← Quay lại trang sách

Chương 27

Dù đã nghĩ là không đời nào, nhưng sau đó không lâu, tôi thực sự đã nhận được thiệp mời cưới. Hội trường đám cưới là một khách sạn hàng đầu ở nội thành Tokyo, nghe nói họ sẽ tổ chức lễ cưới tại nhà thờ bên trong khách sạn. Cùng lời mời tới tham dự buổi lễ còn có lời nhắn nhờ tôi phát biểu trong lễ cưới. Đoán chừng hắn hoàn toàn chắc cú là tôi sẽ tham dự, tôi không khỏi nghi ngờ rằng hắn có vấn đề về thần kinh.

Tất nhiên là tôi chẳng có ý định tham dự. Song vài ngày sau, Yukiko lại xuất hiện ở chỗ làm của tôi.

“Anh ấy kêu em tới xác nhận xem anh Tajima có tham dự lễ cưới của bọn em không. Anh ấy bảo, chỉ gửi thiệp mời không thôi thì thật thất lễ.”

Ngắm gương mặt tươi cười trong lúc hồn nhiên nói chuyện của cô ấy, tôi cảm thấy như mình đã bị Kuramochi chơi cho một vố. Hắn đã tiên liệu được việc tôi sẽ khước từ nên mới ra đòn trước.

“Anh sẽ tới chung vui cùng bọn em chứ?” Vừa bước đi trong gian hàng nội thất cô ấy vừa ngó nhìn mặt tôi.

“Ừ, có lẽ… vậy.”

Tính toán của Kuramochi hoàn toàn chính xác. Bị cô ấy hỏi như vậy, tôi không thể nói là mình không có ý định tham dự. Tôi đã tính là cứ trả lời như vậy rồi hôm sau từ chối cũng được.

“Tốt rồi.” Cô ấy mừng rỡ nói, hoàn toàn không biết được nội tâm tôi. “Ngoài ra tụi em còn muốn nhờ anh phát biểu trong lễ cưới.”

“Cái đó thì cho anh xin. Người như anh đâu có hợp.”

“Nhưng anh ấy bảo kiểu gì cũng muốn anh làm kìa.”

“Anh không hiểu lắm. Tại sao lại là anh?”

“Thì vì anh chơi với anh ấy từ hồi xưa còn gì. Anh ấy nói hai người là bạn suốt từ hồi tiểu học.”

“Bạn à…”

Tôi dẫn cô ấy tới khu nội thất của Ý. Ngày thường trong tuần, ban ngày ở đây hay vắng khách, đặc biệt là tầng hàng ngoại quốc sẽ trống trơn. Để chậm rãi trò chuyện thì đây là nơi lý tưởng.

“Em ngưỡng mộ hai anh lắm. Cũng không hẳn là em không có bạn từ hồi tiểu học hay trung học, nhưng còn chơi thân tới tận bây giờ thì em chẳng có một ai cả. Chưa kể có dạo hai anh còn làm chung một chỗ. Kỳ diệu thật đấy.”

Nghe những lời hồn nhiên của Yukiko, tôi hóa khùng thì đúng hơn là nổi giận. Quan hệ của chúng tôi thân ở chỗ nào chứ? Không đời nào Kuramochi lại thực lòng nghĩ như thế. Hắn chỉ nói vậy trước mặt cô ấy thôi.

“Anh ấy thực sự tin tưởng anh Tajima đó,” cô ấy tiếp tục khẳng định. “Anh ấy nói là mình không thể tin ai khác ngoài anh, và nếu không phải là anh thì cả đời này sẽ chẳng có người bạn nào cả. Rồi còn bảo là chỉ có ở trước mặt anh mới có thể sống thật là con người mình.”

“Vậy sao?”

“Thật vậy đấy. Nên là,” cô ấy tiếp tục. “Bài phát biểu, xin anh hãy nhận lời. Về phần tiệc cưới em có thể làm theo ý thích, nhưng chỉ riêng chuyện này thì không thể nhượng bộ, anh ấy nói vậy đó.”

Tôi đáp rằng mình sẽ suy nghĩ.

Sau khi cô ấy ra về, tôi suy ngẫm về suy nghĩ thực tâm của Kuramochi. Hắn nhờ tôi làm một chuyện như thế để làm gì? Tôi không nghĩ hắn lại thực sự muốn nhận lời chúc phúc từ tôi, chắc hẳn đó chỉ là chiêu trò chọc ngoáy của hắn. Vì biết tôi có tình cảm với Yukiko, để nhắc nhở tôi rằng thứ tình cảm đó là một điều sai trái, hắn cố tình chọc tức tôi đây mà. Hoặc là, có lẽ hắn định trả đũa tôi vì đã chỉ trích hắn vụ ông lão Makiba và bà Kawamoto Fusae.

Đêm đó, quá bức bối, tôi trằn trọc không ngủ được. Nằm trong chăn, tôi phiền muộn suy tính xem liệu mình có thể làm gì đó để cho Kuramochi một bài học không.

Tôi tự hỏi tại sao mình lại bị một người làm cho khổ sở đến mức này. Ngay từ đầu hà cớ gì mà Kuramochi lại thường xuyên đeo bám tôi như thế? Hắn luôn xuất hiện vào lúc tôi ngỡ đã tìm được cho mình một chốn bình yên, nơi cơ thể và tâm trí tôi có thể nghỉ ngơi dù chỉ là tạm thời. Và lần nào hắn cũng kéo tôi ra khỏi đó rồi ném tôi xuống đáy vực sâu. Có bảo hắn xuất hiện chỉ để làm chuyện ấy cũng chẳng sai.

Tới gần sáng tôi mới chợp mắt được một chút. Và khi ấy, tôi mới quyết định được duy nhất một việc.

Rằng tôi sẽ dự lễ cưới, cũng dự cả tiệc cưới nữa. Tôi sẽ ghim vào ký ức dáng vẻ hạnh phúc của Kuramochi và dung mạo kiều diễm của Yukiko trong bộ đồ cô dâu. Chắc chắn sự nhục nhã và ganh tỵ sẽ phình to ra hơn bao giờ hết. Tôi cho rằng, bằng cách đó, cuối cùng có lẽ tôi sẽ vượt qua được điểm giới hạn mà bản thân bấy lâu không thể vượt qua dù có cố đến đâu đi chăng nữa.

Ấy chính là điểm giới hạn khi sự căm hận biến thành ý chí sát nhân. Tôi tự hỏi phải chăng mình sẽ có được ý chí sát nhân thật sự mà trước giờ không cách nào sở hữu.

Lễ cưới của Kuramochi Osamu và Uehara Yukiko được tổ chức vào ngày Chủ nhật thứ hai của tháng Ba. Mặc dù tiết trời hẵng còn lạnh, song đó là một buổi chiều nắng đẹp và dễ chịu.

Kuramochi trong bộ áo cắt vạt màu bạc và Yukiko trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi đang tỏa sáng như những ngôi sao hàng đầu trên sân khấu, nét mặt đầy ắp hạnh phúc. Tôi đã hát khúc thánh ca chúc phúc và nặn ra vẻ mặt tươi cười giả tạo dành tặng hai người bọn họ. Trong thâm tâm tôi có một kế hoạch. Nếu Kuramochi nói vậy thì tốt thôi, tôi sẽ đóng vai bạn thân của hắn. Nếu đánh lừa mọi người xung quanh thành công, tôi sẽ không bị nghi ngờ dù hắn có gặp bất cứ chuyện gì trong tương lai. Vì dù sao chăng nữa, tôi cũng là người bạn thân độc nhất từ hồi tiểu học của hắn cơ mà. Chính Kuramochi đang rêu rao như vậy.

Tiệc cưới rất hoành tráng, thết đãi khoảng hai trăm khách. Trong số khách đó tôi hầu như chẳng quen ai. Hơn nửa khách mời của Kuramochi là những nhân vật hắn quen biết qua công việc hiện tại, còn bạn thuở cắp sách đến trường hóa ra chỉ có mình tôi. Tôi thầm nghĩ thế này thì hắn nhờ tôi phát biểu với tư cách đại diện bạn chú rể cũng dễ hiểu.

Trong lúc hồi tưởng những chuyện đã xảy ra từ trước đến nay, tôi chợt nghĩ tới một việc. Liệu Kuramochi có ai đó gọi là bạn được không nhỉ? Hắn lúc nào cũng chỉ có một mình. Một mình mưu tính điều gì đó. Và lúc nào, tôi cũng được chỉ định làm cộng sự của hắn.

Dù đã khá muộn màng, tôi nhận thấy bản thân như một kẻ lố bịch đến phát nản. Phải chăng chỉ có mình tôi là ngờ nghệch giao du mà không suy nghĩ sâu xa và không nhận ra bản chất hắn? Lẽ nào những người khác đã sớm nhận ra và cố gắng tránh xa hắn?

Tôi lờ mờ hiểu được lý do vì sao hắn tiếp tục đeo bám mình. Đối với hắn, người dễ dàng đánh bạn nhất, chính là tôi. Tôi là con mồi béo bở của hắn.

Người nhà Kuramochi ngồi túm tụm tại một chiếc bàn ở góc trong cùng. Giữa vô vàn những vị khách toát lên vẻ lộng lẫy, duy chỉ nơi đó trông thật mờ nhạt. Cha mẹ già của hắn cúi đầu lia lịa khi những vị khách khác thỉnh thoảng tới chào hỏi. Đã lâu lắm rồi tôi mới trông thấy bóng dáng họ. Đây cũng là lần đầu tôi thấy họ ở bên ngoài tiệm đậu phụ.

Được người dẫn sự kiện mà xem chừng là hắn bỏ tiền ra thuê gọi tên, tôi đứng trước micro. Tôi chọn vài mẩu chuyện ấm áp từ những ký ức thuở học tiểu học, thêm thắt đôi ba điều, kết quả, những tiếng cười nhẹ nhàng vang lên trong hội trường. Nhìn về phía chỗ ngồi dành cho cô dâu chú rể, Kuramochi lộ vẻ mặt mãn nguyện, còn Yukiko trông có vẻ rất hạnh phúc. Nói câu “Mong hai người sẽ mãi hạnh phúc bên nhau” xong, tôi hạ micro xuống.

“Cảm ơn mày. Bài phát biểu hay quá.” Lúc tôi bước ra khỏi hội trường tiệc cưới, Kuramochi - đang đứng trước tấm bình phong dát vàng - đã vừa chìa tay ra đòi bắt tay tôi vừa nói. Yukiko đứng bên cạnh cũng mỉm cười.

Tôi tính nói một câu gì đó hàm chứa sự mỉa mai, nhưng rút cục chỉ gật đầu và biến mất khỏi tầm mắt bọn họ. Tôi không được phép làm điều gì thừa thãi. Tôi phải xuất hiện như một người bạn chí cốt của Kuramochi trong mắt tất cả mọi người.

Kuramochi đã luôn mang vẻ mặt của một kẻ chiến thắng trong cuộc sống. Nhưng giả sử là vậy, thì đó là chiến thắng dựa vào việc dùng người khác làm bàn đạp. Đối với hắn tôi cũng chỉ là một bàn đạp không hơn không kém. Lý do hắn đeo bám một người như tôi, ngoài vì tôi dễ lợi dụng ra thì chẳng còn lý do nào khác.

Mỗi khi nhìn gương mặt hắn là sự căm ghét trong tôi lại lên đến gần như cực hạn. Tôi bị thôi thúc bởi mong muốn phơi bày những việc mà hắn đã làm từ trước tới nay. Ngay cả khi được đưa micro cũng vậy. Tuy nhiên tôi đã nín nhịn.

Tôi giết Kuramochi là được, vào một ngày nào đó, hãy để dành niềm vui ấy cho sau này - duy chỉ có suy nghĩ đó đã giúp tôi vững tâm.

Trong vài năm trước thời điểm tái ngộ Kuramochi, niềm quan tâm đối với việc giết người của tôi chắc chắn đã phai nhạt. Cũng một phần là việc lo kế sinh nhai đã tiêu tốn toàn bộ sinh lực của tôi rồi. Một vài gian khổ tôi từng trải qua cũng không phải là loại mà chỉ cần giết ai đó là có thể giải quyết được.

Song, kể từ khi biết Kuramochi kết hôn với Yukiko, cái suy nghĩ về việc giết người vẫn ẩn náu trong đầu tôi bấy lâu nay lại trỗi dậy. Thời niên thiếu, nó chỉ đơn thuần là hứng thú. Rằng giết người là một việc như thế nào, đem đến cảm xúc ra sao, khi bị dồn ép đến mức nào con người ta mới quyết định làm chuyện đó.

Tuy nhiên, câu hỏi mới nảy mầm vào lúc này lại hơi khác biệt. Nếu nói một cách vắn tắt, thì nó là: Dù trong trường hợp nào con người cũng thực sự không được phép giết người hay sao?

Cho đến lúc đó, tôi đã từng nhiều lần định giết Kuramochi. Mỗi lần như vậy, tôi đều bị nhiều mối phân vân cản trở và không thể làm nên chuyện. Thế nhưng như vậy đâu hẳn đã là tốt? Nếu trước kia tôi giết hắn, thì chẳng phải tôi sẽ không khổ như bây giờ sao?

Con người không được phép giết người - đó chẳng qua chỉ là một nguyên tắc, không đúng ư? Chẳng phải vẫn có những lúc buộc phải làm chuyện đó sao? Ví dụ như chiến tranh. Khi ấy quốc gia ra lệnh phải giết người. Hay là luật pháp về phòng vệ chính đáng. Không một ai có thể định đoạt được từ đâu đến đâu được xem là chính đáng. Trường hợp giết người do lường trước được nguy hiểm trong tương lai sẽ được xét như thế nào?

Suy nghĩ rằng đáng lý ra nên giết Kuramochi sớm hơn bắt đầu choán lấy tâm trí tôi từ khoảng thời gian này. Tôi tự trách mình vì đã không thể làm được điều đó, và thậm chí trở nên ám ảnh rằng phải làm nên chuyện vào lần sau khi có cơ hội.

Song ngoài mặt tôi tỏ ra thân thiết với Kuramochi hơn cả hồi trước. Hắn thường xuyên rủ tôi tới nhà, cốt là để khoe mẽ về cuộc sống hạnh phúc và thành đạt của mình. Trong căn phòng khách rộng tới gần hai mươi chiếu đặt chiếc tủ búp phê và bộ bàn ghế tiếp khách do tôi giới thiệu. Hắn ngồi xuống chiếc xô pha bọc da, vừa lau gậy gôn vừa kể cho tôi nghe về công việc. Dĩ nhiên là toàn những câu chuyện tự mãn rằng hắn đang làm ăn ngon nghẻ đến nhường nào.

Không hẳn là tôi đến nhà hắn mà không cảm thấy bất kỳ sự ái ngại nào. Tôi cũng chẳng muốn nhìn thấy dáng vẻ của Yukiko trong chiếc tạp dề xinh xắn và vì hắn mà năng nổ làm việc nhà. Mục tiêu của tôi chỉ có một, đó là tìm cơ hội giết Kuramochi. Nghĩ đây sẽ là lần giết người đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, và còn là ván đấu lớn nhất của cuộc đời mình, tôi quyết định dành ra đủ thời gian và công sức để chuẩn bị. Không cần phải nóng vội. Không phải lo lắng rằng bên kia sẽ biến mất ở đâu đó, và không có giới hạn thời gian nào được đặt ra.

Ngày hôm đó sau khi tan làm, tôi ghé qua tòa nhà của Kuramochi ở Minami-Aoyama. Tuy nhiên không phải Kuramochi mà là Yukiko mời tôi đến. Ban ngày, Yukiko gọi tới chỗ làm của tôi và bảo nếu tối không có việc gì bận thì hãy ghé qua nhà họ. Tôi hỏi lý do nhưng cô ấy chỉ vòng vo rằng, “Đó là bí mật mà khi nào anh tới mới được bật mí.”

Lúc tôi đến, Yukiko trong chiếc tạp dề đã đợi sẵn. Mùi thơm từ trong bếp thoang thoảng bay ra. Sở trường của cô ấy là các món Ý.

“Anh đợi một chút nha. Em nghĩ là sẽ tới ngay thôi.” Cô ấy nhìn đồng hồ.

“Tới, ý em là ai cơ?”

“Bí mật.” Nở một nụ cười đầy ẩn ý, rồi cô ấy biến mất vào trong bếp.

Chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, tôi bật ti vi lên. Thế nhưng thời gian tôi ngắm dáng vẻ đằng sau của Yukiko còn dài hơn thời gian tôi nhìn vào màn hình. Ngắm đôi chân mảnh mai và vòng eo thon của cô ấy khiến sự ganh ghét đối với Kuramochi như được tiếp thêm dầu.

“Kuramochi hôm nay về muộn hả?” Tôi cất tiếng hỏi từ sau lưng cô ấy.

“Vâng, anh ấy bảo là có thể về muộn một chút. Lúc nãy em gọi thì anh ấy nói là mọi người cứ bắt đầu trước đi, không cần chờ anh ấy.”

“Hừm…”

Nhưng bắt đầu cái gì nhỉ? - tôi nghĩ.

Đúng lúc ấy. Chuông cửa reo. Gương mặt Yukiko sáng bừng lên, rồi cô ấy bật hộp thoại, “Ừ, để tớ mở cửa.” Nói đoạn cô ấy đi mà như nhảy chân sáo về phía lối ra vào.

Cùng với tiếng cửa mở, một giọng nữ lạ lẫm vang lên.

“Xin lỗi cậu, tớ tới muộn.”

“Cậu vào đi. Đường đông lắm à?”

“Ừ chính thế. Đường Uchibori bị kẹt cứng luôn. Đúng thật là, tại sao Hoàng cung Tokyo lại nằm ở đó chứ? Họ xây nhỏ lại chút có phải đỡ hơn không.”

Cô gái nói giọng khá to. Chừng như Yukiko vừa đưa dép đi trong nhà cho cô ấy, tiếng lệt xệt của dép cũng to không kém.

Theo sau Yukiko, cô gái đó cũng bước vào phòng khách. Là một cô gái có gương mặt sắc nét, mắt và miệng lớn. Đôi mắt sâu và còn đen hơn cả của Yukiko, vẫn nguyên vị trên xô pha, tôi ngước nhìn hai cô gái.

“Xem nào, để tớ giới thiệu nha. Đây là bạn thân từ hồi nhỏ của anh Osamu, anh Tajima. Anh Tajima Kazuyuki. Trước tớ đã từng kể rồi nên cậu biết mà, phải không?” Sau khi nói thật nhanh, Yukiko nhìn tôi. “Anh Tajima, đây là Sekiguchi Miharu.”

“Ủa, sao tới lượt tớ lại gọn lỏn mỗi tên thôi vậy?”

“Í, xin lỗi nha. Cô ấy là bạn cùng lớp cấp ba với em, Sekiguchi Miharu.”

Cô gái với khuôn mặt sắc nét nói “Em là Sekiguchi” và cúi đầu.

“Tôi là Tajima,” tôi đáp lại.

Đó là một cuộc gặp gỡ định mệnh đối với tôi.

Sekiguchi Miharu khá hoạt ngôn. Nghe cô ấy nói đã từng làm cho công ty bảo hiểm sinh mệnh, tôi nghĩ bụng, thảo nào. Bây giờ thì cô ấy đang làm cho bộ phận bán hàng ở một trung tâm thương mại.

“Cậu còn nhớ không? Lão Yamada môn sử thế giới í. Đúng là một lão già đáng ghét. Chuông vào lớp vừa kêu là lão đã xông vào lớp và mắng mấy đứa học trò chưa kịp về chỗ. Bình thường chuông reo thì mới rời phòng giáo viên chứ? Ấy thế mà lão lại đợi sẵn ở cạnh phòng học ngay trước khi chuông reo đó. Lão bị vợ đe nẹt rồi lại trút hết lên tụi học sinh chúng mình!”

Miharu nói như bắn súng liên thanh, và Yukiko cũng cười khanh khách hưởng ứng. Vì hiếm khi thấy biểu cảm như thế của Yukiko, tôi có chút bối rối.

Sau khi rôm rả hàn huyên chuyện xưa một hồi, Yukiko lái chủ đề câu chuyện sang tôi. Nghe thấy tên cửa hàng nội thất tôi đang làm việc, mắt Sekiguchi Miharu lóe sáng.

“Em đã luôn muốn tới cửa hàng đó một lần. Lần tới em ghé chơi có được không?” Miharu khoanh tay trước ngực như một cô gái nhỏ.

“Được chứ, lúc nào cũng được.” Đã đâm lao thì đành theo lao, tôi đưa danh thiếp.

“Em đang thích một chiếc tủ quần áo kiểu cổ điển. Nhưng chắc là đắt lắm ha.”

“Có nhiều loại lắm. Loại đắt thì sẽ lên đến hơn một triệu…”

“Em chỉ xem thôi có được không?”

“Được chứ, tất nhiên rồi.”

“Thế thì, lần tới em sẽ ghé. Oaaaa, háo hức quá đi!”

Giữa lúc họ đang chuyện trò như thế thì Kuramochi về. Hắn lúc đó đang mặc một bộ suit màu kem loại áo hai hàng khuy. Hắn nhìn một vòng tất cả mọi người, cuối cùng nhìn tôi rồi nói “Đông đủ cả rồi đấy à.”

Đợi Kuramochi thay đồ, sau đó chúng tôi cùng dùng bữa tối. Quả nhiên là Yukiko trổ tài nấu món Ý. Một thực đơn khá cơ bản gồm, hải sản khai vị, xúp, mì spaghetti với phô mai Gorgonzola, và cuối cùng là tôm hùm Na Uy nướng. Giữa chừng Kuramochi còn lần lượt mở một chai vang trắng và đỏ.

Tôi đã đoán ra mục đích của buổi họp mặt này. Có vẻ vợ chồng Kuramochi muốn mai mối tôi và Sekiguchi Miharu.

Sekiguchi Miharu là một người con gái như thế nào thì tôi không rõ. Khuôn mặt tuy sắc nét nhưng không đến độ mỹ nhân, còn có dấu hiệu cho thấy cô ấy đang che giấu làn da không khỏe mạnh bằng lớp trang điểm.

Chưa kể, tôi có chút lấn cấn, không phải là cô gái ấy ra sao, thế nào, mà là liệu có thể hẹn hò với người phụ nữ Kuramochi giới thiệu hay không. Sở dĩ bản thân tôi hiện giờ còn giữ quan hệ với Kuramochi là vì đang chờ thời cơ chín muồi.

Bữa tối kết thúc, sau khi uống hết ly cà phê sau bữa ăn, tôi đứng dậy.

“Thôi, tao chuẩn bị về đây.”

Lập tức, Sekiguchi Miharu cũng nhìn đồng hồ và đứng lên.

“Đã tới giờ này rồi à, tớ cũng phải về thôi.”

Kuramochi và Yukiko không giữ chúng tôi lại. Thay vào đó Kuramochi ra tiễn chúng tôi tận cửa và thì thầm vào tai tôi.

“Nhà cô ấy ở Kiba. Mày đưa cô ấy về đi.” Rồi còn bắt tôi cầm tờ mười nghìn yên. Có vẻ như ý hắn là hãy gọi taxi.

Tôi đã chuyển nhà qua Nishikasai. Đúng là nếu đi bằng taxi thì sẽ đi qua Kiba. Nhưng giờ vẫn là giờ tàu chạy. Nếu về một mình thì tôi sẽ không dùng taxi.

“Cái đó thì thôi, tao không cầm đâu.” Tôi dúi trả tờ mười nghìn yên. Rồi tôi gật đầu trước Kuramochi đang nói dở câu “Cơ mà…”

“Tao hiểu, tao sẽ đưa cô ấy về.”

Tôi đề xuất ý kiến đó với Sekiguchi Miharu. Đã đinh ninh là có lẽ cô ấy sẽ từ chối, ai dè cô ấy lại mừng rỡ một cách thật thà. Cô ấy khoanh tay trước ngực giống như lúc nãy.

“Í, không sao chứ ạ?”

Ra khỏi tòa nhà của Kuramochi và Yukiko, chúng tôi gọi một chiếc taxi và nói với tài xế địa điểm đến. Ngồi trong xe Miharu cũng liên tục hỏi tôi về cái này cái nọ. Sở thích, rồi thì ngày nghỉ thường làm gì, gần đây đi du lịch ở đâu, quần áo thường mua ở cửa hàng nào. Nghe thì tưởng như đối phương đang hỏi những câu chẳng có gì ăn nhập, song giữa chừng tôi nhận ra cô ấy đang ngầm tìm hiểu về mức sống của tôi. Xem ra cô ấy chín chắn hơn tôi tưởng, hay nói cách khác, tính cách có phần tính toán. Dẫu vậy tôi cũng không có ấn tượng xấu lắm về cô ấy.

Tòa nhà ở Kiba nơi cô ấy đang sống mới hơn nhiều so với chỗ tôi thuê, phân cấp cũng có vẻ cao. Khi hỏi về loại phòng thì cô ấy bảo là 1LDK. Có lẽ đó là phòng thuê, nhưng tôi không dám hỏi tới tiền nhà.

Ngày hôm sau, Yukiko gọi cho tôi. Cô ấy hỏi tôi thấy Sekiguchi Miharu thế nào. Nhưng trước hết, tôi đã phàn nàn về buổi xem mắt không báo trước.

“Em không nói gì như thế thì khó cho anh lắm. Phải cho anh chuẩn bị trước tinh thần chứ.”

Tuy tôi thực lòng phàn nàn, song Yukiko lại cười.

“Không biết gì trước vẫn hơn mà. Nói chuyện cũng tự nhiên hơn nữa.”

“Nói thực là cũng không hẳn vậy đâu. Anh đã nhìn ra ngay tâm ý của hai người.”

“Vậy à? Thế, anh nghĩ sao?”

“Nghĩ sao là sao…?”

“Về cô ấy.”

“Không rõ lắm. Anh thấy cô ấy là một người hoạt bát, nhưng vì chuyện đột ngột quá nên anh không kịp chuẩn bị tinh thần. Chắc cô ấy cũng cảm thấy vậy.”

“Nhưng cô ấy có vẻ thích anh Tajima đó. Cô ấy nói nếu có cơ hội thì vẫn muốn gặp anh kìa. Còn nói là nhất định muốn ghé thăm cửa hàng nội thất.”

Nghe nói có người thích mình, tôi cảm thấy không tệ. Nhưng không đến mức lâng lâng.

“Cô ấy có thể đến cửa hàng. Cô ấy là khách mà. Nhưng không cần tỏ ra trịnh trọng đâu nhé.” Tuy tôi định nói câu này với ý châm biếm, song Yukiko thì dường như không đón nhận nó với ý như vậy.

“Vậy em sẽ nhắn với cô ấy như thế.”

Vài ngày sau đó, Sekiguchi Miharu thực sự đến cửa hàng. Cô ấy đi cùng với Yukiko. Không dám từ chối, tôi đành phải ra tiếp.

“Cảm ơn anh bữa nọ đã đưa em về tận nhà.” Vừa nhác thấy mặt tôi, Miharu liền cúi đầu cảm ơn. Chẳng có vẻ gì là rụt rè, cô ấy trông tươi sáng và khá dễ thương.

Tôi cũng bất giác đáp lại với khuôn mặt tươi tỉnh.

“Anh không nghĩ là tụi em lại ghé thăm sớm thế này.” Tôi nói với cả hai cô gái.

“Ông bà ta có câu cờ đến tay ai người đấy phất mà.” Yukiko giơ ngón trỏ.

Đầu tiên, tôi dẫn họ tới khu nội thất cổ điển theo như yêu cầu của Miharu. Miharu ngắm và so sánh nhiều món nội thất trong lúc trầm trồ ố á. Tôi giải thích về từng món đồ như được yêu cầu. Cô ấy tỏ ra khâm phục trước bất cứ điều gì tôi nói.

“Anh Tajima biết nhiều về nội thất quá đi!”

“Thì đó là nghề của tôi mà.” Tôi cười ngượng nghịu.

Có lẽ cho rằng ra về tay không thì không được phải phép cho lắm, Yukiko đã mua ga bọc giường và ga trải giường. Ngay cả với đơn hàng nhỏ như vậy tôi cũng vẫn phải xuất hóa đơn tử tế. Dẫn hai người tới sảnh cho khách mua hàng rồi tôi bưng nước hoa quả ra.

“Lần tới Miharu tới một mình nha.” Yukiko nói.

“Í, nhưng như vậy có phiền quá không? Hiện giờ tớ đâu đủ dư dả để mua đồ nội thất cao cấp.”

“Đến xem thôi cũng đâu có sao. Đúng không anh?” Yukiko nhìn về phía tôi.

“Em cứ đến bất cứ lúc nào. Ngày thường anh cũng không bận lắm đâu.”

“Vậy ạ? Vậy thì em sẽ đến thật đó nha.” Miharu làm vẻ mặt mừng rỡ. Có thể khiến vẻ mặt của phụ nữ bừng sáng chỉ bằng một câu nói mang đến cảm giác không tồi. Tôi đánh bạo hứa với cô ấy.

Miharu đi vệ sinh. Như chỉ đợi điều đó, Yukiko khẽ nói:

“Anh thấy chưa? Cô ấy cực kỳ ưng anh Tajima đó. Anh có nhận ra không?”

“Anh cũng không biết nữa.”

“Có hẹn hò hay không thì anh cứ từ từ nghĩ. Không cần phải vội đâu.”

“Anh chưa nghĩ gì cả đâu.”

Trước lời nói của tôi, cô ấy cười hì hì đầy ẩn ý.

“Anh Osamu cũng nói vậy. Nên anh ấy mới không hào hứng với vụ này lắm.”

“Ý em là sao?”

“Khi em nói là sẽ giới thiệu bạn gái cho anh Tajima, anh ấy đã phản đối, bảo là anh chưa nên dính vào yêu đương. Anh ấy còn nói là chính mình sẽ tìm kiếm đối tượng cho anh nữa đó.”

“Kuramochi nói vậy sao…”

Tôi nghĩ đến khuôn mặt điển trai của hắn. Nếu vậy thì tại sao tối hôm đó hắn lại bảo tôi đưa cô ấy về nhỉ?

Yukiko lôi từ túi ra một phong thư màu trắng.

“Cái này, nếu được anh hãy dùng nhé.”

“Gì vậy?” Tôi cầm thử. Bên trong là phiếu ăn tối tại khách sạn.

“Em nghĩ hai người thử đi xem sao.”

“Đi cùng cô ấy ư?”

Lúc Yukiko gật đầu, tôi trông thấy Miharu quay trở lại. Tôi nhét phong thư vào trong túi.