ gật đầu, có lẽ anh ta cũng đã có mặt vào lúc đó.

“Anh Fujita ghét tôi. Làm gì có chuyện anh ta bị tôi lôi kéo chứ?”

“Cậu ta bảo không muốn chỉ một mình cậu vớ bở nên bản thân cũng theo vào.”

“Nói dối,” tôi lắc đầu quầy quậy. “Tôi không có gia nhập.”

Người đàn ông nhỏ thó ngả người ra ghế rồi khoanh hai tay lại. Ánh mắt anh ta vẫn chú mục vào tôi không rời. Ánh mắt như đang quan sát thứ gì đó.

“Đúng là không có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy cậu là hội viên. Thế cho nên chúng tôi mới tin lời kể của cậu hơn là của cậu Fujita. Tuy nhiên vụ việc kia lại xảy ra. Chưa kể là sau đó chúng tôi còn nhận được một thông tin kỳ lạ khác.”

Tim tôi đập loạn lên trong lồng ngực. Đúng là vì tôi cảm thấy điềm không lành, nhưng đây không đơn thuần là trực giác. Có một điều tôi vẫn luôn lấn cấn. Đó là câu Fujita nói vào khi ấy.

“Mày dám dàn xếp để tao dính vào cái tổ chức lừa đảo đó cơ mà.”

Tại sao Fujita lại biết chuyện đó? Ngay cả trong quãng thời gian còn nằm ở bệnh viện, câu hỏi đó vẫn luôn luẩn quẩn trong đầu tôi.

“Đại khái chúng tôi nhận được thông tin, mặc dù cậu không phải là hội viên của Hozumi, nhưng đã được Hozumi thuê làm thêm cho họ,” người đàn ông nhỏ thó nói.

Có bị rạch miệng tôi cũng không dám hỏi tại sao họ lại có được thông tin đó.

“Là ai vậy, ai đã nói ra điều vô lý này vậy?”

“Là ai thì đâu quan trọng. Chúng tôi chỉ muốn cậu hiểu là, chúng tôi không ngốc tới mức sẽ dễ dãi tin ngay một thông tin vô lý đâu. Nếu nhận được thông tin, đầu tiên chúng tôi sẽ điều tra rồi xác thực nữa. Giống như việc chúng tôi đã không dễ dãi tin lời cậu Fujita vậy.”

“Thế... các vị đã xác thực được chưa?”

“Ồ,” người đàn ông nhỏ thó nở một nụ cười và đổ người về phía trước. “Cậu muốn biết à?”

“Thì tất nhiên...”

“Cậu không thấy có gì đó không đúng sao? Theo lời cậu thì đó là tin nhảm nhí. Nếu vậy thì đáng lý ra cậu phải tỏ ra điềm tĩnh chứ nhỉ?”

Tôi nghẹn lời. Thấy vậy, khóe miệng người đàn ông nhỏ thó nở ra một nụ cười vô cùng xảo quyệt.

“Chuyện liên quan tới công việc làm thêm đó, thực ra được dàn xếp khá là công phu đấy. Vừa có tính chân thật lại còn thú vị. Đó là công việc làm thêm như thế nào, nói một cách vắn tắt, chính là đóng giả làm khách. Vai trò của những người giả khách này là giúp những người tuy đã tới dự hội thảo nhưng hẵng còn phân vân đưa ra quyết định. Tức là, những người này sẽ giả vờ thể hiện ra là mình sẽ gia nhập tổ chức. Nhưng thực chất thì không hề gia nhập. Lý do là bởi họ đã biết rõ bộ mặt thật của Hozumi. Biết, nên chỉ giúp mỗi việc lôi kéo mà thôi. Trộm nghĩ, những người này còn tệ hơn những kẻ đã trở thành hội viên và lôi kéo bạn bè mình. Vì xét về mặt đạo đức và luân lý, đây là một tội ác,” người đàn ông nhỏ thó ngước mắt lên nhìn tôi. “Thế nào, cậu không thấy khá là giống với tình huống của mình sao? Cậu Fujita khăng khăng là đã trông thấy cậu gia nhập tổ chức. Tuy nhiên cậu thì lại quả quyết là không hề, cũng không có bằng chứng nào cho thấy cậu thực sự đã gia nhập cả. Nhưng nếu cho là cậu đã làm công việc làm thêm như thế, thì mọi dữ kiện đều sẽ trở nên trùng khớp.”

Mồ hôi lạnh túa ra dưới nách tôi. Bên trong miệng tôi khô rang. Đầu thì đang quay mòng mòng câu hỏi kẻ nào đã cung cấp thông tin này.

“Tôi không làm việc đó.”

“Vậy ý cậu là thông tin đó sai?”

Tôi đáp vâng. Tôi thuyết phục bản thân không được nhìn đi chỗ khác.

“Vậy nếu có bằng chứng hoặc nhân chứng thì cậu tính sao? Trong trường hợp đó, cậu sẽ bị phạt nặng hơn vì đã nói dối công ty, kể cả như thế cậu cũng chấp nhận, đúng không?”

Từ khuôn mặt của người đàn ông nhỏ thó đang ngước lên nhìn mình chăm chú, tôi cảm nhận được một sự ác ý khó tả thành lời. Tôi cảm thấy dường như mình đang dần bị dồn tới đường cùng, không còn lối thoát. Có lẽ trong thực tế đúng là như vậy, đúng là tôi không thể quay đầu được nữa rồi.

“Tôi chấp nhận.” Tôi đáp.

“Được, chớ quên lời nói đó.” Người đàn ông nhỏ thó gật đầu.

Lúc đứng lên, khuôn mặt anh ta tràn đầy sự tự tin của một kẻ chiến thắng.

Cuối tuần đó, tôi quyết định gặp Kuramochi Osamu. Tôi là người gọi hắn. Chúng tôi ngồi đối diện nhau tại quán cà phê trước ga mà chúng tôi đã hẹn gặp hồi nào đó. Kuramochi mặc một chiếc áo khoác màu xanh thẫm. Cà vạt cũng được thắt chỉnh tề, nom hắn chẳng khác nào một nhân viên bán hàng của một tập đoàn hàng đầu.

Tôi kể cho hắn chuyện mình bị người của bộ phận nhân sự tra hỏi. Vừa nhâm nhi cà phê hắn vừa lắng nghe tôi nói, ngay khi tôi kể xong, điều đầu tiên hắn làm là buông ra một cái thở dài thườn thượt.

“Tóm lại, ý họ là nếu phía công ty chứng minh được là mày làm công việc làm thêm đó thì mày sẽ bị đuổi việc.”

“Tao nghĩ vậy. Kể từ vụ bị đâm kia, công ty luôn coi tao là một mối phiền phức. Họ đang cố tìm cách ép tao bỏ việc.”

“Ừ, nếu xét trên lập trường của công ty hẳn là họ cũng không muốn để một người dính tới những sự vụ rắc rối như thế ở lại đâu.” Kuramochi đổi bên bắt tréo chân. “Thế lý do mày gọi tao ra là gì?”

“Tao không biết tại sao công ty lại biết về chuyện làm thêm đó. Đã thế, với khẩu khí của gã kia thì có vẻ họ đang nắm được bằng chứng gì đó rồi. Chuyện như vậy có khả năng xảy ra không?”

“Chắc chắn là phía Hozumi không lưu lại thông tin gì về chuyện làm thêm đó đâu. Những hội viên thông thường không thể biết về việc có người giả khách như chúng ta,” Kuramochi nhún vai. “Khó hiểu thật. Mà có nghĩ mãi thì cũng đành chịu.”

“Đành chịu?”

“Chứ còn gì nữa. Nếu phía công ty đang nắm bằng chứng gì đó, thì giờ có cố vùng vẫy cũng vô ích.”

Tôi dộng nắm đấm xuống mặt bàn. Vị khách nữ bàn bên giật mình nhìn sang.

“Tao bị mày dụ nên mới nhận cái công việc làm thêm đó đấy!”

“Vậy thì sao? Mày muốn tao nhận trách nhiệm à? Có vẻ như mày quên rồi nên tao sẽ giúp mày nhớ lại. Khi đó, công việc của mày chỉ là đặt câu hỏi trong buổi trao đổi hậu hội thảo thôi. Thế nhưng vì muốn bẫy cái tay Fujita kia mà mày đã giả vờ gia nhập tổ chức. Nguồn cơn của vấn đề nằm ở đó đó. Tất cả đều một tay mày gây ra chứ đâu.”

Tôi đã không thể cự cãi lại lời hắn. Đúng như lời hắn nói. Giá như khi ấy tôi không làm chuyện như thế, thì có lẽ Fujita đã không gia nhập tổ chức. Không, cứ cho là hắn ta gia nhập thì có lẽ cũng sẽ không nghi ngờ tôi.

“Tao bảo này,” Kuramochi hạ giọng. “Mày có quên điều gì không?”

“Quên điều gì là sao...?”

“Mày có kể với ai không? Về chuyện làm thêm ấy.”

Đang tính đáp rằng đương nhiên là không, thì tôi chợt có một thoáng lưỡng lự. Sau đó tôi trả lời.

“Không ai cả.”

Kuramochi không bỏ lỡ một thay đổi nhỏ nào trên nét mặt của tôi. Hắn ngước lên dòm mặt tôi.

“Thật không?”

“Ờ.”

“Nói dối đây mà.” Kuramochi tủm tỉm cười, đoạn lôi bao thuốc lá ra. Rút một điếu rồi hắn gõ gõ nó lên bao thuốc. “Mày đã kể với ai đó rồi. Hiện hết cả lên mặt mày kia kìa.”

“Nhưng đó là người có thể tin tưởng.”

Tôi vừa dứt lời, Kuramochi liền cười chua chát rồi quay sang một bên. Hắn khẽ lắc đầu.

“Mấy người?”

“Chỉ một người thôi.”

“Bạn gái à?” Kuramochi giơ ngón tay út lên.

Thấy tôi không trả lời, có vẻ như hắn đã coi đó là sự ngầm thừa nhận.

“Chắc là mày nên xác nhận lại với cô bạn gái đó thì hơn.”

“Cớ gì mà cô ấy lại nói chuyện như thế cho công ty tao chứ? Đâu có ý nghĩa gì?”

“Cô bạn gái đó kể cho một ai đó. Một ai đó này lại kể cho một người khác. Dần dà chuyện sẽ bay tới tai công ty của ông bạn tôi đây. Lời nói được truyền đi như thế đó.”

“Không thể như thế được.”

“Thế nên mới cần phải xác nhận. Lần tới khi nào mày gặp bạn gái?”

“Chưa biết nữa.”

“Thế thì,” Kuramochi chỉ tay vào chiếc điện thoại công cộng nằm ở một góc quán. “Thử gặp luôn bây giờ coi. Tốt nhất mày nên nghe trực tiếp từ cô ấy.”

“Dùng cớ gì để gọi ra bây giờ?”

Kuramochi cười rung cả người.

“Gọi người yêu ra ngoài cũng cần có cớ hả?”

“Gần đây cô ấy không hay ở nhà.”

“Thế thì sao? Chắc gì hôm nay cô ấy cũng đi vắng?”

Hết đường đối đáp, tôi chậm chạp đứng lên. Đã hơn hai mươi ngày rồi tôi không liên lạc được với Kanae. Kể cả không có vụ này, thì cũng sắp tới lúc tôi nên gọi cho cô ấy. Mặt khác, tôi cũng lại nghĩ rằng phải chăng có gọi thì cũng chỉ nhận được sự lạnh nhạt của mẹ cô ấy mà thôi.

Sau một hồi đắn đo, tôi nhấc máy gọi. Quả nhiên vẫn là mẹ cô ấy bắt máy. Và rồi lại là câu Kanae đang ra ngoài.

Tôi nhờ nhắn lại với Kanae là gọi cho tôi rồi cúp máy.

“Không liên lạc được, hoặc không buồn liên lạc, một trong hai khả năng này thôi.”

Nghe tôi tường thuật lại xong, Kuramochi nói. “Mày phải gặp mặt trực tiếp đi.”

“Nói thì dễ, nhưng làm thế nào...”

“Mày biết nhà cô ấy đúng không? Giờ có lẽ cô ấy đang ra ngoài, nhưng một lúc nào đó sẽ về nhà chứ.”

“Ý mày bảo tao hãy rình trước cửa nhà hả?”

“Làm hay không là tùy mày.” Kuramochi đặt tiền cà phê lên bàn. “Là tao thì tao sẽ hành động ngay. Chứ cứ suy nghĩ dông dài mãi cũng có giải quyết được gì đâu.”

Hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi nói lời tạm biệt. Khoảng một tiếng sau, tôi đứng nấp sau một bốt điện thoại và theo dõi nhà của Kanae. Cũng có vài lần tôi đã đưa cô ấy về tận nhà. Đó là một ngôi nhà kiểu truyền thống với một khu vườn nhỏ.

Tôi thầm nghĩ không biết đây là lần thứ mấy mình theo dõi ai đó như thế này rồi. Hồi xưa rất xưa tôi từng đứng gần tiệm đậu phụ - nhà của Kuramochi - để theo dõi hắn. Sau đó vài năm, tôi đã bám theo người bố si mê gái tiếp rượu của mình. Ngay cả người bố đó cũng đã rình đợi cô gái tiếp rượu kia ra khỏi quán.

Không rõ là tôi đã như vậy trong bao lâu nữa. Tôi nghĩ cũng có thể là gần hai tiếng đồng hồ đã trôi qua. Nhưng có lẽ vì mỗi lần trông thấy bóng người là tôi lại căng thẳng, đâm tôi đã không thấy quá lâu.

Vào lúc đồng hồ chỉ qua mười giờ đêm, một chiếc xe ô tô đỗ trước cửa nhà. Gương mặt của Kanae đang ngồi ở ghế phụ hiện ra rõ mồn một. Tiếp đó, khi nhìn rõ gương mặt của gã đàn ông đang ngồi ở ghế lái, tôi liền nín thở. Đó là một trong những thành viên đã tới buổi hẹn hò nhóm dạo nọ. Dĩ nhiên là người đó ở chung ký túc xá với tôi. Tên hắn là Shibayama.

Bên trong xe, bóng của hai người hòa vào làm một trong một khoảnh khắc. Sau đó, cửa bên phía ghế phụ mở ra, Kanae bước xuống xe. Cô ấy đang mặc một chiếc váy liền thân quyến rũ mà chưa bao giờ cô ấy mặc trong các buổi hẹn với tôi.

Kanae đứng trước cửa nhà cho tới khi chiếc xe lăn bánh. Thấy xe đã khuất bóng, cô ta liền quay gót và dợm bước vào trong nhà. Tôi cất tiếng từ sau lưng cô ta.

“Kanae!”

Cô ta quay lại, gương mặt căng thẳng. Nét mặt nhuốm màu run sợ và hoảng hốt.

“Chuyện này là sao?” Tôi nói với cô ta - hiện đang cúi gằm mặt. “Tại sao em lại qua lại với một gã như thế?”

“Đó là chuyện của em, liên quan gì tới anh chứ?”

“Vậy em coi anh là gì? Em thậm chí còn không chịu nghe điện thoại của anh.”

Kanae im lặng như đang hờn dỗi.

“Kanae!” Tôi hét lên thêm lần nữa.

“Anh đừng hét to lên như thế. Người trong nhà nghe thấy thì sao.”

“Vậy thì em nói gì đi chứ.”

“Được rồi. Em sẽ nói thẳng. Em quyết định sẽ không gặp anh Kazuyuki nữa.”

“Tại sao?”

Kanae thở dài rồi vuốt tóc mái.

“Em xin lỗi. Em đã đem lòng yêu người khác mất rồi. Em đâu thể qua lại với cả hai người. Thế nên...”

“Sao em nỡ...”

“Cảm xúc của con người vốn dễ thay đổi mà. Hay là anh cho rằng, một khi đã bắt đầu hẹn hò với ai đó thì nhất định sẽ không được thay lòng? Phải hẹn hò với người đó cả đời?”

“Ý anh không phải vậy. Chỉ là...”

“Thêm vào đó,” cô ta ngước lên nhìn tôi. “Không phải là anh sắp phải thôi việc rồi sao?”

Vẫn giữ nguyên tư thế há hốc miệng, cả người tôi cứng đờ ra như pho tượng. Tôi bất giác chớp mắt nhiều lần.

“Em đang nói chuyện gì vậy?”

“Anh Shibayama đã nói cho em nghe rồi. Làm công việc làm thêm nguy hiểm như thế, nếu công ty biết thì sẽ bị đuổi việc ngay tắp lự.”

“Em đã nói cho Shibayama về chuyện làm thêm của anh à?”

Cô ta cắn môi như thể nhận ra mình vừa lỡ lời. Tôi nắm lấy cánh tay cô ta.

“Nói!”

“Đau quá, thả tôi ra.”

“Trả lời đi! Cô đã nói cho Shibayama à?”

“Tôi đã kêu đau rồi mà. Có ai không, cứu tôi với.” Giọng cô ta vang lên.

Từ bên trong nhà, đèn bật sáng. Ai đó vừa đi về phía bên kia cánh cửa. Tôi buông cánh tay Kanae. Vẫn ôm rịt lấy chỗ tôi vừa nắm, cô ta chạy về phía thềm nhà.

“Mau, mau mở cửa.”

Tôi tháo chạy. Tôi nghe thấy có tiếng giận dữ của ai đó đằng sau lưng mình.

Sau khi về đến phòng ký túc xá, tôi như ngồi trên tổ kiến lửa. Mặc dù cũng đã tính đi gặp Shibayama, song tôi cảm thấy làm vậy chỉ tổ khiến bản thân thêm thảm thương mà thôi.

Chốc sau Kosugi cũng về, tôi bèn hỏi dò nó về Shibayama.

“Tao không biết về gã đó cho lắm. Không nhầm thì hơn tụi mình ba tuổi. Hôm hẹn hò nhóm hắn là thành viên thay thế phút chót.”

“Không biết là anh ta làm ở nhà máy nào nhỉ?”

“Chịu. Sao mày lại hỏi về gã đó?”

“À, có chút chuyện thôi.” Tôi trả lời lấp lửng.

Hơn ba tuổi, tức là Shibayama vào cùng kỳ với Fujita. Đương nhiên là họ quen nhau rồi. Nhiều khả năng là hắn đã đem chuyện nghe được từ Kanae kể cho Fujita. Ngoài ra, sau cái chết của Fujita, cũng chính là Shibayama đã tuồn thông tin cho bộ phận nhân sự.

Tôi ngồi im không nhúc nhích. Cảm thấy sức lực đang dần rút khỏi toàn bộ cơ thể mình.