← Quay lại trang sách

Chương 24

Nhác thấy tôi, Uehara Yukiko sững người, nụ cười đông cứng lại trên môi. Như thể ai đó bấm bấm nút pause băng video lại vậy.

Tôi chào cô ấy. Cô ấy cũng cúi đầu đáp lại, nhưng chắc là theo phản xạ thôi.

“Có chuyện gì vậy ạ?” Yukiko hướng ánh nhìn bối rối về phía ông Makiba.

“Cậu ấy bảo là tới để xin lỗi.” Ông lão nói. “Về chuyện công ty Tozai.”

Cô ấy “à” lên một tiếng rồi gật gù. Sau đó cô ấy lại quay qua nhìn tôi. Nhưng dường như không biết nên nói gì, cô ấy chỉ im lặng. Ông lão đã giải thích cho cô ấy về nghề nghiệp hiện tại của tôi. Cô ấy vừa lắng nghe vừa gật gù, song có vẻ đối với cô ấy chuyện đó chẳng đáng quan tâm.

“Tôi nghe ông Makiba kể thủ tục hủy hợp đồng vẫn chưa xong,” tôi chủ động lên tiếng.

Cô ấy tỏ ra ngỡ ngàng. Nhìn thấy vậy, tôi tiếp tục hỏi.

“Không nhờ luật sư vậy có ổn không? Nếu tôi có thể giúp được gì thì tôi xin sẵn sàng.”

Lập tức Yukiko cụp mắt một lúc rồi lại ngẩng mặt lên.

“Nhưng anh Tajima đâu thể làm được gì. Bây giờ anh cũng đã nghỉ việc rồi.”

“Đúng là như vậy nhưng…” Luận điểm của cô ấy rất sắc bén. Thực tế đúng là tôi chẳng có cách nào. Dẫu vậy, không dám nói ra lòng mình, tôi đáp trong đau khổ. “Tôi có thể hỏi han tình hình qua người quen cũ chẳng hạn, chắc cũng sẽ giúp ích được gì đó chăng.”

Cô ấy lắc đầu.

“Xin anh đừng nói bừa. Nói thì lúc nào không dễ.”

“Không, tôi không có ý…”

“Không sao hết. Chúng tôi sẽ làm mọi cách để giúp ông. Chỉ xin nhận tấm lòng của anh thôi. Cảm ơn anh.” Cô ấy cúi đầu.

Có thể xem đây là một lời từ chối toàn tập. Tôi chẳng có lời nào để đáp, đồng thời cũng mất đi lý do để nán lại căn phòng đó. Tôi đành đứng dậy.

“Vậy thì cháu xin phép.”

Hai người họ không níu giữ tôi.

Yukiko đã đứng bên cạnh cửa suốt từ lúc tôi xỏ giày cho đến khi đi ra tới ngưỡng cửa. Như thể cô ấy đang tiễn một vị thần xui xẻo vậy. Dẫu biết là đương nhiên, nhưng tôi vẫn thấy buồn khi biết mình bị ghét nhiều đến vậy.

“Hai người có thể không tin, nhưng tôi thực sự muốn giúp đỡ. Nếu có chuyện gì tôi có thể làm được, xin hãy gọi cho tôi.” Tôi lấy ra danh thiếp. Dù tên được in trên tấm danh thiếp đó là của sếp tôi. “Nếu cô gọi tới chỗ làm họ sẽ chuyển máy cho tôi, nếu tôi không có ở đó thì hãy để lại tin nhắn, tội sẽ gọi lại.”

Cô ấy lặng lẽ nhận lấy nó. Nét mặt như muốn nói “tôi không có ý định liên lạc với anh, tôi chỉ nhận vì không muốn nói chuyện dông dài ở đây thôi.”

Ngay khi tôi vừa bước đi, đằng sau lưng liền vang lên tiếng đóng sầm cửa.

Từ sau hôm đó, trong một thời gian cuộc sống của tôi không có xáo trộn gì. Cũng có nghĩa là tôi không nhận được bất cứ liên lạc nào từ Yukiko. Mặc dù là chuyện đã dự từ trước, song tôi vẫn không khỏi hụt hẫng. Kể cả trong lúc đang làm việc, hay lúc ngồi uống rượu rẻ tiền trong phòng mình, tôi đều nhớ đến cô ấy và cảm thấy buồn. Tình cảm tôi dành cho cô ấy lớn hơn là tôi tưởng.

Trong lúc đó, cuối cùng cuộc điều tra bắt buộc đối với công ty Tozai cũng được tiến hành. Cách làm mang tính cưỡng ép của một nhân viên kinh doanh nọ đã bị phơi bày ra ánh sáng. Nghe nói gã đàn ông đó đã xưng mình “đến từ cơ quan hành chính quận” để khiến người cao tuổi an tâm, sau đó lỗ mãng cướp đi nào sổ tiết kiệm, thẻ bảo hiểm sức khỏe và con dấu của họ. Nhưng khi gã đó làm thủ tục đóng tài khoản tiết kiệm tại ngân hàng, nhân viên phụ trách thấy nghi ngờ nên đã xác nhận lại với chủ nhân của cuốn sổ. Và thế là hành vi phạm pháp của gã bị phát giác. Gã đàn ông bị buộc tội danh lừa đảo, chưa kể cảnh sát còn nhận định đây là một hành vi phạm tội của toàn thể công ty.

Khi nghe tin đó tôi liền nổi da gà. Việc mà tên nhân viên kinh doanh bị bắt đã làm hoàn toàn giống với việc mà tôi bị bắt phải làm cùng. Sai một ly thôi, thì người bị bắt sẽ là chúng tôi.

Tôi đã cho là công ty Tozai hẳn sẽ bị sụp đổ hoàn toàn. Nếu vậy, có lẽ ông Makiba sẽ nhận lại được một phần nào đó. Tôi đã tính, đợi khi vụ án lắng xuống sẽ tới thăm ông ấy xem sao.

Song, đời đã không như mơ.

Vào một ngày cuối tuần nọ, khoảng mười ngày sau khi bài báo về cuộc điều tra bắt buộc kia được phát hành, khi tôi lâu lắm rồi mới có thể làm một giấc tới chiều, thì bỗng cửa phòng bị gõ dữ dội. Có cả tiếng gọi “Cậu Tajima, cậu Tajima.” Là giọng của đàn ông, nhưng tôi chưa từng nghe qua. Cho rằng đó là người giao hàng hay gì đó, tôi mở cửa thì trông thấy hai người đàn ông có tướng tá dữ dằn đang đứng ở ngoài. Cả hai đều khoảng ba mươi lăm tuổi.

“Cậu là Tajima Kazuyuki?” Người đàn ông mặt vuông hỏi tôi - đang mặc áo cộc tay thay cho áo ngủ.

Gần như cùng lúc với lời đáp “Đúng, là tôi đây” của tôi, người đàn ông lôi ra cuốn sổ tay cảnh sát từ bên trong áo khoác. Bề mặt cuốn sổ đen bóng với những vết vân tay.

“Chắc phải phiền cậu tới đồn cảnh sát với chúng tôi một chuyến rồi. Chúng tôi có việc muốn hỏi.”

Quá bất ngờ, tôi đâm bối rối.

“Chuyện này là sao?”

“Tới đồn cảnh sát cậu sẽ hiểu. Chúng tôi sẽ không làm mất thì giờ của cậu đâu.”

“Đợi đã. Chí ít các anh cũng phải cho tôi biết là tôi đang liên quan tới chuyện gì chứ…”

Hai viên cảnh sát nhìn nhau. Viên cảnh sát mặt vuông đáp kèm với một nụ cười.

“Có chút chuyện liên quan tới công ty Tozai Shoji.”

“Tozai… À à.”

“Có vẻ như cậu đã hiểu ra.” Viên cảnh sát ngó bộ dạng của tôi. “Trong lúc cậu thay đồ, chúng tôi sẽ đợi ở đây.”

“Nhưng tôi… tôi đã nghỉ việc từ nhiều tháng trước rồi. Giờ tôi chẳng còn chuyện gì để nói cả. Tôi sẽ không giúp ích được gì cho các vị đâu.”

“Cái đó thì chúng tôi sẽ tự phán đoán.” Người nói câu này là viên cảnh sát gầy còn lại. “Sao cậu không mau chóng thay đồ đi nhỉ?”

Cách ăn nói của họ như để đối đáp với nghi phạm thì đúng hơn là nhân chứng. Song chẳng có thời gian mà phản kháng lại, tôi lật đật đi thay đồ. Hai viên cảnh sát săm soi bên trong căn phòng.

Nơi tôi được dẫn đến là Phòng cảnh sát Ikebukuro. Ở giữa là một cái bàn nhỏ, tôi ngồi đối diện với hai người ban nãy. Đầu tiên, viên cảnh sát mặt vuông chìa ra một tờ đơn.

“Cậu đã bao giờ trông thấy thứ này chưa?”

Không những là đã từng trông thấy, mà trái lại tôi còn không muốn trông thấy lần nào nữa.

“Là giấy chứng nhận ký gửi vàng của công ty Tozai.” Tôi nói.

“Đúng thế. Cậu có biết tên chính thức của nó không?”

“Nếu không nhầm thì là Trái phiếu vàng ròng family.”

“Chính xác.” Viên cảnh sát gật đầu tỏ vẻ hài lòng. “Cậu vào công ty từ bao giờ? Không phải công ty bây giờ mà là Tozai Shoji ấy.”

“Năm ngoái…”

Sau đó họ hỏi chi tiết về những gì đã diễn ra trong quãng thời gian tôi ở Tozai Shoji. Họ đặc biệt quan tâm về cách thức chèo kéo. Tôi đã cố gắng lấp liếm càng nhiều càng tốt trong lúc khai báo. Tôi nhớ về gã nhân viên kinh doanh bị bắt trước đó.

“Chúng tôi hiểu là cậu không muốn nói ra sự thật, nhưng thành thật thì sẽ tốt hơn cho bản thân cậu đấy.” Cuối cùng, viên cảnh sát sốt ruột lên tiếng. “Còn có tội là tội khai man nữa đó.”

Nhác thấy mặt tôi căng thẳng, viên cảnh sát đó mỉm cười đắc ý.

“Không cần phải lo, chúng tôi không định sẽ bắt đám tép riu như cậu đâu. Nhân sự của chúng tôi không đông đến vậy. Mục tiêu mà chúng tôi nhắm tới là công ty Tozai kìa. À không, chính xác là lũ người đứng đằng sau công ty. Thế nên là, cậu cứ thành thật khai báo tất cả đi. Chúng tôi sẽ không hại cậu đâu.”

Trong lúc lắng nghe giọng điệu của hai viên cảnh sát, tôi đã nhủ thầm trong bụng, nếu mấy người này mà làm nhân viên tiếp thị thì nhất định sẽ ưu tú lắm đây.

Quả thực họ không có vẻ gì là đang cố bắt tôi vì một tội gì đó như lừa đảo. Tôi từ từ khai về cách thức chèo kéo theo kiểu cưỡng ép mà mình đã thực hiện hồi còn làm nhân viên kinh doanh. Hai viên cảnh sát thốt lên những lời cảm thán như “Òa” hay “Tệ thật đấy”. Thế nhưng nom họ cũng không hẳn là quá đỗi kinh ngạc, có lẽ họ đã nghe chuyện tương tự từ miệng những nhân viên kinh doanh khác rồi.

Tozai Shoji nhận tuyên cáo phá sản không lâu sau đó. Báo chí và ti vi đưa tin tường tận về vụ án này trong nhiều ngày liên tiếp. Số nạn nhân là khoảng bốn mươi nghìn người, tổng số tiền thiệt hại lên đến một trăm năm mươi tỷ yên. Một con số quá lớn khiến một kẻ trong nội bộ như tôi cũng phải kinh ngạc. Đặc điểm nổi bật của vụ án này là, hơn một nửa số nạn nhân chính là những người cao tuổi đang sống dựa vào nguồn lương hưu.

Ngoài ra, lần đầu tiên tôi được biết rằng ở trên Tozai Shoji còn có một tổng công ty, và trong chuỗi công ty do tổng công ty này quản lý còn có vô số công ty cũng sử dụng mánh khóe gian lận thương mại tương tự.

Những kẻ đứng đầu Tozai Shoji đã cao chạy xa bay từ lâu. Bên cạnh đó, trong két sắt của công ty chẳng những không có vàng ròng mà đến tiền mặt nhận từ khách hàng cũng chẳng còn. Người ta cho rằng trước khi phá sản, những kẻ đứng đầu đã vội vàng dọn dẹp tàn cuộc. Các nạn nhân cũng đoàn kết lại, cố gắng bằng mọi cách hòng lấy lại tài sản, song tôi rất nghi ngờ không biết họ lấy lại được bao nhiêu.

Sau khi chở một set đồ nội thất dành cho cô dâu tới tận Chiba, tôi về nhà trong trạng thái đã mệt lử, và lại bắt gặp viên cảnh sát mặt vuông lần trước đang đứng chờ trước phòng mình. Anh ta ngó bộ mặt mệt mỏi của tôi và bắt chuyện:

“Xin chào, cậu mới đi làm về đấy à?”

“Vẫn còn chuyện gì sao? Tôi tưởng là mình đã nói hết rồi?”

“Vụ án vẫn chưa kết thúc mà.”

“Tôi chẳng còn chuyện gì để nói nữa đâu.”

Tôi lôi chìa khóa từ trong túi. Nhưng trước khi tôi kịp tra chìa vào ổ, viên cảnh sát đã kéo nắm đấm cửa. Cánh cửa mở ra.

Không có chuyện tôi quên khóa cửa. Tôi ngạc nhiên bước vào bên trong.

Nhiều dấu vết cho thấy rõ ràng đã có ai đó đột nhập vào đây. Không hẳn là căn phòng bị xới tung lên, song dấu vết người khác chạm vào vẫn còn ở khắp mọi nơi.

“Ban ngày chúng tôi đã tiến hành điều tra.” Viên cảnh sát nói. “Tất nhiên là chúng tôi có lệnh lục soát. Chủ nhà đã mở khóa cho chúng tôi.”

“Tại sao các anh lại làm chuyện đó…”

“Ừm, về chuyện đó chúng tôi sẽ từ từ giải thích cho cậu. Trước hết cậu có thể đi cùng chúng tôi không?” Anh ta chỉ tay về phía chiếc sedan đang đỗ ở lề đường.

Đến Phòng cảnh sát Ikebukuro, chúng tôi lại ngồi đối mặt nhau qua chiếc bàn nhỏ lần trước.

“Chắc cậu cũng đã biết chuyện công ty bị phá sản rồi nhỉ? Cậu có nhận được liên lạc nào không?”

“Không, tôi chẳng nhận được gì cả.”

“Quan hệ của cậu với đồng nghiệp cũ thế nào? Cậu còn qua lại với ai không?”

“Không, bây giờ tôi không qua lại với ai cả.” Mặc dù gương mặt Kuramochi hiện lên trong đầu, song tôi cố không nghĩ tới nó nữa. Trên thực tế, kể từ khi rời khỏi nhà hắn, tôi thậm chí còn chưa một lần gọi điện.

Viên cảnh sát gõ đầu ngón tay cốc cốc lên bàn.

“Chuyện gần đây chúng tôi mới biết, nhưng có vẻ đơn thôi việc của cậu vẫn chưa được xử lý.”

“Hả?”

“Nói cách khác, khi công ty phá sản, cậu vẫn bị tính là đang làm ở đó.”

“Không thể nào có chuyện đó được. Tôi chắc chắn là mình đã nộp đơn thôi việc rồi. Tôi đã đưa nó cho người tên là Yamashita.”

“Yamashita… Trưởng phòng kinh doanh ấy hả?”

Tôi gật đầu. Nghe tới đó, lần đầu tiên tôi nhớ ra anh ta có chức danh như vậy.

“Rất tiếc nhưng sự thật là như thế. Chưa hết, còn có ghi chép là cậu đã luôn được trả lương suốt thời gian qua. Ít nhất, trên sổ kế toán thì là vậy.”

“Tôi không nhận khoản tiền nào như vậy cả! Các anh chỉ cần điều tra là biết.”

Viên cảnh sát xoa dịu và cười bảo “cứ bình tĩnh” khi thấy tôi tính chồm dậy để nhấn mạnh điều mình vừa nói.

“Điều đó chúng tôi biết. Thế nên tôi mới nói là trên sổ kế toán thì là vậy. Hơn nữa, vẫn còn những nhân viên ma khác giống như cậu. Xem chừng bè lũ ban lãnh đạo đã dùng tên của các cậu hòng chia chác tiền của công ty. Chắc hẳn chúng đã biết một lúc nào đó công ty sẽ phá sản.”

“Thật là bỉ ổi…” Tôi gầm lên.

“Còn một chuyện nữa chúng tôi muốn kiểm tra.” Viên cảnh sát giơ ngón trỏ lên. “Theo như lời cậu kể, trình tự hợp đồng là như thế này. Đầu tiên nhân viên tiếp thị sẽ bảo khách hàng chuyển tiền mặt vào tài khoản của công ty. Tại thời điểm xác nhận tiền đã vào tài khoản, nhân viên sẽ gửi qua bưu điện hoặc trực tiếp trao cho khách hàng giấy chứng nhận ký gửi vàng ròng - cậu đã gọi nó là Trái phiếu vàng ròng family đúng không nhỉ? Hoặc là, trong trường hợp đứng ra nhận tiền mặt từ khách, nhân viên - người cầm số tiền đó về công ty - sẽ nhờ công ty xuất trái phiếu rồi trực tiếp đưa cho khách hàng. Tôi có nói sai chỗ nào không?”

“Không, tất cả đều đúng.”

“Vấn đề nằm ở trường hợp thứ hai.” Viên cảnh sát nói. “Nếu là cách làm này, chỉ cần bằng thủ đoạn nào đó có trong tay Trái phiếu vàng ròng family, nhân viên kinh doanh sẽ có thể ăn chặn tiền mặt.”

“Hả…” Bối rối trong giây lát, song tôi lập tức hiểu ra ngay. “Đúng là như vậy, nhưng nếu khách hàng gọi điện kiểm tra với công ty thì chẳng phải sẽ lộ ngay sao?”

“Nếu là bình thường thì đúng vậy. Nhưng sau khi cậu nghỉ việc, công ty đó không hề ở trong trạng thái bình thường. Cả việc phát hành lẫn quản lý trái phiếu, vốn dĩ phải rất nghiêm ngặt, lại cẩu thả đến mức miễn bàn. Tức, chỉ cần là một người rành chút ít về nội tình, ắt sẽ có thể dễ dàng làm ra trái phiếu. Tại sao công ty lại cẩu thả như vậy thì chắc tôi không cần phải giải thích nữa. Bởi những kẻ đứng đầu Tozai Shoji đã sớm biết trái phiếu đó trong tương lai sẽ biến thành mẩu giấy vụn không hơn không kém. Mặc dù tên gọi thì là giấy chứng nhận ký gửi vàng ròng, nhưng ngay từ đầu chỗ vàng đó đã không hề tồn tại. Mặc cho ai có cầm mẩu giấy vụn đó làm gì thì những kẻ đứng đầu cũng chẳng bận tâm.”

“Vậy đã có kẻ thực sự ăn chặn tiền sao?”

“Có vẻ là có. Nói chính xác hơn là có dấu vết chứng minh điều đó.”

Viên cảnh sát đặt lên trên bàn một tờ giấy photo. Bên trong là nội dung tôi đã từng nhìn thấy vài lần.

“Cậu có biết đây là gì không?”

“Là giấy chứng nhận đã nhận tiền mặt.”

“Đúng vậy. Trong trường hợp khách hàng thanh toán bằng tiền mặt, cho tới khi trái phiếu được phát hành, đây đúng là thứ nhân viên tiếp thị sẽ đưa cho khách hàng để chứng nhận vị khách đã thanh toán. Thấy cái này, cậu có để ý đến điều gì không?”

Tôi chằm chằm nhìn nó. Ngay lập tức tôi trợn mắt. Tôi hét lên một tiếng “A!”

“Sao lại có con dấu của tôi ở trên đó…”

“Đúng vậy. Cậu thấy rồi chứ, có dấu tên Tajima ở trên đây. Theo như bên chúng tôi điều tra, thì trong Tozai Shoji không có nhân viên nào khác tên là Tajima cả.”

“Nhưng cái này không phải tôi làm. Tôi không nhớ là mình đã đóng dấu. Mà nói chung, tôi chỉ toàn làm công việc của một người phụ tá, chứ không bao giờ được giao cho việc cần trách nhiệm như vậy.”

“Ngoài con dấu cậu còn nhận ra điều gì khác không?”

Vẫn còn nữa sao? - Tôi ngán ngẩm nghĩ, rồi cúi xuống nhìn tờ photo. Lần này, tôi mất một chút thời gian mới nhận ra. Vì nó được ghi thật nhỏ ở mép giấy.

“Ngày tháng… là tận một tháng sau khi tôi nghỉ.”

“Đúng thế. Tức là, chuyện là như thế này. Có ai đó không phải cậu đã lợi dụng tên cậu để thực hiện hành vi bán hàng và ký kết giao dịch bằng tiền mặt. Kẻ đó đã đưa cho khách hàng giấy chứng nhận đã nhận tiền mặt có con dấu tên Tajima, rồi ngày hôm sau cầm tới nhà khách hàng tờ trái phiếu được làm ra bằng phương pháp bất chính.”

“Nhưng nếu vậy,” tôi chăm chú nhìn tờ giấy. “Sao tờ giấy chứng nhận đó lại vẫn còn ở đây, vì thường khách hàng sẽ được yêu cầu trả lại giấy chứng nhận để đổi lấy trái phiếu. Và người làm ra chuyện này hẳn sẽ lập tức tiêu hủy toàn bộ giấy chứng nhận được trả lại.”

“Vậy mà chuyện lại không như vậy. Bởi kẻ đó còn phải lừa cả bên công ty nữa. Có thể cậu không biết, nhưng tại Tozai Shoji, để quản lý những tờ trái phiếu đã được phát hành, họ đã lưu trữ giấy chứng nhận nhận tiền mặt, giấy chứng nhận nhận trái phiếu hoặc là bản sao hợp đồng được gửi bảo đảm qua bưu điện. Bởi vậy thủ phạm buộc phải lén bỏ giấy chứng nhận của mình vào chỗ đó.”

“Vậy là bên trong tập lưu trữ đó có cái này…”

“Tôi cũng muốn nói ra từ ‘chính xác’ lắm, nhưng tình hình lại hơi khác một chút.” Viên cảnh sát gãi sống mũi. “Có vẻ đúng là có một tập lưu trữ như thế thật, tuy nhiên ở giai đoạn điều tra bắt buộc thì nó đã biến mất. Có lẽ, những kẻ đứng đầu đã hủy nó đi vì không muốn danh tính của các nạn nhân bị lộ. Tờ giấy này là chúng tôi tình cờ tìm thấy từ trong đống giấy tờ chưa được lưu trữ.”

Tôi cầm tờ photo trong tay. Số tiền là hai trăm nghìn yên. Đó là một số tiền tương đối nhỏ, chắc bởi thế nên khách hàng mới trả bằng tiền mặt.

“Cái này chưa đề tên khách hàng nhỉ?”

“Đúng thế. Chỗ đó bị để trống.”

“Tại sao nhân viên tiếp thị đó lại bỏ trống tên khách hàng vậy?”

“Có thể là vô ý, nhưng cũng có thể là cố tình. Nếu khách hàng biết được, thì sẽ nhận diện được ngay tay nhân viên ăn chặn đó.”

Tôi gật đầu. Khi ấy họ chỉ cần đưa cho khách hàng xem ảnh chụp mặt của toàn bộ nhân viên tiếp thị là xong.

Ngay cả vậy, việc dùng tên của người đã nghỉ làm để thực hiện một phi vụ lừa đảo, quả là một thủ đoạn gian manh. Chắc hẳn đây là hành vi phạm tội được thực hiện sau khi thủ phạm phán đoán những kẻ đứng đầu sẽ tiêu hủy chứng cứ giao dịch khi sự sống còn của công ty nằm bên bờ vực.

Tôi giật mình ngẩng mặt lên.

“Việc nhân viên tiếp thị đó sử dụng tên tôi để ăn chặn tiền chỉ xảy ra một lần thôi ư?”

Viên cảnh sát mặt vuông khẽ nhếch miệng và nghiêng đầu.

“Tôi không nghĩ vậy. Vì nếu dùng thủ đoạn này, kẻ đó sẽ dễ dàng kiếm được tiền mà. Tuy nhiên, đáng tiếc là không có bằng chứng.”

Tôi cắn môi. Mặc dù không thiệt thòi gì, song tôi phẫn nộ vì bản thân bị lợi dụng cho một chuyện bỉ ổi. Kể cả sau khi tôi đã nghỉ việc, tên nhân viên kinh doanh tự xưng là Tajima vẫn lần lượt đi lừa vô số người già.

“Chúng tôi lục soát nhà cậu, là bởi chúng tôi muốn nhìn con dấu. Nếu cậu sở hữu con dấu trùng với loại được đóng trên giấy chứng nhận này, thì chính cậu sẽ bị quy là thủ phạm thực hiện hành vi ăn chặn tiền.”

“Tôi không làm.” Tôi lườm đối phương.

“Chúng tôi biết. Để cho chắc ăn thôi. Sau đó chúng tôi cũng đã mạn phép điều tra tiền tiết kiệm cũng như những thứ khác của cậu. Kết luận là không có điểm gì đáng ngờ cả. Mong cậu thứ lỗi vì cách nói có phần thất lễ này, nhưng cuộc sống của cậu hẳn chẳng dễ dàng gì, nhỉ?”

Không khiến anh ta lo. Tôi tránh ánh nhìn của viên cảnh sát.

“Tóm lại,” viên cảnh sát chồm người về phía trước. “Nghe tới đây, cậu có chút manh mối nào không? Về kẻ xấu xa ngang nhiên dùng tên cậu và ăn chặn tiền của một công ty lừa đảo như Tozai Shoji.”

Ngay tức khắc, tên của một kẻ hiện lên trong đầu tôi. À không, chính xác hơn là lúc nghe viên cảnh sát diễn giải tôi đã nghĩ tới hắn.

Tôi điều chỉnh nhịp thở, rồi giả bộ nghĩ ngợi. Trả lời sao thì tự nhiên nhất nhỉ?

Cuối cùng tôi đã tìm ra một câu trả lời phù hợp. Tôi nhìn vào mắt viên cảnh sát.

“Một công ty như thế thì lấy đâu ra người tử tế. Họ có thể thản nhiên lừa người khác. Chẳng cần ai cụ thể, mà thú thực là bất cứ ai cũng có thể làm điều đó. Thế nên nếu bị buộc phải nói thì tôi thấy tất cả nhân viên đều đáng ngờ như nhau.”

Gương mặt viên cảnh sát nhuốm màu thất vọng.

Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ, nếu khi đó mình nói ra cái tên Kuramochi Osamu thì sự tình sau đó sẽ thế nào. Liệu hắn có bị cảnh sát bắt và liệu cuộc đời tôi sau đó có rẽ sang một hướng khác không? Không, có lẽ là không. Tên Kuramochi đó sẽ không đời nào dễ dàng thú nhận tội trạng của mình đâu. Bằng chứng gần như là không có. Vả lại, kể cả có bằng chứng, phải chăng hắn cũng sẽ không bị kết tội gì nặng?

Song, tôi không khai tên hắn không phải là do tác động của suy nghĩ đó. Mà bởi tôi đã quyết định rằng, nếu giữ lại phần xấu xa trong hắn mà tôi mới phát hiện ra cho riêng mình thì sau này sẽ hữu ích hơn. Tôi quyết rằng chính mình sẽ là người phán xử hắn, tôi không muốn bị cảnh sát can thiệp.

Vài ngày sau, tôi đi đến căn hộ của Kuramochi. Mục đích tất nhiên là để kiểm tra xem có phải chính hắn đã trưng dụng tên tôi làm việc xấu không.

Thế nhưng Kuramochi đã chuyển đi. Tôi hỏi thử hàng xóm sống cạnh phòng hắn thì được cho hay hắn đã không còn ở đấy được hơn một tháng. Có vẻ là người đó không biết hắn đã đi đâu.

Tôi đi thẳng tới công ty bất động sản phụ trách quản lý căn hộ của hắn. Người chủ có khuôn mặt béo tròn sau khi uể oải lật giở giấy tờ đã trả lời rằng số liên lạc là số điện thoại nhà hắn.

“Nhà… là tiệm đậu phụ đó?”

“Sao tôi biết được. Trên này chỉ đề địa chỉ đó thôi.”

Nhìn trong sổ thì quả nhiên là địa chỉ của tiệm đậu phụ.

Tôi quyết định gọi tới nhà của Kuramochi. Người bắt máy là mẹ hắn. Tôi nói mình là bạn học cùng cấp hai với hắn.

“Cháu định sắp tới sẽ làm một cuốn danh bạ cựu học sinh, nên muốn biết địa chỉ hiện tại của Kuramochi ạ.”

Mẹ của Kuramochi không có vẻ gì là nghi ngờ lời nói của tôi, song ở đầu dây bên kia, bà bối rối đáp.

“Chả là, cái này vợ chồng tôi cũng không rõ lắm.”

“Ơ, thế tức là…?”

“Thời điểm này năm ngoái, nó chỉ gọi về đúng một lần, từ sau đó thì mất liên lạc cháu ạ. Địa chỉ gần đây nhất của nó là Nerima, nhưng giờ cũng không gọi được số máy ở đó nữa…”

Tôi bị hỏi ngược lại là có biết tin gì về con trai bà không. Tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài mau chóng cúp máy.

Tôi đảo qua một vòng những nơi mình từng đi với hắn hồi còn sống chung như nhà tắm công cộng, hàng ăn, quán cà phê. Câu trả lời ở mọi nơi đều giống nhau. Rằng “nói vậy mới để ý, gần đây đúng là cậu ta không hề đến”.

Tôi thậm chí còn thử đến gần tòa nhà nơi Tozai Shoji từng đặt trụ sở. Song tất nhiên là chẳng ích gì. Không đời nào Kuramochi lại hồn nhiên xuất hiện ở một nơi như thế.

Thời gian trôi qua, sự hiện diện của hắn trong tôi cũng ngày càng trở nên nhạt nhòa. Để mưu sinh tôi phải làm việc, không dư dả thời gian đi kiếm người.

Tôi nghĩ, có lẽ sẽ tốt nhất cho tôi nếu có thể hoàn toàn quên được hắn. Trên thực tế, những năm tiếp theo của cuộc đời tôi đã trôi qua tương đối êm đềm và vui vẻ.

Thế nhưng, sợi chỉ đen định mệnh kết nối tôi với hắn vẫn chưa hề đứt.