← Quay lại trang sách

Chương 22

Tôi cứ ngỡ là mình đã quen với tài ăn nói của Kuramochi. Vậy mà tôi vẫn không thể quên được cú sốc khi ấy. Tôi những muốn bổ đầu hắn ra mà ngó vào bên trong, xem tại sao hắn lại có thể nói điều đó bình thản đến như vậy.

Đối với hắn, rõ ràng việc tùy cơ đối phó với khách hàng tới phàn nàn chẳng có gì khó. Ngay lúc này đây, hắn cũng có thể nói là mình không biết gì hết hòng trốn thoát. Vậy nhưng hắn lại không làm vậy.

“Tôi thấy bất thường là nhờ vào một chi tiết cực kỳ đơn giản,” Kuramochi bắt đầu diễn giải bằng khuôn mặt nghiêm túc phát ớn. “Tôi đã muốn thử một lần được tận mắt chứng kiến vàng thỏi. Cô biết đó, mấy cục vàng mà hay xuất hiện trong phim ảnh ấy.”

Cô gái đến thay cho ông lão Makiba chăm chú nhìn Kuramochi với vẻ mặt tò mò. Nói đến việc nắm bắt cảm xúc đối phương trong một khoảnh khắc, thì hắn là một thiên tài.

“Thế nên tôi đã hỏi nhiều người. Rằng họ đã cất vàng ở đâu.”

“Rồi sao?”

Kuramochi lắc đầu, làm bộ làm tịch và dang rộng cả hai tay ra như một diễn viên.

“Không ai nói rõ cho tôi biết cả. Trái lại tôi còn bị họ mắng rằng một nhân viên tiếp thị thì không cần biết chuyện đó.”

Lần đầu tiên tôi được nghe chuyện này. Chưa kể là cho tới lúc đó, tôi chưa từng nghĩ tới nơi cất vàng. Cô gái nhíu mày.

“Như thế không phải là quá kỳ lạ sao? Các anh đang bán vàng thì chắc chắn vàng phải có ở đâu đó chứ? Số vàng mà ông Makiba mua cũng phải nằm ở đâu đó chứ?”

“Đáng nhẽ là phải như thế,” Kuramochi nghiêng đầu. “Nói chung đây cũng là chuyện mà tôi quan tâm, nên tôi sẽ thử điều tra xem sao. Chỉ là, tôi phải làm sao để không bị công ty tóm, nên có lẽ sẽ tốn chút thời gian.”

“Vậy nhờ anh nhé. Chứ cứ như bây giờ thì ông Makiba ăn không ngon ngủ không yên được.”

“Tôi sẽ cố nhanh hết sức. Nếu biết được chuyện gì tôi sẽ liên lạc với cô,” Kuramochi lấy ra cuốn sổ tay. “À ừm, nhắc thế mới nhớ, tôi vẫn chưa hỏi tên cô.”

Dường như nghe tới đó mới sực nhận ra, cô gái để lộ vẻ mặt bất ngờ.

“Tôi xin lỗi. Tên tôi là Uehara.”

“Cô Uehara. Ừm, chữ viết như thế này có đúng không?” Kuramochi viết tên cô gái lên cuốn sổ [16] .

“Đúng vậy.”

“Để cho chắc, cô có thể cho tôi biết tên được không? Và cả số điện thoại.”

Cô ấy trả lời theo gợi ý của Kuramochi. Chúng tôi biết được số điện thoại và tên cô ấy là Uehara Yukiko. Tôi nhớ lại chuyện ông lão Makiba gọi cô ấy là Yukichan.

“Liệu có thể hủy hợp đồng không?”

“Nếu không được thì thành bất thường rồi. Bởi bọn anh giải thích với khách hàng rằng có thể hủy hợp đồng bất cứ lúc nào mà… Nhỉ?”

Kuramochi tìm kiếm sự đồng tình từ tôi. Tôi vừa gật đầu vừa để ý thấy chẳng biết từ lúc nào mà hắn đã đổi cách xưng hô từ “tôi” thành “anh”.

Sau khi tạm biệt Uehara Yukiko, tôi và Kuramochi quyết định sẽ quay về công ty. Trong lúc chờ thang máy, tôi hỏi hắn.

“Nói ra được chuyện như thế, mày cừ thật đấy.”

“Chuyện như thế là chuyện gì?” Hắn ngước nhìn bảng hiển thị số tầng thang máy.

“Chuyện công ty mình không bình thường ấy. Từ trước tới giờ có bao giờ mày nói chuyện như thế đâu.”

“Không còn cách nào khác nên tao mới phải nói thôi. Tụi mình không còn lựa chọn nào khác ngoài làm công việc của mình cả.”

Thang máy tới. May mắn thay, ngoài chúng tôi ra không có ai vào.

“Ý mày là mày biết không bình thường nhưng vẫn chiêu dụ khách ý hả? Lại còn bằng cách làm bẩn thỉu như thế nữa.”

Tôi nói, không màng hắn nổi giận. Thế nhưng vừa bấm số tầng, hắn vừa cười khẩy.

“Cách làm thì làm gì có sạch hay bẩn. Hãy nhớ lại những điều mày được dặn dò trong ngày đầu tiên đi. Chớ có suy nghĩ những điều thừa thãi, chỉ nghĩ xem làm thế nào để bán được vàng. Mày quên rồi à?”

“Vậy thì tại sao riêng hôm nay mày lại nói với cô ấy như thế? Mày định điều tra thật à? Hay là mày chỉ nói để tạm thoát thân thôi?”

“Hà cớ gì mà mày sửng cồ lên như thế?” Kuramochi làm vẻ mặt chán nản. “À, mày mê cô ta rồi. Cô ta xinh thế cơ mà.”

“Chính mày mới là đứa nói những lời vô lý để lấy lòng cô ấy.”

Giữ nguyên nụ cười, Kuramochi khẽ nhún vai.

Khi quay trở lại công ty, hắn bảo tôi “hãy chờ ở đây”, còn hắn thì biến đi đâu mất. Tôi ngồi chờ ở bàn chung đúng như được bảo. Không thấy bóng dáng của các nam nữ nhân viên tiếp thị khác đâu. Những người chuyên làm việc bên ngoài thì có ở công ty cũng chẳng lấy đâu ra việc mà làm. Ngoại lệ duy nhất là Kurosawa - chuyên viên cải trang.

Kuramochi quay lại.

“Mày đi theo tao, tao sẽ cho mày xem thứ này hay ho lắm.”

“Thứ gì?”

“Đi theo rồi sẽ biết.” Hắn cười tủm tỉm.

Bước vào thang máy, hắn ấn nút đi lên tầng trên. Tôi chưa bao giờ đi lên tầng đó.

“Tầng trên cũng là một phần của Tozai Shoji. Mày không biết phải không?”

Tôi gật đầu. Tuy ở tầng một có bảng giới thiệu từng tầng, song ở đó chẳng ghi gì cả.

Bước ra khỏi thang máy, tôi thấy có một vách ngăn ở giữa hành lang ảm đạm. Có một cánh cửa sắt nhỏ. Khóa nom có vẻ chắc chắn, cửa còn được lắp thêm cả bàn phím số như của một chiếc máy tính cầm tay.

“Trông có vẻ hoành tráng nhỉ?” Tôi phát biểu cảm tưởng.

“Mày thấy vậy à?”

“Bộ tao không được phép sao?”

“Không, nếu thấy vậy thì là mày đúng rồi. Lắp khóa để khiến mọi người thấy thế mà.”

Kuramochi cầm một xâu chìa khóa lớn. Trong xâu có rất nhiều khóa. Có vẻ như lúc nãy hắn đi lấy thứ này. Hắn tra một trong số đó vào ổ khóa, xoay chìa, rồi còn ấn một số nút trên bàn phím. Sau khi tiếng rè rè vang lên, tôi cảm thấy có âm thanh lách cách của một thứ gì đó vừa được tháo gỡ.

Kuramochi nắm lấy nắm đấm cửa, vặn nó và kéo. Cùng với tiếng cót két nhỏ, cánh cửa bật mở.

“Vào đi.”

“Có được không vậy?”

“Được.”

Tôi lách qua lối vào hơi hẹp. Bên trong lờ nhờ tối. Chỉ có một xíu ánh đèn đỏ hiu hắt. Nhíu mắt lại, tôi trông thấy phía trước mình có thứ gì đó như chấn song sắt. Trên chấn song sắt cũng có một cánh cửa.

“Chỗ này là gì vậy?”

“Phòng chứa.” Kuramochi đáp. “Khách hàng của ta nói chung là rất đa dạng. Nhiều người chẳng cần ta cưỡng ép cũng tự động muốn mua vàng. Thế nhưng, chính những người đó lại đặc biệt quan tâm tới công ty chúng ta. Và họ muốn xem vàng được cất giữ như thế nào. Nếu những khi ấy không cho họ xem được, thì sẽ bị vuột mất khách sộp. Vậy nên đối với những trường hợp như thế, công ty sẽ dẫn họ tới đây. Hôm nay thì không có ai, nhưng khi có khách thì sẽ có bảo vệ đứng cạnh cửa ban nãy,” nói đoạn hắn cười khúc khích. “Tất nhiên chỉ là sinh viên làm thêm trong bộ đồ bảo vệ thôi.”

“Ý mày là bên trong này cất giữ vàng hả?” Tôi chỉ về phía chấn song sắt. Ở phía bên kia chỉ có một hành lang trải dài. Hai đầu là hai cánh cửa.

“Thưa quý khách,” Kuramochi đột nhiên cất cao giọng nói. “Số vàng quý khách đã mua, toàn bộ đều được cất giữ tại kho trước mặt. Bảo vệ đứng gác hai tư trên hai tư, lối đi này, như quý khách chứng kiến, được lắp đặt hai lớp cửa. Cánh cửa ban nãy nếu không có mật mã được đăng ký trên máy tính thì tuyệt đối không thể mở, cánh cửa ở chấn song sắt kia cũng sử dụng khóa đặc biệt. Chưa hết, từ nơi mà quý khách hiện tại đang đứng cho tới kho cất giữ ở phía sâu bên trong, toàn bộ đều đang được giám sát qua camera. Hơn nữa, chúng tôi còn lắp đặt máy giám sát tia hồng ngoại từ sau song sắt trở đi, kẻ đột nhập chỉ cần bước một bước là hệ thống cảnh báo sẽ lập tức vận hành. Về vấn đề an ninh bảo mật, tôi có thể tự tin nói là hệ thống của chúng tôi hoàn hảo,” sau khi nói kèm với một loạt động tác và cử chỉ, hắn để lộ hàm răng trắng. “Người đóng vai hướng dẫn sẽ là một nữ nhân viên vận phục trang chuyên dụng. Bên mình gọi là nhân viên đồng hành. Chậc, hình như cũng là được thuê làm bán thời gian.”

“Chỉ giải thích như vậy thôi liệu khách có tin không?”

“Chậc, thường thì không đâu.”

Kuramochi tới gần chấn song sắt, rồi lại lôi xâu chìa khóa ra. Tra một chiếc chìa khóa khác với chiếc ban nãy vào ổ, loạch xoạch một lúc, tôi liền nghe thấy tiếng ổ khóa bật mở.

“Cái khóa đó đặc biệt ở điểm nào vậy?”

“Chịu, tao cũng chả biết. Vào đi.” Cửa mở ra.

Khi đang cố đi qua cánh cửa đó, tôi bỗng rụt chân lại. Tôi nhớ ra lời nói của hắn.

“Thiết bị giám sát bằng tia hồng ngoại thì sao? Chỉ cần bước một bước vào là thiết bị cảnh báo sẽ kêu lên cơ mà.”

Kuramochi lập tức đứng thẳng lưng và bắt đầu nói với giọng hướng dẫn lúc nãy.

“Hiện tại tôi đã liên lạc với phòng bảo vệ, các thiết bị giám sát đang được tắt. Vì vậy quý khách có bước vào, còi báo động cũng sẽ không kêu, xin quý khách an tâm.”

Vừa nếm trải cảm giác bản thân bị giễu cợt, tôi vừa bước một chân vào. Đúng là không có gì xảy ra thật. Tuy đã nhìn bức tường thật kỹ, song tôi không tài nào biết được thứ gọi là thiết bị giám sát tia hồng ngoại đang được giăng ở những đâu và như thế nào.

“Thông thường thì,” Kuramochi mở miệng. “Những tia hồng ngoại sẽ phát ra ở dưới chân quý khách. Nếu tia đó bị chắn thì tức là có kẻ đột nhập và hệ thống cảnh báo sẽ vận hành.”

“Hệ thống cảnh báo?”

“Đầu tiên, còi báo động sẽ kêu, tất cả các cửa chúng ta đi qua nãy giờ sẽ đều tự động đóng lại. Các cửa chớp ở cầu thang cũng sẽ đóng, thang máy cũng sẽ ngừng hoạt động. Nói cách khác, là kẻ đột nhập sẽ bị nhốt lại tại đây. Còi cảnh báo cũng sẽ kêu ở phòng bảo vệ, nên đương nhiên bảo vệ sẽ nhanh chóng có mặt. Đồng thời công ty sẽ liên lạc với cả cảnh sát địa phương.”

“Ngừng cái kiểu nói chuyện kỳ cục đó đi.”

“Ngoài ra quý khách còn câu hỏi nào không?”

“Thiết bị giám sát và hệ thống cảnh báo thì tao hiểu rồi. Nhưng quan trọng là vàng nằm ở đâu? À không, trước hết,” tôi nhìn chằm chằm Kuramochi. “Tại sao lại chỉ có mình mày biết được những chuyện này? Hay là chỉ mình tao không biết?”

Kuramochi hơi nhăn mặt rồi gãi đầu. Nom có vẻ hắn không biết nên giải thích ra sao.

“Người không biết không chỉ có mày đâu Tajima. Chỉ có một bộ phận nhân viên tiếp thị biết thôi. Bởi nếu không biết đến nơi này thì sẽ gặp rắc rối to khi bị khách đòi xem kho cất trữ. Trong những vị khách mà tao với mày tiếp từ trước đến nay, chưa có ai đưa ra yêu cầu khó khăn như vậy. Thế nên tao đã không có cơ hội nói cho mày. Chuyện chỉ vậy thôi.”

“Tao lại thấy như mày không nhiệt tình nói cho tao thì có.”

Kuramochi nghiêm mặt nhìn tôi chăm chú, rồi gật đầu.

“Mày nói đúng. Chính sách của công ty là tránh nói cho người khác hết sức có thể. Đương nhiên rồi. Sau khi nghỉ việc, nhỡ nhân viên tiếp thị đi bép xép cho người khác về chuyện kho cất trữ thì có mà lớn chuyện.”

“Nghĩa là chỉ có những nhân viên tiếp thị được công ty tín nhiệm mới biết à?”

“Có thể nói là vậy.”

“Nghĩa là mày được tín nhiệm.”

“Chắc là vậy,” Kuramochi lại lôi xâu chìa khóa ra. “Không phải là mày muốn thấy vàng sao?”

“Mày đã nói dối cô ấy… ý tao là Uehara Yukiko. Vậy mà mày nói mày không biết nơi trữ vàng. Tại sao mày không nói cho cô ấy biết về nơi này?”

“Nếu nói cho cô ta biết thì thể nào cô ta chẳng đòi xem, chắc vậy.”

“Thì tất nhiên rồi.”

“Nhưng tao thì không thích điều đó.”

Trước khi tôi kịp hỏi tại sao, Kuramochi tra chìa vào cánh cửa tường. Cánh cửa đó dường như cũng làm bằng kim loại. Khi mở nó ra hắn ngoái đầu nhìn tôi.

“Nào, hãy ngắm cho thỏa thích đi. Thứ mà mày mong chờ đây.”

Tôi ngó vào bên trong. Cùng lúc đó, tôi nín thở.

Bên trong còn tối hơn, song những thỏi và miếng vàng được xếp chồng lên nhau đang đón lấy chút ánh sáng le lói và nổi bật trên nền đen của bóng tối. Nhìn kỹ thì đằng trước có đóng một tấm kính nên không thể chạm vào chúng được. Ở đằng sau chỗ vàng được xếp chồng, tôi nhìn thấy một két sắt màu bạc.

“Vàng của quý khách đang được cất giữ trong két sâu bên trong. Thứ ở trước mặt quý khách đây, chỉ là một phần nhỏ số vàng công ty chúng tôi sở hữu.” Tiếng Kuramochi vang lên sau lưng tôi.

“Ghê ha. Thì ra là có thật.”

Tôi đã ngạc nhiên quá đỗi, vì đã luôn nghi ngờ rằng thực ra không hề có vàng.

“Xin mời quý khách đến gần hơn để chiêm ngưỡng. Là vàng thật đấy ạ.”

“Tao đã bảo là mày ngưng cái kiểu nói chuyện kỳ cục đó đi mà.”

Tôi tiến đến ngay sát tấm kính. Ánh sáng trong phòng rõ ràng là yếu ớt, vậy mà đống vàng vẫn sáng chói lọi. Tôi chớp mắt mấy lần rồi lẩm bẩm “ghê ha”.

Vậy nhưng trong lúc cảm thán, tôi nhận ra có gì đó là lạ. Cảm giác đó dần dần lớn lên. Tôi bắt đầu nghĩ có gì đó không đúng. Có thứ gì đó mắc kẹt trong đầu tôi.

Chẳng mấy chốc tôi đã nhận ra thứ đó là gì. Tôi quay lại nhìn Kuramochi.

“Tại sao chỉ có hai chúng ta mà lại đi sâu vào tận đây được vậy? Tao không nghĩ là mình được tin tưởng đến thế.”

Kuramochi không trả lời. Hắn lảng tránh ánh nhìn của tôi.

“Ví dụ,” tôi nói tiếp. “Giờ tao có thể đập vỡ tấm kính này và cuỗm số vàng bên trong đó. Tất nhiên, nếu làm thế thì chắc sẽ bị bắt ngay, nhưng điều tao muốn nói ở đây là, chỉ có hai đứa tụi mình mà vẫn có thể vào được tận đây, không phải là bất cẩn quá sao? Chưa kể hệ thống báo động còn bị tắt rồi?”

“Mày không cần phải đập tấm kính,” hắn chìa ra xâu chìa khóa. “Chìa khóa để vào trong cũng ở đây này.”

Tôi khẽ giật nẩy.

“Kể cả chiếc chìa khóa đó, không phải là mày mượn được quá dễ dàng sao? Đáng lý ra phải cần thủ tục phức tạp hơn chứ?”

“Xâu chìa khóa này là tao tự lấy từ bàn của anh Yamashita đó.”

“Anh Yamashita là người quản lý khóa à? Sao nghe vô lý quá vậy?”

“Không sao hết.”

“Vì sao?”

Kuramochi vừa lắc lắc xâu chìa khóa vừa tới gần tấm kính. Sau đó, hắn dùng đầu một chiếc chìa gõ cọc cọc vào bề mặt kính.

“Tấm kính này là loại kính chống đạn có độ dày hai xăng ti mét. Là sản phẩm được cả FBI Hoa Kỳ khuyên dùng. Dùng súng ngắn bắn từ cự li một mét cũng không hề hấn gì…” Nói tới đó, hắn hừ mũi. “Cái gì mà kính chống đạn hai xăng ti mét chứ. Nếu đúng thì lấy đâu ra thứ âm thanh rẻ tiền thế này,” rồi hắn lại gõ cọc cọc lần nữa.

“Không phải à?”

“Dĩ nhiên là không phải rồi.” Hắn chậm rãi quan sát gương mặt tôi. “Này Tajima, tao đang nói sự thật đấy. Tao bắt chước nhân viên hướng dẫn là để cho mày hiểu rằng những lời vừa rồi sẽ được dùng để giải thích cho các khách hàng. Chứ tao không có nói những lời này là thật.”

“Tất cả đều là… nói dối sao?”

“Tất tần tật đều là nói dối, một lời nói dối to đùng. Khóa ở từng cánh cửa, đến một tên trộm vặt chắc cũng không mất tới một phút là mở được. Chẳng có thiết bị giám sát tia hồng ngoại nào cả. Hệ thống cảnh báo cũng là chuyện trong mơ. Trước hết là chẳng hề tồn tại phòng nào là phòng bảo vệ cả. Rồi tấm kính này cũng là kính bình thường thôi. Đúng như mày nói, có thể dễ dàng đập vỡ.”

“Như thế mà định cất trữ vàng sao? Gì thì gì đây cũng là vàng đó.” Tôi chỉ vào bên trong tấm kính.

Kuramochi ngắm nghía những miếng rồi thỏi vàng đó, hai tay khoanh lại.

“Ừm. Nếu thu thập toàn bộ số vàng trong này, thì chắc sẽ được cỡ đầu ngón tay.”

Tôi không hiểu được ngay ý của hắn. Nhưng trong lúc nhìn chằm chằm vào bên trong tấm kính tôi đã ngộ ra.

“Là đồ giả…” Tôi lẩm bẩm như rên rỉ.

“E là vậy. Chắc chỉ là mấy miếng được làm bằng bìa các tông hoặc bìa xốp rồi dán vàng lá lên. Làm gì có chuyện để một núi vàng thật ở chỗ như thế này được. Đây là những món đồ bày ra để lấy được lòng tin của người tới xem thôi. Lừa lọc trẻ con, à không, là lừa lọc các ông bà già. Mấy người già đó bình thường mắt mũi đã kèm nhèm rồi, bên mình còn tiết kiệm đèn đóm nữa chớ.”

“Suy ra là bên trong két sắt cũng trống không à?”

“Cũng không chắc có thật là két sắt hay không nữa. Có thể là dán nhôm hay gì đó lên gỗ dán rồi gia công cho giông giống không chừng. Không chỉ bức tường ngăn cách ở hành lang, mà còn cả căn phòng này, e là chỉ cần muốn là có thể dỡ bỏ trong vài giờ đồng hồ. Thủ pháp giúp xóa bỏ chứng cứ vào lúc cần thiết ấy.”

“Chuyện đó mọi người có biết không?”

“Chịu, tao chưa từng nói với ai về nơi này. Những điều tao mới nói với mày, toàn bộ đều là tao tự suy luận ra. Không phải nghe được từ ai cả.”

“Nghĩa là, mày tự nhìn ra được là lừa đảo sao?”

Hắn cười chua chát trước lời nói của tôi.

“Không nhìn ra mới là có vấn đề đó. Chỉ cần chú ý quan sát một chút thì không phải sẽ thấy toàn là chuyện bất thường sao? Ví dụ điển hình là núi vàng này. Tajima, mày còn nhớ khối lượng riêng của vàng không?”

“Khối lượng riêng… là bao nhiêu ấy nhỉ?”

Đã lâu rồi kể từ hồi học cấp ba tôi mới lại nghe tới khái niệm ấy. Ngay cả ý nghĩa từ đó tôi cũng không bật ra được ngay.

“Là khoảng hai mươi. Nói cách khác, nếu cùng thể tích thì vàng sẽ nặng gấp hai mươi lần nước. Một viên xúc xắc bằng vàng với độ dài cạnh là mười xăng ti mét sẽ nặng hai mươi cân. Như vậy, thì chỉ riêng chỗ vàng được đặt ở đây sẽ là một tấn. Nếu đó chỉ là một phần, đem cộng với phần bên trong két thì sẽ thành mấy tấn đây? Tất nhiên là ta phải cộng cả khối lượng của két sắt nữa. Như vậy, chỉ riêng căn phòng này thôi cũng đã có khối lượng khủng khiếp rồi. Mày nghĩ là tòa nhà này có được thiết kế để chịu nổi từng đó trọng lượng không? Chỉ là một tòa nhà bình thường thôi đó. Sàn mà bị sập, hay cột bị cong vẹo thì cũng không có gì là lạ.”

Nghe hắn nói tôi mới để ý. Hắn nói không sai. Tuy nhiên để lấp liếm chuyện bản thân nhẹ dạ cả tin, tôi phản bác lại một chút.

“Tao nghĩ đã định đặt két sắt thì đương nhiên tòa nhà phải được xây để có thể chịu sức nặng chứ.”

“Mày nghĩ ở dưới đây là cái gì? Là văn phòng làm việc của tụi mình đó. Một văn phòng rỗng tuếch và ít cột. Nếu muốn độ lên để chịu được trọng lượng nhường này, thông thường tầng dưới sẽ không sử dụng được nữa. Nhưng tao lại chẳng thấy ghi chép nào về việc xây sửa như thế cả.”

Tôi im lặng. Lý luận của Kuramochi vô cùng thuyết phục.

“Cơ mà, Tajima ạ, không nhìn được ra cũng không việc gì phải buồn. Đây vốn là nơi được tạo ra để lừa người mà. Bị lừa là lẽ thường tình. Nhưng nhìn vài lần rồi nhất định sẽ nhận ra những điểm mâu thuẫn. Chính mày cũng đã sắp sửa nhận ra đấy thôi.”

Tôi không đáp lại gì. Được an ủi nhưng lòng kiêu hãnh của tôi còn bị tổn thương hơn.

“Mày đã biết từ khi nào? Những chuyện lừa đảo này ấy.”

“Từ bao giờ nhỉ?” Kuramochi nghiêng đầu. “Tao đã từng vài lần dẫn khách tới đây cùng với một tiền bối. Chắc là hồi mùa thu năm ngoái. Từ lúc đó tao bắt đầu cảm thấy bất thường.”

“Mày đã bán vàng trong khi biết đây là trò lừa đảo sao?” Nói rồi tôi lắc đầu. “Không phải vàng. Thứ mày bán là mẩu giấy đáng ngờ gọi là giấy chứng nhận ký gửi vàng. Mày còn lôi kéo tao vào cái công việc như thế nữa. Mày đã biến tao thành tòng phạm.” Hơi thở của tôi trở nên hỗn loạn.

Kuramochi ngả lưng vào tường, rồi cứ thế từ từ ngồi tụt xuống. Chạm mông xuống sàn, hắn ngồi, hai chân duỗi về phía trước.

“Tao không định lừa đảo gì cả.”

“Không phải lừa đảo thì là gì? Mày đang bán thứ không tồn tại đó?”

“Điều duy nhất mà tao có thể khẳng định là, bên trong kho cất trữ này không để vàng thật. Có thể công ty Tozai đang giấu chúng ở một nơi nào khác. Không có ai nói là không hề có vàng. Tuy lấy làm lạ, nhưng tao không hề có bằng chứng. Suy ra, tao cũng chỉ có thể làm việc như được ra lệnh mà thôi. Lừa đảo chỗ nào chứ?”

“Nếu thấy lạ thì không phải kiểm tra là được sao? Như lúc mày nhìn ra cái kho này là lừa đảo ấy.”

“Tại sao tao phải làm chuyện đó chứ? Tao chỉ là một nhân viên tiếp thị, không phải cảnh sát. Cái gì không biết thì là không biết, tại sao tao lại không được làm thế?”

“Số nạn nhân đang tăng lên kia kìa. Tụi mình đang đẩy họ thành nạn nhân đó!”

“Tại sao mày có thể gọi đó là nạn nhân? Mình chỉ ký hợp đồng mua bán vàng thôi mà?”

“Thế nhưng số vàng đó không nằm trong tay của các nạn nhân. Dù cho họ hủy hợp đồng, tiền của họ cũng không được hoàn lại. Thế mà vẫn không phải là nạn nhân sao?”

“Về chuyện đó thì tao không biết. Đấy là vấn đề giữa công ty và khách hàng.”

“Chẳng phải chúng ta cũng là một phần của công ty sao?”

Nhưng Kuramochi chầm chậm lắc đầu.

“Được công ty thuê là sự thật, nhưng mình không phải là một phần của công ty. Tao đâu có được biết là không có vàng. Nếu không có, thì không chỉ khách hàng là nạn nhân. Tụi mình - những người bị ép bán thứ không tồn tại - cũng là nạn nhân. Nếu có ra tòa, thì tụi mình cũng sẽ không bị truy cứu trách nhiệm. Bởi tụi mình chẳng được cho biết gì cả.”

“Mình có lẽ sẽ phải chịu trách nhiệm về hợp đồng.”

“Vì sao chứ? Trên hợp đồng chỉ có con dấu của công ty Tozai và khách hàng thôi. Mày đã ấn dấu của mình vào chỗ nào chưa? Chưa đúng không? Tụi mình là bên thứ ba không liên quan gì tới hợp đồng hết. Sao mày không chịu hiểu điều đó thế?”

“Chẳng phải mày lờ mờ nhận thức được việc khoản tiền tiết kiệm quan trọng của các ông lão bà lão sẽ bị mất trắng nhưng vẫn chơi chiêu ép họ ký hợp đồng còn gì? Thế mà còn dám làm bộ mình là bên thứ ba ư?”

“Ai nói là tao nhận thức được chuyện đó? Từ nãy đến giờ tao đã nói nhiều lần rồi mà. Điều mà tao đoán chắc, là trong kho này không có vàng, chỉ vậy thôi. Ngoài điều này ra tao chẳng biết gì hết. Đã là không biết, thì tao chẳng làm được gì khác ngoài chèo kéo người cao tuổi theo đúng bài bản được dạy cả. Mày nói là chiêu thức ép buộc, nhưng tao làm như thế hồi nào? Có thể anh Ishihara đã làm một việc giống như trộm cắp với một bà lão bị lãng tai, nhưng tao chưa bao giờ làm như thế dù chỉ một lần. Mày đã quên chuyện của bà Kawamoto rồi à? Khi đó tao đã không thốt ra lời nào xin bà ấy mua vàng. Chính bà ấy là người nói sẽ mua.”

“Mày đã xúi giục khiến bà ấy không mua không được còn gì?”

“Tao đang hỏi là cách làm của tao khi đó có cưỡng ép không. Tao có dồn bà Kawamoto vào tình cảnh khiến bà ấy không thể thoát ra không?”

“Thế còn lá thăm tam giác thì sao? Không phải mày đã khiến người ta chỉ bốc được lá trúng, lừa họ rồi dắt họ tới công ty sao?”

“Đó là phương tiện để chèo kéo. Nhận lệnh phải dẫn họ tới công ty thì tao chỉ tuân theo thôi. Nói cho mày hay, về phần hợp đồng với những khách mà tụi mình dắt tới bằng phương pháp lá thăm tam giác, tụi mình còn không được nhận thù lao đâu. Tất cả đều thành hợp đồng do anh Yamashita ký.”

Tuy mới nghe lần đầu, nhưng tôi chẳng bận tâm tới điều đó.

“Dù mày có định thoái thác thế nào thì việc mày lừa người ta vẫn là sự thật thôi. Không đời nào mày không nhận thức được rằng công ty này quả là mờ ám.” Khi nói tới đó, tôi nhận ra châu thân mình đã chẳng còn chút sức lực. Tôi cúi mặt. “Nhưng tao cũng là tòng phạm. Tuy ban đầu không biết gì, nhưng giữa chừng tao đã nhận ra chân tướng. Vậy nhưng tao đã không thể dừng lại. Vì tao đã đặt bản thân làm trọng.”

“Ai cũng ưu tiên bản thân thôi.”

Nghe hắn bảo vậy, cơn giận dữ trong tôi lại trào dâng. Tôi ngẩng mặt lên lườm Kuramochi. Hắn rụt cổ như thể cảm thấy áp lực.

Hắn đứng dậy và vỗ mông bộp bộp.

“Lúc nãy tao cũng đã nói rồi, giả sử có phải ra tòa thì tụi mình cũng không có lý do gì để phải chịu sự chỉ trích cả. Tụi mình chỉ là một bánh răng cưa không hơn không kém. Tuy nhiên, khả năng bị thù thì có. Mày cũng thấy ánh mắt của Uehara Yukiko rồi đó? Ban đầu cô ta nhìn tụi mình như kẻ thù vậy.”

“Bị thù là lẽ đương nhiên!”

“Tao thì không nghĩ vậy, nhưng thôi bỏ đi. Để tao nói tiếp đã.” Kuramochi đứng quay lưng về phía núi vàng dỏm. “Dường như cấp trên đang giấu chúng ta chuyện dạo gần đây khiếu nại về công ty đang tăng lên. Trong đó, nghe nói có người còn thuê cả luật sư để đòi lại tiền. Uehara có lẽ cũng là một trong số đó.”

“Lừa đảo kiểu này thì dài lâu sao được?”

“Đúng thế. Chuyện lừa đảo có vẻ là thật. Tozai Shoji là một con thuyền sắp bị đắm. Đối với những con chuột ở dưới đáy thuyền như chúng ta, thì chỉ có một việc có thể làm,” Kuramochi trầm giọng nói tiếp. “Đã đến lúc đánh bài chuồn rồi.”