Chương 20
Ngay ngày hôm sau, sau công việc đầu tiên, tôi và Kuramochi được gọi tới phòng họp. Đã có vài cặp đồng nghiệp khác giống chúng tôi ở đó. Khi tôi hỏi Kuramochi xem có chuyện gì, thì hắn nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi thì thầm.
“Một buổi học.”
“Buổi học?”
“Nghĩa là công ty sẽ dạy cho những người mới vào những tuyệt chiêu bán hàng. Không cần phải căng thẳng. Đến cả tao hồi mới vào cũng bị bắt học. Sẽ quen ngay thôi.”
Khi tôi còn đang tự hỏi đã là buổi học dành cho người mới vào thì Kuramochi ở đây làm gì, Yamashita - người đã phỏng vấn tôi, bước vào.
“Mọi người đều có mặt ở đây rồi. Vậy thì tôi sẽ bắt đầu buổi học về nghệ thuật ăn nói. Nào, giờ hãy ngồi đối mặt với cộng sự của mình.”
Tôi và Kuramochi xoay ghế đối diện nhau như được bảo.
“Từ giờ, những nhân viên mới hãy coi tiền bối của mình là khách và chào hàng. Các tiền bối hãy sửa mỗi lần thấy có điểm gì chưa tốt. Ai đùa cợt hay nói chuyện thừa thãi tôi sẽ cắt lương, nên là làm cho nghiêm túc vào. Bắt đầu.”
Cùng lúc với hiệu lệnh của Yamashita, một vài người bắt đầu cất tiếng. Có vẻ họ đã dự buổi học này vài lần. Còn những người mới dự lần đầu như tôi thì đều chưa kịp nắm bắt tình hình và tỏ ra lúng túng.
“Sao thế? Mau nói gì đó đi,” Kuramochi khẽ nhắc. “Nếu không là bị mắng đó.”
“Tao nên nói gì bây giờ?”
“Tao là khách của mày đó. Trước tiên là bắt đầu từ chào hỏi đã.”
Chúng tôi đang nói chuyện như vậy, thì bị Yamashita quát.
“Ê, còn lần chần cái gì thế? Bắt đầu nhanh lên!”
Kuramochi vẫy tay giục giã bảo tôi nhanh lên.
Ho khan một tiếng rồi tôi mở miệng.
“Xin chào.”
“Cậu là ai? Nếu là chào hàng thì mời đi cho.” Kuramochi nói, giọng điệu của một người thạo kịch bản.
“Tôi là nhân viên của công ty Tozai Shoji, không biết bác có quan tâm tới việc mua bán vàng không nhỉ...”
Nói tới đó Kuramochi liền lắc đầu.
“Chẳng ai đáp là tôi quan tâm nếu bị hỏi như thế đâu. Với cả ngay từ đầu cũng không cần nêu cái tên Tozai ra làm gì. Đầu tiên phải trả lời như thế này. Tôi không chào hàng gì đâu ạ. Tôi chỉ muốn hỏi vài điều về lương hưu thôi ạ. Rồi, mày nói thử coi.”
Tôi thử lặp lại y hệt.
“Lương hưu làm sao?” Kuramochi đã lại nhập vai khách hàng.
Thấy tôi ấp a ấp úng, hắn hơi ngả người về phía trước.
“Tiếp theo sẽ hơi dài đấy. Bác có biết chuyện vừa rồi ủy ban ngân sách mới sửa đổi luật pháp, và trong một số trường hợp, từ năm sau lương hưu sẽ bị cắt giảm không ạ? Mày nhớ chưa?”
“Cái gì cơ, mày nói lại lần nữa đi.”
Kuramochi lặp lại lần nữa. Cho dù thế tôi vẫn không nhớ được hết, sau khi lặp lại vài lần, tôi mới có thể nói giống như vậy.
“OK, sang phần tiếp theo nhé. Vì đối phương chắc chắn sẽ nói là không biết, lúc đó mày sẽ tiếp tục như này. Trong trường hợp số tiền tiết kiệm vượt quá một mức tiền nhất định, số tiền lương hưu nhận được sẽ bị giảm tối đa là một nửa. Thật phiền bác, có thể cho cháu xem thứ gì có ghi chép số tiền tiết kiệm của bác không ạ? Nếu có sổ tiết kiệm thì tiện nhất. Nào, nói thử đi.”
“Cái đó, có thật không vậy?” Vừa để mắt đến Yamashita tôi vừa thử hỏi.
“Cái gì?”
“Chuyện nếu số tiền tiết kiệm vượt một mức nhất định thì lương hưu sẽ bị giảm một nửa ấy.”
“Tao không biết,” hẳn là sợ sẽ bị Yamashita khiển trách, Kuramochi nói mà hầu như không cử động cơ miệng. “Chuyện như thế mày không cần bận tâm. Đừng nghĩ gì hết, cứ nói đúng theo hướng dẫn là được.”
Dù băn khoăn làm vậy cũng được sao, tôi vẫn nói y như được bảo. Buổi học sau đó vẫn tiếp tục.
“Tôi hiểu chuyện cậu vừa nói rồi, nhưng tôi phải bàn bạc với con trai tôi đã.” Kuramochi nói.
“Cách nói của cháu có thể khó nghe, nhưng con cái thường sẽ nhắm tới tài sản của bố mẹ đó ạ. Có rất nhiều trường hợp, sau khi bố mẹ có thêm tiền tiết kiệm nhờ mua vàng, con cái liền bám vào khối tài sản đó, và kết cục là quan hệ giữa bố mẹ và con cái trở nên sứt mẻ. Cháu nghĩ trước tiên tốt hơn hết là ta nên giữ bí mật.” Người nói câu này là tôi.
“Nhưng số tiền không phải là nhỏ, quả nhiên tôi vẫn nên bàn bạc với ai đó đã...”
“Nói với người khác còn nguy hiểm hơn đó ạ. Đúng là số tiền lớn thật, nhưng bác chỉ cần nghĩ là không phải mình mua thứ gì đó, mà chỉ là thay đổi hình thức tiết kiệm thôi ạ. Nếu chỉ là đổi từ tiết kiệm bưu điện sang tiết kiệm tín dụng, mình đâu có bàn bạc với ai, đúng không ạ? Nếu kể cho ai đó và bị họ biết được mình sở hữu một khoản tiền lớn, ngược lại còn nguy hiểm hơn đó ạ.”
“Nhưng mà tôi hiếm khi thay đổi phương thức gửi tiết kiệm lắm.”
“Là bởi lãi suất không khác nhau là bao đúng không ạ. Nhưng so giữa công ty cháu và ngân hàng, khác biệt lên tới ba lần cơ ạ. Lãi suất năm của ngân hàng nhiều lắm thì năm phần trăm, trong khi đó của công ty cháu là mười lăm ạ. Hơn nữa, nếu gửi tiết kiệm ở công ty cháu, việc bác có nhiều tài sản sẽ không bị cơ quan hành chính biết đâu ạ. Hay là bác bằng lòng với việc từ năm sau lương hưu của mình sẽ bị giảm một nửa ạ?”
Sau này nghĩ lại thì đây toàn là những lời bịa đặt vô lý, nhưng sau khi luyện tập đi luyện tập lại vô số lần, tôi đã có thể thốt ra chúng không cần nghĩ. Không chỉ thốt ra, mà trong lúc liên tục dồn cảm xúc của mình vào lời nói để thuyết phục đối phương, tôi còn dần dà rơi vào ảo tưởng rằng những gì mình nói là sự thật. Dĩ nhiên, khiến cho chúng tôi trở nên như vậy hẳn cũng là mục đích của buổi học này. Buổi học ban sáng này đã kéo dài trong ba ngày.
Ai cũng biết, chẳng có luật nào quy định nếu số tiền tiết kiệm vượt quá một mức nhất định, lương hưu sẽ bị giảm cả. Đó là một chiêu thức khéo léo đánh vào tâm lý những người cao tuổi - dù không rành thông tin nhưng vẫn không khỏi lo sợ khi gặp chuyện liên quan đến lương hưu. Chưa kể họ còn không cho chúng tôi xưng danh công ty Tozai mà phải nhắc tới chuyện lương hưu trước hòng khiến những ông già bà cả hiểu nhầm chúng tôi là người của cơ quan hành chính hoặc bên liên quan.
Song điểm mờ ám nhất của công ty này là, một mặt họ ký kết hợp đồng bắt người ta mua vàng, mặt khác lại không đưa hiện vật cho đối phương. Thay vào đó chỉ đưa một tờ giấy cam kết sẽ trả lãi. Bởi vậy nên mới càng cần đến mấy lời công tác tư tưởng kiểu “đừng nghĩ mình mua thứ gì đó, mà chỉ là thay đổi hình thức tiết kiệm thôi”.
Thế nhưng dù thấy có gì đó mờ ám, tôi vẫn không nắm bắt được chính xác cơ chế đó tồi tệ như thế nào. Mặc dù cách làm ăn có hơi cưỡng ép, song nếu thực tế đúng là người cao tuổi được trả lãi suất cao hơn ngân hàng, thì kết quả rõ ràng là vẫn có lợi cho họ, tôi đã suy nghĩ một cách vô tư như vậy.
Sau khi vào công ty được khoảng một tuần, tôi và Kuramochi bị Yamashita triệu tập. Anh ta nghển cổ và ngước lên nhìn chúng tôi.
“Chuyện này là sao đây? Trong một tuần qua không ký được một hợp đồng nào cả. Chỉ có hai cậu thôi đó.”
“Xin lỗi anh, mọi chuyện đang tiến triển tốt, nhưng mà...” Kuramochi phân trần.
“Tôi không muốn nghe mấy lời biện bạch đó. Các cậu nghe đây, thế vận hội Olympic thì cũng vậy thôi, nếu chỉ thi đấu tốt thì chả có ai vui mừng cả. Nếu không thắng thì chả ma nào tung hộ mình hết. Như các cậu là đang thua đó. Không thấy xấu hổ sao?”
“Em xin lỗi.” Kuramochi cúi đầu. Ở bên cạnh, tôi cũng làm theo.
“Kuramochi này,” nói vậy xong Yamashita nhìn tôi. “Quả nhiên cậu ta đang thành gánh nặng cho cậu hả? Kể từ khi bắt cặp với cậu ta, phong độ của cậu có vẻ giảm sút.”
“Dạ không, làm gì có chuyện đó. Em nghĩ là Tajima đang rất cố gắng đó ạ,” Kuramochi phủ nhận ngay tắp lự. “Là em vẫn còn non kém ạ.”
Nghĩ đến chuyện được Kuramochi nói đỡ cho là cơ thể tôi lại nóng rần lên vì nhục nhã. Dẫu cho bản thân muốn phản bác gì đó song tôi không thốt nên lời. Thực ra, có lẽ đúng là tôi đang cản trở hắn.
Yamashita ngả người ra ghế và soi xét gương mặt chúng tôi.
“Thôi đành vậy. Tạm thời để cậu ta đi bắt thôi vậy. Làm như vậy cậu ta sẽ quen với việc bán hàng hơn.”
“Vâng.”
“Đi bắt?” Tôi nhìn Kuramochi.
“Dạy cho cậu ta đi.” Yamashita nói. “Chắc lá thăm tam giác hay gì đó sẽ hợp đấy.”
“Thăm tam giác ạ? Anh nói đúng. Em sẽ làm thử.”
Trong khi vẫn chưa hiểu mô tê gì, tôi cùng Kuramochi rời khỏi chỗ Yamashita.
“Thăm tam giác ý là gì vậy?” Vừa đi tôi vừa hỏi.
“Mày cứ nhìn là sẽ hiểu thôi.”
Chúng tôi đi tới bàn làm việc chung. Nhân viên tiếp thị không được phân cho bàn riêng.
Kuramochi lôi từ đâu ra một xấp giấy màu nhỏ và hồ dán, đem tới hộp mực đóng dấu và một con dấu gì đó. Ấn thử thì trên mặt giấy hiện lên chữ “trúng”.
“Cái này là gì vậy?”
“Nguyên liệu làm lá thăm đó. Làm như này này.”
Kuramochi ấn chữ “trúng” vào mặt sau tờ giấy màu rồi gấp giấy làm đôi thành hình tam giác. Sau đó hắn dùng hồ dán dán thật chặt phần viền.
“Xong một chiếc.” Nói vậy rồi hắn nhoẻn miệng cười.
“Đây là lá thăm tam giác?”
“Ta sẽ làm một trăm cái như này. Tao sẽ đóng dấu và gấp giấy, còn mày phết hồ nhé.”
Dù hoàn toàn không hay biết mục đích là gì, nhưng tôi cũng chỉ có thể làm theo.
Đó là một công việc đơn giản. Tôi chỉ việc phết hồ lên giấy mà Kuramochi đưa cho. Chẳng cần nghĩ ngợi gì, chỉ cần lặng lẽ cử động mỗi tay. Mặc dù đây chẳng giống công việc của một nhân viên tiếp thị, song trong lúc làm tôi quyết định sẽ loại bỏ khỏi đầu nghi vấn đó.
Tuy vậy, khi đã làm được tầm ba chục cái tôi lại nảy ra một nghi vấn mới.
“Ê này, số lá ‘trúng’ không phải nhiều quá sao?”
Kuramochi há hốc mồm như thể bị trúng một đòn bất ngờ. Rồi gương mặt hắn từ từ chuyển sang tươi cười.
“Không sao hết.”
“Tại sao? Mày định để phần trăm trúng là bao nhiêu vậy?”
“Một trăm.”
“Hả?”
“Một trăm phần trăm. Tất cả các lá thăm đều là trúng. Không phải là rõ mười mươi sao? Làm lá không trúng đâu có ý nghĩa gì.”
“Nhưng nếu vậy thì làm lá thăm để làm gì cơ chứ?”
“Thôi không nói nữa, mày chỉ cần im lặng và làm theo đúng như tao bảo. Mày sẽ hiểu ngay thôi,” Kuramochi quay về với phần việc của mình.
Nhìn hắn hí hoáy một cách lặng thầm gợi cho tôi một cảm giác quen thuộc. Hồi nào đó tôi đã từng trông thấy cảnh tương tự. Tôi không nhớ ra được là hồi nào.
Sau khi làm xong chỗ lá thăm trúng thưởng, Kuramochi đem tới một phong bì khổ lớn và bỏ chúng vào trong đó.
“OK, giờ thì ta đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Đương nhiên là đi làm việc chứ còn đi đâu. Đi thôi.”
Trụ sở của Tozai nằm ở tầng năm của tòa nhà. Khi bước vào thang máy, Kuramochi đã nhấn nút B1. Cho tới khi đó tôi chưa bao giờ đi xuống tầng hầm.
“Ở dưới tầng hầm có gì à?”
“Có bãi đỗ xe,” Kuramochi xòe chiếc chìa khóa xe ra cho tôi xem. “Hôm nay chúng ta sẽ di chuyển bằng ô tô. Hãy gọi là đi du hí cho sang chảnh. Cơ mà hai thằng đàn ông với nhau thì chẳng vui mấy ha.”
“Mày sẽ lái à?”
“Chớ có lo. Tao không phải tay lái giấy [15] đâu. Trông thế này thôi nhưng tao lái cẩn thận lắm đó.”
Hắn nói là mình đã lấy bằng lái xe ngay khi bước sang tuổi mười tám.
Đó là một chiếc xe hạng nhẹ màu trắng. Trước khi lên xe, tôi được Kuramochi đưa cho một tờ giấy. Trên đó đề họ tên, địa chỉ, số điện thoại và tuổi tác của khoảng ba chục người. Một số người còn được ghi chú cả số tiền tiết kiệm, thành phần gia đình, sở thích, vân vân.
Những người được liệt kê trong đây có hai điểm chung. Thứ nhất, địa chỉ tương đối gần Ikebukuro, thứ hai, tất cả đều là người trên sáu mươi lăm tuổi.
“Đầu tiên ta sẽ tới nhà của người thứ hai từ trên xuống, Miyauchi. Hình như địa chỉ nhà ở Ekoda thì phải,” vừa lái xe Kuramochi vừa nói.
Ở ô của Miyauchi Kimie đề ghi chú như sau. Chồng mới mất năm ngoái vì ung thư, hiện tại sống một mình. Từng có ý định sống cùng vợ chồng con trai cả, nhưng anh con trai phải đi công tác nước ngoài, chưa rõ thời điểm về nước. Số tiền tiết kiệm là tám triệu yên. Sống nhờ vào lương hưu.
“Họ thu thập mấy dữ liệu này kiểu gì vậy nhỉ?” Tôi hỏi.
“Về cơ bản thì phải liên tục gọi điện. Nếu người bắt máy là người cao tuổi, người bên mình sẽ nói đại gì đó để kéo dài cuộc trò chuyện. Theo như lời người phụ trách, người cao tuổi đa số thường thích nói chuyện, thành thử người của ta cũng không tốn công lắm thì phải. Trong lúc nói chuyện, người bên mình sẽ hỏi về chuyện gia đình hoặc chuyện tiền tiết kiệm. Hầu hết bọn họ sẽ kể cho người bên mình mà chẳng mảy may nghi ngờ gì.”
“Nếu là người trẻ tuổi bắt máy thì sao?”
“Trong trường hợp đó người bên mình sẽ rút lui ngay. Suýt thì tao quên, khung giờ gọi điện là vào ban ngày. Những gia đình có người trẻ tuổi bắt máy vào khung giờ đó sẽ không phải là khách của mình.”
“Tóm lại,” tôi liếc nhìn danh sách một cái rồi nói. “Mình nhắm vào những ông già bà cả sống một mình. Và tờ giấy này cung cấp những thông tin để làm việc đó.”
Kuramochi không trả lời. Hắn đang nhìn thẳng về phía trước và lái xe. Trên gương mặt hắn không có nụ cười.
“Vì họ dễ bị lừa à?”
“Lừa? Ai lừa ai?” Vẫn nhìn thẳng về phía trước, Kuramochi nói. “Bán vàng là lừa đảo ư?”
“Vậy thì tại sao lại chỉ toàn nhắm vào người già?”
Kuramochi im lặng một hồi rồi cuối cùng cho xe tấp vào lề đường bên trái. Tháo dây an toàn ra, hắn quay qua nhìn tôi.
“Này, Tajima, mày đã quên những lời lúc phỏng vấn rồi à? Chúng ta chỉ cần nghĩ xem làm thế nào để bán được vàng, vậy thôi. Nhắm tới người già, là bởi như vậy thì dễ bán hơn. Nếu có một đối tượng dễ bán và một đối tượng khó bán, chọn bên dễ bán không phải là điều đương nhiên sao?”
“Dễ bán cho người già là tại khả năng phán đoán của họ bị mai một chứ gì.”
“Thì đúng là vậy. Tận dụng điều đó là xấu sao? Chúng ta không tận dụng cũng sẽ có kẻ khác làm. Có thể là những người giúp việc lười biếng nhưng vẫn đòi lương cao, những người kinh doanh viện dưỡng lão với những dịch vụ xa hoa lãng phí. Hoặc cũng có khi là lũ người bán các loại thực phẩm chức năng mà có giời mối biết là gì. Tao dám khẳng định những người cao tuổi mà mày nói đó rồi một lúc nào đấy cũng sẽ đưa tiền cho kẻ khác thôi. Nếu đằng nào cũng đưa cho ai đó, thì chẳng phải đưa cho chúng ta cũng được sao? Có gì sai trái trong chuyện này ư?”
“Tao cảm thấy đây không phải là đưa cho, mà là cướp thì đúng hơn.”
Kuramochi khẽ run vai cười.
“Mày đừng nói mấy lời khó nghe như vậy chứ. Các ông lão bà lão đưa tiền cho mình và đổi lại sẽ nhận được vàng cơ mà. Không chỉ có vậy. Họ còn được nhận lãi nữa. Họ không có quyền phàn nàn. Với cả,” hắn ngó lom lom mặt tôi thật lâu. “Mày dùng từ cướp, nhưng tính tới hôm nay mày đã cướp được của ai dù chỉ một yên chưa? Nếu muốn phàn nàn, thì trước tiên hãy ký được hợp đồng đi đã.”
Bị nói vậy, tôi không còn lời nào để đáp trả. Dường như nghĩ là đã xong chuyện, Kuramochi cho xe chạy tiếp.
“Theo như lời anh Yamashita, có vẻ trước khi bắt cặp với tao thành tích của mày khá tốt.”
“Không tồi lắm.”
“Làm cùng tao mày cảm thấy khó khăn hả?”
“Không khó. Cơ mà, tao có hơi dè dặt.”
“Dè dặt? Với ai?”
“Không hẳn là với ai. Tên bắt cặp với tao trước đây khá bạo dạn, nên tao cũng đã bị lây theo. Giờ thì bản thân tao cũng có lúc thấy phải chăng là mình hiền quá.”
Tôi bắt đầu hiểu hắn muốn nói gì.
“Có tao nên mày không thể làm mấy chuyện cưỡng ép à?”
“Tao không rõ nữa.”
“Thử đừng giữ kẽ mà cứ làm theo ý mày xem. Tao cũng đâu muốn bị cho là ngáng đường mày.”
“Tao đâu có nghĩ thế.”
Tôi đã nghĩ biết đâu đây lại là một cơ hội tốt. Nếu mọi sự suôn sẻ, tôi sẽ được thấy bản chất của Kuramochi.
Nhà của Miyauchi Kimie nằm cách ga Ekoda tầm vài phút đi bộ. Đó là một ngôi nhà gỗ cũ kỹ. Nghe nói bà ấy đã thuê nhà ở đây hơn bốn mươi năm. Bà Miyauchi giờ đã bảy mươi ba tuổi, trừ phi sống với con trai, bằng không chắc bà ấy sẽ chẳng bao giờ rời khỏi nơi này.
Nhà không có cổng dẫn lối, cửa ra vào giáp ngay với mặt đường. Kuramochi nhấn cái chuông cửa nằm bên cạnh cánh cửa đó. Trong chốc lát một bà lão gầy gò đi ra. Bà ấy đang bận tạp dề có hoa văn.
“Ai đấy ạ?”
“Cháu có chút chuyện về lương hưu nên đã mạn phép tới đây ạ. Cho hỏi, bà có phải là bà Miyauchi Kimie không ạ?” Kuramochi bắt đầu nói chuyện y như bài học.
Tài ăn nói của hắn rất xuất sắc, song trái với vẻ ngoài, bà Miyauchi Kimie không hề mất cảnh giác. Mặc cho hắn có giải thích đến nhường nào, bà ấy cũng không chịu ký hợp đồng. Coi số tiền tiết kiệm tám triệu yên làm động lực sống, dường như bà ấy đã quyết tâm thà không được thêm đồng lãi nào chứ nhất định không để mất dù chỉ một đồng.
Tôi đã nghĩ lần này chắc cũng không ăn thua rồi. Gương mặt của Yamashita hiện lên trước mắt tôi.
“Cháu hiểu rồi. Vậy cháu có thể để lại ấn phẩm giới thiệu này thôi có được không ạ?”
“Cái đó thì được.”
“Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của bà. À đúng rồi,” Kuramochi lấy cái túi đựng những lá thăm từ tay tôi, sau đó đưa ra trước mặt bà lão. “Nếu bà không lấy làm phiền, xin hãy bốc thăm một lần ạ. Hiện tại công ty cháu đang có chiến dịch, nếu bà bốc được lá trúng thưởng thì cháu xin tặng bà một phần quà ạ.”
Nghe tới quà, lần đầu tiên nét mặt của bà Miyauchi Kimie dịu lại.
“Không mua vàng mà vẫn được bốc thăm sao?”
“Mời bà ạ. Bên cháu đang có chiến dịch mà.”
Sau khi bốc một lá thăm tam giác với tỉ lệ trúng một trăm phần trăm, bà ấy cẩn thận mở ra xem. Trông thấy chữ “trúng”, bà ấy nhìn chúng tôi, mặt bối rối xen lẫn mừng rỡ.
“Ôi chao, tôi trúng mất rồi.”
Kuramochi tỏ vẻ bật ngửa người về phía sau.
“Thật tuyệt vời, bà là người đầu tiên bốc được lá ‘trúng’ trong ngày hôm nay đấy nhỉ?” Hắn ra dấu bảo tôi tán đồng.
Tôi cất một tiếng cười nửa vời và gật đầu. Bởi hắn cũng không nói dối.
“Tôi sẽ nhận được quà gì thế?”
“Cái đó thì chúng cháu cũng không biết ạ. Bà Miyauchi này, giờ chúng cháu có thể xin bà thêm khoảng ba chục phút không ạ? Chúng cháu muốn dẫn bà tới điểm nhận quà.”
“Thế không phải nhận ngay tại đây à?”
“Chúng cháu không đem theo quà bên mình. Chúng cháu sẽ chở bà bằng xe, chỉ một loáng là xong ạ.”
Tuy nhiên bà Miyauchi Kimie tỏ ra ngần ngại.
“Nhưng tôi đang ăn vận thế này.”
“Bà đừng câu nệ quá ạ. Nhận quà xong mình về luôn ấy mà. À đúng rồi, bà có thể cầm theo con dấu không ạ? Vì phải đóng dấu vào giấy xác nhận đã nhận quà ạ.”
“Dấu hàng rẻ tiền có được không?”
“Dạ, tất nhiên là được ạ. Vậy cháu sẽ lái xe tới trước cửa nhà mình nha.”
Kuramochi ra hiệu bằng mắt cho tôi rồi đi ra. Tôi đọc được ý hắn là chớ để vuột mất bà ấy.
Thấy xe đã đỗ trước cửa, có lẽ biết khó mà từ chối, bà ấy đành cởi chiếc tạp dề và bước ra ngoài. Hộp đựng con dấu được nắm trong tay. Bà ấy ngồi vào ghế sau, còn tôi ngồi ở ghế phụ lái. Ngay khi vừa đóng cửa, Kuramochi cho khởi động xe.
Tới trước tòa nhà của công ty Tozai, Kuramochi lập tức xuống xe và mở cửa sau. Bà Miyauchi Kimie ngước nhìn tòa nhà, gương mặt phảng phất nét lúng túng.
“Tôi sẽ nhận quà ở một nơi như thế này sao? Cậu nói là điểm nhận quà tôi còn tưởng là một cửa hàng nhỏ thôi.”
Kuramochi chỉ nở một nụ cười mà không trả lời. Hắn kéo tay bà ấy và đi vào trong tòa nhà. Tôi bước theo sau hai người.
Kuramochi đưa bà ấy vào thang máy và dẫn lên công ty Tozai Shoji nằm trên tầng năm. Nữ nhân viên ở quầy lễ tân đứng lên.
“Chào mừng quý khách.”
“Đây là vị khách đã trúng thưởng.” Kuramochi nói.
Nữ nhân viên gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện, rồi lui vào phòng trong. Một lát không lâu sau cô quay trở lại và nói với Kuramochi: “Xin mời tới phòng tiếp khách số ba.”
“Là phòng số ba đó ạ.” Kuramochi đưa tay chạm vào lưng bà Miyauchi Kimie rồi dẫn bà ấy tới căn phòng đó. Đó là một căn phòng chật hẹp chỉ có một chiếc xô pha rẻ tiền và một cái bàn nhỏ. Có khoảng mười căn phòng tiếp khách như thế xếp thành một dãy.
Gương mặt bà lão đã xám xịt cả lại vì bất an.
“Các cậu làm long trọng quá. Quà của tôi đâu?”
“Bây giờ người phụ trách sẽ tới. Bà hãy đợi ở đây nhé ạ.” Giọng điệu của Kuramochi chuyển sang lạnh lẽo. Bỏ lại bà lão với ánh mắt như cầu cứu, chúng tôi ra khỏi phòng tiếp khách.
Tôi còn đang tính hỏi họ định làm gì với bà ấy, Yamashita đã bước lại gần. Có ba người cấp dưới đi đằng sau anh ta.
“Có vẻ cậu đã bắt được rồi nhỉ? Bà Miyauchi Kimie phải không?” Yamashita nhìn hồ sơ gì đó và nói.
“Vâng. Tụi em đã dùng chiêu lá thăm tam giác.”
“Hiểu rồi.” Phẩy tay như thể không quan tâm tới chuyện đó, Yamashita mở cửa phòng tiếp khách. Ba người kia cũng theo gót anh ta.
Kuramochi nhìn tôi.
“Nào, ta đi thôi.”
“Đi là đi đâu?”
“Còn đâu được nữa. Đi bắt vị khách tiếp theo.” Nói vậy rồi hắn bắt đầu bước đi.
Vừa nhìn bóng lưng đang rảo bước của Kuramochi, tôi chợt nhận ra cảm giác quen thuộc ban nãy là từ đâu. Góc nghiêng gương mặt hắn khi làm lá thăm tam giác cũng giống với lúc đó.
Chính là gương mặt lúc chế tạo đồ nghề cho trò ảo thuật tại căn nhà cờ vây cá cược ấy.
“Tiếp theo ta sẽ đến ngôi nhà số năm trong danh sách. Tên của chủ nhân nhà đó là gì ấy nhỉ?” Trong lúc thắt dây an toàn, Kuramochi hỏi.
“Uemura Shigeko, sáu mươi tám tuổi. Ở thành phố Higashikurume.”
“Hơi xa nhỉ?” Kuramochi khởi động xe.
Tôi tò mò về số phận của bà Miyauchi Kimie. Không biết bà ấy sẽ ra sao. Không đời nào Yamashita và đồng bọn lại chỉ trao quà rồi cứ như thế để bà ấy ra về cả. Có lẽ bọn họ sẽ cố ép bà ấy ký hợp đồng. Hình ảnh bà ấy bị bao vây bởi những gã tướng tá không hiền lành gì cho lắm rồi run rẩy đóng dấu vào giấy tờ hiện lên trước mắt tôi. Lòng tôi tràn ngập cảm giác tội lỗi.
“Thì ra đi bắt là như vậy.”
“Còn nhiều cách khác nữa. Không biết ai là người nghĩ ra chiêu lá thăm tam giác, nhưng chiêu này khá tiện cho những nhân viên còn non kinh nghiệm.”
Tôi im lặng và chú mục vào quang cảnh phía trước bên ngoài kính chắn gió. Tới cả việc hít thở chung một bầu không khí với Kuramochi cũng trở nên khó chịu. Tên này quả nhiên không phải là người tốt. Nếu trái tim không hoàn toàn nguội lạnh, thì hắn sẽ không thể làm mấy việc như lừa bà lão bất lực ấy và giao nộp bà cho bè lũ Yamashita.
Nơi ở của bà Uemura Shigeko nằm ở tầng một của một khu chung cư cũ. Tôi bấm chiếc chuông cửa bị mẻ mất một cạnh, nhưng không có ai trả lời. Kuramochi thử gõ cửa. Kết quả vẫn vậy.
“Không có nhà à? Xui ghê.” Hắn tặc lưỡi.
Với bà Uemura Shigeko thì là may mắn - tôi nghĩ.
Đúng lúc ấy. Cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, rồi một ông lão xuất hiện. Ông lão tầm bảy mươi tuổi, đầu chỉ còn lưa thưa vài sợi tóc. Ông ấy đem theo thau rửa mặt và một chiếc khăn tắm, hẳn là sắp đi ra nhà tắm công cộng. Ông lão khoác một tấm áo khoác len mỏng màu be bên ngoài chiếc áo màu xanh da trời nhạt.
Sau này, Kuramochi kể lại với tôi rằng, ngay tại khoảnh khắc ấy hắn đã nhìn ra ông lão sống một thân một mình. Dù căn hộ có cũ đến đâu thì cũng không thể nào không có phòng tắm được. Việc đi ra nhà tắm công cộng bất chấp điều này chứng tỏ ông lão ngại đun nước tắm và dọn dẹp buồng tắm. Quan trọng hơn, ông lão có đủ tiền để trả cho nhà tắm công cộng - vốn không hề rẻ, mà không thấy tiếc.
Nếu như lúc này bà Uemura Shigeko có nhà, hoặc nếu ông lão không đem theo thau rửa mặt, có lẽ diễn biến sau đó đã hoàn toàn khác. Cuộc đời của tôi và Kuramochi cũng nằm trong diễn biến đó.
Ông lão chỉ liếc nhìn chúng tôi rồi rời đi mà không nói gì. Kuramochi cất tiếng từ sau lưng ông ấy.
“Ông ơi, cháu có thể làm phiền ông một chút được không ạ?”
Ông lão dừng chân và quay lưng lại.
“Tôi á?”
“Vâng, thực ra cháu có chuyện muốn hỏi về lương hưu ạ.”
“Chuyện gì thế?” Đôi mắt đầy nếp nhăn của ông lão mở hơi to ra một chút.
“Ông có biết chuyện từ năm sau khoản lương hưu nhận được sẽ bị giảm không ạ?”
“Hả, có thật không vậy? Thế thì nguy rồi.”
“Luật đó sẽ được áp dụng cho những người có số tiền tiết kiệm vượt quá một mức nhất định. Cho cháu mạn phép hỏi, số tiền tiết kiệm của ông hiện tại là bao nhiêu ạ?”
“Ờ ờ, bao nhiêu ý nhỉ? Phải xem sổ mới biết được.”
“Vậy mời ông tra sổ ạ. Chúng cháu sẽ đợi.”
“Thế à? Thế thì để tôi thử tra sổ nha,” ông lão mở khóa rồi mở cửa. Kuramochi mau mắn theo ông lão vào trong nhà. Hắn vẫy tay ra hiệu bảo tôi cùng vào. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành làm theo.
Mười phút sau, ông lão tên Makiba Kikuo đã thò tay vào chiếc túi đựng những lá thăm tam giác. Với gần mười triệu yên tiền tiết kiệm, ông ấy không mất cảnh giác đến mức sẵn lòng mua vàng từ một nhân viên tiếp thị xa lạ, tuy nhiên ông ấy lại nhẹ dạ tin vào chuyện rằng mình có thể nhận được một món quà. Khi nhìn thấy chữ “trúng”, ông ấy hò reo như một đứa trẻ.
“Cả đời tôi chưa bao giờ trúng mấy thứ như thế này. Chuyện lạ đôi lúc cũng xảy ra ha.”
Ngay cả lời mời đi tới điểm nhận quà của Kuramochi, ông ấy cũng không ngần ngại mà đồng ý. Hẳn là chuyện bốc được lá thăm trúng thưởng khiến ông ấy vui lắm.
Ngay sau khi chúng tôi, giống như lần trước, cùng với ông lão Makiba đang cầm con dấu trong tay bước ra khỏi phòng, một cô gái lạ mặt bỗng cất tiếng gọi.
“Ơ kìa, ông Makiba đi đâu đó ạ?”
Đó là một cô gái có gương mặt xinh đẹp và có lẽ chưa tròn đôi mươi. Làn da trắng, đôi mắt to. Cô mặc áo nỉ cùng quần jeans, trên tay đang cầm một chiếc hộp nhựa dùng để đựng thực phẩm.
“À, Yukichan đó hả. Ông bốc thăm trúng thưởng, nên giờ chuẩn bị đi nhận quà.” Ông lão nheo mắt đáp.
“Ồ, ông trúng thưởng ạ. Tốt quá rồi.” Cô gái được gọi là Yukichan đó vừa nhìn chúng tôi bằng ánh mắt có chút cảnh giác vừa nói. “Cháu có xiên gà nướng đem cho ông.”
“Xiên gà nướng à? Ngon lắm đây. Thế đợi ông về rồi ông qua lấy nha.”
“Dạ vâng. Thế ông đi ạ. Cẩn thận ông nhé.”
Yukichan nhìn theo ba người chúng tôi đi về phía xe.
“Con bé là hàng xóm nhà tôi đấy. Từ hồi xưa con bé đã luôn đối tốt với tôi rồi, đôi lúc còn đem đồ ăn qua nữa.”
“Cô ấy xinh ông nhỉ?” Kuramochi nói.
“Ờ, càng lớn càng xinh.” Ông lão mỉm cười như thể người nhà mình được khen.
Trước khi lên xe tôi đã ngoái lại nhìn. Cô ấy vẫn đang nhìn chúng tôi.
Câu “cẩn thận ông nhé” của cô ấy vẫn còn đọng bên tai tôi.