← Quay lại trang sách

Chương 36

Mặc dù biết địa chỉ của Miharu, song tôi đã không lao đến nhà cô ta ngay. Đặt bức thư khó hiểu cùng tấm ảnh trước mặt, tôi suy nghĩ mất một đêm. Cuối cùng thì trong tôi đã nảy ra một giả thuyết.

Lẽ nào tôi đã bị bọn họ cho vào bẫy?

Hai người đó vốn quen biết nhau. Tuy không biết là đề xuất của ai, nhưng hai người đã nảy ra một âm mưu nọ. Đó là giăng bẫy tên chồng ngu xuẩn và ép hắn nôn ra thật nhiều tiền.

Các bước thực hiện vô cùng đơn giản. Kimiko sẽ tiếp cận rồi quyến rũ tôi. Nếu cô ta thành công phát sinh quan hệ với tôi, thì phần còn lại sẽ do Miharu đảm nhận. Cô ta sẽ diễn vai một người vợ phát điên vì chồng ngoại tình, và sẽ tiêu tiền vô tội vạ cho tới khi người chồng nhắc đến chuyện ly hôn. Một khi chuyện ly hôn được đề cập, cô ta sẽ đưa ra điều kiện có lợi cho mình và cứ như thế thẳng tay ly dị. Còn tôi, có cố tìm gặp Kimiko thế nào, thì lúc đó cô ta đã trốn mất rồi.

Đây là chuyện mà trước giờ tôi chưa một lần nghĩ đến, nếu không có lá thư Miharu gửi cho Kimiko thì chắc tôi sẽ không tài nào tin được. Vậy nhưng, sau khi nhìn thư và ảnh, ngược lại tôi không thể nghĩ ra lời giải thích nào hợp lý hơn được nữa.

Tuy nhiên, đối phương là Miharu. Tôi không nghĩ cô ta sẽ thú nhận mọi thứ chỉ dựa vào từng này bằng chứng. Một người giỏi ăn nói như cô ta có thể sẽ một mực khẳng định mình mới chỉ thân thiết với Kimiko sau khi ly hôn. Tình cờ gặp lại tình nhân của chồng, muốn trách mắng một câu mà rồi trong lúc chuyện trò, chẳng hiểu vì sao cuối cùng hai người lại trở nên tâm đầu ý hợp. Cô ta hẳn là sẽ thốt ra những lời biện bạch thoái thác như vậy. Đến khi tôi tìm thấy bằng chứng gì đó để lật đổ lời nói của cô ta, thì cô ta đã biệt tăm biệt tích rồi.

Vậy nên, để chuyện không thành ra như vậy, trước khi gặp Miharu, tôi buộc phải thu thập manh mối.

Tôi quyết định sẽ đến nhà bố mẹ đẻ của Miharu. Sau khi ly hôn, tôi chưa từng gặp lại bố mẹ cô ta. Nói đúng hơn, trong khi còn là vợ chồng tôi cũng hầu như không gặp họ. Bởi chính Miharu cũng không hề về thăm nhà. Bố mẹ cô ta cũng không bao giờ gọi đến, họa hoằn lắm thì cũng chỉ liên lạc ở mức gửi cho nhau thiệp mừng năm mới mà thôi. Thế cho nên tôi cũng không biết lúc ly hôn, Miharu đã giải thích như thế nào với bố mẹ.

Tôi đã đột ngột tới thăm họ mà không báo trước. Để tránh họ gọi điện cho Miharu. Hiển nhiên, bố mẹ cô ta đã tỏ ra hoảng hốt. Chắc chắn họ không thể tưởng tượng ra việc người chồng đã ly dị của con gái sẽ tới nhà. Đối với tôi cũng vậy, nếu không có chuyện như thế này thì đây sẽ là nơi mà tôi vĩnh viễn không bao giờ đặt chân đến.

Mặc dù bọn họ nom có vẻ lúng túng và rõ ràng cảm thấy bị làm phiền, song tôi đã thưa là có chuyện cần phải hỏi bằng được. Hẳn là họ cũng nghĩ lạnh nhạt quá với chồng cũ của con gái thì cũng không ổn cho nên đã mời tôi vào nhà. Người mẹ trước đây từng đi làm thêm của Miharu gần đây luôn ở nhà. Ngoài ra, người anh trai sống ở Sapporo của Miharu, thật trùng hợp, cũng đang về thăm nhà. Nghe nói, anh ta tranh thủ về thăm gia đình trong lúc đi công tác.

Chúng tôi trò chuyện vô thưởng vô phạt về tình hình gần đây của nhau. Tất nhiên cuộc chuyện trò này chẳng lấy gì làm xôm tụ, mỗi lần hội thoại bị đứt quãng là một lần chúng tôi bị sự im lặng đến ngột ngạt bủa vây. Bọn họ trông có vẻ chỉ đang quan tâm đến lý do tôi tới đây. Về lý do ly hôn, không biết là họ đã nghe được gì từ Miharu mà đến chuyện tôi ngoại tình họ cũng không đả động tới.

“Thực ra có một chuyện con muốn hỏi.”

Thấy tôi mở lời, bố mẹ vợ cũ liền ngồi thẳng lưng lên. Nét mặt họ nom khá căng thẳng.

“Bố mẹ có biết người phụ nữ tên là Muraoka Kimiko không?”

“Cô… Muraoka?” Bà mẹ nhìn chồng một cách bất an. Ông ấy chỉ lặng thinh lắc đầu.

“Bố mẹ không biết ạ?”

“Chuyện đó… Nhưng người đó làm sao vậy?”

“Con chưa thể nói cụ thể được, nhưng người phụ nữ đó là nguyên nhân khiến hai vợ chồng con ly hôn. Con muốn biết Miharu và cô ta có quan hệ thế nào.”

Cặp vợ chồng lại quay qua nhìn nhau. Biểu cảm cho thấy họ vẫn chưa hiểu ý nghĩa đằng sau lời nói của tôi. Quả nhiên là Miharu chưa kể cho bố mẹ nguồn cơn dẫn đến ly dị. Anh trai của Miharu đang giả bộ đọc báo ở ngay bên cạnh, nhưng không đời nào anh ta lại không dỏng tai lên nghe.

“Miharu chẳng kể gì về việc ly hôn của hai đứa đâu. Rút cục là đã có chuyện gì vậy?” Bà mẹ hỏi.

Mặc dù đã định là không giấu giếm và sẽ kể cho họ nghe, song tôi quyết định tạm thời không làm vậy. Đợi tới khi mọi sự sáng tỏ rồi kể cũng không muộn.

“Có khá nhiều lý do. Nhưng nói tóm gọn lại thì là do bất đồng trong tính cách.”

Dẫu không đời nào họ lại thỏa mãn với lời giải thích như thế, song bố mẹ vợ cũ không hỏi gì thêm nữa.

“Hai người thực sự không biết chút gì về người phụ nữ tên Muraoka Kimiko ạ?” Tôi lại hỏi tiếp.

Bà mẹ lắc đầu.

“Tôi không biết rõ chuyện của Miharu cho lắm. Anh cũng biết rồi đấy, con bé còn không về thăm cái nhà này mà.”

Trông không có vẻ gì là bà ấy đang nói dối. Vốn dĩ tôi cũng không nghĩ là sẽ lấy được thông tin hữu ích gì từ họ.

“Vậy mẹ có thể cho con số liên lạc của mấy người bạn mà Miharu thân không?”

“Bạn…?” Gương mặt bà mẹ lại hiện lên nét bối rối.

“Bạn thì có khi cậu còn rõ hơn chúng tôi đấy.” Ông bố nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng. Rõ ràng ông ấy đang không vui.

“Cô ấy hầu như không kể gì về bản thân trước khi kết hôn cả. Vậy nên con mới phải hỏi bố mẹ như thế này.”

“Chúng tôi cũng chẳng biết đâu.” Nói đoạn ông bố đứng lên và bỏ ra khỏi phòng.

Tôi đưa mắt nhìn về phía bà mẹ.

“Hình như con làm bố giận rồi thì phải.”

Bà mẹ gượng cười, sau đó bảo tôi đợi một lát rồi đứng dậy.

Tôi nhìn về phía anh trai Miharu. Anh ta vẫn đang chú mục vào tờ báo.

Không lâu sau, bà mẹ quay trở lại. Trên tay bà cầm một tờ giấy nhớ.

“Đây là số điện thoại của công ty mà trước kia con bé từng làm việc. Anh có thể tự liên lạc tới đó được không?”

Nhìn tên công ty được ghi trên đó tôi không khỏi thất vọng. Đó là công ty mà trước đây Kuramochi từng làm. Nếu là công ty này thì tôi chẳng cần bà ấy cất công chỉ cho làm gì, nhưng tôi không thể trả lời như vậy được, nên đã cảm ơn và nhận lấy tờ giấy nhớ.

Lúc tôi vừa rời khỏi nhà Sekiguchi và đi bộ được một đoạn, bỗng từ phía sau lưng vang lên tiếng bước chân đuổi theo. Ngoái lại nhìn thì đúng lúc anh trai của Miharu đang đi tới với vẻ mặt nghiêm nghị. Tôi đứng lại và chờ anh ta.

“Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?” Anh ta nói.

“Vâng.” Tôi gật đầu.

Chúng tôi bước vào quán cà phê gần đó. Tên của anh ta là Yoshimasa. Chúng tôi ngồi xuống và gọi đồ uống xong, Yoshimasa lập tức mở lời.

“Lý do hai đứa ly hôn, tôi đã lờ mờ đoán ra.”

Trong khi tôi đang ú ớ không biết phải trả lời thế nào trước câu nói quá đột ngột, anh ta tiếp tục.

“Là vì tiền, đúng không?”

Tôi trợn mắt.

“Vì sao…”

“Vì sao tôi biết ấy hả? Nói ra thì có hơi xấu hổ, nhưng đối với gia đình tôi thì đây không phải là chuyện xảy ra lần đầu.” Gương mặt Yoshimasa méo xệch. “Thật tình… toàn bị con nhỏ nó hành lên hành xuống thôi. Hẳn là cả bố lẫn mẹ tôi đều cảm thấy chịu hết nổi rồi.”

“Trước đây đã từng có chuyện gì sao?”

“Ừm, cũng nhiều chuyện. Tỷ tê từng chuyện một thì chẳng biết bao giờ mới tới hồi kết mất. Gia đình chúng tôi vốn chẳng giàu có gì cho cam, vậy mà chẳng hiểu sao mỗi mình nó lại thích sống xa hoa, hay đúng hơn là chơi trội, nói chung là một người tiêu xài phung phí. Nó không biết thế nào là kiềm chế. Muốn thứ gì là sẽ có cho bằng được dù có phải vay tiền đi chăng nữa. Nhưng nếu nó trả được nợ thì đã không thành chuyện, đằng này lúc nào những người xung quanh cũng phải gánh hậu quả thay.” Nhấp một ngụm cà phê vừa được bưng đến rồi anh ta nói tiếp. “Tôi những tưởng kết hôn rồi nó sẽ bỏ được cái tính đó vì sẽ phải tự tay quán xuyến chi tiêu trong nhà, nhưng có vẻ là tôi đã lầm.”

Tôi nhớ lại cái lần đầu tiên mình đến thăm nhà bố mẹ đẻ của Miharu. Lần đó, bố mẹ cô ta hầu như không kể chút kỷ niệm nào về Miharu. Hóa ra chỉ là họ chẳng nghĩ ra được chuyện gì đáng để kể mà thôi.

“Chuyện là vậy thành thử tôi nghĩ chắc hẳn là nó cũng đã gây rắc rối không nhỏ cho cậu.”

Tôi im lặng. Nếu họ đã tự diễn giải được nguyên nhân chúng tôi ly hôn, thì tôi không cần phải nói ra những chuyện thừa thãi.

“Thế nhưng mà,” nói vậy rồi Yoshimasa đưa tay chạm tóc. “Cậu cũng đã thấy gia cảnh nhà chúng tôi rồi đấy, hiện chúng tôi không hề dư dả tiền bạc tí nào. Kể cả tôi cũng vậy, con cái đang tuổi ăn tuổi lớn, nên khá là vất vả.”

Không hiểu Yoshimasa đang nói gì, tôi nhìn mặt anh ta. Anh ta nhìn đi chỗ khác và nói tiếp.

“Thế cho nên, ừm, nói thế nào nhỉ, về vấn đề tiền bạc giữa cậu và Miharu, hai người có thể tự giải quyết với nhau được không? Dù cậu có lôi chúng tôi vào thì cũng không giải quyết được gì đâu.”

Nghe tới đây, cuối cùng tôi cũng hiểu ra. Yoshimasa đang sợ mình và gia đình sẽ bị lôi vào mối quan hệ tiền bạc rối rắm giữa tôi và Miharu.

Tôi cười gượng.

“Em không có ý định như vậy.”

“Nếu vậy thì tốt.” Yoshimasa dường như đã an tâm. Anh ta uống cà phê, rồi ngẩng mặt lên như nhớ ra điều gì. “Cái tên lúc nãy cậu nói… Muraoka Kimiko, đúng không nhỉ?”

“Vâng. Anh có biết gì về người đó không?”

“Họ là Muraoka hay không thì tôi không nhớ rõ, nhưng nếu là Kimiko, thì đúng là Miharu có bạn tên như vậy đấy.”

“Bạn như thế nào vậy ạ?” Tôi hỏi dồn.

“Cái đó thì nên nói thế nào nhỉ?” Yoshimasa khoanh tay lại và nghiêng đầu. “Chắc chỉ có thể gọi là bạn chơi thôi. Hồi con bé còn trẻ và làm ở quán rượu, người đó là khách thường xuyên tới quán.”

“Miharu làm ở quán rượu?” Tôi hỏi lại. “Không phải là ngược lại sao? Kimiko làm ở quán rượu, rồi Miharu tới chơi…?”

Thế nhưng Yoshimasa lắc đầu.

“Miharu mới là người làm việc ở đó. Là một quán bar mở tới nửa đêm. Tôi cũng đã có lần tới đó. Tôi gặp người tên Kimiko nọ cũng chính là ở đấy. Cô ta rõ mười mươi là…” Anh ta khẽ hạ giọng. “… gái bán dâm. Chỉ nhìn phong thái là biết.”

Tôi rụt cổ và nuốt nước bọt. Nếu vốn là gái bán dâm, thì tùy vào điều kiện mà đến cả việc quyến rũ chồng bạn mình cô ta có lẽ cũng sẽ nhận.

“Chuyện anh vừa nói xảy ra hồi nào vậy?”

“Hồi nào ấy nhỉ? Cũng nhiều năm trước rồi. Có lẽ là bảy, tám năm trước gì đấy.”

Tôi chưa từng nghe Miharu nói có một người bạn như vậy. Ngay từ đầu tôi đã hoàn toàn không biết gì về những mối quan hệ giao hảo của cô ta.

“Anh vừa nói là đã từng gặp Kimiko nhỉ?”

“Ừ.”

Tôi lôi ra tấm ảnh từ trong túi áo khoác. Dĩ nhiên là tấm ảnh được gửi kèm với lá thư nọ.

“Có phải là người phụ nữ này không?”

Cầm lấy tấm ảnh, sau khi nhíu mày và ngắm một lúc, Yoshimasa gật đầu lia lịa.

“Là người này. Cô ta đã già đi trông thấy so với hồi tôi gặp, nhưng không thể nhầm được.”

Tôi kìm nén một tiếng hét và nhận lại tấm ảnh. Như vậy là tôi đã có bằng chứng. Nếu anh ruột trở thành nhân chứng thì Miharu sẽ phải nhượng bộ thôi.

“Nghe cậu nói chuyện ban nãy, thì hình như người phụ nữ này là nguyên nhân dẫn đến việc hai đứa ly dị, nhưng rút cục cô ta đã làm gì? Hẳn là tiền, phải không?” Yoshimasa hỏi.

“Chuyện đó thì, ừm…” Tôi quyết định sẽ đáp một cách lấp lửng.

“Miharu cho cô ta mượn tiền, và cậu không thể đòi lại được khoản tiền đó, không phải chuyện như vậy à? Hồi xưa chuyện như vậy cũng đã từng xảy ra.”

“Em sẽ để anh tự tưởng tượng. Em xin phép không nói cụ thể.”

“Ừ, cậu nói đúng. Tôi có nghe thì cũng chẳng làm gì được.” Yoshimasa gãi đầu.

Tôi đã đạt được mục đích chính. Chẳng còn cần gì ở người đàn ông này nữa, tôi với tay ra lấy tờ hóa đơn.

“Miharu đúng là ngốc quá đi. Đã kiếm được một người đàn ông đứng đắn như cậu rồi, vậy mà… Có lẽ nào nó không quên được cuộc sống xa hoa với gã đàn ông mà nó từng cặp kè trước kia?”

Tay tôi khựng lại khi nghe câu nói đó của anh ta.

“Cô ấy đã hẹn hò với người đàn ông nào vậy?”

“Tôi cũng không biết chi tiết. Cũng chưa từng gặp bao giờ. Chỉ nghe nói là một tên làm cùng công ty thôi.”

“Công ty bảo hiểm sinh mệnh ấy ạ?”

Yoshimasa lắc đầu.

“Trước đó cơ, tên là gì ấy nhỉ? Là công ty tư vấn mua bán cổ phiếu hay gì gì đó.”

“Họ đã lén lút yêu đương trong công ty?”

“Ừ, chắc là vậy đấy. Nhưng kết cục là đã chia tay.”

“Lý do chia tay là gì vậy ạ?”

“Tôi chịu.” Yoshimasa nhún vai. “Tới đó thì tôi không biết. Tuy Miharu nói là tự hợp tự tan, nhưng tôi đồ có lẽ nó bị đá. Bởi ngay sau khi chia tay Miharu, tên đó đã lấy vợ cơ mà! Ngay từ đầu nó đã bị tên đó cắm sừng rồi. Cũng bởi vậy hẳn là Miharu cảm thấy khó mà tiếp tục ở lại công ty nên mới nghỉ việc.”

Một dự cảm không lành đang lan khắp lồng ngực tôi.

“Anh liệu có biết tên của gã đàn ông đó không?”

“Tôi không. Khi ấy tôi cũng chỉ nghe nó kể là có một người như vậy. Lần gặp sau đó, khi tôi hỏi quan hệ với tên đó thế nào rồi, thì nó nói là đã chia tay chẳng vì lý do gì. Tâm trạng nó đã rất tồi tệ.”

“Cùng một công ty… liệu có chung bộ phận không nhỉ?”

“Bộ phận thì…” Yoshimasa trông như đang lục lọi lại ký ức. “À đúng rồi. Chẳng có bộ phận gì đâu. Công ty không lớn lắm, chưa kể tên đó còn là số hai.”

“Số hai?”

“Số hai trong công ty ấy. Hình như là cấp dưới đầu tiên khi chủ tịch thành lập công ty. Một gã như thế nên chắc là ví tiền rủng rỉnh lắm. Là kiểu đàn ông mà một đứa ham hư vinh như Miharu sẽ dễ cắn câu. Nhưng nói vậy đâu có nghĩa nó được phép đòi hỏi điều tương tự ở cậu.” Nói xong, anh ta nhìn tôi bằng vẻ mặt tò mò. “Cậu sao thế? Sắc mặt cậu trông không được tốt cho lắm. À, ý tôi không phải bảo cậu vô dụng hay gì đâu. Chỉ là muốn nói Miharu có vấn đề thôi.”

Đúng như anh ta nói, sắc mặt tôi hẳn là đã thay đổi. Tôi không còn nhớ rõ sau đó Yoshimasa đã nói những gì. Lúc nhận ra thì tôi đã ra khỏi quán cà phê và đang đi lang thang.

Số hai, cấp dưới đầu tiên khi chủ tịch thành lập công ty…

Chắc chắn Kuramochi cũng đã nói như vậy. Rằng chủ tịch đã lập công ty cùng với một nhân viên, và nhân viên đó là hắn.

Đầu óc tôi trở nên hỗn loạn. Tôi không còn biết là mình đang đi đâu nữa. Cuộc gặp gỡ với Miharu, hẹn hò, kết hôn, và cả ly hôn, vô số thước băng trong quá khứ lần lượt chạy trong đầu, đan vào nhau rối như tơ vò. Để gỡ chúng ra không hề dễ chút nào.

“Chuyện quái quỷ gì đây?” Tôi dừng chân và thốt lên.

Tên đó, cái tên máu lạnh bỉ ổi đó, đã gán người phụ nữ mà mình vứt bỏ lại cho tôi. Hắn đã lợi dụng Yukiko để khéo léo dẫn dụ tôi kết hôn. Nhớ lại gương mặt của Kuramochi tại tiệc cưới, tôi muốn hét lên. Lúc cố nặn ra cái bộ mặt chân thành ấy, tên đó trong thâm tâm nhất định là đang cười chế nhạo tôi.

Khi tôi quyết định sẽ ly hôn, hắn cũng đã ở cạnh tôi. Sau khi Miharu bỏ đi, hắn đã nói thế này:

“Đời người có lúc này lúc nọ. Mày chớ bận tâm.”

Tên đó rút cục đã nghĩ gì mà lại nói một câu như vậy nhỉ?

Một cơn cuồng nộ trào dâng trong ngực tôi. Đã hẹn hò, thì Kuramochi chắc chắn biết rõ Miharu là một người như thế nào. Vậy mà hắn lại cho rằng cô ta phù hợp với tôi? Và tôi sẽ hạnh phúc khi kết hôn với cô ta? Không thể có chuyện đó được. Cái tên bẩn thỉu đó chỉ là muốn cắt đứt sạch sẽ quan hệ với người phụ nữ mình vứt bỏ nên mới đẩy cô ta cho một thằng đàn ông khác. Hắn chỉ là đã nhắm tôi vào vị trí thằng đàn ông đó mà thôi.

Khi nhận ra thì tôi đã lên taxi tự lúc nào. Địa chỉ đến mà tôi báo với bác tài là nhà Kuramochi. Tôi chưa quyết định là gặp hắn rồi sẽ tính làm gì. Tôi đơn thuần là đang phó mặc cho cơn giận kiểm soát hành động của mình.

Tới tòa chung cư của Kuramochi ở Minami-Aoyama, tôi bấm số phòng của vợ chồng hắn ở cửa ra vào dưới tầng một. Nhưng không có ai trả lời. Dù đã thử mấy lần, song kết quả vẫn thế. Đến lúc đó, lần đầu tiên tôi mới nhớ ra chuyện Kuramochi đang biệt tăm biệt tích. Có lẽ Yukiko cũng đang ra ngoài.

Đúng lúc tôi tặc lưỡi và lùi khỏi chỗ chuông cửa, tôi nhận ra có một người đang đứng ngay sau lưng mình. Một người đàn ông nhỏ thó, nom có vẻ ngoài bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo gió màu đen. Sắc mặt gần với màu xám tro, ánh mắt đục ngầu.

“Cậu là người quen của Kuramochi à?” Người đàn ông hỏi. Giọng anh ta khá trầm.

Hình như anh ta đã bắt gặp đúng lúc tôi đang bấm chuông.

Theo trực giác, tôi phán đoán là sẽ nguy to nếu tôi trả lời là quen Kuramochi. Trong mắt người đàn ông đang đầy ắp lòng thù địch và sự cảnh giác.

“Không, tôi từ bên cửa hàng nội thất.” Tôi chìa danh thiếp của mình ra. “Cửa hàng nhập hàng mới nên tôi muốn thông báo cho khách. Cho hỏi, anh cũng là người của tòa nhà này sao?”

Người đàn ông chẳng nói chẳng rằng trả lại danh thiếp cho tôi. Gương mặt tỏ ra mất hứng thú với tôi.

Ra khỏi tòa nhà rồi tôi mới nhận ra, trên đường có vài chiếc ô tô đang đỗ, bên trong là những gã đàn ông mà ai nấy trông đều ám muội. Tôi đoán chừng bọn họ đang chờ Kuramochi về nhà.

Tôi lại gọi taxi. Chất vấn Kuramochi để sau cũng được. Tôi thay đổi suy nghĩ và quyết định sẽ đến gặp Miharu trước. Về việc tôi tới nhà Sekiguchi, có lẽ cô ta đã nghe ngóng được từ Yoshimasa. Nguy cơ Miharu bỏ trốn khi nhận thấy tôi đã đoán ra âm mưu của cô ta cùng đồng bọn hoàn toàn có thể xảy ra. Tôi không được phép cho cô ta thời gian. Bởi nếu có thời gian, không chừng cô ta sẽ nghĩ ra được lời thoái thác nào đó.

Miharu đang thuê một căn phòng tại Kita-Shinagawa. Đó là lần đầu tiên tôi đến đó. Đứng trước tòa chung cư, một lần nữa sự căm ghét lại sục sôi trong tôi. Đó là một tòa nhà mới và lộng lẫy hơn nơi tôi đang ở rất nhiều. Chắc hẳn căn phòng cũng đủ rộng rãi.

Nơi này cũng sử dụng hệ thống khóa tự động. Giống như tòa nhà Kuramochi đang ở, ở đây cũng lắp đặt hệ thống chuông cửa gọi từ dưới sảnh. Dù đã đi đến gần chuông, song trước khi bấm số phòng, tôi suy tính. Nếu biết là tôi, Miharu có lẽ sẽ không mở khóa.

Nghĩ một hồi, tôi bấm số phòng của Miharu.

“Vâng?” Tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Miharu phát ra từ loa.

“Cô Sekiguchi, tôi là người giao hàng.” Tôi che miệng bằng khăn mùi soa, khiến giọng trầm đục hơn và trả lời.

“Vâng” - cùng với tiếng đáp hờ hững, một tiếng cạch vang lên, khóa tự động được mở.

Tới trước cửa phòng Miharu, tôi áp sát người vào mắt mèo và bấm chuông. Nghe như có người đang di chuyển trong phòng. Chắc là Miharu, tay cầm con dấu, đang hí hửng không biết là ai gửi đồ tới cho mình.

Khóa cửa mở, rồi cửa mở ra. Tôi nắm lấy nắm đấm cửa và kéo thật mạnh. Miharu trong bộ đồ nỉ màu đen ngỡ ngàng ngước nhìn tôi. Gương mặt cô ta lập tức nhăn nhó.

“Anh làm cái gì vậy?!”

Tôi không trả lời mà trước hết thọc một chân chặn cửa. Nhìn thấy vậy, cô ta định đóng cửa lại.

“Anh định làm gì vậy? Dừng lại đi!”

“Tôi có chuyện cần nói.”

“Tôi không thích, anh đừng giỡn với tôi. Đến giờ phút này rồi sao tôi lại phải nói chuyện với ngữ như anh chứ?” Cô ta quắc mắt lườm tôi. “Tự xưng là người giao hàng, té ra là anh lừa tôi.”

“Cô cứ cho tôi vào trong đi đã.”

“Tôi đã bảo là không thích cơ mà! Anh mà không rút chân về là tôi hét lên đấy.”

Tôi giơ tấm ảnh ra trước khuôn mặt lộ rõ sự chán ghét của cô ta. Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày đang nhíu lại của cô ta lập tức giãn ra.

“Cô biết tấm ảnh này chứ?”

“Tại sao anh lại có nó?” Miharu trợn tròn mắt hỏi.

“Nếu muốn biết thì hãy cho tôi vào nhà. Nhưng trước đó tôi cần cô giải thích về tấm ảnh này đấy. Rút cục chuyện này là sao?”

Miharu tránh nhìn tôi. Hai bên hàm cô ta giật giật.

“Tôi đang hỏi cô, chuyện này là sao? Tại sao cô lại chụp ảnh chung với người phụ nữ này?”

Cô ta thở hắt một tiếng, không cố gồng lên đòi đóng cửa nữa. Tôi lách người vào bên trong qua khe hở.

“Chỉ một lời thì không nói hết được đâu.” Miharu nói cụt lủn.

“Tôi không bắt cô giải thích toàn bộ bằng một lời. Hãy cho tôi nghe tuần tự mọi việc.”

Miharu thở dài, rồi nói “mời vào” một cách cộc lốc.

Trong phòng kê những món đồ nội thất mà chúng tôi đã dùng hồi còn bên nhau. Sự bừa bãi và cẩu thả vẫn y hệt như xưa. Chồng chất ở trước tủ quần áo để mở là một số chiếc hộp có logo của các nhãn hàng nổi tiếng. Điểm này cũng vậy, hệt như xưa.

“Anh uống trà không? Hay cà phê?”

“Tôi không cần đồ uống gì hết. Tôi muốn nghe giải thích hơn.”

Miharu ngồi xuống ghế với vẻ mặt ngán ngẩm, thở dài một tiếng thật to.

“Cái ảnh đó là sao? Tại sao anh lại có nó?”

“Cái đó tôi sẽ nói cho cô hay sau. Giờ người đặt câu hỏi là tôi.”

Song Miharu hình như vô cùng tò mò về việc tấm ảnh đang ở trong tay tôi. Sau khi chằm chằm nhìn tay tôi đầy ngờ vực, cô ta nhíu mày.

“Lẽ nào anh đã lén vào căn phòng này và lấy trộm nó? Không, chuyện đó không thể nào. Tôi rõ ràng đã gửi nó đi cho cô ấy rồi mà.” Nói xong cô ta nhìn xoáy vào tôi. “Đừng bảo tôi là… Anh đã trộm từ hòm thư của cô ấy đấy nhé?”

“Tôi đã bảo là sẽ giải thích chuyện đó sau. Trước hết sao cô không giải thích về bức ảnh này đi nhỉ? Chụp ảnh cùng cô là Teraoka Rieko, người đã quyến rũ tôi. À không, đó không phải tên thật của cô ta. Tên cô ta là Muraoka Kimiko, đúng chứ? Đi du lịch cùng nhau, hai người cũng thân thiết quá nhỉ?”

Miharu - cho tới khi đó vẫn mang khuôn mặt không cảm xúc như mặt nạ Noh - khẽ giật gò má.

“Anh biết cả chuyện du lịch sao? Quả nhiên là anh đã đọc lá thư rồi.” Cô ta chậm rãi gật gù và khẽ nhếch môi. “Thì ra là thế. Bằng cách nào đó anh đã tìm ra được nơi ở của Kimiko. Và rồi anh đã xem trộm thư từ của cô ấy?”

“Hãy trả lời câu hỏi của tôi!”

“Anh thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đi. Tôi đã ly dị với anh rồi. Tôi đi du lịch với ai là chuyện của tôi chứ. Mắc mớ gì tới anh?”

“Ả đàn bà đó đã quyến rũ tôi và là nguyên nhân khiến chúng ta ly hôn đó. Hà cớ gì mà cô lại thân thiết với một ả như thế chứ?”

“Thì tôi đã bảo đó là chuyện của tôi mà!”

“Làm gì mà cô sừng sộ lên thế? Nói cho cô biết, cô không thể dùng cái cớ hai người chỉ mới thân thiết sau khi chúng ta ly hôn được đâu. Vì tôi biết các cô đã quen nhau từ xưa rồi. Cô ta là gái bán dâm và cô quen cô ta từ cái hồi cô làm ở một quán rượu nào đó.”

Hẳn là cô ta không thể ngờ được rằng tôi đã điều tra tới tận đó. Miharu quay mặt đi như đang giận dỗi. Thế nhưng chắc chắn là trong lúc làm vậy trong đầu cô ta vẫn đang tìm đường để vượt qua ải chông gai này. Miharu là một người phụ nữ như vậy đó.

“Nói gì đi chứ.”

“Anh lắm lời quá đấy.” Miharu quay lại nhìn tôi bằng bộ mặt của quỷ dữ. “Đến lúc này rồi, anh đừng có mà lắm lời nữa. Sự thật vẫn là anh đã ngủ với Kimiko. Ai đã bị quyến rũ rồi ngoan ngoãn rơi vào tròng? Chẳng phải là anh sao? Đã thế lại còn tìm cho bằng được nơi ở cửa Kimiko rồi trộm thư nữa chứ! Tôi thấy nhục thay cho anh đấy, thật tình.”

“Cô…” Tôi cảm thấy máu mình đang chảy ngược. Đầu tôi nóng lên. “Cô… chính các cô đã gài bẫy tôi. Cô đã dụ tôi vào bẫy rồi bày cớ để ly hôn…”

“Gì thế, làm gì mà anh khùng lên thế? Anh bị ngu hả? Nếu không còn chuyện gì khác thì đi về đi.”

“Vậy là cô nhận rồi nha. Cô nhận đó là một cái bẫy rồi nha.”

“Anh đừng có mà lên mặt với tôi. Việc anh ngoại tình là sự thật. Nói trước cho anh biết, vụ này có đem tố tụng dân sự hay hình sự thì cũng không thay đổi được gì đâu. Từ nay về sau tôi vẫn sẽ nhận tiền.”

Chứng kiến cảnh Miharu giơ vuốt nhe nanh ra nói, lý tính trong tôi bỗng vụt bay. Tôi đứng dậy, sau đó lao vào cô ta.