← Quay lại trang sách

Chương 23

Là người trong cuộc thì chẳng ai là không biết Tozai Shoji đã lâm vào cảnh nguy cấp. Đúng như lời Kuramochi nói, những con chuột, hay nói cách khác là những nhân viên làm thêm ngắn hạn, đã đua nhau bỏ việc sau khi đánh hơi được mùi “thuyền đắm”. Nhiều người không nhận được tháng lương cuối do bị tính là vi phạm hợp đồng, nhưng để thoát thân, thậm chí có phải hy sinh số tiền đó họ cũng cam lòng.

Tôi cũng đã quyết định sẽ nghỉ việc vào cái ngày phát hiện vàng trong kho cất trữ là giả, và ba hôm sau đó tôi nộp đơn xin thôi việc. Yamashita tỏ ra không mấy vui vẻ, song cũng chẳng níu kéo.

Tôi còn quyết định một chuyện nữa. Đó là rời khỏi nhà Kuramochi. Khi báo tin cho hắn, Kuramochi lắc đầu như thể không hiểu được.

“Tại sao mày phải làm thế? Ai quy định mày nghỉ việc ở công ty thì không được ở đây nữa đâu?”

“Là tao không thích thôi. Tao không muốn phiền tới mày nữa. Nếu cứ như bây giờ thì sẽ có ngày hỏng mất.”

“Cái gì hỏng?”

“Con người tao.” Tôi nhìn Kuramochi rồi nói. “Đáng lẽ ra tao không nên tới đây.”

“Ăn nói mát mẻ gớm.” Kuramochi không cáu mà cười chua chát. “Tao nghĩ là mày hiểu, tao cũng bị lừa mà.”

“Điều đó cũng không chắc.”

“Thôi bỏ đi, nếu mày khăng khăng đòi đi thì tao không giữ. Nhưng mà Tajima này, riêng điều này thì hãy nhớ lấy,” ánh mắt Kuramochi trở nên hơi nghiêm nghị. “Có lẽ là bất đắc dĩ, nhưng mày có thể sống tới ngày hôm nay là nhờ cái công ty mà mày ghét cay ghét đắng ấy đấy. Giờ đây, ít nhiều gì thì chỗ tiền tiết kiệm mày có cũng là nhờ công việc bẩn thỉu kia. Đã có ai khác giúp mày chưa? Dù mày có kháng cự đến đâu, độc của công ty ấy đã thấm vào cơ thể mày rồi. Cơ mà, mày không cần phải lấy làm xấu hổ vì điều đó đâu. Xã hội là như thế đó.”

“Tao không nghĩ vậy,” tôi lắc đầu. “Tao có thể sống mà không bị người đời chỉ trỏ sau lưng.”

“Ai chỉ trỏ sau lưng tụi mình? Mình chỉ làm việc cần làm để sống thôi mà.”

“Đừng nói nữa,” tôi luôn tay cất dọn đồ đạc. “Tao sẽ chuyển đi.”

Kuramochi không nói thêm gì nữa. Sau khi giơ hai tay lên trời như tỏ ý chán nản, hắn quay ra xem chương trình tạp kỹ trên ti vi.

Sau khi ra khỏi căn hộ của Kuramochi, chật vật lắm tôi mới tìm được nơi ở tiếp theo. Chẳng ai muốn cho một kẻ thất nghiệp thuê nhà cả.

Trước hết là tôi đã tìm được việc, trong một công ty vận chuyển cho một cửa hàng nội thất lớn. Khiêng vác đồ nội thất từ kho rồi vận chuyển tới chỗ khách hàng, lắp đặt như được bảo - công việc chính của tôi là vậy. Tuy là công việc chân tay nặng nhọc, nhưng tôi hài lòng với nó. Chí ít là không phải lừa dối ai.

Nơi ở mới của tôi là một căn chung cư cũ nằm ở quận Edogawa. Từ đó có thể đi tới công ty bằng xe buýt. Dù trên thực tế, gọi nơi ấy là chung cư thì có phần hơi ngượng mồm. Dù gì thì nó cũng chỉ là một tòa nhà cấp bốn. Những căn phòng rộng năm mét rưỡi xếp thành hàng, nhà vệ sinh và khu bếp dùng chung. Gọi là nhà vệ sinh nhưng là xí xổm, gọi là khu bếp nhưng có mỗi bồn rửa bát có nước chảy. Dĩ nhiên là không có buồng tắm. Hơn nửa số người sống trong khu chung cư này là dân lao động công nhật, còn lại là người ngoại quốc.

Hồi đầu tôi đã phải gắng hết sức mà làm quen với công việc, nhưng khoảng ba tháng sau là tôi đã thoải mái hơn một chút về cả mặt tiền bạc lẫn thời gian. Việc tôi nhớ đến bà Kawamoto Fusae có lẽ cũng là do có sự thoải mái về tinh thần như vậy.

Ngày hôm đó, tôi cùng nhân viên lái xe đi đến Hoya. Chúng tôi phải chở một bộ đồ nội thất dành cho hôn lễ. Ba tủ quần áo, tủ phòng khách, tủ sách, bộ phòng ăn vân vân, đồ đạc nhiều đến phát ớn. Hai người chúng tôi sẽ phải khiêng vác toàn bộ chỗ đó.

Khi chở chỗ đồ đến một tòa nhà có vẻ mới xây chưa được bao lâu, trời đã nhá nhem tối. Giờ chỉ cần quay lại công ty là xong.

Vậy nhưng tôi lại không leo lên xe tải. Tôi báo với lái xe rằng mình có nơi cần ghé qua.

“Người ấy hả?” Vừa bật động cơ, lái xe vừa giơ ngón út lên.

“Không phải đâu.”

“Thế hử? Từ lúc nghe địa điểm là Hoya, nom cậu đã bồn chồn rồi.”

“Một người trước kia từng giúp đỡ tôi đang sống ở đây.”

“Ồ. Thôi thì ta cứ cho là thế đi. Tôi sẽ quẹt thẻ chấm công giùm cậu.”

“Phiền anh rồi, xin cảm ơn.”

Sau khi chiếc xe tải mất dạng, vừa ngó xung quanh, tôi vừa bước đi. Chẳng mấy chốc, quang cảnh thị trấn quen thuộc đã hiện ra.

Hồi còn làm nhân viên tiếp thị, cứ mỗi bận phải rời công ty đi đến chỗ khách hàng là tôi lại chỉ muốn trầm cảm. Đầu óc tôi đã bị xâm chiếm bởi những suy nghĩ kiểu không biết lần này sẽ được cho xem mánh khóe lừa đảo nào, hay bị bắt hùa theo trò lừa lọc ra sao.

Nhưng chỉ khi tôi đến con phố này thì khác. Đây là con phố dẫn đến nhà bà Kawamoto Fusae. Đối với bà ấy tôi không phải làm gì cả. Chỉ đơn thuần tới thăm nhà, uống trà và trò chuyện. Bà Kawamoto Fusae cũng mừng khi thấy tôi.

Ấy vậy mà, trạm dừng chân duy nhất đó rút cục cũng đã bị tàn phá. Bằng một phương thức không thể nào độc ác hơn, Kuramochi Osamu đã bẫy bà ấy vô cùng xuất sắc.

Tôi không biết kết cục Kuramochi đã lừa của bà ấy bao nhiêu tiền. Tôi đã sợ không dám biết chi tiết về chuyện đó.

Nhà của bà Kawamoto Fusae vẫn nằm im lìm giống như lần trước tôi đến. Song điểm khác biệt là ở trước nhà có một chiếc xe đạp. Không có chút ký ức nào là bà ấy từng đạp xe, tôi cảm thấy quang cảnh đó có gì đó không đứng.

Điều hòa nhịp thở xong xuôi, tôi ấn chuông cửa. Không biết là bà Kawamoto Fusae đã nhận ra những tội ác của Tozai Shoji hay chưa. Dẫu vậy tôi vẫn muốn được một lần gặp và nói lời xin lỗi. Nếu bà ấy chưa nhận ra, tôi đã định sẽ khuyên bà lập tức thực hiện các biện pháp pháp lý.

Cuối cùng, tôi nghe thấy một giọng nói phát ra từ loa cửa. “Vâng”, là giọng của đàn ông.

Vì là chuyện ngoài dự đoán nên trong một khoảnh khắc tôi đâm ra lúng túng. Nhưng nếu cứ im lặng mãi thì lại hóa ra đáng nghi, tôi vội vàng nói vào mic.

“Tôi là Tajima. Bà Kawamoto Fusae có ở nhà không ạ?”

“Cậu có chuyện gì cần tìm bà ấy?” Một giọng nói trầm ổn vang lên.

“À vâng… trước đây bà Kawamoto từng giúp đỡ tôi ạ.”

Đối phương im lặng. Có lẽ đang suy đoán xem tôi là ai.

“Cậu đợi một chút.” Tiếp đó là tiếng hệ thống đàm thoại ngắt.

Không lâu sau, cửa trước mở, một người đàn ông trung niên xuất hiện. Mái tóc hất ngược điểm xuyết những sợi bạc. Tôi nhớ đến mái tóc bạc phơ của bà Kawamoto Fusae.

“Cậu có chuyện gì vậy?” Ông ấy hỏi một lần nữa.

Tôi cúi chào. Người này chắc chắn là con trai của bà Kawamoto Fusae, không thể nhầm được.

“Bà Kawamoto từng giúp đỡ tôi rất nhiều, tên tôi là Tajima. Tiện đang ở gần đây nên tôi tính qua hỏi thăm một chút.”

“À ờ…” Ông ấy dõi mắt nhìn vào ngực tôi, vẻ mặt bối rối.

“À à, cậu là nhân viên cửa hàng nội thất hả?”

Nghe hỏi như vậy, tôi mới nhớ ra là trên phần ngực của chiếc áo mình đang mặc có logo của cửa hàng nội thất. Tôi đã quên không cởi áo ra.

“À, vâng, ừm… trước khi làm ở cửa hàng nội thất, tôi đã được bà Kawamoto khuyên răn nhiều điều…”

Tôi không dám đề cập gì đến công ty Tozai. Người đàn ông trước mặt có dáng dấp của một doanh nhân tài ba. Chắc chắn là ông ấy cũng am tường về các vấn đề kinh tế. Về chuyện đã chèo kéo bà Kawamoto Fusae, bất luận tôi có nói mình không có ý xấu đến đâu chăng nữa, xét cho cùng có lẽ vẫn sẽ chẳng được hiểu cho.

“Cậu làm thế nào mà quen mẹ tôi vậy?” Ông ấy hỏi tôi bằng giọng điệu có chút cảnh giác.

“Chuyện đó thì, ừm…” Tôi gãi đầu. Tôi nhất thời không nghĩ được lời nói dối nào. Nếu là Kuramochi thì có lẽ đã nói dối được trơn tru, nhưng tôi thì không có khả năng đó.

Chắc là tại đang nghĩ về Kuramochi, tôi bất giác nói.

“Là qua một người bạn giới thiệu…”

“Một người bạn? Giới thiệu?” Ông ấy nhíu mày. Ông ấy có nghi ngờ cũng là lẽ thường tình. Ai sẽ tin chuyện một cậu trai xấp xỉ hai mươi quen biết một bà lão thông qua giới thiệu của một người bạn chứ?

“À không, ừm, tôi không rõ bạn mình làm thế nào mà quen được bà ấy,” tôi gãi đầu rồi nói tiếp. “Nghe bạn tôi kể có một bà lão tốt bụng, luôn cho những lời khuyên hữu ích nên tôi đã bảo là muốn thử gặp, và người bạn đó liền giới thiệu…” tôi ấp úng. Nội dung tôi nói cũng rời rạc và lộn xộn.

Tôi lùi lại.

“Ừm… Nếu bà ấy không có nhà, tôi sẽ tới vào dịp khác vậy.” Quay gót, tôi định tháo chạy.

“Ấy, đợi chút đã,” ông ấy gọi giật tôi lại. Đáng lẽ tôi nên mặc kệ và bỏ đi, nhưng tôi đã dừng chân. Ngoái lại thì ông ấy đã tiến tới sát bên cạnh. “Mẹ tôi không có ở đây.”

“Bởi vậy…”

Ông ấy khẽ nhắm mắt và lắc đầu.

“Không phải là đi vắng. Ý tôi là bà ấy không còn trên cõi đời này nữa.”

“Hả?”

Tim tôi bị hẫng mất một nhịp. Nuốt nước bọt, tôi cảm thấy như một hòn gì đó lớn trôi qua cổ họng. Tiếp theo là một vị đắng lan ra bên trong miệng.

“Bà ấy đã mất rồi sao?”

“Tháng trước.” Nói tới đó ông ấy gật đầu. Hình như mắt ông ấy đã long lanh ngấn nước.

“Thì ra là vậy. Vậy thì, ừm…” Tôi không thốt ra được câu “xin thành thật chia buồn”.

“Đã tới tận đây rồi, cậu có thể thắp cho bà ấy một nén nhang được không? Tôi nghĩ mẹ cũng sẽ vui lắm.”

“Nhưng…”

“Được chứ?” Vẻ áp bức không cho tôi quyền lựa chọn tỏa ra từ toàn thân ông ấy. Tôi vô thức gật đầu.

Tôi theo sau ông ấy bước tới thềm nhà. Tôi cởi giày ở bậc thềm quen thuộc. Tuy nhiên ở đó không còn đôi dép nào dành cho bà lão nữa. Chỉ có đôi giày da và xăng đan của nam giới mà thôi.

Sau khi bước vào nhà, tôi nhận ra mình vẫn chưa hỏi về vấn đề hệ trọng kia.

“Bà ấy đã bị bệnh ạ?” Tôi lên tiếng hỏi sau lưng con trai bà Kawamoto Fusae.

“Không phải.” Vẫn quay lưng về phía tôi, ông ấy đáp.

“Vậy thì, là tai nạn?”

“Ừm, cái đó cũng không phải.” Ông ấy bước đi. Có vẻ ông ấy sẽ không trả lời tôi ngay lúc này, ngay tại đây.

Nơi tôi được dẫn tới là một căn phòng kiểu truyền thống, rộng tầm sáu chiếu. Phòng được ngăn với phòng bên cạnh bằng một tấm cửa trượt. Tôi biết là phía bên kia cửa kéo được dùng làm phòng khách. Tôi đã từng uống trà và ăn bánh cùng bà Kawamoto Fusae tại đó vài lần.

Một bàn thờ nhỏ được đặt trong không gian mười mét rưỡi ấy. Bên trên bàn thờ dựng một bức ảnh.

Ông ấy nói mời cậu rồi mời tôi ngồi xuống một miếng đệm zabuton. Tôi ngồi quỳ gối trên đó.

Ông ấy ngồi khoanh chân, rồi thở dài một tiếng.

“Ngôi nhà này là do bố mẹ tôi xây nên, tới năm nay là tròn bốn mươi năm. Cũng được sửa sang lại vài lần nhưng nó vẫn là một ngôi nhà kiểu Nhật cũ kỹ.”

Không hiểu sao ông ấy lại nói tới chuyện này, tôi dòm mặt ông ấy.

“Nhà có kamoi [17] chắc ngày nay cũng hiếm.”

Thấy ông ấy ngước lên trên, tôi cũng nhìn theo hướng đó. Phía trên tấm cửa trượt.

“Mẹ tôi… đã treo cổ trên đó.”

Giọng điệu nhẹ bẫng như đang tán gẫu. Song chính vì thế mà lời nói đó đã xuyên thẳng vào lồng ngực không có tí đề phòng nào của tôi. Toàn thân tôi cứng đờ, tiếng nói cũng không thốt ra được.

“Cậu có biết không nhỉ, trước đó tôi và mẹ tôi hầu như không liên lạc với nhau. Chắc thảng hoặc lắm mới nói chuyện qua điện thoại. Vậy mà vào một ngày trong tháng trước, tôi về đến nhà thì nghe vợ tôi kể lại. Rằng hồi chiều muộn mẹ đã gọi điện đến. Tôi hỏi vợ là bà ấy gọi có việc gì thì vợ tôi nói là không rõ. Theo lời vợ tôi kể thì đầu tiên mẹ đã hỏi bữa tối nhà tôi ăn món gì. Nghe vợ tôi trả lời là chưa biết thì mẹ tôi đã nói là thế thì làm món chikuzenni [18] đi. Bà nói vì đó là món khoái khẩu của tôi. Vợ tôi kể bà ấy chỉ nói vỏn vẹn có vậy.”

Tôi nhớ lại câu chuyện bà Kawamoto kể, rằng vì quan hệ mẹ chồng nàng dâu bất hòa mà bà và gia đình con trai mới phải ở riêng.

“Tôi thấy thắc mắc nên đã thử gọi điện xem sao. Nếu không nhầm thì là tầm chín giờ. Vậy nhưng không có ai bắt máy cả. Tưởng bà ấy đang đi tắm, tôi gọi lại một lần nữa, song kết quả vẫn vậy. Giờ đó mà đi ra ngoài thì đã muộn, nhưng lại hơi sớm để đi ngủ dù bà ấy đã có tuổi. Vả lại mẹ tôi còn đặt máy điện thoại ở cạnh gối nữa. Sau đó, cứ cách ba mươi phút tôi lại gọi điện, nhưng chỉ có âm thanh tút tút vang lên. Tôi đã tính là hôm sau sẽ gọi lại một lần nữa, nếu đến lúc đó bà ấy vẫn không bắt máy thì sẽ ghé nhà xem sao, nhưng vẫn thấy lấn cấn không yên. Cuối cùng mặc dù đang đêm nhưng tôi đã phi xe đến.”

Tưởng tượng cảnh mà ông ấy chứng kiến vào lúc đó, toàn thân tôi sởn gai ốc.

“Tôi đã bị một phen bạt vía.” Ông ấy lặng lẽ kể tiếp. “Có hơi xấu hổ, nhưng tôi đã hét toáng lên. Đã năm mươi tuổi rồi, không ngờ có ngày tôi lại trông khó coi như vậy. Thế nhưng phải nói thực là tôi đã rất sợ hãi. Một thời gian sau tôi mới cảm thấy buồn bã vì mẹ mất. Còn trước đó tôi chỉ thấy sợ hãi thôi. Mãi sau này tôi mới thấy xấu hổ với bản thân vì đã sợ cái xác của mẹ mình như vậy.”

“Bà ấy đã dùng cái gì…” Tôi thốt lên. Một lời nói trong vô thức.

“Cái gì?”

“À, dùng cái gì để tự tử…”

“À,” ông ấy làm vẻ mặt bất ngờ. “Sợi dây đai kimono. Sợi màu đỏ thẫm ấy.”

“Vậy à?”

“Có chuyện gì sao?”

“À không.” Tôi lắc đầu. Bản thân tôi cũng không hiểu sao mình lại hỏi câu đó nữa.

“Sau đó mọi chuyện trở nên rắc rối lắm. Cảnh sát điều tra rồi thì ti tỉ thứ khác. Nhưng dường như đó chắc chắn là một vụ tự tử. Cảnh sát hỏi tôi có biết tại sao bà ấy lại làm vậy không, tôi đã trả lời là nếu buộc phải đoán thì phải chăng là do bà ấy quá cô đơn. Từ khi sống riêng, bà ấy đã luôn vò võ một mình. Mẹ tôi cũng không để lại thứ gì như di thư cả. Nghe sự tình xong cảnh sát cũng có vẻ bằng lòng với lý giải này. Đứng trên góc độ của họ, nếu cái chết không mang tính chất của một vụ án mạng thì điều tra cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên chắc họ đã muốn mau chóng khép lại sự vụ.”

“Một câu chuyện thương tâm,” tôi lẩm bẩm. Giọng tôi khi đó thực sự rất nhỏ nên không biết lời nói đó có đến tai ông ấy không.

“Tuy nhiên,” ông ấy nói tiếp. “Trong lúc chuẩn bị cho lễ canh lĩnh cữu và tang lễ, tôi bắt đầu ngộ ra nhiều điều bất thường. Tỉ dụ như, theo lời hàng xóm kể lại, thì đã có một chàng trai trẻ thỉnh thoảng ra vào ngôi nhà này. Tôi không cho là mẹ tôi cặp bồ với trai tơ đâu, nhưng chi tiết người đó trông như nhân viên tiếp thị đã khiến tôi bận tâm. Hơn nữa, nghe nói có lúc còn là hai người cùng tới. Có người còn nghe thấy mẹ tôi cùng hai người đó trò chuyện vui vẻ ở trước cửa ra vào, có vẻ quan hệ khá là thân thiết.”

Tôi thấy toàn thân mình nóng lên. Tiết trời đang se lạnh mà tôi bắt đầu túa mồ hôi.

“Còn một chuyện bất thường nữa. Đó là một số tiền lớn đã bị rút hoặc bị trừ từ tài khoản tiết kiệm của mẹ tôi. Vài triệu yên, chia thành nhiều lần. Sổ tiết kiệm trả lãi định kỳ cũng đã bị đóng.”

Tôi cúi đầu lắng nghe ông ấy. Nếu ông ấy cho tôi là một người không quen không biết thì đã không kể câu chuyện này. À không, ngay từ đầu hẳn là đã không bảo tôi thắp nhang. Tôi những muốn bỏ chạy, nhưng như bị làm phép, nửa thân dưới của tôi cứng đờ trên tấm đệm zabuton.

“Từ ghi chép của sổ ngân hàng, tôi biết tiền đã được chuyển tới tài khoản của một công ty tên là Tozai Shoji. Nghe đến cái tên, tôi đã không tin vào tai mình. Bởi tôi vốn biết về công ty đó. Thế nhưng có nằm mơ tôi cũng không ngờ được mẹ mình lại dính líu tới nó. Song nhờ vào đó tôi đã biết được lý do bà tự tử. Chắc hẳn khoản tiền lớn mà bà rút từ ngân hàng cũng đã lọt vào tay công ty Tozai. Những khoản tiền đó có thể nói là toàn bộ tài sản của bà ấy. Nhận ra bị lừa sạch tiền, có lẽ bà ấy đã không còn thiết tha gì với cuộc sống nữa.”

Nghe ông ấy nói, một lần nữa cảm giác tội lỗi lại ùa đến bên tôi. Khi ấy, bà Kawamoto Fusae đã nói là sẽ chỉ dùng một phần nhỏ tài sản của mình. Song hóa ra đó là lời nói dối để trấn an chúng tôi.

“Tôi đã ngay lập tức liên lạc với công ty Tozai. Vậy nhưng họ đã không chịu hiểu. Hay nói đúng hơn là cố tình thoái thác. Nghĩ là nói chuyện qua điện thoại sẽ không giải quyết được vấn đề, tôi quyết định tới tận nơi. Nhưng để làm vậy tôi cần có giấy chứng nhận ký gửi vàng. Song dù đã tìm kiếm khắp căn nhà, tôi vẫn chẳng thấy thứ nào giống như vậy cả. Tôi tự hỏi chuyện này có nghĩa là gì.”

Không có giấy chứng nhận ký gửi vàng ư - tôi cũng tự hỏi tại sao. Rõ ràng là Kuramochi đã đưa cho bà ấy rồi.

“Tôi thì nghĩ như thế này. Có thể là mẹ tôi đã thủ tiêu tờ giấy chứng nhận đó.”

Tôi ngẩng mặt lên. Ánh mắt tôi bắt gặp ánh mắt ông ấy.

“Bà Kawamoto tự làm vậy ư?”

“Đúng vậy.”

“Vì sao…”

“Tôi không rõ. Tới giờ tôi vẫn chưa biết chân tướng ngọn ngành ra sao, nhưng có hai khả năng mà tôi có thể nghĩ tới. Thứ nhất, có thể bà ấy đã không muốn người đời biết chuyện mình bị lừa. Lòng kiêu hãnh của mẹ tôi cao lắm. Có lẽ, bà ấy đã không chịu được khi nghĩ đến cảnh mình sẽ bị chê cười đến mức nào sau khi chết.”

Tôi cũng nghĩ chuyện đó có lý.

“Khả năng còn lại,” ông ấy liếm môi. “Là có thể bà ấy đã quyết định bao che.”

“Bao che?”

“Cho những kẻ đã ép mẹ tôi mua món hàng quái gở đó. Có thể khiến một người có tính cách như mẹ tôi tin tưởng thì hẳn người đó phải giỏi lấy lòng lắm. Ngay cả sau khi mẹ tôi nhận ra mình đã bị lừa, có lẽ bà ấy vẫn không thể hận người đó. Không chỉ có vậy. Để cái chết của mình không gây rắc rối hay khiến người đó khổ sở, có lẽ nào bà ấy đã đem tiêu hủy toàn bộ chứng cứ không? Tuy vậy, duy có ghi chép trong sổ tiết kiệm là bà ấy đã không làm gì được.”

Tôi đã nghĩ là không thể nào. Bình thường liệu con người ta có cố gắng bao che cho kẻ đã lừa dối mình không? Tuy nhiên, mặt khác tôi lại nghĩ có lẽ cũng có khả năng đó. Tôi nhớ lại gương mặt hạnh phúc của bà Kawamoto Fusae khi chuyện trò cùng Kuramochi. Bà ấy cũng đã dành nụ cười tươi rói ấy cho tôi.

“Cơ mà tôi sẽ không bỏ cuộc đâu,” giọng ông ấy trầm, nhưng sắc sảo. “Không biết là mẹ tôi đã trân trọng tên nhân viên tiếp thị đó tới mức nào, nhưng đối với tôi hắn là tên ác ma đã giày vò mẹ tôi. Không đời nào tôi để hắn yên. Có thể tên đó cũng có nhiều nỗi lòng khó nói, nhưng không lý nào hắn không biết cơ cấu hoạt động của công ty, thế nên vẫn sẽ bị quy là đồng phạm với công ty Tozai. Một ngày nào đó, bằng một cách nào đó, tôi sẽ trả thù. Tôi muốn nhắn hắn rằng: hãy chuẩn bị tinh thần đi.”

Lời này đích thị là dành cho tôi. Ông ấy đã nhìn thấu, rằng tôi là một trong hai nhân viên tiếp thị kia. Đồng thời, ông ấy đang ra lệnh cho tôi nhắn những lời này cho tên nhân viên còn lại.

Phù - ông ấy thở hắt rồi hơi mỉm cười.

“Có lẽ là tôi bị kích động nên nói nhiều quá rồi. Nói với cậu thì ích gì chứ nhỉ? Cậu là nhân viên của cửa hàng nội thất cơ mà. Cậu bắt đầu làm cho công ty hiện tại từ bao giờ?”

“Từ ba tháng trước.”

“Ra là thế.” Ông ấy gật gù như thể đã hiểu điều gì đó. “Không ngờ cậu vẫn còn muốn đến đây.”

“Vì tôi có việc phải giao hàng ở gần đây.”

“Vậy à? Thôi, cậu đã đến tận đây rồi thì hãy thắp cho bà ấy nén nhang đi,” ông ấy chỉ tay về phía bàn thờ.

Giữ nguyên tư thế cúi gằm, tôi tiến lại gần bàn thờ, rồi chắp hai tay. Dường như có thứ gì đó đang bóp nghẹt trái tim tôi. Thắp nén nhang, chắp tay lần nữa, rồi tôi nhìn khung ảnh. Trong ảnh là một gương mặt thân quen. Mái tóc bạc phơ của bà Kawamoto Fusae được chải chuốt gọn gàng.

Đột nhiên một cơn chóng mặt ập đến. Tôi cảm thấy nôn nao, ngồi không cũng thấy khó khăn. Tôi rời khỏi đó như muốn bỏ trốn.

Người con trai của bà Kawamoto Fusae hỏi thăm, nhưng tôi không có đủ tỉnh táo để đáp lời. Sau khi cúi chào ông ấy, tôi vội vàng đi ra cửa. Tôi đi ra ngoài trong khi chân vẫn chưa xỏ hẳn vào giày.

Sau khi ra khỏi cửa và đi được một quãng, một cơn buồn nôn dữ dội xộc đến. Tôi ngồi xổm ngay tại đó rồi nôn thốc nôn tháo. Thứ gì đó giống như nước tuôn ra không ngừng.

Kể cả sau khi cơn buồn nôn đã lắng xuống, tôi vẫn không đứng dậy được ngay, vẫn ngồi xổm, tôi thở hổn hển, vai nhấp nhô theo từng nhịp.

Một ký ức ghê sợ sống lại trong tâm trí tôi. Ấy là vào lễ tang của bà nội. Ngó vào bên trong quan tài, vừa ngửi mùi hoa tôi đã nôn ọe. Lần này giống y hệt lúc đó.

Vài ngày sau, tôi đã đi tới Higashikurume. Tôi phải đi gặp một người. Không ai khác, đó chính là ông Makiba. Tôi tò mò muốn biết điều gì đã xảy ra với ông ấy sau đó.

Ngoài ra, tôi cũng quan tâm tới nhiều người khác nữa. Bởi lẽ, tuy thời gian làm việc cho Tozai ngắn ngủi, song tôi đã lừa rất nhiều người già. Chắc hẳn cái cớ rằng mình không hề có ý xấu và rằng tất cả đều là lỗi của Kuramochi sẽ không được chấp nhận. Dù gì tôi đã không thể bỏ việc, mặc cho luôn hoài nghi về cách thức làm ăn của họ.

Trong số rất nhiều những người cao tưổi đáng thương, tôi đặc biệt ấn tượng với ông Makiba, bởi tôi nghĩ ông ấy là người xui xẻo nhất. Vốn dĩ ban đầu ông ấy không hề nằm trong tầm ngắm của công ty Tozai. Do bà lão nhà bên đi vắng nên Kuramochi mới bắt chuyện hú họa với ông ấy mà thôi. Nếu không gặp chúng tôi, ông ấy đã có thể tiếp tục cuộc sống ung dung tự tại rồi.

Hơn nữa, nếu phải thú nhận thêm, thì là tôi đã để ý tới Uehara Yukiko. Dù chỉ mới gặp đúng hai lần, nhưng cô ấy lúc nào cũng hiện diện trong ký ức tôi. Hễ nhớ về biểu cảm chân thành đầy quyết tâm ấy là sâu thẳm con tim tôi lại đột ngột nóng ran.

Mặc dù chỉ mới đến nhà ông Makiba một lần, nhưng tôi vẫn nhớ đường. Tôi đã tới trước tòa chung cư cũ kỹ đó mà không bị lạc lần nào. Ở giữa tầng một có một cánh cửa với bảng tên đề “Uemura”. Chúng tôi vốn dĩ phải chèo kéo bà lão sống trong căn phòng này. Bà ấy chắc vẫn chưa nhận ra rằng mình đã được thần may mắn phù hộ đến chừng nào.

Bên cạnh đó là phòng của ông Makiba. Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhấn chuông cửa.

Bên trong có tiếng người chuyển động, rồi cửa được mở khóa. Khuôn mặt gầy gò đầy nếp nhăn cùng mái đầu lơ thơ ló ra từ khe cửa.

“Vị nào đó?” Ông lão không nhớ mặt tôi.

Tôi cúi đầu và thành thật nói mình từng là nhân viên của Tozai Shoji. Ông lão dường như đã nhớ ra. Ông ấy bật ra tiếng “à”.

“Hẳn là ông đã gặp rất nhiều rắc rối vì công ty Tozai, cháu thực sự xin lỗi.”

“Cậu, tới đây chỉ để nói câu này?”

“Cháu muốn nói một lời xin lỗi.”

“Ồ…” Ông lão nom có vẻ bối rối.

Tôi chìa ra chiếc túi giấy mà mình đang cầm.

“Cái này, dạ, là chút quà mọn.”

Tôi đã mua một hộp bánh ngọt truyền thống ở trung tâm thương mại.

Sau khi hết nhìn tôi rồi lại nhìn chiếc túi, ông lão xoa cằm.

“Thôi, cậu vào nhà cái đã.”

“Cháu có thể vào không ạ?”

“Cậu đâu thể cứ thế mà ra về được. Hay là cậu còn chỗ nào khác cần ghé?”

“Dạ không… vậy thì, cháu xin phép ạ.”

Đó là một căn hộ chật hẹp. Chỉ có một căn phòng truyền thống rộng khoảng mười mét rưỡi và một căn bếp. Tôi cảm tưởng như nó hẹp hơn so với lần ghé thăm trước có lẽ là do chăn đệm đang trải nguyên trên sàn. Kéo chăn đệm ra góc, ông lão tạo không gian cho hai người ngồi.

“Cậu bây giờ vẫn làm ở công ty đó?”

“Dạ không, ba tháng trước cháu đã nghỉ rồi.”

“Vậy à? Đã trốn thoát rồi à?” Ông lão nói. Thấy tôi im lặng vì không hiểu ý của câu nói đó, ông ấy nói tiếp. “Chuyện đó… nói thế nào nhỉ, tôi đúng là đã gặp không ít khó khăn.”

“Xin lỗi ông.” Tôi cúi đầu một lần nữa.

“Thôi, cậu có xin lỗi cũng đâu thay đổi được gì. Hồi đó chính cậu có khi cũng không biết rõ về cách làm ăn của công ty mà.”

Tôi tiếp tục cúi đầu.

“Cậu đang đi khắp các nhà nạn nhân như thế này à?”

“Không phải là tất cả mọi người ạ.”

“Vậy sao, vất vả cho cậu rồi.”

“Ông ơi, sức khỏe của ông sao rồi ạ? Trước đây cháu nghe cô Uehara bảo ông không được khỏe.”

“Ờ, chậc, tôi cứ mê man rồi lại tỉnh, nhưng gần đây khỏe lên nhiều rồi.”

“Vậy thì tốt rồi.”

“Bây giờ cậu làm việc gì?”

“Cháu làm ở cửa hàng nội thất.”

“Lao động chân tay à? Ờ, thế là tốt. Thế là tốt nhất đấy.” Ông lão gục gặc nhiều lần và gãi gáy. Mu bàn tay ông có đốm đồi mồi.

“Thế ông có hủy được hợp đồng không vậy ạ?” Tôi hỏi điều mà mình vẫn luôn bận tâm.

“À, chuyện đó ấy à. Ừm, tôi đang làm một số thủ tục.”

“Tức là ông đã nhờ luật sư ạ?”

“À không, không tới mức đó.”

Vì một lý do nào đó, ông lão trở nên ậm ờ. Tôi đang tính hỏi cho ra nhẽ thì tiếng gõ cửa vang lên. “Tôi ra đây,” ông lão đáp.

Cửa mở, và Uehara Yukiko trong chiếc áo len trắng xuất hiện trước mắt tôi.