← Quay lại trang sách

Chương 37

Đó có lẽ là cảm xúc mà người ta gọi là sự kích động. Hoặc cũng có thể là ý chí sát nhân mà lâu lắm rồi tôi mới có lại. Cảm xúc căm ghét trỗi lên từ sâu thẳm trong thân thể chẳng mấy chốc đã kiểm soát cơ thể tôi. Thi thoảng, trong các chương trình tin tức đưa tin về các vụ giết người, nhà đài vẫn dùng cụm từ “vì một khoảnh khắc không làm chủ được mình”, và đó chính xác là những gì đã xảy đến với tôi. Vào khoảnh khắc đó, ta sẽ không thể nghĩ được gì khác ngoài việc khiến cho đối phương dứt hơi thở, và thậm chí không thể nghĩ về chuyện sẽ xảy ra sau khi giết đối phương.

Tôi ấn Miharu xuống sàn và bóp cổ cô ta. Tôi mặc xác việc đồ đạc xung quanh bị xê dịch lung tung và gây ra tiếng động lớn. Tôi chỉ chăm chăm dồn hết sức lực vào đầu ngón tay.

Miharu điên cuồng kháng cự. Cô ta cố gắng gỡ tay tôi ra, và khi thấy không ăn thua, cô ta liền vùng vẫy đạp vào bụng và giữa hai chân tôi. Cho dù vậy, tôi vẫn không buông tay khỏi cổ cô ta.

Chỉ khi cô ta cào mặt và chọc móng tay dài vào mắt tôi thì tôi mới không chịu nổi mà đành nới lỏng tay ra. Cô ta nhân sơ hở đó định trốn thoát. Nghĩ bụng giờ mà để cô ta chạy thoát thì mình sẽ mất trắng, tôi gắng gượng tóm lấy tay cô ta. Tay còn lại tôi áp lên bên mắt bị chọc.

“Thả tôi ra!” Sau khi hét lên như vậy, Miharu ho sặc sụa. Tiếng thở hổn hển vang đến tận tai tôi.

Hình như là tôi đã gầm lên. Trong đầu tôi, tuyệt không có một từ cụ thể nào để phát ra cả. Không thể để yên cho ả đàn bà này được - chỉ có suy nghĩ này choán trọn tâm trí tôi.

Tôi định bóp cổ cô ta một lần nữa. Miharu nhăn nhó mặt mày tỏ ra sợ hãi. Có lẽ cô ta đã nhận ra tôi thực sự muốn giết cô ta.

“Không phải tôi!” Cô ta hét lên. “Không phải là tôi nghĩ ra đâu!”

Mặc dù lời nói đó đã vang đến tai, song tôi không dư hơi sức để suy nghĩ về ý nghĩa của nó. Tôi đã nghĩ nó chỉ đơn thuần là một lời xin tha chết mà thôi. Thấy vậy, cô ta đã gào lên như thế này:

“Là Samu! Là Samu đã bảo tôi làm. Là thật đó. Là thật mà!”

Nhờ vào một cái tên lạ hoắc, cuối cùng sự chú ý của tôi cũng đã chịu hướng về giọng nói của cô ta. Sau khi gắng gượng gỡ tay tôi, cô ta lồm cồm bò về phía góc tường. Quay mặt nhìn về phía này, cô ta đặt chéo hai tay trước ngực để che đi cổ mình.

“Samu là ai?”

“Là người mà anh cũng quen đó.”

“Tôi hỏi đó là ai!”

“Là anh Kuramochi. Kuramochi Osamu. Tôi gọi anh ấy là Samu.”

Nhớ lại chuyện Yoshimasa kể, tôi nhìn xuống Miharu và gật đầu.

“À đúng nhỉ? Tôi đã nghe anh cô kể rồi. Cô đã từng hẹn hò với Kuramochi mà. Vậy mà dám che giấu chuyện đó và mặt dày…” Tôi không nghĩ ra được từ để nói tiếp.

“Toàn bộ đều là anh ấy nghĩ ra. Cách để lấy tiền từ anh, là Samu tính hết đó.”

“Vì sao hắn ta lại tính chuyện đó chứ?”

“Tôi làm sao mà biết được tại sao anh ấy nhắm vào anh. Nhưng nói chung là anh ấy đã muốn đẩy sự phiền phức cho một ai đó.”

“Phiền phức?”

“Mối quan hệ với tôi ấy. Vì nếu lộ chuyện đó ra thì quan hệ của anh ấy với Yukiko cũng sẽ đổ vỡ.”

Tôi tiến lại gần Miharu. Cơ mặt cô ta co giật do sợ hãi. Chắc hẳn một bầu không khí nguy hiểm đang tỏa ra từ toàn thân tôi.

“Tôi biết là tên đó đã đẩy người phụ nữ mà hắn vứt bỏ cho tôi. Nhưng cô thì sao? Ý cô là cô biết chuyện nhưng vẫn kết hôn với tôi?”

Lập tức, Miharu nhìn đi chỗ khác và cắn môi dưới. Tôi nắm lấy cằm cô ta và ép cô ta nhìn về phía mình.

“Trả lời cho đàng hoàng vào.”

Miharu nhìn tôi bằng đôi mắt thù địch, sau đó thở dài một cái. Tôi buông cằm cô ta ra.

“Chuyện kết hôn với tôi thế nào cũng được.” Cô ta thẳng thừng nói. “Tôi biết là Samu đang cố đẩy tôi sang cho một ai đó khác. Thậm chí còn lợi dụng cả Yukiko. Thú thực là tôi đã cảm thấy giận dữ, và thảm hại. Tôi đã nghĩ là sẽ không đời nào để anh ấy được toại nguyện. Nhưng rồi tôi đã đổi ý. Tôi nghĩ nếu đã vậy thì lấy ai cũng được. Thay vào đó, tôi sẽ nhất quyết không rời xa Samu.”

“Có nghĩa là cô lấy tôi vì không muốn cắt đứt quan hệ với Kuramochi?”

Thay vì thừa nhận, cô ta quay mặt sang bên và thở hắt một cái.

Tâm trạng tôi như thể một vết thương đang rỉ máu còn bị xát thêm muối. Chẳng là gì cả. Cuộc hôn nhân của chúng tôi, ngay từ đầu, chỉ là một trò hề.

“Thế tại sao Kuramochi lại phải giăng bẫy tôi?”

Trước câu chất vấn của tôi, Miharu cứng họng. Tôi đoán ra cô ta có điều khó nói. Tôi một lần nữa nắm lấy cằm cô ta.

“Không trả lời là tôi giết đấy.”

Tới thời điểm này, thực ra ý chí sát nhân của tôi đã tương đối phai nhòa. Tuy nhiên, cái sự thật rằng tôi thực lòng muốn giết Miharu đang duy trì thế thượng phong.

“Là tôi đã hỏi xin ý kiến của anh ấy. Tôi bảo là tôi muốn ly hôn… Nghe thấy vậy, anh ấy đã nghĩ ra kế khiến anh ngoại tình đó. Thật đấy. Là Samu đã nói ra điều đó. Tin tôi đi.”

“Tại sao tên đó lại phải vì cô mà nghĩ ra chuyện như thế chứ? Không phải cô đã là quá khứ của hắn sao?”

“Chắc là anh ấy không muốn tôi nổi điên. Anh ấy sợ tôi nổi cơn tam bành thì sẽ kể cho Yukiko nghe về mối quan hệ giữa chúng tôi.”

“Cô có bằng chứng cho thấy hắn ta là kẻ chủ mưu không?”

“Thì, tòa chung cư đó… Căn hộ Kimiko mời anh tới, là anh ấy chuẩn bị đó. Anh biết là công ty của anh ấy cũng quản lý cả bất động sản mà. Anh ấy đã xem xét toàn bộ các căn chung cư cho thuê mà công ty mình quản lý và nghĩ ra trò tự ý dùng một căn hộ đang vắng chủ nhà trong thời gian dài. Nếu chỉ mình tôi và Kimiko thì sẽ không thể nào làm được chuyện như thế đâu.”

Lời kể của Miharu có lý. Không điều tra tới tận công ty quản lý căn phòng đó là lỗi trí mạng của tôi. Nếu biết đó là công ty của Kuramochi thì có lẽ chuyện đã rẽ sang hướng khác.

“Chưa hết, Samu còn nghĩ cách để bòn tiền từ anh đó. Người đã thổi cho tôi cái suy nghĩ rằng lấy tiền bồi thường từ một nhân viên văn phòng thì chẳng bõ bèn gì, nên trước khi ly hôn hãy nợ càng nhiều tiền càng tốt và đẩy hết cho anh cũng là anh ấy!”

Có lẽ cảm nhận được cơn giận dữ của tôi đang dần chuyển hướng sang Kuramochi, Miharu kể lể bằng giọng điệu của kẻ đi mách lẻo.

“Cô nói thật chứ?” Tôi trừng mắt nhìn cô ta.

Cô ta gật đầu lia lịa.

“Là thật mà. Tôi nếu không được Samu gợi ý thì không thể nào làm ra chuyện tồi tệ đến vậy đâu. Tất cả là do anh ấy chỉ dẫn. Tôi chỉ làm theo thôi.”

Rõ ràng, Miharu chỉ đang hối lỗi ngoài miệng. Nếu thấy có lỗi với tôi, thì cô ta đã không nghe theo lời Kuramochi. Vậy nhưng tôi thậm chí còn chẳng đủ tỉnh táo để nhận ra điểm mâu thuẫn đó nữa. Lòng căm hận Kuramochi đã khiến những chuyện khác trở nên vặt vãnh.

Tôi đứng dậy. Miharu rúm ró người và ngước lên nhìn tôi. Mặt cô ta vẫn đầy vẻ sợ hãi.

“Từ giờ cô đừng mơ nhận được đồng nào từ tôi. Hãy tự trả nợ đi.”

“Nhưng mà…”

“Nếu tụi đòi nợ kéo tới chỗ tôi, tôi sẽ giết cô rồi tự sát luôn. Tôi chuẩn bị tinh thần rồi đấy. Cô hiểu chưa?”

Cô ta im lặng gật đầu.

“Cô có biết Kuramochi đang ở đâu không?”

“Tôi không biết. Gần đây tôi hoàn toàn không gặp anh ấy.”

Có vẻ cô ta không nói dối. Tôi thở dài rồi quay gót đi về phía cửa. Song trước khi mở cửa và ra khỏi phòng, tôi ngoái lại và nói.

“Có trốn cũng vô ích. Tôi sẽ đuổi theo cô tới chân trời góc bể. Nhất định tôi sẽ tìm ra cô và giết cô.”

Trông thấy mặt Miharu tái mét, tôi bỏ lại căn phòng sau lưng.

Nếu tồn tại một ranh giới giữa trở thành hay không trở thành một kẻ giết người, thì tôi nghĩ trái tim mình có lẽ đang lảng vảng ở gần ranh giới đó. Nếu Miharu không nói ra cái tên của Kuramochi thì có lẽ tôi đã giết cô ta rồi. Vừa bước đi tôi vừa lặp đi lặp lại rằng đó chính là ý chí sát nhân đích thực.

Lòng căm hận đối với Miharu đang dần chuyển thành ý chí sát nhân đối với Kuramochi. Tôi không còn có thể tha thứ cho cái tên chơi đùa với cuộc đời của tôi nữa.

Chân tôi đang bước về hướng Kobuna-cho, Nihonbashi. Đã xế chiều, nhưng tôi nghĩ có khi nào chính vì thế mà Kuramochi sẽ ở công ty không.

Nhưng khi tới gần công ty, tôi chỉ thấy mấy người đàn ông lạ mặt đang khiêng rất nhiều thùng các tông đi ra. Tất cả bọn họ đều đeo băng tay cảnh sát. Ban đầu tôi còn nghĩ là không liên quan gì tới mình. Song khi trông thấy vài cấp dưới của Kuramochi trong đám người đang bao quanh họ, tôi đã đoán ra được chuyện gì đang xảy ra.

Tôi mon men tiến lại gần cậu học sinh làm thêm mà tôi từng nói chuyện vài lần. Cậu ta cũng để ý thấy tôi và làm vẻ mặt bất ngờ.

“Ơ, anh Tajima…”

“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

“Nghe nói là điều tra bắt buộc. Tự dưng những người đó kéo tới… Tụi em bị đuổi ra khỏi phòng làm việc. Anh Nakagami và những người khác thì còn ở trên đó.”

“Kuramochi thì sao?”

Cậu học sinh làm thêm lắc đầu.

“Dạo gần đây anh ấy nghỉ suốt.”

Chắc hẳn hắn ta đã đi trước một bước và bỏ trốn. Giống y hệt hồi Hozumi International, Tozai Shoji - giống y hệt hồi đó. Chỉ khác là lần này cuối cùng thì kẻ chủ mưu là chính Kuramochi mà thôi.

Một người đàn ông mặc com lê đến gần chỗ tôi. Trước khi đứng lại, anh ta đã lôi ra một cuốn sổ tay.

“Tôi là người của ban Đời sống thuộc Sở Cảnh sát. Anh là người của Chance Make phải không?”

“À, không, tôi không phải nhân viên chính thức.”

“Vậy tức là?” Ánh mắt viên cảnh sát lóe lên tia rợn người.

“Tôi được Kuramochi nhờ giúp một chút việc sổ sách thôi… Tôi gần như chẳng biết gì về chuyện của công ty cả.”

Viên cảnh sát trông như đang cân nhắc xem lời tôi nói là thật hay giả. Cuối cùng anh ta nói.

“Anh có thể đi cùng tôi không?”

Không có lý do nào để từ chối, tôi đành đồng ý. Tôi cũng muốn tận mắt kiểm tra xem sự tình đang ra sao.

Tôi được dẫn vào bên trong tòa nhà. Ở văn phòng, khoảng mười viên cảnh sát đang lần lượt lục soát từng xấp giấy tờ trong các thùng các tông. Nhóm Nakagami cũng đang ở đây, nhưng bọn họ chỉ đứng đấy trong bộ dạng thất thần.

Nakagami khẽ liếc nhìn về phía tôi, song hắn không hề lên tiếng gọi mà liền cụp mắt.

Viên cảnh sát hỏi chuyện tôi ở một nơi cách đó không xa. Anh ta hỏi tôi tại sao lại vào làm cho công ty này, rồi từ trước đến nay đã làm những việc gì, vân vân. Anh ta dùng từ rất lịch sự, song nghe lại như đang buộc tôi phải trả lời, dù muốn hay không. Nghĩ mình cũng chẳng cần nói dối, tôi có gì nói nấy. Thế nhưng, viên cảnh sát trông có vẻ không hoàn toàn tin vào lời kể của tôi.

“Ý anh là anh đã giúp trong khi hoàn toàn không biết gì về tình hình thực tế của công ty? Tuy có vẻ anh chưa làm thủ tục gì chính thức, nhưng anh vẫn được hưởng quyền lợi của một ủy viên hội đồng quản trị đúng không?”

“Tôi đã bảo chuyện đó đều do Kuramochi tự ý định đoạt mà. Tôi chỉ định kiếm chút tiền tiêu vặt…”

“Nhưng anh đã được giao cho làm thủ quỹ?”

“Gọi là thủ quỹ nhưng chỉ hữu danh vô thực thôi. Thực tế Kuramochi đã luôn tự ý dùng tiền. Tôi chỉ giương mắt nhìn số tiền được gửi vào và rút ra.”

Viên cảnh sát trông chẳng có vẻ gì là đã thỏa mãn với lời giải thích của tôi. Anh ta còn thoáng nở một nụ cười gượng. Nét mặt anh ta như thể muốn nói “Chuyện vô lý như thế mà cũng bảo tôi tin được ư?”

Cuộc điều tra bắt buộc được mở ra với mục đích chứng minh nghi vấn công ty của Kuramochi vi phạm luật chứng khoán và hối đoái. Từ lời kể của viên cảnh sát, tôi biết được chuyện Kuramochi kinh doanh cổ phiếu khi chưa được cấp phép.

“Anh có biết việc anh Kuramochi chưa được cấp phép không?”

“Tôi hoàn toàn không biết. Trước đây, tôi từng có lần xác nhận với cậu ta, nhưng lúc đó cậu ta bảo tôi là đã có giấy phép đầy đủ.”

“Và anh đã không mảy may nghi ngờ?”

“Đúng vậy.”

Trước câu trả lời của tôi, viên cảnh sát nghiêng đầu tỏ ý khó hiểu.

Những câu hỏi sau đó chủ yếu liên quan đến nơi Kuramochi đang ẩn náu. Nghe viên cảnh sát nói chuyện, tôi biết hắn ta còn chưa cả về nhà. Hiển nhiên, tôi chẳng có chút manh mối nào. Về việc này, viên cảnh sát có vẻ chịu tin tôi.

Tôi được họ thả về vào lúc quá mười giờ đêm. Tôi lê lết cái thân thể rã rời về nhà. Trong một ngày mà xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, tâm lý tôi có phần chưa theo kịp. Tôi chỉ muốn đi ngủ.

Song, nằm xuống giường rồi, đầu óc tôi lại trở nên tỉnh táo một cách kỳ lạ. Cuộn xoáy trong đầu tôi lúc này là đủ loại cảm xúc, giận dữ, căm hận rồi ngờ vực Kuramochi. Những chuyện đã qua từ lâu cũng bị gợi lại, khiến tôi không ngừng hối hận là tại sao không trừng phạt hắn thật nặng nề từ trước cho rồi.

Đúng lúc tôi trở mình cùng nỗi trăn trở, chuông điện thoại bỗng reo lên. Hoảng hốt, trước khi bắt điện thoại tôi nhìn đồng hồ báo thức. Đã gần một giờ sáng.

Cầm lấy ống nghe, tôi nói “a lô” bằng một giọng thật thấp. Sau một thoáng im lặng, đầu dây bên kia vang lên tiếng đáp.

“A lô, Tajima đó hả?”

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói đó, cái đầu đang lơ mơ của tôi lập tức bừng tỉnh.

“Kuramochi… Mày, mày đang ở đâu?”

“Trong bốt điện thoại. Địa điểm thì chắc là ở Fukagawa. Khu Monzennaka-cho ấy.”

“Mày đang làm gì ở một chỗ như thế vậy?…”

“À, tao đi ngang qua đây thôi. Nhưng mà có ai đang ở gần mày không đấy?”

“Mình tao thôi. Thế mày có biết ở công ty đang xảy ra chuyện gì không?”

“Điều tra bắt buộc chứ gì? Tao biết chứ.” Từ giọng điệu của Kuramochi tôi không đánh hơi được mùi nguy hiểm.

“Mọi người đang kiếm mày.” Tôi kiềm chế không đế thêm “Cả tao cũng vậy”.

Ở phía bên kia đầu dây, Kuramochi khùng khục cười.

“Giờ mà tao lộ diện, thì chắc sẽ lớn chuyện lắm nhỉ?”

“Sao mày nói như thể chuyện của người ta vậy…”

“Tao hiểu. Bây giờ tao không thể xuất hiện. Nhưng tao muốn gặp mày. Có chuyện tao muốn nhờ mày.”

“Sao mày không đầu thú đi?”

“Mày đừng đùa chứ. Này, giờ ta có thể gặp nhau chút được không? Tao sẽ tới chỗ mày.”

“Bây giờ á? Ngay bây giờ?”

“Nếu gặp được ban ngày thì còn gì bằng, nhưng giờ thì khó lắm.”

Nghe giọng điệu vô tư lự đó, tôi không khỏi nghi ngờ liệu tên này có thực sự biết mình đang trong tình thế nào không.

“Tao biết rồi. Vậy mày tới đây đi. Mày biết địa chỉ nhà tao mà, đúng không?”

“Nhà mày thì tao biết chứ, nhưng nếu được thì tao muốn hẹn ở chỗ khác. Tao sợ nhà mày cũng đang bị theo dõi.”

“Nhà tao á? Ai theo dõi cơ? Cảnh sát ư?”

“Có thể là cảnh sát, cũng có thể là kẻ khác… nói chung là tao muốn hẹn chỗ khác.”

Tôi nghĩ ngợi một lúc, rồi chọn một nhà hàng phong cách gia đình ở gần đây. Kuramochi ngắt máy sau khi xác nhận địa điểm và giờ hẹn.

Tôi ra khỏi giường, từ tốn thay quần áo. Khi đầu óc trở nên minh mẫn hơn, câu chuyện Miharu kể lại ùa về, khiến nỗi căm hận Kuramochi lại được dịp phình lên.

Tôi không biết hắn cần gì ở tôi. Thế nhưng, nghe cách hắn nói trong điện thoại thì dường như hắn không có chút cảnh giác nào đối với tôi cả.

Tôi bất giác nghĩ mình không được phép vuột mất cơ hội này.

Tôi đi vào bếp và mở ngăn kéo. Ở đó có dao thái rồi dao gọt hoa quả. Dao gọt hoa quả là loại có vỏ bao. Tôi vớ lấy nó và rút vỏ bao ra. Lưỡi dao mỏng nhưng sắc nhọn lóe sáng dưới ánh đèn huỳnh quang.

Ai đó phải ra tay thôi. Vì tên đó mà biết bao người đã chịu bất hạnh. Người chịu tổn hại lớn nhất không ai khác, chính là tôi. Vậy nên tôi ra tay là hợp nhất.

Khoác áo lên mình, tôi nhét con dao vào túi bên trong áo. Chỉ vậy thôi mà nhịp tim đã đập mạnh. Tôi cảm thấy như nhiệt độ cơ thể cũng đang tăng cao.

Chưa tới giờ hẹn, song tôi hít một hơi thật sâu rồi rời khỏi nhà. Tôi không tài nào ở yên một chỗ được.

Ra đến ngoài rồi tôi mới thấy gió đêm khá lạnh. Dẫu vậy, chỗ đang nhét con dao vẫn nóng lên một cách kỳ lạ. Tôi kiểm tra vị trí của con dao từ bên ngoài áo hết lần này đến lần khác.

Bước vào nhà hàng, tôi gọi một tách cà phê, sau khi đợi một chút thì Kuramochi - vận một chiếc áo khoác da màu đen - xuất hiện trong bộ dạng lén lén lút lút. Trông thấy tôi, hắn tiến lại gần với nét mặt tươi cười.

“Xin lỗi vì nửa đêm còn gọi mày.” Hắn ngồi xuống phía đối diện tôi, và kêu nữ phục vụ bưng đến một cốc cacao.

“Rút cục mày đang qua đêm ở đâu vậy?”

“Nhiều chỗ lắm. Đa số là khách sạn thương mại.”

“Mày tính trốn đến bao giờ?”

“Ừ thì tao sẽ tìm lúc phù hợp để ra đầu thú. Nhưng trước đó tao có việc cần làm.”

“Việc cần làm?”

“Xử lý chỗ tiền vân vân. Bị tịch thu hết số tiền cất công kiếm được thì ai mà chịu cho thấu chớ?”

Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn. Quả nhiên câu sẽ không làm chuyện như hồi ở Tozai Shoji chỉ là nói dối. Trái lại tên này còn đang noi gương những bậc thầy lừa đảo mà mình từng theo chân.

Kuramochi lôi từ trong túi áo khoác ra hai phong bì dày cộp, chồng chúng lên nhau rồi đưa ra trước tôi. Ở phong bì nằm trên là dòng chữ “Gửi Yukiko” ghi bằng bút mực.

“Việc tao muốn nhờ mày đây.”

“Cái gì vậy?”

“Nhờ mày đưa cho Yukiko một cái phong bì giúp tao. Không có tao chắc cô ấy sẽ gặp nhiều khó khăn. Mày có thể nhắn cô ấy giùm tao, rằng tao nhất định sẽ đến đón cô ấy, nên cho tới lúc đó hãy gắng chịu khổ một chút, có được không?”

Miệng phong bì hơi hé, thứ ở bên trong lấp ló lộ ra. Có lẽ có khoảng một trăm tờ mười nghìn yên trong đó.

Dù đang trốn chui trốn nhủi thì hắn vẫn rủng rỉnh.

“Cái còn lại thì mày hãy nhận cho tao. Vì tao chắc sẽ còn làm phiền đến mày, nên là, nói thế nào nhỉ, cứ coi như là phí làm phiền đi.” Kuramochi uống một cách ngon lành cốc cacao vừa được bưng tới.

Tôi không thể hiểu nổi tâm lý của hắn. Một mặt hắn lợi dụng hội Miharu để hại tôi một cách tàn độc, vậy mà mặt khác hắn lại tỏ ra có nghĩa khí một cách lạ thường. Tôi lúc nào cũng bị khuôn mặt này lừa gạt. Cũng chính khuôn mặt đó đã khiến ý chí sát nhân của tôi trở nên yếu ớt.

Thế nhưng, đêm nay tôi đã căn dặn mình không được phép lung lạc.

“Có điều này tao muốn xác thực với mày.” Tôi nói.

“Là chuyện giấy phép kinh doanh cổ phiếu chứ gì. Chuyện đó thì xin lỗi mày vì đã nói dối. Tao quả thực cũng nghĩ là một lúc nào đó phải nói sự thật cho mày.”

“Không phải chuyện đó.” Tôi lắc đầu. “Là chuyện về Miharu.”

“Cô ta làm sao?”

“Không phải cô ta là người yêu cũ của mày sao?”

Mặt Kuramochi cứng đờ trong trạng thái há nửa miệng, vẫn trong trạng thái đó, hắn nhấp một ngụm cacao, rồi kéo gạt tàn về phía mình.

“Lộ rồi à?” Hắn nói mà chẳng tỏ ra hối lỗi chút nào.

“Chuyện là thế nào? Sao mày dám giấu chuyện đó và còn để cô ta kết hôn với tao…”

“Thế đáng nhẽ tao nên nói đó là bạn gái cũ của tao khi giới thiệu cho mày à? Tao mà làm vậy thì mày cũng sẽ chỉ thấy khó chịu thôi đúng không? Trên đời này có nhiều chuyện cần mãi nằm trong bóng tối.”

“Ngay từ đầu ai khiến mày giới thiệu chứ? Tao biết ý đồ của mày. Mày chỉ là muốn đẩy cho tao ả phụ nữ mà mày không cần tới nữa mà thôi. Tao biết đấy.”

“Ê, đợi đã. Tao giới thiệu cô ta cho mày vì đơn thuần nghĩ nếu là mày thì quan hệ giữa hai người sẽ êm thấm. Mày, không như tao, là một người chân thành, lại có một kế hoạch vững chắc cho cuộc sống. Thực tế đúng là hai người đã tâm đầu ý hợp nên mới lấy nhau còn gì.”

“Cái gì mà kế hoạch vững chắc cho cuộc sống chứ? Mày đã phá bung phá bét nó mà còn…”

“Này, Tajima, làm gì mà bực tức thế? Tao nhớ là đã xin lỗi chuyện giới thiệu Miharu cho mày rồi cơ mà. Chính vì thấy có lỗi nên chẳng phải tao đã hứa là sẽ hỗ trợ mày nhiều nhất có thể sao?”

“Người lên kế hoạch giăng bẫy tao cũng là mày.”

“Hả?” Kuramochi nhíu mày. “Mày nói cái gì thế?”

“Miharu đã hỏi xin ý kiến mày chuyện muốn ly dị tao, phải không? Và mày đã nghĩ ra cái bẫy đó. Sử dụng ả đàn bà Kimiko để quyến rũ tao. Chẳng phải đến cả căn phòng trong khu chung cư cao cấp đó cũng là một tay mày chuẩn bị sao?”

Kuramochi lắng nghe tôi nói và nhăn mặt. Đặt tay lên trán, hắn khẽ lắc đầu.

“Cô ta đã nói như vậy à?”

“Đúng vậy.”

“Tajima, tao đã hại mày rồi. Cô ta thực sự là một người phụ nữ xấu xa. Đó là một câu chuyện hoang đường!”

“Mày nói gì?”

“Nghe tao này. Xin lời khuyên về chuyện muốn ly hôn là sự thật. Nhưng tao không hề hiến kế giăng bẫy mày, cũng không hề lên kế hoạch gì cả. Tao chỉ nói với cô ta thế này: chừng nào Tajima còn chưa ngoại tình thì em có tuyên bố ly hôn cũng vô ích. Có lẽ Miharu sau khi nghe câu đó đã nghĩ ra kế bẫy mày.”

“Đừng có giỡn mặt tao. Mày đã chuẩn bị phòng cho cô ta còn gì!”

“Cái đó thì tao nhận. Thế nhưng, tao có nằm mơ cũng không ngờ được rằng căn phòng sẽ được sử dụng theo cách đó. Khi đó, tao đơn thuần là được Miharu nhờ tìm cho một căn phòng có thể tự do sử dụng trong một đêm thôi cũng được. Vì thế nên tao mới cho cô ta mượn chìa khóa căn phòng đấy. Tới mức sau này tao còn bàng hoàng khi nghe nói mày bị gái dụ vào căn phòng đó cơ mà. Nhưng tao cũng không thể nói chuyện đó với mày, thú thực là tao đã rất rối bời.”

“Nói dối!”

“Tao không nói dối. Mày tin tao đi. Hay là, ý mày là mày có thể tin tưởng Miharu hơn tao? Cô ta là người đã khiến mày tàn tạ tới mức này đó.”

Trong con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn tôi của Kuramochi đang ánh lên tia nét tha thiết mà bất cứ ai trên cõi đời này cũng sẽ bị đánh lừa. Cho đến lúc đó tôi cũng đã vài lần bị ánh mắt này lừa gạt.

“Tao coi mày là bạn thân của tao. Người duy nhất trên cõi đời này tao có thể tin tưởng. Chính vì nghĩ vậy nên tao mới tới gặp mày dẫu biết là nguy hiểm.” Kuramochi chìa tay ra và nắm lấy tay tôi. Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền tới tay tôi. “Hãy tin tao. Về vụ này, một lúc nào đó ta hãy từ từ nói chuyện. Nhất định là sẽ gỡ bỏ được hiểu lầm.”

Hắn nhìn xuống đồng hồ đeo tay, rồi nhăn mày.

“Đã muộn thế này rồi ư? Sắp đến lúc tao phải đi rồi.”

“Đợi đã.”

“Thứ lỗi cho tao. Mày biết rồi đấy, giờ tao đang bị truy lùng mà. Tao sẽ liên lạc với mày sau.” Kuramochi cầm tờ hóa đơn, đứng dậy rồi đi về phía quầy thanh toán.

Tâm trí tôi hỗn loạn. Lại giống như mọi lần. Có chất vấn cũng chỉ tổ lại bị hắn lật ngược thế cờ.

Trên bàn còn hai cái phong bì mà hắn để lại. Tôi cầm chúng lên. Ở dưới phong bì gửi cho Yukiko là phần dành cho tôi. Mặt trước của phong bì đó cũng ghi tên. Khoảnh khắc nhìn thấy nó, toàn thân tôi như bị giật điện.

Gửi Tajima Kazutsura - tôi đọc thành như vậy.

Dù thật ra, ở đó đúng là viết “Gửi Tajima Kazuyuki”. Không hiểu sao lúc đó tôi lại nhìn chữ “yuki” thành chữ “tsura”.

Những hình ảnh ghê sợ trong quá khứ tức thì hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi đứng lên. Lao ra khỏi nhà hàng, đuổi theo Kuramochi.

Đúng lúc đó, hắn đang đi bộ trong bãi đỗ xe. Tôi thọc tay vào bên trong áo khoác, chạm vào con dao gọt hoa quả.

Vào cái lúc tôi định xông tới từ sau lưng hắn…

Đột nhiên, từ bên cạnh xuất hiện một bóng đen. Là một người đàn ông. Người đàn ông đó chồm lên vồ lấy Kuramochi với tốc độ của một con thú hoang. Lập tức sau đó, Kuramochi ngã ập xuống ngay tại chỗ. Hắn hoàn toàn không phát ra tiếng gì. Nhân lúc đó, người đàn ông đã bỏ chạy.

Tôi hoảng hốt chạy tới chỗ Kuramochi. Một lượng máu nhiều không tả xiết đang túa ra từ cổ hắn.