← Quay lại trang sách

Chương 29

Cuộc sống tân hôn của chúng tôi tương đối suôn sẻ. Tương đối ở đây nghĩa là không có biến cố gì đặc biệt. Tan làm là tôi sẽ về thẳng căn hộ 2LDK thuê tại Minamisuna thuộc quận Koto. Vừa ăn bữa tối do cô ấy nấu vừa xem ti vi, sau đó đi tắm, rồi đi ngủ. Ngày nghỉ thì chúng tôi hay ra ngoài. Nhưng về sống với nhau rồi, tôi mới nhận ra là chúng tôi còn thiếu rất nhiều đồ cho cuộc sống mới.

Đời sống tân hôn như thế chắc cũng được xem là bình thường. Miharu dường như cũng nỗ lực giúp tổ ấm mới của chúng tôi trở nên dễ sống hơn. Tôi cũng hết lòng hợp tác. Những ngày bình yên và phẳng lặng cứ thế trôi qua. Tôi cảm thấy dễ chịu khi được sống những ngày như thế.

Thế nhưng, người thì cho đó là bình yên, người lại thấy như thế là nhàm chán. Miharu có vẻ là vế sau.

“Chơi gôn á?” Tôi trợn tròn mắt. Khi đó chúng tôi đang ăn tối.

“Bạn bè em ai cũng tập chơi. Em cũng hay được rủ í. Anh cho em đi nha?”

“Em đi học ở đâu?”

“Ở Kiba có một sân tập lớn, có thể theo học ở đó. Em đã cầm tờ quảng cáo về rồi này.”

“Cơ mà gôn thì…” Tôi dừng đũa. Chuyện này tôi chưa bao giờ nghĩ đến. “Không phải là khá đắt sao? Học phí ấy.”

“Cũng không tới mức đó đâu. Không phải kiểu một thầy một trò. Dụng cụ tập thì cũng có thể đi mượn, với lại em có thể đi đến đấy bằng xe buýt.”

“Nhưng mà…”

“Em muốn học một cái gì đó!” Miharu làm bộ mặt bất mãn. “Ru rú ở nhà cả ngày có gì để làm đâu. Vả lại, bạn bè em mọi người đều chơi gôn. Thỉnh thoảng có gặp nhau bọn họ cũng toàn bàn về chơi gôn, em chẳng theo nổi. Anh thấy thế có chán không? Nên là em cũng muốn học.”

“Không ảnh hưởng gì đến tài chính gia đình sao?” Tôi nhỏ giọng hỏi thử.

“Cái đó thì em sẽ cố lo liệu. Vậy là anh đồng ý rồi đúng không?”

“Thôi thì, nếu em đã nói đến thế…”

Trong lúc ngắm nhìn Miharu mừng rỡ nói “tuyệt quá”, tôi cảm thấy một dự cảm không lành.

Một tháng sau, Miharu nói muốn có cây gậy gôn cho riêng mình.

“Không phải là em bảo dụng cụ có thể mượn à?”

“Nhưng tính ra phí thuê đồ còn đắt hơn là mua đứt ấy. Hơn nữa giáo viên cũng bảo, không dùng dụng cụ phù hợp với mình thì sẽ không giỏi lên được. Nếu cứ như bây giờ thì đến sân em cũng không ra được mất.”

“Chuyện đó không phải là ngay từ đầu em đã biết rồi sao?”

“Em cũng đã định dằn lòng rồi đó chứ. Nhưng mà nghĩ đằng nào cũng mua thì hay mua sớm, nên mới đang hỏi xin anh đó. Anh đồng ý đi mà.” Cô ấy chắp hai tay và nghiêng nghiêng đầu.

Tôi thở dài.

“Gậy gôn đắt lắm đúng không? Với cả chắc không chỉ gậy gôn là xong đâu nhỉ? Không phải là em cần cả túi rồi thì giày hay sao?”

“Có một công ty thường xuyên lui tới trường đang chạy chiến dịch ưu đãi. Nếu là học sinh của trường thì sẽ được giảm giá sáu mươi phần trăm. Nghe nói là họ còn bán túi và gậy gôn theo bộ cơ.”

Tôi nghĩ là cô ấy chỉ đang bị công ty đó đem mối liên kết với trường ra lòe mà thôi.

“Giá khoảng bao nhiêu?”

“Cái đó thì tùy nhiều loại. Em định sẽ lấy loại rẻ nhất có thể thôi.”

Tôi lại thở dài. Đúng là ngoài kia đang nổ ra trào lưu chơi gôn. Ắt hẳn đã có những cuộc trò chuyện tương tự giữa nhiều cặp vợ chồng.

“Em này, em còn lạ gì mức lương của anh. Giá thuê nhà ở đây cũng không đùa được đâu. Em không nghĩ học chơi gôn trong tình cảnh như thế là vô lý ư?”

“Em cũng đang chắt bóp lắm mà. Anh, em mua nhé? Được hay không?”

“Nếu mua được thì em cứ việc.”

Cô ấy là người giữ tay hòm chìa khóa. Cô ấy đã nói là không vấn đề, thì tôi chỉ còn nước tin tưởng.

Miharu sau khi có trong tay đầy đủ bộ dụng cụ chơi gôn thì bắt đầu đi tới sân gôn. Tần suất khoảng một lần một tháng. Mặc dù gần như chẳng rành về gôn, nhưng nghe nói một lần như thế có lúc sẽ tốn hàng trăm nghìn yên, tôi đành phải hỏi.

“Tụi em chơi không tốn kém như vậy đâu. Tốn hàng trăm nghìn yên là chơi gôn vào thứ Bảy, Chủ nhật, chưa kể đó là tiền thuê sân cao cấp. Chỗ tụi em đi toàn là hạng hai hạng ba thôi. Còn có cả ngày ưu đãi dành cho phụ nữ, nếu đi vào ngày đó thì lúc nào cũng sẽ được giảm ba mươi phần trăm. Bữa trưa em cũng chỉ toàn ăn mì ramen nên chẳng tốn xíu tiền nào. Nên là anh đừng lo.”

Nghe nói thế, tôi chẳng còn lời nào để đáp lại. Cộng thêm tôi cũng đã nghĩ đơn giản rằng cô ấy đi được là vì còn tiền, chứ hầu bao eo hẹp thì hẳn cô ấy sẽ từ bỏ.

Thế nhưng chuyện đã không chỉ dừng lại ở trường gôn.

Tôi hầu như chẳng khi nào mở chiếc tủ bên cạnh bàn phấn trong phòng ngủ của chúng tôi. Một lần nọ, vì đột nhiên phải tìm tang phục trong lúc Miharu vắng nhà, lâu lắm rồi tôi mới mở nó ra.

Và rồi, bên trong đó lèn chặt toàn những hộp rồi túi đựng đồ hiệu. Nhìn vào bên trong, tôi thấy nào túi xắc, ví tiền, đồ trang sức và quần áo. Toàn bộ nom đều mới và chưa được sử dụng mấy.

Khi ấy tôi phải dự lễ canh linh cữu nên đành rời khỏi nhà sau khi tìm được tang phục. Song khi về nhà, tôi lập tức truy vấn Miharu. Cô ấy không hề tỏ ra sợ sệt. Có lẽ cô ấy biết tôi đã mở tủ.

“Những thứ đó toàn là đồ em được tặng hoặc mua ở cửa hàng hạ giá thôi. Với cả trông chúng có vẻ xịn vậy, chứ giá tiền thực sự chẳng đáng là bao đâu.”

“Được tặng… sao tự nhiên người ta lại tặng em chứ?”

“Nhiều kiểu lắm. Quà người ta đi du lịch nước ngoài về cho này, hoặc là đồ mua rồi nhưng không còn thích nữa.”

Nói tới đây, câu chuyện càng trở nên thiếu tự nhiên.

“Hiện giờ trong nhà còn bao nhiêu tiền vậy?”

Miharu nãy giờ vẫn đang xem ti vi đã không trả lời ngay. Tôi cất tiếng một lần nữa.

“Hả, anh hỏi gì cơ?” Cô ấy quay về phía này.

“Tiền tiết kiệm. Còn bao nhiêu vậy?”

“Ơ, còn khoảng bao nhiêu nhỉ?” Cô ấy đăm chiêu.

“Em cho anh xem sổ đi.”

“Chuyện đó thì đơn giản, nhưng gần đây em không cập nhật sổ, anh có xem cũng không biết được đâu.”

“Lúc em rút tiền không giữ hóa đơn lại sao?”

“Ừm, em toàn vứt đi luôn.”

“Vậy thì lần sau nhớ cho anh xem.”

“Vâng, em hiểu rồi.”

Tôi giao cho Miharu quán xuyến chuyện tiền nong, thẻ ngân hàng cũng đưa cô ấy cầm. Cô ấy rút tiền, và đưa cho tôi tiền tiêu vặt từ trong đó.

Từ đó đã vài ngày trôi qua, song cô ấy chẳng chịu kiểm tra số dư tài khoản. Thấy tôi giục, cô ấy liền nói mình bận nên không đi ngân hàng được, hoặc là quên mất.

Mất kiên nhẫn, tôi gọi điện cho ngân hàng từ chỗ làm. Sau khi xưng tên và số tài khoản, tôi hỏi số dư. Nghe câu trả lời xong, tim tôi suýt thì ngừng đập. Ở đằng trước con số đó có dấu trừ. Thế tức là không những chúng tôi không có tiền tiết kiệm, mà còn đang mắc nợ. Tôi hỏi qua điện thoại xem tại sao sự thể lại thành như thế. Người phụ nữ ở đầu dây bên kia có vẻ ngạc nhiên trước thái độ giận dữ của tôi, cô ta liền nhanh miệng giải thích rằng có thể vay tới chín mươi phần trăm tiền gửi định kỳ bằng thẻ tín dụng nội địa.

Hôm đó, tôi rời công ty ngay khi tới giờ tan tầm. Về tới nhà, tôi nghe thấy tiếng trò chuyện khá ầm ĩ phát ra từ phòng khách. Tôi đoán ngay ra đó là bạn chơi gôn của cô ấy. Ở lối ra vào xếp hai đôi giày lạ hoắc. Dường như nhận ra tôi đã về, tiếng chuyện trò liền im bặt.

Bước vào, tôi thấy Miharu cùng với hai người phụ nữ khác. Họ cúi đầu nói “Chào anh, tụi em đến chơi.” Cả hai người họ đều trạc tuổi Miharu. Một người ăn vận với tông màu chủ đạo là đen, người còn lại thì mặc quần áo với họa tiết hoa vô cùng sặc sỡ. Cả hai trông đều rất nổi bật.

“Thôi tụi tớ về đây.” Người phụ nữ áo hoa nói thế rồi đứng dậy. Người còn lại liền làm theo.

“Ơ các cậu về hả? Vậy thì gặp lại sau nhé.”

Miharu tiễn hai người tới tận cửa.

“Bạn học chung trường dạy gôn với em đó,” Miharu nói khi quay trở lại.

“Miharu.”

“Hai người đó sắp đi đánh gôn ở Hawaii đấy. Thích ghê cơ.”

“Chuyện đó sao cũng được. Em ngồi xuống đó đi.” Tôi chỉ tay về phía xô pha.

“Có chuyện gì vậy?” Cô ấy ngồi xuống, mặt đầy hoài nghi.

Vẫn đứng đó, tôi mở lời.

“Hôm nay anh đã kiểm tra số dư ngân hàng.”

Ngay tức khắc, mắt Miharu tối sầm lại. Thấy thế, tôi chán nản nghĩ “quả nhiên là vậy”. Tôi đã cầu mong đây chỉ là một sự hiểu lầm nào đó.

“Chuyện này là sao? Số dư đang bị âm. Không phải là quá kỳ lạ sao? Em giải thích đi.”

Tôi nói dồn dập. Càng nói tôi càng cảm thấy điên tiết.

“Em xin lỗi,” Miharu thẳng thắn xin lỗi. Cô ấy đặt tay lên đầu gối và cúi đầu.

“Anh đang bảo em giải thích cơ mà. Chuyện này là sao?”

“Em rút nhiều quá nên bị hết tiền.”

“Chuyện đó anh biết. Anh đang hỏi là tại sao lại xảy ra chuyện đó.”

“Em xin lỗi.”

“Đây không phải chuyện cứ xin lỗi là xong. Tại sao bấy lâu nay em lại giấu?”

“Em không dám nói ra.”

“Không nói thì em tính sẽ làm gì? Em giấu cả đời thế nào được?”

Cô ấy không trả lời. Đôi bờ vai nhấp nhô theo nhịp thở.

“Vậy em định thế nào? Nếu tiêu hết số tiền tiết kiệm định kỳ thì sau đó em tính sẽ làm gì?”

“Em không biết! Em không biết mình phải làm thế nào cả!” Miharu lấy hai tay ôm đầu nom thật khổ sở.

“Rút cục thì là vì em đã vung tay quá trán vào mấy thứ như chơi gôn chứ gì. Kêu là bản thân sẽ tính toán và quản lý chi tiêu, vậy mà cuối cùng lại động cả vào tiền tiết kiệm. Tháng nào cũng trong tình trạng thiếu tiền và để bù lấp lỗ hổng đó, em đã rút tiền tiết kiệm, cứ lặp đi lặp lại chuyện đó nên mới ra nông nỗi này.”

Cô ấy im lặng gật đầu.

“Trời ơi là trời!” Tôi giậm chân thình thịch. “Không chỉ gôn thôi đúng không? Những chiếc túi xách và quần áo hàng hiệu kia cũng là tự em mua phỏng? Tất cả những lời giải thích lần trước đều là nói dối?”

“Không! Đó là sự thật. Em tự mua rất ít, với lại thực sự là em đã mua ở cửa hàng hạ giá! Chuyện đó xin hãy tin em.”

“Chuyện đó anh không quan tâm!” Tôi đá văng xô pha. “Những hai triệu đó! Em có biết anh đã dành dụm nó vất vả đến thế nào không! Đó là số tiền anh tiết kiệm được nhờ nhịn mua sắm và bỏ qua những thứ mình thích. Là số tiền anh tiết kiệm vì muốn một ngày nào đó sẽ có một căn nhà cho riêng mình. Rồi giờ sao? Đến năm trăm nghìn chắc cũng chẳng còn nhỉ? Em tính sao? Hả? Rút cục là em tính sao?”

Cô ấy nói gì đó. Song giọng quá nhỏ nên tôi không nghe thấy gì.

“Hả? Nói gì cơ? Nói to lên xem nào!”

“Em sẽ…”

“Gì?”

“Em sẽ trả lại tiền,” cô ấy nói, mặt vẫn cúi gằm. “Em sẽ đi làm và trả lại tiền cho anh.”

“Đừng có đùa!” Tôi đập tay vào phần tựa lưng của ghế xô pha. “Em có biết mình đã gây ra chuyện gì không? Nghe đây, tiêu thì dễ, nhưng kiếm được hơn một triệu thì khó lắm đấy. Đây là số tiền anh phải tiết kiệm lên tiết kiệm xuống mãi mới dành ra được. Vậy mà em lại… Anh chiều em một chút thì em…” Quá tức giận, tôi không nói nên lời nữa.

Đột nhiên, Miharu đổ rạp từ trên xô pha xuống. Ngay tiếp đó, cô ấy úp hai tay lên sàn và bắt đầu quỳ mọp trước mặt tôi.

“Em xin lỗi, em thực sự xin lỗi. Ban đầu em không có ý này đâu. Nhưng mọi người rủ nên em lỡ… Em đã nghĩ là mình phải dừng lại. Thế nhưng em cũng cô đơn lắm chứ, em sợ không biết phải làm sao nếu mọi người không thèm rủ mình nữa… Em không muốn bị coi là một người không chan hòa, không đáng giao du!” Những giọt nước mắt của cô ấy rơi lã chã trên sàn. Nhìn thấy chúng, cơn giận dữ của tôi cũng bỗng chốc dịu lại.

“Ngay từ đầu việc học chơi gôn trong khi nhà chẳng có nhiều tiền đã là một sai lầm.”

“Em sẽ không tái phạm nữa.” Cô ấy liên tục lạy lục.

“Thật là…” Tôi tặc lưỡi rồi thả lưng xuống xô pha. Tôi vò đầu bứt tai.

Tôi cảm nhận được Miharu đứng lên. Tôi không nhìn về phía ấy. Cô ấy chẳng nói chẳng rằng rời khỏi phòng khách. Tôi tưởng là cô ấy đi rửa mặt vì mới khóc xong.

Thế nhưng mãi tôi vẫn không thấy cô ấy quay lại. Thấy hơi lo, tôi bèn đứng dậy đi xem cô ấy thế nào. Không thấy bóng dáng cô ấy ở bồn rửa mặt. Thay vào đó, cánh cửa phòng tắm ở phía trong vẫn để mở. Tôi ngó vào bên trong.

Miharu đã cắt cổ tay và nằm ngất trên sàn.

Bác sĩ ở bệnh viện bảo cô ấy chỉ cắt phần da và giải thích cho tôi rằng cắt vào mạch máu khó hơn là mọi người tưởng. Cô ấy ngất đi là do tâm lý.

Sau khi để cô ấy ngủ một vài tiếng trên giường của bệnh viện, tôi đưa cô ấy về nhà. Suốt dọc đường đi cô ấy đã không hé nửa lời. Tôi cũng không tìm được lời nào để nói với cô ấy.

Vài ngày tiếp theo, Miharu gần như không mở miệng và luôn ủ rũ. Cô ấy chỉ nằm rịt trong phòng ngủ.

Thẻ và sổ ngân hàng giờ đây do tôi quản lý. Tôi bấm bụng cố không nghĩ về số tiền đã mất. Tôi cũng cảm thấy việc trách móc vợ mình khi cô ấy dường như đang vô cùng hối lỗi là thiếu chín chắn. Tôi quyết định sẽ cho là cô ấy bập vào mua sắm và chơi gôn vì muốn xả những áp lực tích tụ từ cuộc sống tân hôn còn nhiều lạ lẫm.

Thế nhưng không vì thế mà vấn đề được giải quyết.

Mọi thứ trong nhà ngày một cứ lộn xộn hơn. Miharu không còn thường xuyên làm việc nhà nữa. Ngay cả khi tôi về đến nhà, chẳng nói gì tới bữa tối, nguyên liệu cô ấy còn chưa mua, cô ấy sẽ hâm nóng đồ ăn đông lạnh dự trữ rồi bày ra một cách lười biếng; đời sống của chúng tôi đã tiếp diễn như vậy đấy. Nghe tôi nhắc nhở chuyện đó, cô ấy liền kiếm cớ “Hôm nay em mệt”, hoặc là “Tiền sinh hoạt tháng này còn ít lắm”. Chưa kể giọng điệu còn dần trở nên lạnh nhạt, và chẳng mấy chốc nghe như bất cần đời. Tưởng như cô ấy lúc nào cũng đang khó chịu với điều gì đó. Đã không ít lần cô ấy gào thét vẻ vô cùng kích động trước một lời càu nhàu vụn vặt của tôi.

“Anh này, em đi làm được không?” Vào một bữa tối nọ, Miharu hỏi. Vẫn cái giọng bất cần đời như mọi khi. Cô ấy không buồn nhìn mặt tôi.

“Đi làm? Ở đâu cơ?”

“Bạn em kinh doanh một quán rượu ở Ikebukuro. Cô ấy nhờ em tới phụ giúp.”

“Quán rượu à…”

“Nhưng chỉ bưng bê thức ăn với rửa bát thôi.”

“Hừm.”

“Chứ cứ như bây giờ, em sẽ hóa điên mất.”

Tôi nhìn Miharu. Cô ấy cũng quay mặt về phía này. Đôi mắt thẫn thờ không chút sinh khí.

“Mỗi ngày đều trôi qua thật vô vị. Ngày nào cũng vậy, tiễn anh đi làm xong em chỉ ru rú trong nhà và xem ti vi. Việc không được tiếp xúc với ai đã trở nên quá đỗi quen thuộc. Gần đây cũng chẳng có ai gọi điện cho em nữa. Mà đã cắt đứt toàn bộ các mối giao du rồi thì lấy đâu ra người rủ rê nữa chứ. Anh nghĩ xem, mỗi ngày như thế có vui không? Em bây giờ chẳng còn lẽ sống nữa.”

“Thế nên em mới muốn đi làm à?”

“Em cũng có quyền được tận hưởng cuộc sống mà. Nhưng với tình hình tài chính của nhà mình thì em chẳng được phép làm gì cả. Bởi vậy, em muốn tự kiếm tiền tiêu cho mình. Hơn nữa, nếu đi làm, em sẽ được gặp nhiều người, tâm trạng cũng sẽ khá lên.” Giọng cô ấy đều đều không có âm điệu. Ban đầu là nhìn tôi, rồi dần dần ánh mắt cô ấy chuyển hướng và cuối cùng là vừa nhìn chăm chú vào chiếc bàn vừa nói chuyện.

Tôi thầm nghĩ lý do này cũng chẳng khác gì lúc muốn học chơi gôn. Vấn đề vẫn chưa được giải quyết.

“Hay là mình sinh con nhé?” Tôi thử đề nghị. “Có con rồi nhất định cách nghĩ của em sẽ thay đổi.”

Ngay lập tức Miharu nhíu mày.

“Ý anh là nếu em rảnh thì hãy chăm con đi ấy hả? Anh sợ em chỉ làm việc nhà thì sẽ rảnh quá hóa chán, muốn kiếm việc vất vả hơn cho em?”

“Ý anh không phải vậy.”

“Không phải vậy thì là gì? Em đang nói là muốn dành thời gian cho bản thân, nếu có con rồi thì chẳng phải là sẽ càng không làm được gì sao?”

“Chẳng phải chính em cũng từng nói là muốn có con à?”

“Em nói là một lúc nào đó. Cơ mà chuyện đó khác, chuyện này khác. Em vẫn chưa được tận hưởng tí niềm vui nào cả. Hơn nữa, với tình hình tiền nong nhà mình bây giờ, nếu có con sẽ vất vả lắm. Tiền lương của anh có phải là tự dưng mà tăng gấp hai, gấp ba được đâu?”

Về chuyện sinh con, ý kiến của chúng tôi đã luôn bất đồng. Chỉ muốn nhanh chóng xây dựng một gia đình, tôi đã muốn có con sớm. Ngược lại, cô ấy lại nói chưa muốn. Song thực chất người phải nuôi con nhiều hơn là cô ấy, nên tôi đã không thể ép uổng. Trước khi kết hôn cô ấy đã luôn tỏ ra thích trẻ con, nên sự biến đổi thái độ này càng khiến tôi kinh ngạc.

“Quán rượu, tức là làm vào buổi tối đúng không? Thế việc nhà tính sao đây?”

“Em sẽ chuẩn bị bữa tối cho anh rồi mới ra ngoài. Sẽ không gây bất tiện cho anh. Vậy được chưa?”

“Nhưng nếu thế thì chúng ta sẽ chỉ lướt qua nhau. Sẽ không có thời gian gặp nhau đó?”

“Em sẽ về nhà trước khi anh đi ngủ. Với cả còn có cả ngày nghỉ cơ mà. Thay vì phải giáp mặt nhau mỗi ngày, không phải như thế sẽ mới mẻ hơn sao?”

Tôi sốc không nói nên lời. Chúng tôi kết hôn chưa được bao lâu mà cô ấy đã thốt ra cụm từ “giáp mặt” như thế đấy.

“Quả nhiên là không được hả?” Cô ấy nói, giọng pha lẫn tiếng thở dài. “Tức là em sẽ phải sống tiếp cuộc sống như bây giờ? Chẳng có lấy niềm vui thú nào, không được ăn diện và cứ nhốt mình trong căn phòng này?”

“Chẳng có ai nói vậy cả.”

“Nhưng ý của anh là hãy sống như thế còn gì?”

“Không còn công việc nào khác sao? Không phải là quán rượu, mà là việc có thể làm vào ban ngày. Chỉ cần tìm là có mà?”

“Tìm việc không dễ thế đâu. Còn nếu làm ở đó em sẽ được làm chung với bạn, có thể yên tâm làm việc.”

“Vợ người quen của anh cũng đi làm, nhưng đa số là ở siêu thị hay cửa hàng tiện lợi đấy!”

“Tóm lại, ý anh muốn nói là em không được làm ở quán rượu? Anh muốn em đi làm thu ngân ở siêu thị hoặc cửa hàng tiện lợi?”

“Anh không có nói vậy.”

“Vậy anh muốn em chọn bên nào?”

Thấy tôi im lặng, Miharu gào lên kích động:

“BÊN NÀO?!”

Bị lấn át bởi sự sừng sộ đó, cuối cùng tôi đành tán thành với đề xuất của cô ấy. Để xoa dịu cô ấy thì chỉ còn cách đó.

Với cả, lúc ấy tôi vẫn còn yêu cô ấy, chắc vậy. Tôi đã không muốn cô ấy nghĩ mình là một người chồng không hiểu chuyện, và cũng muốn đáp ứng mong muốn của cô ấy nhiều nhất có thể.

Tất nhiên đây lại là một sai lầm lớn. Bởi khi đó tôi còn chưa nhận ra sự khủng khiếp của người đàn bà tên Miharu này.