Chương 33
Trước khi nộp đơn ly dị, tôi đã phải làm một số thủ tục khác. Sau khi viết giấy cam kết với một số điều khoản bao gồm cả vụ tiền bồi thường, tôi còn phải tìm nơi ở mới. Tôi đã hủy hợp đồng và trả lại căn hộ nơi tôi chung sống với Miharu. Sống một mình ở đó thì quá rộng, trên hết, giá thuê nhà khá cao. Miharu cũng nói là không muốn sống ở đó nữa.
Cuối cùng tôi tìm được một căn hộ nằm ở quận Edogawa. Mang tiếng là 1DK, nhưng thực chất chỉ là một phòng đơn với đúng cái bồn rửa bát xập xệ, không thể nào gọi là phòng bếp được. Chỉ kê giường với một chiếc bàn nhỏ là đã chật đến mức không có chỗ đứng. Cùng khoảng thời gian đó, dường như Miharu cũng đã tìm thấy nơi ở mới, song tất nhiên tôi nào được biết đó là căn hộ ra sao, giá thuê thế nào.
Thật trớ trêu, thời gian tôi chuyển nhà lại nhằm đúng mùa mưa. Hai nhân viên trong bộ đồng phục ướt sũng khiêng chỗ đồ đạc và quần áo ít ỏi của tôi đi. Ngay đến chiếc xe tải mà họ dùng cũng là loại nhỏ nhất. Đa số đồ nội thất và đồ điện gia dụng tôi mua khi kết hôn đều trở thành vật sở hữu của Miharu. Vào cái đêm chuyển nhà, đến việc ăn mì gói tôi cũng thấy cực nhọc.
Chuyện tôi ly hôn cũng trở thành đề tài bàn tán ở công ty. Một số người hỏi han chỉ vì tò mò, một số khác còn có nhã ý nói cho tôi hay những lời đồn thổi về tôi. Song có lẽ nhiều hơn cả là những người đang vận dụng hết công suất trí tưởng tượng hoang đường của mình hòng đi rêu rao nói xấu tôi.
Tôi cũng bị bộ phận nhân sự gọi gặp một lần duy nhất. Trưởng bộ phận nhân sự đã bóng gió dò hỏi tôi về nguyên nhân ly dị. Mặc dù đã kiên quyết nói là do bất đồng trong tính cách, song tôi không rõ anh ta tin lời tôi đến mức nào.
Chuyện nhà cửa xong xuôi thì tâm trạng tôi cũng thoải mái hơn ít nhiều. Miharu vốn dĩ chẳng mấy khi làm việc nhà tử tế, đâm tôi cũng không cảm thấy cuộc sống có gì bất tiện cho lắm. Ăn cơm tự nấu trong căn phòng tuy chật chội nhưng được dọn dẹp sạch sẽ, tôi liền trộm nghĩ, rút cục mình đã kết hôn vì cái gì nhỉ? Nghĩ vậy, tôi lại tự thuyết phục bản thân, rằng mình đã trả một khoản “học phí” lớn.
Nhưng một thời gian ngắn sau khi mùa mưa qua đi, tôi mới “được” mở mang tầm mắt rằng mình đã đánh giá quá thấp khoản “học phí” đó. Tôi đã liên tục nhận được những cuộc điện thoại từ một số công ty tín dụng. Nội dung là họ không thể rút tiền từ tài khoản của tôi. Thử kiểm tra, hóa ra một vài khoản vay tín dụng đã được ấn định thanh toán vào kỳ lương thưởng của tôi. Tôi đã thất kinh khi nghe thấy số tiền. Đó là một con số mà tôi không thể nào chi trả hết ngay được.
Tôi tức thì gọi cho Miharu và chất vấn cô ta.
“À à, chuyện đó hả? Tôi quên không nói,” cô ta cất giọng không chút cảm xúc.
“Tôi chưa từng nghe chuyện này. Cô làm trò gì vậy hả? Tôi không trả nổi đâu.”
“Chuyện đó anh có nói với tôi, tôi cũng chả biết phải làm sao.” Giọng điệu cô ta như thể đây không phải là chuyện của mình.
“Cô là người tiêu tiền cơ mà. Chẳng liên quan gì tới tôi sất.”
Sau một loáng im lặng, cô ta nói.
“Anh đã quên tờ cam kết rồi à?”
“Cam kết?”
“Lúc ly hôn chúng ta đã chẳng viết còn gì? Tôi nhớ là trong đó có câu Tajima Kazuyuki sẽ chịu trách nhiệm với mọi khoản vay nợ phát sinh trong thời gian kết hôn mà nhỉ?”
“Cái đó là chỉ các khoản nợ trả góp. Tôi đã không hề hay biết về những khoản nợ thanh toán bằng lương thưởng.”
“Đấy là chuyện của anh chứ! Ai bảo anh không chịu nghe kỹ.”
“Cô đã cố tình giấu tôi à?”
“Không phải thế, nhưng nếu anh muốn nghĩ như vậy thì cứ việc. Nhưng mà, có nghĩ thế nào thì cũng như nhau cả thôi.”
“Tôi sẽ không trả đâu.”
“Mời anh. Nhưng chẳng biết công ty tín dụng có chịu không ta?” Giọng nói đều đều của Miharu khiến tôi càng sôi máu.
“Nếu ý cô là vậy, thì tôi cũng sẽ có cách của mình.”
Dường như đã tức thì hiểu ra ý nghĩa câu nói của tôi, cô ta liền bảo.
“Nói trước cho anh biết, nếu không gửi tiền trợ cấp nữa thì tôi sẽ không để yên đâu. Khi đó tôi sẽ nhờ cậy đến pháp luật đấy.”
“Sao cơ? Cô nói là sẽ đưa tôi ra tòa á?”
“Cho nên tôi mới bảo điều đó tùy thuộc vào động thái của anh mà. Nói chung tôi chỉ đang đòi hỏi quyền lợi được ghi trong bản cam kết kia thôi.”
“Tờ cam kết vớ vẩn đó không có hiệu lực!”
“Vậy thì anh cứ nói như thế ở tòa án đi? Nhưng nếu vướng vào kiện tụng thì chẳng phải anh mới là người gặp rắc rối hơn sao? Chuyện sẽ đến tai công ty anh đó.”
Lời nói của cô ta khiến tôi ngậm tăm trong giây lát. Thấy thế cô ta như tin mình đã thắng chắc, bèn cười tủm tỉm ở đầu dây bên kia.
“Đằng nào anh cũng đâu có nói sự thật với công ty đúng không? Anh giữ bí mật chuyện ly dị là do mình ngoại tình chứ gì? Ấy vậy mà còn bị vợ cũ kiện vì tội không gửi tiền trợ cấp thì chắc là ê mặt lắm đây.”
“Cô thôi đi, tôi hiểu rồi.” Tôi dập máy.
Tôi một lần nữa thấy rõ sự xảo quyệt của Miharu. Tôi không còn nghĩ cô ta mắc chứng nghiện mua sắm do stress nữa. Kể từ lúc biết chuyện tôi ngoại tình, cô ta đã dựng lên kịch bản này rồi. Nếu đằng nào cũng ly hôn, mình sẽ tiêu xài xả láng, sau đó bắt người đàn ông này chi trả còn bản thân thì tẩu thoát - chắc chắn cô ta đã âm mưu như vậy. Chỉ có thể là vậy mà thôi. Chưa hết, cô ta còn đã tính toán chuyện tôi sẽ che giấu sự không chung thủy của mình bằng mọi giá.
Tuy tức tối, nhưng đúng như lời cô ta nói. Để bảo vệ chỗ đứng của mình trong công ty, tôi đã không muốn làm to chuyện.
Trong lúc tôi còn đang mất phương hướng không biết phải làm thế nào, sứ giả khác của tai họa đã lại ghé thăm tôi. Làm vẻ mặt như thể là khách, hai gã đàn ông là những tay đòi nợ cho một công ty tài chính đã đến thẳng cửa hàng và chỉ định tôi. Đó là một công ty tôi chưa từng nghe qua, và hai gã đàn ông ngoài mặt tuy tỏ thái độ lịch thiệp, song rõ ràng là những kẻ không có lai lịch đàng hoàng.
Miharu đã vay một triệu yên từ công ty đó. Chưa hết, tôi còn bị biến thành người bảo lãnh liên đới.
Tôi đã bảo với họ đó là tiền cô ta vay, hãy đi mà đòi cô ta. Song những gã đàn ông cười nhạt.
“Vì không đòi được đằng đó nên mới tới chỗ anh mà. Với cả lúc anh ly hôn với đằng đó không phải hình như đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với toàn bộ số tiền nợ sao? Bọn tôi đã được cho xem giấy tờ ghi lại điều đó rồi. Giấy tờ hợp lệ ấy.”
Những tay đòi nợ nhấn mạnh hai từ “hợp lệ”.
Không cần nói cũng biết, số tiền Miharu vay có phát sinh cả lãi. Trước mắt tôi tối sầm lại.
“Bọn tôi sẽ lại đến,” nói rồi những gã đàn ông bỏ đi. Tôi dự có khi họ sẽ đến mỗi ngày. Cho tới ngày tôi vì sợ bị công ty biết mà chịu thua và ngoan ngoãn nghe theo lời bọn họ, chắc chắn chuyện đòi nợ sẽ tiếp tục.
Ngày hôm đó tôi làm việc không ra hồn. Mặc dù bị cấp trên nhắc nhở, song ngay cả lời nhắc nhở cũng không lọt vào tai tôi. Trong đầu tôi lần lượt hiện lên những tưởng tượng tồi tệ. Không chịu được nữa, tôi thử gọi cho Miharu nhưng cô ta không bắt máy. Thế nhưng giả như cô ta có bắt máy thì tôi cũng không nghĩ sự tình sẽ tốt hơn chút nào. Chắc là tôi sẽ lại bị phản bác như lần trước mà thôi.
Cảm giác như những gã đàn ông kia đang chờ, tôi chẳng muốn về nhà. Dù vậy, tôi cũng chẳng thể đi lang thang cả đêm, cuối cùng tôi đã về nhà ngay trước chuyến tàu cuối cùng.
Khi đến trước cửa tòa nhà, tôi trông thấy một chiếc xe ô tô đang đỗ bên vệ đường. Là một chiếc Mercedes Benz. Tôi có dự cảm không lành. Có khi đó là xe của những tên đòi nợ.
Cúi mặt và nhanh chân đi vào tòa nhà, tôi nghe thấy tiếng cửa xe mở ra rồi đóng lại. Tôi chạy lên cầu thang. Phòng tôi nằm ở tầng ba. Tuy có thang máy, nhưng tôi không thể đợi được.
Chạy lên tầng ba, khi tôi còn đang lôi chìa khóa ra ở trước cửa phòng, đã nghe tiếng thang máy dừng lại ở tầng mình vang lên. Tiếng bước chân ngày một gần. Tôi vội vã mở cửa và định phi vội vào trong phòng.
“Tajima.”
Nghe tiếng gọi, tôi khựng lại.
Ngoái lại thì thấy Kuramochi đang chậm rãi bước đến. Khóe miệng hắn thấp thoáng một nụ cười.
“Về muộn thế? Làm ngoài giờ à?”
“Gì vậy, sao lại tới giờ này?” Tôi thở hổn hển.
“Có chút chuyện muốn nói nên tao đã đợi ở dưới nhà. Tao đã gọi mày tức thì rồi đó, nhưng có vẻ mày không nghe thấy.”
“Mày tới đây có chuyện gì?”
“Tao mới bảo là có chuyện muốn nói mà. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu, nói chuyện chút thôi có được không?” Kuramochi nói, hai tay đút túi quần.
Hễ cứ nghĩ đến chuyện tại tên này mà tôi đã lấy phải một người phụ nữ thủ đoạn là lòng hận thù lại phình lên trong tôi. Ít ra thì tôi cũng muốn phản đối dữ dội và nguyền rủa hắn. Đồng thời, kỳ lạ thay, đêm nay tôi lại muốn ở cùng với một ai đó. Một ai đó không đòi tiền tôi.
Tôi thở dài và mở cửa một lần nữa.
“Vào đi, dù phòng tao có hơi chật.”
Kuramochi gật đầu và đặt chân vào nhà.
“Đúng là chật thật đấy,” Kuramochi nói trong lúc ngồi gò bó giữa cái bàn rẻ tiền và ti vi. “Không còn phòng nào tử tế hơn một tí à?”
“Vì phải lo tiền nhà nên chỗ này là lựa chọn tốt nhất của tao rồi,” tôi thành thật trả lời.
“Tiền nhà à…” Kuramochi nhả khói thuốc. Nhận ra tôi không có ý đưa gạt tàn, hắn kéo lon bia rỗng ở gần đó về phía mình. “Không phải là mày đang gặp khó khăn trong tiền bạc đấy chứ?”
Tôi im lặng. Dù muốn xả ra những bất mãn của mình, song tôi lại không muốn bị hắn nghĩ là đang tỏ vẻ yếu đuối. Mặc dù thực ra, đây không phải lúc để tôi cứng đầu như thế.
Thấy vậy, nhả hết khói, Kuramochi nói.
“Gần đây, hình như Yukiko có nói chuyện điện thoại với Miharu đó. Cô ấy nói đã nghe được một chuyện khá bất ngờ.”
Tôi nhìn hắn, hắn nhìn đáp trả và nói tiếp.
“Nghe nói mày còn bị bắt trả nợ cho cô ta, phải không? Nợ phát sinh từ thẻ tín dụng các kiểu.”
“Miharu đã nói chuyện đó với Yukiko sao?”
“Trong lúc nói chuyện thấy có nhiều khúc mắc nên Yukiko hình như đã hỏi dồn cô ta. Nghe nói Miharu biện bạch rằng, vì đây là thỏa thuận lúc ly hôn, không để mày bù đắp ở mức tối thiểu như vậy thì cô ta sẽ chịu thiệt thòi.”
Tôi quay mặt đi. Không có lời nào để đáp lại.
“Tại sao mày lại ký vào một bản cam kết như thế chứ? Đâu phải mày không đọc kỹ, đúng không?” Kuramochi thốt lên câu hỏi hiển nhiên.
“Tao đã muốn kết thúc mọi chuyện thật nhanh gọn. Với cả, tao đã không nghĩ là có nhiều khoản nợ đến vậy.”
“Nhiều đến vậy sao?”
Tôi cảm thấy câu hỏi của Kuramochi thật khó trả lời. Hắn sẽ nghĩ tôi là một tên đại ngốc.
“Nhìn điệu bộ của mày, thì không chỉ là nợ tín dụng nhỉ? Không phải là còn cái gì đó khác đấy chứ?”
“Kệ tao đi.”
“Quả nhiên là còn.” Kuramochi vùi điếu thuốc hẵng còn dài vào cái lon rỗng. “Cho vay tín dụng tiêu dùng hay cái gì đó à?”
Bị nói trúng tim đen, hai má tôi cứng đờ. Hắn đã không bỏ lỡ phản ứng ấy.
“Trúng phóc rồi.”
“Chuyện đó thì mày quan tâm làm gì chứ?”
“Phải quan tâm. Tao và Yukiko cảm thấy có trách nhiệm. Đáng nhẽ bọn tao phải giới thiệu cho mày một cô gái tốt hơn. Đừng giấu giếm nữa mà hãy kể cho tao nghe đi.”
Thần kinh của tôi như bị chọc điên bởi cái giọng điệu ra vẻ tử tế này. Rõ ràng trong lòng hắn khinh thường tôi, và hắn đến đây để cười nhạo tôi.
“Hôm nay, bọn họ đã tới công ty tao.” Tôi đặt tấm danh thiếp mà ban ngày nhận được từ hai gã đàn ông lên bàn. “Người của công ty tài chính bất hảo.”
Kuramochi nhìn tấm danh thiếp rồi nhíu mày.
“Thì ra là tụi cho vay nặng lãi.”
“Tao định sẽ nói chuyện với luật sư. Không đời nào có chuyện lố bịch thế này được. Dù đã ký cam kết nhưng tao sẽ không chịu để bị đổ mọi thứ lên đầu đâu!”
“Mày quen luật sư nào đó có thể nhờ cậy hả?”
“Tao không có người quen, nhưng tao sẽ tìm ở đâu đó. Tra danh bạ là xong, không phải à?”
Tôi định ngầm tuyên bố rằng, khó khăn ở mức này tôi sẽ tự vượt qua, và tôi sẽ chứng minh điều đó. Tuy nhiên chính tôi cũng biết rõ đó chỉ là nói mồm. Tôi chỉ đang cố tỏ ra cứng cỏi mà thôi.
Dường như Kuramochi cũng nhìn thấu điều đó, hắn khẽ lắc đầu và châm điếu thuốc thứ hai.
“Tổng cộng là bao nhiêu?”
“Cái gì cơ?”
“Khoản nợ ấy. Rút cục là mày phải trả bao nhiêu? Tính cả phần lãi nữa.”
“Chịu.” Tôi quay mặt đi.
“Chịu chịu cái gì. Khoảng bao nhiêu thôi cũng được, nói thử coi.”
“Mày hỏi chuyện đó rồi định sẽ làm gì? Mày sẽ trả giùm tao hả?”
Lập tức, Kuramochi khẽ gật đầu với gương mặt nghiêm túc.
“Tao đang nghĩ đó là cách duy nhất.”
Tôi phẩy tay thật lớn.
“Cho tao xin. Tao không muốn để mày phải lo cho tao đâu.”
“Tất nhiên sẽ chỉ là trả trước thôi. Một ngày nào đó mày sẽ phải trả lại cho tao. Nhưng mà, như thế vẫn hơn là vay tiền từ bọn cho vay nặng lãi, đúng không? Kể cả thẻ tín dụng cũng vậy, không mau trả lại là sẽ bị cho vào danh sách đen đó.”
Không khiến mày bao đồng - tôi định nói vậy nhưng bỗng im bặt. Nếu thú thực, thì lời đề nghị của Kuramochi quả là một cái phao cứu sinh cho tôi. Nếu đối phương không phải là Kuramochi thì chắc tôi đã dễ dàng đón nhận lòng tốt dù vẫn có chút ngại ngần.
Thấy tôi ngồi im chẳng nói chẳng rằng, Kuramochi thọc tay vào túi trong áo khoác và lôi ra một chiếc phong bì. Nó phồng đến mức nhìn như một cái ống.
“Trước mắt hôm nay tao sẽ để cái này lại và ra về. Có vừa vặn hai triệu trong đó.”
“… Gì vậy?”
“Tụi đòi nợ sẽ không chịu ngồi yên mà đợi đâu. Ý của tao là mày hãy dùng tạm số tiền này đi. Nếu không muốn mang ơn tao thì chỉ cần kiếm tiền thật nhanh và trả lại cho tao là được. Tóm lại, vấn đề là mày vay tiền từ ai. Ý tao ở đây là, nếu là từ tao, tao sẽ chẳng buồn thu lãi.” Kuramochi đứng dậy. “Tuần sau ta hãy gặp lại nhau. Cho tới lúc đó tao sẽ gửi số tiền này ở đây.”
“Đợi đã! Mày không cần thiết phải làm chuyện này.”
“Tao đã bảo là tao thấy có trách nhiệm rồi mà. Nếu có thể giải quyết mà không cần dùng đến nó thì quá tốt rồi. Nếu mày không cần thì tuần sau trả lại cho tao. Vậy là được đúng không?”
“Nhưng tao vẫn chưa viết giấy nợ.”
“Nếu mày cần số tiền đó, tuần sau tao sẽ bắt mày viết.” Để lại lời nói đó rồi Kuramochi ra về.
Sau khi hắn đi khỏi, tôi nhìn vào bên trong phong bì. Những tờ mười nghìn yên được nhét chặt cứng bên trong. Thử đếm thì quả nhiên có hai trăm tờ. Hễ nghĩ hắn là một kẻ có thể hào phóng để lại từng này tiền, tôi lại cáu giận sự vô tích sự của mình.
Thảm hại hơn là, tôi đã không thể trả lại cho Kuramochi nguyên si số tiền ấy vào tuần sau đó. Sau cái ngày hắn tới, lũ người của công ty tài chính đã kéo đến nhà tôi. Bọn chúng tuy không động tay động chân, song đã không ngừng uy hiếp tôi bằng lời nói. Nếu anh không thể trả tiền ngay, chúng tôi có thể nghĩ cách giúp anh đó, anh Tajima. Ví dụ, anh có thể làm thẻ tín dụng, mua sắm những thứ đắt tiền rồi đưa hiện vật cho chúng tôi, hoặc là chúng tôi sẽ giới thiệu anh cho một công ty tài chính khác, hay một công việc có thể tức khắc kiếm ra tiền, vân vân, có nhiều cách lắm. Chậc, cơ mà dù thế cũng không được phép có chuyện gì xảy ra với anh Tajima, nên trước hết chúng tôi sẽ mời anh tham gia bảo hiểm. Tất nhiên, là bảo hiểm sinh mệnh. Anh không phải lo về tiền trả góp đâu, chúng tôi sẽ trả cho. Gì thì gì cũng chỉ là một năm, sẽ chẳng có hại gì đâu. Anh không hỏi tại sao lại là một năm à? Có nghĩa là một năm sau anh bắt buộc sẽ phải trả lại tiền cho chúng tôi đó. Chà chà, nếu không trả nổi thì sẽ thế nào nhỉ? Phía chúng tôi sẽ gặp khó khăn nhưng anh Tajima cũng sẽ khổ sở lắm đấy, tới nỗi chán sống rồi muốn tự tử luôn đó. Nói thế mới nhớ, bảo hiểm sinh mệnh là loại bảo hiểm mà sau một năm, ngay cả khi anh tự tử, anh cũng sẽ được trả tiền. Ấy tôi đang nói cái gì vậy, chuyện chẳng liên quan gì tới anh Tajima mà nhỉ…
Tôi không thể cũng không có hơi sức để mà phán đoán xem đó đơn thuần chỉ là lời đe dọa, hay là lời nói thật ở một mức độ nào đấy. Tôi đã nhanh chóng đưa cho bọn chúng số tiền nhận từ Kuramochi.
Số tiền Miharu vay rõ ràng là một triệu yên, thế mà tôi đã bị cướp đi cả phần lãi cắt cổ. Sau khi bọn chúng rời đi với vẻ mãn nguyện, một lúc lâu sau tôi đến đứng dậy cũng không nổi.
Đằng nào thì cũng đã đụng vào rồi, đụng nữa cũng vậy, thế là tôi dùng số tiền còn lại để trả nợ tín dụng. Chẳng nhằm nhò gì. Số tiền tôi “cầm hộ” Kuramochi đã bốc hơi sau vài ngày.
“Mày chớ bận tâm. Tao đưa tiền cho mày với mục đích đó mà. Thật mừng vì nó đã có ích.”
Một tuần sau, Kuramochi đến và chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên khi nghe chuyện của tôi, trái lại còn an ủi tôi bằng giọng điệu có thể nói là vui vẻ. Có lẽ hắn đã tiên đoán việc tôi sẽ dùng tiền. Tôi có cảm giác như cơ thể mình sắp bị sự khốn khổ đè bẹp.
“Tao sẽ cố trả sớm nhất có thể.” Khó khăn lắm tôi mới thốt lên được vỏn vẹn câu đó. Tôi không ngẩng đầu lên nổi.
“Đừng có ủ rũ như thế. Vấn đề đã được giải quyết, không phải mày nên mừng sao? Nếu cứ bị tụi đòi nợ tới đe dọa hằng ngày thì mày làm việc thế nào được.”
“Tao sẽ viết giấy nợ.”
“Đừng nói mấy lời xa cách như thế, tao muốn nói như vầy lắm, nhưng quả nhiên ta nên viết cái đó nhỉ? Không viết thì chắc hẳn mày cũng sẽ không thấy thoải mái.”
Kuramochi lôi ra giấy tờ. Đó chính xác là giấy nợ. Trên đó ghi số tiền và một vài con số, chỉ cần ký và đóng dấu là xong.
Hắn đã chuẩn bị một tờ giấy nợ với lãi suất rất ít và thời hạn trả nợ được để tương đối xa. Hắn chìa cho tôi xem và nói nếu không có gì thắc mắc thì hãy ký tên. Ở vị thế của tôi thì nào có thể phàn nàn, tôi đành ký tên và đóng dấu.
“Những khoản nợ khác thì sao? Tao nghe nói là có khá nhiều khoản nợ thẻ tín dụng.”
“Những khoản được ấn định trả bằng lương thưởng thì tao đã trả được một phần. Còn những khoản trả hằng tháng thì tao đành phải xoay xở vậy.”
“Mày có kham nổi không? Còn phải gửi tiền trợ cấp cho Miharu mà.”
Tôi rơi vào trầm mặc. Khả năng là hoàn toàn không có.
“Thu nhập hiện tại của mày thế nào? Nếu không phiền thì có thể cho tao xem bảng lương không?”
“Tao có cho mày xem cái đó thì cũng đâu…”
“Không sao hết, cho tao xem một chút. Tao chỉ kiểm tra thôi.”
Tôi không thể làm trái. Tôi chìa cho hắn bảng lương gần đây nhất.
“Hừm, có vẻ là mức lương của một nhân viên bình thường ha.” Vừa nhìn bảng lương hắn vừa nói. “Để sống bình thường thì chắc không vấn đề gì. Nhưng nếu cân nhắc đến những khoản nợ và tiền trợ cấp, thì nói thẳng ra là khá khó khăn đó.”
Tôi khẽ gật đầu. Không có chỗ cho tôi phản bác.
“Thế nào, có muốn phụ việc cho tao không?” Đặt bảng lương xuống mặt bàn, Kuramochi nói.
“Việc bán cổ phiếu ấy hả?”
“Mày sẽ thay mặt khách mua vào hoặc bán ra, hoặc trở thành cố vấn cho các nhà đầu tư cá nhân. Không phải lo việc mày là dân nghiệp dư đâu. Tao sẽ dạy mày từ đầu.”
“Bên mày đâu có thiếu người, đúng không? Vì sao lại chiêu mộ tao chứ?”
Lập tức, vẫn trong tư thế ngồi xếp bằng, Kuramochi ngồi thẳng lưng lên và khoanh tay.
“Thực ra, sắp tới tao sẽ tách ra riêng. Cuối cùng thì cũng đã tới lúc tao quản lý một công ty của riêng mình. Tao cũng đã thuê văn phòng ở gần Kabuto-cho.”
“Tách ra riêng? Mày á?”
“Tao sẽ dẫn theo một vài người ở công ty hiện tại. Chủ tịch cũng đã thông qua rồi. Dù sao đi nữa, ở công ty bây giờ tao cũng là người cống hiến số một cơ mà. Tao sẽ không cho phép ai phản đối đâu.”
Tôi chăm chú nhìn gương mặt dương dương tự đắc của hắn.
“Gì đấy? Mặt tao dính cái gì à?”
“À không.” Tôi lắc đầu. “Tao chỉ đang nghĩ là mày cừ thật đấy. Hết lần này đến lần khác bắt tay vào làm những việc mới. Thật đáng khâm phục.”
“Mỉa tao đó à?” Kuramochi rít một hơi thuốc lá.
“Không phải vậy. Tao thực sự nể phục mày.”
Thực chất tôi không hề mỉa mai. Mặc dù căm ghét bản chất con người Kuramochi, tôi phải công nhận khả năng kiếm lời từ những nơi không có thực cao cường của hắn.
“Nhưng mới chỉ là sắp thành lập công ty thôi đúng không? Có lẽ cách nói của tao bất lịch sự, nhưng đâu có chắc chắn là sẽ thành công? Liệu mày có dư dả để trả lương cho một tay mơ như tao không?”
Kuramochi nhả khói thật mạnh như thể bị bất ngờ.
“Này Tajima, từ trước đến nay tao đã kéo mày vào vô số phi vụ. Tao thừa nhận vụ nào vụ nấy đều là kinh doanh đáng ngờ. Thế nhưng, tao đã từng lần nào khiến mày bị thua thiệt chưa? Kể cả hồi Hozumi hay Tozai Shoji, nhất định mày cũng đã kiếm được kha khá. Có thể tiết kiệm nhiều như bao người, ắt hẳn là nhờ có những chuyện như thế, đúng không? Theo tao nhớ, chỉ một lần duy nhất là tao đã khiến mày bị thiệt. Cơ mà lần đó không liên quan đến kinh doanh.” Nói vậy xong hắn nhe răng ra cười. “Là trò cờ vây cá cược. Mày còn nhớ hay quên rồi?”
Tôi có chút ngạc nhiên. Tôi không nghĩ là hắn lại lôi chuyện xưa như vậy ra.
“Mày còn nhớ sao?”
“Đương nhiên rồi. Chẳng có đứa nào vui khi lừa bạn bè cả.”
Tôi nhìn chằm chằm vào cái miệng vừa nhẹ như bẫng thốt ra hai chữ “bạn bè” của hắn.
“Cổ phiếu thú vị lắm. Chỉ cần dùng não là đảm bảo kiếm được lời. Những kẻ bị thua lỗ là những kẻ không dùng não. Đời này kẻ ngốc luôn đông hơn, thế cho nên tiền của những tên ngốc đó sẽ liên tục chảy vào túi của những người khôn ngoan. Thế thì tại sao lại phải lo thất bại chứ? Không sao đâu, tao bảo đảm. Và thêm nữa, tao đang nghĩ đến việc kinh doanh phụ. Nói là phụ, nhưng quy mô khá là khủng đấy.” Hắn hạ giọng nói tiếp. “Tao đang tính là sẽ lấn sang cả bất động sản.”
“Đất đai à…”
“Chung cư cao cấp cũng được.” Hắn gật đầu. “Như mày đã biết, giá đất đang không ngừng tăng lên. Nó sẽ còn tăng nữa. Sau khi thu được càng nhiều tiền càng tốt, ta sẽ đầu tư vào bất động sản. Chắc ăn hơn cổ phiếu nhiều.”
“Đá quý, vàng, cổ phiếu, rồi giờ thì đến đất đai à?” Tôi thở dài. “Cớ sao mày cứ…” Tôi bỏ lửng vế sau.
“Tajima, tao sẽ chỉ cho mày bí quyết kiếm tiền. Giả dụ ở đây có mười nghìn yên. Nếu mua một gói mì loại một trăm yên, thì mày sẽ còn chín nghìn chín trăm yên. Và rồi chỗ còn lại sẽ bị tiêu đi rất nhanh. Đầu tiên là chín trăm yên lẻ sẽ bị tiêu mất, kế đó là những tờ một nghìn yên sẽ nối đuôi nhau ra đi. Mày sẽ loáng cái là tiêu sạch chỗ tiền. Mày hiểu điều này đúng không?”
Tôi gật đầu. Đây là điều mà tôi có thể thấu hiểu nhờ vào kinh nghiệm xương máu.
“Để gia tăng tiền thì chỉ cần làm ngược lại là được. Đầu tiên, ta sẽ biến mười nghìn yên thành mười nghìn một trăm yên. Đây không phải là một việc khó. Tiếp đến ta biến mười nghìn một trăm yên thành mười nghìn hai trăm yên. Việc này cũng không khó. Chỉ cần lặp đi lặp lại cái việc không khó này thì mười nghìn yên sẽ biến thành hai mươi nghìn yên một cách dễ dàng. Hầu hết con người đều ngu ngốc nên mới cố gắng muốn nhân một phát mười nghìn yên lên gấp bội. Họ thất bại là vì thế.”
“Nghe mày nói, thì dường như trên đời này toàn là kẻ ngốc.”
“Đúng là như thế. Thiệt tình, có nhiều kẻ ngốc tới mức ngạc nhiên đó.” Kuramochi cười với một vẻ mặt rạng rỡ.
Hắn ra về sau khi bảo tôi hãy suy nghĩ về chuyện đó. Tôi thẫn thờ ngẫm lại chuyện hắn nói. Trên đời này toàn những kẻ ngốc - cảm giác như chính tôi đang bị hắn xỉa xói vậy. Chỉ với một sai lầm, tôi đã tiêu hết số tiền mà mình tiết kiệm được sau bao ngày làm lụng chăm chỉ. Đã thế, tôi còn đang bị bắt phải gánh nợ.