← Quay lại trang sách

Chương 21

Tôi đã dùng dằng sống qua ngày với suy nghĩ rằng phải bỏ cái công việc này càng sớm càng tốt. Thú thực, có lẽ là do tôi khó lòng buông bỏ cuộc sống mà bản thân chắc chắn được nhận lương. Thế nhưng, rõ ràng tôi phải hạ quyết tâm sớm đi thôi.

Cách làm của công ty Tozai nghĩ thế nào cũng thấy thật bất thường. Họ mang tiếng là bán vàng nhưng không hề trao hiện vật, thay vào đó chỉ giao cho khách một mảnh giấy chứng nhận ký gửi, thế gọi là lừa đảo chứ còn gì nữa. Thế nhưng các nạn nhân lại không làm lớn chuyện ngay, bởi một hoặc hai lần đầu, một khoản tiền gọi là tiền lãi sẽ được chuyển vào tài khoản của họ. Nhìn những con số đó, những người già nhẹ dạ cả tin sẽ hoàn toàn an tâm mà không nghi ngờ gì nữa.

Tôi, hầu hết thời gian đều làm việc cùng Kuramochi, chỉ duy có lần hắn tạm nghỉ do bị cảm là tôi bắt cặp với một nhân viên tiếp thị khác. Gã đàn ông với biểu cảm gương mặt nghèo nàn tên Ishihara đã nói thế này khi trông thấy tôi:

“Cậu là Tajima à? Giờ thì tôi đã hiểu, đúng như lời Kuramochi nói.”

Thấy tôi nghiêng đầu như chưa hiểu ý hắn ta là gì, Ishihara khẽ nhếch mỗi khóe miệng lên cười.

“Cậu ta nói cậu là kiểu người có thể khiến người cao tuổi an tâm. Tuy không có bất cứ tính cách nào nổi bật, nhưng chính điều đó lại thành vũ khí lớn. Hôm nay cậu cứ đứng bên cạnh tôi, cách nào cũng được, hãy tỏ ra đồng tình với mọi thứ. Hiểu chưa?”

Tôi đã không biết là mình được nhìn nhận theo cách đó. Cũng không cảm thấy đó là một lời khen. Lòng đầy ngổn ngang, tôi rời công ty cùng Ishihara.

Đích đến của chúng tôi quả nhiên là ngôi nhà của một bà lão đang sống một mình. Chưa hết, bà ấy còn bị lãng tai. Đương nhiên là Ishihara biết điều đó.

“Mua vàng… thì hơn… đó ạ,” Ishihara thét lên bên tai bà lão. “Nếu bà… có nhiều… tiền tiết kiệm… sẽ không… nhận được… lương hưu đâu.”

Vậy nhưng bà lão lại trầm ngâm. Trông bà có vẻ như không có ý định mua vàng.

Ishihara lại hét lên một lần nữa.

“Bà có… sổ tiết kiệm… hay… giấy chứng nhận… bảo hiểm nhân thọ không? Nếu có… bà hãy… mang ra đây. Cháu… kiểm tra cho.”

Bà lão tỏ ra vui mừng có lẽ vì đã nghe ra. Hẳn là bình thường bà ấy cũng chẳng có ai trò chuyện cùng. Bà ấy đem sổ và chứng nhận bảo hiểm ra như được bảo.

“Con dấu của bà đâu?” Ishihara hỏi. Song lần này giọng hơi nhỏ.

“Hở,” bà lão hỏi lại. Ishihara dùng ngón tay ra dấu và hỏi “Con dấu của bà đâu?” một lần nữa. Lần này giọng của hắn ta cũng không lớn. Bà lão bối rối ghé tai gần hắn hơn.

“Con dấu.” Tới đây thì cuối cùng Ishihara cũng nói thật to. Lập tức bà lão gật đầu và đi vào bên trong.

Đó là một chiến thuật tài tình. Nếu ngay từ đầu hắn ta đã yêu cầu các loại sổ và con dấu thì ắt hẳn bà lão đã sinh nghi. Song, bằng cách tách các yêu cầu ra và còn cố tình dành nhiều thời gian để bà ấy hiểu ra là hắn ta đang hỏi con dấu, bà lão đã quên cả suy nghĩ.

Trong lúc đợi bà ấy quay lại, Ishihara kiểm tra sổ tiết kiệm và chứng nhận bảo hiểm.

“Tiền tiết kiệm ngân hàng không nhiều lắm. Thế này thì mạo hiểm cũng không có ích gì,” vừa nhìn con số hắn ta vừa lẩm bẩm.

Thấy bà lão xuất hiện cùng con dấu, Ishihara liền đưa cuốn sổ tiết kiệm cho bà ấy. Đổi lại hắn nhận lấy con dấu và kiểm tra xem nó có trùng với con dấu đóng trên tờ chứng nhận bảo hiểm hay không. Chắc hẳn bà lão đã không tài nào hiểu được hắn ta đang làm gì.

Ishihara đưa cho tôi chứng nhận bảo hiểm và con dấu.

“Cậu quay về công ty rồi đưa cho cô Kurosawa hộ tôi. Sau đó thì hãy nghe theo lệnh của cô ấy.” Hắn ta nói nhỏ, lại còn nói thật nhanh. Chắc là bà lão đã không nghe thấy.

“Hả? Cầm những thứ này theo sao?”

“Đúng rồi. Làm nhanh lên. Bà ấy nghi bây giờ. Khi ra khỏi nhà, chớ quên mỉm cười với bà lão.”

Chưa kịp hiểu mô tê gì, tôi vẫn làm y như được bảo. Dĩ nhiên là bà lão đang vội vã nói điều gì đó với Ishihara. Vừa lắng nghe giọng hắn ta mềm mỏng dỗ bà lão là không sao đâu tôi vừa đi ra khỏi căn nhà.

Kurosawa cũng là một nữ nhân viên tiếp thị, nhưng thực tế tôi hiếm khi thấy bà cô này làm việc ở bên ngoài. Hầu hết thời gian bà ta thường ngồi ở bàn chung và phì phèo thuốc lá. Tuổi đã ngoài năm mươi, dựa vào quan sát thì bà ta nắm vai trò thủ lĩnh các nữ nhân viên tiếp thị.

Khi quay trở về công ty, đúng như dự đoán, Kurosawa đang hút thuốc lá và đọc tạp chí dành cho phụ nữ. Vừa đưa chứng nhận bảo hiểm và con dấu tôi vừa thuật lại những gì Ishihara dặn dò. Kurosawa lắng nghe với thái độ trịch thượng, nhìn tờ chứng nhận rồi lẩm bẩm.

“Bảy mươi tuổi à? Hừm, chắc là vẫn được.”

Tiếp đó, Kurosawa bắt đầu lẩm nhẩm học thuộc những thông tin được ghi trên đó như là địa chỉ, họ tên và ngày tháng năm sinh. Vừa làm vậy bà ta vừa đứng lên. Đích đến là nhà vệ sinh.

Nhìn bà ta trở lại sau vài phút, tôi thất kinh. Từ diện mạo đã tẩy hết lớp trang điểm và mái tóc rối bù, tôi không còn cảm nhận được sinh khí mà cho tới lúc nãy vẫn hiện diện. Tưởng như bà ta bỗng chốc đã già đi hơn chục tuổi. Đến dáng người dường như cũng thay đổi một chút. Chưa kể, bà ta còn khoác một tấm áo len mỏng xuềnh xoàng không biết đã giấu ở đâu.

“Nào, ta đi thôi.” Bà ta nói. Ngay cả giọng nói ấy cũng đã bị điều chỉnh.

“Đi đâu cơ ạ?”

“Tất nhiên là công ty bảo hiểm rồi. Nào, đừng có đứng đực ra đấy.”

Chúng tôi đi tới công ty bảo hiểm. Trên đường, Kurosawa dặn tôi rằng hãy đóng giả làm một người họ hàng của bà ta. Bà ta còn ra lệnh, “Cậu cứ ngồi im cho tôi là được.”

Quầy tiếp khách nằm ở tầng một. Kurosawa xuất trình chứng nhận bảo hiểm và con dấu, rồi thông báo muốn hủy hợp đồng. Cô nhân viên lễ tân đứng quầy vừa nở một nụ cười giả lả vừa hỏi rằng có chuyện gì khiến bà ta buộc phải hủy hợp đồng à.

Kurosawa cất tiếng, lưng khom cả xuống.

“Chả là, tôi có chuyện cần tới một khoản tiền. Dưng mà, vì cũng không tới mức phải hủy hợp đồng với những bên bảo hiểm lớn khác, nên tôi mới tính hủy bên quý công ty, thật là ngại quá. Cho tôi xin lỗi nhé.”

Tôi sững sờ. Từ giọng điệu chậm rãi, cho tới sự thiếu độ âm vang, tròn trịa trong giọng nói, không nghi ngỡ gì nữa, tất cả đều giống một bà lão bảy mươi tuổi. Cô nhân viên lễ tân không mảy may nghi ngờ, nói thế thì đành vậy ạ, và bắt đầu làm thủ tục hủy hợp đồng. Đầu tiên là phải điền thông tin như địa chỉ, họ tên, ngày tháng năm sinh lên tờ đơn xin hủy hợp đồng, song Kurosawa chỉ giả bộ bối rối không biết nên điền vào ô nào, còn lại đều đưa bút viết một cách trơn tru. Ở mục tài khoản nhận tiền, bà ta vừa nhìn mảnh giấy nhớ vừa điền tài khoản của một công ty nọ. Kurosawa giải thích đó là công ty của con trai.

Thủ tục chưa đầy ba mươi phút đã hoàn tất. Khi ra khỏi công ty bảo hiểm, Kurosawa đưa cho tôi một tờ đơn. Chính là giấy chứng nhận ký gửi vàng.

“Cầm cái này và quay về chỗ cậu Ishihara. Nói với cậu ta là phần thủ tục còn lại tôi sẽ làm cho.” Kurosawa đã quay lại nói giọng của một phụ nữ trung niên.

Khi tôi quay trở lại chỗ Ishihara như được bảo, hắn ta vẫn đang ngồi ở bậc thềm trước cửa nhà bà lão. Bà lão ngồi, dáng vẻ tỏ ra bất an. Thế nhưng trông thấy bên cạnh Ishihara có đặt bát uống trà, tôi đoan chắc bà lão đã không làm um lên. Hiển nhiên, Ishihara đã dùng lời ngon ngọt để dỗ dành bà ấy rồi.

“Vất vả cho cậu rồi.” Ishihara đón lấy “chiến lợi phẩm” từ tay tôi với vẻ mãn nguyện.

“Thế còn… bảo hiểm đâu?” Bà lão hỏi.

“Xin lỗi bà nhé,” Ishihara ghé miệng bên tai bà ấy. “Cậu ấy cũng tưởng là bà muốn mua vàng… nên đã trót đi hủy hợp đồng bảo hiểm của bà mất rồi. Cơ mà… thay vào đó… bà coi đi… cậu ấy đem… giấy chứng nhận ký gửi vàng tới rồi đây này… cái này cũng giống như bảo hiểm thôi. Mà còn lợi hơn bảo hiểm nữa.”

“Thật là không sao chứ?”

“Không sao, không sao. Bà an tâm.” Ishihara đứng dậy. Hắn ta ra hiệu bằng mắt cho tôi rời khỏi đây.

Mặc kệ bà lão vẫn còn kêu la gì đó, Ishihara đi ra khỏi căn nhà. Khuôn mặt hắn ta đã trở lại vẻ vô cảm như cũ.

Sau khi về nhà, tôi đem chuyện này kể với Kuramochi. Kuramochi vẫn còn hơi sốt, nghe xong chuyện liền tủm tỉm cười.

“Đó là cách Ishihara hay dùng. Người già bị lãng tai nhiều lắm, cậu ta nghĩ kể cả mình có cưỡng ép gì họ, chỉ cần tỏ ra là hiểu nhầm thì sẽ dễ dàng thoát nạn.”

“Cơ mà tao đã không ngờ là cậu ta còn dùng tới cả chiêu cho người giả dạng.”

“Kurosawa nghe nói được thuê để chuyên làm trò đó mà. Bà ta biến hình rõ là giỏi còn gì. Bà đó còn huênh hoang khoe là mình từng hóa trang thành một bà lão tám chục tuổi đó.”

“Đây rõ ràng là một trò lừa đảo, mà đúng hơn gần như là trộm cắp đó.”

“Mình đâu có lấy trộm, mà là bán vàng, sao có thể gọi là trộm cắp được. Nhưng mà có bị cho là chèo kéo ép uổng thì cũng không cãi được ha. Tao cũng không làm mấy chuyện bắt ép tới mức đó được.”

Nằm trong chăn, Kuramochi lắc đầu, nhưng tôi thầm chửi rủa chẳng phải mày với hắn ta cùng một giuộc sao.

Đúng là Kuramochi đã không dùng phương thức cưỡng ép, nhưng về mặt nào đó thì cách mà hắn ưa dùng còn hèn hạ hơn. Một ví dụ nổi bật chính là vụ của bà Kawamoto Fusae.

Bà Kawamoto Fusae là đối tượng đầu tiên mà tôi được Kuramochi dẫn tới gặp. Tuy nhiên trước đó hắn đã căn dặn tôi là tuyệt nhiên không được nhắc tới công việc, về phần lý do, hắn không nói gì cả.

Sau lần đó, cứ có dịp là chúng tôi lại tới thăm nhà bà ấy. Vào mỗi lần như vậy, Kuramochi đều chuẩn bị một món quà nhỏ. Đa số đều là bánh kẹo truyền thống, nhưng thi thoảng hắn sẽ đem tới bánh ngọt và cả hoa quả. Sau đó, như một luật bất thành văn, chúng tôi sẽ vừa cùng ngồi ăn những thứ đó vừa hàn huyên đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Trò chuyện rồi thì mới biết, bà ấy có một người cháu đồng niên với chúng tôi. Thế nhưng, vào mùa hè năm lớp chín, cậu ta đã cùng đứa bạn bất hảo chạy xe máy khi chưa có bằng lái và bị đâm vào cột điện, dẫn đến tử vong. Bà ấy đã luôn gán cho người con dâu tội lơ là trước hành vi sai trái của cháu trai, nhưng sau này họ mới vỡ lẽ ra là, cháu trai bà ghét bỏ gia đình chính bởi mối quan hệ bất hòa của bà nội và mẹ mình. Cho tới lúc đó, bà Fusae đã sống cùng vợ chồng con trai trưởng.

Người con trai trưởng khi biết sự thật đã quyết định không sống chung với mẹ mình nữa. Ông ấy không phải là người đủ lạc quan để kỳ vọng rằng cái chết của con trai sẽ khiến mối quan hệ giữa vợ và mẹ trở nên hòa hảo hơn.

Chính bởi chuyện như vậy, bà Kawamoto Fusae hầu như không thể qua lại với bên nhà con trai trưởng. Dường như việc chủ động đi gặp khiến lòng tự tôn của bà ấy bị tổn thương. Ngoài ra, lòng tự tôn đó cũng cản trở bà làm thân với những người hàng xóm mà bà ít khi tiếp xúc.

Rõ ràng bà ấy đã sống trong sự cô độc và vô vị. Hễ thấy tôi và Kuramochi tới thăm, bà ấy liền từ chối rằng “Tôi không mua vàng đâu nha” bằng một giọng điệu pha chút đùa cợt, rồi sau đó mời chúng tôi vào nhà với nét mặt như thể có thể ngân nga một điệu nhạc bất cứ lúc nào. Sâu tận đáy lòng, bà ấy thật ra đã luôn háo hức ngóng chờ những chuyến ghé thăm của chúng tôi.

Khỏi phải nói, tất cả những chuyện này đều nằm trong tính toán của Kuramochi. Nhưng mà hắn thì sẽ nói là “tao chỉ làm theo lời dạy của anh Yamashita thôi”. Tóm lại, đây cũng chỉ là một trong số những chiêu thức được lưu truyền ở công ty Tozai.

Đó là khi mới vào mùa mưa. Những cơn mưa bụi rơi lất phất. Hôm ấy, Kuramochi đã không mua quà bánh gì. Thay vào đó, hắn nói với tôi một câu lạ lùng.

“Hôm nay sẽ khác với mọi lần. Hôm nay, mày nhất định không được cười. Rồi cũng chớ đụng tay vào bánh kẹo hay đồ uống mà bà lão bưng ra. Hiểu chưa?”

“Mày tính làm gì vậy?”

“Ngồi nghe ở bên cạnh rồi mày sẽ hiểu. Mày chỉ cần phối hợp với tao thôi. Thế nhé.”

Tôi gật đầu. Tôi lờ mờ hiểu ra hắn định sẽ làm gì. Tâm tư tôi cảm thấy khó chịu. Cho tới thời điểm đó, chính bản thân tôi cũng đã luôn mong đợi được tới nhà bà Kawamoto Fusae, song điều đó từ hôm nay cũng sẽ khác.

Nghe thấy giọng của Kuramochi trong máy đàm thoại chuông cửa, bà Kawamoto Fusae phi ra ngoài như một cô gái, tuy nhiên nhác thấy dáng vẻ của chúng tôi, nét mặt bà ấy lập tức trở nên âm u.

“Có chuyện gì vậy?” Bà ấy hỏi Kuramochi.

“Dạ, thực ra là hôm nay, chúng cháu có chút chuyện.” Kuramochi gãi gáy.

“Ồ… Thôi thì các cậu cứ vào nhà đã. Ướt hết cả người rồi đây này. Sao cả hai đứa lại không mang ô chứ?”

“Xin lỗi bà. Bọn cháu hơi vội ạ.” Kuramochi nói, nhưng tất nhiên là phét. Trong xe có hai chiếc ô. Không được che ô cũng là chỉ thị của hắn.

Bà ấy tính dẫn chúng tôi vào phòng khách như mọi lần, nhưng Kuramochi không chịu cởi giày, vẫn đứng nguyên ở bậc thềm nơi để giày, hắn nói là chúng cháu sẽ đứng ở đây.

“Sao vậy? Ít nhất thì cũng phải hong cho khô áo khoác đã chứ?”

“Dạ thôi, không cần đâu ạ.”

“Rút cục là có chuyện gì vậy? Cả cậu Tajima cũng mang bộ mặt như đưa đám thế kia.”

Tôi thì không hề diễn. Tưởng tượng những điều mà Kuramochi sắp sửa làm, tôi đã thật sự cảm thấy buồn rầu.

“Chuyện này không được vui cho lắm, nhưng cháu buộc phải nói.” Kuramochi bắt đầu bộc bạch.

“Chuyện không vui… ý cậu là gì?”

“Chuyện là… hôm nay sẽ là lần cuối cùng cả cháu lẫn Tajima ghé thăm bà.”

Bà Kawamoto Fusae thốt lên một tiếng hả tỏ vẻ bất ngờ. Gương mặt hoang mang nhìn về phía tôi.

“Thật à?”

Chẳng biết phải trả lời sao, tôi nhìn Kuramochi. Hắn đưa mắt liếc ngang, ý bảo tôi hãy làm theo như đã bàn bạc.

“Là thật ạ.” Chẳng còn cách nào khác, tôi bèn đáp vậy.

“Tại sao?” Bà ấy lại quay sang nhìn Kuramochi. “Có chuyện gì xảy ra à? Các cậu chuyển nơi làm việc hay sao?”

“Dạ không, không phải chuyện đó,” Kuramochi liếm môi. “Chúng cháu đã bị mắng vì trong giờ làm việc mà lại thường xuyên lui tới nhà của người không phải là khách hàng…”

“Ơ, nhưng mà…” Bà Kawamoto Fusae hốt hoảng. Hơi thở bà không đều. “Chứ không phải các cậu tới đây để chào mời tôi mua vàng sao?”

“Đúng là vậy, nhưng nói thế nào nhỉ, thú thực là chúng cháu đã bị kiểm tra đột xuất ạ.”

“Kiểm tra đột xuất?”

“Nói cách khác, là công ty lén theo dõi xem các nhân viên của mình có đang làm việc một cách nghiêm túc không ạ. Do vậy chúng cháu mới bị lộ ra là hay lui tới nhà bà, ấy vậy mà không ký được một hợp đồng nào hết, và họ cho rằng thế là không được…” Vừa giãi bày Kuramochi vừa từ từ cúi đầu. Trông như thể hắn khó khăn lắm mới thốt lên được mấy điều này. Tôi lấy làm thán phục.

Tôi chưa từng nghe tới chuyện kiểm tra đột xuất. Với những nhân viên không kiếm được hợp đồng, họ sẽ không trả lương. Chỉ vậy là đủ.

Vậy nhưng bà Kawamoto Fusae đã không mảy may nghi ngờ lời Kuramochi nói.

“Thì ra là vậy…” Hai hàng lông mày rủ xuống, bà ấy gục đầu buồn bã. “Tôi chẳng chịu ký hợp đồng gì cả. Cứ ỉ vào sự nhiệt tình của các cậu…”

“Ấy không, chuyện đó không sao ạ. Đó là khoản tiền quan trọng với bà, bà không cần phải dùng nó vào một việc mà bà cảm thấy không thỏa đáng. Chúng cháu cũng sẽ không bị đuổi việc đâu. Chỉ là, từ nay về sau chúng cháu sẽ không thể tới đây như trước nữa thôi.”

“Nhưng mà, cũng không phải là các cậu sẽ bị theo dõi suốt đó chứ?”

“Dạ đúng là vậy, nhưng chúng cháu sẽ không được phép đi đâu tùy thích nữa. Cháu và Tajima sẽ bị tách ra, và mỗi đứa đều sẽ bắt cặp với một người khác. Chúng cháu sẽ phải tuân theo mệnh lệnh của cộng sự mới. Thêm nữa, khu vực phụ trách cũng sẽ bị đổi.”

“Nhưng ngày nghỉ thì không sao chứ?”

“Vâng, ta có thể làm vậy. Chỉ là, cả cháu lẫn Tajima đều bận lắm ạ, nên là…”

“Bận đến vậy sao?” Bà ấy nhíu mày.

“Cả hai đứa chúng cháu vẫn là lính mới mà bà.” Kuramochi gượng cười và gãi gãi đầu.

Bà Kawamoto Fusae ngồi xuống, hai đầu gối xếp ngay ngắn, rồi bà bắt đầu suy nghĩ. Tôi có thể cảm nhận được sự dao động trong thâm tâm bà.

“Cho nên, có lẽ hôm nay sẽ là lần cuối cùng ạ. Dẫu ngắn ngủi nhưng cảm ơn bà vì đã đối đãi với chúng cháu rất tốt.” Kuramochi cất giọng vui vẻ nói. Hắn thể hiện một cách tài tình rằng mình đang ép bản thân tỏ ra vui vẻ. Nụ cười hắn nặn ra cũng vào loại thượng thừa.

Hắn bảo tôi hãy đi thôi, tôi gật đầu.

“Đợi đã,” bà Kawamoto Fusae nói. Vào khoảnh khắc đó, mắt Kuramochi lóe lên, nhưng bà lão sáu mươi tám tuổi dường như không để ý thấy và nói tiếp. “Vậy thì, tôi ký hợp đồng là được mà, đúng không? Chỉ cần tôi mua vàng là được chứ gì?”

“Ấy không, chúng cháu không thể để bà làm vậy được.” Kuramochi xua tay.

“Tại sao?”

“Chẳng phải từ trước bà đã luôn bảo sẽ không dính dáng tới những việc như này mà?”

“Tùy vào thời điểm và tình huống chứ. Biết các cậu bị công ty mắng như thế thì tôi đâu thể ngồi yên. Nếu tôi ký hợp đồng, họ có xóa hình phạt đó không?”

“Có lẽ ạ…”

“Đợi tôi một chút.”

Sau khi dõi theo bà Kawamoto Fusae biến mất vào bên trong, Kuramochi quay sang tôi rồi khẽ gật đầu. Tôi thở dài thể hiện tâm trạng không vui. Chừng như hiểu nhầm ý nghĩa của cái thở dài đó, hắn nói thầm với tôi rằng “cố thêm chút nữa thôi”.

Bà Kawamoto Fusae trở lại cùng một chiếc túi nhỏ.

“Tôi cần bỏ ra bao nhiêu tiền để ký hợp đồng? Năm trăm nghìn yên? Hay là cần khoảng một triệu yên?”

“Bà Kawamoto, thực sự là không cần đâu. Tajima, mày cũng nói gì đi chứ.”

Đột nhiên bị kéo vào, tôi giật mình.

“Bà không nên ép bản thân làm mấy chuyện này đâu ạ. Bà đừng ký hợp đồng ạ.”

“Đúng rồi đó ạ. Chẳng phải bà bảo là đã được con trai quán triệt nghiêm khắc rồi sao?”

“Tôi cũng có chút tiền có thể tự do sử dụng mà. Các cậu nói rõ ra xem nào. Tôi cần bao nhiêu tiền để ký hợp đồng?”

Bị chúng tôi ngăn cản, ngược lại bà ấy có vẻ còn cứng đầu hơn. Chuyện đó cũng nằm trong tính toán của Kuramochi.

Song, sau khi làm động tác vò đầu bứt tai tỏ ra không biết nên xử trí thế nào, hắn thở ra một hơi “phù”.

“Vậy thì cháu xin nói thật. Đúng là phía công ty có nói, nếu hôm nay chúng cháu ký được hợp đồng với bà thì sẽ bỏ qua chuyện lần này. Tuy nhiên, trong trường hợp ký được, số tiền tối thiểu phải bỏ ra sẽ khá là lớn. Cháu đã phản đối vì như thế thì quá sức vô lý, nhưng họ bỏ ngoài tai lời cháu nói.”

Trước lời nói của hắn, bà Kawamoto Fusae cũng không khỏi bất an.

“Số tiền lớn là khoảng bao nhiêu? Một triệu yên vẫn thiếu sao?”

Kuramochi thõng vai xuống như thể đang vô cùng rối bời. Mắt nhìn xuống dưới đất, hắn khẽ khàng nói.

“Ít nhất là ba triệu yên… Công ty đã nói như vậy ạ.”

“Ba triệu yên…”

“Cháu xin lỗi. Cháu đã nói chuyện không nên nói. Chúng cháu đã quyết là sẽ không bán hàng cho bà. Thế nên là, không cần đâu ạ.”

“Đợi một chút đã nào. Ký hợp đồng ba triệu yên là được chứ gì?” Bà ấy mở chiếc túi trong tay rồi lấy ra một cuốn sổ. Bà ấy giở ra xem lại rồi nói. “Trong đây vừa hay có ba triệu yên tiền gửi tiết kiệm định kỳ. Chỉ cần tôi đóng cái này là giải quyết được vấn đề thôi.”

“Nhưng mà số tiền quan trọng đến thế…”

Bà Kawamoto Fusae lắc đầu.

“Cậu chẳng bảo, dù gì cũng là tích góp, thì mua vàng sẽ có lại hơn là gửi ngân hàng còn gì. Không phải à?”

“Đúng ạ, nhưng mà…”

“Thế thì đâu phải là vấn đề quá đỗi to tát. Tôi còn đang nghĩ giá mà tôi ký hợp đồng sớm hơn. Nếu làm vậy thì chuyện đã không ra nông nỗi này. Thực lòng xin lỗi các cậu nhé.”

“Dạ không, bà không cần xin lỗi đâu ạ.”

“Nói tóm lại, tôi sẽ ký hợp đồng ba triệu yên. Vậy là ổn rồi nhỉ?”

Kuramochi hết chăm chú nhìn cuốn sổ lại thở dài thườn thượt, tỏ ra do dự. Sau đó vẫn giữ tư thế hơi cúi đầu, hắn nhìn bà ấy.

“Có thực sự ổn không ạ?”

“Ổn chứ. Tôi đã nói vậy rồi mà.”

“Nếu bà chịu ký hợp đồng với chúng cháu, thì nên làm trong hôm nay.”

“Trong hôm nay à? Được thôi. Ta nên làm thế nào nhỉ?”

“Trước tiên bà phải ra ngân hàng, hủy bỏ gửi tiết kiệm định kỳ, rồi gửi tiền vào tài khoản chúng cháu đưa, thì ngay ngày mai chúng cháu sẽ đem hợp đồng chính thức tới. À, vì công ty phải kiểm tra xem tiền đã vào tài khoản chưa, nên là…”

“Tôi hiểu rồi. Vậy thì giờ tôi sẽ đi luôn.” Bà ấy đứng dậy. Từ trong bụng của Kuramochi - kẻ đang mang vẻ mặt ngoan ngoãn, tôi như nghe thấy tiếng reo vui, “Xong một người nữa”.

Nghĩ mình sẽ giúp được hai cậu trai trẻ, bà Kawamoto Fusae trông có vẻ rất phấn khởi. Nghe nói con người khi có tuổi sẽ thường cảm thấy bản thân không được ai cần đến, và rất cô đơn vì điều này. Bà Kawamoto Fusae sau đó còn mủi lòng thêm hai lần trước màn khóc lóc của Kuramochi, và còn bị lừa một khoản tiền lớn hơn.

Cách thức chiêu dụ được lưu hành trong Tozai dưới tên gọi “giăng bẫy bà già” này vốn là tham khảo từ chiêu “giăng bẫy ông già” mà những nữ nhân viên tiếp thị hay làm với những đối tượng người cao tuổi. Dù thế nào đi nữa, nó lợi dụng sự cô độc của những người già, và ở một khía cạnh nào đó, nó còn bạo lực hơn cách đánh cắp sổ tiết kiệm.

Tuy nhiên tôi chẳng có tư cách gì để chỉ trích đám người Kuramochi cả. Biết những việc xấu của chúng nhưng ngay tại đó tôi đã chẳng làm gì. Tôi chỉ lặng lẽ giương mắt nhìn những người già bị lừa và bị cướp đi số tài sản quý báu mà họ đã tích cóp từng chút một. Tôi chỉ là một kẻ đồng lõa, không hơn không kém. Chính bởi lẽ đó mà vừa trách móc Kuramochi, tôi cũng vừa oán hận sự yếu đuối của chính mình. Tôi lo lắng không biết tại sao bản thân lại trở thành một con người tệ bạc đến mức này.

Hồi đó, lắng nghe hơi thở đều đặn của Kuramochi đang say ngủ ở phía bên kia tấm cửa kéo, đôi lúc tôi đã tự hỏi phải chăng giờ mới chính là thời điểm để giết hắn. Tôi đã nhìn thấu một cách toàn diện bản chất con người hắn. Tôi đã cho rằng nếu là bây giờ thì mình có thể dễ dàng giết hắn. Khẽ mở cửa kéo, đặt tay lên cổ hắn, rồi siết thật chặt là xong. Hoặc là chỉ cần bịt kín miệng và mũi hắn bằng giấy ướt. Vài phút sau, hắn ắt sẽ ngừng thở.

Song cái suy nghĩ đó lần nào cũng chỉ dừng lại ở mức tưởng tượng. Ý chí sát nhân của tôi đã không đủ sục sôi để tôi hành động. Từ hồi nhỏ tôi đã có hứng thú với việc giết người. Hơn nữa tôi còn có lý do để giết Kuramochi. Ấy thế mà không hiểu sao nỗi căm hận lại không chuyển thành ý chí sát nhân được.

Khi suy nghĩ về điều đó, lúc nào tôi cũng nhớ về chuyện của Fujita. Bên trong hắn, không biết sự căm phẫn đã trỗi lên như thế nào, mà khiến hắn quyết định giết tôi và bắt tay vào thực hiện điều đó. Để ngòi lửa của ý chí sát nhân bắt lửa thì cần phải có thứ gì đó. Tôi đã muốn biết thứ đó là gì.

Chuyện xảy ra vào một buổi xế chiều nọ. Hôm ấy, chúng tôi như mọi lần quay về công ty sau khi ký được hợp đồng mới bằng cách thức gần như lừa đảo hôn nhân, vừa hay một cô gái đang đứng ở quầy tiếp tân. Cô gái tranh cãi gì đó với Yamashita một hồi, nhưng cuối cùng thì bỏ ra ngoài, tuồng như đã bỏ cuộc.

Khi chúng tôi đi ngang qua cô gái vừa bước ra đó, đối phương liền lên tiếng.

“Ơ, các anh…”

Tới lúc đó tôi mới nhìn mặt cô gái. Dù thấy quen quen, nhưng không thể nhớ ra được là ai. Cô gái có dung nhan mỹ miều. Đến mức trong một thoáng, tôi còn tưởng là người nổi tiếng.

“A, hình như cô là…” Kuramochi phản ứng trước. “… Higashikurume… không nhầm thì cô là hàng xóm của ông lão tên Makiba. Đúng rồi.”

Nghe tới đó tôi cũng nhớ ra. Là cô gái tính đem xiên gà nướng qua phòng ông lão Makiba.

Kuramochi có vẻ đã đoán đúng, cô gái gật đầu. Song, biểu cảm của cô ấy rất lạnh lùng.

“Ôi chà, tí thì tôi không nhận ra đó. Tại cô trông hoàn toàn khác với lúc đó.”

Tôi cũng đồng tình với Kuramochi. Lúc đó cô ấy mặc áo nỉ và quần jeans, dường như cũng không trang điểm, thế nhưng cô gái trước mặt chúng tôi đây trông lại trưởng thành và xinh đẹp vô ngần trong một chiếc váy liền thân nhã nhặn.

Tuy nhiên, cô ấy có vẻ không để mấy lời của hắn vào tai.

“Chuyện là như thế nào vậy?” Bằng một giọng sắc sảo, cô ấy chất vấn. “Tại sao các anh không chịu trả lại tiền? Chẳng phải là quá nực cười sao?”

“Đợi đã. Tự dưng cô nói vậy tôi cũng đâu biết là chuyện gì.” Kuramochi khẽ liếc mắt nhìn công ty. “Ta đi xuống dưới đã. Ở đây thì sẽ không bình tĩnh nói chuyện được.”

Chúng tôi xuống dưới tầng một, rồi đi ra bên ngoài tòa nhà. Kuramochi đi tới một quán cà phê mà chúng tôi sẽ không phải lo nhân viên của Tozai sẽ xuất hiện.

“Khoản tiền đó, các anh phải trả lại cho ông Makiba đi. Vì nó là nguồn sống ít ỏi mà ông ấy đang nương tựa vào,” cô ấy nói, tay không buồn đụng tới tách cà phê. Thực ra cô ấy đã nói là không cần đồ uống, nhưng Kuramochi vẫn gọi đại cà phê.

“Ông ấy có chuyên gì cấp bách cần đến tiền à?” Kuramochi hỏi.

“Không phải vậy. Ông ấy hiện không còn đi làm, đó là khoản tiền ông ấy chắt chiu dành dụm cho những khi chẳng may có chuyện. Vậy mà lại đổi nó thành vàng…” Cô ấy lườm chúng tôi. “Mà suy cho cùng, các anh rất tệ đó. Lấy cớ trúng thưởng để dẫn ông ấy tới công ty, rồi không để ông ấy ra về nếu không chịu ký hợp đồng, đó không phải là đe dọa người khác sao?”

“Cô nói vậy, nhưng bọn tôi chỉ là nhân viên tiếp thị, chỉ làm như những gì được bảo thôi. Họ bảo chúng tôi hãy dẫn những người trúng thưởng đến mà…”

“Rồi cả cái vụ bốc thăm đó,” cô ấy ngước nhìn Kuramochi. “Làm gì có lá không trúng. Tất cả đều là lá trúng thưởng, đúng không?”

Tôi giật mình, còn Kuramochi thì vẫn bình tĩnh.

“Làm gì có chuyện đó. Chắc chắn là có lá không trúng mà. Ít nhất là bọn tôi được báo như vậy,” rồi hắn nhìn tôi và nói “Nhỉ?” để tìm sự đồng tình.

Tôi chỉ biết gật đầu. Tôi nghĩ thầm mình lại đang đóng vai tòng phạm trong vụ nói dối này rồi.

“Nghe nói ông ấy đã nghe từ người quen. Rằng cũng có nhiều người bị công ty các anh ép mua vàng rồi lâm vào cảnh khốn cùng. Theo như lời đồn thì số tiền bỏ ra sẽ không quay trở lại. Nghe thế, ông ấy đã gọi cho công ty để hủy hợp đồng ngay lập tức, nhưng công ty các anh chỉ nói đủ thứ và không chịu cho hủy. Ông lão vì quá lo lắng mà từ tuần trước đã nằm liệt giường rồi.”

“Vì thế mà cô đến thay?” Tôi thử hỏi.

“Tôi tới để đòi lại tiền. Nhưng quả nhiên là họ không chịu trả. Nói gì mà vi phạm hợp đồng, rồi thì không thể nói chuyện đó với bất cứ ai khác ngoài cá nhân đã ký hợp đồng. Mặc cho tôi giải thích là mình tới thay vì ông lão không đi lại được, họ vẫn không hề đếm xỉa chút nào.”

Biểu cảm và giọng điệu lạnh lùng đến tàn nhẫn của Yamashita hiện lên trong đầu tôi.

“Các anh không thấy chuyện này rất bất bình thường sao? Tại sao lại không chịu trả lại tiền cho chúng tôi? Nếu không thể trả lại, thì hãy đưa cho tôi số vàng mà ông Makiba đã mua.”

Lý lẽ của cô ấy hoàn toàn chính xác. Tôi nhìn hắn, nhủ thầm không biết trước những lý lẽ này, Kuramochi tính sẽ bao biện như thế nào để thoát. Không lâu sau, hắn mở miệng.

“Nói thật là, gần đây tôi cũng đang cảm thấy có gì đó không được bình thường.”

Lắng nghe lời nói được thốt ra một cách nghiêm trang ấy, tôi bất giác trợn tròn mắt.