Chương 35
Nhác thấy Kuramochi đến công ty, tôi liền kéo hắn ra một quán cà phê gần đó. Bước vào trong quán, vừa gọi cà phê khỏi mồm tôi lập tức nói với hắn là mình muốn nghỉ việc. Kuramochi không khỏi ngơ ngác.
“Rút cục là đã có chuyện gì? Hay là mày chê lương ít quá?” Hắn khẽ cười khẩy.
“Không phải vậy. Tao không muốn tiếp tay cho hoạt động kinh doanh lừa đảo thôi.”
“Lừa đảo, mày nặng lời quá đấy.”
“Lừa gạt tiền của khách hàng, có chỗ nào không phải lừa đảo chứ?”
Tôi kể cho Kuramochi nghe đại khái về buổi huấn luyện nhân viên mới của Nakagami. Trong lúc lắng nghe, gương mặt hắn dần trở nên u ám. Ngay cả sau khi tôi kể xong, hắn vẫn trầm mặc một hồi lâu. Cả sau khi nhấp một ngụm cà phê, hắn vẫn chưa có vẻ là sẽ nói chuyện trở lại.
“Mày nên nói gì đi chứ? Mày là chủ tịch cơ mà? Hay là mày đang định nói là Nakagami tự tiện làm vậy?”
“Không, tao sẽ không nói vậy đâu.”
“Vậy thì…”
“Chậc, nghe tao nói đã.” Kuramochi giơ tay ra trước mặt tôi. “Tao hiểu là mày thấy khó chịu. Vụ Hozumi, rồi vụ Tozai Shoji đôi bên đều ăn phải trái đắng. Mày đang nghĩ là không muốn lặp lại lỗi lầm một lần nữa đúng không? Nói cho mày hay, tao cũng vậy. Đặc biệt, giờ bản thân tao là người điều hành, nếu có chuyện gì, thì người bị cảnh sát sờ gáy sẽ là tao. Ấy vậy mà mày nghĩ tao sẽ băng qua một cây cầu nguy hiểm như vậy sao?”
“Nhưng mà sự thật là Nakagami đã…”
“Cậu ta chỉ hướng dẫn cách giao tiếp với khách thôi mà? Nếu chỉ ngọt nhạt thân thiện với khách, kiểu kinh doanh như của tụi mình sẽ không có kết quả. Sự bịp bợm ở một mức độ nào đó là cần thiết. Thay đổi thái độ tùy vào khách là điều bình thường trong giới bán hàng mà. Ở Tozai Shoji mày cũng đã được dạy đến phát ngán rồi còn gì.”
“Đừng có nhắc đến cái công ty đó nữa. Nó không liên quan gì hết.”
“Công ty nào cũng vậy cả thôi. Ai mà chẳng làm vậy. Đặc biệt là cái công việc cố vấn chứng khoán này, ăn nói rồi làm việc không khéo thì sao trụ được. Đây là một cuộc đua. Nếu chỉ làm việc tốt thì sẽ không thắng nổi các đối thủ đâu.”
“Tiền đã nhận rồi thì nhất định không được trả lại, Nakagami đã nói vậy đó.” Tôi trừng mắt nhìn Kuramochi. “Cậu ta còn nói đó là nguyên tắc thép. Không trả tiền mà khách đã ủy thác cho mình, làm vậy chẳng phải là quá kỳ cục sao?”
Lập tức, Kuramochi nhíu mày, và sau đó thở dài thườn thượt. Nhấp một ngụm cà phê, hắn khẽ nở nụ cười.
“Cũng không kỳ cục lắm. Đó là nguyên tắc thép mà.”
“Mày nói gì…?”
“Đừng hiểu nhầm. Điều đó không có nghĩa là mình lén trộm tiền của khách. Mà chỉ là không cho khách thu tiền về. Ví dụ, mình sẽ khiến khách mua cổ phiếu của hãng tên là A. Giả sử là nó sẽ sinh lãi đi. Lúc đó, đừng có làm mấy chuyện ngốc nghếch như bảo khách bán cổ phiếu A ra và đưa toàn bộ số tiền kiếm được cho khách, ý tao là vậy. Bán cổ phiếu A cũng được, nhưng lúc đó mình sẽ khiến khách mua cổ phiếu của hãng B. Tức là ta sẽ lưu chuyển tiền. Làm như vậy, thì mối quan hệ giữa bên mình và khách sẽ không biến mất. Không làm kiểu này thì sẽ không tăng thêm khách được. Chỉ là một phép tính đơn giản thôi. Mày hiểu mà đúng không?”
Tôi nhíu mày và nhìn chằm chằm gương mặt của Kuramochi. Hắn làm vẻ thản nhiên như muốn hỏi, bộ có chuyện gì không đúng sao.
Đúng là những điều hắn nói đều có lý. Song, tôi không cảm thấy bị thuyết phục.
“Tao thấy từ ngữ mà Nakagami dùng không có vẻ mang hàm ý như vậy đâu.”
“Cậu ta có xu hướng hơi nhiệt huyết thái quá. Chắc vì thế nên lời lẽ mới có phần nặng nề như vậy. Tao sẽ nhắc nhở cậu ta. Nhưng mà, ngoài ý nghĩa tao vừa nói ra thì không có ý nghĩa gì khác đâu. Mày chớ lo.”
“Trong trường hợp khách đòi tiền bằng mọi giá thì sẽ thế nào?”
“Trường hợp thế thì mình sẽ trả thôi. Điều đó là đương nhiên. Tuy nhiên, việc của tụi mình là phải làm sao cho khách không yêu cầu như vậy.” Kuramochi nhắm một bên mắt và nhìn đồng hồ đeo tay. “Đã muộn thế này rồi cơ à? Lừng khừng chậm chạp là tiền tuột khỏi tay ngay.” Hắn với tay lấy tờ hóa đơn trên bàn.
“Đợi đã. Còn một chuyện nữa tao muốn hỏi.”
“Gì nữa vậy?”
“Muốn giao dịch chứng khoán thì phải có giấy phép đúng không? Mày chắc hẳn phải có giấy đó nhỉ?”
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy mắt Kuramochi như nhá lên một tia hiểm ác nhưng rồi lập tức biến mất.
Hắn đã quay về với gương mặt tươi cười đầy tự tin.
“Tất nhiên rồi. Mày đừng có quá chú ý tới mấy chuyện lung tung.”
“Lần tới, hãy cho tao xem bằng chứng.”
“Ờ, lần tới nhé.” Hắn nhìn đồng hồ một lần nữa. “Ui cha. Tao đang vội lắm, nói tới đây thôi nha.” Hắn ba chân bốn cẳng chạy ra quầy thanh toán.
Nhìn cánh cửa kính hắn vừa bước ra, tôi chợt nhận thấy nguyện vọng xin nghỉ việc của mình đã bị bỏ lửng tự lúc nào.
Không hẳn là tôi tin răm rắp những lời Kuramochi nói. Song mỗi lần tranh luận với hắn đều thành ra như vậy cả. Hắn lúc nào cũng nhìn trước tôi một hai bước và chuẩn bị câu trả lời, rút cục tôi sẽ chẳng đáp trả được gì. Và rồi trong tôi sẽ chỉ còn đọng lại những suy nghĩ đang cháy dở.
Tuy nhiên, tôi đã hạ quyết tâm rằng nhất định lần này sẽ không để bị lừa. Mặc cho Kuramochi có khua môi múa mép nhường nào, chỉ cần điều tra sâu một chút là tôi có thể biết được ngay công ty có đang làm chuyện khuất tất hay không. Những kẻ ở tầng lớp lãnh đạo như Nakagami sẽ rất kín miệng, tôi sẽ khéo léo dò hỏi từ những nhân viên trẻ tuổi vậy.
Song chưa hạ quyết tâm được bao lâu, một chuyện hệ trọng hơn đã xảy ra với tôi.
Hôm ấy tôi làm ở cửa hàng đồ nội thất, vốn là nơi làm việc chính của mình. Bỗng một đàn em trong công ty lại gần và thì thầm vào tai tôi.
“Hôm qua, em trông thấy khách của anh Tajima đó.” Cách nói của cậu ta đầy hàm ý.
Tôi nhìn mặt cậu ta.
“Khách của anh? Ai thế?”
“Em không biết tên. Một vị khách nữ từng đến đây khoảng một năm trước. Khá xinh đẹp, nhưng phong thái có chút lả lơi, mọi người đã kháo nhau chắc chắn người đó là gái tiếp rượu… Anh không nhớ à?”
Tôi trợn tròn mắt. Tôi không có nhiều khách nữ tới một mình đến thế. Hơn nữa, nếu kèm thêm phong thái của gái làng chơi, thì tôi chỉ có thể nghĩ tới một người. Tim tôi bắt đầu đập nhanh.
“Là cô… Teraoka Rieko sao?”
Cậu đàn em nghiêng đầu.
“A! Có thể là cái tên đó.”
“Chú đã gặp cô ta ở đâu, ở quán rượu nào à?”
Trước thái độ dữ tợn của tôi, nụ cười toe toét biến mất khỏi khuôn mặt của cậu đàn em, rồi nét mặt cậu trở nên hơi nao núng.
“Ở Roppongi. Một quán ngay gần đường Roppongi… ừm… em nhớ là mình có nhận danh thiếp.” Cậu ta lôi ví tiền và lấy tấm danh thiếp ra từ bên trong. “Dạ đây. Ở mặt sau có vẽ bản đồ đó ạ.”
Trên tấm danh thiếp là dòng chữ “Curious•Matsumura Hazuki”.
“Người tên Hazuki này chính là cô ta?”
“À không, cô ta lúc đó đang ngồi ở một bàn khác. Cô ta mặc một chiếc váy đỏ khoe trọn tấm lưng trần, ấn tượng có thay đổi đôi chút, nhưng em nghĩ là mình không nhầm đâu. Cô Teraoka… à nhỉ? Khi người đó tới cửa hàng lần đầu tiên, người làm thủ tục ghi danh hội viên là em mà. Nên em nhớ khá rõ.”
“Đằng đó có để ý thấy chú không?”
“Chắc là không đâu. Em cũng không bắt chuyện với cô ta.”
“Hừm… chú cho anh tấm danh thiếp này được không?”
“Dạ được. Nếu anh Tajima muốn tới quán này, để em dẫn đi cho.” Trên mặt cậu đàn em đang nở một nụ cười như cố tình hiểu lệch ý tôi. Hẳn là cậu ta không chỉ bị kích thích bởi sự tò mò mà còn trông chờ được uống rượu miễn phí.
“À, không phải như chú nghĩ đâu. Chỉ là anh có việc này cần liên lạc… Với cả, quán đó đắt lắm đúng không?”
“Cũng không tới mức đó. Tụi em còn đi được cơ mà, không phải bar cao cấp đâu anh. Chất lượng mấy cô ở đó cũng không ngon cho lắm. Cô gái tên Hazuki này, nói thẳng ra thì cũng khá tầm thường.”
“Hừm. Nói chung là anh không định đi đâu.”
“Vậy ạ? Nhưng nếu anh đi thì rủ em với nhá.” Giọng điệu của cậu đàn em có một nửa là nghiêm túc.
Hôm đó, sau khi xong việc, tôi ăn qua loa bữa tối rồi nhanh chóng đi đến Roppongi. Dẫu vậy, tôi không có ý định vào quán. Có mọi người ở xung quanh, tôi không thể bình tĩnh nói chuyện, và cũng không thể chắc chắn là Rieko sẽ tiếp bàn của tôi. Trái lại, ngay khi nhìn thấy tôi, có lẽ cô ta sẽ chuồn mất.
Mục đích của tôi là kiểm tra địa điểm và xác nhận xem Rieko có thực sự ở đó hay không. Trong hôm nay chỉ cần thành công hai điều này là được.
Dựa vào bản đồ được vẽ ở mặt sau danh thiếp, tôi dễ dàng tìm thấy quán Curious. Biển hiệu màu đen, chữ màu trắng. Có vẻ như nó nằm trên tầng ba của tòa nhà màu trắng.
Vấn đề là làm sao để xác nhận sự hiện diện của Rieko. Quan sát lối ra vào của tòa nhà thì thấy người ra vào không ngớt, trong số đó cũng có cả nữ nhân viên tiếp rượu, song tôi không biết họ có phải là người của Curious không. Tôi cũng đã nghĩ tới việc tóm đại một ai đó, nếu may mắn gặp người của Curious, tôi sẽ hỏi xem người phụ nữ tên Teraoka Rieko có đang làm ở đấy không. Nhưng nếu việc này bay tới tai Rieko, chắc chắn cô ta sẽ cảnh giác, rút cục tôi đành đứng theo dõi ở một nơi cách đó không xa.
Song tôi không thể cứ đứng mãi ở lề đường như vậy được. Đằng nào thì cũng còn lâu mới đến giờ quán đóng cửa. Tôi đã dợm bước ra về để chỉnh sửa kế hoạch và quay lại đó sau.
Đúng lúc đó, từ bên trong tòa nhà lại có người bước ra. Nhìn lướt qua là biết họ là một cặp khách làng chơi và gái tiếp rượu. Người đàn ông - nom ngoài bốn mươi tuổi và đang mặc một bộ com lê lịch lãm - vừa khẽ vẫy tay vừa tách mình khỏi người phụ nữ, đoạn nói: “Hazuki-chan, hẹn gặp lại em nhé.”
“Chúc anh ngủ ngon. Lần tới đi ăn đồ Pháp đó nha.”
Biết rồi biết rồi, người đàn ông bỏ đi trong lúc nói vậy. Sau khi tiễn người đàn ông, người phụ nữ tên Hazuki quay gót đi vào trong tòa nhà.
“A, đợi đã.” Tôi cất tiếng gọi sau lưng cô ta.
Cô ta quay lại và ngay tức thì nở nụ cười tiếp khách.
“Vâng?”
“Hôm nay Rie-chan có ở quán không em nhỉ?”
“Rie-chan?”
Nhìn nét mặt cô Hazuki, tôi nhận ra không có cô nào tên như vậy. Suy cho cùng, chưa chắc Teraoka Rieko đã là tên thật.
“Vậy có lẽ là anh nhầm tên. À, tối qua cô ấy mặc một chiếc váy đỏ chót và để lộ tấm lưng trần.”
Hazuki nhìn tôi rồi nghiêng đầu. Có lẽ cô ấy đang nhớ xem hôm qua có vị khách nào như này đến không. Và nhất định, cô ta cũng đang lục lọi lại ký ức về cô gái mặc váy đỏ.
“À, nếu vậy thì chắc là Kimika rồi. Hôm nay cô ấy cũng tới đó. Mời anh.” Cô ấy làm động tác mời tôi vào thang máy, gương mặt tươi cười.
“À không, giờ anh lại có chút việc phải làm trước đã, anh sẽ quay lại sau.”
“Nếu vậy thì anh nên đến trước mười một giờ nhé. Hôm nay cô ấy làm ca sớm nên sẽ về trước mười hai giờ đó ạ.”
“Anh hiểu rồi. Cảm ơn em nhé.”
“Cho hỏi, tên anh là?”
“À… anh là Nakamura. Nhưng chắc là cô ấy không nhớ anh đâu.”
“Anh Nakamura phải không ạ? Em sẽ báo với cô ấy một tiếng.”
Hazuki tiễn tôi rời khỏi đó. Nách và sống lưng tôi đã đầm đìa mồ hôi.
Thì ra tên cô ta là Kimika…
Nghe Hazuki thuật lại, Kimika nhất định sẽ cảm thấy nghi ngờ. Thế nhưng chắc sẽ không nghĩ là tôi tới. Đầy người tên Nakamura. Giờ cô ta hẳn là đang vắt óc nhớ xem tôi là khách nào.
Vẫn còn nhiều thời gian nên tôi quyết định sẽ vào một quán cà phê. Mặc dù không thể nhìn thấy mặt đằng trước của tòa nhà nơi quán Curious tọa lạc, nhưng từ đây tôi vẫn quan sát được những người xuất hiện ở đường Roppongi. Vừa nhâm nhi tách cà phê tại bàn bên cửa sổ, tôi vừa phóng mắt nhìn về hướng đường.
Tôi chợt cảm thấy mình đã từng chứng kiến cảnh này rồi. Dường như trước đây đã từng xảy ra chuyện tương tự. Suy nghĩ một lát, tôi nhận ra đó không phải là trải nghiệm của chính mình. Người trước đây từng bước vào quán cà phê và đợi nữ nhân viên tiếp rượu bước ra từ quán là bố của tôi. Người bố ngu ngốc đã vì mê đắm một người đàn bà mà đánh mất tất cả. Không chỉ tài sản, ông còn đánh mất luôn cả cái danh xưng nha sĩ mà vất vả lắm mới có được.
Tôi đang làm một việc giống như bố mình hồi ấy ư?
Tôi lắc đầu. Nhất định là không phải vậy. Hồi ấy bố tôi không hề để tâm đến gia đình, mà chỉ muốn biến một người đàn bà thành của mình thôi. Tôi của bây giờ không giống thế. Tôi đang cố tóm lấy một người đàn bà để hỏi cho ra lý do tại sao cô ta phá hoại gia đình mình.
Song, thâm tâm tôi lại đang tự thì thầm một điều hoàn toàn khác. Rút cục, không phải đều như nhau cả sao? Đều là bị đàn bà lừa và lâm vào cảnh mất trắng. Mày có chỗ nào khác với bố mày chứ? Chả có gì khác cả. Mày chính là đang giẫm vào vết xe đổ của bố mày…
Những làn sóng của sự căm ghét bản thân bắt đầu xô đến. Tôi cố gạt chúng ra khỏi đầu. Bỗng vị cà phê trở nên đắng ngắt.
Sau khi bám trụ hai tiếng đồng hồ với một tách cà phê, tôi rời quán. Sắp tới mười một giờ.
Đến địa điểm có thể nhìn rõ đằng trước quán Curious, tôi ẩn mình sau một chiếc Benz đang đỗ trên lòng đường. Dường như lượng khách ra vào quán đã tấp nập hơn hẳn lúc nãy. Nhiều nữ tiếp viên mặc quần áo na ná nhau. Tôi nhíu mắt mà nhìn hòng không bỏ sót Rieko, à nhầm, Kimika.
Quá mười một rưỡi, chẳng mấy chốc mà gần mười hai giờ. Nghĩ bản thân không nên ở lỳ một chỗ quá lâu, tôi đã vài lần đổi vị trí. Và khi tôi định một lần nữa quay trở lại núp sau chiếc xe Benz, từ bên trong tòa nhà cô ta bước ra.
Không nhầm gì nữa, đó chính là Teraoka Rieko. Tuy cách trang điểm và đầu tóc đã thay đổi, nhưng phong thái tỏa ra thì vẫn y như hồi gặp tôi.
Tôi theo chân cô ta - bấy giờ đang đi bộ về phía đường Roppongi. Tôi nhủ bụng nếu đột nhiên cất tiếng gọi thì cô ta sẽ bỏ trốn. Thế nhưng cũng không thể vì thế mà cố tóm lấy cô ta trước, bởi cô ta mà hét lên thì coi như xôi hỏng bỏng không.
Tôi hiểu nếu cô ta lên taxi thì sẽ rất phiền phức, may thay cô ta lại bước xuống cầu thang dẫn tới ga tàu điện ngầm. Vào khoảnh khắc này con tim tôi đã đưa ra quyết định. Được rồi, mình sẽ theo đuôi cô ta. Trước tiên phải biết được nơi ở của cô ta đã.
Sân ga tàu điện ngầm khá đông người. Tôi đã liều lĩnh đứng ngay sau lưng cô ta, thế nhưng cô ta không có vẻ gì là để ý tới tôi.
Rieko xuống ở Nakameguro. Tôi đi theo sau tầm vài chục mét. Vì không biết cô ta sẽ xuống ở đâu, tôi đã mua vé giá cao để phòng hờ và nhờ vậy thuận lợi đi qua cổng soát vé.
Ra khỏi ga, lập tức việc theo đuôi trở nên khó khăn. Phái nữ thường sẽ để ý phía sau lưng mình khi đi ngoài đường vào buổi đêm. Tôi đã vừa đi vừa cúi đầu để ánh sáng đèn đường không soi vào mặt mình. Tôi đã quyết rằng giả sử cô ta có tháo chạy đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không làm những chuyện như vội vàng đuổi theo. Tôi đã biết nơi cô ta làm việc và cả tuyến tàu cô ta đi. Không cần vội, chỉ cần bỏ chút thời gian, rồi sẽ có ngày tôi biết được nơi ở của cô ta thôi.
Tuy nhiên, coi bộ Rieko không lấy gì làm bất an về đoạn đường đêm này như tôi tưởng. Cuối cùng cô ta đến trước một tòa chung cư, vẫn với cái vẻ chẳng có chút cảnh giác nào như thế. Đó là một tòa nhà nhìn ra mặt đường với những ô cửa sổ xếp thành hàng. Tôi đếm thử, nó là một tòa nhà năm tầng, song có vẻ tầng một không có phòng.
Rieko không một lần ngoái về phía sau mà cứ thế đi vào trong tòa nhà từ cổng chính. Trong chốc lát, cô ta biến mất đằng sau cánh cửa kính có khóa tự động.
Tôi đứng ở phía bên kia đường và ngước lên nhìn những ô cửa sổ. Một nửa số ô cửa đang sáng đèn và một nửa thì không. Tôi cố gắng tập trung, cốt không bỏ sót một biến đổi nhỏ nhoi nào.
Không lâu sau, ô cửa sổ của căn phòng thứ hai từ phải qua trên tầng bốn sáng đèn.
Hôm sau, rời công ty, tôi liền đi tới Nakameguro. Lúc đó mới chỉ quá tám giờ một chút. Từ phía bên kia đường, tôi ngước nhìn ô cửa đã xác định được hôm qua. Đèn phòng đang tắt. Tôi tiến lại gần tòa nhà, cố sao cho bị ít người nhìn thấy nhất có thể. Ở bên trái ổ khóa tự động là một dãy những hòm thư của từng phòng. Mặc dù có phòng dành cho người quản lý, song giờ này thì đã không có người, rèm cửa sổ cũng đang buông.
Sau khi chắc chắn là không có ai nhìn, tôi lén lút bước vào sảnh chung của tòa nhà. Tôi đứng trước những hòm thư xếp thành hàng. Từ vị trí của cửa sổ, tôi rút ra kết luận phòng của Teraoka Rieko ắt phải là phòng 402 hoặc 407. Nhìn vị trí của các hộp thư, có vẻ khả năng là phòng 402 cao hơn.
Tôi lấy từ trong túi ra một thứ mà tôi đã chuẩn bị sẵn cho dịp này. Tôi đã cất công đi mua nó vào giờ nghỉ trưa.
Đó là một cây nhíp. Chưa kể nó còn là loại tương đối lớn.
Đầu tiên, tôi thọc nó vào miệng của hòm thư phòng 402. Bên trong có đồ. Tôi dùng nhíp gắp đồ bên trong rồi cẩn thận rút ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là một phong thư từ một công ty mỹ phẩm. Tên người nhận là Muraoka Kimiko.
Tôi quả quyết đây là phòng của cô ta. Chắc chắn cái tên này đọc là “Kimiko”.
Để cho cẩn thận, tôi cũng đã thử ngó vào hòm thư phòng 407, nhưng tên người nhận trên bưu thiếp tôi gắp ra được rõ ràng là của một người đàn ông. Tôi thả tấm bưu thiếp trở lại hòm.
Cất mỗi thư từ của Muraoka Kimiko vào túi, tôi nhanh chân bỏ lại tòa chung cư sau lưng. Để về nhà rồi hẵng từ tốn xem nội dung bên trong. Chứ cứ lần khân đứng đây và bị ai đó bắt gặp thì sẽ phiền phức lắm.
Về đến nhà, chẳng buồn thay quần áo, tôi mở những phong thư mình đánh cắp ra. Tổng cộng có bốn phong thư. Hai trong số đó là thư quảng cáo, hai phong còn lại lần lượt là thư mời dự triển lãm và thư hướng dẫn của thẩm mỹ viện.
Tôi lấy làm thất vọng. Chỉ với những thứ này, tôi sẽ chẳng biết được cô ta là người như thế nào. Dường như cô ta có người quen là họa sĩ, nhưng thể nào đó chẳng là khách của quán. Ngoài ra, có biết được viện thẩm mỹ cô ta hay lui tới cũng chẳng ích gì.
Thế nhưng cũng chẳng cần phải thất vọng. Riêng việc biết được tên thật của cô ta thôi cũng đã là một mẻ thu hoạch lớn rồi. Vả lại, cơ hội trộm thư từ của cô ta hẵng còn nhiều.
Kỳ lạ thay, tôi cảm thấy như mình vừa phát hiện ra một thú vui mới vậy. Trên thực tế, ngay ngày hôm sau tôi đã lại đến nhà của Muraoka Kimiko và lấy cắp thư từ. Đương nhiên, mỗi lần như thế tôi sẽ trả lại những lá thư tôi lấy trộm vào ngày hôm trước. Tuy có chút chênh lệch về thời gian, song chắc có nằm mơ cô ta cũng sẽ không bao giờ ngờ được hòm thư của mình lại bị lục trộm đâu.
Hồi ấy vẫn chưa tồn tại cách gọi “kẻ bám đuôi”. Nếu có, thì hành vi của tôi đích thị là của một kẻ bám đuôi. Tôi hết kiểm tra hòm thư mỗi ngày, lại suy đoán về nếp sống của Muraoka Kimiko rồi môi trường xung quanh cô ta. Mặc dù, để mở phong thư mà không bị nham nhở chẳng phải dễ dàng gì, nhưng tôi có cảm giác càng khó thì thông tin bên trong mới càng có giá trị, nên đã không coi đây là một việc phiền hà. Lúc lôi hóa đơn thanh toán của thẻ tín dụng ra, khó khăn lắm tôi mới giữ được nhịp tim mình ổn định.
Có vẻ Muraoka Kimiko đang sống một cuộc sống tương đối xa hoa. Catalog hàng hiệu cao cấp liên tục được gửi đến nhà có lẽ là vì trước đó cô ta đã từng mua những món đồ như thế. Phí cước điện thoại so với một người sống độc thân cũng khá cao. Trên hết, số tiền được rút từ thẻ tín dụng là một con số khiến người ta phải trợn tròn mắt. Đường như cô ta còn có rất nhiều khoản trả góp. Tôi không thể không liên tưởng đến Miharu.
Tuy đã có trong tay những thông tin như thế, song xét tới mục đích chính của tôi, thì chúng hoàn toàn chẳng có ích gì cả. Cô ta cớ sao lại làm điều đó với tôi, cớ sao chỉ trong khoảng thời gian đó lại sống ở một tòa nhà hoàn toàn khác và nói rằng đó là phòng của mình?
Tôi cũng đã nghĩ đến việc canh lúc Kimiko ở nhà và đột ngột ghé thăm. Thế nhưng cũng không chắc là cô ta sẽ nói sự thật. Nếu sơ suất có khi cô ta còn làm loạn lên và báo cảnh sát. Mặc dù nếu không khai việc đã lấy trộm thư từ thì chắc tôi sẽ không bị bắt, nhưng chắc chắn nó sẽ gây ảnh hưởng lớn đến mọi nước đi sau này. Hơn nữa, tôi cũng sợ là trong lúc mình đang mất thì giờ cho những việc như thế thì cô ta sẽ lại cao chạy xa bay mất.
Tôi quyết định là sẽ trực tiếp gặp cô ta một khi đã nắm trong tay bằng chứng không thể chối cãi. Về phương thức thu thập bằng chứng, thì rút cục trí khôn của tôi chỉ dừng lại ở chiêu lấy trộm thư từ.
Trong lúc tôi miệt mài với chuyện này, thì ở ngoài kia đã nổ ra một biến cố khủng khiếp, cổ phiếu đã bắt đầu rớt giá một cách thảm hại. Mặc dù tôi chẳng biết gì về giao dịch chứng khoán, song tôi vẫn lờ mờ nhận thức được, đối với công ty của Kuramochi, đây là một tình cảnh vô cùng khó khăn.
Tính hỏi han tình hình, tôi đã thử gọi tới công ty, nhưng lại không gặp được Kuramochi. Không chỉ Kuramochi, mà lũ người thuộc ban lãnh đạo dường như cũng vắng mặt. Một học sinh làm thêm phụ trách nhận điện thoại chỉ phàn nàn với tôi rằng công ty đang gặp rắc rối vì các khách hàng đã nổi điên và kéo đến ầm ầm.
Tôi thử gọi điện đến nhà Kuramochi. Người bắt máy là Yukiko. Giọng cô ấy khi nói câu “A lô, nhà Kuramochi xin nghe” rõ ràng là đang sợ sệt điều gì đó. Nhận ra là tôi, dường như cô ấy đã thở phào nhẹ nhõm.
Tôi hỏi thử xem Kuramochi có nhà không.
“Hai, ba hôm nay anh ấy chưa về nhà. Nhưng có gọi về từ bên ngoài.”
“Cậu ta đang ở đâu?”
“Cái đó anh ấy cũng không chịu cho em biết. Anh ấy chỉ nói là sẽ về sớm thôi.”
“Có ai khác gọi đến nhà em không?”
“Nhiều lắm anh ạ. Có người còn quát tháo trong điện thoại. Em bảo là anh Osamu không có nhà mà họ cũng không chịu tin cho. Nhưng sao họ lại biết số nhà em vậy nhỉ?”
Tuy nghĩ có thể do họ đe dọa học sinh làm thêm kia để moi được số, song tôi không nói gì cả.
Sau khi cúp điện thoại, tôi bất giác mỉm cười. Cuối cùng thì tên Kuramochi đó cũng đã bị dồn vào thế bí. Dẫu từ trước tới nay hắn đã luôn tung hoành thỏa thích, song đời đâu có màu hồng đến thế. Lớp mặt nạ quỷ của hắn đã bị lột ra. Trò lừa đảo đã bị bại lộ.
Chẳng cần nói thì ai cũng biết, tôi chẳng có tí ti gì là lo lắng cho Kuramochi cả. Tôi thầm mong hắn sẽ sớm bị tìm ra và bị mọi người chửi rủa.
Cùng ngày hôm đó, tôi lại đi tới nhà của Muraoka Kimiko. Giống như mọi khi, tôi lại lấy cắp thư. Đây đã dần trở thành công việc thường nhật của tôi.
Thu hoạch của ngày hôm đó là ba phong thư. Hai trong số đó là thư quảng cáo. Tuy nhiên, phong thư cuối cùng đã khiến tim tôi đập rộn. Nó là một lá thư, huống hồ còn có vẻ là thư cá nhân. Phong thư màu hồng nhạt, đã vậy ở trên còn là nét chữ viết tay bằng bút mực, “Gửi cô Muraoka Kimiko”. Người gửi rút cục là ai? Chỉ dựa vào phong thư và nét chữ thì chắc là con gái. Tôi cũng từng nghe giữa con gái với nhau thường có nhiều bí mật. Trước cảm xúc rằng có lẽ cuối cùng mình đã câu được một con cá to, trống ngực tôi đập rộn.
Vừa đặt chân lên tàu, tôi không nhịn được liền nhìn tên người gửi. Cùng lúc đó, tôi rơi vào một cơn hỗn loạn. Cảm tưởng như thấy phải thứ mà đáng nhẽ không nên có ở đó. Tôi biết tên của người gửi đó.
Sekiguchi Miharu…
Nên nói là cái tên tôi quá biết mới phải. Tại sao tên của người vợ đã ly dị của tôi lại xuất hiện ở đây? Miharu có việc cần gì ở Kimiko cơ chứ? À không, trước hết là tại sao Miharu lại biết địa chỉ nhà của Kimiko?
Một cảm giác tựa như buồn nôn xộc đến. Dù vẫn chưa hiểu được sự tình, song tôi chắc chắn đó đối với tôi là một chuyện chẳng lành.
Xuống ở bến tiếp theo, tôi mạnh bạo xé toạc phong thư. Tôi đã không dư hơi sức để bóc thư cẩn thận như mọi khi.
Ló ra từ bên trong là một vài tấm ảnh và một lá thư. Ảnh có vẻ được chụp ở đâu đó ở nước ngoài. Kimiko xuất hiện trong hình.
Thế nhưng ở một bức hình trong số đó, cả Kimiko và Miharu đã cùng xuất hiện. Nhìn về phía ống kính, cả hai đều đang cười rất vui vẻ.
Tôi cầm lá thư bằng bàn tay run rẩy. Trong đó đã viết như thế này:
“Đây là ảnh chụp ở Tây Ban Nha. Tụi mình đáng nhẽ nên chụp nhiều hơn. Lần tới ta đi đâu đây nhỉ?”