← Quay lại trang sách

Chương 25

Nhóm khách thứ ba mà tôi phụ trách ngày hôm đó là một cặp đôi, nam trung niên và nữ chắc tầm hai nhăm, hai sáu gì đó. Người đàn ông nom xấp xỉ năm mươi tuổi. Bụng ông ta ngấn mỡ, còn đầu thì hơi hói. Song nhìn cách ăn mặc, ông ta có vẻ khá giả. Người phụ nữ trẻ tuổi tuy ăn vận giản dị, song từng món đồ cô ta mang trên người đều là hàng hiệu đắt tiền. Có thể hôm nay cô ta trang điểm nhạt hơn mọi khi nhưng vẫn là đậm hơn so với những phụ nữ bình thường khác. Ngay lập tức tôi đoán ra: quan hệ giữa họ là nhân viên tiếp rượu và khách hàng.

“Hôm nay quý khách muốn tìm gì ạ?” Sau khi đưa danh thiếp của mình, tôi hỏi người đàn ông. Tôi ra vẻ mình hoàn toàn không quan tâm đến quan hệ của hai người bọn họ.

“Đầu tiên cứ xem xô pha đã nhỉ? Sau đó thì bàn rồi giường nữa.”

“Tôi hiểu rồi ạ.”

“Tủ quần áo nữa nha,” người phụ nữ thủ thỉ với người đàn ông.

Người đàn ông nở một nụ cười u mê.

“À ừ đúng rồi. Cho chúng tôi xem tủ quần áo nữa.”

“Vâng. Vậy xin mời hai vị đi lối này.” Tôi dẫn đường cho họ.

Tôi mường tượng là người phụ nữ vừa mới có một căn phòng cho riêng mình. Cô ta đang vòi vĩnh người đàn ông trung niên này tậu nội thất cho mình. Tất nhiên, họ sẽ không thành vợ chồng. Người đàn ông đã có vợ con. Nói một cách dễ hiểu, họ đang làm tổ phục vụ mối quan hệ bất chính của mình.

Nếu vậy thì chẳng việc gì phải ngại. Tôi chỉ việc giới thiệu một loạt đồ cao cấp đắt tiền là xong. Đứng trước nhân tình, người đàn ông hẳn sẽ muốn ra vẻ. Còn người phụ nữ thì đang chấm xem gã đàn ông này có thể vì mình mà hào phóng tới đâu.

Nếu đối phương là một cặp vợ chồng mới cưới bình thường, trước hết tôi sẽ hướng dẫn họ từ góc đồ sản xuất trong nước, song với hai người này thì không cần theo trình tự đó. Tôi dẫn thẳng họ tới khu xếp những chiếc xô pha của Đức. Cấp trên đã yêu cầu phải bán cho hết số hàng tồn kho của một sản phẩm sắp được thay đổi mẫu mã của một nhà sản xuất nọ, càng sớm càng tốt. Đúng lúc tôi đang lao tâm khổ tứ bởi chúng đắt hơn hẳn những sản phẩm khác, thành thử các khách hàng thông thường sẽ không chịu mua. Tôi thầm reo lên trong bụng vì vớ được con mồi béo bở.

Đã hai năm trôi qua kể từ khi tôi làm cho công ty bán đồ nội thất này. Ban đầu tôi chỉ làm bán thời gian, rồi một năm trước thì trở thành nhân viên chính thức, và cuối cùng là được phụ trách gian hàng. Đặc điểm lớn của cửa hàng này là, về cơ bản, mỗi khách hàng sẽ được hướng dẫn bởi một nhân viên phụ trách. Mục đích chính là để nâng cao chất lượng dịch vụ, nhưng chúng tôi vẫn bông đùa nhau rằng nó còn có tác dụng ngăn khách đi lung tung không kiểm soát.

Các khách tới lần đầu tiên sẽ phải đăng ký thành viên ở quầy tại lối vào. Sau đó, phía cửa hàng sẽ chỉ định nhân viên phụ trách. Vào lần tiếp theo khách tới, khách có thể chỉ định nhân viên phụ trách lần trước hoặc một nhân viên khác. Nhân viên nào được chỉ định nhiều sẽ được đánh giá là xuất sắc. Trong đám nhân viên mới, tôi nằm trong tốp nhận được phản hồi tốt.

“Xô pha bọc da cũng có nhiều loại lắm. Tôi sẽ chỉ cho hai vị cách nhận biết đơn giản.” Tôi lôi kính lúp cầm tay ra rồi tiến tới gần chiếc xô pha bên cạnh.

“Các vị nhìn xem. Có thể thấy được lỗ chân lông đúng không? Da động vật đương nhiên sẽ có lỗ chân lông như con người. Nếu là sản phẩm kém chất lượng thì sẽ bị xẹp ngay.”

Người phụ nữ nhìn vào kính lúp và thốt lên đầy ngưỡng mộ. Người đàn ông cũng có vẻ hài lòng.

Không chỉ bán được chiếc xô pha của Đức đúng như dự định, tôi còn mời chào được họ mua thêm một chiếc bàn phòng khách bằng đá cẩm thạch. Rồi chúng tôi di chuyển qua khu nội thất của Mỹ, và sau khi khách chọn mua bộ khung giường dáng xe trượt tuyết [19] , tôi đã chốt thêm được một tấm đệm đôi cỡ lớn tuyệt hảo nhất tại khu nội thất phòng ngủ. Chỉ tiếc là không có tủ quần áo mà người phụ nữ thích.

“Cặp đôi kia kiểu gì cũng lại tới tiếp cho xem,” tôi kể thành quả cho đồng nghiệp sau khi quay về văn phòng. “Có vẻ như họ mới mua một căn hộ cũ. Đèn đóm thì đã có sẵn, nhưng lại không hợp gu của cô tình nhân. Set nội thất phòng khách họ mua hôm nay theo phong cách hiện đại và nhẹ nhàng, cơ mà đèn đóm nghe đâu lại là loại ánh sáng lòe loẹt. Đã mua nhiều đồ cao cấp như thế, thì hẳn họ sẽ muốn đồng bộ triệt để. Chẳng mấy nữa mà họ sẽ lại tới thôi.”

“Cậu vớ được khách sộp thế còn gì.” Đồng nghiệp nói vẻ đầy ghen tị.

“Chỉ sộp nếu lần tới họ lại chỉ định tôi thôi.” Tôi rút điếu thuốc và rít một hơi thật sâu.

Dù đã kinh qua nhiều thể loại công việc, song có lẽ đây là công việc hợp với tôi nhất. Tôi thích nội thất, suy nghĩ cái này cái nọ về nội thất nhà người khác cũng vui. Khi khách hàng là một người đang cố tạo ra một không gian sống thoải mái và xinh xắn với kinh phí thấp, tôi sẽ đặt việc chăm sóc khách hàng làm trọng, bán hàng làm thứ. Tóm lại, điều quan trọng là khách hàng muốn gì.

Tôi thực sự muốn tiếp tục công việc này, càng lâu càng tốt.

Đúng lúc tôi hút xong điếu thuốc, điện thoại từ lễ tân đổ chuông. Họ muốn tìm nhân viên phụ trách cho một khách hàng mới. Và tôi lại là người tình cờ bắt máy trong khi còn có vài nhân viên khác cũng đang ngồi chờ. Nhét điếu thuốc thứ hai lại vào hộp, tôi cầm áo khoác đứng dậy.

Vừa sửa chiếc cà vạt bị lệch tôi vừa đi ra khu lễ tân.

“Khách đâu nhỉ?” Tôi hỏi nữ nhân viên đứng ở quầy.

“Là vị ở đằng kia ạ.” Cô ấy chỉ về phía lối ra vào. Một người phụ nữ tóc dài đang ngắm đồ nội thất kiểu cổ điển. Cô ấy mặc một chiếc váy liền thân màu xanh nhạt.

Nhận tài liệu từ nữ nhân viên lễ tân, tôi đi đến gần vị khách nữ. Tài liệu ở đây là chỉ giấy tờ mà khách hàng điền khi đăng ký thành viên. Trên giấy có điền họ tên, địa chỉ và số điện thoại. Nếu là mọi lần thì tôi sẽ kiểm tra tên trước rồi mới tiếp cận khách. Thế nhưng riêng hôm đó tôi lại bước đi mà không nhìn kỹ.

“Xin lỗi đã để cô đợi lâu,” tôi cất tiếng từ sau lưng nữ khách hàng. Sau đó tôi nhìn xuống tài liệu một lần nữa. Tôi nhìn vào ô đề tên.

Tôi không rõ giữa việc cô ấy ngoái lại nhìn và việc tôi kiểm tra tên, việc nào diễn ra nhanh hơn. Có lẽ là gần như cùng một lúc. Đằng nào thì tôi cũng sững người như bị điện giật.

Người đang đứng đó là Uehara Yukiko. So với vài năm trước cô ấy trông trưởng thành và xinh đẹp hơn, nhưng không lẫn vào đâu được, đó đích thị là cô ấy.

Dường như cô ấy không nhớ ra tôi ngay. Song trông thấy vẻ mặt sững sờ của người đàn ông trước mặt mình, không lý nào cô ấy không lấy làm lạ.

Tôi tiến một bước về phía cô ấy - lúc này đang khẽ nhíu mày. Tôi đã định chìa danh thiếp ra, nhưng đầu ngón tay run rẩy khiến tôi không rút nó ra nổi.

“Cho hỏi, trước đây chúng ta đã từng…” cô ấy chủ động ngỏ lời. Cô ấy vẫn còn nhớ.

Cuối cùng tôi cũng rút ra được tấm danh thiếp. Tôi chìa nó ra bằng bàn tay run rẩy.

“Đã lâu không gặp. Hồi đó cảm ơn cô nhiều.” Giọng tôi cũng run theo.

Nhác thấy cái tên trên tấm danh thiếp, cô ấy liền đảo mắt liên hồi, như đang cố lục lại ký ức.

Cuối cùng, ánh nhìn của cô ấy dừng tại khuôn mặt tôi.

Rồi cô ấy há miệng như muốn thốt ra một tiếng “A!”

“Là anh Tajima khi đó…”

“Lâu rồi không gặp.” Tôi cúi đầu.

“Bất ngờ ghê! Anh làm ở đây à?”

“Đây là bến đỗ sau nhiều lần chuyển việc của tôi.”

“Vậy à?”

“Hồi đó thực sự đã gây rắc rối cho cô rồi.”

“À, chuyện đó thì thôi…” Cô ấy cụp mắt.

Chẳng biết có nên gọi đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không nữa. Công việc của tôi là ngày qua ngày tiếp đãi một số lượng người nhiều không đếm xuể. Có lẽ chính việc từ đó tới giờ không gặp phải người quen mới là một kỳ tích.

“Xin lỗi…” Tôi vừa nhìn tài liệu trên tay vừa nói. “Vì đã gọi cô khi chưa nhìn kỹ tài liệu. Tôi bất cẩn quá. Tôi sẽ đổi nhân viên khác ngay. Xin lỗi vì đã làm cô thấy khó chịu.”

Cúi đầu một lần nữa rồi tôi quay gót. Nhưng trước khi tôi kịp cất bước, cô ấy nói.

“Tôi thì không ngại đâu.”

Ghìm bàn chân đang dợm bước đi, tôi ngoái lại nhìn. Ánh mắt tôi bắt gặp ánh mắt Yukiko.

“Tôi không còn để bụng đâu.” Cô ấy mỉm cười với tôi. “Chuyện cũng lâu rồi mà.”

“Nhưng tôi e là nếu tôi hướng dẫn cô sẽ không thoải mái…”

“Tôi đã bảo là không để bụng mà. Hay là anh cảm thấy không thoải mái?”

“Ấy không, không phải vậy.” Tôi gãi đầu. Sự thật đúng là tôi thấy không thoải mái, nhưng không có nghĩa là tôi không muốn hướng dẫn cô ấy. “Cô chắc chứ?”

“Mong anh giúp đỡ.” Nụ cười của cô ấy vẫn như hồi đó.

Cô ấy nói rằng mình muốn xem rèm. Tuy không định mua ngay hôm nay, nhưng cô ấy muốn xem trước. Tôi hỏi xem có phải cô ấy tính thay đổi diện mạo cho căn phòng không.

“Ừm kiểu kiểu vậy.” Cô ấy khẽ nghiêng đầu.

Về rèm cửa, chỗ của tôi có một nữ chuyên viên tư vấn riêng. Tôi giới thiệu cô ấy cho Yukiko.

Có vẻ, trong đầu Yukiko vẫn chưa có một hình ảnh rõ rệt về căn phòng mơ ước. Sau khi nghe một vài gợi ý, cô ấy nói mình sẽ suy nghĩ thêm.

“Nhiều quá nên tôi chẳng biết phải chọn cái nào,” cô ấy nói sau khi rời khỏi khu rèm cửa.

“Cô không cần vội. Tôi sẽ luôn hỗ trợ cô.”

“Cảm ơn anh.”

“Không cần phải cảm ơn đâu. Công việc của tôi mà.”

Yukiko bật cười và gật đầu trước câu nói của tôi.

Cô ấy cũng muốn ngó qua đồ nội thất một chút nên tôi đã dẫn cô ấy đi xem toàn bộ cửa hàng.

“Cô Yukiko giờ đang làm gì?” Tôi hỏi trong lúc chúng tôi sánh bước.

“Tôi đang làm kế toán… kiểu kiểu thế. Còn anh Tajima thì đã làm qua những công việc gì rồi?”

“Như tôi nói ban nãy đấy, tôi đã làm rất nhiều việc. Tôi cũng từng làm cho công ty vận chuyển liên kết với chỗ này. Nhờ có mối liên hệ đó tôi mới có thể vào đây làm, dù là làm bán thời gian thôi.”

“Hẳn là anh đã nỗ lực rất nhiều.”

“Cũng không hẳn vậy.” Được cô ấy khen, con tim tôi chợt xốn xang.

Tôi dẫn cô ấy tới tầng có những món đồ nội thất hợp với không gian phòng kiểu truyền thống như tủ com mốt làm từ gỗ cây hông. Khu này ít người lui tới, chưa kể tôi còn một lý do khác nữa.

“Tôi thích chỗ này lắm.” Đứng ở lối vào của tầng, tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận một luồng không khí phảng phất hương gỗ đang tràn vào phổi.

Yukiko ngước lên nhìn tôi như thể muốn hỏi tại sao.

“Cứ tới đây là tôi lại nhớ về ngôi nhà nơi mình sinh ra và lớn lên. Nó là một ngôi nhà cổ, khu bếp là nền đất. Tôi nhớ là đồ trong nhà cũng có vài thứ làm từ gỗ cây hông. Có thể cô không tin, nhưng nhà tôi còn từng thuê giúp việc.”

Yukiko mở to mắt.

“Hóa ra trước kia anh đã từng giàu có.”

“Giàu à? Tôi nghĩ là cũng khá khá giả. Bố tôi từng là nha sĩ. Nhưng đó là chuyện hồi nhỏ thôi. Gia đình tôi tan đàn xẻ nghé, tôi cũng một bước rơi vào cảnh bần hàn luôn.”

“Cuộc sống của anh hẳn đã rất khó khăn.”

“Nhưng tôi cũng không nên làm chuyện đó.”

“Chuyện đó?”

“Tozai Shoji.”

À à, cô ấy quay mặt đi. Có vẻ như đây là chuyện cô ấy không muốn nhớ lại.

“Ông lão đó, ông Makiba đúng không nhỉ? Sau đó ông ấy thế nào?”

“Nếu là chuyện đó thì anh an tâm. Ông lão lấy lại được tiền rồi.”

“Lấy lại được rồi sao? Toàn bộ?”

Cô ấy gật đầu cái rụp.

“Ông ấy đã rất may mắn. Những người khác hình như vẫn chưa giải quyết xong đâu. Ông Makiba may là có người giúp nên mới ổn thỏa đó.”

Lấy lại được tiền từ cái công ty đó quả là một việc đáng kinh ngạc.

“Làm thế nào mà…” Nói tới đó tôi liền ngậm tăm. Tôi nghĩ một người đã chẳng giúp ích được gì như tôi không có tư cách để hỏi câu đó.

“Ông Makiba giờ vẫn khỏe lắm. Chân với lưng ông ấy có vẻ yếu đi một chút, nhưng thi thoảng ông ấy vẫn tản bộ ở công viên.”

“Ồ, vậy thì tốt rồi.” Cảm giác nhẹ nhõm và tội lỗi xen lẫn trong tôi.

Sau khi dành hơn một giờ đồng hồ để dẫn cô ấy đi quanh cửa hàng, chúng tôi quay trở lại tiền sảnh. Cô ấy xin lỗi vì đã không mua gì cả. Tôi lắc đầu.

“Khách hàng sau khi nghe hướng dẫn không phải lần nào cũng sẽ mua. Với cả tôi cũng đã rất vui.”

“Nếu vậy thì tôi đỡ áy náy.”

“Về chuyện rèm cửa, nếu cần lời khuyên đừng ngại hỏi tôi bất cứ lúc nào. Chỉ cần gọi trước cho tôi, tôi sẽ để trống lịch làm việc vào lúc cô muốn tới.”

“Vâng, cảm ơn anh.”

Tôi dõi theo bóng lưng Yukiko đang đi xa dần sau cánh cửa kính với tâm trạng phấn khởi.

Từ sau hôm đó, tôi còn đắm chìm trong niềm hạnh phúc ấy một thời gian nữa. Kể cả khi đi làm tôi cũng nôn nóng không yên. Mỗi lần điện thoại đổ chuông là tôi lại cầm ống nghe nhanh hơn bất kỳ ai. Ngay cả lúc đang hướng dẫn cho khách khác, tôi cũng canh cánh chờ điện thoại từ cô ấy.

Tôi biết số liên lạc của Yukiko. Nó được ghi trong tài liệu lúc cô ấy đăng ký thành viên. Có vài lần tôi đã tính chủ động gọi cho cô ấy. Cớ thì tôi có hàng tá. Tôi có thể nói là mình gọi vì mới có mẫu vải rèm mới chẳng hạn. Vậy nhưng tôi không đủ dũng cảm. Tôi không muốn bị cô ấy nghĩ là, mới nói chuyện thân mật một chút mà tôi đã cho là có thể quên sạch quá khứ và tỏ ra vồn vã.

Sau vài ngày sống trong bồn chồn, tôi nhận được cú điện thoại mà mình mong đợi bấy lâu. Khi đó tôi vừa hướng dẫn khách và trở vào văn phòng xong. Một nhân viên đàn anh bắt máy và báo với tôi rằng “Một vị tên Uehara gọi cho cậu đó”.

Tôi giằng lấy ống nghe như cướp rồi nói “A lô, Tajima xin nghe”. Hơi thở trở nên gấp gáp.

“A lô, là tôi, Uehara đây. Hôm nọ cảm ơn anh nhiều.”

“Không, không có gì đâu,” vừa để ý cái nhìn của đàn anh tôi vừa đáp. Ở đây nghiêm cấm nói chuyện một cách suồng sã.

“Ngày mai tôi có thể tới cửa hàng được không nhỉ?”

“Không vấn đề. À ừm, khoảng mấy giờ quý khách muốn tới?” Tôi hỏi trong lúc cố trấn áp trống ngực đang đập rộn ràng.

Ngày hôm sau là thứ Bảy. Cô ấy nói sẽ tới lúc sáu giờ chiều. Tôi đáp là rất mong được gặp lại quý khách. Lập tức tôi phải kìm nén không cho bản thân ngân nga hát.

Ngày hôm sau, tâm trạng tôi phấn chấn từ buổi sáng. Tôi đặc biệt chú ý tới kiểu tóc và còn cẩn thận cạo râu không để bị sót. Thật may mắn là phải mặc đồng phục nên tôi không cần lo lắng về chuyện quần áo.

Thứ Bảy khách tới rất đông. Thỉnh thoảng cửa hàng còn bị rơi vào tình trạng thiếu nhân viên hướng dẫn, những lúc như thế chúng tôi sẽ để cho khách tự đi ngắm đồ. Tôi cũng phải hướng dẫn khách không ngưng nghỉ. Dẫu vậy, đôi lúc hồn tôi vẫn như treo ngược cành cây. Chốc chốc tôi lại nhìn đồng hồ và đợi nó chỉ sáu giờ.

Ngay sau khi tôi tiễn một vị khách trông không có vẻ gì là định mua nhưng vẫn đòi giải thích rõ là lắm, Uehara Yukiko bước vào cửa hàng trong một bộ suit màu xám. Cô ấy nhìn tôi và nhoẻn miệng cười.

“Thật là khéo quá, vị khách trước vừa mới về.”

“Anh bận như vậy, thật không sao chứ?”

“Đương nhiên rồi. Hơn nữa, cô Yukiko là một vị khách quan trọng của chúng tôi mà.”

Cô ấy mấp máy môi nói hai chữ cảm ơn.

“Ừm, vậy tôi dẫn cô ra khu rèm cửa nhé?”

Cô ấy gật đầu và không nói gì. Đó là điểm khởi đầu cho khoảng thời gian hạnh phúc của tôi.

“Thú thực là tôi đã lo lắng. Sợ là cô sẽ không tới đây nữa.”

“Vì sao chứ?”

“Thì vẫn là chuyện hồi xưa…”

“Ta đừng nhắc chuyện hồi xưa nữa. Nó đã trôi qua rồi mà.”

Cách nói như ngầm nhắc nhở. “Ừm,” tôi nói.

Tới khu rèm cửa, tôi thấy nữ chuyên viên tư vấn đang đứng đó với vẻ mặt lúng túng. Cô ấy nhìn về phía tôi ra hiệu cầu cứu.

“Có chuyện gì vậy?”

“A cậu Tajima. Có vị khách kỳ lắm.”

“Kỳ là sao?”

“Vị khách đó nói muốn xem chất liệu vải rèm nên tôi đã bảo là xin cứ tự nhiên. Nhưng người đó lại lần lượt tháo hết chỗ vải mẫu đang treo xuống. Không chỉ vậy, người đó thậm chí còn tháo cả rèm đăng ten nữa.”

“Sao lại vậy? Cô thử gọi bảo vệ xem?”

“Nhưng khách lại bảo là muốn so sánh các loại với nhau nên tôi chẳng nói lý lại được.”

“Nhưng tháo hết vải mẫu ra như thế thì sẽ ảnh hưởng tới các khách khác mà?”

“Đúng là như vậy. Thế nên tôi mới đang không biết phải làm sao đây.”

“Người đó giờ đang ở đâu?”

“Ở bàn phía trong cùng.”

Tôi gật đầu và cài chiếc cúc áo khoác bị tuột.

“Cô Yukiko chờ tôi chút nhé. Chắc sẽ nhanh thôi.” Nói đoạn tôi rời đi.

Khi đi xuyên qua chỗ vải mẫu được xếp thành hàng, đúng như lời nữ chuyên viên tư vấn nói, một người đàn ông đang đứng hướng về phía chiếc bàn. Phải hơn chục mẫu vải đang nằm trên bàn và ghế.

“Thưa quý khách, rất xin lỗi nhưng vì các khách khác cũng sẽ xem hàng, nên khi tháo vải mẫu, quý khách có thể vui lòng một lần tháo hai đến ba mẫu thôi có được không ạ?” Tôi cất tiếng với người mặc áo khoác màu trắng ngà.

Tuy nhiên người đàn ông đó không hề phản ứng. Giữ nguyên tư thế đấu lưng về phía tôi, người đó vẫn đang lúc thì sắp xếp rồi thay đổi vị trí các mẫu vải, lúc thì soi chúng dưới ánh sáng.

“Quý khách…”

“Đừng nói mấy lời keo kiệt như thế chứ.” Người đàn ông nói mà vẫn không ngoái lại nhìn. “Tôi chỉ đang xem thôi mà.”

“Thế nhưng sẽ ảnh hưởng đến các khách khác…”

Khi tôi nói tới đó, người đàn ông quay ngoắt lại. Trông thấy gương mặt của người đó, tôi chết lặng. Suy nghĩ trong đầu bỗng nhiên bay biến hết.

“Nhà tôi có nhiều cửa sổ nên cần nhiều rèm, thành thử tôi không quyết được.” Gương mặt đã từng khiến tôi khổ sở đang ở ngay trước mắt. Gương mặt đó cười tủm tỉm gian ác. “Lâu rồi không gặp.”

Thật là ngớ ngẩn, nhưng lời tôi đáp lại lúc đó lại là “chào mày”. Hẳn là tôi vẫn chưa thể suy nghĩ lại một cách mạch lạc. Ngó thấy tôi như vậy, Kuramochi lại cười thêm.

“Làm sao đấy, mặt mày như người mất hồn thế? Việc tao ở đây kỳ lắm à?” Hắn liếm môi. “Cơ mà chắc là cũng bất ngờ ha?”

“Tại sao mày lại ở đây?”

“Đoán coi, tại sao nhỉ?” Hắn xòe hai tay như một nhà ảo thuật.

Tôi cảm nhận sau lưng có người. Ngoái lại nhìn thì từ giữa những chiếc rèm, Yukiko vừa mới bước ra.

Ngay khoảnh khắc này, ngực tôi đau nhói. Không hẳn là tôi đã nghĩ đến một điều gì cụ thể, song dự cảm chẳng lành như một cây kim đã đâm thẳng tim tôi.

“Xin lỗi anh,” Yukiko làm vẻ mặt hối lỗi. “Anh ấy đã cấm tôi không được nói gì nên tôi đành vào cửa hàng một mình. Tôi đã bảo anh ấy là đừng làm mấy việc như trẻ con đó rồi, vậy mà…”

“Diễn một chút thôi mà. Dù gì thì cũng năm, sáu năm rồi mới gặp lại nhau. Nếu chỉ xuất hiện với lời chào đơn giản thì nhạt nhẽo lắm,” Kuramochi nói giọng bông đùa.

“Chuyện này là sao đây?” Tôi lần lượt nhìn gương mặt hai người họ. “Hai người đang trêu tôi đấy à?”

“Gì mà nổi sùng lên thế?” Kuramochi cười gượng rồi ra đứng bên cạnh Yukiko, mặt thản nhiên như không. “Yukiko đã đến đây rồi nhỉ? Sau đó cô ấy đã cho tao hay về mày. Và tao đã dứt khoát đòi đi cùng cô ấy lần này.”

Tôi nhìn Yukiko. Có lẽ tôi đã mang vẻ mặt đầy sát khí.

“Hôm trước cô đâu có nói gì về Kuramochi?” Tôi chẳng còn đủ tỉnh táo để dùng kính ngữ nữa.

“Vâng, không hiểu sao tôi lại để vuột mất cơ hội đề cập tới chuyện đó.” Cô ấy thè lưỡi. Cử chỉ đó khiến tôi thêm phần bực bội.

“Có thể làm việc cho một cửa hàng nội thất hàng đầu thế này, đáng nể đấy. Khi nghe tin từ Yukiko tao đã mừng lắm. Tao đã luôn lo lắng về mày suốt thời gian qua.” Kuramochi vừa nhìn khắp cửa hàng vừa nói. Tuy giọng điệu của hắn tỏ ra thán phục, song tôi nhận ra ẩn sâu bên trong thấp thoáng có sự khinh thường.

“Hai người… ừm, đã luôn giữ liên lạc từ hồi đó?”

“Từ hồi đó, ý mày là từ sau vụ Tozai Shoji? Ừ, đúng vậy đó. Vì vụ đó mà tụi mình đều lao đao ha.”

Cách nói như thể hắn là nạn nhân vậy. Xem chừng trước mặt Yukiko hắn đã luôn cư xử như vậy.

“Ừm, lẽ nào,” tôi hỏi Yukiko. “Người đã giúp đỡ ông Makiba là…”

“Anh ấy đó.” Cô ấy nhanh chóng thừa nhận.

Tôi kinh ngạc nhìn Kuramochi. Hắn gãi sống mũi một cách thẹn thùng.

“Chẳng phải việc gì to tát đâu. Chẳng qua vì tao là người trong nội bộ nên mới thuận tiện làm được nhiều chuyện thôi.”

“Nhưng chẳng phải hồi đó Tozai Shoji không còn chút tiền nào sao?”

“Đúng là như thế, nhưng tao đã có nhiều cách. Mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Mày dẫn tao đi quanh cửa hàng đi chứ. Lần trước mày đã dẫn Yukiko rồi mà? Vừa ngắm nội thất ta vừa kể cho nhau nghe về cuộc sống dạo gần đây đi ha!”

“Thứ lỗi, nhưng tao không làm vậy được. Tao đang trong giờ làm.”

“Ai bảo là mày phải trốn việc? Tụi tao là khách mà. Giới thiệu nội thất cho khách là công việc của mày còn gì. Hãy giới thiệu cho tụi tao những món đồ mà mày có thể tự tin tiến cử.”

Chẳng biết từ bao giờ tay của Kuramochi đã đặt lên vai Yukiko, vẫn liếc nhìn bàn tay, tôi hỏi hắn. Câu hỏi mà tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận câu trả lời.

“Hai người đang yêu nhau à?” Giọng tôi yếu ớt một cách thảm hại.

“Ừ,” Kuramochi đáp nhẹ bẫng. “Xuân năm sau tụi tao sẽ làm đám cưới. Nên bây giờ đang tìm nội thất cho nơi ở mới nè.”