Chương 28
Khách sạn đó cũng thuộc vào hàng top đầu dù là trong nội thành Tokyo. Phiếu ăn tối nhận được từ Yukiko cho phép chúng tôi dùng bữa tại tất cả các nhà hàng và quán ăn nằm trong đó. Nếu được thì tôi đã muốn ăn đồ Nhật. Vì tôi chưa từng một lần được ăn tại một nhà hàng tử tế. Tuy nhiên, Miharu đã ngay lập tức ngỏ ý muốn ăn đồ Pháp.
“Chứ bình thường em làm gì có cơ hội được ăn đồ Pháp xịn.” Cô ấy nói một cách hồn nhiên qua điện thoại.
Chúng tôi hẹn nhau tại sảnh khách sạn vào tối thứ Sáu rồi bước vào một nhà hàng Pháp ở tầng hầm. Nhà hàng đó yêu cầu khách nam phải mặc áo com lê. Tôi nhủ thầm thật may là mình hẹn sau giờ tan làm. Chứ trúng ngày nghỉ là tôi đã diện một bộ cánh quê mùa rồi, chắc chắn luôn. Và hẳn là tôi cũng sẽ không khoác áo com lê.
Có phiếu ăn tối nhưng vẫn phải chọn món. Dù bồi bàn đã chìa ra cuốn menu to tướng với một vẻ kính cẩn, nhưng tôi vẫn lúng túng không biết phải làm sao. Tuy được viết bằng tiếng Nhật, song tôi hoàn toàn mù tịt không hiểu những món ăn ghi trên đó là gì và nên gọi theo thứ tự nào. Mặc cho tôi bối rối, người phục vụ trong bộ đồ màu đen đột nhiên hỏi tôi có muốn đồ uống gì không. Dẫu biết là đang hỏi về rượu uống trước khi dùng bữa, tôi chịu chẳng biết nên gọi loại nào.
Thấy tôi bối rối, ở đầu bên kia, Miharu nói bằng một giọng điệu nhẹ bẫng.
“Cho tôi một ly sâm panh.”
Như vừa được cứu một bàn thua trông thấy, tôi bảo mình cũng gọi giống vậy. Người phục vụ gật đầu rồi rời đi.
“Hiếm khi nào tới những nơi như này, hồi hộp ghê.” Tôi hơi nới lỏng cà vạt. Thực ra đâu phải hiếm, đây là lần đầu tiên của tôi đấy chứ, nhưng tôi muốn tỏ vẻ một chút.
“Em cũng thế. Nhưng vui quá, toàn là sơn hào hải vị.”
“Nhưng anh không biết nên chọn món nào. Mình cứ chọn món em thích đi.”
“Thế thì mình chọn cái này đi? Full course do bếp trưởng gợi ý.”
Nghe vậy, tôi nhìn menu. Ra thế, chọn vậy thì sẽ không cần phải nghĩ ngợi gì. Tôi nhẹ nhõm đồng ý rồi di chuyển ánh nhìn xuống dưới và trợn tròn mắt. Giá tiền vượt xa số tiền có thể chi trả bằng phiếu ăn tối. Không cần nói cũng biết, phần dôi ra sẽ do tôi trả.
Sau món ăn là rượu vang. Lúng ta lúng túng trước những câu hỏi của người phục vụ, cuối cùng tôi chọn y như được gợi ý trong khi chẳng kịp hiểu trời trăng gì. Lúc đó, tôi chưa biết rằng loại rượu vang ấy còn đắt hơn cả món ăn và khi thanh toán mắt tôi sẽ còn trợn ngược hơn nữa.
“Được bữa ăn mà khổ quá ha.”
Thấy tôi bất giác lẩm bẩm vậy, Miharu cười khúc khích.
“Vất vả cho anh rồi. Nhưng mà được ăn ngon nên cũng đáng đó chứ.”
“Em nói cũng đúng.”
Tôi nghĩ mình đã thể hiện cho cô ấy thấy một khía cạnh khá là khó coi, song cô ấy dường như không bận tâm đến điều đó. Tôi diễn giải rằng đó là biểu hiện của tính cách dễ gần và bỗng thấy có thiện cảm với cô ấy hơn.
Những món ăn mà từ trước tới nay tôi chưa từng được thấy lần lượt được đem ra, chúng tôi cất tiếng hoan hô không ngớt. Dù tỏ ra lúng túng không biết cách cầm dao dĩa, cũng như vô cùng căng thẳng khi húp xúp, nhưng tôi đã tận hưởng buổi hẹn hò này với tâm trạng vui vẻ.
Chỉ đến khi món tráng miệng được đem ra thì cuối cùng tôi mới có thể bình tĩnh nói chuyện. Rượu vang khiến tâm trạng của tôi có chút khoan khoái.
“Ước mơ trong tương lai của anh Tajima là gì thế?” Cô ấy hỏi trong lúc ăn kem.
“Không có gì đặc biệt lắm,” tôi đáp và nghiêng đầu. “Nếu buộc phải nói thì có lẽ là một ngôi nhà.”
“Một ngôi nhà?”
“Anh ước một ngày nào đó có thể có một ngôi nhà cho riêng mình. Giờ thì phải ở nhà thuê, nhưng sau này anh muốn kiếm một mảnh đất và xây một ngôi nhà nhỏ thôi cũng được, nhưng có vườn.”
“Quả nhiên là anh muốn có nhà cho riêng mình.”
“Hồi nhỏ anh đã sống ở nhà riêng. So với hàng xóm thì nó cũng thuộc dạng tương đối lớn. Bố anh là nha sĩ, bên cạnh nhà là phòng khám. Mẹ anh cũng phụ giúp cho bên đó nên lúc nào cũng có cô giúp việc tới nhà.”
“Thì ra anh là một cậu ấm.” Miharu tròn mắt.
“Chuyện hồi xưa thôi. Bây giờ anh không còn cả bố lẫn mẹ. Chẳng còn gì hết. Thế nên mới muốn lấy lại chí ít là ngôi nhà.” Tôi uống cà phê sau bữa.
“Em có thể hiểu cảm xúc đó, nhưng em thấy có lẽ không cần thiết phải có nhà riêng đâu.”
“Em nghĩ vậy à?”
“Nhà riêng đắt mà. Em nghe bảo từ giờ giá đất và nhà còn cao hơn nữa đó. Nếu phải trả một khoản vay khổng lồ hằng tháng và sống một cuộc sống khó khăn hàng mấy chục năm, thì em nghĩ thà anh sử dụng số tiền đó để tận hưởng cuộc sống của mình còn hơn. Lúc còn trẻ không làm những việc mình muốn, tới lúc có được ngôi nhà cho riêng mình rồi thì đã trở thành một ông lão, như vậy đâu có ý nghĩa gì.”
“Cũng có cách nghĩ như vậy ha.”
Tôi không cho là suy nghĩ đó sai. Đấy cũng là ý kiến điển hình của những người không cần có nhà cho riêng mình. Tôi nhìn cô ấy với lòng ngưỡng mộ, bởi tuy cô ấy trông có vẻ vô tư lự nhưng hóa ra lại đang suy tính nhiều điều.
Sau khi rời nhà hàng, tôi đã uống tầm hai ly cocktail tại một lounge [20] trên tầng cao nhất. Đó cũng là lần đầu tôi đặt chân đến một nơi như thế, nhưng vì trước đây ở gian bán hàng nội thất có trưng bày một set quầy bar tại gia, và cửa hàng còn để sẵn vài ly cocktail để biểu diễn cho khách xem, nên tôi có biết qua một số loại cocktail phổ biến.
Cho tới không lâu trước đây tôi vẫn không tưởng tượng được rằng cái ngày mà mình vừa ngắm cảnh đêm vừa nhâm nhi cocktail cùng một cô gái sẽ đến. Tôi đã sống từng ngày với nỗi hận thù Kuramochi đầy ắp trong lòng. Khi ở cùng Miharu, tôi lại thấy bản thân thật kỳ cục khi sống như thế. Tôi phát hiện ra trên đời này còn vô số niềm vui thú mà mình chưa biết.
Sau đó, chúng tôi hẹn hò vài lần một tháng, và chẳng bao lâu sau chúng tôi bắt đầu gặp nhau vào mỗi ngày nghỉ. Những buổi hẹn hò với Miharu đã cho tôi rất nhiều sự kích thích mà cho tới nay tôi chưa bao giờ trải nghiệm. Tôi bắt đầu ăn những món ăn của các nước trên thế giới, uống những loại rượu trước đây chưa bao giờ uống, mua những bộ quần áo chỉ từng nhìn trong tạp chí thời trang và đi đến những phòng hòa nhạc mà trước đó chỉ đi ngang qua. Như thể một cánh cửa dẫn đến thế giới mới vừa được mở ra. Những trải nghiệm lấp lánh đó khiến tôi xúc động. Và, tôi đã lẫn lộn chúng với tình cảm tôi dành cho Miharu. Vài tháng sau lần gặp đầu tiên, tôi đã sa vào lưới tình với cô ấy.
Về chuyện tôi hẹn hò với Miharu, phải nói là Kuramochi chưa bao giờ xen vào. Trái lại, người liên lạc với tôi để hỏi han tình hình lại là Yukiko.
“Nghe nói là hai người đã đi Tokyo Disneyland.” Vào một tối nọ, ngay khi tôi vừa nhấc máy lên cô ấy đã nói thế.
“Gì vậy, em đã nghe từ cô ấy rồi à?”
“Cô ấy kể là trông anh Tajima vui như một đứa trẻ vậy.”
“Xấu hổ ghê. Thì cũng bởi nó ở ngay Tokyo nên anh mới đi xem thử thế nào thôi.”
“Anh đâu cần phải viện cớ như vậy. Quan trọng hơn là, có vẻ chuyện đang tiến triển khá tốt đấy nhỉ?”
“Chuyện gì cơ?”
“Anh đừng có đánh trống lảng. Chuyện của hai người chứ chuyện gì. Em đã nghe từ Miharu là hai người hẹn hò mỗi tuần rồi.”
“Ừ thì, chắc vậy.”
“Thế anh thấy sao?” Cô ấy hạ giọng. “Chắc cũng sắp đến lúc phải tính chuyện cụ thể hơn rồi đấy nhỉ?”
Tôi cũng hiểu “chuyện cụ thể” ở đây có nghĩa là gì. Tôi ậm ừ.
“Anh vẫn chưa nghĩ ra. À không, không phải về cô ấy, mà là ngay cả khi cố nghĩ về tương lai của mình anh cũng chưa thực sự cảm nhận được gì.”
“Em hiểu điều đó, nhưng anh không thể cứ nói vậy mãi. Cô ấy cũng không trẻ mãi được.”
“Điều đó anh biết.”
“Thực ra đây cũng không phải chuyện em có quyền giục giã… A, anh đợi một chút, anh ấy nói là muốn nói chuyện với anh.”
Biết được “anh ấy” ở đây là Kuramochi, lòng tôi lại trỗi dậy cảm xúc chán chường, thế rồi một giọng nói quen thuộc phát ra từ ống nghe.
“Yo, khỏe không?”
“Ờ.” Tôi phát ra một âm thanh nửa vời.
“Có vẻ Yukiko đang hơi nhiều chuyện thì phải. Nếu thấy phiền thì mày cứ nói thẳng. Hình như là rảnh quá nên không chõ mũi vào chuyện của người khác, cô ấy không chịu được thì phải.”
Tôi nghe thấy Yukiko đang nói gì đó ở sau lưng Kuramochi. Không biết cô ấy nói gì. Kuramochi đang cười khúc khích.
“Không phiền gì đâu.”
“Thế hả? Nếu thế thì OK. Chả là tao lo mày thì chỉ đang hẹn hò chơi bời mà Yukiko cứ xăng xái quá lên.”
“Tao cũng đâu có chơi bời gì.”
“Ồ, thế à?” Giọng điệu của Kuramochi trở nên nhẹ nhàng. “Thế tức là mày cũng đang nghĩ về chuyện tương lai hả?”
“Cũng không hẳn là không nghĩ.”
“Hừm,” Kuramochi hít một hơi rồi nói bằng giọng trầm trầm. “Tao thì nghĩ là mày không cần vội đâu.”
“Ý mày là gì?”
“Thì ý là chuyện kết hôn ấy. Kiểu người như Tajima nên tìm đối tượng thật kỹ thì hơn. Mày vẫn còn trẻ, từ nay về sau hẵng còn nhiều cơ hội gặp gỡ. Không nhất thiết phải vội làm gì.”
Việc hắn sử dụng các từ như “vội” đã chọc tức tôi.
“Tất nhiên là tao không vội rồi. Thế nhưng kiểu người như tao là sao?”
“Ý tao là,” Kuramochi nói. “Kiểu người nghiêm túc, mày cũng chưa có nhiều kinh nghiệm hẹn hò với con gái mà, đúng không? Tao đang nói là sẽ nguy hiểm nếu một người như vậy đột nhiên phát điên vì tình.”
“Tao không có phát điên vì tình.”
“Phải không ta?”
“Tao vẫn bình tĩnh theo kiểu của tao. Nên nãy tao mới bảo với Yukiko là chưa có cảm nhận gì.”
“Tao nghĩ là chưa có cảm nhận với bình tĩnh khác nhau đó nha. Cơ mà thôi, mày chưa vội chốt thì tao an tâm rồi. Từ lâu tao đã nghĩ là mày chỉ nên yên bề gia thất khi đã ngoài ba mươi tuổi và có một cuộc sống bình ổn hơn. Để nghĩ về chuyện kết hôn thì hẵng còn sớm quá.”
“Mày có phải là bằng tuổi tao không vậy?”
“Nhưng tao khác, mày khác. Ở nhiều mặt.”
“Ý mày muốn nói là mày rành về phụ nữ hơn ấy hả?”
Tôi tính mỉa mai, song Kuramochi dường như không nhận ra.
“Ừ, đúng là vậy đấy,” hắn nhận một cách thản nhiên như ruồi. “Tao cũng đã nói với Yukiko rồi. Rằng Miharu cũng không tệ, nhưng tao muốn tự mình tìm một người phụ nữ phù hợp hơn cho mày. Nói chung là mày cứ từ từ thôi.”
Tôi định nói là tao không khiến mày lo, nhưng trước đó đầu bên kia đã đổi người cầm máy. Yukiko xin lỗi tôi.
“Chắc tại nghe như kiểu em đang tự tiện vun vén cho hai người nên anh ấy hơi bực ấy mà. Anh không cần bận tâm đâu, hãy hòa thuận với Miharu nhé.”
“Tất nhiên rồi. Kể cả thế thì cậu ta cũng đúng là một tên kỳ cục.”
“Đúng thế.” Yukiko bật cười trong điện thoại.
Tôi đã từng cảm thấy ngần ngại trước việc gặp và quen biết Miharu tại nhà của Kuramochi, nhưng cảm giác đó cũng đã phai nhạt. Người giới thiệu dẫu sao cũng là Yukiko, chẳng liên quan gì đến Kuramochi cả. Ngược lại tôi còn cảm thấy hắn không bằng lòng chuyện quan hệ của tôi và Miharu tiến triển tốt. Chuyện đó đem đến cho tôi một cảm giác thống khoái. Tâm tư tôi như muốn nói rằng không biết là mày nghĩ gì, nhưng nếu nghĩ là chuyện gì của tao cũng theo đúng ý mày thì lầm to rồi. Tôi cũng lấy làm khó chịu khi nghe hắn nói mình là tên nhát gái.
Có lẽ là do bị nhận thức đó ảnh hưởng, kể từ khi nói chuyện điện thoại với Kuramochi, tôi bắt đầu nghĩ nhiều hơn và nghiêm túc hơn về việc kết hôn với Miharu. Nếu tôi có thể nên duyên vợ chồng với cô ấy và gây dựng một tổ ấm hạnh phúc thì không biết hắn sẽ trưng ra vẻ mặt như thế nào. Chỉ nghĩ như vậy thôi đã thấy vui rồi.
Đó là vào hôm chúng tôi đang trên đường về nhà sau khi đi xem pháo hoa ở Sumidakawa. Tôi đưa Miharu về tới trước tòa nhà của cô ấy bằng taxi, rồi tôi cũng xuống xe. Cô ấy ngạc nhiên ngước nhìn khuôn mặt tôi.
“Tuy không thể biểu đạt thật tốt bằng lời…” Tôi lấy ra thứ mà mình đã giấu trong túi quần suốt ngày hôm đó. “Nhưng xin em hãy nhận lấy thứ này.”
Đó là một chiếc nhẫn bạch kim có đính một viên kim cương 0,4 carat. Phân cấp của kim cương không quá cao, nhưng với một người lương thấp thì đây đã là một cú vung tay hào phóng.
“Cái này, liệu có phải…” Nom cô ấy như đang cố điều hòa nhịp thở. “Liệu em thể nghĩ là chuyện đó không?”
“Còn chuyện nào khác nữa,” tôi ngượng ngùng cười. “Em có bằng lòng nhận lấy nó không?”
Miharu chăm chú nhìn tôi rồi lại nhìn chiếc nhẫn, cuối cùng cúi mặt, khóe môi khẽ mỉm cười.
“Anh nói bằng lời có phải hay hơn không.”
“À…” Người tôi nóng lên.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi liếm môi. Miệng tôi khô không khốc.
“Lấy anh nhé?” Bằng một giọng hơi khàn, cuối cùng tôi chỉ nói vỏn vẹn có vậy.
Cô ấy sau khi im lặng một hồi đã khẽ gật đầu. Cảm thấy sức lực rút khỏi toàn thân, tôi ngồi sụp xuống ngay tại chỗ.
“Cảm ơn em. Anh nhất định sẽ…”
Nói tới đó, Miharu đưa tay ra bảo tôi gượrn đã.
“Gió nồm làm không khí ẩm ướt quá. Phần còn lại em muốn nghe ở trong phòng cơ.”
“Có được không?”
“Vâng,” cô ấy cất bước đi về phía tòa nhà.
Ngày hôm đó là lần đầu tiên tôi bước vào phòng cô ấy.
Một tháng sau đó, tôi đi đến nhà bố mẹ của Miharu ở Itabashi. Bố cô ấy từng là viên chức, sau khi về hưu thì đi làm cho một công ty sản xuất sách giáo khoa. Mẹ cô ấy là một phụ nữ mập mạp mà có thể bắt gặp ở bất cứ đâu, hiện đang làm thêm tại một cửa hàng bánh kẹo truyền thống. Miharu còn có một người anh trai làm cho nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng, nhưng hiện đang sống ở Sapporo. Nom có vẻ là một gia đình vô cùng bình thường.
Thấy tôi chào, bố mẹ cô ấy liền cúi đầu và nói mọi sự của con gái chúng tôi xin trông cậy vào cậu. Tôi hiểu theo ý là có thể họ thấy chúng tôi đã có vẻ yên ổn nên mong con gái sớm đi lấy chồng. Cả hai người đều ít nói, thậm chí cả những mẩu chuyện về con gái mà đáng nhẽ sẽ được lôi ra kể trong những dịp như thế này cũng gần như không xuất hiện.
“Không biết bố mẹ em có ưng anh không?” Trên đường về tôi hỏi Miharu.
“Đương nhiên rồi,” cô ấy nói. “Họ đâu có phàn nàn gì.”
“Nhưng mà anh cảm thấy họ hơi xa cách thế nào ấy.”
“Bị căng thẳng đó. Dù gì thì cũng là trải nghiệm lần đầu của bố mẹ em mà.”
“Đúng thế nhỉ?” Tôi cười.
Mọi sự đều tiến triển một cách thuận lợi. Ít nhất là trong mắt tôi thì như vậy.
Những việc phải quyết trước khi cưới nhiều như núi. Việc đặt hội trường cũng quan trọng, thế nhưng việc quan trọng nhất là hai đứa sẽ sống ở đâu. Cả căn hộ của tôi lẫn của cô ấy đều quá chật hẹp cho hai người ở.
Ở công ty bất động sản, khi nghe hỏi về căn hộ mong muốn, cô ấy đã trả lời rằng nếu có thể thì mình muốn thuê một căn 2LDK khiến tôi giật nẩy người. Bởi trước đó chúng tôi đã bàn bạc và thống nhất với nhau là chọn 2DK.
Thấy tôi nói vậy, cô ấy nhún vai và lè lưỡi:
“Tại em nghĩ rõ ràng có phòng khách thì sẽ tiện hơn mà. Em còn muốn đặt mấy thứ như là xô pha nữa.”
“Nhưng mà túi tiền của mình có giới hạn. Ngay đến xô pha anh còn không biết mình có đủ khả năng mua không.”
“Bộ nội thất phòng khách bố mẹ em bảo là sẽ mua cho đó. Mua ở cửa hàng của anh í.”
“Nhưng mà túi tiền có…”
“Chịu khó thì chắc sẽ tìm được căn phù hợp với túi tiền í mà. Đúng không ạ?” Cô ấy hướng ánh nhìn nũng nịu về phía nhân viên bất động sản.
Nhân viên bất động sản - một người đàn ông trung niên - cười vẻ nịnh bợ và nói để ông ấy tìm thử. Ông ấy giới thiệu cho chúng tôi ba căn. Hai căn 2DK và một căn 2LDK. Tuy hai căn đầu tiên phù hợp với túi tiền hơn, song Miharu tỏ ra không ưng ý. Nom cô ấy quả nhiên là thích căn 2LDK. Tuy nhiên căn đó không chỉ ở địa điểm đẹp mà còn là mới xây, giá thuê không phải là cái giá chúng tôi có thể chi trả.
Những ngày lao tâm khổ tứ đi tìm nhà bắt đầu từ giây phút đó. Tôi đã gõ cửa các công ty bất động sản gần như mỗi ngày. Cho rằng chỉ một căn thì không đủ, tôi thậm chí đã đi xem nhiều căn trong một ngày. Hễ thấy có căn nào ổn là tôi liền nhận tài liệu rồi gọi Miharu và đưa cho cô ấy xem. Song cô ấy mãi không chịu gật đầu. Quá chật, quá cũ, quá xa ga tàu - quan điểm của cô ấy không phải là không có lý. Đúng là căn nào cũng có nhược điểm. Tuy nhiên, chừng nào túi tiền còn có hạn, thì việc thỏa mãn được tất cả các điều kiện là bất khả thi.
Vì cô ấy mà chân tôi đã rã cả ra, và sức chịu đựng của tôi cũng có hạn. Không kiềm chế được, tôi đã lỡ quát lên:
“Em một vừa hai phải thôi. Em thử đặt mình vào vị trí của người tìm nhà là anh xem! Anh không thể nào thỏa mãn được hết các yêu cầu của em đâu! Bộ em không nghĩ là mình nên nhượng bộ một chút à?”
Ngay lập tức, mặt cô ấy đanh lại, không còn bất cứ cảm xúc nào. Với khuôn mặt vô cảm như đang đeo mặt nạ kịch Noh, cô ấy đăm đăm nhìn chếch xuống dưới rồi thở hắt ra bằng mũi. Tôi cảm thấy trước mặt cô ấy như đang có một tấm rèm vô hình rủ xuống. Kể từ khi hẹn hò, đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy như vậy.
“Thế thì thôi.” Cô ấy nói.
“Thôi là sao?”
“Chỗ nào cũng được. Anh quyết đi. Đằng nào thì anh cũng là người trả tiền nhà mà.”
“Giận dỗi thì giải quyết được gì chứ? Anh chỉ đang nói là em cần thỏa hiệp ở một mức độ nào đó thôi mà.”
“Thỏa hiệp một hay hai cũng giống như thỏa hiệp toàn bộ thôi, em bảo là anh quyết đi mà. Em chẳng giận dỗi gì hết.”
“Đôi bên nói chuyện rồi cùng quyết không được sao?”
“Thì em đã nói là chỗ nào cũng được cơ mà. Anh hỏi em thích thế nào thì em bảo là 2LDK, thế thôi. Nhưng không được thì đành chịu. Mà đã vậy thì chỗ nào cũng như nhau cả thôi. Em sẽ bảo với bố mẹ là không cần bộ nội thất phòng khách nữa.” Cô ấy quay qua một bên.
Tôi thở dài.
“Em thực sự cho anh quyết đó nha.”
“Mời anh.”
“Được rồi.”
Chúng tôi đã tạm biệt nhau trong cảm xúc tồi tệ như thế. Thế nhưng tối hôm đó cô ấy đã gọi điện cho tôi. Câu đầu tiên cô ấy nói là xin lỗi.
“Em được anh chiều quá nên sinh ra ích kỷ. Em thấy có lỗi lắm.”
“Không, là anh sai, xin lỗi vì đã to tiếng với em.”
“Chuyện nhà cửa em sẽ giao cho anh. Em sẽ không phàn nàn dù là ở đâu.”
“Nhưng em muốn 2LDK mà.”
“Thì đúng là vậy, nhưng mà…”
“Anh sẽ thử tìm.”
Ngày hôm sau, tại công ty bất động sản, tôi đã buộc phải đưa ra quyết định. Tôi có hai sự lựa chọn. Một là căn 2DK với giá trong tầm với, hai là căn 2LDK với giá thuê mà chịu khó cố gắng một chút thì sẽ trả được.
Giọng nói ngọt ngào của cô ấy lúc xin lỗi vẫn còn vang lên bên tai tôi. Tôi chỉ tay vào sơ đồ của căn 2LDK.
Dĩ nhiên, lúc này tôi vẫn chưa biết được đây sẽ là nước đi sai lầm đầu tiên, à không, là một bước đi dẫn tôi tiến gần lối vào của cơn ác mộng thì đúng hơn.
Mùa xuân năm sau đó, chúng tôi tổ chức lễ cưới tại một khách sạn ở Tokyo. Khách mời của tôi hầu như là người ở chỗ làm. Trong phòng chờ thậm chí còn chẳng có bố mẹ tôi chứ nói gì tới họ hàng.
Khi tôi đang kiểm tra điện tín chúc mừng trong phòng chờ dành cho chú rể, tiếng gõ cửa vang lên, Kuramochi cùng Yukiko bước vào. Mặc dù thường xuyên gặp Yukiko, nhưng Kuramochi thì tôi không gặp kể từ khi quen Miharu.
“Trông mày căng thẳng ra mặt kìa.” Kuramochi nhìn tôi rồi nhe răng ra cười. “Trước tiên là chúc mừng mày.”
Tôi cảm ơn hắn.
“Cuối cùng thì mày đã không nghe lời khuyên của tao.” Kuramochi nói. “Tao đã bảo là đừng vội kết hôn rồi, vậy mà…”
“Tao vẫn nghe mày đấy chứ.”
Đó không phải là lời nói dối. Phần lớn là bởi hắn đã nói tôi như vậy nên tôi mới trở nên ngang ngạnh.
“Thôi, nếu đã kết hôn thì phải hạnh phúc đấy.”
“Tất nhiên rồi.”
“Vậy gặp mày sau.” Kuramochi mở cửa.
“Em nói chuyện với anh ấy chút đã.” Yukiko nói.
“Vậy anh sẽ đợi ở đằng kia.” Một mình Kuramochi rời khỏi phòng.
Dõi theo tới khi cửa đóng hẳn, Yukiko cười hì hì.
“Ngoài miệng vậy thôi, chứ trong lòng anh ấy thật sự chúc phúc cho anh đó.”
“Vậy à?”
“Đương nhiên rồi. Bởi…” Yukiko nhìn tôi với vẻ mặt của một đứa trẻ nghịch ngợm. “Chuyện đó, giờ em nói ra được chưa nhỉ?”
“Chuyện đó?”
“Vâng. Dù anh Osamu không cho em nói, nhưng mà…” Yukiko uốn lưỡi rồi nói tiếp. “Người đề xuất muốn giới thiệu Miharu cho anh, thực chất là anh ấy đó.”
“Hả…”
“Nhưng anh ấy đã không can dự mấy vì rằng nếu em là người giới thiệu thì chắc hẳn anh sẽ dễ dàng đón nhận hơn.”
“Nhưng mà Miharu là bạn cùng lớp của em cơ mà.”
“Trên danh nghĩa thì là vậy.”
“Trên danh nghĩa?”
“Từ hồi tốt nghiệp em đã không gặp lại cô ấy rồi. Tụi em gặp lại nhau tại một bữa tiệc của công ty anh Osamu. Trùng hợp thay khi đó cô ấy lại làm cùng công ty anh Osamu. Chính ra, tình hình gần đây của cô ấy anh Osamu còn biết rõ hơn em đó.”
“Không, nhưng mà Miharu chưa từng nói một lời về chuyện này.”
“Anh Osamu bảo em không nên nói ra. Anh ấy nói là dù gì cũng chỉ nên đề cập cô ấy là bạn cùng lớp của em thôi.”
Tôi cảm nhận được máu mình đang chảy ngược. Tiếng gì đó nhức nhối đang vang vọng sau tai tôi.
“Xin lỗi vì đã giấu anh. Nhưng mọi sự đều suôn sẻ nên anh không giận chứ?” Yukiko tinh nghịch chắp hai tay lại và nhoẻn miệng cười.
“Vậy thì tại sao cậu ta lại nói như thế? Rằng chuyện kết hôn không nên vội vàng…”
“Chuyện đó em cũng thấy kỳ cục. Em nói với anh ấy, thì anh ấy bảo, mặc dù giới thiệu nhưng không muốn anh hấp tấp đưa ra quyết định. Anh ấy còn nói là bất cứ chuyện gì cũng nên có một bên đồng tình và một bên phản đối. Cho nên em mới bất đắc dĩ thành bên đồng tình đó.”
Sự hỗn loạn của nhịp tim không hề lắng xuống. Tôi chăm chú nhìn gương mặt cô ấy hồn nhiên nói chuyện.
“A, em cũng phải đi ra đằng kia đây. Anh cố lên nha.” Cô ấy vẫy tay rồi đi ra.
Tôi đứng như trời trồng mất một lúc. Chuyện gì đây? Vốn tưởng là đã đi trái với mong muốn của Kuramochi, song thực chất tôi lại hoàn toàn rơi vào tròng của hắn.
Một cơn gió chẳng lành không tên bắt đầu nổi lên trong lồng ngực. Tôi túa mồ hôi dầu.
Vào lúc đó, một lần nữa tiếng gõ cửa vang lên. Người ló mặt vào là một nữ nhân viên.
“Chú rể, đã tới giờ rồi.” Cô ấy nói một cách kính cẩn.