← Quay lại trang sách

Chương 34

Mãi tới vài ngày sau, tôi mới có động lực để ghé qua nhà Teraoka Rieko. Không thể liên lạc qua điện thoại, tôi đành trực tiếp đến nhà.

Dẫu chuyện đã qua, song tôi vẫn muốn gặp và hỏi cô ấy cho bằng được. Rằng vì sao cô ấy lại làm thế, và rằng phá hoại hạnh phúc của gia đình người khác vui lắm sao.

Tòa nhà được lát gạch ốp giả gạch nung ở quận Toshima vẫn y như hồi đó. Tôi vừa bước vào thang máy vừa nghĩ xem nên mở lời như thế nào. Nhưng chưa kịp nghĩ xong thì đã đến trước cửa phòng.

Sau khi hít thở sâu, tôi bấm chuông cửa. Không thấy ai trả lời, tôi toan bỏ cuộc vì nghĩ không có ai ở nhà, thì, “Vâng?” - một giọng phụ nữ vang lên. Giọng nói lúng búng, rất khó nghe.

“Rất xin lỗi, nhưng tôi có thể xác nhận chút chuyện được không ạ?” Tôi không xưng danh, bởi tôi nghĩ nếu biết là tôi thì Rieko sẽ không mở cửa. Tôi không cho là cô ấy còn nhớ giọng tôi. Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện cô ấy sẽ nhòm qua mắt mèo trên cửa, nên đã đứng quay lưng lại phía cửa.

Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng mở khóa cửa. Cùng với lúc cửa mở, tôi xoay người lại.

Song, người đang đúng đó lại chẳng giống Rieko chút nào. Vốn định đưa chân ra chặn cửa, tôi liền vội vã ngừng lại.

“Cho hỏi, có chuyện gì vậy?” Người phụ nữ trạc ba mươi ngước lên nhìn tôi đầy nghi hoặc.

“Xin lỗi, đây không phải là phòng của cô Teraoka Rieko ạ?”

Tôi vừa dứt lời, người phụ nữ liền lắc đầu.

“Không phải.”

“Cô mới chuyển tới đây ạ?”

“Cũng không mới nữa… được một năm rồi.”

“Một năm?” Tức là còn trước cả khi tôi gặp Rieko.

“Anh hỏi xong chưa? Có vẻ như anh nhầm phòng rồi.”

“À, cảm ơn cô…”

Không đời nào tôi nhầm phòng được. Căn phòng mà khi đó tôi được Rieko mời tới đúng là căn phòng này.

Tôi đã đứng một lúc lâu trước cánh cửa bị đóng sầm lại. Tới lúc đó, tôi mới để ý thấy ở bên cạnh cửa có gắn bảng tên. Tên của chủ nhân căn phòng này là Honda. Lần trước khi tôi tới đây không hề có thứ này.

Tôi hoàn toàn không hiểu. Teraoka Rieko đã biến đi đâu mất rồi? À không, trước đó phải thắc mắc là cô ta là người như thế nào chứ?

Tôi bấm chuông một lần nữa, dẫu biết đối phương sẽ cảm thấy bị quấy rầy.

“Lại gì nữa vậy? Tôi cũng đang bận.” Gương mặt cô Honda lộ nét cảnh giác.

“Xin lỗi, có một số chuyện tôi rất muốn hỏi cho ra nhẽ. Cô có biết gì về người phụ nữ tên là Teraoka Rieko không?”

Honda lập tức lắc đầu.

“Tôi không quen. Cũng chưa nghe tên bao giờ.”

“Vậy cô có từng sống chung với ai khác ở đây không? Hoặc dù không thường xuyên nhưng thi thoảng cô có cho người khác mượn phòng không?”

“Không có. Tại sao anh lại hỏi thế?”

“Chuyện là thế này.” Tôi chìa danh thiếp ra. “Thực ra, khoảng nửa năm trước tôi chắc chắn đã giao đồ nội thất tới căn phòng này. Nhưng cô lại không phải là vị khách lúc đó nên tôi muốn biết chuyện là thế nào… ừm, tôi muốn hỏi vị khách đó chút chuyện liên quan tới đồ nội thất mà tôi đã giao khi ấy.”

Dường như tấm danh thiếp đã phát huy chút tác dụng, nét cảnh giác trên gương mặt Honda dường như đã nhạt bớt. Tuy nhiên, cái chau mày đầy nghi hoặc thì vẫn không suy suyển.

“Tôi chưa từng đặt mua nội thất. Quả nhiên là anh nhầm phòng rồi hay sao ấy?”

“Nhưng tôi chắc chắn là căn phòng này. Từ lúc chuyển tới đây, cô đã luôn sống ở đây sao? Có từng đi vắng một thời gian dài không?”

“Chuyện đó…” Gương mặt cô Honda như nhớ ra điều gì.

“Cô đã từng đi vắng sao?”

“Nửa năm trước tôi có đi nước ngoài tầm một tháng. Nhưng trong lúc đó tôi không hề cho ai mượn phòng cả. Chìa khóa tôi cũng cầm theo. Xin lỗi, anh hỏi xong chưa? Tôi nghĩ là anh nhất định nhầm phòng rồi.” Cô ấy định đóng cửa.

“Làm ơn đợi đã. Vậy xin nhờ cô một chuyện nữa thôi. Cô có thể cho tôi xem bên trong phòng được không? Như vậy sẽ sáng tỏ chuyện tôi có nhầm phòng hay không.”

“Tôi từ chối. Tôi sẽ không cho một người lạ vào nhà đâu.” Cô ấy siết bàn tay kéo nắm đấm cửa.

“Vậy, cho tôi hỏi phòng khách của cô có đặt chiếc bàn của hãng Ethan Allen không? Một chiếc bàn gỗ với kích thước tương đối lớn.”

Trước câu hỏi của tôi, nét mặt cô ấy thay đổi. Cô ấy nhìn tôi đầy bối rối.

“Đúng là có một chiếc bàn gỗ, nhưng tôi không nhớ là của hãng nào.”

“Bàn ăn của cô bằng kính đúng không? Ghế là loại chân bằng ống kim loại và bọc da.”

Cô Honda lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Những điều tôi chỉ ra hoàn toàn trúng phóc.

“Cái đó… giờ nhà nào đồ nội thất chẳng vậy?”

“Thế nên tôi mới muốn được vào xem phòng. Chỉ cần nhìn là mọi chuyện sẽ rõ thôi.”

Dường như cô ấy đang phân vân. Không muốn cho một người đàn ông lạ mặt vào phòng. Nhưng đồ trong phòng lại đúng như lời người đàn ông này nói. Lẽ nào phòng đã bị ai đó tự tiện sử dụng chăng? - nhất định là những suy nghĩ như thế đang lởn vởn trong đầu cô ấy.

“Thế thì…” Cô ấy lên tiếng. “Tôi sẽ ở đây, anh có thể vào xem bên trong. Tôi mong là anh sẽ không động chạm vào đồ đạc một cách bừa bãi.”

“Tôi hiểu. Cảm ơn cô.”

Honda đứng im không nhúc nhích ở cửa. Tôi lách qua cô ấy và bước chân vào trong phòng. Có một hành lang ngắn, và ở cuối hành lang là phòng khách. Tôi mở cửa.

Chiếc xô pha màu xanh rêu, chiếc đèn chùm pha lê, tấm rèm màu vàng, mọi thứ đều như tôi đã thấy trước đây. Do tính chất công việc, tôi sẽ không bao giờ quên điều gì liên quan đến đồ nội thất. Chiếc bàn phòng khách, không thể nhầm được, là của hãng Ethan Allen.

“Sao rồi?” Honda lo lắng hỏi.

Tôi không thể trả lời “đúng là căn phòng này”. Nếu làm vậy, cô ấy chắc chắn sẽ báo với cảnh sát. Đối với tôi mà nói, làm to chuyện sẽ không có lợi gì.

“Tôi không thể kết luận bất cứ điều gì.” Tôi nghiêng đầu. “Tôi vừa cảm thấy đúng là căn phòng này, lại vừa cảm thấy hình như không phải. Vả lại, chuyện xảy ra đã khá lâu rồi.”

“Anh hãy nhìn cho kỹ vào. Không thì tôi sẽ thấy bất an lắm.” Có vẻ do những món đồ tôi mô tả đều trùng khớp với đồ trong phòng, thái độ của cô ấy đã có chút thay đổi.

“Có lẽ quay về công ty rồi tôi sẽ biết được điều gì đó. Tôi sẽ lại liên lạc. Ừm, tôi có thể xin số điện thoại của cô không?”

Honda không hề ngần ngại mà nói luôn số điện thoại. Tôi ghi nó lại.

“Cô thực sự là không đưa chìa khóa cho ai đó mượn bao giờ à?”

“Không có.” Cô ấy quả quyết.

“Ừm, cô có biết số liên lạc của chủ tòa nhà này không? Tôi sẽ thử liên lạc hỏi xem sao.”

Thế nhưng cô ấy lại làm vẻ mặt phiền muộn.

“Nếu thực sự cần thiết, tôi sẽ tự liên lạc với chủ nhà. Bởi nếu bị phát hiện đã xảy ra chuyện như thế khi tôi vắng nhà, tôi có thể sẽ bị đuổi ra khỏi đây mất.”

“Nếu không phải là cô đưa chìa khóa cho người khác thì sẽ không sao đâu.”

“Tôi không muốn bị nghĩ là có chuyện gì đó đã xảy ra. Tôi đã khá khó khăn mới thuê được căn nhà này, họ còn bảo nếu có bất cứ vấn đề gì, dù là rất nhỏ tôi cũng sẽ lập tức phải dọn khỏi đây.”

Cô ấy có vẻ sẽ không chịu nhượng bộ. Tôi quyết định sẽ lùi một bước.

“Vậy nếu cô hỏi chủ nhà được gì đó, thì làm ơn cho tôi biết với nhé? Xin hãy gọi tới số điện thoại đề trên danh thiếp lúc nãy.”

“Tôi hiểu rồi. Nhưng mà, tôi vẫn chưa biết là có hỏi hay không đâu.”

“Vậy sao? Tôi nghĩ cô nên liên hệ một lần thì tốt hơn.”

Sau khi nói lời cảm ơn, tôi bỏ căn phòng lại sau lưng. Chắc hẳn thời gian tới cô ấy sẽ sống trong những ngày bất an. Song, từ thái độ ban nãy, tôi đoán cô ấy sẽ không liên lạc với chủ nhà.

Trong trường hợp nhà chung cư cho thuê, thì chủ nhà hoặc bên đại lý bất động sản trung gian cầm chìa sơ cua là chuyện bình thường. Tôi muốn biết hành tung chiếc chìa khóa đó ra sao, chỉ chuyện đó thôi cũng được. Tuy nhiên, tôi không thể tự ý liên lạc khi không được Honda cho phép. Vả lại, nghĩ kỹ, thì giả sử chủ nhà và đại lý bất động sản biết về hành vi của Teraoka Rieko, họ cũng sẽ không nói cho tôi sự thật, và kể cả có không biết gì, họ cũng không đời nào thừa nhận rằng căn phòng có khả năng đã bị người khác tự tiện sử dụng.

Teraoka Rieko thực chất là người như thế nào? Tại sao cô ta lại đột nhập phòng người khác và quyến rũ tôi? Không chỉ quyến rũ. Cô ta còn phá hoại gia đình tôi.

Manh mối duy nhất còn lại, là quán rượu ở Ginza. Thế nhưng cái quán mà cô ta từng nhắc tới không tồn tại ở bất cứ đâu ở Ginza cả. Có một quán với cái tên na ná nên tôi đã gọi thử, nhưng không hề có nữ nhân viên nào tên Teraoka Rieko đang làm việc ở đó, hồi xưa cũng chưa từng có ai với cái tên như vậy.

Tới đây, cuối cùng thì tôi cũng bắt đầu nghĩ phải chăng mình đã bị mắc vào một cái bẫy nào đó. Nói cách khác, có lẽ nào ngay từ đầu Teraoka Rieko đã bày kế là sẽ tiếp cận tôi, quyến rũ tôi và phá hoại gia đình tôi, sau đó biến mất?

Vấn đề nằm ở mục đích. Phá hoại gia đình tôi thì Rieko sẽ được gì?

Kể từ đó, mỗi khi có thời gian rảnh rỗi tôi lại đi vòng quanh các con phố có nhiều quán rượu ở Ginza và Roppongi. Bởi tin chắc Rieko làm gái, tôi đã nghĩ làm thế biết đâu sẽ gặp được cô ta ở đâu đó. Tôi đã không có đủ can đảm để đi hỏi thăm từng quán rượu mà mình nghi ngờ.

Sau hai tháng trôi qua một cách vô nghĩa, tôi nhận được liên lạc từ Kuramochi. Hắn rủ tôi đến công ty hắn chơi. Như đã nói trước đây, khoảng một tháng trước hắn đã thành lập công ty riêng.

Tôi không thể đáp là mình không muốn đi. Tôi đang nợ hắn một khoản tiền lớn. Cũng chính nhờ sự hỗ trợ của hắn mà tôi mới có thể sống một cuộc sống yên ổn.

Công ty của Kuramochi nằm ở Kobuna-cho, Nihonbashi. Nó nằm trên tầng năm của một tòa nhà bảy tầng. Kuramochi ra đón tôi - trong bộ dạng bối rối - với một nụ cười rạng rỡ.

“Tao đợi nãy giờ. Muốn liên lạc với mày sớm hơn, nhưng lu bu quá.” Tâm trạng hắn đang tốt.

Trong văn phòng kê đúng hai mươi cái bàn, và mặc dù đã quá bảy giờ tối, vẫn còn khoảng mười nhân viên đang ở lại làm việc. Ai nấy đều trông như mới ngoài hai mươi.

“Sàn giao dịch chứng khoán đóng cửa rồi mà vẫn còn việc à?” Tôi hỏi.

“Sau khi đóng cửa mới là lúc làm việc. Dựa vào kết quả hôm nay để lên kế hoạch tác chiến cho ngày mai. Tùy trường hợp mà có lúc tụi tao sẽ liên lạc với khách hàng từ bây giờ. Thời gian là vàng bạc mà.”

Một nữ nhân viên mà tôi tưởng là học sinh cấp ba bưng cà phê đến cho tôi và Kuramochi.

“Có nhiều người trẻ nhỉ?” Nhìn theo bóng lưng cô gái đó, tôi nói.

“Đa số đều là những đứa mới tốt nghiệp năm nay.”

Kuramochi đáp nhẹ bẫng, tôi nhìn mặt hắn.

“Toàn là người chưa có kinh nghiệm sao?”

“Có hai nhân viên từ công ty trước đây. Còn lại toàn là lính mới tò te.”

“Có ổn kh…”

“Ổn.” Một tay cầm tách cà phê, Kuramochi cười khúc khích. “Công việc này dân không có kinh nghiệm cũng có thể làm. Mình chỉ cần chỉ dạy bí quyết và cách làm là được.”

Hắn mở ngăn kéo của mình và lôi ra một tập sách mỏng.

“Mày xem cái này đi.”

Tập sách đó có tiêu đề là Nguyệt san Chance Make. Có vẻ là số tháng trước. Bên trong giới thiệu một bài viết dự báo cổ phiếu của công ty nào có khả năng tăng trưởng trong tương lai kèm theo một loạt biểu đồ và bảng biểu.

“Đấy là tạp chí chỗ tao bắt đầu xuất bản. Trông ổn áp ra phết đúng không? Đây là vũ khí cho lúc ký hợp đồng cố vấn đó. Đầu tiên, bên tao sẽ khiến khách hàng ký hợp đồng mua định kỳ cuốn tạp chí này.”

“Hừm. Cơ mà, quan trọng là bài dự đoán này có đúng hay không.”

“Tất nhiên. Thế nên tao mới hướng dẫn tụi nhân viên tiếp thị bên ngoài rằng hãy đưa cả thứ này cho khách xem.” Kuramochi chìa ra một bài viết được cắt ra từ báo. Có vẻ là báo kinh tế.

Cổ phiếu Tronics, tăng giá vượt bậc - bài báo có nội dung như vậy. Tronics là một hãng sản xuất chất bán dẫn, và có vẻ giá cổ phiếu của họ đang tăng chóng mặt do sự phát triển của công nghệ chế tạo pin mặt trời với giá thành rẻ hơn một nửa so với thông thường.

“Rồi, giờ thì mày đọc bài viết bên tao đi.” Kuramochi mở cuốn Nguyệt san Chance Make. “Đây, chỗ này này.”

Nhìn vào trang được mở ra, tôi “ơ” lên một tiếng. Ở đó có bài viết đề rằng đã chộp được thông tin công ty Tronics đã xin cấp bằng sáng chế cho công nghệ sản xuất pin mặt trời của họ.

“Tài thật. Làm thế nào mà mày nắm được thông tin này vậy?” Tôi thực sự ngạc nhiên.

“Bí mật. Nếu cho xem hai bài báo này, thì hầu hết khách hàng sẽ tò mò muốn mua về đọc thử một thời gian.” Kuramochi cười nhe nhởn và châm điếu thuốc.

“Chắc là thế thật.”

“Này Tajima, mày có thể giúp tao không?” Kuramochi vừa nhả thuốc vừa nói. “Tao bằng mọi giá muốn biến nơi này thành bàn đạp để trở thành kẻ thống trị. Để làm được điều đó, tao cần gây dựng một đội quân vững như bàn thạch. Cứ mãi như bây giờ thì đội quân của tao sẽ không toàn vẹn. Nếu có mày gia nhập, thì tuy không đến mức hoàn hảo, nhưng sẽ gần ở mức đó. Tao cũng có thể trở thành vua một cõi!”

“Mày nói vớ vẩn cái gì thế? Chẳng cần có tao mày cũng đã đủ làm vua một cõi rồi. Mày đã xây được một thành trì hoành tráng đến thế này cơ mà.”

Nghe lời tôi nói, Kuramochi phẩy tay trước mặt, thuốc lá vẫn kẹp giữa hai ngón tay.

“Mày chưa hiểu rồi. Thành trì không phải cứ có một tòa nhà là được đâu. Bên trong cũng phải vững chắc mới được. Có thành rồi, có lính rồi, có vũ khí rồi, tiếp đó mày nghĩ là ta cần gì?”

Không biết nên tôi lắc đầu. Kuramochi nói.

“Một người phò tá ưu tú. Có thể gọi là bộ não cũng được. Có người đó thì tao mới làm vua được.”

Theo lời Kuramochi, thì văn phòng này là thành trì, vài chục nhân viên cấp dưới là lính, và kỹ thuật kiếm tiền là vũ khí.

“Tao là một tay mơ. Không thể trở thành bộ não của mày đâu.”

“Thế mà lại được đấy. Lúc nãy tao đã chẳng nói rồi còn gì. Kinh nghiệm không quan trọng. Tao sẽ dạy cho mày biết mày phải làm gì.”

Tôi cười gượng.

“Thứ mày muốn là một bộ não cơ mà. Bộ não là người sẽ thay mày suy tính, hoặc bổ trợ cho những phần mày còn thiếu. Nếu cần mày dạy dỗ thì người đó đâu trở thành bộ não của mày được. Bởi như thế tức trí tuệ người đó còn kém mày.”

“Có thể người đó không đủ tài giỏi để kiếm về nhiều hợp đồng. Thế nhưng đó đâu phải là yêu cầu duy nhất đối với một người điều hành. Khả năng giúp thâu tóm cấp dưới và khiến họ đồng lòng cũng cần thiết vậy. Những việc như thế không câu nệ ngành nghề. Kinh nghiệm đối nhân xử thế mới quan trọng.”

“Mày có nói vậy thì tao ở công ty bây giờ cũng chỉ là một nhân viên quèn thôi. Tao chưa bao giờ có cấp dưới cả. Làm cánh tay cho một người điều hành là quá sức với tao.”

“Làm gì có chuyện đó. Tao đã nói thì sao sai được. Chúng ta đã cùng nhau làm nhiều chuyện mà. Tao là người hiểu mày nhất. Theo một phương diện nào đó, thì còn hơn chính mày.”

“Tao không làm được đâu. Tao không có tí tự tin nào cả. Còn nếu buộc phải nói ra suy nghĩ trong lòng, thì tao cũng không có dũng khí nghỉ việc ở công ty bây giờ.”

“Ây dà, tức là mày đang nghi ngờ công ty của tao có thể sẽ bị đắm xuồng chứ gì?”

“Thú thực thì, ừ.” Nói vậy xong, tôi cúi mặt. “Nhưng tao công nhận là mày có tài làm ăn.” Nghe thật là mỉa mai, nhưng một nửa là thành thật.

“Tao hiểu rồi. Vậy ta làm thế này đi. Tạm thời mày chỉ cần nhận cái chức ủy viên hội đồng quản trị là được. Sau đó thì hãy tham gia vào cuộc họp ủy viên mỗi tháng một lần. Tao sẽ tổ chức họp vào ngày mày không vướng công việc. Dàn xếp như vậy, mày thấy thế nào?”

“Tại sao mày lại cần tên của tao đến vậy?”

Lập tức, Kuramochi nghiêm mặt và đẩy ghế gần về phía tôi rồi hắn lấy tay che miệng như thể sợ bị cấp dưới nghe thấy.

“Tao sẽ nói thẳng. Tao cần người lớn.”

“Người lớn?”

“Như mày nói lúc nãy, cấp dưới của tao toàn bọn nhóc mới tốt nghiệp đại học. Chậc, làm lính thì thế thôi cũng được, nhưng những lúc cần kíp thì quả nhiên người lớn vẫn phải xuất hiện. Vào những lúc như thế, chỉ một mình tao thì sẽ thiếu tính thuyết phục. Nếu bị khách coi thường thì việc làm ăn này coi như đi tong. Giống như bác sĩ hay luật sư thôi. Chúng ta phải khiến khách hàng tin tưởng và nương tựa vào mình. Vì thế cần có người lớn. Mày hiểu chứ?”

Cũng không hẳn là tôi không hiểu Kuramochi đang nói gì. Tuy nhiên, tôi vẫn không tin tên mình sẽ chỉ được sử dụng cho mục đích đó.

Dường như nhìn thấu tâm can tôi, hắn hỏi.

“Này, mày tính giải quyết chuyện kia thế nào đấy? Tao không muốn tự nói ra đâu, nhưng mà…”

“Chuyện kia là chuyện gì?”

“Thì,” Kuramochi nói mà miệng hầu như không cử động. “Tiền mày vay tao ấy.”

“À…” Bị động đến chuyện đó thì tôi chỉ còn biết cúi đầu. “Tao thực lòng muốn làm gì đó càng sớm càng tốt.”

“Nói vậy nhưng mày cũng khó mà trả được đúng không? Chưa kể còn phải gửi tiền trợ cấp cho đằng đó nữa.” Đằng đó là chỉ Miharu.

“Cái đó thì… ừ…”

“Thế nên tao mới đề xuất với mày sau khi cân nhắc cả những chuyện đó đây. Nếu mày trở thành ủy viên hội đồng quản trị thì sẽ được nhận lương thưởng dành cho ủy viên. Mày chỉ cần rút tiền từ đó trả nợ cho tao là được còn gì.”

Tôi ngước lên nhìn hắn, rồi lại cụp mắt.

“Mày không cần phải làm tới mức đó đâu Kuramochi.”

“Đã tới lúc này rồi thì đừng nói mấy lời đó nữa. Hơn nữa, tao có lý do chứ. Mày chỉ cần hoàn thành thật tốt cho tao những việc của ủy viên thôi. Vậy là tao được nhờ rồi. Công ty cũng sẽ có lời. Cả làng đều vui.”

Nghe hắn nói, lòng tôi có đôi chút hỗn loạn. Đề xuất của hắn, nếu nghĩ đến tình cảnh của tôi bây giờ, thì đúng là một chuyện đáng cảm kích. Ngay cả một người bạn hơi thân cũng sẽ không giúp đỡ đến mức này. Vậy mà tôi lại căm ghét Kuramochi. Muốn giết hắn không chỉ lần một lần hai.

Tôi ngẩng mặt lên và nhìn thẳng vào mặt Kuramochi.

“Sao vậy?” Hắn hỏi.

“Tại sao mày lại làm tới mức đó vì tao? Nếu mày muốn một ủy viên giả thì quanh mày đâu thiếu người? Đâu nhất thiết phải là tao?”

Kuramochi khẽ cười rồi gãi tai.

“Cái này trước đây tao từng nói rồi mà. Cô vợ mà tụi tao giới thiệu cho mày đã khiến mày lâm vào cảnh khó khăn. Tao luôn nghĩ phải tạ lỗi với mày về chuyện đó bằng một hình thức nào đấy.”

“Kể cả như thế thì cũng…”

“Tất nhiên là không chỉ có vậy.” Hắn nói tiếp. “Nếu chỉ vì cảm xúc đó mà giao cho mày chức vụ quan trọng thì công ty chẳng mấy chốc sẽ lụn bại mất. Lúc nãy tao có dùng từ quân sư, nhưng Akechi Mitsuhide [22] cũng từng là phò tá cho Oda Nobunaga đấy. Có nghĩa là tao không thể để một người tuy đắc lực nhưng không biết lúc nào sẽ đâm lén mình phò tá cho mình được. Người mà tao có thể tin tưởng nhất trên đời, sau khi tìm kiếm, thì dường như chỉ có mày mà thôi.”

Tôi chớp mắt lia lịa vì quá đỗi bất ngờ. Bởi không chỉ nội dung lời nói của Kuramochi, mà biểu cảm của hắn khi nói ra những điều đó cũng thấp thoáng một sự ngượng nghịu mà từ trước tới nay tôi chưa từng bắt gặp.

“Thế nào? Mày sẽ giúp tao chứ? Tao nghĩ chuyện này đối với mày cũng không tồi đâu.”

“Mày nói đúng…”

Hôm đó, tôi rời khỏi công ty sau khi nói với hắn rằng hãy cho tôi suy nghĩ thêm. Vậy nhưng tại thời điểm đó, có thể nói trong lòng tôi đã có quyết định.

Kể từ tuần sau đó, tuần một lần tôi đến công ty của Kuramochi dưới tư cách một ủy viên hội đồng quản trị. Dù mang danh là ủy viên, song công việc chủ yếu của tôi là quản lý tiền và nhân sự. Đánh giá công việc của nhân viên và quy đổi nó thành lương là nhiệm vụ đặc biệt then chốt.

Về công việc giao dịch cổ phiếu quan trọng, Kuramochi không chỉ cho tôi mấy. Theo lý thuyết của hắn, thì người thủ quỹ không cần biết chuyện đó làm gì.

“Công ty chỗ mày làm cũng thế mà phải không? Những người quản lý có biết chất vải rèm hay phụ kiện của tủ sách không? Tụi mình là những chỉ huy dàn nhạc. Chỉ huy thì không cần chơi nhạc cụ đâu.”

Nhìn tình hình tiền vào tài khoản, bảo công ty của Kuramochi đang ăn nên làm ra cũng không phải là quá lời. Tiền vào như nước vậy. Những nhân viên mới ra trường, mặt còn trẻ măng nhưng đem về những cục tiền triệu và chục triệu. Ban đầu tôi không rõ chỗ tiền đó lai lịch như thế nào. Không lâu sau, tôi mới biết đó là tiền của khách hàng gửi để mua cổ phiếu. Tuy nhiên, điều bí ẩn là không phải tất cả số tiền đó đều được điều động và sử dụng.

“Nếu chỉ đơn thuần bán ra hoặc mua vào như khách yêu cầu thì công ty cố vấn còn có ý nghĩa gì nữa. Thời điểm bán và thời điểm mua cũng được giao phó cho bên mình quyết định. Tiền chưa được điều động là vì thời cơ thích hợp chưa tới.” Kuramochi thẳng thắn trả lời thắc mắc của tôi.

“Chứ không phải là mày đang điều động tiền đó vào những chỗ khác sao? Khi thời cơ đến mà không có tiền thì nguy lắm đó!”

“Tới lúc đó ta đem tiền từ chỗ khác đập vào là được. Một khi đã vào tay ta thì tiền nào cũng như nhau cả thôi.”

“Nhưng nếu vậy thì sẽ rối tung lên mất.”

“Thế cho nên,” Kuramochi vỗ vai tôi. “Tao mới cử mày làm thủ quỹ.”

Tuy nhiên trên thực tế tôi đã bị rối từ lâu rồi. Tôi không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ bằng cách nhìn vào trạng thái gửi và rút tiền mỗi tuần một lần. Chưa kể, tuy mang danh thủ quỹ, nhưng bình thường sổ tài khoản và con dấu đều do Kuramochi giữ. Tôi chỉ được gán cho cái chức danh quản lý hão mà thôi.

Chuyện xảy ra vào một ngày nọ. Vốn dĩ hôm đó là ngày nghỉ ở công ty nội thất, lần đầu tiên tôi thử đến công ty của Kuramochi từ buổi sáng. Kuramochi vẫn chưa tới, lúc tôi đến thì vừa hay người đàn ông tên Nakagami mà Kuramochi đã dẫn theo từ công ty cũ đang tiến hành huấn luyện các nhân viên mới ở chỗ bàn họp nằm ở góc phòng. Các nhân viên khác đa số đều đang hoạt động bên ngoài. Tôi ngồi xuống ghế của mình, và như mọi khi, đảo mắt rà những xấp giấy tờ chỉ có những con số sắp thành hàng.

“Tóm lại là phải nhìn thấu đối phương là người như thế nào. Đây là điều số một.” Nakagami đang nói bằng một giọng hùng hồn.

Tôi tình cờ dỏng tai nghe.

“Những người từng thành công trên thương trường thường có cái mũi rất nhạy. Họ sẽ không dễ bị thuyết phục bởi những câu chuyện quá dễ dàng. Nói không khéo là sẽ bị nghi ngờ ngay. Vậy nên, trước một đối phương như thế, ta phải nói chuyện sao cho thật logic. Nếu kết hợp các mẩu chuyện liên quan đến các công ty chứng khoán, thì sẽ có sức thuyết phục hơn. Đương nhiên, đối phương sẽ làm vẻ mặt chán chường. Bởi họ vốn tưởng là có thể kiếm lời to hơn. Vào lúc như thế, hãy đáp thế này. Chuyện dễ dàng đời nào lại nhiều như thế. Chính quý khách cũng đâu phải là đạt được vị trí hiện tại một cách dễ dàng? Với câu nói này, trước tiên khách hàng sẽ tin tưởng bên ta.”

Nakagami đang nói cái gì đó rất ám muội. Tôi ngẩng mặt lên từ xấp giấy tờ.

Nakagami tiếp tục.

“Còn với những khách giàu xổi nhờ được chia đất, tài sản hay tiền trợ cấp thôi việc, từ đầu đến cuối hãy nói thật khó hiểu vào. Hãy tham khảo cách dùng từ trong cuốn sách mẫu tôi đưa ban nãy. Như đã nói rất nhiều lần, đầu tiên hãy dụ họ gia nhập hội. Bí quyết thành công khi đó là cứ giục giã họ. Không nhanh là cổ phiếu sẽ bị rớt giá, hoặc là thời gian ưu đãi đặc biệt sẽ kết thúc, gì cũng được, hãy nói điều gì đó khiến đối phương sốt ruột. Nếu gia nhập hội thì sẽ bị thu phí cố vấn, nhưng các cậu nghe cho rõ nhé, ngay từ đầu hãy hét giá thật cao. Đầu tiên hãy báo giá tầm một triệu yên. Nếu thấy đối phương có vẻ lưỡng lự thì hãy giảm giá từng chút một. Nhưng kể cả có giảm giá thì cũng phải cho đối phương ấn tượng là bên mình đặc biệt giảm cho họ, bằng cách hãy giả vờ gọi điện xin ý kiến cấp trên. Tuy nhiên, chớ có giảm xuống dưới một trăm nghìn yên. Không cần phải tiếp đãi những kẻ có chút tiền như thế cũng bủn xỉn. Còn nữa, lúc nãy tôi cũng đã nói rồi, nghiêm cấm các cô cậu nói những câu như xin hãy gia nhập hay làm ơn. Hãy coi mình ở địa vị cao hơn, và nói như thể mình coi thường đối phương. Có thể nói mấy câu kiểu hãy gia nhập đi, không bị thiệt đâu. Sau đó, nếu đã được đối phương nhờ mua hoặc bán cổ phiếu, thì đây là điều quan trọng nhất. Chớ quên điều này.”

Thấy Nakagami ngừng nói, tôi không nhịn được mà rướn cổ lên nhìn. Nakagami đang nhìn một lượt những nhân viên mới.

“Tiền, một khi đã nhận rồi, thì nhất định không được trả lại. Đây là nguyên tắc thép.”