Chương 31
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi tôi ngủ qua đêm ở nhà Rieko. Thế mà tôi vẫn như đang trong cơn mơ vậy. Bàn tay tôi vẫn còn vương vấn cảm giác khi chạm vào làn da cô ấy, và đầu có thể dễ dàng mường tượng lại hơi thở cô ấy. Dẫu vậy tôi thấy có gì đó dường như không thực. Thậm chí tôi còn nghĩ, có khi nào người phụ nữ tên Rieko ấy không hề tồn tại, và rằng mọi thứ đều là ảo mộng?
“Ê, Tajima! Làm gì mà cứ đực ra thế?”
Đã rất nhiều lần tôi bị gọi giật lại như vậy khí đang ngồi trong văn phòng. Mặt tôi hẳn là trông mất hồn lắm.
Không thể quên được đêm đó, tôi đã cố liên lạc lại với Rieko. Song điện thoại luôn không kết nối. Tôi nóng lòng chờ, rằng cô ấy có thể sẽ lại tìm đến cửa hàng, thế nhưng cũng không có cuộc gọi đặt hẹn nào từ cô ấy.
Chuyện xảy ra vào một ngày nọ. Khi tôi về nhà, thềm nhà hơi khác so với mọi ngày. Ban đầu tôi không biết là khác ở điểm nào, song lúc cởi giày tôi đã nhận ra.
Hình như Miharu vẫn đang ở nhà. Với bản tính bừa bãi, cô ấy thường xuyên không chịu cất giày vào tủ, những đôi giày cô ấy cởi rồi để đó luôn trong tình trạng chen chúc ở thềm cửa, và sau khi cô ấy ra ngoài sẽ chừa ra chỗ trống chỉ dành cho một đôi giày, song ngày hôm đó lại chẳng có chỗ trống nào. “Nhờ” đó mà tôi đã phải vật lộn một chút mới để được giày của mình.
Bật đèn hành lang, tôi bước vào phòng khách. Phòng khách tối om. Tôi theo thói quen vừa nới lỏng cà vạt vừa lần tìm công tắc.
Nhấn công tắc xong tôi không khỏi giật bắn mình. Miharu đang gục xuống bàn ăn. Quần áo tóc tai chỉnh tề, hẳn là cô ấy đã sửa soạn để đi làm.
Tính bắt chuyện với vợ, tôi nín thở trong giây lát. Trên bàn đang đặt một chai whisky cùng một cốc uống rượu. Chai rượu rỗng không còn một giọt. Còn có một chiếc hộp bị rơi dưới chân cô ấy. Cái hộp bị giẫm bẹp và kem của bánh ngọt ở bên trong phòi ra từ các khe hở.
“… Em bị sao vậy?” Tôi cất tiếng từ sau lưng Miharu.
Thế nhưng cô ấy không đáp lại. Tôi tưởng là cô ấy đang ngủ, song không phải. Lưng của cô ấy đang khẽ run lên từng chặp.
Khi tôi thử gọi lần nữa, cô ấy đột ngột ngẩng đầu lên. Mái tóc dài được uốn xoăn giờ đã rối bời. Cô ấy chầm chậm quay đầu. Nhìn vào đôi mắt ấy, tôi không khỏi kinh hãi. Đôi mắt đỏ ngầu cùng bộ viền kẻ lem nhem ấy đang chằm chằm lườm tôi.
“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi, giọng khàn khàn. Tôi ho khan một tiếng.
Miharu với tay lấy cốc rượu trên bàn. Trong cốc vẫn còn khoảng một xăng ti mét thứ chất lỏng màu hổ phách. Những tưởng cô ấy sẽ uống nó, song không phải vậy. Cô ấy bất thình lình ném cốc về phía tôi.
Tôi lập tức né. Tuy cốc rượu dày nên không bị vỡ, song nó đập vào cửa phòng khách và tạo ra một âm thanh cực lớn.
“Em làm gì vậy? Nguy hiểm quá đó!”
Nhưng tiếp đó cô ấy với tay lấy chai whisky. Tôi vào tư thế sẵn sàng né tiếp.
Miharu đã không ném chai rượu về phía tôi. Cô ấy đứng dậy, giơ nó lên rồi vừa gào như một con quái thú vừa xông đến đánh tôi.
Tôi tóm lấy tay của Miharu rồi giằng chai rượu khỏi bàn tay đó, ném nó lên ghế xô pha. Cô ấy vừa gào thét điên cuồng vừa đánh túi bụi. Cô ấy cào mặt tôi và đấm ngực tôi thùm thụp. Tôi không nhịn được liền hất văng cô ấy ra. Cô ấy ngã nhào xuống chỗ chân bàn ăn. Ngay ở chỗ hộp bánh bị rơi.
“Cái quái gì vậy? Chuyện này là sao?”
Thế nhưng cô ấy vẫn không trả lời. Lần này cô ấy vớ lấy hộp bánh và ném về phía tôi. Nó rơi không đúng chỗ và bánh bên trong vương vãi ra ngoài. Có vẻ là một chiếc bánh ngọt, dẫu vậy hình dáng đã hoàn toàn nát bét.
Một trái dâu tây lăn đến bên chân tôi. Tôi nhặt nó lên và vứt vào sọt rác. Ngay lập tức, Miharu đột nhiên thét lên.
“Anh ăn đi!”
“Hả?”
“Anh ăn thứ đó đi! Dám coi tôi là con ngốc à!” Tiếng thét lớn đến khản đặc cổ họng.
“Ê, Miharu! Cô đang nói cái gì vậy? Đang cáu chuyện gì vậy? Tôi đã làm gì chứ?”
“Đã làm gì sao? Đừng có giỡn mặt!”
Miharu ném chỗ bánh nằm rơi vãi bên cạnh mình. Nó bay tới trúng ngực tôi. Vệt kem trắng dính bết vào bộ suit màu ghi. Vừa nhìn nó chằm chằm tôi vừa quát:
“Cô một vừa hai phải thôi! Tự dưng ba máu sáu cơn, rút cục chuyện là sao? Tôi chẳng hiểu ất giáp gì sất! Nếu có điều gì muốn nói thì hãy nói trước khi nổi điên lên chứ!”
“Chẳng phải anh là người biết rõ nhất lý do đó sao!”
“Tức là sao?”
Miharu vươn người lên lấy thứ gì đó từ trên mặt bàn, rồi lại ném về phía này. Song, cái đó còn không tới được chân tôi mà lất phất trong không trung rồi rơi xuống giữa chừng. Là một mảnh giấy nhỏ được gấp lại. Tôi nhặt nó lên trong khi vẫn nhìn khuôn mặt cô ấy. Là một tấm danh thiếp. Nhìn dòng chữ được in trên đó, mồ hôi lạnh liền túa ra từ toàn thân tôi.
Đó là danh thiếp của Rieko.
Miharu đã tìm thấy tấm danh thiếp tôi nhận từ cô ấy sao? Tôi ngay tức khắc nhận ra là không phải. Không đời nào Miharu lại nổi cơn tam bành đến nhường này chỉ vì một chuyện như thế.
Lòng bàn chân tôi trơn tuột vì giẫm phải kem.
Miharu vẫn trừng mắt nhìn tôi. Tôi cho rằng mình phải nói gì đó.
“Cái này… thì sao chứ?”
“Đừng có giả vờ giả vịt. Mặt anh đang xám ngoét ra rồi kia kìa! Ả đàn bà đó đã đến đây. Buổi chiều, khi tôi đang chuẩn bị ra ngoài.”
“Không thể nào…”
Tôi đã nghĩ là không đời nào có chuyện như vậy. Không đời nào Rieko biết được địa chỉ nhà tôi. Thế nhưng tôi không thể cam đoan. Có lẽ cô ta đã có mánh khóe nào đó để biết. Một khi tấm danh thiếp đã có mặt ở đây và Miharu đã nói đến mức này, thì nhất định là Rieko đã thực sự tới đây.
Tôi liếm môi.
“Rồi sao?”
“Cái gì?”
“Rồi đã có chuyện gì xảy ra? Người này thì sao?”
“Tôi đã bảo là anh đừng có giả bộ ngây thơ cơ mà! Nếu không phải là một thằng ngốc thì anh có thể hình dung ra ả đó đã đến đây vì chuyện gì chứ.”
Tôi định nói là làm sao mà tôi biết được. Song tôi đã không thể thốt ra lời ấy. Bởi nói vậy thì chỉ chọc Miharu điên thêm mà thôi.
“Anh nói cái gì đi chứ?”
“Nên nói gì đây?”
“Gì cũng được. Anh bao biện hay nói gì đi tôi xem nào. Anh dám khinh thường tôi à?”
“Anh không có khinh thường em.”
“Anh có!” Miharu nạt nộ. “Để tôi nói cho anh nghe ả đàn bà đó đã nói gì với tôi nhé? Bằng vẻ mặt trâng tráo, ả ta đã hỏi rằng liệu tôi có thể ly dị chồng không đó.”
Tôi trợn tròn mắt.
“Không đời nào!”
“Tôi nói dối thì được cái gì chứ! Tôi đã hoàn toàn chẳng hiểu mình vừa nghe thấy cái gì cả. Tôi đã tưởng là con người này thần kinh có vấn đề. Thế nhưng trong lúc lắng nghe, tôi đã dần nghiệm ra mối quan hệ giữa ả đó và anh đã ở mức độ nào.” Nói liến thoắng tới đó, Miharu cắn môi và lắc đầu. Kể cả trong lúc đó cô ấy vẫn không ngừng lườm tôi. “Tôi đau. Vừa đau, lại vừa buồn. Tôi đau khổ đến mức chẳng thể cứu vãn. Nhưng mặc cho tôi đã ra nông nỗi đó… ả đàn bà ấy vẫn cười. Rồi sau đó anh nghĩ ả ta đã nói gì? Ả ta bảo quả nhiên là anh không có ý định ly dị vợ, và rằng thì ra mình là một mối tình vụng trộm chóng vánh của anh. Như thể ả ta thích thú khi nhìn thấy tôi bị sốc vậy.”
Tôi nghiến chặt răng hàm. Toàn thân nổi da gà. Tôi không tìm thấy lời nào phù hợp để nói với cô ấy. Cúi gằm mặt, tôi nhìn chằm chằm vào đôi tất nhoe nhoét kem.
“Nói gì đi chứ!” Miharu lại hét lên. Rồi, “ầm”, tiếng thứ gì đó bị đổ vang lên. Một chiếc ghế ăn đã bị đổ.
Tôi hít một hơi thật sâu. Trống ngực vẫn đập rộn.
“Thế nào? Anh đã hứa với ả ta à? Anh đã nói với ả là sẽ ly dị tôi à?”
“Không, anh không có nói gì như thế.”
“Vậy thì anh đã nói gì?”
“Chẳng nói… gì hết.”
“Nói dối!”
“Anh không nói dối.”
“Vậy anh có thừa nhận là mình đã ngoại tình với ả đàn bà đó không?”
Tôi im lặng. Tôi có cảm giác nếu mình thừa nhận thì mọi chuyện sẽ chấm dứt. Thế nhưng, một khi chuyện đã ra nông nỗi này, kể cả tôi có không thừa nhận thì cũng thế mà thôi.
“Thế nào?!”
Có thứ gì đó lại bay đến. Thứ đó trúng vào đầu gối tôi. Một cái bát uống trà đang lăn lông lốc.
Tôi vẫn im lặng, còn Miharu thì bắt đầu sụt sịt. Cô ấy đang nằm gục trên sàn. Tiếng khóc ngày một lớn, và chẳng mấy chốc cô ấy cất tiếng khóc oa oa như một đứa trẻ. Lẫn trong tiếng khóc, tôi nghe thấy cô ấy nói gì đó. Cô ấy đang lặp đi lặp lại “tồi tệ”, “tồi tệ”.
Tôi tiến đến gần và rụt rè đặt tay lên vai cô ấy.
“Đừng chạm vào người tôi!” Miharu vặn người rồi nói. Tôi rút vội tay về.
Đột nhiên Miharu đứng dậy. Chẳng thèm nhìn mặt tôi, cô ấy phóng ra khỏi phòng khách. Tôi đã nghĩ là có lẽ nào cô ấy định bỏ nhà đi. Nhưng sau đó tôi nghe thấy có tiếng cửa phòng ngủ đóng thật mạnh.
Một lúc lâu sau cô ấy vẫn không ra khỏi phòng. Tôi lấy làm bất an nên đi tới phòng ngủ xem tình hình. Tôi nhớ lại chuyện trước đây cô ấy đã từng cắt cổ tay.
Tôi thử áp tai lên cửa phòng ngủ, nhưng chẳng nghe thấy động tĩnh gì cả. Tôi thử hé cửa và thấy cô ấy đang nằm úp mặt trên giường. Đôi vai cô ấy đang rung lên. Nghe thấy tiếng sụt sịt, tôi lặng lẽ đóng cửa lại.
Ngồi sụp xuống ngoài hành lang, tôi thở dài. Trên mặt sàn gỗ lác đác những dấu chân dính kem của tôi.
Tôi cởi tất, rồi cởi cả áo khoác. Vo chúng lại rồi dồn vào một góc, tôi đi tới bồn rửa mặt và lấy một miếng giẻ. Tôi dùng nó và bắt đầu lau sàn. Nhân tiện tôi dọn dẹp phòng khách luôn. Lúc đó, tôi để ý thấy một chiếc tạp dề bị xé tả tơi rơi bên cạnh ghế xô pha. Miharu chắc hẳn đã xé nó vì quá đau khổ.
Dọn dẹp và thay đồ xong, tôi lại đi tới phòng ngủ để kiểm tra tình hình. Trong căn phòng mờ tối, Miharu đang nằm quay lưng về phía này. Tôi không còn nghe thấy tiếng sụt sịt nữa, cả tiếng cô ấy thở cũng không. Nhưng cô ấy chưa chết, bằng chứng là bàn chân ở dưới chăn vẫn đang ngọ nguậy.
Tôi ngồi ở xô pha ngoài phòng khách và thẫn thờ nghĩ về Rieko. Hà cớ gì mà cô ấy lại đến đây? Mục đích chỉ là để gặp vợ tôi và khiến cô ấy bị sốc thôi ư? Tôi đã từng đọc trong cuốn sách nào đó rằng có những người đàn bà có sở thích như vậy. Chẳng lẽ Rieko là người như vậy sao? Song rút cục chuyện này vui ở chỗ nào chứ?
Hay là Rieko thực sự muốn tôi ly dị? Phải chăng cô ấy đã mong tôi ly dị và kết hôn với mình? Đúng là từ đầu cô ấy đã là người chủ động hơn. Tuy nhiên, nói gì thì nói, chúng tôi mới chỉ gặp nhau có ba lần, quan hệ xác thịt cũng chỉ mới một lần. Chưa kể là sau đêm đó, cô ấy đã không hề liên lạc lại với tôi.
Tôi đã định thử gọi điện cho Rieko. Nếu gọi tới quán vào giờ này thì chắc sẽ tóm được cô ấy. Thế nhưng tôi chỉ nghĩ chứ không hành động. Nếu bị Miharu nghe thấy lúc đang nói chuyện qua điện thoại thì chuyện sẽ còn lanh tanh bành hơn.
Trong lúc tôi nghĩ như vậy thì chỉ có thời gian là vẫn lặng lẽ trôi. Tôi không hề cảm thấy đói, chỉ khát khô cả cổ, tôi mở vòi lấy nước vào cốc và uống lia lịa.
Tới nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở ra. Sau đó là tiếng bước chân đi ở hành lang, rồi tiếng cửa phòng vệ sinh đóng lại.
Vài phút sau, Miharu ra khỏi đó. Nhưng tôi không nghe thấy tiếng bước chân. Cô ấy đang đứng ngoài hành lang. Tôi nghĩ chắc cô ấy đang băn khoăn không biết có nên bước vào phòng khách hay không. Sinh khí quay trở lại cơ thể tôi. Tôi siết chặt đôi bàn tay đang đặt trên đầu gối.
Miharu bước vào. Nhưng cô ấy không buồn nhìn về phía này. Đi tới bếp, cô ấy mở vòi lấy nước uống như tôi lúc nãy. Có tiếng thở hắt ra.
Cô ấy chậm rãi tiến về phía tôi, ngồi xuống xô pha, nặng nề chẳng khác gì người bệnh. Với tay lấy bao thuốc lá và gạt tàn ở bàn phòng khách, cô ấy bắt đầu hút. Rồi liên tục phì phèo nhả khói.
Khi điếu thứ nhất ngắn còn một mẩu, cô ấy dụi nó vào gạt tàn. Tôi nhớ đến chuyện người ta kể, rằng ta có thể biết một người có ghen hay không qua cách người đó dập tắt thuốc lá.
“Anh dọn hộ em rồi đấy à?” Cô ấy hỏi tôi bằng một giọng khàn khàn do khóc nhiều.
“Hả?”
“Sàn nhà. Sàn nhà, rồi các thứ khác nữa. Căn phòng đã rất lộn xộn mà.”
“À à, ừm, anh dọn qua thôi.”
“Vậy à? Cảm ơn anh.” Cô ấy lại rút thêm một điếu thuốc rồi châm nó bằng bật lửa.
Tôi đan hai tay vào nhau, hết buông ra rồi lại đan vào. Lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi.
“Rồi anh tính sao?” Miharu hỏi. Giọng cô ấy hoàn toàn không có chút trầm bổng lên xuống nào.
“Sao là sao?”
“Anh muốn tính sao? Anh đã nói với ả đàn bà kia là sẽ ly dị em, phải không?”
“Đã bảo là anh chưa từng nói vậy mà.”
Cô ấy hút điếu thuốc. Một phần vì mắt đang sưng húp, gương mặt cô ấy như không có cảm xúc. Dẫu vậy, nom có vẻ cô ấy vẫn đang nghi ngờ liệu lời tôi nói có đúng không.
“Mấy lần rồi?”
“Hả?”
“Anh ngoại tình mấy lần rồi?”
Tôi nuốt nước bọt. Tôi không muốn trả lời cụ thể.
“Chuyện đã lộ ra cả rồi, giờ anh đừng có im lặng nữa. Thú thực đi.”
“… Chỉ một lần thôi.”
“Chà,” khói bay ra từ mũi Miharu. “Nếu chỉ một lần thôi thì liệu ả ta có nói những điều như vậy không nhỉ?”
“Anh nói thật mà. Chỉ một lần thôi.”
Tôi không rõ cô ấy đã chịu tin tôi chưa. Miharu dập điếu thuốc thứ hai. Điếu đó vẫn còn khá dài.
“Tại sao chứ?” Cô ấy lẩm bẩm. “Tại sao anh lại làm chuyện như thế?”
“Xin lỗi,” lời nói rơi ra khỏi đầu môi. Tôi còn khẽ cúi đầu.
“Anh cho rằng xin lỗi là xong à?”
“Không phải thế… Vậy… anh nên làm thế nào?”
“Ai biết.” Miharu quay mặt đi. Lấy giấy ăn từ trong hộp, cô ấy lau mũi.
Sau đó, sự im lặng nặng nề kéo dài trong một thời gian. Ở đâu đó, xe cấp cứu đang chạy. Hai người cùng im lặng khiến những âm thanh bên ngoài nghe càng rõ rệt.
“Anh quen ả đó ở đâu vậy?” Cuối cùng cô ấy mới chịu lên tiếng hỏi.
“Cô ta đã tới cửa hàng của anh. Rồi cô ta nhờ anh cho lời khuyên về nội thất, rồi anh được mời đến nhà…”
“Tức là anh đã hồn nhiên đi tới nhà rồi bị mê hoặc,” cô ấy nói. “Đúng là một tên ngốc.”
“Ban đầu anh hoàn toàn không có ý định như thế.”
“Chuyện đó ai mà biết được. Rồi sao? Anh thích cô ta hả?”
“Không, chẳng thích cũng chẳng ghét… còn chưa gặp nhau nhiều đến thế.”
“Nhưng đã ăn nằm với nhau rồi, đúng không?”
Lại là một câu hỏi khiến tôi phải ngậm tăm. Tôi cúi gằm.
“Thế giờ sao, từ nay anh tính sao?”
“Tính sao… Anh vẫn chưa nghĩ gì cả.”
“Vậy à?”
Miharu đứng lên và rời khỏi phòng khách. Những tưởng lần này cô ấy sẽ bỏ đi thật, song không phải vậy. Cô ấy đã quay trở lại và cầm theo thứ gì đó.
Cô ấy đặt trước mặt tôi giấy viết thư, bút mực và hộp mực dấu.
“Trước tiên anh viết thư xin lỗi đi.”
“Thư xin lỗi?”
“À… Không cần phải là thư xin lỗi cũng được. Dù có xin lỗi bao nhiêu thì chuyện cũng đã rồi mà nhỉ? Anh hãy viết vào đó những gì mình đã làm đi vậy.”
“Viết như thế nào bây giờ?”
“Anh viết mình đã ngoại tình với ai, ở đâu, và như thế nào là được. Nếu không thích thì viết một cách đơn giản là mình đã ngoại tình cũng được. Nếu không muốn viết tên của đối phương thì không viết cũng không sao. Nhưng mà thứ ngày tháng thì hãy viết đầy đủ.”
“Viết cái đó để làm gì?”
“Làm gì kệ em chứ!”
“Bắt anh viết cái này để em dùng làm bằng chứng ly dị hả?”
“Cái đó thì chẳng cần có cũng ly dị được nhé,” cô ấy đáp cụt lủn. “Em không muốn chuyện lần này bị mập mờ. Cho nên là anh viết đi.”
Tôi nhìn xuống tờ giấy, cầm bút lên, tôi nghĩ ngợi xem nên viết cái gì.
“Anh không biết phải viết thế nào.”
“Lại tới tay em à?” Miharu nhếch khóe miệng. “Anh viết như em bảo đi. Tôi, Tajima Kazuyuki, dù đã kết hôn, song đã phát sinh quan hệ xác thịt với người phụ nữ tên là Teraoka Rieko, khách của cửa hàng. Mọi tội lỗi đều ở tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm dưới mọi hình thức.”
Tôi hí hoáy viết như được bảo. Tâm trí tôi hoàn toàn bị nỗ lực xoa dịu cảm xúc của Miharu chiếm dụng.
Miharu bảo tôi hãy đóng dấu vân tay sau khi viết xong. Tôi ấn ngón tay cái vào hộp mực rồi ấn nó đè lên phần chữ ký. Sau khi ngắm nghía nội dung, Miharu cẩn thận gấp tờ giấy lại.
“Nói cho anh biết, em sẽ không ly dị đâu.”
“Anh cũng không có ý định đó đâu.”
“Em sẽ bắt anh phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.”
“Anh phải làm gì?”
“Chưa biết nữa. Em sẽ từ từ nghĩ. Nhưng trước đó thì anh thề đi. Rằng sẽ không bao giờ lặp lại chuyện này nữa.”
“Anh thề.”
“Thật không?”
“Thật.”
Miharu khẽ gật đầu rồi đứng dậy. Dáng vẻ so với lúc nãy dường như đã vài phần tươi tỉnh hơn. Tôi thấy nhẹ nhõm, có vẻ tâm trạng cô ấy đã bình ổn lại một chút. Đồng thời cũng thở phào vì cô ấy đã không đòi ly dị.
Vào giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, tôi đã thử gọi điện cho Rieko. Tôi định sẽ truy vấn tại sao cô ấy lại làm chuyện như thế. Vậy nhưng quả nhiên là không liên lạc được. Đầu bên kia còn không chuyển sang chế độ trả lời tự động, thành thử tôi không thể để lại lời nhắn trong hộp thoại.
Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện hay là tới thẳng tòa nhà nơi Rieko ở, nhưng hễ nghĩ tới Miharu tôi lại do dự. Nếu chuyện đến nhà Rieko bay tới tai Miharu, thì chắc lần tới cô ấy sẽ thực sự bỏ nhà đi mất.
Rồi một tháng trôi qua, kết cục tôi vẫn không thể liên lạc được với Rieko. Tôi thôi không gọi cho cô ấy nữa, và cô ấy cũng bặt vô âm tín.
Tôi bắt đầu nghĩ rằng không chừng Rieko thực sự có sở thích quái lạ, quyến rũ tôi chỉ để phá hoại gia đình tôi. Hoặc là, có thể cô ấy gặp Miharu xong thì không còn muốn dây dưa với tôi nữa. Nhưng với tôi mà nói thì đều không quan trọng. Tôi cố gắng quên Rieko đi.
Từ sau đêm hôm đó, Miharu không còn nói gì về chuyện tôi ngoại tình nữa. Rồi những ngày tháng mà cô ấy ra khỏi nhà lúc xế chiều và trở về nhà vào lúc nửa đêm lại tiếp diễn. Thỉnh thoảng cô ấy cũng sẽ chuẩn bị bữa tối cho tôi. Mọi thứ đã trở về quỹ đạo ban đầu. Dù muốn góp ý về kiểu làm việc nhà cẩu thả và chuyện đi làm khuya của Miharu, song bây giờ tôi quyết định sẽ giữ im lặng. Dù sao đi nữa, tôi cũng không có tư cách để nhắc nhở mấy chuyện đó.
Đúng vậy. Tôi đã mất đi tư cách để trách mắng Miharu. Không lâu sau tôi sẽ biết được điều đó kinh khủng đến mức nào.