← Quay lại trang sách

Chương 26

Kuramochi nói là hắn thích nội thất của Mỹ. Bởi kích thước của chúng đều rất to.

“Tao thích một chiếc bàn ăn cho tầm mười người ấy. Loại mà có thể mở tiệc và mời khách tới. Chỗ mày có loại đó không?”

“Nếu là bàn cho tám người ngồi thoải mái thì có một vài chiếc.”

Tôi dẫn hai người tới khu hàng nội thất ngoại quốc. Kuramochi để mắt đến chiếc tủ búp phê được trưng bày ở đó đầu tiên.

“Cái này được đấy. Với kích cỡ này thì có thể bày được cái đĩa pha lê ấy đó.” Kuramochi nhìn Yukiko và nói. “Có thể bày biện cả chỗ đĩa bát mà Yukiko sưu tầm nữa.”

Bên cạnh chiếc tủ búp phê đó đặt một chiếc bàn ăn với cùng chất liệu và màu sắc. Tôi giới thiệu nó cho hắn.

“Hiện tại thì bàn này dành cho sáu người ngồi, nhưng gắn thêm mặt bàn vào là có thể biến thành bàn cho tám người.”

“Chà chà, được phết đấy.”

Hắn vừa xoa xoa mặt bàn vừa ngắm nghía nó cùng chiếc tủ búp phê. Có lẽ hắn đang hình dung đặt chúng ở nhà mới thì trông sẽ như thế nào.

Chẳng mấy chốc, ánh mắt hắn dừng lại ở một thứ khác. Hắn rời khỏi bàn và bắt đầu hùng hổ bước đi. Trông thấy hướng đi của hắn, tâm trạng tôi tối sầm.

“Này, Yukiko. Cái này thì sao?” Kuramochi vẫy gọi người phụ nữ sắp trở thành vợ mình.

Thứ mà hắn vừa mắt là bộ khung giường của cùng một nhà sản xuất. Đó là một chiếc giường đôi rộng, khá lớn.

“Đẹp đấy, nhưng mà…”

“Nếu là cái này thì sẽ vừa khít với căn phòng đó, em không thấy sao? Anh nói rồi đấy, anh ghét cảnh hai người phải chen chúc trên một chiếc giường chật chội lắm. Cái này còn tiệp màu với giấy dán tường nữa.”

“Với cả,” nói tới đó Kuramochi hạ giọng rồi thì thầm gì đó vào tai Yukiko. Tuy không biết nội dung, nhưng liên quan đến chuyện gì thì biểu cảm nhăn nhở đó đã nói lên tất cả. Yukiko làm vẻ mặt ngượng ngùng xen lẫn bối rối, rồi nguýt hắn nói, “Đồ ngốc này”. Tôi bất giác cúi mặt.

Xem chừng giữa hai người bọn họ đã có mối quan hệ xác thịt. Mặc dù coi đó là chuyện đương nhiên, song khi bị buộc phải chứng kiến thứ mà bản thân đã cố né tránh, tôi không thể ngăn trái tim mình chùng xuống.

“Này, Tajima. Trước hết là tao chốt cái này.” Chỉ tay vào bộ khung giường, Kuramochi nói. “Đừng có bảo tao là trong kho hết hàng nha.”

“Tao sẽ kiểm tra xem sao, nhưng chắc là còn hàng đó. Hôm nọ thuyền chở đồ nội thất của nhà sản xuất này vừa cập bến mà.”

“Thế à? Nhân tiện, cái này cũng đẹp nhỉ?” Hắn đánh mắt sang chiếc tủ com mốt bên cạnh giường.

Ngoài khung giường, Kuramochi nói là sẽ mua thêm bộ nội thất phòng ăn, tủ búp phê và tủ com mốt, rồi cả bàn đầu giường. Tổng giá trị đơn hàng lên đến gần ba triệu yên. Dẫn hai người ra sảnh dành cho khách mua hàng, bưng nước cam tới cho họ, rồi tôi xuất hóa đơn.

“Tajima, toàn bộ chỗ này sẽ được tính vào thành tích của mày đúng không?” Kuramochi hỏi.

“Ừ,” tôi đáp.

“Nếu vậy thì tốt rồi. Dẫu sao tao cũng muốn giúp mày tăng thành tích. Nói thật là tao đã được công ty bất động sản chỗ tụi tao mua nhà giới thiệu cho một cửa hàng nội thất giá rẻ. Nhưng nghe tin từ Yukiko xong, tao đã quyết định là sẽ mua ở chỗ mày.”

“Cảm ơn mày.”

“Gì thế, mỗi thế thôi á? Mày có thể tỏ ra cảm kích hơn chút mà.”

“Anh Osamu,” Yukiko huých khuỷu tay vào nách hắn. Cử chỉ đó còn khiến tôi hụt hẫng hơn là lời nói của Kuramochi.

“Tao biết ơn mà,” tôi nói kèm theo một nụ cười giả tạo. “Và cũng rất cảm kích. Cơ mà nói thế nào nhỉ, đột ngột quá nên không nói nên lời thôi. Lâu lắm rồi mới gặp lại, rồi còn hay tin mày sẽ kết hôn với cô ấy nữa…”

“Rồi còn mua một đống nội thất nữa, ha?” Kuramochi cười hoan hỉ. “Lần tới ta hãy từ từ hàn huyên nha. Tao muốn mày nghe về công việc của tao. Có vẻ mày cũng đã gặp phải nhiều chuyện, nhưng tao cũng trải qua biết bao sóng gió chẳng kém gì đâu. Bảy nổi ba chìm, khổ cực lận đận lắm.”

“Hiện tại mày đang làm công việc gì?”

“Nói vắn tắt lại thì là cổ phiếu.”

“Cổ phiếu?” Câu trả lời của hắn hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Kiến thức về thứ đó của tôi cũng là con số không.

“Cổ phiếu, trong ‘công ty cổ phần’ ấy. Bán ra hoặc mua vào thì sẽ được lời hoặc bị lỗ.”

“Mày đang bán cái đó hả?”

Nghe tôi nói vậy Kuramochi liền phì cười.

“Tao bán cổ phiếu thế nào được. Thôi để lần sau tao sẽ giải thích cho. Đó là một công việc thú vị.” Hắn nhe răng cười.

“Hừm… Nói gì thì nói, có vẻ mày cũng đã thành đạt rồi. Còn mua cả một căn hộ cao cấp cơ mà.”

“Nhà cũ thôi. Nhưng mà ở nội thành đó.” Kuramochi khẽ ưỡn ngực. “Khi nào chuyển nhà xong và ổn định, tao sẽ liên lạc! Tới lúc đó mày ghé chơi nhé. Khi ấy, chỗ nội thất mày bán hôm nay nhất định là đã được bày vào đúng vị trí rồi.”

“Ghen tị thật đấy.”

“Mày cũng cố lên. Thôi, lần tới nhất định phải từ từ hàn huyên nhé.”

Tôi cảm thấy băn khoăn trước lời nói đó của Kuramochi. Suy nghĩ ấy dường như đã hiện cả lên mặt tôi, hắn nhíu mày.

“Đừng nhìn tao bằng con mắt ngờ vực vậy chứ. An tâm đi, lần này tao không đồng lõa với tụi lừa đảo đâu… Em nhỉ?”

Thấy Kuramochi tìm kiếm sự đồng tình, Yukiko mỉm cười nói, “Lần này có vẻ là tin được đó.”

Sau khi tiễn hai người tới tận lối ra vào, tâm trạng tôi vẫn ủ rũ ngay cả khi đã trở lại văn phòng. Tôi chẳng lấy làm vui dù đã gặt hái được doanh thu lớn. Chỉ có cảm xúc nhục nhã đang cuộn trào trong lồng ngực. Không chỉ bị Kuramochi cướp mất Yukiko, tôi còn buộc phải chọn đồ đạc cho tổ ấm mà hai người từ nay sẽ gây dựng. Bàn để Kuramochi thưởng thức những món Yukiko tự tay nấu, và giường để Kuramochi ôm lấy cơ thể Yukiko…

Mặc dù sếp đã khen ngợi tôi về thành tích bán hàng ngày hôm đó, nhưng tôi hầu như bỏ ngoài tai.

Một bước từ thiên đàng rơi xuống địa ngục đúng là câu để chỉ tình cảnh này. Ngay sau khi gặp lại Yukiko, mỗi ngày của tôi đều vui không để đâu cho hết, ấy vậy mà từ khi gặp Kuramochi, làm cái gì cũng khiến tôi chán nản. Không thể chú tâm vào chuyện bán hàng, thành tích của tôi sụt giảm.

“Có chuyện gì vậy? Cậu thấy trong người không khỏe à?”

Tôi đang ngồi ngẩn ngơ trong văn phòng thì sếp bắt chuyện.

“Dạ không, không có chuyện gì đâu ạ.”

“Vậy sao? Nhưng mà gần đây cậu hơi khác lạ đó. Hôm qua hình như cậu còn để vuột mất khách đã định mua hàng thì phải?”

“Ơ…”

Chắc chắn là đồng nghiệp đã mách lẻo với sếp. Cặp vợ chồng trung niên muốn mua một chiếc tủ com mốt kiểu truyền thống đã hỏi tôi rất nhiều, nhưng dần dà tôi chẳng buồn trả lời nữa, sau cùng đã trót nói một câu đại ý là họ không cần phải vội mua làm gì.

“Nói chung cậu làm thế là không ổn đâu. Nếu cậu thấy không khỏe thì hãy xin nghỉ ốm đi. Còn nếu không phải, thì làm việc cho tử tế vào.”

“Vâng, tôi xin lỗi.”

Sếp hình như còn muốn nói thêm điều gì nữa, song, đúng lúc đó điện thoại đổ chuông. Ông ấy nhấc ống nghe lên. Sau khi nói chuyện một chút, sếp ngước lên nhìn tôi.

“Có khách chỉ định cậu đấy. Cố lên nhé.”

Tôi cúi đầu đáp vâng rồi đi ra khỏi văn phòng.

Trong tâm trạng không hề hứng khởi, tôi đi ra quầy lễ tân. Tôi đang nghĩ hay là mình xin nghỉ việc một thời gian. Nhưng ngay lúc kiểm tra tên khách hàng, toàn bộ suy nghĩ liền bay biến. Đập vào mắt tôi là cái tên Uehara Yukiko.

Đi đến tiền sảnh, tôi bắt gặp Yukiko đang đợi một mình. Nhưng tôi vẫn không an tâm. Có khi Kuramochi sẽ lại xuất hiện từ đâu đó giống như lần trước.

Yukiko nhìn thấy tôi liền nhoẻn miệng cười, chắc chắn không nhận ra sự cảnh giác của tôi.

“Chào anh.”

“Kuramochi đâu? Thể nào hai người chẳng tới cùng nhau.” Tôi đảo mắt nhìn chung quanh.

Nụ cười của cô ấy chuyển thành một nụ cười gượng.

“Xin lỗi anh về chuyện lần trước nhé. Anh ấy có phần trẻ con như vậy đó.”

“Vậy tức là cô thực sự tới một mình?”

“Tôi tới một mình thôi.” Cô ấy gật đầu. “Tôi muốn xem rèm một lần nữa.”

“Tôi hiểu rồi. Để tôi dẫn cô đi xem.”

Cảm xúc của tôi khá hỗn độn. Tôi sốc khi biết đã bị Kuramochi cướp mất Yukiko nhưng lại thấy vui khi có thể gặp cô ấy như thế này. Dẫu biết rèm cửa mà cô ấy muốn xem là dành cho cuộc sống mới của bọn họ, song tôi quyết định sẽ không nghĩ về chuyện đó nữa.

Bây giờ không có Kuramochi trốn ở khu rèm cửa nữa. Giống như lần trước, tôi gọi nữ chuyên viên tư vấn hỗ trợ Yukiko chọn rèm.

Nữ chuyên viên hỏi Yukiko về độ lớn của cửa sổ cũng như không khí của căn phòng vân vân. Tôi đứng cạnh nghe Yukiko trả lời nên cũng nắm được đại khái bố cục không gian của căn nhà mà Kuramochi mua. Đó là một căn gồm hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp và còn tương đối rộng rãi. Hẳn là bộ nội thất phòng ăn và tủ búp phê mà họ mua hôm nọ sẽ hợp lắm. Ngọn lửa ghen tuông đã không còn phừng phừng bùng lên, nhưng cũng không hẳn đã tắt ngúm, nó đang phì phì nhả khói đen ngòm.

Sau khi chọn được rèm, chúng tôi lại đi tới sảnh tiếp khách như lần trước.

“Chuyện hai người sắp kết hôn nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn thấy khá kỳ lạ.”

“Nhìn từ phía anh Tajima thì có lẽ là vậy ha. Cũng đã mấy năm rồi chúng ta không gặp nhau.”

“Hai người bên nhau lâu rồi à?”

“Vâng…” Cô ây khẽ nghiêng đầu. “Có lẽ là được bốn năm rồi. Nhưng mà hẹn hò đi chơi thì chắc là từ trước đó nữa.”

“Quả nhiên hai người thân nhau từ vụ của ông Makiba à?”

“Vâng, có thể nói là vậy. Bọn tôi đã gặp nhau suốt vì vụ đó.”

Tôi nhớ lại chuyện mình đi gặp ông Makiba sau khi nghỉ việc tại Tozai Shoji một thời gian. Khi ấy cả ông lão lẫn Yukiko đều đã từ chối tôi, nhưng Kuramochi thì lại chiếm được trái tim họ.

“Theo như cô nói lần trước, ông Makiba nhận lại được tiền không phải là nhờ thắng kiện nhỉ?”

“Đúng vậy. Kể cả có kiện cáo đi chăng nữa cũng không biết bao giờ tiền mới được hoàn trả, mà có được hoàn trả thì cũng chỉ được một chút xíu mà thôi, anh ấy đã nói như vậy đó.”

“Thế rồi cậu ta đã làm cách nào?”

“Tôi cũng không nắm được chi tiết, nhưng hình như, trong lúc còn ở Tozai Shoji anh ấy đã hoàn tất thủ tục hủy hợp đồng cho ông Makiba và ép kế toán trả một mức tiền tương xứng với tiền thanh toán hợp đồng. Vì trong công ty gần như không còn tiền, anh ấy kể là đã phải cạnh tranh với những nhân viên có cùng ý định làm thủ tục hủy hợp đồng cho nạn nhân dữ lắm. Rằng ai nhanh chân thì là kẻ thắng cuộc.”

Dối trá, tôi nghĩ. Không phải gần như không có tiền, công ty đó chẳng có lấy một xu thì có. Quan trọng nhất, là bản thân hợp đồng chỉ được làm qua loa, nên thủ tục hủy hợp đồng cũng chẳng có gì khó khăn cả.

“Cụ thể là đã lấy lại được bao nhiêu tiền?”

Nghe tôi hỏi, cô ấy liền giơ ra ba ngón tay.

“Ba triệu yên. Tính ra ông chỉ mất tiền lệ phí thôi.”

Tôi cảm thấy càng lúc càng lạ. Cơ cấu của công ty đó đâu cho phép một số tiền lớn như vậy tới tay một tên lâu la như Kuramochi. Toàn bộ số tiền đã bị bè lũ lãnh đạo cầm theo và cao chạy xa bay rồi.

“Chuyện diễn ra dễ dàng đến thế sao?”

“Hình như không dễ dàng đâu. Tôi cũng mới nói đó, nghe đâu cuối cùng nó đã trở thành một trận chiến giành giật tiền. Nhưng vì đã hạ quyết tâm bằng bất cứ giá nào cũng phải đòi lại được phần tiền của ông Makiba, anh ấy đã dùng cả tính mạng mình để giành giật với công ty đó.”

“Ồ…”

Chuyện chẳng có tí gì đáng tin cả, song Yukiko coi bộ không hề nghi ngờ. Dĩ nhiên, nhất định bởi thế mà cô ấy mới cảm kích tấm chân tình của Kuramochi và động lòng với hắn.

Sau khi cô ấy về, tôi hút thuốc ở văn phòng. Trong đầu, viễn cảnh đáng ghét do tôi tưởng tượng ra đang chạy vòng quanh.

Vài năm trước, cảnh sát đã “ghé thăm” tôi. Họ nói rằng đã có nhân viên kinh doanh lợi dụng tên tôi để giao dịch và ăn chặn tiền khách thanh toán. Ngoài Kuramochi ra tôi không thể nghĩ tới ai khác. Tuy nhiên, tôi lại chưa từng suy nghĩ về việc tại sao hắn làm chuyện đó và đã làm gì với số tiền ấy. Tôi nghĩ là giờ mình đã tìm thấy câu trả lời. Hắn, vì để trả lại tiền cho ông Makiba, đã đi lừa những nạn nhân khác. Về chuyện tại sao hắn lại đối xử đặc biệt với một mình ông lão ấy, xét tới diễn biến sau đó thì có thể dễ dàng đoán ra. Mục đích của hắn không phải là để ông lão biết ơn mình mà là chiếm được cảm tình từ Yukiko.

Cho dù thế đi chăng nữa thì ba triệu yên…

Nghĩ tới đó tôi như choàng tỉnh. Tôi sực nhớ đến bà Kawamoto Fusae đã treo cổ tự vẫn. Tổng thiệt hại của bà ấy là vài triệu yên. Có dấu vết để lại cho thấy một phần của khoản tiền đó đã bị rút từ ngân hàng. Phải chăng là Kuramochi đã đưa cho ông lão Makiba số tiền hắn cướp được từ bà ấy?

Tên đó là loại người có thể làm được những chuyện như thế. Hắn đã sống như vậy suốt bao năm qua.

Giọng nói như thì thầm của con trai bà Kawamoto Fusae vang lên bên tai tôi. Giọng nói chất chứa nỗi căm hận. Tôi thật muốn cho Kuramochi nghe giọng nói đó.

Khoảng một tuần sau, Kuramochi đến tìm tôi một mình. Biết là hắn, tôi đã tính đổi với người khác, nhưng công ty quy định nhân viên sẽ buộc phải tiếp khách khi được chỉ đích danh và đang không bận gì khác.

“Tao nhận được rèm rồi!” Hắn nói ngay khi nhác thấy mặt tôi. “Màu đẹp đấy. Tao nghe nói chất vải đó là do mày đề xuất. Cô ấy nhờ tao gửi lời cảm ơn tới mày.”

“Cô ấy ưng ý là được rồi.”

“Đồ nội thất vẫn sẽ được giao trong tháng sau đúng không?”

“Yên tâm. Mày tới để kiểm tra chuyện đó à?”

“Không, tao muốn xem qua bàn viết. Rồi thì tủ sách. Tao làm việc ở nhà tương đối nhiều.”

“Mày bảo là đang làm công việc liên quan tới cổ phiếu nhỉ? Cái này khác với công ty trái phiếu à?”

“Hơi khác một chút. Mà phải nói là khác hoàn toàn thì đúng hơn.” Nói vậy rồi hắn nhìn tôi chăm chú. “Mày có học về cổ phiếu hả?”

“Không tới mức học. Tao chỉ đứng coi cọp ở hiệu sách thôi.”

“Ồ, thế à?” Hắn gật đầu với vẻ mặt như đang mưu tính điều gì đó. Việc hắn biểu lộ vẻ mặt như thế đối với tôi là một điềm báo không mấy tốt lành.

Bàn viết và tủ sách nằm ở cùng một khu. Tôi nhanh chân dẫn hắn tới đó. Tôi đã muốn kết thúc công việc ngột ngạt này càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên, phía Kuramochi lại không có vẻ gì là muốn tha cho tôi sớm. Vừa ngắm nghía những món đồ nội thất tôi giới thiệu, hắn vừa như đang nghĩ ngợi chuyện gì khác.

“Cổ phiếu như là một hình thức đánh bạc được chính phủ công nhận vậy.” Trong lúc vuốt ve chiếc bàn viết hắn mở lời. “Đã vậy tiền cược lại còn lớn. Thua không có nghĩa là sẽ mất tiền cược. Cứ kiên trì ắt sẽ có tin vui. Đến khi thắng và phát sinh lợi nhuận thì có thể bán đi. Chỉ cần lặp đi lặp lại quá trình đó thì sẽ không bị lỗ. Cách hoạt động là như vậy đó.”

“Tao thấy đầy người bị lỗ mà?”

“Đấy là khi mày cược ít tiền thôi. Không đủ tiềm lực để kiên trì theo nên mới không thành. Chưa kể mày sẽ buộc phải chú trọng tới phần thông tin. Nếu muốn có lời nhanh thì thông tin rất quan trọng.”

“Chắc không phải là mày đang bảo tao mua cổ phiếu đâu nhỉ?”

Kuramochi tròn mắt trước lời nói của tôi.

“Nếu phải thì mày tính làm gì?”

“Mày đùa à?” Tôi phẩy tay. “Tao hoàn toàn không dư dả để làm chuyện như thế. Gắng lắm tao mới kiếm đủ ăn qua ngày. Nếu mày tới với ý bán cổ phiếu cho tao thì xin lỗi, mong mày về cho.”

Giữa chừng Kuramochi lắc đầu, rồi hắn bắt đầu phẩy cả tay.

“Mày an tâm đi. Tao hoàn toàn không có ý đó. Với cả trước đây cũng đã nói rồi, tao không thể bán cổ phiếu. Chẳng qua là nếu mày có ý muốn mua cổ phiếu thì tao đang tiện có vài cái tên tốt có thể chỉ cho mày. Nếu nội hôm nay hoặc ngày mai mày mua thì sẽ kiếm được lợi nhuận với xác suất tương đối cao.”

“Nếu thế sao mày không tự mua đi?”

“Dĩ nhiên là tao đã mua nhiều nhất có thể rồi. Với thiện chí của một người bạn, tao muốn cho mày hưởng sái thôi. Tính du di đi thì chắc cũng phải lời được một hoặc hai triệu yên đó. Nhưng tao sẽ không tham lam mà sẽ bán hết.”

Tôi nhìn Kuramochi thản nhiên nói về những khoản tiền lớn. Thì ra tên này đang làm công việc như thế. Bảo sao hắn có thể sống xa hoa như vậy. Nhưng cổ phiếu ngon ăn đến vậy sao?

Kuramochi đột nhiên phá lên cười. Hắn vỗ vai tôi.

“Tao xạo đó. Vốn làm gì có loại cổ phiếu nào ngon đến thế được. Ngay từ đầu tao đã là người theo chủ nghĩa sẽ không tự mua cổ phiếu.”

“Cớ gì mà mày lại nói dối như thế vậy?”

“Vì tao muốn mày hiểu về nội dung công việc của tao.” Hắn lôi từ túi áo khoác ra tấm danh thiếp. Trên đó in chức danh “Trưởng phòng Cổ phiếu câu lạc bộ đầu tư”.

“Câu lạc bộ đầu tư?”

“Là một công ty tư vấn đầu tư. Rất nhiều người muốn mua cổ phiếu để kiếm lời. Thế nhưng họ không biết nên mua từ công ty nào. Khi ấy công ty tao sẽ vào cuộc. Công ty tao sẽ cung cấp thông tin cho những người đó và nhận thù lao. Đó là nội dung công việc.”

“Thì ra là cung cấp thông tin…”

“Mặt mày như đang muốn hỏi vậy mà cũng thành kinh doanh được à, đúng không? Thế mà nó lại thành mới hay. Tajima, thoạt nghe thông tin giả của tao mày cũng đã lung lay đúng không?”

“Tao chẳng lung lay gì sất,” tôi nổi nóng đáp. “Tao đã nghĩ là có chuyện ngon ăn đến vậy sao, thế thôi. Tao không có ý muốn mua cổ phiếu gì cả.”

“Nhưng rõ ràng là mày cũng quan tâm. Đấy là bước đầu tiên đó. Những người muốn chơi cổ phiếu ai ai cũng đói thông tin. Bất cứ thông tin nào cũng sẽ thành thứ để bán. Chứng minh được điều đó là thành công của công ty tao.”

Chỉ cần nhìn những thứ Kuramochi mua là có thể biết rõ việc hắn đang ăn nên làm ra. Song, tôi vẫn tự hỏi vì cớ gì mà tên này năm lần bảy lượt đều làm việc trong những ngành mờ mờ ám ám như thế.

“Tại sao mày chọn công ty đó?”

“Tao được chủ tịch nhìn trúng. Biết tuổi của chủ tịch chỗ tao rồi mày sẽ bất ngờ cho coi. Mới chỉ ba mươi tuổi thôi! Lúc thành lập công ty là hai mươi tám tuổi. Chủ tịch đã bắt đầu chỉ với hai người, bản thân chủ tịch và một nhân viên văn phòng. Vậy mà hiện nay công ty có hơn một trăm nhân viên. Mày thấy siêu không?”

“Mày làm cho công ty đó từ bao giờ vậy?”

“Vừa tròn hai năm.”

“Hai năm? Vậy chẳng phải là từ khi công ty mới được thành lập sao?”

“Đúng vậy. Nhân viên văn phòng duy nhất dưới trướng chủ tịch đó chính là tao đây.” Kuramochi trỏ ngón cái vào mình rồi cười.

Lúc đang làm thủ tục bán tủ sách và bàn viết ở sảnh tiếp khách, hắn lại hỏi tôi như mọi lần:

“Này Tajima, hiện tại lương của mày bao nhiêu thế? Mày có hài lòng với số lương đó không?”

“Khá là hài lòng.”

Nghe câu trả lời của tôi, hắn hừ mũi.

“Đó là bởi mày không có tham vọng. Mà thế thì không thành công được đâu. Ghé chơi công ty tao một lần nhé? Tao sẽ giải thích nội dung công việc cho mày. An tâm đi, mày sẽ nhớ ngay thôi.”

Tôi ngừng cánh tay đang viết hóa đơn và ngước lên lườm hắn.

“Thế này có được tính là mày đang chiêu dụ tao không?”

“Tao không được phép à?”

“Chắc mày chưa quên vụ Tozai Shoji đâu nhỉ? Tao bị mày dụ dỗ nên đã trở thành tòng phạm của vụ lừa đảo ấy. Chuyện như thế tao sẽ cạch tới già!”

Tới đó, Kuramochi không những không nổi cáu, mà còn dang hai tay ra như thể kinh ngạc lắm.

“Ý mày là việc tao đang làm bây giờ là lừa đảo sao? Về vụ Tozai Shoji đúng là tao thấy có lỗi lắm. Nhưng tao cũng là nạn nhân mà. Với cả, hồi đó với bây giờ căn bản là khác nhau. Hồi đó tao không biết tí gì về những người đứng đầu của Tozai Shoji. Nhưng bây giờ thì tao biết rõ. Bởi chính bản thân tao là một trong những người đứng đầu.”

Phải cố lắm tôi mới kiềm chế không bật ra câu “Bởi vậy nên mới càng không đáng tin”.

“Nói chung là tao không có hứng thú với chuyện như thế. Tao hài lòng với công việc hiện tại.”

“Thế à? Thế thì tao sẽ không ép mày. Tiếc thật đấy. Một cơ hội thành công hiếm có khó tìm, vậy mà.”

Tôi nhanh tay viết cho xong hóa đơn và yêu cầu Kuramochi ký tên. Hắn ký một cách lười biếng.

“Mày còn nhớ bà Kawamoto không?” Vừa nhét hóa đơn vào phong bì tôi vừa hỏi.

Kuramochi nhíu mày.

“Mày bảo ai cơ?”

“Bà Kawamoto Fusae. Mày quên rồi sao? Là bà lão sống một mình ở Hoya. Người mà mày đã xài chiêu ‘giăng bẫy bà già’ để lừa tiền ấy.”

Nghe tới “giăng bẫy bà già”, nét mặt Kuramochi trở nên âm u. Có lẽ đó là cụm từ mà hắn không muốn nhớ đến.

“Bà lão đó bị làm sao à?”

“Bà ấy mất rồi, tự tử, treo cổ.”

Tôi tưởng là hắn sẽ phải tỏ vẻ đau lòng một chút, song biểu cảm của Kuramochi không biến đổi là bao.

“Ồ. Vậy à? Thì?”

“Mày không cảm thấy gì sao?”

“Tao có cảm thấy tội nghiệp cho toàn bộ nạn nhân của Tozai Shoji chứ. Nhưng mà tao thì làm được gì đây? Cùng lắm cũng chỉ có thể trả lại tiền cho vài người thôi.”

“Vài người? Mày chỉ trả tiền cho ông Makiba thôi mà? Không phải chuyện đó cũng là vì mày muốn lấy lòng Yukiko nên mới làm sao?”

Kuramochi phá ra cười. Gãi gãi đầu, hắn lầm bầm “Khỉ thật”.

“Nhắc mới nhớ, Tajima, mày hình như cũng từng để ý cô ấy nhỉ. Đang ghen à?”

Tôi siết chặt cây bút. Tôi khao khát muốn dùng nó đâm thủng con ngươi của hắn.

“Ngay cả sau khi biết Tozai Shoji là một công ty lừa đảo, mày vẫn vài lần lừa tiền của bà Kawamoto còn gì! Không chỉ bà Kawamoto. Mày còn lừa thêm vài người mới. Mày đã ăn chặn chỗ tiền đó. Lợi dụng tên tao. Bằng cách đó mày đã đem số tiền kiếm được trả cho ông Makiba. Không phải sao?”

Tới đây thì nét mặt của Kuramochi đã đanh lại. Trong ánh mắt đang đăm đăm nhìn tôi có một tia sáng sắc lẹm.

“Mày có bằng chứng gì sao?”

“Không có bằng chứng, nhưng chuyện như thế chỉ cần ngẫm một chút là ra.”

“Nếu chỉ là tưởng tượng vô căn cứ thì không phải chuyện gì cũng nói ra được đâu.” Hắn đứng lên. “Bạn bè với nhau nên tao sẽ bỏ qua cho mày. Chứ không là tao hủy hết đơn hàng luôn rồi đấy.”

“Vì mày mà có người đã chết. Mày đã lừa lấy số tiền quan trọng vốn chỉ xếp sau mạng sống của người đó.”

Đang dợm bước đi, Kuramochi khựng lại, rồi ngoái nhìn. Hắn lắc lắc ngón tay trỏ.

“Mày nói hơi thiếu chính xác đó. Đâu chỉ mình tao. Mà là tao và mày. Chúng ta đã là một cặp bài trùng cơ mà.”

Tôi chết lặng trong giây lát. Hắn nói tiếp:

“Nhớ tới đám cưới bọn tao nha. Dù gì thì mày cũng là bạn từ thời tiểu học của tao mà.”

Dõi theo bóng lưng hắn đang sải bước rời đi, tôi nghĩ thầm, tao sẽ giết mày.