← Quay lại trang sách

Chương 19

Bộ phận nhân sự gợi ý tôi hãy tự xin thôi việc để giải quyết vụ này. Trong trường hợp đó, dù ít ỏi nhưng công ty vẫn có thể trả cho tôi tiền trợ cấp thôi việc.

“Cậu vẫn còn trẻ, cũng cần suy tính cho tương lai nữa. Bị đuổi việc với xin thôi việc, ấn tượng sẽ khác nhau lắm đó. Giả sử cậu tính xin việc ở một công ty khác, chắc chắn công ty đó sẽ hỏi chúng tôi về cậu. Khi đó, cậu đâu muốn chúng tôi nói điều không tốt, đúng không nào? Chúng tôi cũng chẳng hơi đâu đi nói xấu về nhân viên xin thôi việc vì lý do cá nhân đâu.”

Người đàn ông nhỏ thó của bộ phận nhân sự nhẹ nhàng nói, thi thoảng cánh mũi anh ta lại phập phồng.

Vừa bắt đầu, anh ta đã chìa cho tôi xem một tờ giấy. Trên đó ghi lại kết quả điều tra từ lời khai của một nhân vật nọ. Nội dung liên quan đến công việc làm thêm gian dối của Tajima Kazuyuki. Mặc dù tên của nhân viên này được che đi, song tôi thừa biết đó không ai khác chính là Shibayama.

Nếu lúc ấy tôi một mực phủ nhận, bộ phận nhân sự có lẽ cũng không chịu dừng lại. Cuối cùng họ chắc chắn sẽ hỏi chuyện Kanae. Nhưng tôi thì đâu thể trông chờ cô ta nói dối vì mình.

“Cậu sẽ chấp nhận xin thôi việc vì lý do cá nhân, ta quyết như vậy nhé?” Người đàn ông nhỏ thó ngước lên dòm tôi. Nét mặt anh ta như thể chuẩn bị xơi tái tôi.

“Vâng,” tôi gật đầu.

Mọi thứ đều trở nên phiền phức.

Tôi chỉ báo cho Kosugi biết chuyện tôi sẽ nghỉ việc vào ngay ngày hôm đó. Kể từ vụ tôi bị đâm lần trước, mọi người trong công ty đồn thổi về tôi rất nhiều, hẳn vì lẽ đó mà nó cũng tỏ ra không mấy bất ngờ. Nhưng tất nhiên, mặt nó trông vẫn buồn bã trầm ngâm.

Tôi không muốn giấu thằng Kosugi nên đã thành thật kể cho nó về việc làm thêm ở Hozumi cũng như việc bị Kanae làm lộ bí mật. Sau khi nghe xong, nó vò đầu như muốn xới tung mái tóc đít vịt của mình lên.

“Thế thì buổi hẹn hò nhóm hôm đó đúng là dở rồi. Nếu tao không giới thiệu Kanae thì mày đã không phải bỏ việc rồi.”

“Mày không cần bận tâm đâu. Ngay từ đầu nhận công việc làm thêm mờ ám đó là tao sai rồi. Với cả mày cũng đã khuyên tao không nên qua lại với Kanae rồi mà.”

“Con nhỏ đó quả nhiên là một kẻ lợi dụng.”

“Tao đã học được một bài học. Từ nay tao sẽ cẩn thận hơn.”

Kosugi gật đầu xụi lơ, rồi lẩm bẩm rằng con gái đáng sợ thật đấy. Nghe câu đó, tôi cảm thấy hổ thẹn từ tận đáy lòng. Tôi nhận ra mình phạm phải lỗi lầm giống hệt như bố trước đây.

Chỗ ở là thứ mà tôi phải lo trước nhất. Tôi chỉ có thể ở lại công ty thêm một tuần tính từ ngày thôi việc.

Tôi chẳng có chỗ nào để đi. Không đời nào tôi muốn ăn nhờ ở đậu nhà họ hàng nữa. Hơn nữa, kể từ khi đi làm tôi chưa hề liên lạc với bất cứ người họ hàng nào cả.

Sau khi mọi người đi làm, tôi ngồi trong phòng đọc báo tuyển dụng. Tôi không đòi hỏi nhiều về mặt tiền lương. Cái tôi cần là một công ty có ký túc xá. Tuy nhiên, dù cho tôi có nhượng bộ điều kiện thế nào, cũng không có nhiều công ty chịu tuyển một người không bằng cấp không kỹ năng như tôi. Hơn nữa, thêm điều kiện có ký túc xá vào thì càng bị giới hạn.

Trong khi vẫn chưa tìm được nơi tiếp theo để ổn định cuộc sống, thời gian cứ trôi qua một cách phí hoài, còn tôi thì bắt đầu ngày một lo lắng hơn. Thế rồi thật bất ngờ, tôi lại nhận được điện thoại từ một nhân vật có thể gọi là nguy hiểm nhất đối với tôi. Người đó không ai khác chính là Kuramochi Osamu.

Hắn nói muốn gặp tôi một chút.

“Tao muốn hỏi thăm tình hình sau đó, với cả tao cũng có chuyện muốn nói.”

Đáng nhẽ tôi nên thẳng thừng đáp là không. Đáng nhẽ tôi nên nghĩ thủ phạm đẩy mình vào tình cảnh hiện tại chính là tên này. Thế nhưng tôi lại đồng ý hẹn gặp. Thú thực là tôi đã muốn nói chuyện với một ai đó. Nếu có thể thổ lộ nỗi lòng, thì bất kể đối phương là ai cũng được. Nói tóm lại, tôi đã rất cô đơn. Tự mình nhận ra sự thật đó, tôi lấy làm kinh ngạc rồi lại càng thêm chán ghét bản thân hơn. Dẫu vậy, tới giờ hẹn, tôi vẫn đi tới quán cà phê trước ga.

“Thế chuyện sau đó thế nào?” Kuramochi ngồi nghiêng trên chiếc ghế của quán cà phê, ngước nhìn tôi hỏi.

Tôi cắn môi và cúi gằm mặt rồi lại ngẩng đầu lên lườm hắn và thở dài.

“Tao đã phải thôi việc.”

“Quả nhiên,” Kuramochi làm vẻ mặt như muốn nói đúng như hắn dự đoán. “Con bé kia làm lộ chuyện đúng không?”

Tôi không trả lời. Kuramochi hừ mũi.

“Thế từ giờ mày tính sao? Mày sẽ bị đuổi khỏi ký túc xá đó phải không?”

“Ừm, tao sẽ cố xoay xở.”

“Đã nhắm được chỗ nào chưa?”

“Tao đang tìm.”

“Mày được ở ký túc xá tới bao giờ?”

“Chắc được khoảng ba ngày nữa.”

Kuramochi gật gù một cách hài lòng trước câu trả lời của tôi. Nở một nụ cười đầy ẩn ý, hắn ngả người về phía trước.

“Thế hay là mày đến chỗ tao? Không giấu gì mày, gần đây tao mới chuyển sang một chỗ rộng hơn. Địa điểm thì vẫn ở Nerima. Mày cứ ổn định chỗ ở rồi từ từ tìm việc cũng được.”

Tôi ngắm nhìn nụ cười tủm tỉm của hắn, rồi chậm rãi lắc đầu.

“Tao sẽ không nghe theo lời dụ dỗ của mày nữa đâu.”

“Mày nói khó nghe ghê.” Kuramochi cười chua chát. “Đang hận tao chuyện rủ mày làm thêm cho Hozumi à? Đúng ra không cần dông dài thế này, nhưng mà, tao có lừa mày không? Rõ ràng là tao đã nói trước cho mày về nội dung công việc lẫn mánh khóe của Hozumi rồi. Trước khi đồng ý mày đã biết mọi chuyện. Việc bị công ty phát giác chẳng liên quan gì tới tao cả. Tuy không muốn nói theo cách này, nhưng việc mày bị đâm, bị đuổi việc, đều do mày mà ra cả.” Hắn vừa nói vừa phẩy hai tay trước mặt tôi như diễn viên trong một bộ phim tây.

Tôi không có lời nào để phản bác. Lời hắn nói hoàn toàn đúng. Song tôi không muốn thừa nhận điều đó.

“Thôi, nếu mày không thích thì tao sẽ không ép mày nữa. Nhưng nếu không có nơi để đi thì hãy gọi cho tao. Mong là trong ba ngày mày sẽ xoay xở được.”

Tôi mơ hồ gật đầu.

“Chuyện chỉ có vậy thôi hả?”

“Ấy không, còn một chuyện quan trọng hơn nhưng hôm nay tao tạm chưa nhắc. Có vẻ không đúng thời điểm lắm.” Hắn nhón lấy tờ hóa đơn rồi đi ra quầy thanh toán.

Ngay lúc ấy, tôi đã nghĩ thật vớ vẩn khi nghĩ tới chuyện ở cùng Kuramochi. Tôi đã tự xác nhận với bản thân rất nhiều lần rằng từ đó tới giờ tôi chưa một lần gặp điều gì tốt đẹp khi dính dáng tới hắn.

Đó là một đêm tuyệt vọng khi tôi chỉ còn có thể ở trong ký túc xá một ngày nữa. Kosugi đã bắt chuyện với tôi - lúc đó đang đóng gói hành lý.

“Khi nào tìm được chỗ ở mới thì nhớ báo tao nha.”

“Ừ, nhất định sẽ báo.”

Trước vẻ mặt nghiêm túc của nó, một cảm giác mất mát khôn xiết chiếm lấy tôi. Bởi trong lòng tôi đã có cái gì đó như một niềm tin, rằng từ nay về sau có thể tôi sẽ không bao giờ gặp lại người bạn này nữa. Từ đó tới giờ luôn như vậy. Từ Kihara học chung cấp hai cho tới Kosugi, tất cả những người giúp tôi mở lòng, cuối cùng tôi đều phải từ biệt.

“Cũng không phải quãng thời gian nhiều nhặn gì nhưng tao rất vui vì được ở chung phòng với mày.”

“Thật không?” Tôi nhìn lại nó.

“Ban đầu tao đã nghĩ mày là một thằng nhạt nhẽo cơ. Nhưng mà mày đã chỉ cho tao nhiều điều, rồi còn làm ra mấy chuyện to gan lớn mật khiến tao há hốc mồm, nói thế nào nhỉ... ờ, thú vị phết đấy.”

“Vì mấy chuyện khiến mày há hốc mồm đó mà tao buộc phải thôi việc đấy, nhưng thôi đành chấp nhận vậy.”

Lập tức Kosugi nhăn mặt và nhìn xuống dưới.

“Tajima này, mày là một đứa đáng tin. Tao vốn ít tin người lắm, nhưng mày thì khác. Tao đã luôn tin là mày sẽ không nói dối tao.”

“Tao không biết nữa. Tao cũng có nhiều mặt tối lắm đó.”

“Sống cùng nhau là tao biết mà. Dù ở bên ngoài có trưng ra bộ mặt tốt đẹp cỡ nào thì con người ta cũng sẽ lộ mặt thật khi về nhà thôi. Tao đã nhìn bộ mặt thật của mày suốt đó. Phần lớn mọi chuyện tao đều hiểu.”

“Có lẽ là vậy.”

Nghe nó nói vậy tôi mới nhận ra một điều. Tôi cũng tin tưởng Kosugi. Tuy ban đầu nghĩ nó là một tên đầu gấu đáng sợ, song sống cùng nhau rồi, tôi dần nhận ra nó là một người có tính cách khác hẳn vẻ bề ngoài.

Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt bừng tỉnh. Để giải quyết vô số vấn đề với Kuramochi Osamu, phải chăng sống cùng hắn là con đường ngắn nhất? Những lời nói và hành vi của hắn từ trước tới nay là một bầu trời dối trá, hay là tâm ý thật lòng, để có thể nhìn thấu, có lẽ đó là cách tốt nhất.

Ý tưởng mới lóe này thu hút tôi một cách mãnh liệt. Mặc dù cho tới trước đó tôi vẫn tưởng là sống chung với Kuramochi chẳng có lợi gì, song không hẳn là vậy.

Tôi đã băn khoăn suy tính cho đến tận đêm khuya. Tất nhiên tôi không mấy thoải mái việc dọn tới nhà Kuramochi. Thế nhưng tôi còn muốn được thấy bản chất của hắn hơn.

“Vậy mày dùng phòng này nhé. Xin lỗi vì nó hơi chật.”

Kuramochi dẫn tôi vào một căn phòng kiểu truyền thống rộng khoảng ba chiếu. Nhà của hắn là một căn hộ 2DK, giống với chỗ ở trước đây, bước vào nhà là gặp ngay phòng bếp, nhưng điểm khác nhau là ở sâu bên trong có hai phòng thay vì một. Gọi là hai phòng nhưng thật ra chỉ là một phòng sáu chiếu và ba chiếu được ngăn với nhau bởi tấm cửa kéo mà thôi. Theo như lời hắn nói, nơi này cũ và khá xa ga tàu, nên được cái giá thuê rẻ hơn chỗ trước kia.

“Mày không cần khách khí đâu, cứ dùng đồ trong nhà thoải mái nhé. Đồ trong tủ lạnh cứ lấy mà ăn. Mà thực ra trong tủ cũng chẳng có đồ ăn gì mấy,” vừa cười vừa nói vậy xong, Kuramochi lại giơ ngón trỏ lên. “Hãy tôn trọng quyền riêng tư của nhau nhé. Tao không muốn gặp chuyện khó xử đâu.”

“Tao cũng thế,” tôi đáp.

“Thế thì, giờ ta ăn cơm nhé? Mày có món nào không thích ăn không?”

“Không, không có.”

“Thế thì tốt. Chứ cứ phải giữ kẽ chuyện ăn uống thì khó chịu lắm.”

“Mày thì sao?”

“Hầu như là không có, chỉ có duy một thứ là tao không muốn ăn.”

“Là gì thế?”

“Đậu phụ và bã đậu,” nói vậy rồi hắn bĩu môi. “Hồi nhỏ tao bị bắt ăn thứ đó mãi mà. Có lẽ tao đã ăn đủ cho cả đời rồi.”

Vừa nhớ đến gia đình bán đậu phụ của hắn tôi vừa gật đầu.

Bữa tối ngày hôm đó là rau củ xào và xúp miso do Kuramochi nấu. Mặc dù không phải là món khó, song tôi không khỏi thán phục sự khéo tay của hắn. Xem ra từ trước tới giờ hắn đều tự nấu nướng.

“Mua đồ chế biến sẵn hoặc ăn ngoài thì dễ mất cân bằng dinh dưỡng lắm. Chưa kể còn tốn tiền.” Sau bữa ăn, hắn nói trong lúc hút thuốc.

Có tài nấu nướng, ghét ăn đậu phụ và bã đậu, loại thuốc lá ưa thích là Seven Star - đây toàn bộ là những điều mà trước nay tôi không hay biết.

“Thế giờ mày đang làm việc gì vậy?”

“Một công việc bình bình ấy mà. Nói ngắn gọn thì là làm nhân viên tiếp thị.”

“Lại nữa à? Thế lần này mày bán gì?”

“Vàng. Tao bán vàng.”

“Vàng? Lần trước là đá quý, lần này là vàng sao?”

“Đừng có nhìn tao với đôi mắt nghi kỵ như thế chứ. Tao đã bảo là một công việc bình bình mà.”

“Đừng có bảo tao là mày lại kinh doanh đa cấp nhé.”

Kuramochi nhún vai rồi cười gượng.

“Việc kinh doanh lần này không phải là lừa đảo như lần trước. Những nhân viên như tao sẽ tới từng nhà để bán. Cũng không có lời hứa hẹn ngon nghẻ nào như kiểu nếu thành hội viên thì sẽ nhận được hoa hồng cả.”

“Công ty gì vậy?”

Thấy tôi hỏi vậy, Kuramochi liền đi vào phòng mình rồi trở ra cùng một tấm danh thiếp. Trên danh thiếp đề cái tên “Công ty Tozai Shoji”. Kuramochi thuộc đơn vị bản hàng số một.

“Nếu là công ty này thì tao đã từng nghe qua. Cùng một chuỗi với công ty Điện tử Tozai đúng không?”

“Chắc là cùng một chuỗi. Hình như cũng có liên quan.”

“Thì ra là Tozai... nếu là công ty này thì có lẽ không vấn đề gì,” vừa ngắm tấm danh thiếp tôi vừa lẩm bẩm. Điện tử Tozai là một trong năm công ty chế tạo đồ gia dụng điện tử hàng đầu Nhật Bản. “Vào được công ty thế này, mày cừ ra phết đấy chứ.”

“Tao được người quen giới thiệu vào. Nhưng mà tao không phải là nhân viên chính thức. Những nhân viên tiếp thị hầu hết đều là nhân viên tạm thời thôi. Chỉ cần thành tích không tốt là bị đuổi ngay.”

“Có vẻ vất vả nhỉ?”

“Để đạt được chỉ tiêu đề ra cũng khó nhằn phết đấy. Nhưng nếu quen rồi thì cũng sẽ thấy đáng làm. Tùy thuộc vào mức chỉ tiêu đạt được mà tao sẽ nhận được tiền thưởng. Nãy tao có nói là dễ bị đuổi việc, nhưng thú thực là hiện công ty đang thiếu nhân lực, cấp trên thường xuyên hỏi tao có quen ai trẻ và tố chất ổn không.”

Nghe tới đó tôi liền im lặng. Bởi tôi đã hiểu hắn muốn nói gì. Tôi nhớ lại lúc hắn rủ tôi làm thêm cho Hozumi International.

“Lần trước, tao đã bảo là có chuyện muốn nói, mày nhớ chứ?” Kuramochi nói. “Thực ra là chuyện này. Nếu mày chưa tìm được công việc tiếp theo, thì tao có thể giới thiệu mày.”

“Làm nhân viên bán vàng á?”

“Không phải đa cấp à nha.” Kuramochi tủm tỉm cười.

Tôi giả bộ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu quầy quậy.

“Cảm ơn nhã ý của mày, nhưng tao xin từ chối. Vì lần tới tao định sẽ làm một công việc ổn định.”

“Thì tao chẳng bảo công việc này bình bình đó còn gì? Cơ mà thôi, tao sẽ không ép mày,” hắn cầm tấm danh thiếp của mình lên.

Đúng như lời Kuramochi nói, công việc của hắn có vẻ bình bình thật. Hắn dậy lúc bảy giờ sáng, khoác lên người bộ vest giản dị và rời khỏi nhà lúc bảy rưỡi. Nếu sớm thì cũng phải tầm tám giờ tối hắn mới về. Thói quen hằng ngày của hắn là xoa bóp chân ngay sau khi về đến nhà. Hắn giải thích là do đi lại quá nhiều nên chân bị mỏi.

Trong quãng thời gian đó tôi vẫn tìm chỗ làm. Tuy muốn vào làm cho một công ty tử tế, song không dễ gì kiếm được, rút cục tôi đành đi làm thêm để cầm cự qua ngày. Đầu tiên tôi làm bốc vác thực phẩm đông lạnh, tiếp đó là gắp chữ ở xưởng in, và tiếp nữa là dọn dẹp tòa nhà. Ngắm nhìn những cậu trai đồng trang lứa hiên ngang sải bước trong khi bản thân thì đang lau sàn quả nhiên là một nỗi sỉ nhục không hề nhỏ. Cảm xúc nôn nóng rằng bản thân không thể cứ mãi như thế này được thường xuyên chiếm hữu tâm trí tôi.

Về việc nhà, tôi và Kuramochi chia nhau ra làm. Mặc dù chỉ trả hắn một phần ba tiền nhà, nhưng việc thì lại cưa đôi. Được cái hắn cũng chưa từng tỏ ra bất mãn. Hắn dường như cũng chẳng bận tâm lắm tới việc tay nghề nấu nướng của tôi kém hắn. Tôi - người đã luôn tự hỏi liệu có bất kỳ cạm bẫy nào ở đây không - cũng dần dà quen với hoàn cảnh sống như vậy. Đánh giá một cách khách quan thì việc sống cùng hắn đối với tôi rõ ràng là một lựa chọn có lợi.

Tuy không biết cụ thể thu nhập của Kuramochi, nhưng việc hắn dư dả hơn dân văn phòng cùng lứa là điều không cần bàn cãi. Có vẻ thỉnh thoảng hắn lại nhận được một khoản tiền thưởng, thành tích bán hàng hẳn là thuộc dạng xuất sắc.

Song điều cốt lõi mà tôi quan tâm là bản chất thật của hắn thì tôi lại chưa nhìn ra được. Nói đúng hơn, tôi cũng không rõ trong hắn có tồn tại một dáng vẻ nào khác không. Hắn tỏ ra thiện chí với tôi, và với ai hắn cũng tỏ ra quan tâm theo những cách riêng. Càng ở với hắn, tôi càng bắt đầu cho rằng phải chăng những nhận thức của bản thân từ trước tới giờ là sai lầm, và rằng trong lời nói và hành động của hắn không hề có sự dối trá lẫn âm mưu nào.

Một buổi tối nọ, giữa bữa ăn, hắn lại bắt đầu nói về công việc.

“Mày đâu thể chỉ mãi lau dọn sàn được. Có thể mày nghĩ giờ mình còn trẻ nên chẳng sao hết, nhưng ngay lúc này nếu mày không chịu tích lũy kinh nghiệm làm việc thì sẽ ngày càng không có lối thoát đâu. Nghĩ cho mày nên tao mới nói, có muốn thử phỏng vấn ở công ty tao không? Mày thì người ta sẽ nhận vào ngay thôi. Tao cũng sẽ nói giúp cho mày.”

Ngay cả khi nghe những lời như thế, nếu là tôi của trước kia thì hẳn sẽ từ chối ngay tức khắc. Vậy mà khi ấy tôi lại không thể làm được điều đó. Thực ra là tôi đã phỏng vấn với một vài công ty chỉ tuyển người đã có kinh nghiệm đi làm, và đều không được nhận. Đó là khoảng thời gian tôi bắt đầu thấy bế tắc và sự nôn nóng đã choán hết tâm hồn tôi. Trong khi mối hồ nghi đối với Kuramochi thì lại dần phai nhạt.

“Nhưng mà tao làm nhân viên tiếp thị không nổi đâu.”

“Không làm thử thì sao mà biết được. Thử mà không được thì nghỉ.”

Tôi vẫn ngậm chặt miệng, chỉ phát ra âm thanh ậm ừ. Thấy vậy Kuramochi nói.

“Ngày mai, tao sẽ đánh tiếng với cấp trên. Lúc nào họ cũng sẵn sàng phỏng vấn ý mà.”

“Thật đấy, liệu tao có làm được không nhỉ?”

“Mày làm được! Cứ để đó tao lo.” Kuramochi vỗ ngực.

Buổi phỏng vấn diễn ra sau đó ba ngày tại công ty ở Ikebukuro. Kuramochi cho tôi mượn bộ com lê và áo sơ mi trắng. Hắn còn dẫn tôi tới tiệm hớt tóc và bảo họ cắt cho tôi quả đầu đi xin việc điển hình.

Khoác lên mình bộ âu phục không hợp với hình thể, kèm theo mái tóc lạ lẫm không ăn nhập với gương mặt, tôi cùng Kuramochi đi tới trụ sở chính của công ty Tozai Shoji. Một người đàn ông tên Yamashita chịu trách nhiệm phỏng vấn tôi. Tuổi tác anh ta có vẻ rơi vào khoảng ba mươi gì đó. Gương mặt có những nét thanh tú, mái tóc gợn sóng được chải ngược ra đằng sau.

Yamashita không buồn nhìn vào tờ khai lý lịch của tôi mà đột ngột đặt câu hỏi.

“Cậu muốn có tiền chứ?”

Thấy tôi bối rối không biết trả lời sao, có vẻ mất kiên nhẫn, anh ta hỏi đế thêm.

“Sao vậy? Không muốn à?”

“Đương nhiên là muốn.”

“Thế cậu nên làm thế nào?”

Tôi không trả lời được câu hỏi này ngay. Yamashita khoanh tay lại và chòng chọc nhìn tôi.

“Một khi đã vào công ty, nếu muốn có tiền thì việc cậu nên làm chỉ có một. Đó là bán vàng. Bán được vàng thì công ty sẽ sinh lợi nhuận, và có thể trả lương cho cậu. Việc cậu có thể làm là bán vàng, chỉ vậy thôi. Chúng tôi muốn cậu bán được càng nhiều càng tốt. Để làm được điều đó, ta phải nghĩ tới hiệu suất. Phải loại bỏ mọi sự lãng phí. Lãng phí thì nhiều loại lắm. Cứ lãng phí công sức rồi thời gian thì sẽ chẳng thể làm nên chuyện. Còn một điều nữa cậu phải chú ý. Đó là những suy nghĩ thừa thãi. Điều cậu cần suy nghĩ, là làm thế nào để bán được vàng, chấm hết. Ngoài suy nghĩ đó ra, toàn bộ những thứ còn lại đều là thừa thãi, không hơn. Cậu hiểu chứ?”

“Kể cả suy nghĩ cho đối phương cũng là thừa thãi sao?”

Ngay lập tức, Yamashita lắc đầu thật mạnh.

“Để bán vàng thì có thể nghĩ bao nhiêu tùy thích. Thế nhưng không cần nghĩ cho những người không mua vàng. Những người như thế không liên quan gì tới công ty chúng ta hết. Cậu không được phép quên điều đó. Hãy nhớ cho kỹ.”

Nghe Yamashita nói vậy, tôi bất giác liếc sang Kuramochi. Hắn khẽ gật đầu. Thấy vậy, tôi trả lời Yamashita.

“Tôi hiểu rồi.”

“OK, cậu được nhận. Nào, bắt đầu làm việc luôn đi.”

Thấy Yamashita đứng lên, tôi không khỏi bất ngờ.

“Ngay... ngay bây giờ ấy ạ?”

“Đương nhiên rồi. Cậu có gì không vừa ý à? Tôi mới nói rồi mà, ở công ty này không chấp nhận bất cứ sự lãng phí nào.”

Sau khi Yamashita rời đi, tôi nhìn Kuramochi. Có lẽ mặt tôi đã thẫn thờ lắm nên hắn mới bật cười khúc khích.

“Hồi tao phỏng vấn cũng vậy đó. Dù sao cũng mừng là mày đã được tuyển. Giờ thì đi bán hàng thôi, cộng sự của tao.”

“Cộng sự?”

“Đúng vậy. Từ hôm nay mày sẽ bắt cặp với tao.” Kuramochi vỗ ca táp đánh bộp.

Tôi rời công ty trong khi vẫn chưa hiểu mô tê gì. Lên tuyến tàu Seibu, chúng tôi xuống ở ga Hoya.

“Nơi chúng ta sắp tới là nhà của một bà lão tên là Kawamoto. Bà ấy không có gia đình. Mày chỉ cần ngồi bên cạnh lắng nghe thôi, nhưng chắc bà ấy sẽ hỏi nhiều thứ đấy. Mày có thể trả lời tùy ý. Tuy nhiên, duy có một việc mày phải chú ý. Đó là ở trước mặt bà ấy tuyệt đối không được nói về công việc.”

“Nói về công việc, ý mày là...”

“Tức là không được mời chào bà ấy mua vàng, kiểu vậy. Nhất định bọn mình không được tự nói ra.”

“Nhưng nếu vậy thì bán hàng kiểu gì?”

“Không sao cả. Với bà lão đó mình sẽ dùng cách như vậy.”

Dường như có suy tính riêng gì đó, Kuramochi khẽ nhếch môi cười.

Nhà riêng mang phong cách truyền thống của bà Kawamoto Fusae không lớn lắm. Khi Kuramochi bấm chuông và xưng tên, có tiếng đáp “Đợi tôi một chút” vọng ra. Không lâu sau, cánh cửa nơi thềm nhà hé mở, một bà lão với mái tóc bạc tuyệt đẹp được uốn sóng ló mặt ra.

“Cậu dai như đỉa ấy nhỉ? Cậu có tới bao nhiêu lần cũng vô ích thôi.” Bà lão nói. Vậy nhưng đối lập với lời nói đó, biểu cảm của bà ấy lại có phần hòa nhã.

“Cháu chỉ tới chào hỏi thôi ạ. Cháu vừa có cộng sự mới.”

Mặt ngạc nhiên, bà ấy nhìn tôi.

Tôi nói “Cháu là Tajima” rồi cúi chào.

“Cậu ấy mới vào công ty nên chưa có danh thiếp. Khi nào có danh thiếp cháu sẽ bảo cậu ấy tới chào bà lần nữa ạ.”

“Cậu lại nói vậy để kiếm cớ tới nhà tôi tiếp chứ gì. Cậu vẫn nghĩ rồi một lúc nào đó sẽ bán được hàng cho tôi phỏng?” Kawamoto Fusae lườm Kuramochi.

“Về chuyện đó thì cháu bỏ cuộc rồi,” hắn xua tay trước mặt. “Cháu đã quyết định là sẽ phân chia rạch ròi, cháu tới đây chỉ để bầu bạn giải khuây với bà thôi. Hôm nay cháu có khách quen ở học viện Oizumi, tiện rẽ vào đây trên đường về.”

“Xin lỗi cậu nhé. Cuối cùng tôi vẫn không thể trở thành khách hàng của cậu. Lần trước tôi cũng nói rồi, con trai tôi ấy, nó đã căn dặn tôi rất nhiều lần là không được dính dáng tới những thứ như thế.”

“Vâng, chuyện đó cháu biết. Mặc dù thật đáng tiếc là bà vẫn không hiểu cho, nhưng cháu sẽ không ép bà đâu ạ,” Kuramochi mở cặp và lôi từ trong ra một gói giấy nhỏ. Đó là thứ hắn mua tại trung tâm thương mại ở Ikebukuro trên đường đến đây. “Cháu có chút quà nhỏ, nếu bà không chê...”

Gương mặt bà lão bừng sáng.

“A, cái này, là bánh monaka [14] của tiệm Momoyamado phải không? Tôi nhận có được không vậy?”

“Mời bà ạ, cháu bỏ tiền túi ra mua đó nha.” Kuramochi lấy tay che một bên miệng như thể đang nói chuyện bí mật.

Sau khi nói chuyện phiếm với bà lão một lát, chúng tôi xin phép cáo lui. Rút cục chuyện bán vàng đã không được nhắc tới một lần nào. Tôi hỏi liệu như vậy có ổn không.

“Không sao hết. Với bà lão đó chỉ cần như vậy là được. Tajima, nếu mày có dịp gì đi đến khu này, thì hãy tới gặp bà ấy. Chỉ cần nán lại nói chuyện khoảng năm, sáu phút thôi.”

“Nhưng bà ấy không chịu mua vàng cho mình mà. Chuyện này chẳng phải là sự thừa thãi mà anh Yamashita nói sao?”

Nghe tôi nói vậy, Kuramochi đột nhiên dừng chân và huých cùi chỏ vào mạng sườn tôi.

“Không sao hết,” hắn nhe răng cười. “Cách này là tao học từ anh Yamashita đó.”

Khoảnh khắc ấy, một linh cảm không lành rằng bản thân có lẽ lại mắc bẫy rồi xẹt qua đầu tôi.