Chương 32
Tôi cứ ngỡ mọi chuyện đã êm đềm. Những cuộc chuyện trò giữa chúng tôi cứ ngày một ít dần, song tôi chấp nhận đó như một việc khó tránh. Dù sao đi chăng nữa, người khiến mọi sự thành ra như vậy cũng là tôi.
Vậy nhưng quá trình đếm ngược đến thời khắc đổ vỡ đã bắt đầu.
Những dấu hiệu bất thường bắt đầu xuất hiện. Phục sức của Miharu còn hào nhoáng hơn trước. Trang sức, túi xách, quần áo, mỹ phẩm, tất cả những thứ lọt vào mắt tôi đều mới và được thay sang những loại đắt tiền. Song tôi đã không đủ dũng cảm để hỏi làm thế nào mà cô ấy có được chúng. Tôi không muốn phá hỏng tâm trạng của cô ấy.
Tôi là người cầm sổ, việc cô ấy tự tiện xài tiền tiết kiệm là không thể. Thế là tôi cố tình khuất mắt trông coi những dấu hiệu tiêu xài hoang phí của cô ấy. Bởi một khi đã để tâm thì sẽ không có giới hạn.
Không lâu sau đó, tôi biết được tình hình đã cực kỳ tồi tệ. Rút tiền từ máy, tôi đã không tin vào mắt mình khi thấy số dư được in trên hóa đơn. Tôi còn tưởng là có nhầm lẫn gì đó.
Trước kia, khi Miharu tự tiện tiêu tiền chung của cả hai vợ chồng, tôi đã hủy gửi tiết kiệm định kỳ và chuyển toàn bộ về tiền gửi thông thường. Sau đó, tôi lại cần mẫn tiếp tục tiết kiệm, và số dư đã lên được khoảng sáu trăm nghìn yên. Vậy mà con số đó đã bị mất một số 0.
Tôi hoảng hốt nhét sổ vào. Trong số những giao dịch in trên đó, có những hai hạng mục mà tôi không hề hay biết. Mỗi hạng mục đều bị rút hơn hai trăm nghìn yên.
Cả hai đều là của công ty tín dụng. Trong khi tôi không hề đăng ký làm thẻ. Băn khoăn không hiểu chuyện gì, tôi gọi thử tới một trong số hai công ty phát hành thẻ. Nghe câu trả lời, tôi chóng mặt suýt ngất.
Công ty đó nói đã có đơn đăng ký dưới tên tôi và thẻ đã được phát hành tầm hai tháng trước. Chưa kể thẻ gia đình cũng được đăng ký cùng lúc đó. Có vẻ tất cả các khoản tiền ghi nợ đều được thanh toán bằng thẻ gia đình.
Tôi đã ngộ ra sự tình. Miharu đã tự ý đăng ký làm thẻ mà không có sự cho phép của tôi. Và cô ấy đang dùng thẻ gia đình để mua sắm. Với tư cách là vợ tôi, chuyện chuẩn bị giấy tờ cần thiết để đăng ký cấp thẻ hẳn là chẳng có gì khó khăn. Ngoài ra, công ty phát hành thẻ có thể đã gọi đến nơi tôi làm việc để kiểm tra xem có nhân viên nào tên Tajima Kazuyuki hay không, dù tôi không hề thấy có ai nhắc đến chuyện này.
Nhân viên trực tổng đài của công ty tín dụng dường như nghi ngờ là phải chăng thẻ của tôi đã bị sử dụng trái phép. Tôi mau mắn đánh trống lảng rồi dập máy. Tôi sợ chuyện trở nên rùm beng.
Tôi không cần phải gọi cho công ty tín dụng còn lại. Chắc hẳn cô ấy đã làm điều tương tự với cả hai công ty.
Tôi không thể làm ngơ. Tôi quyết định đợi cho tới khi Miharu về. Đêm hôm đó, cô ấy về khi kim đồng hồ chỉ quá ba giờ sáng. Trông thấy tôi đang ngồi đợi ở bàn ăn, trong giây lát cô ấy mở to mắt tỏ vẻ kinh ngạc, rồi tiếp đó nói bằng giọng lạnh nhạt:
“Ô, anh còn thức à?”
“Tại sao em lại tự ý làm thẻ tín dụng mà không nói gì với anh vậy?” Tôi hỏi, cố kiềm chế cảm xúc chực trào dâng.
Lông mày Miharu khẽ giật giật. Song biến đổi nét mặt chỉ dừng ở mức đó. Rồi mặt cô ấy lại tỏ vẻ chán nản như chẳng hề có hứng thú, cô ấy mở vòi lấy nước vào cốc và uống ở bếp.
“Này. NÀY!”
Thấy tôi gặng hỏi, cô ấy thở dài một hơi thật lớn rồi sải chân rời khỏi phòng. Cô ấy quay trở lại ngay và đặt lên bàn hai chiếc thẻ. Là thẻ của hai công ty tín dụng nọ. Các chữ cái Latin được dập nổi trên cả hai chiếc thẻ ghép lại đều ra tên tôi.
“Em quên chưa đưa cho anh. Xin lỗi nhé.” Cô ấy nói cộc lốc.
Tôi cầm hai chiếc thẻ lên rồi hít thở sâu hai lần. Tôi cố không gào lên.
“Anh đang hỏi là tại sao em tự ý làm thẻ.”
“Em không kịp nói với anh. Thế thôi.”
“Những việc như thế này không phải em nên bàn bạc với anh trước sao? Dùng tên của anh đó!”
“Có thẻ tiện hơn mà. Không cần phải đem theo tiền mặt í.”
“Vấn đề không phải ở đó.”
“Nhưng nếu để anh làm thì chẳng biết bao giờ mới có thẻ. Nên em làm luôn cho rồi.”
“Thế nên em mới tự ý làm thẻ gia đình hả?”
“Đúng rồi. Em muốn mua sắm mà.”
“Đừng có giỡn mặt!” Tôi đập bàn. Tôi không thể kìm nén nổi cảm xúc nữa. “Tiêu những năm trăm nghìn yên trong một tháng, cô rút cục đang nghĩ cái gì vậy? Tiền tiết kiệm hầu như chẳng còn đấy! Từ nay về sau cô tính sống như thế nào đây?”
Tôi nhớ ra trong quá khứ đã từng có một cuộc đối thoại y hệt thế này. Khi đó Miharu đã đột nhiên bật khóc và hứa sẽ đi làm để trả lại tiền.
Tuy nhiên, lần này cô ấy không giống với khi đó. Sau khi quay mặt đi và nhún vai, cô ấy quắc mắt nhìn tôi.
“Có thế thôi mà cũng làm um cả lên.” Cô ấy thốt ra bằng một giọng nhỏ.
“Cô nói gì cơ?”
“Tôi nói là chuyện có thế thôi chứ có gì to tát đâu. Anh đừng có làm um lên chỉ vì số tiền cỏn con năm trăm nghìn yên thế chứ. Bản thân anh thì thích gì làm nấy, còn tôi chỉ tiêu chút đỉnh thôi thì đã sao chứ? Anh thử nghĩ việc mình đã làm đi!”
Tôi nghệt ra trước lời nói của Miharu. Quả nhiên là cô ấy chưa hề tha thứ cho tôi. Dường như vụ Rieko vẫn vướng mắc trong lòng cô ấy.
“Vậy… đây là sự trả đũa sao?” Tôi rên rỉ hỏi.
“Không phải thế,” Miharu lắc đầu. “Tôi chỉ là muốn quên đi những chuyện khó chịu thôi. Đây đơn thuần là giải tỏa nỗi phiền muộn. Tôi nghĩ là mức độ đó có thể chấp nhận được. Bởi vì tôi…” Nói tới đó, cô ấy một lần nữa chĩa ánh nhìn sắc lẹm về phía tôi. “Tôi đã bị tổn thương lắm đấy.”
Hễ bị lôi vụ Rieko ra là tôi không có lời nào để đáp trả. Dạo gần đây cô ấy không đả động gì nữa nên tôi đã tự cho rằng chuyện đã đâu vào đó, tôi quả là một kẻ lạc quan quá đỗi mới lầm tưởng như vậy.
Tôi liếm môi.
“Nếu là lý do đó thì cô có thể làm cách khác mà… Nếu cô chịu nói ra là muốn mua sắm, tôi sẽ lẳng lặng đưa tiền.”
“Tôi ghét lúc nào cũng phải hỏi xin ý kiến của anh như thế. Vì ai mà tôi lại đau khổ chứ? Nguồn cơn là ở anh đó. Vậy mà đến giải tỏa phiền muộn tôi cũng phải lạy lục xin anh cho phép sao? Và tôi chỉ được phép xả stress trong phạm vi mà anh cho phép thôi hả?”
“Nhưng nếu cô cứ như vậy thì cái nhà này sẽ tan hoang ra mất! Hết tiền sinh hoạt rồi thì cô tính sao? Vốn dĩ cô đi làm vì muốn có tiền để tiêu thoải mái cơ mà? Tiền của cô đâu rồi?”
“Chút tiền đó, mua sắm một tí là bay sạch.” Cô ấy lại giận dỗi quay mặt đi.
“Tức là vì thiếu tiền nên cô mới làm thẻ?”
Miharu không trả lời câu hỏi của tôi. Song, trả lời hay không thì cũng vậy mà thôi. Tôi thở dài.
“Trước đây, cô đã nói là sẽ bắt tôi chịu trách nhiệm nhỉ? Đây là cách của cô đấy à?”
Lập tức cô ấy quay mặt về phía này và làm vẻ mặt như thể nhìn thấy thứ gì đó khó tin.
“Chuyện này á? Anh định chịu trách nhiệm bằng từng đó thôi sao? Tại anh mà cả cơ thể lẫn tâm hồn tôi đều vụn vỡ đó. Tôi chẳng biết nên tin vào điều gì mà sống nữa, tương lai cũng mịt mù. Thì ra anh vẫn chưa hiểu là tôi đang sống những tháng ngày như thế.”
“Tôi hiểu. Nhưng tôi cũng đã thề là sẽ không bao giờ làm chuyện đó nữa rồi mà.”
“Anh định khép lại mọi chuyện chỉ bằng lời nói đó hả?”
“Không phải vậy.”
“Tôi biết là mình đang làm những việc điên rồ. Nhưng mà có lúc tôi đau khổ đến nỗi không thể làm gì khác. Vì muốn tạm quên đi nỗi đau khổ đó mà tôi mới sống xa xỉ một chút. Điều đó sai trái lắm sao?”
Không thể nghĩ ra bất kỳ lời nào để nói, tôi chú mục xuống sàn, hai tay siết chặt. Miharu đột nhiên lao ra khỏi phòng khách. Tiếng đóng cửa phòng ngủ vang lên.
Tôi không nhúc nhích một lúc. Từng lời nói của cô ấy như những mũi dao cắm sâu vào ngực tôi. Tôi đem chai whisky và cốc uống rượu ra, tôi uống mà không pha với đá hay nước. Tôi không tài nào ngủ được. À không, giả sử có buồn ngủ, tôi cũng không thể đặt chân vào phòng ngủ.
Cơn ác mộng đã không dừng lại ở đêm hôm đó. Thói quăng tiền qua cửa sổ của Miharu chưa có dấu hiệu ngừng lại. Cái suy đoán rằng một khi số dư ít đi thì chắc cô ấy sẽ không tiêu xài nữa đã trật lất. Cô ấy đã lại làm thêm hai chiếc thẻ tín dụng nữa. Bằng cách mua sắm bằng số thẻ đó hoặc liên tục đi vay tín dụng rồi chia nhỏ các khoản thanh toán, cô ấy cố cân đối số tiền thu và chi. Dẫu vậy, số tiền trả nợ hằng tháng ngày một nhiều và chẳng mấy mà vượt quá tiền lương của tôi. Tôi đã hủy tham gia chế độ tích lũy tài sản [21] ở công ty và sống nhờ vào khoản lãi tích lũy được. Tuy nhiên, rõ ràng là phương án đó không bền lâu.
Đương nhiên, trong khoảng thời gian đó tôi đã không im lặng đứng nhìn. Tôi đã đề nghị Miharu chí ít hãy mua sắm bằng tiền mặt.
“Tôi sẽ giao sổ và thẻ ngân hàng này cho cô. Trừ tiền sinh hoạt, số tiền còn lại cô xài thế nào cũng được. Cho nên cô đừng có mua sắm bằng thẻ tín dụng nữa.”
Song cô ấy đã không buồn nghe.
“Tôi biết là nhà không còn tiền. Nên mới đang vay mượn khắp nơi còn gì?”
“Nhưng làm vậy chúng ta sẽ thực sự phá sản đó. Với cô thế cũng không sao à?”
“Ai quan tâm chứ. Nói cho anh biết, có vô hiệu hóa thẻ của tôi cũng vô ích. Nếu anh làm thế, lần tới tôi sẽ đi vay nặng lãi đó nha.”
Tôi hoàn toàn không hiểu Miharu đang nghĩ gì. Không lý nào cô ấy lại không nhận ra rằng chính cô ấy đang tự tay bóp cổ mình, song cô ấy không hề muốn dừng lại. Tôi thậm chí đã nghĩ, phải chăng đây là một hình thức bức tử. Phải chăng cô ấy đang cố kéo tôi cùng rơi xuống địa ngục…?
Kể cả lúc ở công ty tôi cũng như người mất hồn. Tôi lo sợ rằng có khi nào Miharu sẽ bập vào mấy công ty tài chính bất lương và tạo ra một khoản nợ khổng lồ không? Tôi thực sự đã nghĩ đến việc nhốt cô ấy ở nhà. Đầu óc lúc nào cũng như trên mây, tôi càng ngày càng mắc nhiều lỗi trong lúc làm việc.
“Cậu sao thế? Gần đây cậu hoàn toàn chẳng tập trung vào công việc gì cả. Nếu cứ thế này thì không được đâu.” Tôi thường xuyên bị cấp trên quở trách. Tôi liên tục cúi đầu xin lỗi. Tôi không thể nói về hoàn cảnh gia đình mình.
Thời gian này, tôi đã hốc hác đi trông thấy. Mỗi lần nhìn vào gương, chính tôi cũng nhận thấy gò má mình đang ngày một hóp, còn mắt thì trũng cả xuống. Ngoài nỗi lo mang tên Miharu, các khoản thanh toán hằng tháng cũng khiến tôi đau đầu. Giao cho cô ấy thanh toán sẽ chỉ khiến cô ấy vay nợ từ một nơi khác mà thôi.
Và rồi, một sự kiện mang tính quyết định đã xảy ra. Một ngày nọ, khi tôi về nhà, Miharu đã đợi sẵn. Cô ấy cho tôi xem một tờ giấy rồi bảo tôi ký và đóng dấu. Tôi đọc nội dung và kinh ngạc tột độ. Đó là một tờ khế ước đăng ký vay năm trăm nghìn yên. Đối phương là một công ty tài chính tôi chưa từng nghe tên.
“Tính toán thế nào cũng thấy khoản thanh toán cho tháng sau có vẻ khó khăn, nên tôi quyết định mượn tiền từ chỗ này,” Miharu nói bằng giọng như chuyện chẳng có gì to tát. “Anh ký đi. Rồi đóng cả dấu nữa.”
Cơ thể tôi bắt đầu run rẩy. Một phần là do tức giận, song phần khác thì đến từ nỗi kinh sợ đối với người phụ nữ tên Miharu này. Vào thời khắc này tôi đã chắc chắn rằng mình đã kết hôn với một người phụ nữ khủng khiếp.
“Cô có biết là mình đang làm cái gì không hả?” Giọng tôi run rẩy.
“Gì mà làm vẻ mặt đáng sợ thế? Tôi biết chứ. Dĩ nhiên rồi. Nhưng không chi trả được thì tôi đâu còn cách nào khác? Vốn dĩ tôi còn muốn vay nhiều hơn cơ, nhưng khi nói ra lương của anh thì họ bảo chỉ được vay từng này thôi. Lương thấp là vay tiền cũng khó khăn ha.” Cô ấy sau khi nói xong liền cười khẩy chế nhạo.
Trong khoảnh khắc đó, cơn giận dữ của tôi đã đạt đến đỉnh điểm. Tôi đứng phắt dậy. Lúc nhận ra thì Miharu đã ôm mặt nằm trên sàn. Từ cảm giác còn sót lại nơi lòng bàn tay, tôi nhận thức được là mình đã ra tay với vợ.
Miharu, tay vẫn đang áp lên má, ngước lên nhìn tôi. Đôi mắt ấy đỏ ngầu. Cô ấy cắn môi.
“Cút đi! Cô cút khỏi đây ngay!” Tôi hét lên.
Miharu đứng phắt dậy rồi rời khỏi phòng khách. Sau đó bỏ chạy vào phòng ngủ, và chưa đầy mười phút sau cô ấy đã bước ra ngoài, chân đi huỳnh huỵch. Từ trong phòng khách, tôi thấy cô ấy đi ở hành lang cùng với hai túi to ở hai bên tay.
Trong lúc tôi còn đang phân vân không biết có nên níu giữ cô ấy lại không, thì từ ngoài thềm cửa đã vọng lại tiếng xỏ giày. Tôi đi về phía cửa phòng khách. Nhưng trước khi kịp ra đến hành lang, tôi đã nghe thấy tiếng cánh cửa ra vào mở ra rồi đóng lại.
Sau khi khẽ liếc nhìn lối ra vào không một bóng người, tôi trở lại phòng ngủ. Toàn bộ các cánh cửa tủ trong phòng ngủ đều bị mở bung ra, nhìn quang cảnh thì có vẻ Miharu đã nhét toàn bộ quần áo vào túi. Một cây lược còn dính tóc đang nằm trên sàn nhà.
Nhặt cây lược lên, rồi vẫn cầm nó trong tay, tôi nằm xuống giường. Trên giường vẫn còn mùi của Miharu. Trong lúc ngửi nó, một cảm giác trống trải vô cùng tận ập đến bên tôi.
Đêm hôm đó, Miharu không hề gọi điện về. Tôi đã cho là có thể cô ấy đã về nhà bố mẹ. Thế nên ngày hôm sau, khi nhận được cuộc điện thoại từ Yukiko, tôi đã bị sốc. Miharu hóa ra là đang ăn nhờ ở đậu bên nhà vợ chồng Kuramochi.
“Tóm lại giờ em sẽ đến chỗ anh.” Yukiko bảo với tôi.
Khoảng ba mươi phút sau, chúng tôi đứng đối mặt nhau ở sảnh công ty.
“Em đã nghe Miharu nói chuyện rồi, nhưng nghĩ vẫn nên nghe chuyện từ phía anh Tajima nữa.” Yukiko mở lời với nét mặt căng thẳng.
“Miharu đã kể như thế nào?”
Ừm, sau khi tỏ vẻ khó nói, Yukiko lên tiếng.
“Cô ấy nói là bị anh Tajima phản bội. Vì thế mới sinh bực bội và lao vào tiêu tiền. Sau đó thì bị đánh và bị đuổi khỏi nhà… Em thì không nghĩ là anh Tajima sẽ làm những chuyện như vậy đâu.”
Tôi ậm ừ. Miharu kể vậy cũng không phải là nói dối. Mọi chuyện đã xảy ra đúng như vậy. Tuy nhiên, nghe Yukiko tường thuật lại thì lại có vẻ gì đó khang khác.
“Thế nào? Có đúng như Miharu nói không anh?” Yukiko hỏi.
“Ừm… cơ bản thì đúng là vậy.” Tôi miễn cưỡng trả lời.
Gương mặt của Yukiko hiện rõ vẻ chán nản. Một sự chán nản pha lẫn thất vọng và khinh thường.
“Chuyện ngoại tình anh đã xin lỗi rồi, và kể từ đó anh không làm gì có lỗi với cô ấy cả. Về chuyện làm Miharu tổn thương, anh đã luôn sẵn sàng bù đắp bằng mọi giá…”
“Nhưng mà anh đã đánh cô ấy.”
“Anh cảm thấy có lỗi vì đã động tay. Nhưng anh cũng hoảng loạn lắm. Cô ấy cứ liên tiếp tạo ra những khoản nợ khổng lồ…”
“Em hiểu cảm xúc của anh Tajima, nhưng nói gì thì nói, người gây nên nguồn cơn là anh cơ mà.”
“Thì đúng là vậy, nhưng…”
“Nếu vậy, em nghĩ Miharu tỏ ra ích kỷ một chút cũng phải thôi.”
Nghe Yukiko nói, tôi không cảm thấy thuyết phục cho lắm. Tôi hiểu cô ấy nói gì. Song, với tình hình hiện tại, tôi có cảm giác chuyện không đơn giản như vậy.
“Miharu đang đòi ly dị đấy.”
Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên.
“Cô ấy nói muốn ly dị sao?”
“Đúng thế. Nhưng em nghĩ, giờ cô ấy đang hơi kích động nên mới nói ra điều không suy tính trước sau như thế.”
“Ly dị à…” Tôi cụp mắt.
“Cái anh này, đừng nói với em là đến cả anh cũng tính chuyện đó đấy nhé?”
“Tối hôm qua anh cũng đã nghĩ, rằng đó là giải pháp duy nhất.”
Yukiko nhíu mày và lắc đầu.
“Anh đừng vội vàng đi đến kết luận như vậy chứ. Trước hết hai người nên từ tốn nói chuyện với nhau một lần đã. Anh nhà em cũng nói vậy.”
“Anh nhà em… à, Kuramochi.”
Đúng vậy. Người phụ nữ tuyệt vời đang đứng trước mặt tôi đây, người biết cảm thông và chu đáo với người khác không ai sánh bằng này, đã là vợ người ta mất rồi. Người chồng may mắn ấy, chính là tên Kuramochi kia. Còn người mà tên Kuramochi đó đã gài làm vợ tôi là Miharu. Tôi đang bị người phụ nữ đó làm cho khổ sở.
“Đợi thư thư một thời gian rồi hai người hãy nói chuyện với nhau đi nhé,” Yukiko nói, giọng điệu có chút ra lệnh. “Cho đến lúc đó, tụi em sẽ chăm sóc cho Miharu.”
“Cô ấy không tính về nhà bố mẹ đẻ à?”
“Hình như cô ấy không muốn để bố mẹ biết. Chắc hẳn cô ấy không muốn làm họ lo.”
“Hừm…”
Đến đó tôi mới nhớ, Miharu là một người hầu như chẳng bao giờ liên lạc với bố mẹ. Ngay cả tôi cũng vậy, kể từ sau lễ cưới, tôi chưa từng chuyện trò gì với họ.
“Đừng bận tâm về tụi em. Tụi em đã mai mối Miharu cho anh Tajima thì phải có trách nhiệm chứ. Nói chung là em và anh nhà em đều muốn hai người được hạnh phúc.” Yukiko nói và nhìn tôi chân thành.
Anh nhà em cũng vậy? Kuramochi mong chúng tôi hạnh phúc?
Chuyện đó thì chưa chắc đâu - tôi nhủ bụng.
Cuộc nói chuyện hòa giải giữa tôi và Miharu diễn ra vào ba ngày sau đó, tại lounge của một khách sạn ở Tokyo. Tôi ngồi chờ ở chiếc bàn nằm tại góc trong cùng, sau đó một lúc Miharu được vợ chồng Kuramochi dẫn tới. Cô ấy mặc một bộ suit màu trắng mà tôi không nhớ là mình đã từng thấy. Tôi cảm thấy dường như nó mang ý nghĩa là muốn làm lại mọi thứ từ đầu.
Kuramochi và Yukiko ngồi xuống một chiếc bàn cách đó không xa, chỉ có Miharu là tiến đến chỗ tôi. Sau khi ngồi xuống ghế đối diện, cô ấy nói mà không nhìn vào mắt tôi:
“Xin lỗi vì đã gọi anh ra lúc anh bận.”
“Em khỏe chứ?” Tôi hỏi.
“Bình thường thôi.”
Sau đó, cả hai cùng chìm vào im lặng một lúc lâu. Tôi ngó nhìn Kuramochi. Hắn đang ngồi đấu lưng về phía tôi. Tôi chạm mắt với người ngồi ở hướng đối diện là Yukiko.
“Tôi đã bình tĩnh và suy nghĩ rất nhiều điều.” Cuối cùng Miharu cũng chịu mở miệng. “Tôi nghĩ có cố tiếp tục cuộc sống như bây giờ thì hai bên cũng chẳng hạnh phúc hơn. Có lẽ tôi sẽ hận anh cả đời này mất, và anh cũng đâu muốn phải tiếp tục sống trong nỗi hận thù như thế, đúng không?”
“Thế nghĩa là em không thể tha thứ cho anh?”
“Tôi nghĩ có ở với anh cả đời vết thương trong lòng tôi cũng không thể lành được đâu.”
“Nói cách khác, em muốn ly hôn?”
“Anh thì sao? Anh không nghĩ vậy ư?”
“Anh thì nghĩ nếu có thể làm lại thì anh muốn làm lại. Mặc dù đôi bên sẽ đều phải thay đổi gì đó.”
“Tôi chịu thôi,” cô ấy cướp lời. “Có lẽ tôi cũng muốn và cần thay đổi bản thân của hiện tại. Nhưng nếu vậy, tôi buộc phải xóa hết đi những chuyện đau buồn. Thứ lỗi cho tôi khi nói thế này, nhưng chỉ nhìn mặt anh thôi là tôi đã thấy xốn con mắt rồi.”
Tôi gượng cười. Gò má tôi căng cứng. Lời trách móc thật tàn nhẫn.
“Nếu anh nhất quyết không chịu, thì có lẽ tôi sẽ buộc phải dùng đến biện pháp mạnh.”
“Biện pháp mạnh?”
“Tôi có người quen là luật sư. Tôi đang tính hỏi xin lời khuyên của người đó.”
“Em muốn đưa anh ra tòa ư?”
“Nếu cần thiết thôi. Tôi còn có bằng chứng anh ngoại tình mà.”
“Bằng chứng…”
Ngay lập tức tôi hiểu ra Miharu đang nói về cái gì. Là lá thư xin lỗi mà cô ấy đã bắt tôi viết. Thật là ngu ngốc, song đây là lần đầu tiên tôi nhớ đến tờ giấy mà tôi đã mù quáng ký tên và đóng dấu đó.
“Thì ra là em đã tiên liệu chuyện sẽ đến nước này từ khi đó sao?” Tôi không kìm lòng được bèn hỏi.
“Tôi chẳng tiên liệu gì cả. Tôi chỉ ghét mọi thứ mập mờ thôi.”
Chẳng có gì đáng tin trong lời nói của Miharu. Thế nhưng, giả sử tôi có biết chuyện sẽ đến nước này đi chăng nữa, thì có lẽ lúc đó tôi vẫn sẽ buộc phải ký tên và đóng dấu mà thôi.
“Thế nào? Kể cả thế anh vẫn không muốn ly hôn?” Miharu nhìn tôi bằng con mắt trách móc.
Tôi nhận ra là mình đã biết câu trả lời. Buổi gặp mặt này không phải để hòa giải, mà là để nghe đáp án từ cô ấy. Tôi không được phép phản biện. Thử nghĩ thì, việc vợ chồng đang ly thân hòa giải với nhau ở một chốn đông người như lounge của khách sạn cũng có chút kỳ cục. Đúng ra tôi nên đến nhà Kuramochi.
“Anh hiểu rồi.” Tôi đáp. Tôi cảm thấy vai mình chùng xuống.
“Tức là anh đồng ý ly hôn?”
Tôi có cảm giác như mắt Miharu vừa lóe sáng. Nghĩ đến việc cô ấy muốn chia tay mình đến mức này, tôi không khỏi cảm thấy nhục nhã.
“Ờ.” Tôi gật đầu.
“Tốt rồi.” Cô ấy thở dài. Nói cho đúng hơn thì là thở phào nhẹ nhõm. “Thật may là chúng ta đã không có con nhỉ?”
“Đúng vậy.”
Nếu chúng tôi có con, chắc hẳn sự tình đã tiến triển theo chiều hướng khác. Cô ấy sẽ không dễ dàng nói ly hôn như vậy. Tôi đoán chừng có lẽ cô ấy đã toan tính những chuyện đó từ trước nên mới không nhiệt tình trong chuyện sinh con.
“Một trăm nghìn yên là được rồi.” Miharu nói.
“Một trăm nghìn yên?”
“Tiền sinh hoạt hằng tháng í. Chỉ với công việc hiện tại thì tôi đâu có đủ sống?”
“Anh sẽ phải trả sao?”
“Dĩ nhiên rồi. Làm gì có chuyện bên tạo ra nguồn cơn ly dị lại không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì!”
“Tức đây là tiền bồi thường?”
“Đúng rồi đó. Đúng ra thì tôi muốn nhận một cục luôn, nhưng tôi biết anh không có nhiều đến thế. Cho nên tôi muốn anh đảm bảo sinh hoạt phí cho tôi.”
“Một trăm nghìn yên khó quá.”
“Vậy thì ta hãy trao đổi về chuyện đó sau.” Nói dứt lời, Miharu ra hiệu bằng mắt cho Yukiko.
Yukiko tiến đến chỗ chúng tôi trước. Kuramochi im lặng theo sau cô ấy.
“Tụi tớ đã quyết định sẽ đường ai nấy đi.” Miharu nói với Yukiko.
“Ơ,” Yukiko trợn tròn mắt và nhìn Miharu chăm chú. Sau đó chuyển ánh nhìn sang tôi. “Anh Tajima, anh bằng lòng sao?”
“Thôi khỏi cần, tớ vừa xác nhận rồi.” Miharu thay tôi trả lời.
“Nhưng mà…”
“Tớ biết là đã làm phiền hai người. Trong đêm nay tớ sẽ đi, đừng lo cho tớ.”
“Đợi đã Miharu! Hai người đã thực sự nói chuyện đủ chưa?”
“Tớ đã nói là không còn khả năng nào nữa đâu mà! Anh Kuramochi, chuyện là vậy đấy,” Miharu cũng nói với Kuramochi. Kuramochi gãi sống mũi với vẻ mặt khó xử.
Miharu cầm túi đứng dậy rồi nhanh chóng rời đi một mình. Yukiko liền đuổi theo.
Tôi uống nước trong ly, tay chống cằm. Bản thân tôi cũng tự thấy đây là một kết cục đầy bất ngờ. Trước khi tới khách sạn này, tôi đã suy nghĩ rất kỹ về việc nên nói chuyện như thế nào. Nhưng tất cả đều vô nghĩa.
Để ý thì Kuramochi đã ngồi xuống đối diện tôi và đang hút thuốc. Bắt gặp ánh mắt của tôi, hắn liền dập điếu thuốc.
“Đời người có lúc này lúc nọ. Mày chớ bận tâm.” Kuramochi nói.
“Tao đã nghe Yukiko kể, hình như Miharu từng làm ở công ty mày. Và chính mày đã muốn giới thiệu cô ấy cho tao?”
Có lẽ vì biết chuyện đã bị lộ nên hắn cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên.
“Nếu như mày ưng cô ấy - tao chỉ nghĩ vậy. Tao đã không suy nghĩ gì quá sâu xa.”
“Không quá sâu xa mà mày đã dày công ra phết ấy nhỉ? Còn cố tình tỏ ra phản đối mối quan hệ của bọn tao.”
“Nhưng bất chấp sự phản đối ấy, mày đã muốn kết hôn với cô ấy, không phải sao?”
Đúng như lời Kuramochi nói. Tôi chẳng thể đáp lại gì.
“Thôi nói chung là chuyện đã đến nước này thì đành chịu. Nếu có gặp khó khăn gì thì cứ nói với tao. Tao sẽ giúp hết sức có thể.”
Tôi lắc đầu rồi cầm tờ hóa đơn đứng dậy.
“Tao sẽ không nhờ đến sự giúp đỡ của mày đâu.” Tôi đi về phía quầy thanh toán. Ít nhất thì trong lúc này, tôi muốn tỏ ra thật hiên ngang.