Chương 38
Trong một thoáng tôi chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Tôi chỉ kịp hoàn hồn khi nghe thấy tiếng hét thất thanh từ sau lưng. Ngoái lại nhìn, tôi thấy một người phụ nữ trẻ đang khiếp đảm nhìn mình. Bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông đi cùng.
Tôi không nhớ rõ diễn biến sau đó lắm. Trong khi tôi còn đang đứng thất thần, một đám đông đã xúm lại chỗ tôi, và chẳng mấy chốc cảnh sát phi tới. Viên cảnh sát lập tức hỏi tôi một loạt câu hỏi, song tôi không chắc là mình đã trả lời chúng trơn tru. Ngược lại tôi e là mình không trả lời được câu nào cho tử tế. Tôi bị dẫn tới sở cảnh sát. Họ dẫn tôi vào căn phòng mà người ta thường gọi là phòng thẩm vấn.
Sau này tôi mới biết, người báo cho cảnh sát là một nhân viên nhà hàng. Nhân viên đó khai với cảnh sát rằng tôi đã ở cùng người đàn ông bị đâm và sau đó còn chạy ra khỏi nhà hàng để đuổi theo người đàn ông đó. Do vậy viên cảnh sát mới chất vấn tôi, nhưng vì câu trả lời của tôi cứ lộn xộn chẳng đâu vào đâu, anh ta mới diễn giải thành nhất định là tôi đang bị sang chấn tâm lý do giết người bộc phát, và rút cục, rất nhanh sau đó, tôi bị bắt ngay tại chỗ.
Viên cảnh sát phụ trách xét hỏi tôi ngay từ đầu đã có vẻ muốn gán cho tôi là hung thủ và cho rằng công việc của mình chỉ là lập biên bản mà thôi. Cũng đúng thôi. Dù gì đi chăng nữa tôi cũng đã giấu một con dao trong người, và trên thực tế đã lao ra khỏi nhà hàng cốt để đâm chết Kuramochi.
Thế nhưng người giết Kuramochi không phải tôi, mà là một người đàn ông lạ hoắc. Dần lấy lại được bình tĩnh, tôi báo điều đó cho viên cảnh sát. Viên cảnh sát - vốn tưởng rằng thủ phạm sẽ tự thú - đã nổi điên trước diễn biến không như mong đợi. Anh ta nạt nộ tôi rằng tới nước này rồi thì đừng có mà viện cớ cái kiểu vụng về như thế nữa.
“Là thật. Xin hãy tin tôi. Rõ ràng là cậu ta đã bị đâm bằng một con dao khác. Đó đâu phải dao của tôi.”
“Tại sao cậu có thể khẳng định nó không phải là của cậu?”
“Thì bởi con dao của tôi có được dùng đâu. Các anh điều tra là sẽ rõ. Trên con dao của tôi chẳng có dính một giọt máu nào cả.”
“Chắc cậu đã lập tức lau đi chứ gì. Không cần nhắc chúng tôi cũng đang điều tra rồi. Rút cục là cậu đem theo dao để làm gì chứ?”
“Chuyện đó…” Tôi ấp úng.
“Đó thấy chưa? Cậu có trả lời được đâu. Hãy khôn hồn mà thú nhận đi!”
Viên cảnh sát với quả đầu húi cua và khuôn mặt chữ điền tiếp tục quát tháo ép tôi khai ra. Việc đó đã kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Vì mệt mỏi và bấn loạn mà tôi đã mấy lần suýt ngất xỉu, song tôi liên tục ra sức phủ nhận.
May mắn thay, địa ngục này cuối cùng cũng tới hồi kết.
Sau khi viên cảnh sát mặt chữ điền bị gọi ra ngoài, một viên cảnh sát khác đã vào thay. Lần này là một người đeo kính, có lẽ vì thế mà so với viên cảnh sát ban nãy, nom anh ta lịch lãm hơn hẳn.
“Xin lỗi vì đã làm mất nhiều thời gian của anh. Những nghi ngờ về anh đã được làm sáng tỏ. Hôm nay anh có thể ra về rồi, xin mời.” Cách dùng từ cũng lịch thiệp.
Tôi bị bối rối trước sự thay đổi đột ngột này.
“Chuyện này tức là sao?”
“Chúng tôi cần chút thời gian để xác nhận. Dù sao đi chăng nữa, thì ừm, cũng tại anh mang theo vật như thế bên người. Bình thường chẳng ai mang thứ ấy theo cả.”
Viên cảnh sát chừng như lo tôi sẽ đâm đơn kiện ngược. Thế nên mới lôi chuyện con dao ra, ngụ ý rằng “phía anh cũng có trách nhiệm đấy”.
Song, chuyện tôi muốn biết không phải là chuyện đó.
“Các anh bắt được hung thủ rồi à?”
Viên cảnh sát lắc đầu.
“Hung thủ đang bỏ trốn. Đã có nhân chứng trông thấy một người đàn ông phi ra từ bãi đỗ xe mà anh cũng có mặt. Chúng tôi tìm thấy một con dao được vứt trên đường người đàn ông đó đi qua, và sau khi đem vết máu còn dính trên đó đi xét nghiệm, kết quả là nó trùng khớp với mẫu máu của nạn nhân. Xin phép nói thêm điều này để anh tham khảo, nhưng từ con dao của anh chúng tôi đã không dò ra bất cứ thứ gì.” Nói xong, anh ta nhoẻn miệng cười.
“Người đâm Kuramochi là một người đàn ông nhỏ thó. Mặt thì tôi không nhìn rõ lắm…”
“Chi tiết này cũng trùng khớp với lời khai của nhân chứng. Hiện tại, chúng tôi đang tìm người có khả năng liên quan.”
“Vậy tức là các anh, ở một mức độ nào đó, đã thu hẹp được diện tình nghi?”
“Ở một mức độ nhất định thôi. Dù sao đi chăng nữa, nạn nhân, nói thế nào nhỉ, là một người đang thu hút sự chú ý theo nhiều nghĩa.”
“Ý anh là nạn nhân của Chance Make đã trả thù Kuramochi ư?”
“Ừm, có khả năng là như vậy.” Viên cảnh sát nhìn đồng hồ. “Anh Tajima này, nếu anh có chút thời gian, thì tôi có vài ba câu muốn hỏi.”
“Là về con dao phải không?”
“Đúng vậy. Tôi muốn biết anh đem theo một vật như vậy để làm gì.”
Tôi thở hắt ra và nghĩ ngợi xem nên trả lời như thế nào. Dẫu vậy tôi đã không mất nhiều thời gian để cảm xúc lên tiếng.
“Tôi đã định… giết cậu ta.”
Có lẽ do cách biểu đạt quá thẳng thắn, viên cảnh sát phải mất vài giây mới kịp làm vẻ mặt kinh ngạc.
“Lý do là gì?”
“Tôi không thể giải thích chỉ bằng một lời. Nói chung là vì đã có quá nhiều chuyện xảy ra… Tôi hết lần này đến lần khác bị cậu ta lừa gạt. Vụ Chance Make lần này cũng không ngoại lệ. Cho nên khi nhận được liên lạc từ cậu ta, tôi đã chuẩn bị dao.”
“Vậy nhưng, nạn nhân đã bị người khác đâm trước, chuyện là thế sao?”
“Ừm, đúng là như vậy.” Tôi ngẩng mặt lên nhìn viên cảnh sát. “Liệu việc cầm dao bên người có bị tính là có tội không? Tội giết người không thành hoặc là có ý đồ giết người gì đó…”
Viên cảnh sát cười gượng.
“Còn tùy vào từng trường hợp. Nếu trong thực tế anh đã rút dao ra và lao vào anh Kuramochi thì quả đúng là sẽ bị kết tội giết người không thành. Song anh thì chưa làm tới mức đó.”
“Có lẽ cái tính sợ sệt vào những giây phút quan trọng đã đem lại may mắn cho tôi…” Tôi lắc đầu. “Mặc dù không biết hung thủ là một kẻ như nào, nhưng về điểm hận thù Kuramochi, tôi nghĩ có lẽ không ai địch được với tôi đâu. Thế nhưng trong thực tế, tôi lại chậm một bước.”
Mắt kính của viên cảnh sát lóe lên một tia sáng.
“Sao anh như thể đang tiếc nuối vì hành vi phạm tội của mình lại bị kẻ khác nẫng tay trên vậy?”
“Không hẳn là thế, nhưng…”
Song ánh mắt của viên cảnh sát đã nhìn thấu sự thật. Tôi thấy nhẹ nhõm vì bản thân không bị kết tội giết người, nhưng đồng thời cũng suy sụp vì bị cướp đi mục tiêu lớn nhất, ấy chính là giết Kuramochi.
“Anh Tajima này, không phải cứ có động cơ là việc giết người sẽ xảy ra đâu.” Viên cảnh sát nói mà như giảng giải. “Động cơ cũng quan trọng, nhưng môi trường, thời điểm, tâm trạng lúc đó, khi những yếu tố đó quện vào nhau một cách phức tạp thì con người ta mới giết người.”
“Điều đó tôi hiểu, nhưng…”
“Hơn nữa,” viên cảnh sát tiếp tục. “Cũng có người sẽ ra tay vì bị kích động tâm lý. Trường hợp của anh có lẽ sẽ cần một sự kích động nào đó. Tức là chừng nào không có nó, anh sẽ không thể bước qua cánh cổng sát nhân được. À không, đương nhiên là như thế thì tốt hơn chứ. Anh vĩnh viễn không bước qua cánh cổng đó thì hơn.”
“Cánh cổng sát nhân… sao?” Nói tới đó, tôi nhận ra mình vẫn chưa hỏi chuyện hệ trọng. Tôi hỏi viên cảnh sát. “À thế, Kuramochi sao rồi?”
Viên cảnh sát ngồi thẳng lưng lên. Anh ta rụt cằm và chăm chú nhìn tôi.
“Có vẻ như anh ta đã giữ được tính mạng.”
“A…” Trong một thoáng, tôi không nói nên lời. Từ tình trạng lúc bị đâm, tôi đã tưởng là Kuramochi chắc chắn sẽ không qua khỏi.
“Nhưng cũng chưa thể nói chắc điều gì. Giờ anh ta vẫn đang được điều trị tại bệnh viện.”
“Thế… bên anh đã liên lạc với vợ cậu ta chưa?”
“Đương nhiên là chúng tôi đã liên lạc rồi. Có lẽ cô ấy đang ở bệnh viện. Nếu anh muốn, chúng tôi sẽ chở anh tới bệnh viện, để thay cho lời cảm ơn anh vì đã hợp tác điều tra.”
“Vậy xin phiền anh,” nói đoạn tôi đứng lên.
Vừa tới bệnh viện, tôi đã thấy Yukiko đang ngồi gục đầu ở phòng chờ. Hẳn là Yukiko đã vội vàng tới đây, màu áo và váy của cô ấy không tiệp nhau. Ngoài cô ấy còn có một nữ cảnh sát mặc đồng phục đang đứng canh ở bên cạnh cửa ra vào.
Ngước lên nhìn tôi, Yukiko chầm chậm lắc đầu một cái. Tôi không hiểu cử chỉ đó mang hàm ý gì. Có lẽ nó mang rất nhiều ý nghĩa. Trong đó, cái ý nghĩ không thể tin được chuyện lại ra nông nỗi này ắt hẳn cũng rất mạnh mẽ. Và cả cảm xúc ai oán, rằng bản thân không biết phải làm gì.
“Tình hình Kuramochi sao rồi? Cũng may mà không nguy đến tính mạng.”
“Họ chưa phẫu thuật xong nữa. Hình như anh ấy vẫn chưa tỉnh lại.” Yukiko ngước lên nhìn tôi như chợt nhớ ra điều gì đó. “Anh ấy đã đi gặp anh Tajima sao?”
“Ừ, cậu ta đã gọi cho anh. Bọn anh hẹn gặp ở nhà hàng gia đình gần nhà anh.”
“Đáng lẽ ra anh nên bảo em.” Yukiko trách móc.
“Thì chính là vì lo em đang bị theo dõi đó…”
“Nhưng anh Tajima cũng đã bị theo dõi đó thôi? Bởi vậy nên thủ phạm mới đợi sẵn ở bãi đỗ xe của nhà hàng, không phải sao?”
Sự thật đúng là như vậy nên tôi không biết phải biện minh ra sao.
“Tại Kuramochi cũng có vẻ không muốn cho em biết, nên là…”
“Có thể là như vậy thật.” Yukiko quay qua bên cạnh và sụt sịt, sau đó lấy khăn tay chấm khóe mắt.
“Kuramochi nhờ anh nhắn với em.” Tôi nói. “Cậu ta bảo nhất định sẽ đến đón em, nên cho tới lúc đó hãy gắng chịu khổ một chút. Thực ra, cậu ta còn gửi anh cầm một khoản tiền tương đối lớn để em trang trải cuộc sống, nhưng lúc nãy đã bị cảnh sát tịch thu mất rồi. Họ nói là sẽ trả lại sau khi chứng minh được số tiền không liên quan gì tới vụ án…”
“Em không cần tiền. Chỉ cần anh ấy sống…” Cô ấy nức nở.
Nghe thế, tôi lại không khỏi ghen tỵ với Kuramochi - kẻ đến tận giờ này vẫn nhận được tình yêu của Yukiko. Tôi thầm nghĩ, bằng cách nào đó, phải cho cô ấy biết được bản tính của tên này thôi.
Từ hành lang vang lên tiếng ồn ào huyên náo. Không lâu sau, một nữ y tá đi tới.
“Cô Kuramochi, bác sĩ phụ trách có đôi lời muốn nói với cô.”
“Cuộc phẫu thuật đã xong rồi sao?”
“Vâng, có thể tạm nói là vậy. Bác sĩ phụ trách sẽ giải thích chi tiết hơn cho cô.”
“Vậy là sao? Phẫu thuật có thành công không ạ? Có cứu được anh ấy không ạ?” Yukiko hỏi một tràng.
“Bác sĩ sẽ trả lời cô. Trước tiên mời cô đi hướng này đã.”
Mặc dù biết là họ không được phép phát ngôn bất cẩn, song điệu bộ của nữ y tá rõ ràng là bất thường. Bởi nói cho chúng tôi biết có cứu được người không đâu phải chuyện gì to tát.
Nữ y tá dẫn chúng tôi vào bên trong căn phòng điều trị tích cực. Một vị bác sĩ tiến lại gần.
“Cô là vợ của bệnh nhân phải không?” Vị bác sĩ hỏi.
“Dạ phải. Còn đây là bạn của chồng tôi.” Yukiko giới thiệu tôi như vậy.
Vị bác sĩ khẽ liếc nhìn tôi rồi gật đầu, sau đó chuyển ánh nhìn về Yukiko.
“Mời đi lối này.”
Chúng tôi di chuyển bên trong căn phòng điều trị tích cực. Tới trước căn phòng được ngăn bằng một tấm rèm nilon trong suốt, vị bác sĩ dừng chân.
“Kia là chồng của cô.”
Bên trong không gian được ngăn cách bằng rèm nilon kê một chiếc giường, và Kuramochi đang nằm trên đó. Một chiếc mặt nạ và nhiều thiết bị khác gắn trên người hắn.
“Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề.” Vị bác sĩ lặng lẽ lên tiếng. “Mạng sống của chồng cô đã giữ được. Tuy nhiên ý thức của anh ấy vẫn chưa trở lại. Và chúng tôi e là nó sẽ không bao giờ trở lại nữa. Phần não bộ điều khiển ý thức của anh ấy đã bị thương tổn.”
“Hả…” Yukiko rên lên.
“Bác sĩ, điều đó có nghĩa là…” Tôi xác nhận với vị bác sĩ. “Sống thực vật, phải không?”
“Đúng là như vậy.” Vị bác sĩ gật đầu.
Cơ thể Yukiko từ từ sụp xuống như một thước phim tua chậm. Tôi cố đỡ lấy cô ấy nhưng không kịp. Và vào khoảnh khắc tiếp theo, tiếng khóc gào của cô ấy vang đến bên tai tôi.
Hung thủ đâm Kuramochi đã bị bắt tròn một tuần sau khi vụ án xảy ra. Đúng như cảnh sát dự đoán, quả nhiên đó là một nạn nhân của Chance Make. Ông ta mới nghỉ hưu năm ngoái và đã dùng số tiền trợ cấp nghỉ hưu để đầu tư vào Chance Make. Giữa chừng, nhận ra sự mờ ám, ông ta đã đòi trả lại tiền, song phía công ty lẩn như chạch, không chịu trả lại. Giữa lúc đó thì vụ ầm ĩ lần này xảy ra, và khi biết khả năng lấy lại được tiền là cực kỳ thấp, ông ta quyết định sát hại Kuramochi. Nghe nói khó khăn lắm ông ta mới lần ra được hành tung của Kuramochi. Ông ta theo dõi tôi chỉ đơn thuần là theo trực giác mách bảo.
Lúc nghe những chuyện đó, tôi nhớ lại lời của viên cảnh sát. Để có thể ra tay giết người không chỉ cần đến động cơ. Trái lại, thời điểm và thời cơ quan trọng hơn.
Công cuộc điều tra Chance Make vẫn tiếp tục diễn ra. Khi tình hình kinh doanh trong thực tế lần lượt được phơi bày trước mắt, tôi một lần nữa kinh ngạc. Đến nỗi còn thấy thán phục vì công ty đã có thể thu được tiền bằng cách làm trắng trợn đến vậy.
Ví dụ, toàn bộ nhân viên kinh doanh đều dùng tên giả. Một người sẽ dùng tới bốn, năm cái tên. Hầu hết những câu chuyện bọn họ dùng để tiếp cận và chào mời khách đều không đúng sự thật. Nghe đâu, bên trên đã chỉ thị xuống rằng, “Trước hết cứ làm sao để người ta đưa tiền cho cái đã.”
Rất nhiều nhân viên không có chút kiến thức nào về cổ phiếu. Nói dối như thế nào để nghe như thật là mấu chốt phân định thành bại. Các nhân viên sẽ lần lượt gọi điện dựa vào bảng khảo sát.
“Bạn đã chiến thắng trong chương trình câu đố của chúng tôi! Chúng tôi sẽ bật mí cho riêng bạn tên các loại cổ phiếu có thể giúp bạn kiếm lời cực lớn!” Có vẻ, ngay đến chiêu trò nực cười này mà cũng đã có không ít người bị mắc câu.
Sau đó nhân viên sẽ nói ra tên một loại cổ phiếu, và bắt đối phương phải theo dõi biến động của cổ phiếu đó một thời gian. Nếu nó không tăng thì nhân viên sẽ lặn mất tăm, nhưng nếu nó tăng dù chỉ một xíu thì ngay lập tức nhân viên sẽ gọi điện.
“Giờ anh đã tin lời tôi chưa? Phí gia nhập hội viên là một trăm nghìn yên. Rồi chúng tôi sẽ chỉ cho anh biết những loại cổ phiếu đang được ưa chuộng liền!” - làm như vậy đó.
Chỉ tiêu trung bình tháng của một nhân viên kinh doanh là khoảng mười người. Tiền thưởng mà họ nhận được là mười phần trăm của phí gia nhập hội viên thu từ khách. Nếu gộp khoản lương cứng khoảng hai trăm nghìn yên cùng với khoản tiền thưởng, tiền lương một tháng có thể dễ dàng vượt quá ba trăm nghìn yên.
Hầu hết các nhân viên trong công ty đều ở trong độ tuổi ngoài hai mươi, kể cả trưởng nhóm. Chưa kể còn có không ít sinh viên đại học.
“Tôi đã kiếm được rất, rất nhiều tiền. Bị ma lực đồng tiền làm cho mụ mị, mọi người đều cố gắng.” Đây là lời khai của một sinh viên đại học tại đồn cảnh sát.
Tôi cũng đã bị cảnh sát triệu tập vài lần. Cảnh sát muốn biết Kuramochi đã giấu tiền ở đâu. Nhưng có lý nào mà tôi lại biết được chứ. Sau đó hẳn là họ cũng nhận ra không thể moi được bất kỳ điều gì từ tôi, từ đấy tôi không bị gọi nữa.
Sau đó tôi cũng đã buộc phải nghỉ làm nhân viên bán hàng nội thất - công việc chính của tôi. Bởi dù không phải nhân viên chính thức, song việc tôi có dính líu tới Chance Make là thật, và hễ bị chỉ trích về điểm đó là tôi lại không thể đáp trả lời nào. Tôi một lần nữa lại rơi vào cảnh phải đi tìm việc, nhưng lần này tôi cũng không nản lòng lắm. Bởi lẽ tôi đã quyết tâm sẽ làm lại mọi thứ từ đầu.
Chính tình trạng của Kuramochi đã gây ảnh hưởng lớn đến quyết tâm đó của tôi.
Kuramochi vẫn còn sống. Như đã được bác sĩ thông báo vào ngày hôm đó, tuy nhìn thì như hắn không có ý thức, song hắn vẫn luôn có những phản ứng của người còn sống.
Cứ hễ có thời gian rảnh rỗi là tôi lại vào bệnh viện. Kuramochi được điều trị ở một phòng bệnh đặc biệt.
Yukiko hầu như luôn túc trực ở đó. Cô ấy dọn ra khỏi căn chung cư cao cấp trước đây, và chuyển tới một căn chung cư cho thuê nhỏ hẹp hơn. Phần tiền dôi ra cô ấy dồn hết vào việc chi trả phí điều trị cho Kuramochi. Gọi là phí điều trị, nhưng chỉ đơn thuần là để duy trì sự sống mà thôi.
Có lúc Kuramochi trông như đang say ngủ, và cũng có lúc mở mắt. Tôi đã từng nhìn thấy nhãn cầu hắn động đậy. Những lúc như thế, tôi lại nghĩ có khi nào việc hắn không có ý thức chỉ là nhầm lẫn nào đó không.
Dường như suy nghĩ đó trong Yukiko còn mạnh mẽ hơn. Đôi lúc cô ấy nói với tôi:
“Em nghĩ là anh Osamu chắc chắn nghe thấy em nói. Vì rõ ràng là phản ứng khác mà. Nếu em bắt chuyện với anh ấy, mắt anh ấy sẽ động đậy. Tuy chỉ là khẽ nháy thôi. Khi em xoa bóp người cho anh ấy cũng vậy. Trước lúc đó thì hoàn toàn không có phản ứng gì, ấy vậy mà mỗi lần như thế anh ấy lại có phản ứng đấy. Em nghĩ chắc chắn ý thức của anh Osamu vẫn còn đó.”
Dường như những người phải chăm sóc cho người nhà, người thân rơi vào tình trạng sống thực vật đều có cảm xúc như vậy. Gọi là trạng thái thực vật, nhưng thực chất vẫn là còn sống, và người thực vật sẽ thường xuyên thể hiện phản ứng sống nào đó. Còn người chăm sóc thì lại gán chúng vào với mong muốn của bản thân nên mới sinh ra ảo tưởng như vậy.
Thế nhưng tôi đã không nỡ phá vỡ ảo mộng đó của Yukiko. Việc chăm sóc cho Kuramochi đòi hỏi một năng lượng tinh thần cực lớn. Tôi đã nghĩ là, nếu ảo mộng đó đang giữ cô ấy khỏi gục ngã, thì cứ để vậy đi.
Vì bị một bộ phận truyền thông đưa tin, chuyện của Kuramochi không tránh khỏi bị nhiều người biết tới. Do vậy mà người muốn tới gặp hắn cứ xuất hiện không ngớt. Nhiều nhất có lẽ là nạn nhân của Chance Make, họ đến cốt để được một lần nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của kẻ chủ mưu. Yukiko kiểm tra rất kỹ những người tới thăm, nhất quyết không để những kẻ có ý đồ xấu vào gặp chồng mình.
Song, trong số đó cũng có những người đến vì thật lòng muốn thấy hắn. Miharu cũng là một trong số đó.
Cô ta đứng bên giường, chạm vào má, rồi lần ngón tay dọc theo cổ hắn. Và chẳng đếm xỉa gì tôi đang nhìn, cô ta hôn lên môi hắn. Cũng may là Yukiko không có ở đây, chứ ngộ nhỡ cô ấy quay lại thì biết phải làm sao, tôi lạnh gáy khi nghĩ tới đó.
“Một Samu như thế mà lại ra nông nỗi này, cuộc đời tàn độc quá đi.” Nhìn xuống người từng là người tình một thời, Miharu nói với chồng cũ là tôi.
“Tới lúc này tôi cũng không muốn nói chuyện cũ nữa,” tôi nói với cô ta. “Nhưng Kuramochi đã nói là không hề lên kế hoạch gài bẫy tôi. Hắn còn bảo đúng là hắn chuẩn bị phòng cho cô, nhưng hắn không hề biết cô lại dùng phòng vào mục đích đó.”
“Anh ấy nói vậy sao?” Miharu chăm chú nhìn Kuramochi. “Vậy à? Thì ra anh ấy đã nói như vậy.”
“Vậy trong hai người ai nói sự thật? Cô hay Kuramochi? Tôi muốn làm rõ chuyện này.”
Miharu nghiêng đầu. Rồi cô ta nói:
“Nếu anh ấy đã nói vậy, thì cứ cho lời anh ấy nói là sự thật đi.”
“Này!”
“Đằng nào thì anh cũng căm ghét tôi rồi mà. Vậy thì cứ tiếp tục đi. Anh đừng có căm ghét cả anh ấy.”
“Tôi muốn biết sự thật.”
“Tôi đã bảo đó là sự thật mà. Lời anh ấy nói ấy.”
Cô ta rời khỏi phòng bệnh sau khi nói rằng mình sẽ về trước khi Yukiko tới.
Ngoài Miharu, còn có rất nhiều người phụ nữ khác cũng đến. Hầu hết đều là người tôi không quen biết. Trong số đó cũng có người nom rõ ràng là gái bán dâm. Chứng kiến bộ dạng hoàn toàn thay đổi của Kuramochi, họ đồng loạt rơi lệ.
“Với một người xấu xí như tôi mà anh Kuramochi cũng không hề tỏ ra phân biệt và đối xử rất đỗi dịu dàng. Một người tốt như thế, trên đời này không có người thứ hai.” Một cô gái tiếp rượu đã bật khóc tu tu sau khi nói câu đó.
Tất nhiên, cũng có cả khách nam. Mặc dù phản ứng của họ muôn người muôn vẻ, song tất cả đều có một điểm chung duy nhất. Đó là ai cũng đã từng nổi điên và tuyệt giao với Kuramochi.
“Cậu ta quả là một kẻ dẻo mồm dẻo miệng. Qua miệng cậu ta thì miếng sắt vô tích sự cũng hóa thành vàng. Vì thế mà tôi đã bị lỗ biết bao nhiêu.” Một người vì nghe theo Kuramochi mà đầu tư gần một trăm triệu yên vẫn vừa cười vừa nói. “Thế nhưng mà, bây giờ ngẫm lại thì tôi đã rất vui. Nhờ tên này mà tôi đã có được nhiều mơ ước mới lạ. Cậu ta ra nông nỗi này, tôi thực lòng thấy buồn lắm.”
Nói cách khác, tuy đã tới mức tuyệt giao, song không có ai là căm hận hắn từ tận đáy lòng cả. Dù Yukiko đã sàng lọc những người đến thăm, song điều này vẫn thật không ngờ.
Và vào một ngày sau khi Kuramochi bị đâm một tháng, một người đàn ông đã xuất hiện ở bệnh viện.