Chương 30
Kể từ khi đi làm, tâm tính Miharu thay đổi rõ rệt. Nhìn vào cũng đã thấy cô ấy hoạt bát hơn, biểu cảm cũng đa dạng hơn. Vì để ý hơn đến áo quần và phấn son nên cô ấy càng thêm phần xinh đẹp. Nhận thấy người phụ nữ này quả là hợp với bên ngoài hơn, tôi kết luận, để cô ấy đi làm cũng không hẳn là một quyết định sai lầm.
Trước mười giờ cô ấy đã về nhà. Thường thì giờ đó tôi cũng chưa ngủ, và đã thành thói quen trước khi đi ngủ, tôi sẽ vừa uống rượu vừa nghe chuyện ở chỗ làm của cô ấy. Khi nói chuyện liên quan đến công việc, cô ấy trông thật vui vẻ.
Song quãng thời gian tốt đẹp đó đã không kéo dài được bao lâu. Giờ về nhà của Miharu ngày một muộn dần. Quá mười hai giờ, rồi chẳng mấy chốc thành hơn một giờ sáng. Thấy tôi thức chờ, lần nào cô ấy cũng tỏ vẻ bất ngờ.
“Ủa, anh vẫn thức à? Sao không ngủ trước đi?”
Giọng điệu cô ấy như ngầm muốn bảo “thà như thế còn dễ chịu hơn”.
Tôi ướm hỏi xem cớ sao gần đây cô ấy thường xuyên về muộn. Cô ấy đáp chẳng chút xao động. “Tại thiếu người nên họ nhờ em làm muộn thêm một chút. Khổ nỗi lại không tới mức phải thuê thêm một người nữa nên bạn em đang lúng túng không biết xử trí sao.”
“Vậy từ giờ sẽ như thế này suốt à?”
“Chắc là chỉ thời gian này thôi. Đợt này nhiều công ty tổ chức ăn nhậu mà. Anh cũng biết đấy.”
“Ừm, nhưng mà…”
“Em đã bảo là chỉ thời gian này thôi mà. Anh cứ đi ngủ trước đi.”
“Hừm…”
Mặc dù bảo “chỉ thời gian này thôi”, song sau đó cô ấy cũng chẳng về sớm hơn được lấy một lần. Nhưng thức đến hơn một giờ thì sẽ rất mệt. Mang tiếng là nằm đợi trên giường, chứ hầu như chẳng lần nào tôi canh được cô ấy về cả.
Cô ấy về muộn nên dĩ nhiên sẽ không thể dậy sớm. Đến lúc tôi thay quần áo, Miharu vẫn đang ngủ trên giường, và chuyện này xảy ra ngày càng nhiều. Nếu tôi cố gọi cô ấy dậy cô ấy sẽ trưng ra ngay vẻ mặt khó chịu.
“Anh để em ngủ đi được không? Anh mua tạm bánh mì mà ăn.” Nói vỏn vẹn có vậy rồi cô ấy lại trùm chăn ngủ tiếp.
Tuy muốn than phiền, song tôi cũng chẳng có thời gian để tranh luận. Hơn hết, không muốn vợ chồng mới sáng ngày ra đã cãi nhau, tôi đành im lặng ra khỏi phòng ngủ.
Sáng thì cô ấy ngủ, còn lúc tôi về nhà thì cô ấy đã đi làm. Đã thế tôi còn phải đi làm cả thứ Bảy và Chủ nhật, thành thử những lần chúng tôi chuyện trò ngày càng ít đi. Đến hôm tôi được nghỉ, cô ấy cũng chỉ nằm ườn trên giường.
Vào buổi trưa của một ngày nghỉ nọ, cuối cùng thì sức chịu đựng của tôi cũng vượt quá giới hạn. Khi đó, cô ấy - trong bộ đồ ngủ - vừa thức dậy đã tính gọi pizza về ăn.
“Em một vừa hai phải thôi! Tới cả ngày nghỉ mà em cũng định cho anh ăn thứ đó hả!?” Tôi đập tờ báo đang đọc xuống bàn.
Miharu nhìn tôi bằng khuôn mặt thẫn thờ, tiếp đó cô ấy nghiêng đầu.
“Anh không thích pizza à?”
“Không phải thế. Miharu, gần đây em hoàn toàn không nấu nướng gì cả. Em đã hứa là sẽ chuẩn bị bữa tối rồi mới đi làm, ấy thế mà lúc anh về có thấy cơm nước gì đâu? Lời hứa ban đầu bay đâu mất rồi?”
Vẫn cầm trên tay tờ menu pizza, cô ấy đứng ngây ra như phỗng. Cô ấy nhìn xuống sàn và không nhúc nhích mất một lúc. Tôi vẫn trừng trừng nhìn cô vợ ấy.
Cuối cùng, Miharu để lại tờ menu lên bàn điện thoại, đoạn nhìn về phía này và lẩm bẩm:
“Em xin lỗi.”
“Chỉ xin lỗi thôi à?”
Thấy tôi hỏi, cô ấy liền lập tức lắc đầu.
“Giờ em sẽ đi mua đồ. Chứ tủ lạnh hiện không có gì cả. Em sẽ nấu nhanh món gì đó, nhưng trong lúc ấy anh có thể vui lòng đợi một chút được không?” Giọng cô ấy đều đều không cảm xúc.
“Đợi thì không vấn đề gì.”
“Vậy thì em sẽ thay đồ.” Nói dứt lời, Miharu dợm bước tính quay trở lại phòng ngủ.
“Đợi một chút,” tôi gọi giật lại. “Cũng đến lúc em nên chỉnh đốn lại lối sống đi rồi đấy.”
Tay vẫn chạm cửa, cô ấy chỉ ngoái mỗi đầu về phía này.
“Là sao?”
“Anh đang nói là sao em không nghỉ việc đi? Em bỏ bê việc nhà như thế thì đi làm để làm gì?”
Lập tức Miharu liền quay về phía cửa và gục đầu.
“Nếu nghỉ việc thì em sẽ mất đi lẽ sống mất. Em không muốn trở lại cuộc sống nhàm chán ấy.”
“Công việc ở quán rượu vui đến vậy à?”
“Nếu cứ ở nhà thì sẽ không gặp được ai.”
“Nhưng em cũng không thể vì thế mà…”
“Em chả đang xin lỗi đây còn gì! Từ nay em sẽ làm tử tế.”
“Bộ cứ xin lỗi là xong à? Em thật là…”
“Nhiều lời quá đấy.”
“Gì cơ?”
Cô ấy nhìn về phía này. Thấy đôi mắt ấy đang xếch ngược lên, tôi im bặt.
Trông cô ấy như một con quỷ dữ. Vì trước đó chưa từng thấy bộ mặt ấy bao giờ nên tôi không khỏi sững sờ. Tôi không nói nên lời.
Nhưng biểu cảm ấy chỉ diễn ra trong khoảnh khắc. Sau đó nó lập tức biến mất. Cô ấy cụp đôi mắt lộ rõ vẻ chán ghét ấy xuống rồi thả lỏng vai. Tôi nghe thấy cô ấy thở phù một hơi.
“Em xin lỗi.” Cô ấy ngoan ngoãn cúi đầu. “Em đã hứa với anh rồi nhỉ? Rằng sẽ không để anh cảm thấy bất tiện. Từ nay em sẽ chú ý hơn.” Giọng điệu bình tĩnh như của một người khác vậy.
Tôi không nghĩ ra nên nói gì. Biểu cảm ban nãy của cô ấy vẫn còn chiếm trọn tâm trí, tôi vẫn chưa thoát khỏi cơn sốc.
“Em muốn làm gì thì làm.” Cuối cùng thì tôi chỉ nói có vậy rồi quay gót bỏ đi.
Sau đó một thời gian, Miharu chăm chỉ làm việc nhà đúng như đã hứa. Tuy nhiên chuyện đó đã không kéo dài lâu. Về đến nhà, tôi lại thường xuyên bắt gặp những món ăn kèm mua ở cửa hàng tiện lợi hoặc siêu thị được dọn ra trên bàn, hoặc là thức ăn đông lạnh mà cô ấy hâm nóng được để sẵn trong tủ lạnh. Hồi đầu cô ấy còn để lại trên bàn mẩu giấy nhắn ghi lời xin lỗi, song về sau thứ đó cũng biến mất. Rút cục, tôi hầu như không còn được ăn thức ăn do vợ nấu nữa.
Ngoài cơm nước, việc nhà cô ấy cũng chểnh mảng thấy rõ. Chỉ nhìn chỗ bụi bám ở góc phòng là biết ngay cô ấy hoàn toàn không dọn dẹp nhà cửa. Không có dấu vết gì cho thấy máy giặt đã được sử dụng và quần áo bẩn bắt đầu đầy tràn cả giỏ. Nhưng cô ấy vẫn đủ đồ để mặc, bởi cô ấy đã liên tục mua quần áo mới hết cái này đến cái khác.
Khi tôi chịu không nổi và nhắc nhở cô ấy, lần nào cô ấy cũng khẽ cúi đầu và ngoan ngoãn xin lỗi.
“Em xin lỗi. Em biết là phải làm nhưng không có thời gian…” Rồi cô ấy mau mắn bắt tay vào dọn dẹp và giặt giũ.
Hễ tôi nhắc nhở thì cô ấy sẽ nghe lời. Song cô ấy chỉ nghe lời tôi cùng lắm được vài ngày. Sau một tuần là đâu lại vào đấy. Khi chuyện như thế lặp lại đến lần thứ n thì tới lượt tôi chán chẳng buồn nhắc nữa. Ngoài ra tôi còn sợ nếu mình rầy la nhiều thì có khi lại phải thấy cái biểu cảm quỷ dữ kia.
Tôi phàn nàn ít hơn hẳn. Nói cách khác là tôi đã bỏ cuộc. Tôi đã trót quen với việc phải ăn những hộp cơm nguội ngắt của cửa hàng tiện lợi trong lúc xem ti vi tại căn phòng đóng bụi và cả việc rời khỏi nhà trong khi vợ còn say giấc nồng.
Nghĩ kỹ, có lẽ đó mới chính là chủ ý của Miharu. Có thể nói, cô ấy đã sớm hiểu rõ tính cách của tôi. Một khi “được” xin lỗi tôi sẽ không thể nói gì và trở nên phát ốm với chính việc liên tục mắng mỏ người khác.
Nếu tự phân tích cảm xúc của bản thân, tôi nghĩ mình không muốn bị cô ấy ghét bỏ. Tôi đã không muốn đánh mất gia đình mà mãi mình mới có được. Trong lòng tôi đã luôn canh cánh suy nghĩ rằng nếu cô ấy đòi ly hôn vì phát ngán những lời càu nhàu của tôi thì nguy mất.
Có thể là do tôi không phàn nàn gì nữa mà Miharu càng ngày càng tự tung tự tác. Thậm chí đến cả thứ Bảy và Chủ nhật cô ấy cũng hiếm khi ở nhà.
Không chỉ vậy, quần áo và phụ kiện của cô ấy đang dần chuyển sang những loại vừa nhìn đã biết là đắt tiền. Khi tôi hỏi chuyện thì cô ấy trả lời, mặt không hề biến sắc:
“Em mua ở đợt giảm giá bữa nọ. Tuy là hàng hiệu nhưng giá còn một nửa giá gốc thôi.”
“Nửa giá nhưng cũng không phải là rẻ đúng không?”
“Có thể mua bằng tiền tiêu vặt của em mà, cũng bình thường thôi.”
Tôi nghe mà có cảm giác như cô ấy đang nhấn mạnh cụm từ “tiền tiêu vặt của em”. Nói cách khác, ý của cô ấy là cô ấy mua bằng tiền do chính mình kiếm ra nên tôi không có quyền phán xét.
Tất nhiên tôi không thể thỏa mãn với lời giải thích này. Quần áo, túi xách và trang sức mới của cô ấy ngày một nhiều thêm. Tủ trở nên chật cứng, những thứ không thể nhét vào được thì bị chất thành đống trên sàn. Dù cô ấy bảo toàn là đồ mua với giá rẻ, song nếu gộp chúng lại thì tổng giá trị có thể lên đến hơn một triệu. Tôi không cho là công việc tại quán rượu có thể giúp cô ấy kiếm nhiều tiền đến thế.
Trong khi tôi bắt đầu đem lòng nghi ngờ Miharu, một ngày nọ, một cuộc gặp gỡ bất ngờ đã xảy đến với tôi.
Teraoka Rieko là một phụ nữ tầm ba mươi tuổi với thân hình mảnh khảnh. Cô ấy đã đến cửa hàng tôi làm và chỉ định tôi.
“Vì có người quen đã mua toàn bộ nội thất ở đây và vô cùng ưng ý nên tôi cũng muốn tới thử một lần. Tôi nghe người quen nói khi đó đã được một nhân viên tên là Tajima hỗ trợ tận tình,” Teraoka Rieko giải thích như vậy. Mặc cho tôi gặng hỏi người quen đó là ai, cô ấy chỉ một mực đáp là không thể tiết lộ.
Tôi đồ rằng cô ấy đang làm gái. Còn người quen đó là khách ruột của quán. Nếu để lộ tên thì chuyện có thể sẽ truyền từ người nọ sang người kia rồi bay tới tai vợ nhân vật nọ. Có lẽ cô ấy e sợ điều đó.
Cô ấy có đủ sự duyên dáng để khiến suy luận của tôi có lý. Tuy không đẹp tới mức nghiêng nước nghiêng thành, song ở cô ấy lại tràn ngập nét quyến rũ gợi cảm, kích thích thứ gì đó ở bên trong cánh đàn ông. Những khi hỏi giá nội thất, cô ấy sẽ hếch cằm và ngước lên nhìn tôi chăm chú, và khi trông thấy cặp mắt long lanh hơi ươn ướt ấy, tim tôi lại đập thình thịch.
Teraoka Rieko tới cửa hàng của tôi để mua đèn. Cô ấy nói đèn hiện dùng không hợp với căn phòng nên muốn thay đổi toàn bộ.
Tôi dẫn cô ấy tới tầng bán thiết bị chiếu sáng. Người ta treo đủ các loại đèn rủ xuống từ trần nhà, sức nóng của rất nhiều bóng đèn sợi đốt ấy khiến tôi phát nực. Rieko chừng như khá ưng những chiếc đèn của Tây Ban Nha, song nom điệu bộ, có vẻ cô ấy vẫn chưa thể đưa ra quyết định.
“Nhìn ở đây thì trông rất đẹp, nhưng không biết treo trong phòng tôi thì sẽ ra sao nhỉ?” Ngẩng lên nhìn cây đèn được chạm khắc phù điêu tinh xảo, cô ấy nghiêng đầu. Quả nhiên là cô ấy cũng nóng, vùng da từ cổ tới ngực Rieko đã hơi lấm tấm mồ hôi. Tôi nhìn đi chỗ khác.
“Hơn nữa, chỉ mua mỗi chiếc này cũng vô nghĩa. Phải nghĩ tới độ hòa hợp với các loại đèn khác nữa. Khó nghĩ ghê.”
“Nội thất trong phòng chị theo phong cách nào vậy?”
“Thế nào nhỉ, chắc là kiểu hiện đại.”
“Hiện đại à?”
“Nhưng mà cũng không hẳn. Tôi còn có tủ đựng những món đồ nhỏ xinh theo phong cách cổ điển nữa. Vì hay được tặng nên tôi khó mà thống nhất phong cách được.”
Tôi nghĩ thầm người tặng quà chắc là khách làng chơi.
“Nếu chị có ảnh phòng tôi sẽ dễ đưa ra lời khuyên hơn.”
“Cậu nói đúng.”
“Chị có đang sống cùng ai không?”
“Không. Tôi sống một mình.”
Sau khi Teraoka Rieko đi lòng vòng trên tầng đó một hồi, đột nhiên cô ấy chăm chú nhìn khuôn mặt tôi, môi nở một nụ cười đầy ẩn ý. Tôi vô thức hồi hộp.
“Tôi có chuyện muốn nhờ cậu Tajima.”
“Chị cứ nói.”
“Cậu có thể tới xem phòng giùm tôi không? Rồi sau đó nhờ cậu giới thiệu cho tôi loại đèn thích hợp.”
“Tôi… á?”
Thành thực mà nói, tôi đã rất bất ngờ. Không phải là tôi chưa từng nhận được yêu cầu kiểu này. Có vài lần tôi đã tới nhà khách hàng để đo rèm, sau đó xem xét căn phòng và đưa ra lời khuyên về nội thất. Thế nhưng đó chỉ là trong trường hợp đôi bên đã tương đối hiểu tính khí nhau, còn được khách hàng mới toanh nhờ vả như thế này thì là lần đầu.
“Không được sao?” Cô ấy khẽ nghiêng đầu.
“À không, không phải là không được nhưng…”
“Vậy là cậu đồng ý?”
“Nếu chúng ta có thể sắp xếp thời gian cho phù hợp. Ừm, chị rảnh lúc nào?”
“Tôi thì lúc nào cũng được hết. Khi nào thì tiện cho cậu?”
“Chị nói lúc nào cũng được, tức là kể cả ngày thường?”
“Đúng vậy. Nếu cậu chọn ngày trước thì tôi sẽ sắp xếp được thôi.”
“Ồ… vậy à?”
Tôi kiểm tra lịch và hỏi xem thứ Hai tuần sau có ổn không. Đó là ngày tôi được nghỉ.
Cô ấy lập tức đáp là không vấn đề gì. Cô ấy hẹn tôi đến vào lúc bốn giờ chiều. Nhà của cô ấy hình như là ở quận Toshima.
Cô ấy ra về rồi, tâm trạng tôi vẫn lâng lâng một cách khó tả. Đã lâu rồi tôi không tới nhà của một người phụ nữ. Không hẳn là tôi đang trông mong điều gì, nhưng vẫn cảm thấy hồi hộp như mình sắp trải qua lần hẹn hò đầu tiên. Tôi mong mỏi cầu cho thứ Hai đến thật nhanh.
Thứ Hai đó, tôi tự pha cà phê và khi đang vừa uống nó vừa đọc báo thì Miharu lục tục thức dậy. Cô ấy ngồi vào ghế đối diện tôi, châm một điếu Marlboro rồi ngửa mặt lên trời nhả khói. Tật hút thuốc bộc lộ rõ ra ngoài kể từ khi cô ấy làm việc ở quán rượu. Mặc dù đã hút từ trước, song dường như trước mặt tôi cô ấy đã nhịn.
“Anh muốn ăn gì?” Cô ấy hỏi cộc lốc.
“Hả?”
“Cơm tối. Anh muốn ăn gì? Lát nữa em sẽ đi chợ.” Cô ấy cấm cảu, như thể cảm thấy phiền phức.
Tôi muốn cô ấy nấu cơm cho mình, nhưng không đến mức cô ấy trưng ra bộ mặt khó ở như thế rồi mà vẫn muốn. Đang nghĩ có nên nói vậy không, tôi chợt khựng lại. Hôm nay là ngày tôi phải tới nhà Teraoka Rieko. Tôi không muốn tâm trạng bị phá hỏng trước đó.
“Hôm nay em không cần nấu,” tôi nói. “Anh phải tới nhà của khách hàng trao đổi về nội thất. Nên sẽ ăn ở ngoài rồi về.”
“Ồ, vậy à?” Với vẻ chẳng hề quan tâm, Miharu dập điếu thuốc lá đang hút rồi trở về phòng ngủ.
Khi đồng hồ chỉ quá ba giờ, tôi thay bộ com lê mặc khi đi làm và ra khỏi nhà. Miharu không buồn ra tiễn.
Tuy nói là ở quận Toshima, song tòa nhà nơi Teraoka Rieko sống lại nằm ở mạn mà chỉ cần đi thêm vài bước là sang tới quận Nerima. Bên ngoài được lát lớp gạch ốp giả gạch nung. Trông tòa nhà có vẻ còn mới.
Đến nơi, Rieko xuất hiện trong chiếc áo len tôn lên rõ mồn một đường cong cơ thể. Chân váy cũng bằng len, tông xuyệt tông, ngắn cũn cỡn, cộng thêm cô ấy không hề đi tất da chân. Tuy dáng người mảnh khảnh, song đôi gò bồng đảo lại đồ sộ, khiến tôi lúng túng không biết nhìn đi đâu.
“Làm phiền cậu quá.” Cô ấy nhìn tôi và mỉm cười. Bờ môi được thoa một lớp son màu hồng nhạt.
“Không sao. Mong có thể giúp ích cho chị.”
“Cậu vào nhà đi.”
Đó là một căn 1LDK. Trong phòng ăn kê bàn kính và ghế kim loại. Đây đúng là phong cách hiện đại điển hình. Tuy nhiên ghế xô pha lại là loại khá đồ sộ bằng da. Bàn trung tâm là loại của Mỹ và có vẻ làm bằng gỗ. Tôi nhận ra nơi này không có sự đồng bộ trong kiểu cách.
“Căn phòng đẹp quá!” Dẫu vậy tôi vẫn nịnh một câu.
“Nhưng cảm giác không ăn nhập tí nào phải không?”
“À nhưng cũng không nhất thiết phải đồng nhất mọi thứ đâu.”
Ngồi xuống chiếc xô pha màu xanh rêu, tôi vẽ sơ đồ phòng lên cuốn vở mình đem theo. Rieko bưng trà tới.
“Nếu muốn tận dụng đồ đạc có sẵn trong nhà, ta nên tránh sử dụng các kiểu đèn quá độc đáo. Kiểu đèn chùm như thế này sẽ làm các món đồ khác bị lu mờ.” Tôi chỉ tay lên chùm đèn đang treo lơ lửng trên trần và nói.
“Nó là một món đồ kỷ niệm.” Ngước nhìn lên trên, cô ấy khẽ nói.
“Vậy à?”
“Lúc kết hôn, tôi đã cùng chồng đi mua nó. Ở một cửa hàng đồ nội thất cũ.”
“À… chị đã kết hôn rồi sao?”
“Hai năm trước chúng tôi đã đường ai nấy đi rồi.” Rieko nhoẻn miệng cười. “Xin lỗi cậu nhé, đang không lại đi kể chuyện buồn.”
“Không sao…” Tôi lắc đầu.
“Cậu Tajima chắc là có vợ rồi phải không?”
“Vâng.”
“Con cái thì sao?”
“Tôi chưa có.”
“Vậy à? Vậy chắc là vẫn đang trong giai đoạn vợ chồng son ấy nhỉ?”
“Không có đâu.” Tôi phẩy tay. “Vợ tôi cũng đang đi làm thành thử chúng tôi hiếm khi giáp mặt nhau. Thảng hoặc mới trò chuyện đôi ba câu, chả khác nào đã bước vào thời kỳ chán nhau. Hôm nay lúc tôi ra khỏi nhà, cô ấy hẵng còn đang ngủ.”
“Cậu cứ nói quá,” Rieko nói vậy rồi bật cười.
“Đôi lúc tôi còn nghĩ hồi sống một mình vui hơn. Chị Teraoka không tính kết hôn lần nữa sao?”
“Kết hôn ấy à…”
“Ấy chết, xin lỗi vì đã tọc mạch đời tư của chị.” Tôi vội vàng cúi đầu tạ lỗi.
“Không sao. Hiện giờ tôi không có dự định kết hôn. Công việc đang vui mà.”
“Chị làm nghề gì?”
“Không biết tôi nên nói thế nào nhỉ?”
Cô ấy đứng dậy, rồi không biết từ đâu đem đến một tấm danh thiếp, đặt nó trước mặt tôi. Tên của một quán rượu ở Ginza được in trên đó. Tên của cô ấy đổi thành Teraoka Rie.
“Tôi sẽ không kêu cậu đến đâu,” cô ấy vừa cười vừa nói. “Chỗ này đắt lắm. Chẳng thể hiểu nổi đầu óc của mấy người uống rượu ở một chỗ như thế.”
“Chắc mấy người nổi tiếng hay đến đó?”
“Cũng thi thoảng.”
Rieko kể cho tôi nghe vô số chuyện ở quán. Nhưng đối với tôi, chúng như chuyện thuộc về một thế giới hoàn toàn khác. Tôi chỉ toàn thốt lên những từ cảm thán như “hả” hoặc “ồ”.
Sau đó chúng tôi tiếp tục trò chuyện sôi nổi về những chủ đề hoàn toàn không liên quan đến nội thất. Lúc nhận ra thì đã ba giờ đồng hồ trôi qua.
“Chết, đã muộn thế này rồi sao?” Cô ấy nhìn đồng hồ nói. “Xin lỗi vì đã giữ cậu ở lại quá lâu nhé!”
“Tôi mới phải xin lỗi vì đã nán lại quá lâu. Giờ tôi đã biết đại khái căn phòng trông như thế nào rồi, tôi sẽ xem xét ở cửa hàng xem loại đèn nào phù hợp.”
“Tôi cũng có thể lựa chọn qua catalog đúng không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Thế thì,” Rieko nói. “Tuần sau cậu có thể đem theo catalog và đến đây lần nữa không? Tôi nghĩ chọn luôn ở đây sẽ dễ hơn chăng.”
“Chuyện đó thì không vấn đề gì, nhưng… ừm, vậy là ta lại gặp nhau vào thứ Hai tuần sau?”
“Ừ, thứ Hai được đó.”
Có thể gặp riêng Rieko một lần nữa là một chuyện tốt ngoài mong đợi của tôi. Ngày hôm sau tôi nhanh chóng bắt tay vào tìm loại đèn phù hợp với phòng cô ấy. Tôi thu thập catalog và chăm chú đọc chúng vào lúc rảnh rỗi. Mường tượng ra hình ảnh Rieko thư giãn dưới ánh đèn mình lựa chọn, thi thoảng tôi lại cảm thấy rạo rực lạ kỳ.
Và rồi thứ Hai tuần sau đã đến. Cô ấy dặn tôi hãy tới vào lúc sáu giờ tối. Tôi hơi thất vọng vì không có nhiều thời gian để thong thả ở bên cô ấy.
Rieko khi ra đón tôi đang đeo tạp dề. Chỉ riêng điều đó đã khiến tôi ngạc nhiên rồi, nhưng không ngờ tôi còn ngửi thấy mùi món hầm đang phảng phất.
“Chẳng mấy khi nhà có khách nên tôi định nấu món gì đó.”
“Ấy không, khách gì chứ…” Tôi hốt hoảng. Nhưng tất nhiên một phần khác cũng cảm thấy vui vui.
“Hôm nay tôi nghỉ làm. Nên ta hãy thong thả ăn tối và trao đổi về nội thất nhé? Hay là thức ăn do vợ nấu đang đợi cậu ở nhà?”
“À không, không có đâu.” Tôi giơ tay lên phẩy thật mạnh trước mặt. “Vợ tôi đang đi làm. Tới nửa đêm mới về cơ.”
“Ồ, vậy thì vừa hay.”
“Ừm… thật sự không sao chứ ạ?”
“Ý cậu là sao?”
“Thì là, ừm, tôi có thể dùng bữa tại đây sao?”
“Tất nhiên rồi. Vì muốn mời cậu mà tôi cất công nấu nướng mặc dù không rành đó.”
“Vậy à? Vậy thì tôi sẽ không khách khí nữa.”
Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ba mươi phút sau tôi đã ngồi đối mặt với Rieko và ăn đồ ăn do cô ấy nấu. Tuy kêu là không rành, nhưng tay nghề nấu nướng của cô ấy rất cừ. Chúng tôi uống rượu vang. Một loại vang có vẻ đắt tiền.
Tôi nghĩ Rieko hình như có ý với mình. Tôi cũng không phải là không có gì. Chính vì toàn phải chứng kiến những mặt bừa bãi và lôi thôi của Miharu mà tôi đã vô thức so sánh và nghĩ rằng phụ nữ như thế này mới đúng là mẫu người lý tưởng.
Ngay cả sau bữa ăn, chúng tôi vẫn tiếp tục ngồi uống rượu. Tôi bắt đầu say bí tỉ. Từ bao giờ tôi đã ngồi ở xô pha. Sát cạnh bên là cơ thể của Rieko, còn tôi thì đang vòng tay qua vai cô ấy.
“Đêm nay cậu nhất định phải về sao?” Cô ấy ngước lên nhìn tôi bằng cặp mắt khiến người ta say đắm.
Trong đầu tôi, những cảm xúc như lưỡng lự, bối rối và hân hoan hòa quyện vào nhau. Đúng là do rượu nên tôi đã đánh mất lý trí.
“À không, không vấn đề gì.” Tôi trả lời.
“Tôi vui quá.” Cô ấy nói vậy rồi lao vào tôi. Tôi siết chặt vòng tay mình.